Trang

27/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 47

Chương 47. Bích Vương phi


ể ta xem nào." Bích Xuân vào phòng đến bên giường liền sờ lên đầu Tàn Hương, Tàn Hương còn chưa nhìn rõ người đến là ai, tay Bích Xuân đã dán lên trán nàng.

"Xuân?" Tàn Hương mỉm cười nhìn nàng, như nhìn thấy muội muội của mình.

"Không phải là nàng ta làm ngươi ngã bệnh chứ? !" Bích Xuân rút đôi tay mảnh mai, xụ mặt không vui, trở thành Quý phi rồi nàng không gọi Hoàn Nhan Quyến Hi là Quận chúa nữa, chỉ dùng "nng" để thay thế, vừa mở miệng ra là lộ rõ vẻ ngạo mạn.

Có những người thân phận thấp kém, một khi có quyền thế liền bắt đầu ngạo mạn, ngạo mạn ắt dễ dàng lạc mất tâm tính, cuối cùng không tránh khỏi bị vận mệnh đánh bại.

Nỗi bi ai này những người bình thường dù sao cũng không thể nguôi ngoai.  

"Quyến Hi có làm gì đâu, tự ta không chú ý." Tàn Hương cười nói.

"Thân thể ngươi từ nhỏ đã yếu, nhất định phải chú ý mới được." Bích Xuân trầm giọng nói.

Mấy lời này nghe vào hơi có chút chói tai, hoàn toàn không giống một thị nữ nói với chủ nhân, trái lại hệt như một trưởng bối đang dặn dò tiểu bối vy.

Tàn Hương gật gật đầu, lúc này nàng mới nhận ra Bích Xuân khác trước. Y phục tơ tằm hoa lệ được điểm tô vài con phượng hoàng nhỏ, phượng hoàng dù nhỏ, nhưng được mặc y phục có phượng hoàng. . . . . . Chẳng lẽ?

"Ta đến đây ngoại trừ thăm bệnh Tàn Hương, ta còn muốn mang nàng ấy đi." Bích Xuân nở nụ cười đầy khiêu khích, "Nàng ở chỗ ngươi lúc nào cũng sinh bệnh, bị giày vò tới tới lui lui thân thể chịu sao nổi, hơn nữa ngươi đã sắp phải đại hôn với Bố Uy, tiếp tục mang theo Tàn Hương cũng không thích hợp, ta đã lo liệu ổn thỏa làm sao tốt cho Tàn Hương rồi, trong cung. . . . . ."

Không đợi Bích Xuân nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi liền ngắt lời nàng, nheo mắt lại, giọng điệu căng thẳng. "Ngươi mới lên làm Quý phi đã muốn công khai đánh với ta rồi sao? Ngươi cho rằng ngươi đã đủ lông đủ cánh, thừa sức đối phó ta rồi phải không? Ngươi cho rằng phụ hoàng ta nạp ngươi làm Phi là đã thành công rồi sao? Ta thấy ngươi sai lầm rồi. Bích Xuân, ngươi đừng quên đây là đất của Đại Kim, còn ngươi lại là người Hán. Ngươi có thể cướp đi bất cứ thứ gì bên cạnh ta, nhưng không thể tranh Tàn Hương với ta, hơn nữa, ngươi cũng không xứng."

"Ta không phải cướp, Tàn Hương vốn cũng không phải của ngươi, ngươi cũng đã nói, ngươi là người Kim, còn bọn ta đều là người Hán, ngươi đã vạch rõ ranh giới giữa chúng ta như vậy, vậy cũng nên vạch rõ với Tàn Hương đi."

Hoàn Nhan Quyến Hi liếc xéo Bích Xuân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nửa ngày không nói gì. Nàng vốn không hề đặt nữ nhân này vào mắt, không ngờ một con cá thối lại có thể làm tanh cả nồi nước.

"Tiểu thư, ngươi chuẩn bị một chút đi, theo ta vào cung hưởng phúc, đừng ở đây chịu khổ nữa." Bích Xuân thì thầm bên tai Tàn Hương.

"Ở bên Hoàn Nhan Quyến Hi mới gọi hưởng phúc, ta không đi đâu cả." Giọng nói Tàn Hương kiên định, "Còn nữa, Bích Xuân, có mấy lời ta cũng không biết nên nói hay không, ngươi bây giờ là Vương phi Đại Kim cao quý, không còn là tiểu thị nữ Bích Xuân bên cạnh ta nữa rồi, một bước lên mây mà ngươi còn có thể quan tâm chăm sóc ta như vậy ta cảm thấy an ủi bội phần, thật sự rất cảm ơn ngươi, nhưng. . . . . . Ta ở bên Hoàn Nhan Quyến Hi không phải bị ép, mà là ta cam tâm tình nguyện, ta thích nàng, yêu nàng, hi vọng cả đời bầu bạn với nàng, cho dù có ngày nàng nhất định phải gả cho Bố Uy. Cho nên, xin ngươi sau này đừng lại đến quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta, cũng đừng cản trở ta cùng Quyến Hi nữa."

Sắc mặt Bích Xuân đông cứng, "Không phải ngươi thật sự yêu nàng ta rồi chứ?" Bích Xuân vẫn luôn nghĩ rằng Tàn Hương là vì tìm kiếm che chở mới ép dạ cầu toàn.

"Ta đã yêu nàng ấy lâu rồi, cả đời ta đều chỉ theo mình nàng ấy. . . . . .

"Nhưng . . . . . ." Bích Xuân vội kéo tay Tàn Hương.

ừng nhưng nhị nữa, ta biết ngươi không thể nhìn ta chịu uất ức, ta ở cạnh Quyến Hi chưa từng chịu uất ức gì, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta nữa." Tàn Hương nhìn Bích Xuân, ánh mắt dịu dàng, ánh nắng ấm áp buổi sáng sớm lặng lẽ chiếu vào trong phòng.

"Không!" Bích Xuân lập tức đổi ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nụ cười tắt ngấm, "Không được!" Bích Xuân kéo tay Tàn Hương thật mạnh, có vẻ kích động, "Mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi phải vào cung với ta."

"Tại sao?" Tàn Hương cảm thấy Bích Xuân khác thường.

"Không tại sao hết." Bích Xuân trợn tròn mắt, ngang ngược nói.

Tàn Hương muốn thoát khỏi tay Bích Xuân, nhưng Bích Xuân kéo rất mạnh, Hoàn Nhan Quyến Hi thấy thế tiến lên một bước kéo tay Bích Xuân ra, "Muốn la lối khóc lóc thì tìm nhầm chỗ rồi đó?"

"Bây giờ ta là Vương phi, các ngươi dám to gan không nghe lời ta sao?" Ánh mắt Bích Xuân nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ xinh của Tàn Hương không nhúc nhích, "Tiểu thư là của một mình ta, trước đây là vậy, hiện tại cũng vậy, ta muốn mang nàng đi."

Lời Bích Xuân tỏ tình lộ liễu, Hoàn Nhan Quyến Hi đã sớm biết tâm tư Bích Xuân đối với Tàn Hương, nên chẳng có gì làm lạ, trái lại Tàn Hương sửng sốt nhìn Bích Xuân, "Ngươi?"

"Không sai, ta cũng thích ngươi, ta cũng yêu ngươi, thích hơn, yêu hơn cả Hoàn Nhan Quyến Hi."

"Sao có thể. . . . . ." Thân thể Tàn Hương run run, nhích lại gần bên người Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng vẫn luôn xem Bích Xuân là tỷ muội tốt nhất, hoàn toàn không lẫn lộn bất kỳ tình cảm nào khác.

"Tiểu thư, ta dọa ngươi sợ rồi à?"

"Ta. . . . . ." Tàn Hương luống cuống nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Ngươi đủ chưa vậy? Bích Vương phi? Lẽ nào ngươi không cảm thấy chuyện này giống như một trò cười sao? Ngươi còn chưa xác định người ngươi tỏ tình có thích ngươi hay không, ngươi lại còn đứng đây nói xằng nói bậy, tức cười."

"Ngươi đã sắp phải gả cho Bố Uy, giờ đây ta đoạt lại Tàn Hương của ta, có gì không đúng chứ? Ngươi đúng là Bồ Tát đất qua sông khó giữ được thân mình*, ngươi còn có thể chăm sóc Tàn Hương được sao?"

* Nê Bồ Tát quá hà tự thân nan bảo: Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân (độ không được thân mình sao độ được người khác?) - Tục ngữ

Cửa kẽo kẹt mở ra, Nặc Nhã bưng chén thuốc bước vào, sự xuất hiện của nàng phá vỡ không khí khó xử trong phòng.

"Thuốc xong rồi." Nặc Nhã giương mắt nhìn qua Hoàn Nhan Quyến Hi trước, lại liếc nhìn Tàn Hương, không hề nhìn thẳng vào Bích Xuân, chỉ dùng dư quang trông thấy y phục Bích Xuân hoa lệ hơn nhiều, trang điểm cũng càng quyến rũ hơn, cả người phấn son nồng đậm tựa như yêu nữ.

Nặc Nhã cung cung kính kính bưng chén chuẩn bị đưa cho Hoàn Nhan Quyến Hi, vừa đi vừa nói: "Quân y căn dặn nói thuốc phải đợi ăn sáng xong mới uống, như vậy mới hấp thu tốt, quân y còn nói thân thể Tàn Hương quá yếu. . . . . ."

Bích Xuân đột nhiên duỗi chân ra, Nặc Nhã "a" một tiếng suýt nữa ngã sấp xuống, Hoàn Nhan Quyến Hi tiến lên một bước đỡ lấy thắt lưng Nặc Nhã, đáng tiếc Nặc Nhã vẫn không giữ được chén, thuốc tung đầy đất, nước thuốc nóng hổi còn bắn lên chân Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nổi giận, kéo Nặc Nhã ra phía sau, lạnh lùng nói với Bích Xuân: "Nơi này không hoan nghênh ngươi, ngươi cút được rồi."

"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?" Đồng tử đen tối của Bích Xuân lóe lên khiêu khích.

"Nếu ngươi còn không đi, ta chắc phải dùng cái này chăm sóc ngươi." Nói rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi quả nhiên để lộ ra chiếc roi bên thắt lưng.

"Được, ta đi, có điều ngươi chờ xem đi, ngươi cũng đừng tưởng rằng ta dễ ức hiếp như Khâm Nhân, phụ hoàng ngươi thích ta vô cùng, bằng không cũng sẽ không nghe lời ta, bằng lòng mang ngươi cho Bố Uy."

Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày. Chẳng trách phụ hoàng nói một đằng làm một nẻo, hóa ra là Bích Xuân đứng giữa cản trở.

Hoàn Nhan Quyến Hi quan sát Bích Xuân một lượt, không nghĩ ra Bích Xuân làm thế nào câu được hồn phụ hoàng đi. Biết bao nữ nhân cũng chưa từng khiến phụ hoàng động lòng, Bích Xuân này đúng là có bản lĩnh!

Bích Xuân lúc gần đi cười lạnh, "Vì hạnh phúc của tiểu thư, ta sẽ không ngừng cố gắng." Nàng lại quay đầu nói với Tàn Hương, "Hôm nay ngươi không đi theo ta cũng được, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ theo ta, bởi vì chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi, chỉ có ta mới thật sự yêu ngươi."

Bích Xuân đi rồi, Nặc Nhã thu dọn sạch mảnh vỡ trên đất.

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng cạnh cửa, nói: "Bích Xuân giờ đây đã hạ chiến thư rồi."

Tàn Hương gật đầu, cẩn thận ngẫm lại chuyện xảy ra trước đây, Tàn Hương lập tức hiểu rõ cảm tình của Bích Xuân đối với mình không đơn giản, nàng tuyệt đối không ngờ thị nữ của mình lại đi thích mình.

"Ta cũng không biết Bích Xuân đối với ta. . . . . . Ai. . . . . ." Tàn Hương rũ mắt, "Bích Xuân dùng thân thể chính mình hoàn thành từng bước một."

"Không sai, bây giờ nàng ta cảm thấy bản thân đủ lông đủ cánh, liền quang minh chính đại làm càn ở chỗ ta, còn vọng tưởng cướp nàng đi." Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến bên giường ôm Tàn Hương vào lòng, "Nàng ta không nên để lộ hết suy nghĩ của mình sớm như vậy, thật quá xem thường Hoàn Nhan Quyến Hi ta rồi."

"Nhưng có một sự thật không thể thay đổi, phụ hoàng nàng đã hạ chỉ chọn ngày cho nàng và Bố Uy thành hôn rồi." Trên mặt Tàn Hương lướt qua một tia ảm đạm không dễ phát hiện.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7