Trang

27/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 50

Chương 50. Khúc mắc


"Quận chúa cũng đã nói như vậy rồi, quân y càng không có lý do tiếp tục che giấu." Hắn run lẩy bẩy kể lại ngày hắn bị Bích Xuân uy hiếp, dối gạt bệnh tình thật sự của Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn quân y, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn hờn giận. Phút chốc, nàng ngồi xuống, bộ dạng lười biếng tựa lên ghế, cầm lấy miếng lê căng mọng trắng tuyết nha đầu mới vừa gọt vỏ cắn một miếng nhỏ.

Thấy Quận chúa không tỏ thái độ, trái tim quân y đã vọt đến cổ họng, hắn thật muốn đào một cái hang mà chui xuống, vậy không cần phải nhận lấy sự giày vò này thêm nữa.

"Ngươi trước đứng lên nói chuyện." Hoàn Nhan Quyến Hi hờ hững nói.

Quân y vâng lời đứng lên.

"Ngồi bên cạnh ta nói chuyện." Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói.

Quân y ngẫm nghĩ chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Thật ra, ta đã sớm biết ngươi gạt ta rồi, Tàn Hương nàng không hề mang thai, bởi vì khi nàng theo ta vẫn là một xử nữ."

Quân y tròn mắt sửng sốt, khó nén kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi. Một là kinh ngạc vì Quận chúa có thể kể lại chuyện giường chiếu một cách nhẹ nhàng như vậy, hai là ngạc nhiên Bố Uy vậy mà không hề đụng vào Tàn Hương? Tại sao?

"Giật mình lắm đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười tao nhã. "Tội lừa gạt của ngươi đã đủ để ngươi chết quá ngàn vạn lần rồi, nhưng mà ta muốn cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội." Không đợi quân y mở miệng, Hoàn Nhan Quyến Hi nói tiếp: "Phải tiếp tục nói dối, nhớ kỹ, qua năm tháng nữa, Tàn Hương sẽ phải lâm bồn rồi. Ngươi phải tiếp tục tuyên bố với người bên ngoài Tàn Hương sắp sinh!" Hoàn Nhan Quyến Hi biết quân y nhất định sẽ nắm chắc cơ hội "sống" lần này, bất kể nàng đưa ra yêu cầu gì, quân y đều sẽ đồng ý.

Quả nhiên, quân y gật đầu lia lịa, xem lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói như mạng sống của mình.

"Qua hai ngày nữa, có thể phụ hoàng sẽ triệu ngươi vào cung xem bệnh. Về phần sao lại đột nhiên triệu ngươi vào cung xem bệnh, ngươi đương nhiên không cần thắc mắc, cũng không phải hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nói với phụ hoàng, thân thể ông ấy vô cùng yếu, không thể gần mỹ sắc thêm nữa, bằng không không quá ba tháng chắc chắn mất mạng."

Quân y cũng là ngươi vô cùng thông minh, thật ra không cần Quận chúa nói rõ, hắn đã biết Quận chúa đang có ý gì, không hề nhiều lời, chỉ gật đầu lia lịa nói là, "Mong Quận chúa yên tâm, tiểu thần nhất định dốc hết sức!"

Hoàn Nhan Quyến Hi thờ ơ liếc nhìn quân y, "Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy bỏ đi trước, dùng người thì phải tin, nàng đi với lòng trung thành của quân y vẫn nắm rất chắc.

"Nàng về rồi?" Tàn Hương vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi vào phòng, hưng phấn mở to hai mắt. Tàn Hương đã chuẩn bị ngủ, mặc cực ít, cái yếm màu hồng phấn che không hết bộ ngực tròn đầy, gần nửa bầu ngực như hiện ra dưới ánh nến mờ ảo.

"Nàng vẫn chưa ngủ?" Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y xuống, cả người uể oải sau khi nhìn thấy Tàn Hương đều đã tan thành mây khói.

"Nàng chưa về, ta dù nằm xuống cũng không ngủ được." Tàn Hương đứng dậy xuống giường, hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi thay y phục.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Tàn Hương quyến rũ chậm rãi đến gần mình, hai chân thon dài cực kỳ xinh đẹp, vừa mịn vừa trắng lại mềm mại như sắp tan thành nước đến nơi, Hoàn Nhan Quyến Hi hệt như một khối sắt đụng phải nam châm, chăm chú ngắm nhìn thân thể Tàn Hương thật lâu, mãi đến khi Tàn Hương gọi tên nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.

"Nàng sao vậy? Quận chúa?" Tàn Hương thẹn thùng kéo kéo góc áo Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng biết rõ Hoàn Nhan Quyến Hi muốn gì, đó vừa khéo cũng là điều nàng mong muốn.

Hoàn Nhan Quyến Hi ôm lấy vai Tàn Hương, mặt Tàn Hương hơi hơi phiếm hồng.

"Chúng ta đã lâu không cùng nhau rồi, gần đây bận quá, ta lúc nào cũng lơ là cảm nhận của nàng, xin lỗi, Hương của ta. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ nói, ôm Tàn Hương xinh đẹp thướt tha đặt lên giường.

Tàn Hương tựa như một con mèo con nhu nhược nhất, mềm mại không xương nằm trên giường, hệt một bàn cơm tối thịnh soạn.

Hoàn Nhan Quyến Hi lên giường, kề sát thân thể Tàn Hương, phủ xuống vòng eo mềm mại, đôi môi đỏ mọng dán vào vành tai Tàn Hương, "Ngứa không?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hỏi.

Tàn Hương thẹn thùng cười, đáp lại nói: "Đương nhiên ngứa."

"Thế này thì sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi lại đổi một tư thế, Tàn Hương cười khanh khách, thật là ngứa quá. . . . . .

 

Không biết sau đó bao lâu, khi bầu trời đã hửng sáng, hai người mới thở phì phò nằm thẳng trên giường, hưởng thụ yên tĩnh sau cuộc mây mưa.

"Quyến Hi, ta mang thai thật sao?" Tàn Hương hỏi một vấn đề xem ra rất ngốc nghếch.

"Không có, nàng không có thai."

 

Tàn Hương nghe được đáp án này, không khó chịu cũng không vui mừng, mặt không cảm xúc nhìn lên mái nhà.

"Nếu nàng mang thai, vậy cũng đã năm tháng sao vẫn còn chưa lộ ra chút nào được chứ? Nàng nói có phải không, nữ hài ngốc!" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra vẻ nhàn nhã lười biếng.

"Vậy sao quân y lại nói ta mang thai? Sao hắn phải gạt ta?" Tàn Hương co lại bên người Hoàn Nhan Quyến Hi, thân thể gầy yếu càng lúc càng giống con mèo ngoan, làm người ta không nhịn được muốn yêu thương.

"Hắn không chỉ gạt mỗi nàng, cũng lừa cả ta, nàng không biết sau khi ta biết tin này đã đau khổ khó chịu biết bao, vì ta từ đầu đến cuối không biết đêm Bố Uy mang nàng đi đó, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì." Đây cũng là khúc mắc không giải được trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.

Tàn Hương thở dài, hóa ra Quận chúa vẫn ngờ vực nàng, ghét bỏ nàng, lòng Tàn Hương có chút thê lương. Thật ra tối ngày Bố Uy mang nàng đi, nàng vốn là trốn không xong, nhưng lúc Bố Uy chuẩn bị nhào đến, Tàn Hương một phát bắt được chiếc kéo đặt trên bàn, chỉ nghe phập một tiếng, chiếc kéo đã đâm thật sâu lên cánh tay chắc khỏe của Bố Uy, máu rất nhanh chảy dọc theo lưỡi kéo, lạnh lẽo dọa người. Tàn Hương thấy vậy, biết mình không trốn được nữa, nhanh chóng rút kéo ra đnh đâm vào cổ tự sát, nhưng bị Bố Uy đoạt lại, máu của Bố Uy bắn lên khắp người khắp mặt Tàn Hương đâu đâu cũng có, nên hôm sau lúc Hoàn Nhan Quyến Hi trông thấy Tàn Hương, tất cả quần áo trên người nàng đều đã thay đổi, không phải Bố Uy giúp nàng thay, mà là thị nữ. Bố Uy nhìn thấy Tàn Hương quyết tâm lấy cái chết kháng cự, chiếm được một nữ nhân không cam tâm không tình nguyện như vậy cũng không phải ý định ban đầu của Bố Uy, vậy nên Bố Uy chọn buông tha Tàn Hương, cuối cùng không chạm vào nàng. Bố Uy là một người cực kì cao ngạo, cực kì tự đại, hắn chưa bao giờ tin trên đời này sẽ có nữ nhân hắn không chơi đùa được, hắn tin nếu kiên trì sẽ có được Tàn Hương, nên nhất thời hắn không muốn làm ngay.

Đây hẳn gọi là thả dây dài để câu cá lớn nhỉ, hắn muốn thả dây dài câu trái tim Tàn Hương. Nào biết được tình yêu của Tàn Hương đối với Hoàn Nhan Quyến Hi kiên định như vậy, quả nhiên Bố Uy câu thế nào cũng không câu được.

Đã rất nhiều lần Tàn Hương muốn kể lại chuyện đêm đó cho Hoàn Nhan Quyến Hi nghe, nhưng Tàn Hương lại cảm thấy từ trong lòng Quận chúa bài xích tất cả chuyện có liên quan đến đêm đó, Tàn Hương không dám tùy tiện nói thành lời, sợ Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ rằng nàng muốn che giấu gì đó. Tàn Hương đợi chờ Hoàn Nhan Quyến Hi mở lời hỏi, nàng mới nói, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi trước giờ cũng không hề hỏi qua, nàng cũng không có cơ hội đ nói.

"Sao quân y phải gạt chúng ta vậy?" Tàn Hương hỏi.

"Bởi vì hắn bị Bích Xuân bức ép."

"Vậy sao Bích Xuân phải làm như vậy?"

"Bởi vì Bích Xuân yêu nàng, mục đích cuối cùng của nàng ta là quét sạch hết tất cả vật cản, sau đó được nàng, những vật cản này bao gồm cả ta trong đó." Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ mỉm cười, "Nữ nhân Bích Xuân này dã tâm rất lớn, ngoại trừ có được nàng, ta nghĩ hiện giờ nàng ta còn phải có một tham vọng, đó chính là đoạt được giang sơn của nhà Hoàn Nhan. Phụ thân ta bây giờ đã biến thành con rối của nàng ta, mộng tưởng sẽ thành hiện thực trong nay mai."

"Ta thật sự không biết nơi này ai là người tốt, ai là người xấu." Tàn Hương ngắm nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi thật sâu, "Không ngờ đến cả Bích Xuân cũng có thể hại ta." Nói xong, Tàn Hương có hoang mang quay đi.

"Yên tâm đi, có ta đây, không ai có thể làm hại được nàng, bọn họ đều là người xấu thì có liên quan gì? Chỉ cần ta là người tốt không phải là được rồi sao?"

 

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 49

Chương 49. Dải lụa trắng


"Muội chắc chắn mình không còn thích hắn nữa?" Hoàn Nhan Tông Hàn hỏi thẳng, nếu như tiểu muội còn có tư tâm, sao ra tay kiên quyết được chứ? Tội của Bố Uy bấy giờ không phải nhỏ, bất luận ở triều đại nào, ý nghĩ lật đổ vương triều đều không thể khoan dung.

Hoàn Nhan Quyến Hi bình tĩnh nhìn ca ca mình, gật đầu vô cùng quả quyết, "Muội rất chắc chắn suy nghĩ hiện giờ của mình, muội đã không còn yêu hắn, từ ngày hắn quất roi vào muội đã định sẵn ân đoạn tình tuyệt rồi."

"Vậy tốt, trong hoàng thất, chỉ có hai huynh muội chúng ta thân thiết, hợp ý nhau nhất, lần hành động này chỉ cần hai chúng ta liên thủ, không ải nào không thể qua." Hoàn Nhan Tông Hàn biết rõ trở ngại trùng trùng, nhưng vẫn cứ nói my lời an ủi để Hoàn Nhan Quyến Hi yên lòng. Quyến Hi tuy chín chắn, nhưng cũng chỉ là thiếu nữ chưa tròn hai mươi, trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Quyến Hi vĩnh viễn là một đứa bé con, bé con khiến mình bận lòng lo lắng. "Không còn sớm, muội về trước đi, chuyện sau này ngày khác nói tiếp."

"Được." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, rời khỏi phủ Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hoàn Nhan Quyến Hi vừa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức gọi mấy tên dụng thần tâm phúc dưới trướng đến, cùng bọn họ bàn bạc kế hoạch. Cuối cùng, Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Gia tộc Bố La Đa Cách từ trước đến giờ có dã tâm thôn tính gia tộc Hoàn Nhan, vốn dĩ bọn họ ẩn nấp lâu như vậy, chậm chạp không chịu hành động, chính vì thời cơ chưa đến. Thế nào gọi là thời cơ chưa đến? Bọn họ biết rất rõ binh lực nhà Hoàn Nhan chúng ta! Chiến sự với Đại Tống vừa kết thúc không lâu, binh lính của chúng ta sôi sục ý chí chiến đấu, binh của Bố gia cũng vậy, yêu cầu cấp thiết hiện giờ là phải nắm chắc mấy vạn tinh binh trong tay Bố Uy rồi tiến hành chỉnh biên, xen lẫn đám binh mã này với binh mã của gia tộc Hoàn Nhan, luân phiên mấy tên tướng lĩnh, từng bước đánh tan khống chế của Bố Uy với quân đội. Ngoài ra, phái mấy tên cao thủ ngày đêm theo dõi Bố Uy, xem hắn đang làm những gì, thu thập chứng cứ, để hắn trở tay không kịp."

Hoàn Nhan Quyến Hi đạp lên gió đêm trở về phủ, thấy trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, biết Tàn Hương vẫn chưa nghỉ ngơi, vừa nghĩ đến việc nữ nhân mình yêu mến vẫn luôn đợi mình về, Hoàn Nhan Quyến Hi liền không khỏi lộ ra mỉm cười.

Hoàn Nhan Quyến Hi vừa muốn bước vào phòng, Nặc Nhã không biết từ đâu chui ra, chắn trước mặt nàng, vẻ mặt quyết liệt nhìn nàng. "Sao vậy? Nặc Nhã?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày nhìn nàng, không biết bắt đầu từ bao giờ, biểu hiện kì quái của Nặc Nhã trước mặt mình đã khiến trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi dấy lên nghi vấn, cũng mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của Nặc Nhã không đơn thuần. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cho rằng Nặc Nhã là một hữ hài thông minh, dù thế nào đi nữa cũng phải biết rõ chủ tớ khác biệt, sẽ tự động xóa bỏ ý nghĩ kỳ quái này.

"Quận chúa, ta có chuyện muốn nói vi người!"

"Hôm nay không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi." Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn nghe.

"Không được, chỉ có thể nói hôm nay!"

Hoàn Nhan Quyến Hi đối với cách nói chuyện như ra lệnh của Nặc Nhã có chút bất mãn, cau mày nhìn Nặc Nhã, "Đợi ngươi chỉnh đốn tâm tình của ngươi ổn rồi nói với ta, được chứ!" Hoàn Nhan Quyến Hi rất bận cũng rất mệt, tinh lực của nàng có hạn, nếu có thời gian nàng sẽ chọn bầu bạn với Tàn Hương nhiều hơn, chứ không phải đứng đây lãng phí thời gian với một nô tài.

"Không! Quận chúa, lẽ nào người không biết ta rất thích người sao? Lẽ nào người thật sự không nhìn ra suy nghĩ của ta sao? Lẽ nào người thật sự thích một nữ nhân nhu nhược yếu đuối như vậy, bộ dạng lúc nào cũng õng ẹo sắp chết đến nơi sao! Người. . . . . ."

ủ rồi!" Hoàn Nhan Quyến Hi liếc mắt nhìn Nặc Nhã đang lên cơn điên, lộ ra vẻ mặt khó tin, giọng Nặc Nhã nói gần như hét lên, Hoàn Nhan Quyến Hi tuyệt đối tin tưởng Tàn Hương trong phòng đã nghe thấy.

"Nặc Nhã, ngươi tốt nhất biết rõ thân phận của ngươi, ngươi cũng đừng ép ta. Gần nhất luôn có người bức ép ta, ta nhịn không có nghĩa là ta sợ, đừng đụng đến giới hạn của ta, chuyện này chẳng tốt cho ai cả. Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của ngươi đi, nếu như ngươi không tiện ở đây hầu hạ ta, thì tìm một nhà gả đi đi." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không thèm liếc mắt nhìn Nặc Nhã liền đẩy cửa đi vào, lúc tay đặt lên cửa, tâm hồn Nặc Nhã gần như tan vỡ. Tình yêu nhiều năm qua dành cho Hoàn Nhan Quyến Hi, cùng với thân thể và tinh thần bị Bích Xuân hủy hoại đã khiến Nặc Nhã không thể chịu đựng nổi. "Quận chúa, người đối xử với ta như vậy người sẽ hối hận!"

Hoàn Nhan Quyến Hi hít sâu một hơi, tình cảm Nặc Nhã dành cho mình không phải nàng không biết, nhưng tình cảm này căn bản sẽ không có bất kì kết quả gì, đây chỉ là Nặc Nhã đơn phương tình nguyện.

Hoàn Nhan Quyến Hi đóng cửa, nhốt Nặc Nhã đang la hét ở ngoài. Vào trong rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi không nhịn được thầm nói: "Điên rồi!" Trong lòng cũng đã hạ quyết định tống Nặc Nhã đi.

Tàn Hương bình thản ngồi trước ngọn đèn, tựa như không nghe thấy ồn ào bên ngoài, yên lặng thêu cung trang đỏ thẫm trong tay, thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào, Tàn Hương thả tấm vải thêu trong tay xuống lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.

"Hương, ta về rồi, để nàng đợi lâu rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi dang tay, Tàn Hương như một con hồ điệp (bươm bướm) sặc sỡ bay vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, tham lam hít lấy hương thơm đặc biệt trên người Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Không lâu, chỉ cần nàng khẳng định sẽ về, bao lâu cũng không tính là lâu." Tàn Hương nở nụ cười dịu dàng.

Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười, kéo Tàn Hương ngồi lên giường, ôm Tàn Hương vào lòng, vừa định giải thích cho Tàn Hương tất cả mưu đồ vừa rồi với đại ca, nhưng ngẫm lại thời cơ chưa chín, cũng không phải Hoàn Nhan Quyến Hi muốn nghi ngờ Tàn Hương, mà trước mắt tình thế chưa sáng tỏ, sai một bước là thua cả bàn cờ, đối với bất kì ai nàng cũng phải giữ kín, đây là chuyện một kẻ cầm quyền khôn ngoan nhất định phải làm được.

Chuyện nàng và đại ca mật mưu, nói dễ nghe là trợ giúp Đại Kim chuyển nguy thành an, nhưng mục đích sau cùng của bọn họ là muốn bức phụ hoàng càng ngày càng hồ đồ thoái vị, cách nói khó nghe chính là soán quyền, nếu chuyện bị bại lộ, cũng không chỉ bị đại tá thập bát khối* là xong, cho nên lời đã đến bên môi Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn nén trở về.

*Đại tá thập bát khối: bóc thành 18 khối, còn gọi là Câu Ngũ Hình: Đây là hình phạt đem đầu, chân, tay, đôi mắt và đôi tai cắt ra ghép lại, gọi là “Đại tá thập bát khối”. Thông thường sẽ là giết chết phạm nhân trước mới thi hành hình phạt này.

Nhìn thấy cung y đang thêu dở Tàn Hương đặt trên bàn, Hoàn Nhan Quyến Hi bước qua cầm lên xem nói: "Thêu cho ai vậy?"

"Đương nhiên là cho nàng rồi." Ánh mắt Tàn Hương dừng trên bộ y phục.

"Thêu đẹp lắm." Hoàn Nhan Quyến Hi thích thú nhìn mãi không buông.

"Là tặng cho nàng và Bố Uy mặc lúc động phòng ngày đại hôn." Giọng Tàn Hương rất bình tĩnh.

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi run lên, y phục rơi xuống đất. "Ta sẽ không đại hôn với hắn, nàng phải tin tưởng ta."

Tàn Hương chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.

"Nàng thêu đi, thêu xong rồi ta mặc, có điều không phải khi đại hôn với Bố Uy, mà với nàng." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói lời này đã bước về lại bên người Tàn Hương, môi gần như dán lên tai Tàn Hương, nàng phát hiện mặt Tàn Hương bất kể ban ngày hay ban đêm, bất kể là chính diện hay nhìn nghiêng, đều ẩn giấu vẻ đẹp khiến người ta mê say, chỉ nhìn qua thôi chưa đủ, còn muốn ngắm, muốn ngắm mãi, ngắm cả đời cũng nhất định không đủ.

"Ta nghĩ thông rồi, ta không thể có quá nhiều tham vọng, ta đã nhận được rất nhiều, làm nữ nhân không thể quá tham lam, nếu quá tham lam, sẽ không hạnh phúc, nếu không hạnh phúc ảnh hưởng đến người khác, chắc là không nhận được bất kì thứ gì nữa." Tính cách Tàn Hương vốn đã có chút u sầu, gặp phải nhiều chuyện như vậy, càng khiến nàng không nhìn thấy hi vọng và tương lai. Vốn cho rằng Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ vì nàng ngăn chặn mọi chuyện, nhưng thân đang ở Đại Kim, nàng phát hiện cuộc sống có quá nhiều bất đắc dĩ, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng có quá nhiều bất đắc dĩ, cho nên chỉ biết cam chịu số phận thôi.

"Nàng phải tin ta, đừng vì vài ba câu nói điên cuồng của Bích Xuân mà sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy chốt chặt cửa phòng, Tàn Hương mở to đôi mắt đẹp nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, dường như đã rõ Quận chúa định làm gì

"Quận chúa, ta còn chưa tắm gội mà." Tàn Hương ngượng ngùng siết chặt chiếc khăn lụa trắng trong tay.

"Vậy thì liên quan gì. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y, trút bỏ, "Dù nàng cả tháng không tắm gội cũng sẽ không bẩn được đâu mà, khắp cả người đều tỏa ra mùi hương tiểu nữ nhân." Hoàn Nhan Quyến Hi ghé vào bên tai Tàn Hương nói đầy gợi tình.

Mặt Tàn Hương đỏ rực, tay bất giác vịn lên hai vai Hoàn Nhan Quyến Hi, các nàng cũng đã lâu ngày không thân mật, đáy lòng Tàn Hương bùng lên từng trận cảm giác tê dại.

Ngoại y của Tàn Hương rất nhanh đã bị cởi bỏ, hai vai trần trụi, xương quai xanh mảnh mai, bụng dưới phẳng lì sau chiếc yếm hồng nhạt, gầy nhưng tuyệt đối không giống như bộ xương khô, thân thể mảnh mai đúng lúc là ưu điểm khiến Hoàn Nhan Quyến Hi rất nhanh đã vào cuộc. Nàng vừa nhấm nháp cổ, vai Tàn Hương, tay ở sau vừa cởi bỏ bộ y phục của Tàn Hương.

Bấy giờ, truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ.

"Quận chúa." Là giọng gia nô của Hoàn Nhan Quyến Hi.

Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ có thể tràn đầy miễn cưỡng dừng động tác trên tay, lạnh lùng hỏi lại: "Chuyện gì?"

"Quân y đã ở đại sảnh đợi người cả buổi tối rồi, nói là có việc quan trọng trao đổi với người." Gia nô nghe thấy giọng Hoàn Nhan Quyến Hi khó chịu, sợ hãi nói.

"Quân y. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi lặp lại, cầm tay Tàn Hương lên nắm chặt, hỏi: "Hương, quân y có qua thăm bệnh cho nàng chưa?"

"Có, nàng vừa đi không lâu hắn liền đến thăm ta, tâm trạng hắn bất an, giống như có rất nhiều tâm sự." Tàn Hương nhớ lại.

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù, lại hỏi: "Vậy hắn nói thân thể nàng thế nào?"

"Hắn chỉ nói ta vẫn còn hơi yếu, không nói gì khác."

"Vậy còn đứa bé trong bụng?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc đến đề tài không mong muốn nhất.

"Hắn không nói đến."

"Được, vậy nàng đây đợi ta, ta đi một lúc sẽ về." Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chóng mặc y phục tử tế, rời khỏi phòng cùng gia nô đi đến tiền sảnh.

Vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào, quân y vội vã từ trên ghế đứng lên, "Quận chúa." Hắn cúi đầu chắp tay nói.

"Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì mời nói." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn quân y, đôi mắt trong veo điềm đạm.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Quân y đã viết sẵn trong đầu mấy ngày trời nhưng đúng trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi lại không nói nổi câu hoàn chỉnh, hắn từng chính mắt thấy Quận chúa dùng roi sắt trừng phạt binh lính như thế nào, hắn xuất thân là quan văn, một roi của Hoàn Nhan Quyến Hi nhất định sẽ lấy mạng hắn, hắn sợ lắm a. Nhưng nếu như không nói trong lòng lại dằn vặt, trong lúc nhất thời, quân y chỉ có thể đứng yên tại chỗ ta tới ta lui, không nói được vì sao lại đến.

Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, bộ dáng nhàn nhã ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm trà nóng nô bộc vừa mới mang đến. "Quân y có thể xua tan hết thảy lo ngại, chỉ cần có lợi cho ta, ta đều sẽ không so đo chuyện trước đây." Bây giờ là thời khắc quan trọng Hoàn Nhan Quyến Hi thu mua lòng người, nàng nhất định phải độ lượng, dùng mọi cách lôi kéo lòng người để thành đại sự mới được.

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 48

Chương 48. Từ từ


"Dù sao ngày tháng cũng chưa đến mà, nàng đừng sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi nói rồi, ánh mắt nhìn về phía cửa, nhớ đến vẻ mặt hung hăng càng quấy của Bích Xuân, ánh mắt nàng lạnh dần đi.

Công công ngồi kiệu nghênh ngang đến phủ của Bố Uy.

Giọng nói hệt như gà bị bóp cổ truyền ra ——

Tuyên ý chỉ của Bích Vương phi: Ban cho Hữu Kim vệ đại tướng quân Bố Uy một nghìn khoảnh phủ địa, ba trăm gian phòng trạch, năm trăm cuộn tơ lụa, một trăm đai ngọc, năm mươi con tuấn mã, hai trăm con lạc đà, một trăm gia nô, khâm thử."

*1 khoảng = 100 mẫu

"Tạ Vương phi ban thưởng." Bố Uy quỳ tạ ơn, nhưng không hiểu nổi trong hồ lô của Bích Xuân bán thuốc gì.

Công công trước khi đi cười nói với Bố Uy, "Bố Tướng quân sắp đại hôn, cần phải chuẩn bị tốt một chút."

Bố Uy cười đáp lại, "Đa tạ công công quan tâm, ta biết rồi."

Đêm đến, Bố Uy ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong tay cầm quả hồ đào đảo tới đảo lui, thình lình, như một cơn gió thổi qua, Bố Uy mở to mắt, hắn biết có người đến, hơn nữa còn đến bằng con đường không vẻ vang gì.

Quả nhiên, một bóng người chậm rãi bay xuống từ phòng trên, y phục hoa lệ nhưng cũng không rườm rà nhẹ nhàng tung bay, làm cho người ta có cảm giác mọc cánh thành tiên, phối với dung mạo thật là xinh đẹp của người vừa đến, Bố Uy hơi ngây người.

Bích Xuân đung đưa thân thể yêu kiều bước đến, mái tóc dịu dàng buông sau lưng, cổ áo chữ V càng tôn lên vẻ mảnh mai của nàng, hai chiếc xương quai xanh rất nổi bật.

"Giờ hơn nửa đêm quang lâm, không biết Bích Vương phi có chỉ thị gì." Bố Uy ngắm gương mặt Bích Xuân, ánh mắt khó lường, thấp thoáng nụ cười xấu xa, không hề đứng dậy nghênh đón.

"Ta nhớ ngươi, đến thăm ngươi." Gương mặt trắng nõn của Bích Xuân đã tẩy sạch son phấn, dưới vầng trán thanh tú, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng mê người.

"Nhớ ta? Không phải hôm nay ngươi mới vừa quan tâm chăm sóc ta sao?" Bố Uy lại nhắm mắt, mục đích đến đây của Bích Xuân rất rõ ràng, hiển nhiên là muốn dùng phần tư sắc này của nàng đến trêu chọc thân thể Bố Uy.

Không ngại xem qua trên người Bích Xuân trước đây là những loại gì: Hoàn Nhan Nghĩa, mập hệt như một con heo, trên mặt ngoại trừ đống thịt ngu ngốc thì không còn gì nữa; Hoàn Nhan Nạp, một lão già sống dở chết dở, đoán chừng đôi ba lần liền xong xuôi, người như vậy sao có thể thỏa mãn được thân thể tràn đầy dục vọng của Bích Xuân?

"Đúng vậy, thật ra ban thưởng cho ngươi mặc dù lấy danh nghĩa của ta, nhưng đều là ý của lão già." Đôi mắt Bích Xuân nổi lên gợn sóng, vòng tới vòng lui quanh Bố Uy, thiếu điều ngồi lên đùi hắn.

"Lão ta có ý gì?" Bố Uy rốt cục chịu mở mắt lần nữa, liền bắt gặp ánh mắt Bích Xuân.

Bích Xuân thấy Bố Uy chậm chạp không động đậy, bạo dạn vươn tay kéo tay Bố Uy, chui vào lồng ngực Bố Uy.

Không từ chối chính là nghênh hợp. Bố Uy không nhúc nhích, Bích Xuân liền to gan hơn, ngôn ngữ cử chỉ càng thêm tính trêu ghẹo. "Còn không phải lão ta sợ nữ nhi bảo bối Hoàn Nhan Quyến Hi kia chịu khổ sao? Thừa dịp trước đại hôn thưởng trước một lần, đợi lúc đại hôn trọng thưởng thêm. Có danh hiệu phò mã này rồi, con đường sau này của ngươi sẽ dễ đi hơn. 

"Ta không ngờ chính là ngươi, ngươi đã cho ta một niềm vui bất ngờ." Bố Uy cảm thấy thân thể mình bị Bích Xuân trêu ghẹo đã từ từ nóng lên.

"Niềm vui bất ngờ gì?" Bích Xuân nheo mắt nhìn Bố Uy.

"Ngươi có thể thu phục Hoàn Nhan Nạp nhanh như vậy, ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa."

"Ha ha ha. . . . . . Việc này có gì khó, khó là lúc nào ta thu phục ngươi. . . . . ." Bích Xuân nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, y phục bằng tơ tằm liền bị đẩy xuống thắt lưng, thân mình tuyết trắng nhìn rõ không sót một thứ gì, Bích Xuân dùng cánh tay mềm mại câu lấy cổ Bố Uy hệt như câu hồn, "Ta tìm ngươi là có chuyện muốn nói, có điều chuyện lớn đến đâu cũng không lớn hơn chuyện bây giờ chúng ta muốn làm, phải không?"

Bố Uy hiểu ý nở nụ cười, dù sao cũng đã đưa đến cửa, hắn có lý do gì phải từ chối chứ? Bố Uy hít một hơi thật sâu, ôm Bích Xuân trong lòng lên, nhanh chân bước đến bên giường ném Bích Xuân lên đó, nhanh chóng tự cởi y phục trên người rồi bò lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp, dù không phải tuyệt sắc nhưng cũng cực kỳ mê người của Bích Xuân, dùng sức cúi đầu, ý thức rơi vào trầm mê. . . . . .

Phải luôn tin, con người ai cũng có lương tâm, coi trọng tình cảm. Quân y vẫn luôn cắn rứt lương tâm, hắn thân là một thầy thuốc, lại lừa Quận chúa. Lừa gạt thì cũng thôi đi, mấu chốt là sao Bích Xuân phải làm vậy? Quân y cảm thấy Bích Xuân rõ ràng có mục đích khác, hắn rất muốn nói sự thật cho Hoàn Nhan Quyến Hi, để về sau Quận chúa đề phòng nữ nhân Bích Xuân này nhiều hơn.

Rối rắm liên tục mấy ngày, quân y thật sự không chịu nổi, dự định tối nay sẽ kể hết sự thật cho Quận chúa, dù cho cuối cùng không được Quận chúa tha thứ, bị cắt chức, hắn cũng phải nói ra sự thật.

Lúc quân y đến phủ Hoàn Nhan Quận chúa, vừa hay gặp Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi ngựa ra ngoài.

"Quân y? Sao vậy, có việc à?" Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại hỏi.

"Ực. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Quân y cố gắng mấy lần, nhưng trước cổng không phải là chỗ nói chuyện, "Ta tới xem thân thể Tàn Hương đỡ hơn chút nào chưa, Quận chúa người đang muốn ra ngoài sao?"

"Ân." Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra quân y có tâm sự, "Ngươi thăm bệnh cho Tàn Hương trước đi, có chuyện gì đợi ta về rồi nói." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi thúc roi mà đi, bây giờ nàng đang có chuyện rất quan trọng, không thể dây dưa.

Quân y nhìn bóng lưng tiêu sái của Hoàn Nhan Quyến Hi, quay đầu bước vào phủ Quận chúa, hắn thầm nghĩ: Bất kể thế nào, hôm nay hắn cũng phải nói hết sự thật cho Quận chúa! Hắn thật tình không chịu nổi bị lương tâm giày vò thêm nữa.

Mục đích của Hoàn Nhan Quyến Hi là phủ của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Thư phòng của Hoàn Nhan Tông Hàn rất yên tĩnh, chỉ có hai huynh muội bọn họ.

Lần nghị sự này là Hoàn Nhan Tông Hàn triệu Hoàn Nhan Quyến Hi, thấy trong mắt Hoàn Nhan Tông Hàn đầy trầm mặc, Hoàn Nhan Quyến Hi đã đoán chắc có tin gì đó không tốt.

Lời mở đầu vẫn phải có, Hoàn Nhan Tông Hàn nói từ hôn sự của Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Ta nghe nói phụ hoàng hạ chỉ chọn ngày cho muội và Bố Uy thành hôn?"

"Đúng là có việc này." Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài một tiếng, "Đại ca vì chuyện của muội mà phiền lòng rồi."

"Nói gì vậy, ta không quan tâm muội thì ai quan tâm muội đây?"

Hoàn Nhan Quyến Hi cười khổ. "Muội cảm thấy phụ hoàng. . . . . . Đã không còn là phụ hoàng trước đây nữa rồi."

Hoàn Nhan Tông Hàn ngây người, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, ánh mắt dường như đang tán thành lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

"Nếu  trước đây, phụ hoàng quyết không sẽ không hạ chỉ ý thế này, muội không biết. . . . . . Có phải là phụ hoàng đã già rồi không. . . . . ." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi không hề lớn, nhưng hàm nghĩa không nói cũng hiểu. Câu này không thể tùy tiện nói, hoàng thượng già chung quy cũng là sự thật không thay đổi được, lẽ nào ông vừa già lập tức liền có một người liều lĩnh đứng ra thế vị?

"Phụ hoàng ba ngày liên tiếp chưa lâm triều, thái giám báo nói thân thể có bệnh, nhưng ta biết chắc chắn phụ hoàng không thượng triều là vì vừa nạp Vương phi Bích Xuân. Thật ra trước lúc nạp Bích Xuân, phụ hoàng đã thoái thác bỏ mặc rất nhiều chuyện, quân quyền vừa định cũng đã buông thả."

"Một phần tư quân quyền không phải do người nắm giữ sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày hỏi.

"Không sai, nhưng một phần tư quân quyền há có thể thao túng cả đất nước? Trong tay phụ hoàng vốn nắm một nửa, nhà Bố La Đa Cách nắm một phần tư, nhưng phụ hoàng uỷ quyền vào tay mấy tên đại thần, mặc dù nói mấy tên thần tử này đã vào sinh ra tử cùng phụ hoàng, đối đáp chân thành, nhưng lòng người khó đoán, ai bảo đảm được bọn họ sẽ không bị nhà Bố La Đa Cách mua chuộc chứ?"

"Theo ý đại ca, nhà Bố La Đa Cách đã bắt đầu hành động?" Nhà Bố La Đa Cách vẫn luôn khá biết điều, nhưng mà chó sủa mới là chó không cắn.

"Ta vẫn luôn xem Bố Uy là Phò mã, cũng như xem hắn là người mình, thường ngày quân cơ đại sự chưa bao giờ đề phòng hắn, cho phép hắn cùng tham mưu. Hôm trước một bộ tộc mưu phản, ta kiến nghị phụ hoàng lệnh Bố Uy xuất chinh, Bố Uy cũng quả không phụ sự mong đợi của mọi người, xuất chinh ba ngày liền toàn thắng trở về."

"Đại ca đang nói trận chiến ở Khúc Châu?" Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi rất phức tạp, tầm mắt tập trung ở nơi không xa, dụng tâm suy nghĩ đầu đuôi sự tình. "Khúc Châu đối với Đại Kim mà nói cực kì trọng yếu. Bộ tộc phản loạn chiếm lĩnh Khúc Châu, định khuếch trương bản thân sau đó ồ ạt tiến công Hoàng thành, Bố Uy dùng sách lược quyết đoán, chặn đứng phản loạn đã thu được lòng người, quan trọng hơn là ngoại trừ một phần tư binh quyền trong tay hắn, lại thu được thêm rất nhiều binh quyền."

"Nói như vậy, là không thích hợp thu hồi binh quyền của hắn." Hoàn Nhan Quyến Hi phân tích nói.

"Bây giờ hắn lại sắp thành Phò mã, sợ là. . . . . ."

"Cái gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu cùng đại ca trao đổi ánh mắt."Đại ca sợ cái gì? Nhà Bố La Đa Cách lại có hành động gì sao? Tất cả những chuyện này đều liên quan đến Bố Uy đúng không?"

"Tiểu muội thật thông minh. Hai tháng trước, Bố Uy đã bí mật huấn luyện nội vệ sát thủ cực đỉnh, đoán chừng những người này về sau sẽ dùng để đối phó chúng ta, cùng lúc đó, Bố Uy cấu kết ngoại địch đóng mấy trăm vạn binh ở Tây Châu cách Hoàng thành ba trăm dặm, hắn đang rắp tâm gây nổi loạn, chờ đợi cơ hội."

"Đại ca biết tin này từ bao giờ? Phụ hoàng cũng biết? Sao người không nói cho phụ hoàng chứ? Như vậy có thể một lần thu phục gia tộc Bố La Đa Cách, từ đây gia tộc Hoàn Nhan sẽ không còn hậu hoạn nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi cười lạnh.

"Phụ hoàng biết việc này."

"Vậy sau đó?" Đôi mắt tinh lanh của Hoàn Nhan Quyến Hi sửng sốt, phụ hoàng biết mà còn có thể để mặc cho làm mưa làm gió? Còn ban hôn? !

"Suy nghĩ của ta và phụ hoàng giống nhau, không thể manh động, nếu bứt dây động rừng, Bố Uy biết sự tình bại lộ sẽ liều mạng được ăn cả ngã về không, vậy hậu quả rất khó lường. Huống hồ nếu chiến tranh thật sự bị phát động, đông đảo bách tính khó thoát kiếp số. Đại Kim vừa ổn định không được bao lâu, thật sự không muốn lại tiếp tục dấy lên mưa máu nữa."

"Nhưng muội nghĩ không thông, phụ hoàng biết rõ Bố Uy có lòng làm phản, sao lại phải hạ chỉ lệnh thành hôn với muội? Đang hát tuồng gì vậy chứ?" Đồng tử màu băng lam của Hoàn Nhan Quyến Hi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Vấn đề then chốt là ở đây. Phụ hoàng hiện giờ cứ như đã bị Bích Xuân mê hoặc tinh thần, chỉ cần Bích Xuân nói, phụ hoàng đều nghe theo. Hôm qua còn thưởng lớn cho Bố Uy, ta nghe nói đây cũng là chủ ý của Bích Xuân. Chúng ta nhất định phải làm gì đó mới được."

"Đại ca có tính toán gì, ta đều nghe theo người." Hoàn Nhan Quyến Hi sùng bái  nhìn ca ca mình, xem ra đến lúc then chốt, Hoàn Nhan Tông Hàn có thể đảm đương trụ cột của hoàng thất Đại Kim, hoàng vị nếu giao vào tay ca ca, nàng cũng sẽ yên tâm đồng thời vĩnh viễn dốc sức phò tá.


Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7