Chương 27. Ánh mắt cũng đều tái đi
Không biết qua bao lâu, trời đã mờ mờ sáng. Tàn Hương lại cắn môi mở lời: "Quận chúa. . . . . ."
"Có chuyện gì?" Quyến Hi trả lời rất nhanh, nàng vẫn chưa ngủ.
"Ngươi sợ không?" Giọng nói của Tàn Hương trong đêm tối nghe hết sức nhỏ nhẹ, ôn nhu.
"Ta không sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Ta sao lại sợ chứ, nghĩ tới ta còn từng ra chiến trường, từng giết người." Hoàn Nhan Quyến Hi rất hối hận câu cuối cùng nàng đã nói, bởi vì tất cả người nàng giết đều là người Tống.
Tàn Hương lại không tính toán nhiều như vậy, nàng nói: "Ta sợ. Ta không dám ngủ. Trong mộng sẽ có người bắt ta đi."
Quyến Hi nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên nghiêng người sang ôm Tàn Hương vào lòng.
"Quận chúa, ta có phải rất nhiều chuyện không?"
"Không có. Ta ôm ngươi, như vậy ngươi sẽ không sợ nữa."
Tàn Hương ngập ngừng một lúc, cánh tay ôm lấy thắt lưng Hoàn Nhan Quyến Hi, sau đó đem mặt vùi vào trong ngực nàng, rất nhanh đã thiếp đi.
Ngoài trướng, có bóng người lén lút hiện lên.
Nặc Nhã vẫn luôn ở ngoài trướng nhìn trộm nghe lén, nàng muốn nhìn xem Quận chúa tôn kính nhất, yêu quý nhất kết cục cùng Tàn Hương làm ra những chuyện gì!
Về trướng của mình, Nặc Nhã đem tất cả trà cụ, bình nước trên bàn hất tung xuống đất. Quận chúa vuốt ve thân thể Tàn Hương? Quận chúa chải đầu cho ả? Quận chúa còn ôm nữ nhân đáng chết này đi ngủ?
Nặc Nhã tức giận đến mức ánh mắt đều tái đi, đôi môi bầm tím.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn hầu hạ bên người Quận chúa, không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu yêu thương Quận chúa, mà còn rất yêu rất yêu. Nàng biết bản thân vĩnh viễn sẽ không có được Quận chúa, bởi vì người Hoàn Nhan Quyến Hi thích là nam nhân. Thế nhưng, hôm nay Quận chúa lại cùng Tàn Hương làm ra chuyện như vậy! Quận chúa lẽ nào đã yêu mến Tàn Hương rồi sao? Quận chúa đã say mê ả nữ nô Đại Tống này?
Không thể nào! Chuyện này không phải là thật! Nặc Nhã ôm đầu la hét, hận không thể lập tức xé nát gương mặt tuyệt mỹ của Tàn Hương.
Buổi chiều ánh mặt trời nhuộm thành bảy sắc, từng tia nắng từ cửa sổ nhỏ chiếu vào lan sắc trướng tử.
Hai bóng dáng yêu mị mảnh mai đang ôm nhau say giấc trên giường, không mảy may bị thời gian ảnh hưởng.
Gương mặt Nặc Nhã lạnh lùng đứng ngoài trướng chờ đợi, lần đầu tiên nàng thấy Quận chúa đã quá giờ ngọ vẫn chưa thức dậy. Hoàn Nhan Quyến Hi có thói quen luyện công buổi sáng, cơ bản trời còn chưa sáng đã rời giường tập võ, thông thường sau khi Nặc Nhã thức dậy đến hầu hạ Quận chúa, Hoàn Nhan Quyến Hi đã sớm luyện công xong, chuẩn bị tắm rửa rồi. Vậy mà hôm nay thì sao? Nặc Nhã hừ lạnh, sợ là Quận chúa đã bị ả nữ nhân Đại Tống mê hoặc dụ dỗ mất rồi, vậy mà ngủ đến muộn như vậy, một chút dấu hiệu tỉnh dậy cũng không có.
Đứng bên cạnh Nặc Nhã là Tề ma ma với gương mặt hung ác. Mặt bà ta đã không cần quấn băng gạc nữa, chỉ là chỗ bị roi da của Quận chúa chiếu cố qua đã lưu lại hai vết sẹo kinh khủng. Tàn Hương? Tề ma ma cả đời cũng sẽ không quên cái tên này. Chính là ả nữ nhân này, không những khiến cho bà ta thất sủng trước mặt Quận chúa, lại còn phải chịu phạt roi.
Tàn Hương lẳng lặng ngủ say, rất điềm tĩnh. Trong mộng của nàng không còn xuất hiện đôi tay cứng như sắt kia nữa, bởi vì bên cạnh nàng có Hoàn Nhan Quyến Hi. Dù cho trong mộng, nhưng nàng phảng phất có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của Hoàn Nhan Quyến Hi, có thể ngửi được hương hoa hải đường đặc hữu trên người nàng ấy. Nhưng Tàn Hương đơn thuần làm sao biết được, vô hình trung, bên cạnh nàng đã tạo nên rất nhiều kẻ địch.
Trong trướng cuối cùng cũng có tiếng động.
Nặc Nhã vén một góc màn trướng lên, lặng lẽ nhìn vào, phát hiện Quận chúa đã xuống giường, đang ngồi trước bàn trang điểm uống nước. Không đợi được phân phó, Nặc Nhã lập tức tiến vào trướng, sau khi hành lễ cực lớn giọng nói: "Quận chúa, ta đến hầu hạ người rửa mặt."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày lại, không hề nhìn Nặc Nhã, mà lại quay đầu về phía giường. Quả nhiên, Tàn Hương đã từ từ mở mắt. Cũng khó trách, dù là ai đều sẽ bị thanh âm gào đến động trời của Nặc Nhã đánh thức.
Hoàn Nhan Quyến Hi cầm lược lên chải tóc, không hề mở miệng.
Nặc Nhã biết Quận chúa ngầm chấp nhận, sau đó đứng dậy bắt đầu bận rộn. Lúc nàng bưng một chậu nước ấm đặt bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi, Quận chúa nói: "Hầu hạ Tàn Hương rửa mặt trước đi."
Nặc Nhã khẽ "Dạ" một tiếng, sau lại bê nước đến bên giường.
Nàng thật hận không thể múc một chậu nước sôi nóng hổi, hắt hết lên người Tàn Hương, thử xem về sau nàng ta còn lấy tư cách gì câu dẫn Quận chúa.
Nặc Nhã tức giận đặt chậu nước đặt lên giường, cầm khăn mặt sạch sẽ lên.
"Không cảm phiền Nặc Nhã tiểu thư, ta có thể tự mình làm." Tàn Hương ôn nhu nói.
Nặc Nhã nghe câu này lại càng giận, nàng nói: "Không phiền, đây là mệnh lệnh của Quận chúa, mà ta trước giờ răm rắp nghe lời Quận chúa, chỉ có điều Quận chúa tôn quý như vậy, mà cũng chưa từng rửa mặt trên giường." Nặc Nhã làm như vô tâm tiếp tục nhỏ giọng nói: "Chẳng trách Đại Tống phải mất nước, có phải mỗi một người Tống đều biết hưởng thụ như vậy không?"
Gương mặt Tàn Hương trở nên tái nhợt, gò má ửng đỏ lúc vừa tỉnh dậy đã hoàn toàn biến mất, nàng hơi cúi đầu, lẳng lặng mặc cho một kẻ chẳng qua chỉ là nha đầu ở Đại Kim giáo huấn.
Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp tục chải mái tóc dài, một lần lại một lần, rất có quy luật.
Nặc Nhã thấm ướt khăn mặt, nắm chặt lấy tay Tàn Hương, ra sức chà xát. Quận chúa không phải muốn nàng hầu hạ Tàn Hương sao? Vậy nàng tiện thể hầu hạ thật tốt một lần.
"Đau không?" Nặc Nhã không có ý tốt hỏi.
Tàn Hương mím môi không nói chuyện.
"Da của ngươi đẹp như vậy, hơn nữa thân thể lại được chăm sóc kỹ lưỡng, đương nhiên sẽ cảm thấy có chút đau đớn rồi, nhưng mà nếu không dùng sức thì rửa không sạch."
Hoàn Nhan Quyến Hi chải tóc xong, nhẹ nhàng để lược lại bàn trang điểm, sau đó nhìn Tàn Hương và Nặc Nhã phản chiếu trong gương.
Nặc Nhã cầm khăn mặt ra sức chà xát, thật giống như đã dùng hết sức bình sinh. Tàn Hương chỉ lặng lẽ chịu đựng, im hơi lặng tiếng, nàng có thể hướng Hoàn Nhan Quyến Hi xin giúp đỡ, thế nhưng nàng không xin.
Tay rốt cuộc "rửa" xong rồi, Nặc Nhã lại thấm ướt khăn mặt lần nữa. Tàn Hương thu tay về, nàng khẽ cau mày nhìn hai tay mình, trên da đều đỏ rực, trông như đã sưng phù lên.
"Tàn Hương tiểu thư, ta cần phải rửa mặt cho ngươi rồi." Nặc Nhã cầm khăn mặt áp sát lại. Tàn Hương theo phản xạ trốn về phía sau. . . . . .
Bấy giờ, Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi mở miệng nói: "Vẫn chưa rửa xong sao? Nặc Nhã?" Nàng từ trong gương nhìn thấy rõ ràng hết thảy, chẳng qua là biết rõ còn cố hỏi.
"Lập tức xong ngay, Quận chúa." Nặc Nhã vội vàng nói xong, càng áp sát Tàn Hương hơn, lúc khăn mặt trong tay nàng sắp chạm vào gương mặt Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Bỏ khăn mặt xuống, ra ngoài đi, sau này không cần ngươi tới hầu hạ ta rửa mặt."
Nặc Nhã chợt khựng lại, xoay người sững sờ nhìn bóng lưng Hoàn Nhan Quyến Hi, sau đó chạy đến bên người Quận chúa nói: "Vì sao? Quận chúa, sao người không muốn ta hầu hạ người nữa?"
"Ta ra quyết định, cần phải giải thích với ngươi sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy đi đến bên giường.
"Quận chúa ──" Nước mắt Nặc Nhã đảo quanh vành mắt, không cho nàng làm gì cũng được, nhất định không thể không cho nàng hầu hạ Quận chúa a, nàng muốn ngày ngày nhìn thấy Quận chúa, cho dù là làm trâu làm ngựa cũng được. "Quận chúa, ta làm sai chỗ nào sao? Ngươi nói cho ta biết, ta sửa! Quận chúa, Nặc Nhã sẽ sửa đổi. Quận chúa. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu.
Nặc Nhã khóc lóc nói: "Người phạt ta đi, Quận chúa, dùng roi cũng được."
Hoàn Nhan Quyến Hi đối diện Nặc Nhã nói: "Ngươi không làm sai gì cả, không cần khóc nữa. Sau này sinh hoạt thường ngày của ta tiếp tục để Tàn Hương hầu hạ, không cần ngươi."
Nặc Nhã ngây ngốc đứng yên tại chỗ, sau đó đột nhiên hung ác nhìn Tàn Hương, trong mắt bừng lên cuồng nộ, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ả nữ nhân đã cướp mất Quận chúa này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét