Chương 33. Mang thai giả
"Tại sao? Tại sao? Tại sao!" Hoàn Nhan Quyến Hi ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng lại bất lực. Đối với đồ vật từng bị người khác động chạm qua, Hoàn Nhan Quyến Hi đều sẽ cảm thấy có chút dơ bẩn. Nhớ khi còn nhỏ, đồ chơi từng bị mấy tiểu hài tử lấm lem cầm nàng đều không muốn chạm vào thêm lần nào nữa. Nhưng nữ hài xinh đẹp thuần khiết như Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi không thể ruồng bỏ, ngay cả chán ghét cũng không thể. Hoàn Nhan Quyến Hi cảm thấy lòng mình thật đau, như thể ai đó cứa vào lòng mình một nhát dao vậy, đau đến không biết làm sao, đau đến muốn rời bỏ thế giới này, chọn kiếp sau làm lại từ đầu.
Rất lâu rất lâu sau đó, Hoàn Nhan Quyến Hi lẩm bẩm nói: "Về thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. . . . . ." Bấy giờ, trong đầu Hoàn Nhan Quyến Hi đã thoáng nghĩ đến sau này, sau này nên đối mặt với Tàn Hương, chăm sóc Tàn Hương thế nào, mặc dù kết quả không như mình mong muốn, nhưng cũng không thể làm gì hơn!
Lòng Hoàn Nhan Quyến Hi đang chìm xuống đáy vực không thể nào thoát ra, tâm tình nàng khó mà tốt lên được, đoán chừng mãi mãi cũng không thể nào tháo gỡ được khúc mắc này rồi!
Hoa mạn đà la* trắng như tuyết đong đưa trong gió, trong bóng tối vừa nhìn đã có thể thấy một thân ảnh yểu điệu, đom đóm nhẹ nhàng bay lượn trên không trung. Nặc Nhã vội vã chạy đến hái hoa mạn đà la thu vào trong túi, thứ này nàng đã tìm rất lâu mới thấy!
*Mạn đà la còn gọi là cà độc dược.
"Thất phu nhân, ta tìm được rồi! Người xem." Nặc Nhã cung kính dâng hoa lên.
Dưới ánh trăng, bầu trời đầy sao đã sớm trốn dưới tầng mây, đêm đã rất khuya rất khuya rồi.
Những chuyện bàn luận trong đêm khuya này có thể có chuyện gì tốt đẹp? Đa số đều là chuyện mờ ám không muốn để người khác nhìn thấy.
Bích Xuân liếc mắt nhìn qua, cười mỉa mai nói: "Có người đã sớm mang hoa này đến trước mặt ta rồi, ngươi xem." Bích Xuân chỉ vào cách đó không xa, bấy giờ Nặc Nhã mới phát hiện, từng mảnh từng mảnh hoa mạn đà la trắng như tuyết đong đưa trong gió, nàng thán phục: "Đẹp quá, nhiều hoa thật đó. . . . . ."
Bích Xuân nói: "Ngươi nhìn đi, nơi này có gì khác so với mấy ngày trước ngươi đến?"
Nặc Nhã định thần nhìn lại, phát hiện thì ra căn nhả nhỏ mọc đầy cỏ dại sau Trì Nhiên điện đã được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, hoa mạn đà la cùng gió quấn quýt bay lượn. Ban đêm ở đây khiến lòng người khoan khoái vui vẻ.
"Ngươi chỉ thấy bên ngoài, căn nhà nhỏ trong kia xây xong mới gọi là đẹp!" Bích Xuân nhẹ nhàng cười, nàng tiêu tốn rất nhiều sức lực cải tạo nơi này giống y hệt một nơi nào đó ở hoàng cung. Còn lí do vì sao nàng phải làm như vậy, sợ rằng không ai có thể đoán được.
Nặc Nhã ngắm nhìn Bích Xuân, nụ cười nhạt của Bích Xuân ánh vào trong đôi mắt Nặc Nhã, có chút cảm giác dịu dàng, lại có chút quyến rũ và mê hoặc.
"Thất phu nhân, ta không hiểu, sao người phải trồng nhiều hoa mạn đà la ở đây như vậy?" Nặc Nhã tròn mắt tò mò. Trong mắt Bích Xuân nàng đúng là một kẻ ngu ngốc, nên mới ngu ngốc hỏi vấn đề ngu ngốc. Bích Xuân sao còn có hứng thú trả lời.
Bích Xuân không thèm để ý đi đến bên biển hoa, quay đầu nhìn Nặc Nhã: "Ngươi ngửi thử đi."
Nặc Nhã cúi đầu, dồn sức hít một hơi, ánh mắt liền bắt đầu mơ màng. . . . . . Ân. . . . . . Thơm quá. . . . . . Ân. . . . . ." Nặc Nhã suýt nữa không đứng vững.
"Chậm thôi, đừng vội." Bích Xuân nhẹ đỡ cánh tay Nặc Nhã một hồi, Nặc Nhã tròn mắt, mơ màng nhìn Bích Xuân, khẽ gọi: "Tạ ơn, Quận chúa. . . . . ."
"Không cần cám ơn." Bích Xuân nhìn phản ứng của Nặc Nhã, mỉm cười hài lòng. Hương hoa mạn đà la có tác dụng thôi miên, có thể khiến thần trí người ta xuất hiện ảo giác nhất thời, trong đầu sẽ hiện ra người mình muốn gặp nhất.
"Quận chúa, người thật xinh đẹp. Quận chúa, ta vẫn luôn yêu người, người có biết không?" Nặc Nhã vốn không biết trước mặt mình không phải Hoàn Nhan Quyến Hi, mà là Bích Xuân.
Trong đầu Bích Xuân bất chợt lóe lên một ý nghĩ tà ác. Đồ đã dâng lên, sao lại không cần chứ? Nàng cũng đâu ngốc.
"Đi theo ta nào." Bích Xuân hướng về Nặc Nhã vẫy tay quyến rũ, Nặc Nhã như bị mê hoặc từng bước đến gần vòng tay Bích Xuân, "Quận chúa, ta đợi ngày này đợi rất lâu rồi, thật sự rất lâu rồi. Sao đến giờ người mới bắt đầu thích ta chứ? Ta cứ nghĩ cả đời này người đều sẽ không thích ta, ta chỉ là một hạ nhân mà thôi, hơn nữa, ta thật sự không xinh đẹp như ả yêu nữ Tàn Hương kia."
Bích Xuân ôm lấy Nặc Nhã, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ, nữ hài ngu ngốc này, đừng nên ngu ngốc trốn ở một bên lén lút yêu, mà phải dũng cảm làm gì đó, giống như Bích Xuân nàng vậy. Nàng muốn thứ gì đều sẽ không từ bất kì thủ đoạn.
"Quận chúa, tất cả những điều này là thật sao?"
"Đúng vậy, đương nhiên ta thích ngươi, Nặc Nhã. . . . . ." Bích Xuân thì thầm, Nặc Nhã gật đầu, cùng Bích Xuân đi đến trước căn nhà.
Căn nhà vốn hoang vu đổ nát giờ đây được trang trí đổi mới hoàn toàn, rất tương xứng với cảnh đẹp bên ngoài.
Bích Xuân đẩy Nặc Nhã ngã lên giường. . . . . .
Dù sao Bích Xuân đời này đã vướng lên người Hoàn Nhan Nghĩa, với nàng không hề gì.
Đáng tiếc Nặc Nhã. . . . . .
Đêm đến Tàn Hương luôn thích ngả vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, hai người chỉ ôm nhau, không hề làm gì, nhưng lại nói không hết chuyện, tựa hồ muốn kể hết cho nhau nghe chuyện tình xảy ra mười mấy năm chưa ở cạnh nhau, về Đại Tống, về Đại Kim.
Hai nữ hài trẻ tuổi này lúc nào cũng sẽ hàn huyên đến khi mặt trăng lặn mất, trời rất khuya rất yên tĩnh, mặt trời đợi chờ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khoảnh khắc ban mai yên tĩnh nhất đó, mới chịu ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Lời quân y nói hai người đều nhớ rõ, đều rất khó vượt qua, thế nhưng hai người đều không nói gì.
Hoàn Nhan Quyến Hi chạy băng băng về, đã thử quên đi lời quân y nói.
Còn Tàn Hương lại không muốn nhớ đến, không muốn nhắc lại, bởi vì nàng vốn không muốn tin, cũng không thể nào tin nổi. Nàng không tin nàng có thể mang thai, nàng thật sự không tin, nếu như mang thai, vậy nàng thà chết còn hơn!
Các nàng cũng không ngốc, hai người các nàng rất thông minh, thế nhưng các nàng đều đang giả ngốc. Cả hai đều hiểu rõ lòng mình không buông bỏ được chuyện này, nhưng lại đều vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Giống như một người, sau khi đã trải qua chuyện gì đó không vui sẽ chọn cách mất trí nhớ. Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương mặc dù không hề mất trí nhớ, thế nhưng các nàng cố ý không nhắc đến.
Khiến Hoàn Nhan Quyến Hi khó hiểu là, mấy ngày gần đây thân thể Tàn Hương cũng không có phản ứng gì đặc biệt khác thường. . . . . . Hay là vẫn chưa đến lúc nhỉ?
Đêm nay, lúc Nặc Nhã ngốc nghếch đang mơ hồ bị Bích Xuân đẩy ngã, Tàn Hương lại tựa vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Quyến Hi, nàng có cảm thấy có chuyện gì đó rất quái lạ không?"
"Chuyện gì? Nói nghe thử xem?" Hoàn Nhan Quyến Hi mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng vẫn mang đầy tâm sự, tâm sự này chính là chuyện Tàn Hương mang thai, nàng nào còn tinh lực để chú ý đến mấy chuyện khác.
"Thật ra cũng không có gì, chính là ta phát hiện trên chân Nặc Nhã lúc nào cũng dính rất nhiều bùn đất." Tàn Hương nói ra nghi vấn trong lòng.
"Không thể nào. . . . . . Trong viện của ta cũng không có chỗ nào có bùn, Nặc Nhã lại không đi đến nơi nào khác. Hơn nữa theo ta biết, Nặc Nhã là nữ hài rất ưa sạch sẽ, trên giày có bùn sao nàng ta có thể không làm sạch?"
"Ta tự hỏi bùn trên giày nàng ta ở đâu ra. Nàng đừng trách ta nhiều chuyện, ngày trước ở trong cung, " nói đến đây, Tàn Hương bất an bổ sung một câu, "Là trong cung Đại Tống." Nương theo ánh đèn, Tàn Hương liếc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Ta hiểu mà, nàng cứ nói tiếp là được rồi." Hoàn Nhan Quyến Hi ý bảo nàng không cần do dự.
"Ngày trước ở trong cung, hành tung của đám cung nữ, thái giám đều phải quản lý rất nghiêm ngặt, nàng biết tại sao không?" Tàn Hương tròn mắt nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.
Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Rửa tai lắng nghe."
"Lý do rất đơn giản, bọn họ là người thân cận nhất với chủ tử. Nàng biết đó, chuyện trong cung rất khó nói. Có rất nhiều hoàng tử hoàng tôn, rất nhiều hoàng thân quốc thích, mặc dù nói có nhiều đại thần trung lương, nhưng cũng có vô số kẻ muốn đoạt thiên hạ cho riêng mình, Hoàng đế phải đề phòng, đám nữ nhân ở hậu cung cũng phải phòng theo, dù đám nữ nhân không đề phòng, Hoàng đế cũng nhất định khiến họ phải đề phòng, không được để kẻ địch lợi dụng sơ hở. Một khi đám cung nữ, thái giám có hành tung kỳ lạ, rất có thể đang cấu kết với bên ngoài, trộm cắp là chuyện nhỏ, nếu như là soán quyền, vậy lớn chuyện rồi."
Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù, quả thật lời Tàn Hương nói có đạo lý, nhưng lại lập tức lắc đầu: "Nặc Nhã theo ta nhiều năm, không thể làm chuyện phản bội ta, nàng lo xa rồi đó."
"Người xấu thật sự không đáng sợ, đáng sợ chính là người tốt giả tạo." Tàn Hương đang cúi đầu lại ngẩng lên, nàng không thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng lại không thể không nhắc nhở, bởi vì càng là người thân cận, một kích lúc phản bội lại càng trí mạng.
"Ta cũng hi vọng Nặc Nhã không có gì, có thể là ta lo xa rồi." Tàn Hương nhẹ mỉm cười, có chút tự giễu. Nàng tự nhận không nhạy bén bằng Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng lại bày mưu tính kế cho Quyến Hi, có phải hơi không tự lượng sức mình không?
"Sau này ta sẽ chú ý Nặc Nhã nhiều hơn." Hoàn Nhan Quyến Hi hứa hẹn.
"Được rồi, tiếng điểm canh bên ngoài lại vang lên rồi, chúng ta ngủ đi. Không còn sớm, ngày mai ta còn phải đi gặp đại ca và phụ hoàng ta, bọn họ muốn rủ ta cùng đi săn, họ nhớ ta rồi."
Tàn Hương vừa nghe xong khẽ cụp mắt.
Hoàn Nhan Quyến Hi thổi tắt nến, gian phòng rơi vào một màu đen kịt.
Đi săn?
Chỉ sợ còn có dụng ý khác?
Tàn Hương thầm nghĩ, đoán chừng là Khâm Nhân không thuyết phục được Hoàn Nhan Quyến Hi, nên nhường cho phụ hoàng và đại ca nàng làm chuyện này. Sao các nàng yêu nhau lại khó như vậy, bởi vì nàng là người Tống, hay bởi vì nàng là nữ nhân?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét