Trang

28/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 29

Chương 29. Hành động ái muội, ngôn ngữ mê hoặc.


Nhưng hiện tại Nặc Nhã không thể lo nhiều như vậy, đố kị như con sâu to lớn chiếm lấy toàn bộ nội tâm. Nặc Nhã nói thẳng: "Quận chúa, thứ cho ta nói thẳng, lúc người ở Yên Vân Thập Lục châu nhất cử nhất động cũng đã tổn hại hình tượng của người, người lại tiếp tục như vậy, sợ rằng sau này người rất khó để người ta tín phục."

Không đợi Hoàn Nhan Quyến Hi nói, Tàn Hương mỉm cười mở miệng. Giọng nói không lớn, nhưng rất có khí phách.

"Nô tài tốt trong lòng chỉ có một chủ nhân, hơn nữa tôn kính chủ nhân như trời, bất luận nàng làm gì đều đúng. Nặc Nhã, theo ta được biết, ngươi hầu hạ Quyến Hi nhiều năm, tuy nói chủ tớ, nhưng cũng như tỷ muội tình thâm, chuyện của Quyến Hi và ta, ngươi không nói thì ai biết được? Người khác đã không biết, sao có thể tổn hại đến hình tượng của Quận chúa chứ? Còn nữa, Nặc Nhã, nếu như nói Hoàn Nhan Quyến Hi lấy thân phận Quận chúa hầu hạ ta, đương nhiên không thích hợp, nhưng có lẽ ngươi không biết, chúng ta là tình nhân, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, giữa hai chúng ta không có Quận chúa hay Công chúa, cho nên nàng đối với ta như thế nào cũng không quá đáng, ta đối với nàng thế nào cũng không có gì lạ. Bây giờ ngươi hiểu rõ chưa?"

Một phen lời nói của Tàn Hương cho Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác mới mẻ, cũng khiến Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn với cặp mắt khác xưa, hóa ra miệng lưỡi của Tàn Hương cũng khá lắm!

Xem ra, tri thức chính là sức mạnh mà! Tàn Hương đọc nhiều thi thư đầu óc không ai địch nổi.

Nặc Nhã quỳ trên mặt đất, dùng dư quang liếc thấy vẻ mặt Tàn Hương tỏ ra hờ hững, hung ác nhìn chằm chằm gương mặt như hoa của Tàn Hương, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn gì để nói.

Tàn Hương cố ý không nhìn vẻ mặt độc ác oán giận của Nặc Nhã, lại vô tình thấy giày của Nặc Nhã dính đất đen. Tàn Hương cau mày. Nặc Nhã hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi, bình thường phạm vi hoạt động rất nhỏ, bất luận là trong phòng hay bên ngoài, đều không có chỗ nào có thể dính đất, đất này từ đâu mà ra?

Hoàn Nhan Quyến Hi ném cho Nặc Nhã một ánh mắt nói: "Người thông minh đều biết an phận, cũng biết việc gì nên nói việc gì không nên nói. Ngươi lui xuống đi." Nếu như không phải nể tình Nặc Nhã hầu hạ mình nhiều năm, dựa theo tính khí của Hoàn Nhan Quyến Hi hẳn sẽ trục xuất Nặc Nhã khỏi phủ Quận chúa. Một ả nha đầu còn quản đến chuyện của chủ nhân, đây không phải đang tự tìm đường chết sao?

Có trách thì chỉ trách Nặc Nhã quá yêu Quyến Hi, mới có thể nói năng không suy nghĩ.


Phủ thượng của Hoàn Nhan Nghĩa

Căn nhà nhỏ phía sau Trì Nhiên điện ──

Bích Xuân, thiếp thân thị nữ của Tàn Hương đang đứng trên mảnh đất đen trống trải mọc đầy cỏ dại, phía trước mặt nàng là một gian nhà đổ nát.

Bích Xuân trang điểm rất yêu diễm, không hề hòa hợp với ảnh tượng xung quanh.

Để tránh tai mắt của người khác, Bích Xuân thậm chí không mang bất kì cung nữ nào đến.

Bầu trời đêm đầy sao, điểm trang thế giới đến mức khó bề phân biệt. Dưới ánh trăng dịu dàng, Bích Xuân âm thầm vẽ nên mưu đồ vĩ đại trong lòng.

Không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ đến. Nàng, Bích Xuân, chỉ muốn làm những việc người khác không làm được. Âm thầm nhếch khóe miệng, Bích Xuân lạnh lùng cười.

Gió lạnh từ cành cây lướt qua, lưu lại âm thanh quỷ dị.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân rõ ràng, mặc dù người đến cố ý không để mình phát ra tiếng động, nhưng đang là ban đêm tĩnh mịch, một chiếc lá cây lay động cũng bị người ta nghe thấy, huống hồ là bước chân?

"Thất phu nhân. . . . . ." Một giọng nữ trầm thấp vang lên sau lưng. Bích Xuân là lão bà thứ bảy Hoàn Nhan Nghĩa nạp vào.

Bích Xuân không cần quay đầu cũng biết người đến là ai."Nghe giọng của ngươi tựa hồ không vui vẻ gì nhỉ."

"Dạ. Hôm nay Quận chúa lại đối tốt với ả tiện nhân kia!"

Vừa nghe Tàn Hương bị gọi là "tiện nhân", tay Bích Xuân không khỏi siết chặt. Ánh mắt nàng hơi khó chịu, ả tiểu nô bộc đang quỳ phía sau này dựa vào cái gì dám gọi nữ nhân nàng tôn sùng như thần tiên là tiện nhân? Ai là tiện nhân? Tất cả người Đại Kim đều là tiện nhân, kẻ đê tiện nhất chính là Hoàn Nhan Quyến Hi!

Bích Xuân cười nhạt, áp chế lửa giận. "Nặc Nhã, ngươi cứ làm theo lời ta bảo, nhất định sẽ có được Quyến Hi, ít nhất cũng có thể chia rẽ bọn họ." Bích Xuân quay đầu, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.

Luận về xinh đẹp, tất nhiên là Tàn Hương đứng đầu.

Bích Xuân dù không xinh đẹp như Tàn Hương, nhưng cũng không kém Hoàn Nhan Quyến Hi. Bằng không Hoàn Nhan Nghĩa cũng sẽ không màn dị nghị nhận Bích Xuân làm thiếp. Người Tống ở Đại Kim không có chút địa vị, nhưng Hoàn Nhan Nghĩa lại bằng lòng cho Bích Xuân danh phận.

Bích Xuân là phu nhân của Hoàn Nhan Nghĩa, Nặc Nhã gặp nàng ta chỉ có thể quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười mỹ lệ của Bích Xuân, nhất thời thất thần, hệt như trúng độc gật gật đầu, kỳ thực nàng cũng không nghe rõ lời Bích Xuân nói.

Bích Xuân chậm rãi đến gần Nặc Nhã, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, động tác ái muội, ngôn ngữ mê hoặc: "Ngươi phải có được thứ ngươi muốn có, giống như, ta."


Đêm, vĩnh viễn sẽ không thuộc về riêng ai.

Phủ thượng của Hoàn Nhan Quyến Hi, nội viện.

Hoàn Nhan Quyến Hi mặc thường phục, sắc mặt thản nhiên cầm một chiếc đèn Khổng Minh được chế tác tinh mỹ, nàng đặt một tờ giấy vào rồi chậm rãi châm lửa. Đèn Khổng Minh bay về phía chân trời tối đen.

"Nàng viết gì trên giấy vậy?" Tàn Hương hỏi, cũng cho đèn Khổng Minh trong tay mình bay lên, bên trong cũng có một tờ giấy.

"Đoán chừng là viết giống nhau đó." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chiếc đèn từ từ bay xa.

"Ta thấy chưa chắc!" Một giọng nam không ăn ý truyền đến.

Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương theo tiếng ngoái đầu nhìn lại, ngẩn ngơ. Các nàng nhìn thấy dung mạo anh tuấn đã lâu không gặp đọng lại giữa chiều tà.

Tàn Hương lui hẳn về sau một bước, thân thể mảnh mai đụng lên vách tường loang lổ. Cơn ác mộng không dám nhắc lại bị kẻ vừa đến xới tung lên.

"Nơi này không chào đón ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, nàng không biết sao mình lại phải khẩn trương, cảm giác khẩn trương không tên này bất chợt kéo đến.

Hoàn Nhan Quyến Hi kéo Tàn Hương quay đầu vào phòng.

Gương mặt cương nghị, lãnh tuấn của Bố Uy mang theo hơi thở thơm ngọt của cây cỏ bị dẫm nát trong nội viện theo vào, có sự tồn tại của hắn, gian phòng càng lộ vẻ chật hẹp. "Ta xin Quận chúa giải thích một chút, sao lại tự ý mang người của ta đi!"

Hoàn Nhan Quyến Hi cười lớn, "Đến giờ ngươi vẫn thảo luận vấn đề này với ta à? Hoàn toàn vô nghĩa rồi. . . . . ."

Ánh mắt tràn ngập tương tư của Bố Uy tham lam khóa lên người Tàn Hương, tựa hồ muốn xuyên thấu nàng, phía sau là tường, Tàn Hương không còn chỗ trốn nữa.

"Cần gì khổ vậy? Theo ta rồi thứ gì không có?" Bố Uy quay đầu nói với Hoàn Nhan Quyến Hi, "Ngươi không giữ được Tàn Hương đâu, Quận chúa!"

"Việc này không cần ngươi quan tâm." Hoàn Nhan Quyến Hi đưa lưng về phía Bố Uy, chán ghét nói, "Nếu đã không có việc gì, mời ngươi đi cho, đồng thời xin mời ngươi sau này không được phép bước vào nửa bước!" Hoàn Nhan Quyến Hi quát, "Người đâu ── tiễn Bố tướng quân ra ngoài!"

"Khoan đã." Bố Uy vung tay ngăn người đến, "Ta có lời còn chưa nói."

"Nói." Hoàn Nhan Quyến Hi không cách nào ở cùng một phòng với Bố Uy, một khắc cũng không thể.

Bố Uy cười nhạt, nói: "Ta muốn nói riêng với Tàn Hương mấy câu."

Đôi mắt đẹp của Tàn Hương mở to, đầu lắc như trống bỏi, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."

Lòng Bố Uy lạnh lẽo hệt như bị ngâm vào hố băng, vẻ mặt ung dung vừa rồi từ từ biến mất. Hắn từng bước áp sát Tàn Hương, nói: "Nàng không yêu ta sao? Nàng có thể quên được ta? Sau khi chúng ta làm những chuyện lãng mạn đặc sắc đó?"

Hoàn Nhan Quyến Hi siết tay hét lớn: "Đủ rồi! Cút ── cút ra ngoài ──"

Nước mắt Tàn Hương như biển khơi, lao nhanh vô cùng vô tận trên gương mặt thuần khiết. Đây là nỗi đau sâu trong đáy lòng mềm yếu nhất của nàng, bị Bố Uy dùng chiếc kiềm sắc nhọn xoắn nát.

"Nàng nói đi ──" Bàn tay thô ráp của Bố Uy lôi kéo cánh tay Tàn Hương, "Nàng không yêu ta sao? Nàng không yêu ta sao?"

Tàn Hương khóc thảm thương, nghẹn ngào thút thít, giọng nói dày đặc âm mũi: "Ngươi cho rằng tất cả nữ nhân thích ngươi, ta cũng sẽ thích ngươi sao? Ta không yêu ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi! Khuyên ngươi chết tâm đi, người ta yêu là Hoàn Nhan Quyến Hi!" Tàn Hương vùng vẫy trong vòng khống chế của Bố Uy, "Thả ta ra!"

Hoàn Nhan Quyến Hi bất động đứng yên tại chỗ, chân nàng thật nặng nề, lòng cũng nặng trĩu, không nhúc nhích được. . . . . .

"Gạt ta!" Bố Uy rất ung dung ôm thắt lưng Tàn Hương, khiến nàng nằm trong lòng hắn không thể động đậy, "Ngươi và Hoàn Nhan Quyến Hi? Không thể. . . . . ."

"Ta mệt quá, cuộc sống vốn dĩ yên ổn bị ngươi phá nát, ngươi không xuất hiện, ta sẽ không thống khổ." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi uể oải, nhưng vẫn bất động tại chỗ.

Tàn Hương cùng Bố Uy giằng co, hô lớn : "Thả ta ra. . . . . . Thả ra. . . . . ."

"Tàn Hương ở đây, sao ta có thể không xuất hiện? Trừ khi ngươi giao nàng cho ta!"

Hoàn Nhan Quyến Hi sải bước đến trước mặt Bố Uy, vung tay quạt một cái tát, không khí nhất thời đông lại.

"Tỉnh chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi rưng rưng nhíu mày nói, nhìn thẳng Bố Uy không chớp mắt, lệ nóng doanh tròng.

Bố Uy ngây ngẩn cả người, nhưng cũng thật sự tỉnh táo. Tàn Hương nhân cơ hội trốn khỏi vòng tay của Bố Uy, nấp sau lưng Hoàn Nhan Quyến Hi. Bố Uy cả giận nói: "Ngươi có quyền gì đánh ta?"

"Bởi vì ta là Quận chúa."


--> Tác giả có lời muốn nói: Lại là một buổi tối trăng mờ gió lớn*, bên ngoài bóng cây lắc lư, gió thổi bóng lay, trong phòng này sao lại không xảy ra chút chuyện đặc biệt gì đó?

Nhân tiện. . . . . . Cách đây một thời gian có thêm không ít người tham gia nhóm. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Tiểu cung còn muốn thêm chút thịt cho mọi người xơi, thịt, là thịt thật đó, thế nhưng thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, nếu muốn ăn thịt thì vào nhóm (đã ở trong nhóm không cần thêm!). Mã số nhóm: 61477243

Một bài đánh giá dài một ngàn từ đổi được rất nhiều thịt. Đây là một bếp nhỏ dành cho người thân thiết. Tôi sẽ không quăng thịt này ra ngoài. Chỉ có một vài người hâm mộ lâu nay, thích lối hành văn của Cung, giúp Cung viết một bài nhận xét dài mới xem được nha.


*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7