Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 25

    Chương 25. Một đời anh tài

 

"A?" Hoàn Nhan Quyến Hi nói. "Nói vậy là sao, bị phạt quân trượng nặng như vậy, ngươi lại nói nàng không có chuyện gì? Lẽ nào ngươi không tận mắt thấy mộc côn nguyên vẹn bị đánh gãy rồi sao?"

Quân y mỉm cười nói: "Theo lão thần thấy, quân trượng Quận chúa dụng hình sớm đã bị tác động qua, dùng sức một chút sẽ gãy ngay, cho nên đánh lên người sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào, chỉ là ngay lúc đánh xuống sẽ có chút đau đớn. Nếu không với khí lực của Nặc Nhã cùng thân thể gầy yếu của Tàn Hương, sao có thể khiến một cây quân trượng vốn hoàn hảo bị đánh gãy chứ. Quận chúa là túy ông chi ý bất tại tửu* a. . . . . ."

*Túy ông chi ý bất tại tửu: ý của túy ông không phải do rượu: có dụng ý khác.

Hoàn Nhan Quyến Hi cười khẽ, rất hứng thú ngắm nhìn quân y nói: "Quân y thực là thông minh hơn người, chỉ một câu nói liền trúng tim đen."

Quân y cố chút hứng khởi nói: "Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc tỉnh táo. Mặc cho Bố tướng quân một đời anh tài, nhưng bởi trong cuộc, cho nên không thấy rõ."

Hoàn Nhan Quyến Hi cười lớn: "Khá lắm quân y, trước đây ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng mà biết quá nhiều chuyện, cũng không hẳn là chuyện tốt."

Quân y khom người nói: "Thần tuy rằng y thuật không cao, nhưng miệng rất kín."

Quyến Hi cười: "Tốt. Vậy thì mời quân y lui đi, mấy ngày qua đều chưa được nghỉ ngơi, về trong trướng ngủ một giấc thật ngon đi."

Quân y hành lễ: "Tạ Quận chúa." Sau đó lại nhắc nhở: "Vết thương mới của Tàn Hương không nghiêm trọng, nhưng vết thương cũ phải được bôi thuốc đúng giờ."

"Ta biết rồi." Trước khi quân y sắp rời khỏi trướng, Quyến Hi lại hỏi: "Tàn Hương có thể tắm rửa không?"

"Không thể." Quân y nói: "Vết thương cũ của nàng sợ bị dính nước, trong một trăm ngày không thể tắm rửa."

Quyến Hi thở dài: "Biết rồi, lui xuống đi."

Mấy gã đại hán thở hỗn hển khiêng một thùng nước lớn tỏa ra hơi nóng vào trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Quyến Hi bước đến, dùng ngón tay thử nước ấm. "Vừa phải." Nàng lại lệnh cho mấy gã đại hán: "Khiêng nước đến bên giường."

Một thùng lớn đầy ắp nước nóng từ giữa trướng đã chuyển đến bên giường.

"Lui xuống hết đi, không có lệnh của ta không cho phép bất kì ai tiến vào." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

Mấy gã đại hán hành lễ xong ra ngoài.

"Ngươi cũng ra ngoài." Hoàn Nhan Quyến Hi nói với Nặc Nhã, nhưng ánh mắt thủy chung dừng trên gương mặt Tàn Hương.

Nặc Nhã không hiểu nói: "Ta cũng phải ra ngoài sao? Vậy Quận chúa khiêng nước đến──"

"Ta tự mình làm, không cần ngươi, ngươi ra ngoài đi." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi rất nhỏ, bởi vì nàng phát hiện Tàn Hương ngủ rất sâu. Đêm qua Tàn Hương chắc hẳn chưa từng chợp mắt, Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ.

"Dạ, Quận chúa." Nặc Nhã rất không tình nguyện xoay người ra ngoài. Nàng thật nghĩ không thông, thân thể Quận chúa đáng giá nghìn vàng, sao lại phải đích thân tắm rửa cho một người Tống.

Tất cả mọi người đã ra ngoài, trướng cuối cùng cũng yên tĩnh. Tàn Hương đã ở bên cạnh mình, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy như trút được gánh nặng.

Đã gần chạng vạng, trong trướng thắp lên ngọn đèn, ánh đèn ảm đạm cùng bầu không khí tĩnh mịch khiến Quyến Hi quay về khoảng thời gian mấy ngày trước.

Nếu Bố Uy không về, như vậy Quyến Hi vẫn còn hi vọng, cuộc sống của Tàn Hương  Quyến Hi vẫn có thể bình đạm mà trôi qua yên ổn. Mỗi tối, sau khi nhóm lên ngọn đèn mờ nhạt, Quyến Hi sẽ kéo tay Tàn Hương, cùng ngồi trên ghế da hổ. 

Nàng sẽ bảo Tàn Hương viết chữ. Tàn Hương thông thường đều sẽ nghe lời thi triển thư pháp nước chảy mây trôi của Đại Tống, Quyến Hi sẽ luôn cầm tờ giấy cảm khái, sợ là bản thân luyện tập cả đời cũng không cách nào đạt được bản lĩnh này, mỗi lần vào lúc này Tàn Hương đều sẽ che miệng bật cười, chỉ có điều cười xong, đều là sâu kín thở dài cảnh nước mất nhà tan.

Các nàng còn có thể cùng nhau ngâm thơ làm phú. Mặc dù Quyến Hi so với Tàn Hương hiểu biết ít hơn nhiều, nhưng Tàn Hương đều luôn sùng bái nhìn Quyến Hi, là một Quận chúa của dân tộc tái ngoại, có thể hiểu được văn hóa nhà Hán nhiều như vậy quả thực chính là kỳ tích.

Quyến Hi sẽ không quên cảnh lúc nàng và Tàn Hương cùng nhau ngâm Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ ── "Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh. Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh. . . . . ."

Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tàn Hương điềm tĩnh rủ rỉ nói: "Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần, kiểu kiểu không trung cô nguyệt luân. Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt? Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân. . . . . ."


"Quận chúa ──" Giọng nói yếu ớt của Tàn Hương gọi Hoàn Nhan Quyến Hi đang thả hồn vô định tỉnh lại.

"Sao lại tỉnh rồi? Ta làm phiền đến ngươi? Cảm thấy thế nào? Đau ở đâu? Muốn uống nước sao?" Quyến Hi bên cạnh nói hàng loạt lời quan tâm, khiến Tàn Hương chớp mắt lệ rơi đầy cả mặt.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tàn Hương, lặng yên không nói gì. Hai người xa nhau mới một ngày, lại tựa như đã cách biệt mười năm.

"Ta đã sai người mang nước đến, nhưng quân y nói vết thương của ngươi không thể tắm rửa, ta vốn muốn mượn nước nóng đuổi đi hàn khí trên người ngươi, xem ra hiện giờ chỉ có thể lau chùi thân thể đơn giản." Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y, vén tay áo lên thử lại nước ấm, nói: "Nước vừa rồi."

Tàn Hương nhẹ giọng nói: "Tạ ơn ý tốt của Quận chúa, ta không lạnh."

"Ngươi giận rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhàn nhạt cười cười, đỡ Tàn Hương ngồi dậy.

Tàn Hương chậm rãi lắc đầu, tức giận? Không phải. Nàng cũng không có quyền tức giận, hơn nữa cảm giác này cũng không gọi là "tức giận", mà là đau lòng.

Hoàn Nhan Quyến Hi lặng lẽ mở nút thắt trước ngực Tàn Hương, đến khi có một cơn gió lạnh thổi vào cái yếm của Tàn Hương, Tàn Hương mới đột nhiên ý thức được ngoại y đã bị cởi ra. Ở trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, Tàn Hương lúc nào cũng có thể dễ dàng buông xuống hết thảy phòng bị.

Trên bờ vai tuyết trắng mềm mại, có lấm tấm vết bầm tím. Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn đến ngây người, ngón tay vô ý thức vuốt ve những dấu vết châm chọc này.

"Quận chúa, ta. . . . . ."

"Không cần nói gì cả. Đừng nói gì với ta hết. Ta không muốn biết." Hoàn Nhan Quyến Hi ngắt lời Tàn Hương.

Tàn Hương chỉ có thể đem lời đã đến bên miệng nuốt xuống.

Quyến Hi cầm khăn mặt lên, thấm ướt, vắt khô, lau người cho Tàn Hương. Đng tác của Quyến Hi rất nhẹ nhàng, nhưng Tàn Hương lại khóc. ớc mắt của nàng ấy rơi xuống không ngừng, để tưởng niệm những thứ dễ dàng mất đi nhưng lại cực kỳ quý giá.

Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn nghe chính miệng Tàn Hương kể lại chuyện của nàng ấy  Bố Uy, nàng không có dũng khí thừa nhận. Bất luận chuyện đã xảy ra có giống như nàng tưởng tượng hay không, cũng để cho nó từ từ phủ đầy bụi đi.

Kéo chiếc đai lưng màu đỏ trên thân thể gầy yếu ra, y phục của Tàn Hương từ từ rơi xuống.

Hoàn Nhan Quyến Hi bất động, nàng đứng yên tại chỗ nhìn Tàn Hương.

Tàn Hương siết chặt nắm tay, muốn dùng hai tay che hai nụ hoa phấn hồng trước ngực lại, nhưng rốt cuộc nàng không nhúc nhích. Nước mắt rơi càng nhiều thêm, Tàn Hương cứ thẳng người như vậy, xích lõa mà rơi lệ.

 

*Bài thơ Tàn Hương đọc:

Xuân giang triều thuỷ liên hải bình,
Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.
Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý,
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.
Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện,
Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển.
Không lý lưu sương bất giác phi,
Đinh thượng bạch sa khan bất kiến.
Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,
Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

(Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư)

Sông nối biển nước xuân lênh láng
Ngọn triều dâng trăng sáng biển khơi
Nước trôi muôn dặm trăng soi
Sông xuân đâu chẳng sáng ngời ánh trăng.
Sông uốn lượn quanh cồn hương ngát
Trăng in hoa như tuyết trắng phơi
Trên không nào rõ sương trôi
Cát xa chẳng thấy bên doi trắng ngần.
Trời trong vắt sông xuân một sắc
Tấm gương nga vằng vặc trên cao
Ai người thấy được trăng đầu
Trăng kia đã rọi người nào năm xưa ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7