Chương 49. Dải lụa trắng
"Muội chắc chắn mình không còn thích hắn nữa?" Hoàn Nhan Tông Hàn hỏi thẳng, nếu như tiểu muội còn có tư tâm, sao ra tay kiên quyết được chứ? Tội của Bố Uy bấy giờ không phải nhỏ, bất luận ở triều đại nào, ý nghĩ lật đổ vương triều đều không thể khoan dung.
Hoàn Nhan Quyến Hi bình tĩnh nhìn ca ca mình, gật đầu vô cùng quả quyết, "Muội rất chắc chắn suy nghĩ hiện giờ của mình, muội đã không còn yêu hắn, từ ngày hắn quất roi vào muội đã định sẵn ân đoạn tình tuyệt rồi."
"Vậy tốt, trong hoàng thất, chỉ có hai huynh muội chúng ta thân thiết, hợp ý nhau nhất, lần hành động này chỉ cần hai chúng ta liên thủ, không ải nào không thể qua." Hoàn Nhan Tông Hàn biết rõ trở ngại trùng trùng, nhưng vẫn cứ nói mấy lời an ủi để Hoàn Nhan Quyến Hi yên lòng. Quyến Hi tuy chín chắn, nhưng cũng chỉ là thiếu nữ chưa tròn hai mươi, trong lòng Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Quyến Hi vĩnh viễn là một đứa bé con, bé con khiến mình bận lòng lo lắng. "Không còn sớm, muội về trước đi, chuyện sau này ngày khác nói tiếp."
"Được." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, rời khỏi phủ Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hoàn Nhan Quyến Hi vừa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức gọi mấy tên dụng thần tâm phúc dưới trướng đến, cùng bọn họ bàn bạc kế hoạch. Cuối cùng, Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Gia tộc Bố La Đa Cách từ trước đến giờ có dã tâm thôn tính gia tộc Hoàn Nhan, vốn dĩ bọn họ ẩn nấp lâu như vậy, chậm chạp không chịu hành động, chính vì thời cơ chưa đến. Thế nào gọi là thời cơ chưa đến? Bọn họ biết rất rõ binh lực nhà Hoàn Nhan chúng ta! Chiến sự với Đại Tống vừa kết thúc không lâu, binh lính của chúng ta sôi sục ý chí chiến đấu, binh của Bố gia cũng vậy, yêu cầu cấp thiết hiện giờ là phải nắm chắc mấy vạn tinh binh trong tay Bố Uy rồi tiến hành chỉnh biên, xen lẫn đám binh mã này với binh mã của gia tộc Hoàn Nhan, luân phiên mấy tên tướng lĩnh, từng bước đánh tan khống chế của Bố Uy với quân đội. Ngoài ra, phái mấy tên cao thủ ngày đêm theo dõi Bố Uy, xem hắn đang làm những gì, thu thập chứng cứ, để hắn trở tay không kịp."
Hoàn Nhan Quyến Hi đạp lên gió đêm trở về phủ, thấy trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, biết Tàn Hương vẫn chưa nghỉ ngơi, vừa nghĩ đến việc nữ nhân mình yêu mến vẫn luôn đợi mình về, Hoàn Nhan Quyến Hi liền không khỏi lộ ra mỉm cười.
Hoàn Nhan Quyến Hi vừa muốn bước vào phòng, Nặc Nhã không biết từ đâu chui ra, chắn trước mặt nàng, vẻ mặt quyết liệt nhìn nàng. "Sao vậy? Nặc Nhã?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày nhìn nàng, không biết bắt đầu từ bao giờ, biểu hiện kì quái của Nặc Nhã trước mặt mình đã khiến trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi dấy lên nghi vấn, cũng mơ hồ cảm thấy suy nghĩ của Nặc Nhã không đơn thuần. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi cho rằng Nặc Nhã là một hữ hài thông minh, dù thế nào đi nữa cũng phải biết rõ chủ tớ khác biệt, sẽ tự động xóa bỏ ý nghĩ kỳ quái này.
"Quận chúa, ta có chuyện muốn nói với người!"
"Hôm nay không còn sớm, có chuyện gì ngày mai nói tiếp đi." Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn nghe.
"Không được, chỉ có thể nói hôm nay!"
Hoàn Nhan Quyến Hi đối với cách nói chuyện như ra lệnh của Nặc Nhã có chút bất mãn, cau mày nhìn Nặc Nhã, "Đợi ngươi chỉnh đốn tâm tình của ngươi ổn rồi nói với ta, được chứ!" Hoàn Nhan Quyến Hi rất bận cũng rất mệt, tinh lực của nàng có hạn, nếu có thời gian nàng sẽ chọn bầu bạn với Tàn Hương nhiều hơn, chứ không phải đứng đây lãng phí thời gian với một nô tài.
"Không! Quận chúa, lẽ nào người không biết ta rất thích người sao? Lẽ nào người thật sự không nhìn ra suy nghĩ của ta sao? Lẽ nào người thật sự thích một nữ nhân nhu nhược yếu đuối như vậy, bộ dạng lúc nào cũng õng ẹo sắp chết đến nơi sao! Người. . . . . ."
"Đủ rồi!" Hoàn Nhan Quyến Hi liếc mắt nhìn Nặc Nhã đang lên cơn điên, lộ ra vẻ mặt khó tin, giọng Nặc Nhã nói gần như hét lên, Hoàn Nhan Quyến Hi tuyệt đối tin tưởng Tàn Hương trong phòng đã nghe thấy.
"Nặc Nhã, ngươi tốt nhất biết rõ thân phận của ngươi, ngươi cũng đừng ép ta. Gần nhất luôn có người bức ép ta, ta nhịn không có nghĩa là ta sợ, đừng đụng đến giới hạn của ta, chuyện này chẳng tốt cho ai cả. Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của ngươi đi, nếu như ngươi không tiện ở đây hầu hạ ta, thì tìm một nhà gả đi đi." Nói xong, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không thèm liếc mắt nhìn Nặc Nhã liền đẩy cửa đi vào, lúc tay đặt lên cửa, tâm hồn Nặc Nhã gần như tan vỡ. Tình yêu nhiều năm qua dành cho Hoàn Nhan Quyến Hi, cùng với thân thể và tinh thần bị Bích Xuân hủy hoại đã khiến Nặc Nhã không thể chịu đựng nổi. "Quận chúa, người đối xử với ta như vậy người sẽ hối hận!"
Hoàn Nhan Quyến Hi hít sâu một hơi, tình cảm Nặc Nhã dành cho mình không phải nàng không biết, nhưng tình cảm này căn bản sẽ không có bất kì kết quả gì, đây chỉ là Nặc Nhã đơn phương tình nguyện.
Hoàn Nhan Quyến Hi đóng cửa, nhốt Nặc Nhã đang la hét ở ngoài. Vào trong rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi không nhịn được thầm nói: "Điên rồi!" Trong lòng cũng đã hạ quyết định tống Nặc Nhã đi.
Tàn Hương bình thản ngồi trước ngọn đèn, tựa như không nghe thấy ồn ào bên ngoài, yên lặng thêu cung trang đỏ thẫm trong tay, thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào, Tàn Hương thả tấm vải thêu trong tay xuống lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Hương, ta về rồi, để nàng đợi lâu rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi dang tay, Tàn Hương như một con hồ điệp (bươm bướm) sặc sỡ bay vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, tham lam hít lấy hương thơm đặc biệt trên người Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Không lâu, chỉ cần nàng khẳng định sẽ về, bao lâu cũng không tính là lâu." Tàn Hương nở nụ cười dịu dàng.
Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười, kéo Tàn Hương ngồi lên giường, ôm Tàn Hương vào lòng, vừa định giải thích cho Tàn Hương tất cả mưu đồ vừa rồi với đại ca, nhưng ngẫm lại thời cơ chưa chín, cũng không phải Hoàn Nhan Quyến Hi muốn nghi ngờ Tàn Hương, mà trước mắt tình thế chưa sáng tỏ, sai một bước là thua cả bàn cờ, đối với bất kì ai nàng cũng phải giữ kín, đây là chuyện một kẻ cầm quyền khôn ngoan nhất định phải làm được.
Chuyện nàng và đại ca mật mưu, nói dễ nghe là trợ giúp Đại Kim chuyển nguy thành an, nhưng mục đích sau cùng của bọn họ là muốn bức phụ hoàng càng ngày càng hồ đồ thoái vị, cách nói khó nghe chính là soán quyền, nếu chuyện bị bại lộ, cũng không chỉ bị đại tá thập bát khối* là xong, cho nên lời đã đến bên môi Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn nén trở về.
*Đại tá thập bát khối: bóc thành 18 khối, còn gọi là Câu Ngũ Hình: Đây là hình phạt đem đầu, chân, tay, đôi mắt và đôi tai cắt ra ghép lại, gọi là “Đại tá thập bát khối”. Thông thường sẽ là giết chết phạm nhân trước mới thi hành hình phạt này.
Nhìn thấy cung y đang thêu dở Tàn Hương đặt trên bàn, Hoàn Nhan Quyến Hi bước qua cầm lên xem nói: "Thêu cho ai vậy?"
"Đương nhiên là cho nàng rồi." Ánh mắt Tàn Hương dừng trên bộ y phục.
"Thêu đẹp lắm." Hoàn Nhan Quyến Hi thích thú nhìn mãi không buông.
"Là tặng cho nàng và Bố Uy mặc lúc động phòng ngày đại hôn." Giọng Tàn Hương rất bình tĩnh.
Tay Hoàn Nhan Quyến Hi run lên, y phục rơi xuống đất. "Ta sẽ không đại hôn với hắn, nàng phải tin tưởng ta."
Tàn Hương chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
"Nàng thêu đi, thêu xong rồi ta mặc, có điều không phải khi đại hôn với Bố Uy, mà với nàng." Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi nói lời này đã bước về lại bên người Tàn Hương, môi gần như dán lên tai Tàn Hương, nàng phát hiện mặt Tàn Hương bất kể ban ngày hay ban đêm, bất kể là chính diện hay nhìn nghiêng, đều ẩn giấu vẻ đẹp khiến người ta mê say, chỉ nhìn qua thôi chưa đủ, còn muốn ngắm, muốn ngắm mãi, ngắm cả đời cũng nhất định không đủ.
"Ta nghĩ thông rồi, ta không thể có quá nhiều tham vọng, ta đã nhận được rất nhiều, làm nữ nhân không thể quá tham lam, nếu quá tham lam, sẽ không hạnh phúc, nếu không hạnh phúc ảnh hưởng đến người khác, chắc là không nhận được bất kì thứ gì nữa." Tính cách Tàn Hương vốn đã có chút u sầu, gặp phải nhiều chuyện như vậy, càng khiến nàng không nhìn thấy hi vọng và tương lai. Vốn cho rằng Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ vì nàng ngăn chặn mọi chuyện, nhưng thân đang ở Đại Kim, nàng phát hiện cuộc sống có quá nhiều bất đắc dĩ, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng có quá nhiều bất đắc dĩ, cho nên chỉ biết cam chịu số phận thôi.
"Nàng phải tin ta, đừng vì vài ba câu nói điên cuồng của Bích Xuân mà sợ." Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy chốt chặt cửa phòng, Tàn Hương mở to đôi mắt đẹp nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, dường như đã rõ Quận chúa định làm gì
"Quận chúa, ta còn chưa tắm gội mà." Tàn Hương ngượng ngùng siết chặt chiếc khăn lụa trắng trong tay.
"Vậy thì liên quan gì. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi cởi ngoại y, trút bỏ, "Dù nàng cả tháng không tắm gội cũng sẽ không bẩn được đâu mà, khắp cả người đều tỏa ra mùi hương tiểu nữ nhân." Hoàn Nhan Quyến Hi ghé vào bên tai Tàn Hương nói đầy gợi tình.
Mặt Tàn Hương đỏ rực, tay bất giác vịn lên hai vai Hoàn Nhan Quyến Hi, các nàng cũng đã lâu ngày không thân mật, đáy lòng Tàn Hương bùng lên từng trận cảm giác tê dại.
Ngoại y của Tàn Hương rất nhanh đã bị cởi bỏ, hai vai trần trụi, xương quai xanh mảnh mai, bụng dưới phẳng lì sau chiếc yếm hồng nhạt, gầy nhưng tuyệt đối không giống như bộ xương khô, thân thể mảnh mai đúng lúc là ưu điểm khiến Hoàn Nhan Quyến Hi rất nhanh đã vào cuộc. Nàng vừa nhấm nháp cổ, vai Tàn Hương, tay ở sau vừa cởi bỏ bộ y phục của Tàn Hương.
Bấy giờ, truyền đến tiếng gõ cửa nho nhỏ.
"Quận chúa." Là giọng gia nô của Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ có thể tràn đầy miễn cưỡng dừng động tác trên tay, lạnh lùng hỏi lại: "Chuyện gì?"
"Quân y đã ở đại sảnh đợi người cả buổi tối rồi, nói là có việc quan trọng trao đổi với người." Gia nô nghe thấy giọng Hoàn Nhan Quyến Hi khó chịu, sợ hãi nói.
"Quân y. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi lặp lại, cầm tay Tàn Hương lên nắm chặt, hỏi: "Hương, quân y có qua thăm bệnh cho nàng chưa?"
"Có, nàng vừa đi không lâu hắn liền đến thăm ta, tâm trạng hắn bất an, giống như có rất nhiều tâm sự." Tàn Hương nhớ lại.
Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù, lại hỏi: "Vậy hắn nói thân thể nàng thế nào?"
"Hắn chỉ nói ta vẫn còn hơi yếu, không nói gì khác."
"Vậy còn đứa bé trong bụng?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc đến đề tài không mong muốn nhất.
"Hắn không nói đến."
"Được, vậy nàng ở đây đợi ta, ta đi một lúc sẽ về." Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chóng mặc y phục tử tế, rời khỏi phòng cùng gia nô đi đến tiền sảnh.
Vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào, quân y vội vã từ trên ghế đứng lên, "Quận chúa." Hắn cúi đầu chắp tay nói.
"Đã trễ vậy rồi, có chuyện gì mời nói." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn quân y, đôi mắt trong veo điềm đạm.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Quân y đã viết sẵn trong đầu mấy ngày trời nhưng đúng trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi lại không nói nổi câu hoàn chỉnh, hắn từng chính mắt thấy Quận chúa dùng roi sắt trừng phạt binh lính như thế nào, hắn xuất thân là quan văn, một roi của Hoàn Nhan Quyến Hi nhất định sẽ lấy mạng hắn, hắn sợ lắm a. Nhưng nếu như không nói trong lòng lại dằn vặt, trong lúc nhất thời, quân y chỉ có thể đứng yên tại chỗ ta tới ta lui, không nói được vì sao lại đến.
Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, bộ dáng nhàn nhã ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm trà nóng nô bộc vừa mới mang đến. "Quân y có thể xua tan hết thảy lo ngại, chỉ cần có lợi cho ta, ta đều sẽ không so đo chuyện trước đây." Bây giờ là thời khắc quan trọng Hoàn Nhan Quyến Hi thu mua lòng người, nàng nhất định phải độ lượng, dùng mọi cách lôi kéo lòng người để thành đại sự mới được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét