Chương 6: Giao thủ
Giờ hành chính tẻ nhạt kết thúc, cũng chẳng có vụ án gì nghiêm trọng, Lâm Yếm vừa bước ra khỏi phòng làm việc liền châm một điếu thuốc, bước trên đôi cao gót vừa đi vừa hút, áo khoác đồng phục vẫn mắc trên tay.
Chưa hút xong điếu thuốc, một chiếc Rolls-Royce hào nhoáng đã đỗ xịch trước cổng cục thành phố.
Quý cô pháp y họ Lâm vứt điếu thuốc đi, một thanh niên ăn diện bảnh bao mở cửa bước ra.
Lúc hai người đang tò te tú tí, Tống Dư Hàng vẫn loay hoay với chiếc xe điện bị hỏng kia, mặc một chiếc áo thun trơn màu xanh quân đội, trên cổ vắt theo một chiếc khăn lông trắng tinh, tay dính đầy dầu nhớt.
Cuối cùng cũng sửa xong chiếc xe, đúng lúc cô nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, ngẩng đầu đã thấy hai người đang ôm hôn nhau như chốn không người trước cổng cục.
Cô đứng cách đó không xa, nhìn từ góc độ này, người kia chỉ dùng một tay đã ôm trọn vòng eo con kiến của Lâm Yếm, dáng người cô nàng cao cao, hơi cúi đầu phối hợp với người kia, trông có vẻ rất tập trung.
Ánh đèn flash chớp tắt, chắc ngày mai lại trở thành trang bìa tạp chí giải trí rồi.
Tống Dư Hàng thầm lắc đầu, vứt đôi găng tay bị bẩn vào cốp xe, đề máy, chậm rãi rời khỏi cục.
Theo vòng xe lăn bánh, bóng dáng hai người phía sau ngày càng nhỏ dần, cuối cùng khuất hẳn.
Không lâu sau, trong lúc đang đợi đèn đỏ, chiếc xe đó lại xuất hiện, vừa khéo dừng ngay cạnh cô, cửa xe từ từ hạ xuống.
Ánh mắt cô không chút gợn sóng nhìn lướt qua.
Một bàn tay mảnh mai duỗi ra ngoài, giơ ngón giữa về phía cô.
Bà nội này vẫn còn ghim chuyện lúc sáng.
Cảnh sát Tống cố tình làm lơ, đèn vừa chuyển xanh liền lập tức quẹo sang hướng khác.
Qua gương chiếu hậu, chiếc Rolls-Royce đó vẫn đi thẳng, càng lúc càng cách xa cô.
Lâm Yếm sẽ dùng những ngày nghỉ hiếm hoi này để kéo bè kéo bạn, rượu chè be bét, say quên lối về.
Còn Tống Dư Hàng nhất định sẽ đi tập gym, tập võ tự do, cô thích dành thời gian cho những việc này hơn.
Lúc bước ra khỏi phòng gym, tiện đường ghé vào gánh hàng rong bên lề mua táo, lúc về đến nhà, đèn đã sáng.
Từ lúc cô có nhận thức đã ở đây, nhiều năm trôi qua, cục cảnh sát đã khởi công xây dựng thêm mấy khu nhà ở cho cán bộ, nhưng cô và mẹ vẫn chưa từng dọn đi.
Những bức tường trong khu nhà cũ đã bắt đầu bong tróc, có mấy đứa trẻ nghịch ngợm cầm bút bi vẽ loang lổ lên tường, chỗ cao hơn thì bò đầy những dây thường xuân, vẫn mơn mởn xanh tươi giữa mùa hè.
Khu nhà chỉ có sáu tầng, bởi vậy cũng không có thang máy.
Tống Dư Hàng đậu xe ở cửa ra vào tòa nhà, khóa xe cẩn thận, xách theo túi hoa quả bước dọc hành lang.
Đèn cảm ứng sáng rồi lại tắt, là loại đèn cô vừa thay mấy ngày trước.
Đi thẳng đến lầu 6 căn 603 mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Mẹ, con về rồi ạ"
Một người phụ nữ mang tạp dề từ phòng bếp quay lại, bà chừng năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, thấy cô về liền tươi cười hớn hở.
"Về rồi à, đi tắm rửa đi, trông kìa, người đầy mồ hôi, cơm sắp chín rồi"
Chỉ khi đứng trước mẹ mình, khóe môi vốn luôn kiệm nụ cười của cô mới chớm cong cong.
"Con mua táo mẹ thích này, rửa để cơm nước xong rồi ăn ha"
Cô cầm đồ vệ sinh cá nhân vào nhà vệ sinh, nghe bên ngoài có tiếng càm ràm: "Con bé này, dưa hấu hôm qua mua còn chưa ăn hết. . . . . ."
Cô rướn cổ đáp lại: "Trái cây không để qua ngày được đâu, không ăn hết thì cứ vứt đi mẹ"
"Vứt sao được mà vứt, không tốn tiền hả, lát mẹ ăn ít cơm lại, để ăn cho hết"
Tống Dư Hàng mở vòi hoa sen, khóe môi nhẹ cong lên, để nước nóng gột rửa mỏi mệt cả ngày dài.
Căn nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, bàn ăn chiếm phần lớn diện tích phòng khách.
Chiếc ti vi cũ được đặt đối diện bàn ăn, phía trên có một kệ thờ nho nhỏ, bên trên đặt hai tấm di ảnh, một trước một sau, một còn son trẻ, một đã trung niên.
Tống Dư Hàng tắm xong ra thắp nén nhang rồi mới ngồi vào bàn.
Cơm nhà thanh đạm, cũng nấu không nhiều, có đâu mấy miếng thịt đều nằm hết trong chén của cô.
Tống Dư Hàng vừa lùa cơm vào miệng vừa nói: "Mẹ, có chuyện gì thì cứ nói đi"
Mẹ Tống khựng đũa, trông còn có chút ngượng: "Thì. . . . . . Mẹ tự quyết rồi, hẹn giúp con cậu Lâm đã gặp lần trước đó, hẹn ngày mai tan làm đi ăn cơm. . . . . ."
"Khụ khụ ——" một hạt cơm hắc vào cổ họng, Tống Dư Hàng uống vội mấy ngụm trà cho trôi xuống.
"Mẹ ——"
"Mẹ biết, con không muốn, nhưng mà mấy năm nay con cũng không chịu quen ai, lại trăm công ngàn việc, người ta nghe bảo con là cảnh sát hình sự cũng không chịu tìm hiểu, hiếm lắm mới có một người không chê, con cứ nghe lời mẹ, chung sống thử xem, tình cảm suy cho cùng đều là chung sống lâu ngày mà nảy sinh, đúng không?"
Tống Dư Hàng biết, bất kể là vừa gặp đã yêu hay lâu ngày sinh tình, đều là do sự bài tiết dopamine và adrenalin, cô có cả ngàn vạn lý luận khoa học để phản bác bà.
Nhưng mà cô không mở miệng được, ở trước di ảnh của ba và anh trai lại càng không được.
"Con biết rồi mẹ, lát nữa ăn cơm xong con sẽ liên lạc lại với anh ta"
Vừa nghe vậy, mẹ Tống tức khắc phấn khởi, lại gắp bỏ vào chén cô mấy miếng thịt kho tàu.
"Tốt, vậy ăn lẹ đi, ngày mai con phải ăn diện cho đàng hoàng, đi chơi với người ta lâu lâu xíu, không cần về sớm, mẹ ăn cơm xong sẽ đi khiêu vũ với dì Vương của con"
Kể ra thì cậu Lâm này cũng là dì Vương giới thiệu, nói là đến phòng khám nha khoa của anh ta trám răng, người vừa giỏi giang lại đẹp trai, tính cách cũng rất dí dỏm hài hước.
Quan trọng nhất là dân du học, độc thân, trai tân.
Tống Dư Hàng đã gặp một hai lần, cũng không có ấn tượng gì mấy, chỉ cảm thấy anh ta không có mấy thói hư tật xấu như đàn ông bình thường, chí ít sẽ không hút thuốc trước mặt phụ nữ, có thể nói là người nho nhã lịch sự, ga-lăng tinh tế.
Tính ra cũng đều mang họ Lâm, sao giữa người này với người kia lại khác biệt lớn vậy chứ?
Tống Dư Hàng nghĩ đến cô nàng pháp y họ Lâm ngang tàng kia, bất giác cau mày, ăn hết cơm trong chén xong: "Mẹ, con đi rửa chén."
Hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào, Lâm Yếm mới từ trong chăn mơ màng tỉnh dậy, hất cánh tay người đàn ông đang đặt trên người mình xuống, ngồi dậy tìm thuốc lá trên tủ đầu giường, châm một điếu mong làm dịu cơn đau đầu sau cuộc say đêm trước.
"Ở với anh thêm lúc nữa đi. . . . . ." Người đàn ông lẩm bẩm, quàng tay qua vai cô.
Lâm Yếm kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, ra hiệu dừng lại, dựa lên tủ đầu giường quét mở màn hình điện thoại, vô số thông báo cuộc gọi nhỡ.
Đoạn Thành: "Chị? ! Hôm nay chị vẫn đi làm chứ?"
Trịnh Thành Duệ: "Pháp y Lâm, tôi mua đồ ăn sáng cho cô rồi, đặt trên bàn làm việc của cô đó."
Kèm ảnh sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.
Lâm Yếm chợt thấy ê răng.
Cuối cùng là Phương Tân, sticker run cầm cập: "Chị Lâm, đội trưởng Tống tìm chị cả buổi trời. . . . . ."
Cơn đau răng của Lâm Yếm càng dữ dội hơn.
Gã đàn ông điếc không sợ súng kia lại sấn tới: "Đi làm làm gì, anh nuôi em"
Cô trở đầu ngón nay, suýt chút nữa dụi tàn thuốc lên mặt anh ta, gã đàn ông vừa la hét vừa nhảy đi: "Đ* m* mới sáng sớm mà cô bị điên à? !"
Lâm Yếm hất chăn xuống giường, dấu vết hoan ái hôm qua vẫn còn đấy, hôm nay đã trở mặt không nhận người, cũng chẳng biết là ai "chơi" ai.
"Kỹ thuật của em trai cũng khá đó, muốn nuôi chị hả, còn non lắm, bye nha, không hẹn gặp lại"
Cô ung dung đứng trước gương sửa sang quần áo, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nào phải thon thả thì thon thả, cả người từ trên xuống dưới tuyệt đối không có một chút mỡ thừa, làn da trắng nõn, đôi chân trần nhỏ nhắn đứng trên mặt đất chọc người ta tơ tưởng không thôi.
Cô vẫn đang để mặt mộc, xõa mái tóc nâu uốn xoăn, gò má cao cao, ánh ban mai chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, điểm cho cô thêm chút phong thái thiếu nữ trong sáng thanh thuần.
Nhưng dáng người này tuyệt đối không phải là dáng người một thiếu nữ nên có.
Gã đàn ông ngây ngốc nhìn, nuốt nước miếng, từ dưới đất lồm cồm bò dậy.
Lâm Yếm đang vẽ chân mày, liếc mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt.
Cô thản nhiên, vờ như không thấy anh ta đang lén lút đến gần, ngay khi anh ta định vồ tới cô liền cầm theo bút kẻ chân mày xoay người tránh đi, vài sợi tóc phất qua mặt anh ta, mang theo mùi nước hoa ngọt ngào.
Còn chưa được hưởng thụ bao lâu, đã bị đá ngay chỗ hiểm, anh ta gào lên, ôm lấy hạ bộ, đau đến mức hai chân run rẩy.
Lâm Yếm lại chớp thời cơ bồi thêm một cước, đá vào bụng dưới anh ta, cô đá rất thẳng chân, lại còn nhằm vào mấy chỗ hiểm.
Gã đàn ông quỳ trên mặt đất, đầu mướt mồ hôi, miệng như bị nhét giẻ lau, gào không thành tiếng.
"Nếu không phải dựa vào gương mặt không đến nỗi, kỹ thuật cũng tàm tạm của cậu, cậu nghĩ bà đây có chơi với cậu không?" Cô nói rồi quẹt tới quẹt lui dao cạo chân mày trên mặt anh ta, kiểm soát lực tay cực kỳ tốt, không làm anh ta bị thương, lại có thể dấy lên kinh hãi cực độ trong lòng.
Gã đàn ông thiếu điều quỳ xuống khóc như cha chết: "Chị, chị, em sai rồi. . . . . . Chị bình tĩnh đi, đừng rạch. . . . . . Trăm ngàn vạn lần đừng rạch. . . . . . Em còn phải dựa vào gương mặt này kiếm ăn..."
"Cũng không đái một vũng rồi soi thử bản thân mình là cái dạng gì? Ngoại trừ phước đức cha mẹ để lại ra, cậu cũng chỉ là thứ rác rưởi, nuôi tôi? Cậu xứng chắc? Còn không xứng xách giày cho tôi"
Chửi cũng chửi rồi, chơi cũng chơi rồi, loại người nhát gan như vậy thật sự khiến cô cảm thấy rất vô vị.
Vỗ dao cạo lên mặt anh ta vài lần rồi thu vào lòng bàn tay một cách thành thục, sự thành thục đó là nhờ quanh năm chơi với dao mổ luyện thành.
Không ngờ để phòng anh ta lại tiếp tục gây sự, Lâm Yếm còn cầm cà vạt trói chặt anh ta lên ghế.
Lúc sắp ra khỏi cửa còn rút một xấp tiền giấy trong ví ra đập vào mặt anh ta: "Ăn bánh trả tiền, từ nay về sau đ* m* đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không, gặp lần nào đánh lần đó, làm trai bao thì cũng phải có ý thức"
Tính ra người này cũng là công tử con nhà giàu, từng chơi đùa vô số phụ nữ, nào ngờ lại bị Lâm Yếm cho ăn trái đắng, khoảnh khắc bị xấp tiền giấy đập vào măt, hốc mắt liền đỏ lên, trong cơn tức giận liều mạng phun đôi tất thối ra khỏi miệng.
"Lâm Yếm, cô cứ đợi đó! ! !"
Đáp lại anh ta là tiếng đóng sầm cửa lạnh lùng.
Trừng phạt xong cậu trai không biết tốt xấu, tâm tình Lâm Yếm khá tốt, cầm theo ly cafe bước vào cục, móc đồng phục lên giá, thoải mái rúc vào ghế dựa.
Đoạn Thành sáp đến đặt báo cáo trước mặt cô: "Chị, ký tên"
"Giám định thương tật hôm qua à?"
Cô lật xem qua loa đôi ba tờ, thấy không có vấn đề gì lớn liền rút cây bút bi trong ống đựng bút, xoạt xoạt ký tên mình.
Đoạn Thành cầm tài liệu đã có chữ ký nhưng lại có vẻ chần chừ, chườn mặt ra cười: "Cái này. . . . . . Hay là chị tự đưa cho đội trưởng Tống đi ạ"
Phương Tân cũng tụ lại lí nhí kể: "Sáng sớm ghé qua hỏi tài liệu, chị không có ở đây, Đoạn Thành không đưa. . . . . ."
"Hừ, tôi còn tưởng chuyện gì, không phải chỉ là tài liệu thôi à? Tôi đi, đưa cô ta xem rồi đưa đến phòng lưu trữ niêm phong đúng không?"
Lâm Yếm rút tờ giấy mỏng manh nhét vào kẹp tài liệu rồi đứng dậy, Phương Tân hỏi: "Chị biết ở đâu không? Hay là em đi với chị nha?"
"Không cần đâu, tôi không biết đường còn không biết nhìn không biết hỏi chắc?" Lâm Yếm vẫy vẫy tay, mang đôi giày bảy phân ra ngoài.
Dọc đường đi có viên cảnh sát đi ngang qua cô, còn dõi mắt nhìn theo một đoạn, Lâm Yếm vẫn nhìn thẳng, trông như đang bước đi, thực chất là đang ngầm quan sát camera giám sát trên hành lang.
Một, hai, ba. . . . . .
Ba cái camera rồi lên lầu là phòng làm việc của cục trưởng, phòng làm việc của phó cục trưởng, trung tâm chỉ huy, bộ chính trị. . . . . .
Lên thêm tầng nữa, tầng này rõ ràng có nhiều camera hơn, cô cúi đầu nhìn hoa văn gạch men, đếm đến cái thứ tư đã đến phòng lưu trữ tài liệu.
Lâm Yếm gõ cửa vài lần, đăng ký thân phận rồi giải thích mục đích đến, nhân viên định cho cô vào, cô lại lùi lại, cười hì hì nằm nhoài lên bàn.
"Ây anh trai, em vừa đến đây hôm qua, muốn vào trong mở mang tầm mắt chút, anh cũng biết mà, mấy người làm pháp y hay có hứng thú với mấy vụ kỳ quái lắm, tạo cơ hội chút nha?"
Cô không nói không cười còn đỡ, cười lên mắt liền cong cong như cánh hoa đào, gương mặt vốn đã cực kỳ quyến rũ, giọng nói lại dịu dàng nhẹ nhàng mang theo chút nũng nịu, lại còn nút áo đồng phục có cài thế nào cũng không che nổi cảnh "đồi núi" chập trùng kia...
Viên cảnh sát "trẻ tuổi sung sức" thoáng đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: "A, Vậy. . . . . . Vậy cũng được. . . . . . Nhưng mà cô phải để điện thoại lại đây, những thứ bên trong có thể tra cứu, không được phép chụp ảnh"
"Được, không thành vấn đề" Lâm Yếm vui vẻ lấy điện thoại trong túi đặt lên bàn, đẩy qua, tiện thể còn đá mắt hai cái, lại ghẹo người ta đỏ mặt đến tận mang tai.
Sáng sớm phòng lưu trữ không có người, dọc lối vào đặt mấy chiếc máy tính lưu trữ dữ liệu có thể tra cứu danh mục.
Cũng giống như thư viện, hồ sơ sẽ được sắp xếp theo phân loại hình sự, dân sự, thời gian và địa điểm xảy ra, càng vào sâu bên trong thời gian hồ sơ càng lâu năm, có lẽ cô cũng biết chuyện này.
Giày cao gót lẳng lặng gõ từng nhịp trên sàn, có người đến lấy tài liệu bước ngang qua cô, cô cũng chỉ cắm hai tay vào túi, dưới nách kẹp theo tập tài liệu bước đi một cách rất thản nhiên.
Mặc dù đang làm chuyện mờ ám nhưng trên mặt chẳng để lộ chút manh mối nào.
Đầu ngón tay lướt qua từng chiếc hộp được xếp ngay ngắn, 2008, 2007, 2006. . . . . . Mãi cho đến năm 1994.
Đã qua lâu vậy rồi, trái tim cô vẫn không thể kiềm chế mà nhảy loạn lên.
Cô biết bây giờ không phải là thời cơ tốt, cô đã thăm dò vị trí camera ở đây, đến đêm mang theo thiết bị âm thầm lẻn vào mới là biện pháp tốt nhất.
Thế mà vừa nhìn thấy số năm đó, cô như bị ma xui quỷ khiến vô thức ra tay, ngay khi đầu ngón tay chạm vào hộp, sau lưng lại truyền đến cảm giác rợn người.
Sự cảnh giác lâu ngày khiến cô vô thức dùng cùi chỏ thúc về sau một cái rồi mới quay người, đây là phản ứng bản năng lúc gặp nguy hiểm.
Tống Dư Hàng cũng phòng bị theo bản năng, trong chớp mắt hai người không nói không rằng trao đổi vài chiêu, Tống Dư Hàng dựa vào chiều cao chiếm ưu thế ấn người kia lên kệ.
Chỗ này cách xa lối ra vào, rèm cửa cũng đóng kín, không gian mờ mịt, đến lúc bốn mắt chạm nhau, vị cảnh sát trước giờ luôn ổn trọng lại khẽ cau mày.
"Cô tới đây làm gì?"
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đánh nhau, cánh tay Tống Dư Hàng đang đè cổ cô, tay cô lại kéo căng cà vạt của Tống Dư Hàng, bộ ngực căng tròn của cô liền dán lên cánh tay cô nàng, cảm thấy có gì đó bất ổn, Tống Dư Hàng liền muốn buông tay.
Không ngờ con người kia vẫn ra sức kéo cà vạt cô mãi không chịu thả, thuận thế bám lấy cánh tay cô, bộ dạng này chắc phải gọi là thề chết không buông.
"Vừa rồi đến phòng làm việc tìm cô không thấy nhé, tôi đã chạy đến tận đây rồi, chậc chậc chậc, cô đuổi theo lằng nhà lằng nhằng làm gì"
Cô hơi lớn tiếng, khiến người ngoài nghe tiếng được tiếng mất, thật sự rất "mờ ám".
Tống Dư Hàng linh cảm có người tới, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh dần.
"Tôi bảo, thả ra"
Cô gằn từng chữ một, môi mím chặt mang chút khí thế không giận mà vẫn uy.
Lâm Yếm có thể cảm nhận được cô nàng đang bên bờ vực phát hỏa, nhưng cô trước giờ không biết nể mặt, không biết giới hạn quen rồi.
Thú vui hàng ngày chính là chọc điên người khác, đặc biệt là kiểu người như Tống Dư Hàng, không ưa mà cũng không tránh được.
Có thể chọc cho gương mặt vô cảm này xuất hiện chút xíu thay đổi, cô có đang mơ cũng cười tỉnh.
"Tôi. . . . . ." Cô thuận thế kề sát lại, nhón chân, tiện tay câu lấy cổ Tống Dư hàng, thì thầm bên tai người ta.
"Ai làm gì mà cảnh sát Tống lại nóng vậy chứ" mùi nước hoa nữ thanh ngọt tràn vào mũi, lại thêm cả giọng điệu nũng nịu của cô nàng.
Tống Dư Hàng khép hờ mắt, Lâm Yếm lờ mờ thấy xương quai hàm của cô nàng nhẹ run lên.
Khóe môi Lâm Yếm nổi lên ý cười quyến rũ, càng dán sát vào: "Cứ không thả đó, cô làm được gì"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô vui chẳng được bao lâu, nụ cười liền đông cứng, một tiếng ầm vang lên, gáy cô đập mạnh vào kệ sắt, đau đến nổ đom đóm mắt, ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì.
Viên cảnh sát vừa rồi vội chạy qua, thậm chí tay còn đặt hẳn lên bao súng: "Có chuyện gì? !"
Tống Dư Hàng cầm tập tài liệu trước ngực cô, rút cây bút trong túi áo khoác đồng phục ra ký tên, nhàn nhã nói.
"Không có gì, pháp y Lâm bất cẩn trượt ngã thôi, cậu qua đỡ đi"
"Ớ ——" cậu cảnh sát trẻ lớ ngớ thu tay, còn lo lắng nhìn cô thật kỹ: "Chỗ này hơi trơn, pháp y Lâm cẩn thận chút nha"
"Tôi ——" Lâm Yếm ôm gáy, đau đến đỏ cả vành mắt, đã rất rất lâu rồi cô không trải qua nỗi đau thể xác như vậy, trong lúc nhất thời thật sự chưa kịp phản ứng.
Tống Dư Hàng thừa cơ chen lời, chặn họng cô: "Cậu cầm hồ sơ đem cất đi"
Cậu cảnh sát đón lấy bộ hồ sơ cô đưa, vẫn cứ cảm thấy hai người này có gì đó.
Trông có vẻ pháp y Lâm ngã đau lắm, sao đội trưởng Tống cũng không đưa tay đỡ người ta nhỉ.
Cậu ta đương nhiên không biết pháp y Lâm ngã "đau muốn chết", chính là do người xưa nay đoan trang lễ độ - đội trưởng Tống đẩy đấy.
Tống Dư Hàng đậy nắp bút gài vào túi áo, đồng thời bước ra ngoài, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại.
"Từ nay về sau, đừng có đụng ai cũng cho vào phòng lưu trữ, phải nghiêm túc tuân theo quy trình làm việc, hồ sơ ra vào nhất định phải có chữ kí của cán bộ cấp trưởng phó phòng trở lên mới được, nhớ chưa?
Cậu cảnh sát lập tức đứng thẳng người, giơ tay chào: "Rõ, đội trưởng Tống!"
Cán bộ cấp trưởng phó phòng đứng mũi chịu sào tại cục không phải chính là cô sao? !
Nghe đồn giữa trưa hôm đó tiếng pháp y Lâm rống mấy câu chửi thề "quốc dân" vang vọng khắp nẻo hành lang.