Chương 50. Khúc mắc
"Quận chúa cũng đã nói như vậy rồi, quân y càng không có lý do tiếp tục che giấu." Hắn run lẩy bẩy kể lại ngày hắn bị Bích Xuân uy hiếp, dối gạt bệnh tình thật sự của Tàn Hương.
Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn quân y, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn hờn giận. Phút chốc, nàng ngồi xuống, bộ dạng lười biếng tựa lên ghế, cầm lấy miếng lê căng mọng trắng tuyết nha đầu mới vừa gọt vỏ cắn một miếng nhỏ.
Thấy Quận chúa không tỏ thái độ, trái tim quân y đã vọt đến cổ họng, hắn thật muốn đào một cái hang mà chui xuống, vậy không cần phải nhận lấy sự giày vò này thêm nữa.
"Ngươi trước đứng lên nói chuyện." Hoàn Nhan Quyến Hi hờ hững nói.
Quân y vâng lời đứng lên.
"Ngồi bên cạnh ta nói chuyện." Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói.
Quân y ngẫm nghĩ chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Thật ra, ta đã sớm biết ngươi gạt ta rồi, Tàn Hương nàng không hề mang thai, bởi vì khi nàng theo ta vẫn là một xử nữ."
Quân y tròn mắt sửng sốt, khó nén kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi. Một là kinh ngạc vì Quận chúa có thể kể lại chuyện giường chiếu một cách nhẹ nhàng như vậy, hai là ngạc nhiên Bố Uy vậy mà không hề đụng vào Tàn Hương? Tại sao?
"Giật mình lắm đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười tao nhã. "Tội lừa gạt của ngươi đã đủ để ngươi chết quá ngàn vạn lần rồi, nhưng mà ta muốn cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội." Không đợi quân y mở miệng, Hoàn Nhan Quyến Hi nói tiếp: "Phải tiếp tục nói dối, nhớ kỹ, qua năm tháng nữa, Tàn Hương sẽ phải lâm bồn rồi. Ngươi phải tiếp tục tuyên bố với người bên ngoài Tàn Hương sắp sinh!" Hoàn Nhan Quyến Hi biết quân y nhất định sẽ nắm chắc cơ hội "sống" lần này, bất kể nàng đưa ra yêu cầu gì, quân y đều sẽ đồng ý.
Quả nhiên, quân y gật đầu lia lịa, xem lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói như mạng sống của mình.
"Qua hai ngày nữa, có thể phụ hoàng sẽ triệu ngươi vào cung xem bệnh. Về phần sao lại đột nhiên triệu ngươi vào cung xem bệnh, ngươi đương nhiên không cần thắc mắc, cũng không phải hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nói với phụ hoàng, thân thể ông ấy vô cùng yếu, không thể gần mỹ sắc thêm nữa, bằng không không quá ba tháng chắc chắn mất mạng."
Quân y cũng là ngươi vô cùng thông minh, thật ra không cần Quận chúa nói rõ, hắn đã biết Quận chúa đang có ý gì, không hề nhiều lời, chỉ gật đầu lia lịa nói là, "Mong Quận chúa yên tâm, tiểu thần nhất định dốc hết sức!"
Hoàn Nhan Quyến Hi thờ ơ liếc nhìn quân y, "Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy bỏ đi trước, dùng người thì phải tin, nàng đối với lòng trung thành của quân y vẫn nắm rất chắc.
"Nàng về rồi?" Tàn Hương vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi vào phòng, hưng phấn mở to hai mắt. Tàn Hương đã chuẩn bị ngủ, mặc cực ít, cái yếm màu hồng phấn che không hết bộ ngực tròn đầy, gần nửa bầu ngực như hiện ra dưới ánh nến mờ ảo.
"Nàng vẫn chưa ngủ?" Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y xuống, cả người uể oải sau khi nhìn thấy Tàn Hương đều đã tan thành mây khói.
"Nàng chưa về, ta dù nằm xuống cũng không ngủ được." Tàn Hương đứng dậy xuống giường, hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi thay y phục.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Tàn Hương quyến rũ chậm rãi đến gần mình, hai chân thon dài cực kỳ xinh đẹp, vừa mịn vừa trắng lại mềm mại như sắp tan thành nước đến nơi, Hoàn Nhan Quyến Hi hệt như một khối sắt đụng phải nam châm, chăm chú ngắm nhìn thân thể Tàn Hương thật lâu, mãi đến khi Tàn Hương gọi tên nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.
"Nàng sao vậy? Quận chúa?" Tàn Hương thẹn thùng kéo kéo góc áo Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng biết rõ Hoàn Nhan Quyến Hi muốn gì, đó vừa khéo cũng là điều nàng mong muốn.
Hoàn Nhan Quyến Hi ôm lấy vai Tàn Hương, mặt Tàn Hương hơi hơi phiếm hồng.
"Chúng ta đã lâu không cùng nhau rồi, gần đây bận quá, ta lúc nào cũng lơ là cảm nhận của nàng, xin lỗi, Hương của ta. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ nói, ôm Tàn Hương xinh đẹp thướt tha đặt lên giường.
Tàn Hương tựa như một con mèo con nhu nhược nhất, mềm mại không xương nằm trên giường, hệt một bàn cơm tối thịnh soạn.
Hoàn Nhan Quyến Hi lên giường, kề sát thân thể Tàn Hương, phủ xuống vòng eo mềm mại, đôi môi đỏ mọng dán vào vành tai Tàn Hương, "Ngứa không?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hỏi.
Tàn Hương thẹn thùng cười, đáp lại nói: "Đương nhiên ngứa."
"Thế này thì sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi lại đổi một tư thế, Tàn Hương cười khanh khách, thật là ngứa quá. . . . . .
Không biết sau đó bao lâu, khi bầu trời đã hửng sáng, hai người mới thở phì phò nằm thẳng trên giường, hưởng thụ yên tĩnh sau cuộc mây mưa.
"Quyến Hi, ta mang thai thật sao?" Tàn Hương hỏi một vấn đề xem ra rất ngốc nghếch.
"Không có, nàng không có thai."
Tàn Hương nghe được đáp án này, không khó chịu cũng không vui mừng, mặt không cảm xúc nhìn lên mái nhà.
"Nếu nàng mang thai, vậy cũng đã năm tháng sao vẫn còn chưa lộ ra chút nào được chứ? Nàng nói có phải không, nữ hài ngốc!" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra vẻ nhàn nhã lười biếng.
"Vậy sao quân y lại nói ta mang thai? Sao hắn phải gạt ta?" Tàn Hương co lại bên người Hoàn Nhan Quyến Hi, thân thể gầy yếu càng lúc càng giống con mèo ngoan, làm người ta không nhịn được muốn yêu thương.
"Hắn không chỉ gạt mỗi nàng, cũng lừa cả ta, nàng không biết sau khi ta biết tin này đã đau khổ khó chịu biết bao, vì ta từ đầu đến cuối không biết đêm Bố Uy mang nàng đi đó, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì." Đây cũng là khúc mắc không giải được trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.
Tàn Hương thở dài, hóa ra Quận chúa vẫn ngờ vực nàng, ghét bỏ nàng, lòng Tàn Hương có chút thê lương. Thật ra tối ngày Bố Uy mang nàng đi, nàng vốn là trốn không xong, nhưng lúc Bố Uy chuẩn bị nhào đến, Tàn Hương một phát bắt được chiếc kéo đặt trên bàn, chỉ nghe phập một tiếng, chiếc kéo đã đâm thật sâu lên cánh tay chắc khỏe của Bố Uy, máu rất nhanh chảy dọc theo lưỡi kéo, lạnh lẽo dọa người. Tàn Hương thấy vậy, biết mình không trốn được nữa, nhanh chóng rút kéo ra định đâm vào cổ tự sát, nhưng bị Bố Uy đoạt lại, máu của Bố Uy bắn lên khắp người khắp mặt Tàn Hương đâu đâu cũng có, nên hôm sau lúc Hoàn Nhan Quyến Hi trông thấy Tàn Hương, tất cả quần áo trên người nàng đều đã thay đổi, không phải Bố Uy giúp nàng thay, mà là thị nữ. Bố Uy nhìn thấy Tàn Hương quyết tâm lấy cái chết kháng cự, chiếm được một nữ nhân không cam tâm không tình nguyện như vậy cũng không phải ý định ban đầu của Bố Uy, vậy nên Bố Uy chọn buông tha Tàn Hương, cuối cùng không chạm vào nàng. Bố Uy là một người cực kì cao ngạo, cực kì tự đại, hắn chưa bao giờ tin trên đời này sẽ có nữ nhân hắn không chơi đùa được, hắn tin nếu kiên trì sẽ có được Tàn Hương, nên nhất thời hắn không muốn làm ngay.
Đây hẳn gọi là thả dây dài để câu cá lớn nhỉ, hắn muốn thả dây dài câu trái tim Tàn Hương. Nào biết được tình yêu của Tàn Hương đối với Hoàn Nhan Quyến Hi kiên định như vậy, quả nhiên Bố Uy câu thế nào cũng không câu được.
Đã rất nhiều lần Tàn Hương muốn kể lại chuyện đêm đó cho Hoàn Nhan Quyến Hi nghe, nhưng Tàn Hương lại cảm thấy từ trong lòng Quận chúa bài xích tất cả chuyện có liên quan đến đêm đó, Tàn Hương không dám tùy tiện nói thành lời, sợ Hoàn Nhan Quyến Hi nghĩ rằng nàng muốn che giấu gì đó. Tàn Hương đợi chờ Hoàn Nhan Quyến Hi mở lời hỏi, nàng mới nói, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi trước giờ cũng không hề hỏi qua, nàng cũng không có cơ hội để nói.
"Sao quân y phải gạt chúng ta vậy?" Tàn Hương hỏi.
"Bởi vì hắn bị Bích Xuân bức ép."
"Vậy sao Bích Xuân phải làm như vậy?"
"Bởi vì Bích Xuân yêu nàng, mục đích cuối cùng của nàng ta là quét sạch hết tất cả vật cản, sau đó có được nàng, những vật cản này bao gồm cả ta trong đó." Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ mỉm cười, "Nữ nhân Bích Xuân này dã tâm rất lớn, ngoại trừ có được nàng, ta nghĩ hiện giờ nàng ta còn phải có một tham vọng, đó chính là đoạt được giang sơn của nhà Hoàn Nhan. Phụ thân ta bây giờ đã biến thành con rối của nàng ta, mộng tưởng sẽ thành hiện thực trong nay mai."
"Ta thật sự không biết nơi này ai là người tốt, ai là người xấu." Tàn Hương ngắm nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi thật sâu, "Không ngờ đến cả Bích Xuân cũng có thể hại ta." Nói xong, Tàn Hương có hoang mang quay đi.
"Yên tâm đi, có ta đây, không ai có thể làm hại được nàng, bọn họ đều là người xấu thì có liên quan gì? Chỉ cần ta là người tốt không phải là được rồi sao?"