Trang

24/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 25

    Chương 25. Đôi mắt đẹp hé mở


     Hành trình đến Giang Nam đã qua hai tháng. Tàn Hương gầy đến mức không thể nhận ra. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không chịu tỉnh lại.

     

    Một đêm, Tàn Hương đẩy cửa, khoác y phục ra ngoài. Trong khu vườn tiêu điều từng đóa từng đóa hoa nở rộ, rất thơm, cả khu vườn đều tràn ngập hương hoa thơm ngát, nhưng nàng không biết tên loài hoa này.

     Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh đóa hoa, Tàn Hương hờ hững ngắm nhìn nhụy hoa thẹn thùng ẩn mình trong nụ hoa chưa nở, tạm thời buông xuống tâm tư nặng nề.

      Ánh trăng sáng ngời, bóng dáng cô độc của Tàn Hương trải dài trên đất, dịu dàng thê lương. Tàn Hương lộ vẻ nhỏ bé, gầy yếu, mảnh khảnh biết bao.

      "Ai có thể giúp ta. . . . . ." Tàn Hương thì thầm, nàng đã bị giày vò sắp chết, mỗi ngày khi mặt trời lên, bắt đầu hi vọng Quyến Hi có thể tỉnh lại; mỗi ngày khi ánh tà dương tàn lụi, hi vọng tiêu tan.

"Kỳ thực Quyến Hi cũng từng rạng ngời giống như các ngươi. . . . . ." Tàn Hương nhìn chăm chú mấy đóa hoa nở rộ nói, "Ta đặc biệt thích ngắm Quyến Hi cười, mặc dù nàng không thích cười, hiếm khi cười, nhưng dáng vẻ tươi cười của nàng. . . . . . Ta đều đón nhận thật cẩn thận. . . . . ." Tàn Hương gối chiếc cằm gầy gò lên đầu gối, dáng vẻ đáng thương.

"Nàng lúc nào cũng dạy ta phải dũng cảm kiên cường. . . . . ." Nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Nhưng ta không học được, trong giây phút quyết định, không ngờ ta lại ngất đi. . . . . . Nếu không phải như vậy. . . . . ." Tàn Hương khe khẽ kể với đóa hoa không có sinh mệnh: "Quyến Hi vẫn sẽ khỏe mạnh, nàng còn có thể cười với ta, nắm chặt tay ta, có lẽ sẽ nói yêu ta. . . . . ." Tàn Hương cười bi thảm, "Không yêu ta cũng không sao, chỉ cần nàng tỉnh lại, dù cho chúng ta không còn gặp lại, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, ta thậm chí bằng lòng rời khỏi nàng, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại. . . . . . Ta bằng lòng cầu xin Bố Uy, xin hắn cưới Quyến Hi, chỉ cần nàng có thể tỉnh. . . . . ." Tàn Hương nhớ chuyện linh tinh, nói năng lộn xộn, suy nghĩ hỗn loạn.

"Chắc hẳn ta là một nữ nhân bị dính lời nguyền, từ khi gặp phải ta, Quyến Hi chưa từng sống yên ổn. . . . . ." Tàn Hương đưa tay vuốt ve cánh hoa, tựa như bọn chúng là bằng hữu của nàng.

Trong lòng Tàn Hương rất đau khổ, nhưng đau khổ hơn nữa cũng phải nuốt xuống, không có ai để nói, không có người lắng nghe.

"Ta biết. . . . . ." Trên gò má tiều tụy của Tàn Hương đầy vẻ ưu sầu, "Ta biết Quyến Hi còn yêu Bố Uy. . . . . . Các ngươi biết không?" Nàng hỏi đóa hoa vốn không thể nói chuyện, lẩm bẩm một mình: "Ta từng thấy lúc nửa đêm, Quyến Hi vừa khóc vừa vuốt ve vết sẹo mờ nhạt trên tay trái. Khi đó lòng ta đau lắm, ta cho rằng đời này không thể nhận được tình yêu của Quyến Hi, ta cho rằng  cho đi nhiều hơn nữa cũng chỉ là phí công, nhưng , ngày đó. . . . . ." Gương mặt mang đầy nước mắt của Tàn Hương bất chợt thật hạnh phúc, "Nàng nói yêu ta ——" nước mắt tí tách rơi xuống, đáp lên đóa hoa, nước mắt của nàng thấm ướt lấp lánh cả một mảnh.

"Nhưng giờ đây ta không nghĩ như vậy." Tàn Hương lau nước mắt, nghẹn ngào thì thầm: "Quyến Hi từng hỏi ta, mơ ước lớn nhất là gì. Ta nói, là cả đời ở cạnh nàng. . . . . ." Giọng nói đắng chát của Tàn Hương khiến lòng người đau xót, "Nếu bây giờ nàng hỏi ta lần nữa, vậy nhất định là cầu xin nàng tỉnh lại. Nếu như có thể, ta sẽ lặng lẽ đứng một góc nhìn nàng hạnh phúc, vẫn có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng. . . . . ." Tàn Hương không nhịn được khóc lớn tiếng, "Quyến Hi. . . . . . Quyến Hi. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . Ngươi có thể nhanh tỉnh lại không. . . . . . Ta đau lắm." Tàn Hương ôm ngực thật chặt, chán nản ngồi trên mặt đất, nước mắt lấp lánh giữa đêm tối.


Khóc thật lâu, Tàn Hương dần dần thu hồi nước mắt, tựa vào bồn hoa lạnh lẽo, nói như xé ruột xé gan: "Tỉnh dậy đi Quyến Hi, ta không mong cầu xa vời nữa, đơn thuần, không tham lam chiếm lấy tình yêu của ngươi. Ta sẽ cố gắng tác thành cho ngươi, dù phải dùng cả bản thân ta." Đột nhiên ——

Ánh nến đang cháy trong phòng tắt ngúm, bóng tối thế chỗ mờ nhạt.

"Quyến Hi!" Tàn Hương hét lớn, đứng lên chạy nhanh vào phòng. "Quyến Hi! Quyến Hi!" Mặt Tàn Hương tức khắc bị dọa đến trắng bệch, đèn tắt đại biểu điều gì. . . . . .


Trong đêm tối nhìn không thấy bất cứ thứ gì, Tàn Hương lần tìm mạn giường, cẩn thận không đụng đến vết bỏng trên người Hoàn Nhan Quyến Hi, khẩn thiết gọi nhỏ: "Quyến Hi, ngươi không có chuyện gì phải không, đừng dọa ta!"

Tàn Hương tìm đến tay Hoàn Nhan Quyến Hi, nắm chặt đôi tay mảnh khảnh kia trong tay mình, Tàn Hương đặt bên môi hôn hôn, "Ngươi không sao. . . . . ."

Quay đầu lại, Tàn Hương đã thích ứng bóng tối nhìn thấy ngọn đèn ngã lăn trên đất, chân đèn bạc trắng được ánh trăng chiếu lên lấp lánh.

Đèn sao lại đổ?

Đêm nay không có gió.

Đèn sao lại đổ?

Tàn Hương ngây ngốc đứng bên giường, trong tay còn nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi. "Ngươi tỉnh rồi đúng không? Quyến Hi!" Tàn Hương gần như vui mừng phát ngất, tròn mắt, tim vọt đến cổ họng, khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay.

Hoàn Nhan Quyến Hi hoàn toàn không có phản ứng, hai tay lạnh băng, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tàn Hương đột nhiên có chút sợ hãi, thả tay Hoàn Nhan Quyến Hi, nhảy lên như một con linh dương đang bị sói hoang truy đuổi, gào thét chạy nhanh về phía dãy phòng của đám đại hán.

"Nhanh —— Quyến Hi nàng ——" Tàn Hương lao đến ca phòng la lớn, nàng chưa bao giờ biết giọng mình có thể lớn đến như vậy.

Trong phòng có giọng người còn say ngủ đáp lại, bấy giờ đã qua giờ hợi, giữa lúc mọi người đang chìm vào giấc ngủ, tiếng Tàn Hương hét lên phiền đến giấc mơ đẹp của mấy gã đại hán.


Lúc đoàn người chạy băng băng đến phòng Hoàn Nhan Quyến Hi lần nữa, kỳ tích đã xảy ra ——

Đèn đuốc đã lụi tàn lại sáng lên, Tàn Hương bất ngờ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoàn Nhan Quyến Hi hé mở.

"Quyến Hi!" Tàn Hương gần như điên cuồng, nàng cao giọng run rẩy, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy, nàng ngày ngày đêm đêm cầu nguyện, cuối cùng Hoàn Nhan Quyến Hi đã tỉnh lại.

"Quyến Hi, ta là Tàn Hương. . . . . ." Tàn Hương bất chấp tất cả xông đến trước giường, nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi, nói: "Nhìn ta xem, ta là Tàn Hương."

"Hương ——" Môi Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ mấp máy, nhưng không nghe thấy gì.

"Tỉnh rồi, Quận chúa tỉnh rồi! Quận chúa tỉnh rồi!" Đám đại hán phía sau vui vẻ, mừng rỡ điên cuồng, kích động đến mức nhảy lên.

"Ngươi cuối cùng tỉnh rồi. . . . . ." Tàn Hương lệ rơi đầy mặt, phía trước dù khó khăn gian khổ hơn nữa, đều tan thành mây khói.

Đôi môi Hoàn Nhan Quyến Hi khô khốc, nàng cố gắng dán tay lên mặt Tàn Hương, giọng nói khàn khàn: "Ngươi gầy đi nhiều quá. . . . . ."

 

Mười ngày sau

Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương cuối cùng đã có thể rời khỏi Trung Nguyên, hướng về phía tây đạp lên hoàng thổ đầy cát bụi.

Có người hạnh phúc, có người âu lo.

Hoàn Nhan Quyến Hi thần sắc rạng ngời ôm lấy Tàn Hương ngồi trên lưng ngựa, nắm hờ dây cương, cảnh tượng non xanh nước biếc xinh đẹp khiến người ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Tàn Hương ngoan ngoãn làm tổ trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, ngửi hơi nước ôn hòa trong không khí, cũng ngửi mùi hương đặc biệt trên người Hoàn Nhan Quyến Hi. Hương thơm này khiến Tàn Hương say , cũng làm nàng an lòng.

"Mọi thứ kì diệu thật đó, chúng ta đều đã hết sức khỏe mạnh." Tàn Hương vô cùng xúc động nói.

Qua mười ngày an dưỡng, thân thể Hoàn Nhan Quyến Hi đã tốt hơn phân nửa, ngoại trừ một vài vết sẹo vẫn còn mặt dày mày dạn không chịu biến mất khiến người ta sinh lòng chán ghét, ngoài ra không đáng ngại.

Còn vết thương trên chân Tàn Hương thì đã triệt triệt để để lành hẳn, đi lại tự nhiên không khác người bình thường, tựa như chân nàng xưa nay chưa từng bị thương.

Kết thúc có hậu như vậy hai người đều không nghĩ đến. Hoàn Nhan Quyến Hi cho rằng chân Tàn Hương sẽ không dễ lành như vậy, còn Tàn Hương cũng đã nhận định Quyến Hi sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Lúc này, hai người quý trọng gấp đôi thời gian hạnh phúc có được.

"Nếu như. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi dán vào vành tai Tàn Hương cực kỳ ái muội nói: "Mấy vết sẹo xấu xí trên người ta không mất hẳn, nàng vẫn sẽ yêu ta sao?"

Tàn Hương cười nói: "Nàng nói xem?"

"Ta đoán. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý nói: "Sẽ không."

"Tại sao? Ta là người như vậy?" Tàn Hương thích dựa sát vào Quyến Hi, đặc biệt ở trên lưng ngựa, sự gắn kết không có khe hở này từng gợi lên tình cảm ban sơ của Tàn Hương.

"Lòng người khó đoán, ta xấu rồi, nàng có lẽ không cần ta nữa. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi dí dỏm nói, bên môi mang theo ý cười như có như không.

"Vậy thế này là được," Tàn Hương nắm chặt tay Hoàn Nhan Quyến Hi đang nắm cương ngựa, nói: "Chúng ta đến biển nước nóng ở núi lửa Đằng Xung thêm lần nữa."

"Làm gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức hỏi.

"Để ta vào lại nham động núi lửa, cọ cọ lên bức tường nóng rực mấy vòng, cũng để cả người đầy sẹo, không phải mọi chuyện kết thúc êm đẹp. . . . . ." Không đợi Tàn Hương nói xong, môi Hoàn Nhan Quyến Hi liền phủ xuống, đầu nàng vừa lúc che khuất ánh ban mai, để Tàn Hương đắm chìm trong nụ hôn tươi mát. "Ta thà chết, cũng không muốn nàng có chuyện. . . . . ." Thở dốc, Hoàn Nhan Quyến Hi nói lời thề son sắt.

"Quyến Hi. . . . . ." Tàn Hương trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi lại lần nữa hóa thành hồ xuân thủy.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7