Trang

09/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 31

     Chương 31. Đó là âm mưu. . . . . .


     "Có chuyện gì không nói rõ ràng được à? Sao lại phải động tay động chân? Còn nữa, các ngươi vào bằng cách nào, sao ta không biết!" Hoàn Nhan Quyến Hi nói xong lời cuối cùng, giọng nói gần như rít lên.

     "Ta bảo gác cổng không cần báo cho con, chính là muốn xem xem con đang làm gì." Khâm Nhân hùng hồn trả lời.

     "Vậy giờ ngươi nhìn thấy rồi, hài lòng chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi phất tay áo ngồi xuống.

    "Các ngươi rốt cuộc đang làm gì! Con là nữ hài,  cũng là nữ hài, ban ngày ban mặt, " Khâm Nhân Hoàng hậu chỉ vào Tàn Hương đang đứng nói, "Ta tận mắt nhìn thấy,  thiếu chút câu hồn con rồi! Chuyện này. . . . . . Trời ạ!"

     "Có gì không được? Bây giờ ta mới phát hiện, hóa ra Hoàn Nhan Quyến Hi ta được nhiều người chú ý như vậy! Bất kể là ai cũng muốn chạy đến trước mặt ta vung tay múa chân." Lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói rất không khách khí cũng cực kỳ khó nghe, chỉ thấy mặt Khâm Nhân Hoàng hậu nháy mắt tức giận đến mức trắng bệch, khác xa với gương mặt sưng đỏ của Tàn Hương.

     Tàn Hương cật lực che giấu xót xa trong lòng, lẳng lặng đứng một bên, không biết nên mở miệng nói gì, trên mặt truyền đến từng trận đau rát. "Xin lỗi, chúng ta. . . . . ."

     "Hương —— không phải chuyện của nàng." Hoàn Nhan Quyến Hi nói với Tàn Hương, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâm Nhân Hoàng hậu, "Khâm Nhân," Hoàn Nhan Quyến Hi không gọi bà ta là mẫu hậu, cũng không gọi là Hoàng hậu, gọi thẳng tục danh ai cũng biết có nghĩa là gì —— không tôn trọng còn khinh bỉ. "Bây giờ ngươi đi được chưa, chuyện của ta và Tàn Hương không cần giải thích thêm nữa, ngươi nhìn thấy thế nào thì chính là như vậy. Ngươi đi nói với phụ hoàng ta đi, nói với mấy ca ca ta, với người trên toàn thế giới đi. Đã yêu rồi, cuối cùng cũng phải có ngày đó, ta xưa nay không muốn giấu giấu diếm diếm lén lén lút lút." Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhìn Tàn Hương, lại nói: "Đúng, ta đã từng do dự, sợ ánh mắt chất vấn của người khác, sợ người khác đàm tiếu, sợ người nhà phản đối cuối cùng hoàn toàn bị cô lập. Nhưng là đó là chuyện đã từng, là trước đây, không phải hiện tại. Hiện tại, dù cho bị cô lập cũng không quan trọng, quá lắm thì ta mang Hương rời khỏi chn hoàng cung đầy thị phi này, nhưng Khâm Nhân, ngươi biết phụ thân yêu thương ta nhường nào, mặc kệ ta ra sao, người đều sẽ nhịn."

     Sắc mặt Khâm Nhân Hoàng hậu tái xanh, giơ tay ra hiệu, nô bộc, ma ma đi theo lẳng lặng lui xuống. "Quyến Hi, gần đây thái độ con đối với ta khác xa trước đây, như hai người khác nhau, con từng hiểu lễ tiết, hiểu chuyện như vậy, nhưng bây giờ thì sao? Một mực che chở nữ nhân Đại Tống  này, ngay cả ta có lòng tốt khuyên bảo cũng không thèm nghe, còn lớn tiếng với ta. Ta thấy. . . . . ." Dừng một chút lại nói: "Ta thấy. . . . . .  chắc là hồ ly tinh biến thành, đặc biệt đến mê hoặc người Kim chúng ta, hiện tại quyến rũ con, sau này không chừng còn muốn quyến rũ phụ thân con. Cuối cùng chúng ta sẽ bại dưới tay nữ nhân này."

Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn khó coi như cũ, ánh mắt lạnh lẽo ném trên mặt đất, "Mấy lời vô căn cứ mà ngươi cũng tin, thật là buồn cười." Nàng bước đến ngồi xuống bên bàn tròn.

"Ta có thể nói rõ, ta yêu Tàn Hương."

Khâm Nhân Hoàng hậu đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Quyến Hi. "Không phải con yêu Bố Uy sao?"

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không né tránh, đối diện Khâm Nhân nói tiếp: "Tình yêu của ta với Bố Uy chưa bao giờ khiếm khuyết, bởi vì chưa bao giờ hoàn chỉnh. Chưa bao giờ thống khổ, bởi vì chưa bao giờ hạnh phúc. Ngươi hiểu không?"

"Ta không hiểu, ta chỉ biết một nữ nhân nên tìm nam nhân để cùng qua một đời." Khóe miệng Khâm Nhân Hoàng hậu giật giật một hồi.

"A, đúng, tình yêu thuần túy này ngươi không thể hiểu được, ngươi vốn dĩ chưa từng được yêu, cho nên ngươi không biết yêu. Phụ hoàng ta không yêu ngươi, ngươi không nên sống nữa."

"Ngươi!" Ngón tay trỏ bên phải của Khâm Nhân chỉ thẳng vào ngực Hoàn Nhan Quyến Hi như điểm huyệt.

Khâm Nhân Hoàng hậu xoay người nói: "Ngươi đừng cho rằng ta thật sự không có việc để làm, thích đến nơi này của ngươi, là phụ thân ngươi bảo ta đến nói với ngươi, ông ấy muốn ngươi nhanh chóng thành hôn với Bố Uy!"

"Chuyện này sao có thể!" Hoàn Nhan Quyến Hi bật thốt.

"Sao lại không thể? Chuyện này không phải đã sớm định xong rồi sao?"

"Đó là trước đây! Hiện giờ người ta yêu là Tàn Hương, sẽ không kết hôn với Bố Uy."

"Tàn Hương là gì chứ? Ta không phản đối ngươi lén lút chơi đùa, nhưng ngươi nhất định phải có một trượng phu chân chính, Bố Uy lại là người tốt nhất được chọn. Chuyện này chẳng những tốt cho ngươi, đối với cả gia đình, đối với vương triều Đại Kim đều có lợi không hại."

"Sai rồi! Sai hoàn toàn." Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Người vốn không hiểu rõ Bố Uy, cũng không biết hắn đang làm những gì. . . . . . Hắn sẽ không an phận làm một Phò mã Đại Kim, thứ hắn muốn chính là vương vị của Đại Kim!"

Tàn Hương bên cạnh vừa nghe thấy Khâm Nhân xong, sợ hãi lùi về sau một bước, thiếu một chút nữa đứng không vững. Hoàn Nhan Quyến Hi phải kết hôn với Bố Uy? Bọn họ phải kết hôn?

"Hôm qua, phụng ý chỉ phụ hoàng ngươi, ta đã tìm Bố Uy bàn rất lâu." Khâm Nhân Hoàng hậu cười, rất dễ nhận thấy bà ta thích Bố Uy, chàng rể quý này, "Hắn nói hắn rất bằng lòng cưới ngươi đó!"

"Không thể nào!" Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức nói. "Đó là âm mưu. . . . . ."

"Sao lại không thể, trong mắt phụ hoàng ngươi, Hoàn Nhan Quyến Hi ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời, thấu tình đạt lý, hiền thục tài đức, hắn sao không bằng lòng chứ? Nam tử nào có thể lấy ngươi lại chẳng đội ơn, đó là phúc phận của hắn."

Hoàn Nhan Quyến Hi vừa định mở miệng nói gì đó, Khâm Nhân Hoàng hậu đã từ bên bàn tròn đứng lên dự định ra về, đi qua trước mặt Tàn Hương, từ trên cao nhìn xuống, cười giễu cợt một tiếng rồi kiêu căng bỏ đi.

Tàn Hương cúi đầu, cảm thấy bản thân có chút thấp kém, nước mắt rưng rưng.

"Hương ——" Khâm Nhân Hoàng hậu vừa đi, Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức chạy đến ôm Tàn Hương vào lòng. "Đừng để ý đến bà già kia, bà ta uống nhầm thuốc!" Hoàn Nhan Quyến Hi bây giờ càng ngày càng chán ghét Khâm Nhân, tựa hồ đến nỗi không thể nhịn được nữa. Ba lần bốn lượt tìm Tàn Hương gây phiền phức, đúng là gây sự với mình mà.

Nước mắt Tàn Hương rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, nhỏ lên vạt áo.

"Để nàng chịu khổ rồi, ta nhất định đòi lại món nợ này!"

"Nàng sẽ không bỏ ta mà đi chứ? Nơi này không có ai thích ta. . . . . ." Tàn Hương dè chừng nói.

"Ta sẽ không! Ta sẽ không! Ta sẽ không. . . . . ." Như muốn đem ba chữ này rót vào đầu Tàn Hương, cũng như để nàng vĩnh viễn nhớ kỹ, Hoàn Nhan Quyến Hi nói mãi không ngừng. Hoàn Nhan Quyến Hi buông Tàn Hương ra, bình tĩnh nói: "Lời thề có hay đến đâu đi nữa, trải qua thử thách mới có thể được thời gian khc ghi. Ta sẽ không nói mấy lời thề non hẹn biển, ta chỉ dùng hành động của ta nói cho nàng biết ta yêu nàng nhiều thế nào. Ta mong rằng tình yêu này có thể vĩnh cửu, tuy rằng khó khăn chồng chất, nhưng nàng phải có lòng tin như ta, cũng giống như đối với bệnh của nàng trước đây."

"Vậy thì tốt. . . . . ." Tàn Hương vùi mặt vào lồng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi, trong lòng mang theo hi vọng.

"Ạch ——" Oẹ một tiếng, Tàn Hương phun ra một ngụm đồ dơ.

"Có phải đánh nàng bị thương rồi không?" Hoàn Nhan Quyến Hi khẩn trương lau vết bẩn trên khóe miệng Tàn Hương.

"Không sao. . . . . ." Tàn Hương mệt mỏi yếu ớt nói, vết sưng đỏ trên mặt càng đậm hơn.

Hoàn Nhan Quyến Hi căm hận siết chặt nắm đấm, "Lũ ma ma già không biết trời cao đất dày này!"

Tàn Hương gắng gượng nở nụ cười, cố gắng che giấu buồn đau của mình, "Đừng trách bọn họ. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt xinh đẹp của Tàn Hương, lòng đau hệt như bị kim đâm, chạy về phía tủ quần áo, lấy đồ ném lên giường nói: "Ta đưa nàng đi. . . . . ."

"Nàng làm gì vậy!" Tàn Hương tròn mắt, ngăn cản Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Ta không cho phép có người làm hại nàng nữa, tuy rằng ta là Quận chúa cao quý, nhưng mà. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi dừng tay, nói: "Có một số việc ta không cách nào chi phối, cứ như chuyện hôm nay, đột nhiên đến đánh bất ngờ như vậy, nên ta muốn đưa nàng rời khỏi nơi này."

"Quyến Hi!" Tàn Hương đột nhiên ôm eo Hoàn Nhan Quyến Hi, khóc nói: "Ta không muốn nàng hi sinh cho ta nhiều như vậy!"

Hoàn Nhan Quyến Hi cưng chiều vuốt tóc Tàn Hương, nhàn nhạt cười: "Không có gì, sống ở đâu cũng như nhau, chỉ cần có nàng ở cạnh là tốt rồi."

"Không. . . . . ." Tàn Hương mãnh liệt lắc đầu, "Sao có thể như thế? Ta biết nàng không thể rời bỏ Đại Kim, linh hồn và tinh thần nàng đều nằm hết ở đây."

Hoàn Nhan Quyến Hi không thể phản bác, Tàn Hương nói không sai. Thật ra nàng đã cân nhắc vấn đề này từ trước, biết rõ sau khi trở về sẽ xảy ra hàng loạt chuyện, thế nhưng nàng vẫn trở về, bởi vì nàng không bỏ được quốc gia của mình.

Tàn Hương cố gắng mỉm cười, nhưng sắc mặt lại trắng bệch không chút huyết sắc. "Quyến Hi, ta không cần danh phận, không cần địa vị, không cần gì cả, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh nàng là tốt rồi. . . . . ." Tàn Hương cắn răng nuốt nước mắt xuống, "Ta biết, nàng là Quận chúa, cuối cùng phải xuất giá . . . . . . Có điều không quan trọng đâu, ta có thể làm một nha hoàn hồi môn, cũng vẫn có thể ở cạnh nàng mỗi ngày . . . . . ." Nước mắt Tàn Hương rơi đầy mặt, nụ cười chua xót như ẩn như hiện trong màn nước mắt.

"Nói bậy gì đó!" Hoàn Nhan Quyến Hi ngắt lời Tàn Hương, "Ta có thể để nàng chịu uất ức nhường đó sao?"

Tàn Hương cười, nhưng vệt nước mắt trên mặt vẫn rất rõ ràng: "Quyến Hi, ta không cho nàng rời bỏ Đại Kim, rời bỏ Đại Kim nàng sẽ đánh mất linh hồn và mộng tưởng, đây không phải là Hoàn Nhan Quyến Hi ta muốn, ta cũng không thể ích kỷ như vậy, vì bản thân mình mà không bận tâm cảm nhận của nàng."

Hoàn Nhan Quyến Hi thả y phục đang cầm trong tay xuống, tâm tình kích động đã hòa hoãn lại. "Có ta ở đây, người khác là không thể làm tổn thương đến một sợi tóc của nàng, nhưng điều ta muốn không chỉ  vậy, ta muốn cho nàng cuộc sống yên bình, thoải mái nhất. Thế nào là yên bình? Chính là mỗi ngày chúng ta sống cạnh nhau không cần kiêng nể gì cả, không có ai đến quấy rầy chúng ta."

Tàn Hương nghe Hoàn Nhan Quyến Hi nói, mắt đầy khát khao nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không phải không nghĩ đến cuộc sống yên bình, nhưng hiện thực tàn khốc, không cho nàng cơ hội yên bình.

"Tâm ý của nàng ta đều hiểu, vậy là đủ rồi, Quyến Hi, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chỉ cần chúng ta đã yêu nhau, vậy là đủ rồi. . . . . ." Còn chưa nói dứt lời, Tàn Hương lại phun ra một ngụm chất bẩn.

Hoàn Nhan Quyến Hi siết chặt hai tay, cau mày không vui, "Nhất định là bị mấy bà già đó đánh hỏng người rồi, nhanh, người đâu!"

Vài thị nữ khẩn trương thình thịch chạy đến trước mặt Quận chúa, đồng thanh hô: "Quận chúa có gì phân phó."

"Đi gọi thầy thuốc, nhanh!" Hoàn Nhan Quyến Hi căng thẳng hệt như Tàn Hương đang hấp hối.

"Không cần. . . . . . Ta không sao đâu." Sắc mặt Tàn Hương càng lúc càng tái đi, ngồi trên ghế thở hổn hển.

Đám thị nữ còn đang ngây ngốc nhìn, Hoàn Nhan Quyến Hi nổi nóng quát mắng: "Còn không mau đi, đứng đó làm gì!"

"Dạ!" Đám thị nữ vâng dạ chạy ra ngoài, có người đi gọi thầy thuốc, có kẻ đi bưng chậu nước, còn cả đi châm trà.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7