Trang

31/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 17

    Chương 17. Ánh mặt trời ấm áp

 

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy, thấm ướt khăn tay lau mặt cho Tàn Hương. "Nếu như ta nhớ không nhầm, hôm qua ngươi nói thích ta, theo lý không thể hi vọng ta cùng Bố Uy hòa thuận."

Tàn Hương buộc miệng nói: "Ta đúng là thích ngươi, nhưng ta không muốn để ngươi khổ sở. Nếu như ngươi cùng Bố Uy tướng quân có thể hạnh phúc, ta sẵn lòng rời khỏi ngươi, ở một góc nhỏ chúc phúc cho các ngươi."

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi khựng lại giữa không trung, cả người ngây ngẩn, tình yêu của Tàn Hương tuy là nhu nhược, nhưng lại rất vĩ đại. Một nữ nhân như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng ấy?

Hoàn Nhan Quyến Hi không nói thêm nữa, yên lặng lau khô mặt cho Tàn Hương, không hề gọi thị nữ, tùy tiện  chậu rửa mặt lên chuẩn bị ra khỏi trướng.

Bất chợt giọng Tàn Hương run rẩy truyền đến: "Ngươi nói yêu ta, là thật sao?"

Hoàn Nhan Quyến Hi lại sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra Tàn Hương nói đến là đối thoại giữa nàng và Bố Uy, đó là do nàng giận Bố Uy, Tàn Hương vậy mà cho là thật.

"Thật."

Phun ra một chữ không chút nhiệt độ xong, Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chân rời khỏi trướng.

Tàn Hương không có dũng khí phân biệt lời quận chúa là thật hay giả. Cho là thật đi, nàng không chắc chắn tự nói với bản thân, nhưng cho dù là thật, sau này nàng nên làm sao đây?

Mấy ngày trôi qua, Tàn Hương đã có thể xuống giường, vết thương trên người, trên chân tốt lên rất nhiều, thuốc Bố Uy mang đến cũng sắp dùng hết rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi càng trở nên bận rộn, chiến tranh đã kết thúc, nàng không có lý do gì bận rộn hơn trước đây, nhưng nàng cần phải thật bận rộn, như vậy mới có thể quên đi một số chuyện.

Đêm qua mt trận tuyết lớn rơi xuống, bông tuyết bay lả tả rải khắp toàn bộ núi Hạ Lan. Sáng sớm, mặt trời kéo theo sương mù bay lên, không lâu sau liền nghe thấy tiếng nước rơi tí ta tí tách. Mặt trời tỏa ra hơi ấm, hòa tan tuyết đọng trên đỉnh trướng. Ở phương bắc, tuyết đầu xuân đúng là không trụ được lâu.

Tuyết hóa nước rơi xuống, lẳng lặng ngấm vào bùn đất, bồi dưỡng cho cỏ non vừa đâm chồi.

Tuyết trên mặt đất cũng bắt đầu hòa tan, một ít nước tràn vào trong trướng. Tàn Hương vén chăn lên, đỡ lấy mạn giường, góc bàn, đi thẳng đến cửa trướng. Mới đi chưa được mười bước, nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi, mỗi một bước đi, vết thương nơi mắt cá chân đều sẽ bị kéo căng một chút, đau đớn như đâm vào tim khiến nàng cau mày.

Vén màn trướng lên, một luồng gió lạnh thổi vào, thuận tiện khuấy động không khí, Tàn Hương nhìn về phía xa xa, sợi tóc mềm mại không an phận bay ra ngoài, dẫn đến sự chú ý của bọn quan binh. Ánh mắt mấy gã đại hán đồng thời nhìn về phía Tàn Hương, chiếc áo mỏng manh che đi một bộ thân thể gầy yếu, để cho bọn họ lòng dạ rối bời.

Tàn Hương một tay vén màn trướng, tay còn lại vịn lấy cột gỗ dựng trướng, chậm rãi ngồi xổm xuống. Gương mặt trắng nõn của nàng lẳng lặng ngắm nhìn đàn kiến qua lại trong nước tuyết, nhìn chúng nó bận rộn chuyển nhà, không mảy may chú ý tới ánh mắt tham lam, thèm muốn của mấy gã đại hán thủ trướng.

"Mấy người các ngươi nhìn cái gì? Hiện tại nhân công không đủ, tất cả mau đến doanh trướng bên kia giúp đỡ!"

Mấy gã đại hán đỏ mặt xấu hổ, cúi thấp đầu đi về hướng thủ lĩnh chỉ. Tàn Hương ngẩng đầu lên, thuận theo hướng ngón tay thủ lĩnh chỉ nhìn qua, ánh mắt bình thản không gợn sóng sau khi nhìn rõ doanh trướng màu đen cách đó không xa liền biến đổi hơi phức tạp.

Tàn Hương thở dài một hơi, bất đắc dĩ cúi đầu, tiếp tục nhìn bọn kiến dọn nhà.

"Kiến nhỏ, các ngươi đang chuyển cái gì đấy? Mùa đông đã qua rồi, các ngươi không cần tích trữ nhiều đồ ăn nữa đâu." Tàn Hương thấp giọng tự nói.

Liên tục có người ra ra vào vào hắc trướng, bọn họ không khiêng, thì nâng, chuyển một ít vật phẩm từ trướng này sang trướng khác.

Hai người Hoàn Nhan Quyến Hi  Bố Uy đều đứng ngoài hắc trưởng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ trong hòa bình sau đợt "chiến tranh" quyết liệt. Không có tình huống gì đặc biệt, Hoàn Nhan Quyến Hi  Bố Uy đều trốn tránh đối phương. Đây là lần đầu tiên kiểm kê vật phẩm "bị bắt" sau khi chiến thắng trở về, trong trướng đặt đầy cổ vật từ Đại Tống mang đến, đồ sứ, đđồng, bản gốc thư họa các đời danh gia, mỗi một đồ vật đều đáng giá ngàn vàng, hai người bọn họ nhất định phải đích thân đến, mới có thể đảm bảo công việc kiểm kê tiến hành thuận lợi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7