Trang

24/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 26

Chương 26. Tình cảnh này rất hấp dẫn

 

Mấy chục đại hán cưỡi ngựa phía xa, đi theo sau Quận chúa và Tàn Hương, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng phải câm nín. Đã sớm biết Quận chúa mang theo Tàn Hương đi chữa bệnh sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai nữ nhân thế nhưng….

Đám đại hán ở chỗ không người bàn tán, tôn xưng Tàn Hương là “Hồ ly tinh”. Nếu không phải tại nàng, Quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi cao quý kiêu ngạo chắc chắn không làm ra chuyện hủy hoại luân thường đạo lý này. Hồng nhan họa thủy, yêu ma quỷ quái!

Hoàn Nhan Quyến Hi một khi đã yêu, liền không thể thu tay, không thể dừng bước, nàng yêu là cuồng liệt, là cực đoan. Quả thật, chuyện nữ nhân yêu nữ nhân ở xã hội phong kiến này vô cùng hiếm có, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi mặc kệ, nàng đã yêu Tàn Hương, đã dâng tình yêu cho Tàn Hương, quyết định yêu Tàn Hương, sẽ không quản ánh nhìn người khác thế nào. Dù cho xem trọng hay coi thường nàng, Quyến Hi một mực không quan tâm, nàng sẽ không để người yêu mình giống như con chuột, sống ở nơi tối tăm, cũng quyết không để bản thân và Tàn Hương chịu uất ức. Tình yêu của Hoàn Nhan Quyến Hi trời sinh thuộc về cao quý, thanh lịch và thần thánh. Cho dù thế nhân đều biết nàng yêu Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không để ý.

Vậy nên Hoàn Nhan Quyến Hi dám ở dưới ban ngày ban mặt, trước mắt đám đại hán đang nhìn chăm chú, cùng Tàn Hương hôn một nụ hôn thế kỉ.

“Quyến Hi…” Tàn Hương thẹn thùng đẩy ra, làm như vậy thật sự không ổn.

“Không thích?” Hoàn Nhan Quyến Hi chuyển sang hôn nhẹ chiếc cổ trắng ngần của Tàn Hương, tùy ý để ngựa tự do tự tại đi lại.

Tàn Hương cắn môi khẽ cười, sao lại không thích, nàng rất thích ——

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi ngay ngắn lại, ôm Tàn Hương vào lòng, nghiêm túc nói: “Chắc đại ca ta đã sớm nhổ doanh hồi kinh, tính ngày xuất ngoại đánh giặc, đóng quân ở Yên Vân Thập lục châu, lại mang nàng đi chữa bệnh đã được một năm tình cảnh, thực sự tư niệm thân nhân.”

Tàn Hương u sầu sâu kín dâng lên. Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ là tư niệm thân nhân, mà nàng còn phải tưởng niệm đến nhân, vật, sự tình, nhiều lắm.

Tàn Hương cố ý không nghĩ đến những chuyện không vui, nên đến tóm lại sẽ đến, ngày u sầu hẳn còn ở phía sau.

“Quyến Hi.” Tàn Hương nhẹ giọng gọi.

“Ân?” Mặt trời dần dần lên cao, ánh sáng như ngọc chiếu xuống. Hoàn Nhan Quyến Hi đội nón rơm, che khuất ánh mặt trời chói chang.

“Về Đại Kim, ở đó ——” Tàn Hương do dự không chắc nói: “Tất cả đều là người Kim sao?”

“Có gì khác nhau?” Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra nội tâm Tàn Hương đang giằng co.

“Chúng ta. . . .” Tàn Hương không mở lời được, nàng rất muốn cùng Hoàn Nhan Quyến Hi phiêu bạt chân trời, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng. Quyến Hi có bầu trời của nàng, sự nghiệp của nàng. Tàn Hương phải thành tựu giấc mộng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Huống chi, Hoàn Nhan Quyến Hi là Quận chúa, không thể nói bỏ đi liền có thể ung dung bỏ đi.

“Nàng có ta còn sợ gì? Ta sẽ không để nàng chịu tổn thương.” Hai cánh tay của Hoàn Nhan Quyến Hi lại ôm chặt Tàn Hương.

Tàn Hương khẽ cười: “Vậy Bố Uy ——

Hoàn Nhan Quyến Hi giật cương ngựa, ngựa đột nhiên nhảy lên, nhanh chân chạy đi. “Nàng chỉ cần nhớ kĩ, câu đầu tiên có thể nói chính là “Ta yêu nàng.””

 

Trải qua thêm mấy ngày đường bôn ba, một đoàn người ngựa lại tới Yên Vân Thập Lục châu, đây là con đường muốn tới Đại Kim quốc tất phải đi qua.

Kìa, đỉnh núi trải qua năm tháng hoa nở đỏ bừng, chim kêu ríu rít, khí hậu hợp lòng người.

“Nhìn xem nơi này.” Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ vào một chỗ đất trống nói: “Hai tháng trước trướng của ta đóng ở đây.”

“À…” Tàn Hương lĩnh ngộ gật gật đầu, cây cỏ tươi tốt, chim oanh bay nhảy, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc trước. Nghĩ đến thời điểm các nàng ra đi, băng tuyết mới tan một nửa. “Thời gian không đợi người mà.” Tàn Hương cảm thán xuống ngựa, chậm rãi đi vào rừng.

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng xoay người xuống ngựa, tay dắt dây cương đi theo phía sau Tàn Hương, ánh mắt đột nhiên sáng ngời nói: “Hương, nàng có nhớ ta từng mang nàng đi ngắm cảnh đẹp không?”

Tàn Hương ngẫm nghĩ, ánh mặt đột nhiên lấp lánh, quay đầu cười nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, nơi đó đẹp như tiên cảnh, cả đời không thể nào quên.”

“Không bằng chúng ta quay lại chốn cũ, thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi đề nghị.

“Ân.” Tàn Hương gật gật đầu, để Quyến Hi ôm lên lưng ngựa. Hoàn Nhan Quyến Hi lại không vội, đi đến bên cạnh tùy tùng thì thầm vài câu, lấy thêm lương khô mới lần nữa leo lên lưng ngựa.


Tiếng gió rít lướt qua bên tai, mặt trời chiều lơ lửng cuối chân trời, kéo theo một mảng màu hồng nhạt nhuộm mây đa tình thành bảy sắc, bầu trời nối liền với núi non, đẹp không sao tả xiết.

Xuyên qua một mảnh lại một mảnh rừng cây, Tàn Hương cảm thấy bản thân như đang bay trên bầu trời.

“Đến rồi.” Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ nói, con ngựa theo đó chậm lại. Tàn Hương nín thở chờ đợi khoảnh khắc cảnh đẹp hiện ra trước mắt mình.

“Đẹp quá!” Bất ngờ tảng lớn tảng lớn hoa đào xung quanh hồ thoáng hiện ra. “Quyến Hi.” Tàn Hương kích động hô lên.

“Thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi vừa vui thưởng cảnh đẹp, vừa nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Tàn Hương.

“Lần trước chúng ta đến cảnh sắc không phải như vậy. . .” Tàn Hương khó khăn tự mình xuống ngựa, vui vẻ chạy nhảy trong vườn đào, lớn tiếng nói: “Khi đó không có nhiều hoa thế này, cả hồ còn có vẻ trống trải, bây giờ thật đẹp, hệt như một chiếc gương đính đầy hoa.” Bởi vì Tàn Hương chạy quá nhanh mép quần vướng vào cành cây, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Tàn Hương ——” Quyến Hi khẩn trương đến mức giậm chân.

Tàn Hương quay đầu lại, hạnh phúc ngọt ngào tươi cười, “Không sao đâu. Ta muốn đến cái gương kia soi thử được không?” Mặt hồ kia trông như thực gần, lại tựa như rất xa.

“Đi thôi.” Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi trên lưng ngựa cưng chiều nói.

Tàn Hương mỉm cười gật đầu, lúc sau tung tăng quay lại, nàng ngày thường điềm tĩnh đến giờ phút này lại thanh xuân mà khờ dại, tràn ngập sức sống.

Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự động tâm.

Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi cưỡi ngựa theo sát phía sau.

“Quyến Hi ——” Tàn Hương gọi, “Nàng không đến soi thử sao? Mấy ngày đi đường cũng không có gương.”

Hoàn Nhan Quyến Hi thuận theo nói: “Được đó.” Nói xong xoay người xuống ngựa, sải bước đi đến bên hồ, chậm rãi ngồi xuống.

“Gương mặt bên trong hồ nước…” Tàn Hương dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng điểm xuống khuôn mặt Quyến Hi ánh lên trong hồ nước, “Cũng xinh đẹp như vậy…”

Hoàn Nhan Quyến Hi nhàn nhạt cười, không câu nệ tiểu tiết ngồi trên cỏ, “Nàng không đẹp sao?”

“Nàng so với ta. . .” Đôi mắt to của Tàn Hương xoay tròn, lúc sau cười nói: “Xinh đẹp hơn nhiều.”

“Hơn nhiều là bao nhiêu?” Hoàn Nhan Quyến Hi kiềm lòng không được ôm lấy eo Tàn Hương, kéo nàng vào lòng.

Tàn Hương cũng ngồi trên cỏ, “Nhìn không thấy mình trong nước…” Nàng nhẹ giọng nói.

“Nàng cho ta xem là đủ rồi, không để cho hồ nước xem.” Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lóe lên tia sáng khác thường.

Tàn Hương ôm lấy cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, dán chặt lên tai Quyến Hi nhẹ giọng nói: “Quyến Hi. . .”

Giọng nói dịu dàng cào lấy nội tâm đầy khát vọng của Hoàn Nhan Quyến Hi, đại hỏa vừa chạm liền bùng cháy. Bản thân hai người rất rõ ràng đều đang chờ đợi ——

“Nàng chuẩn bị xong chưa?” Hoàn Nhan Quyến Hi săn sóc hỏi.

“Ta. . .” Tàn Hương cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, thân thể như có con sâu nhỏ đang bò. Nàng gối trên vai Hoàn Nhan Quyến Hi, đỏ bừng mặt, hoặc giả hoa đào quá đỏ nhuộm sang cả mặt nàng. “Nàng có biết. . . Ta. . . Ta. . .” Tàn Hương thật cố gắng, nhưng lại không thể nói nên lời.

“Nàng làm sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi không định tha cho nàng.

“Ta. . . Đợi rất lâu rồi.” Lời nói sâu kín từ miệng Tàn Hương thốt ra.

Mặt đất phía sau hai người tràn ngập cỏ xanh, trải dài tận cuối chân trời, từng cây từng cây hoa đào phấn hồng, màu sắc sặc sỡ lại không phô trương, thản nhiên, điềm tĩnh khoe sắc.

Nơi này hệt như một căn phòng dùng hoa tươi bài trí, chẳng qua không có bùn đất làm thành 4 vách tường, mà là lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua. Mấy cánh hoa đào đầu cành không trụ được, theo gió rơi xuống, như là những đốm huỳnh quang bay lượn khắp đất trời, cuối cùng dừng lại trên người hai người cùng bãi cỏ bên cạnh…

Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng người áp Tàn Hương xuống. Hơi thở Quyến Hi kịch liệt phập phồng, tựa như biển lớn dậy sóng.

Tàn Hương tràn đầy khát vọng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ gắt gao siết lấy đám cỏ, cong chân lên.

Nhẹ nhàng kéo thắt lưng, cả người Tàn Hương khẽ run lên, chậm rãi cởi ngoại y hồng nhạt như hoa đào, lộ ra cái cái yếm đỏ rực, cùng với bộ ngực nõn nà bán lõa.

Tình cảnh này rất hấp dẫn ——


Profile của tác giả trên Tấn Giang có viết:

Chủ nhân cáo thị:

Đừng có ý đồ tìm tung tích H trong văn của tui ~~ trong sáng đến cùng, chân ái vô dục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7