Trang

16/10/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 38

Chương 38. Ta. . . . . . Thích ngươi


Ba người trở lại phủ Hoàn Nhan.

Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn lạnh lùng, điều này làm Tàn Hương có chút luống cuống.

"Trà này hơi nguội rồi, ta đi đổi cái nóng." Tàn Hương bưng ấm trà trên bàn lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Không cần đâu, để đó đi, ta không uống." Hoàn Nhan Quyến Hi đang ngồi trên ghế.

Bích Xuân nhìn thấy mà đau lòng, ở Đại Tống tiểu thư nhà nàng có bao giờ làm chuyện thấp hèn nhường này, nhưng giờ đây đang ở địa bàn của người khác, đâu đâu cũng phải lấy lòng người ta.

"Hôm nay. . . . . . Cám ơn nàng." Tàn Hương cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Nàng ngoại trừ nói câu cảm ơn với ta, còn có thể nói gì khác không?" Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêm nghị, "Quả thật đúng như ta từng nói ở Yên Vân Thập lục châu, nàng là gánh nặng của ta."

"Nàng đang trách ta sao? Hôm nay thật sự không cố ý, ta không biết Bố Uy sẽ xuất hiện, sau này ta sẽ không ra ngoài một mình nữa." Tàn Hương tưởng rằng Hoàn Nhan Quyến Hi giận chuyện này, thật ra Hoàn Nhan Quyến Hi đang giận Tàn Hương nói dối.

Bích Xuân thật sự không nhìn nổi Tàn Hương ăn nói khép nép trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, phất tay áo nói: "Ta không quấy rầy nữa, về phủ trước đây." Trước khi đi nàng bước đến trước mặt Tàn Hương, "Tiểu thư, người phải thường xuyên đến chỗ ta ngồi chơi mới được." Bích Xuân quay đầu nói với Hoàn Nhan Quyến Hi: "Ta đi đây."

"Chăm sóc tốt nhị ca ta." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói.

Bích Xuân quay người rời đi.

"Quyến Hi, nàng có vẻ không vui lắm. . . . . ."

"Không có gì không vui , ta mệt rồi, nàng về phòng đi." Hoàn Nhan Quyến Hi nói với Tàn Hương.


Bích Xuân từ phòng Hoàn Nhan Quyến Hi đi ra, vừa khéo gặp Nặc Nhã đang đi về phía này.

Mặt Nặc Nhã nháy mắt đỏ rực, hẳn là nhớ đến chuyện tối qua, kinh ngạc nhìn Bích Xuân, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.

Thấy trong sân không có ai, lúc Bích Xuân và Nặc Nhã lướt qua nhau nàng nói: "Ngươi đang muốn đi đâu vậy?"

"Hầu hạ Quận chúa nhà chúng ta, ta còn có thể làm gì?"

Bích Xuân nở nụ cười dịu dàng tao nhã, "Ngươi. . . . . . Còn đau không?"

Nặc Nhã thờ ơ liếc nhìn Bích Xuân, "Sao ngươi không hỏi ta có hận ngươi không?"

"Ngươi đã là người của ta, hận có ích gì chứ?" Có câu 'phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật'." Bích Xuân cười nói: "Ngươi nên ngẫm lại ta đối với ngươi thật tốt." Bích Xuân không nhịn được lộ ra một nụ cười mờ ám, "Ta. . . . . . Thích ngươi." Nói xong, nàng nghênh ngang bỏ đi, để lại một mình Nặc Nhã sững sờ, suy tư về lời Bích Xuân nói, Bích Xuân thích nàng?


Bích Xuân về đến phủ thượng, đến ngôi nhà nhỏ sau Trì Nhiên điện, ngắm hoa mạn đà la xinh đẹp rơi đầy trên đất, ngắm căn nhà đã đổi mới hoàn toàn, cảm thấy thời cơ đã đến rồi.


Ba ngày sau đó.

Ban đêm ——

Bích Xuân mặc một bộ y phục xinh đẹp gọn gàng, nhảy một cái phi thân lên phòng trên, nhón chân men theo vách tường ra ngoài. Mục đích của nàng chính là —— hoàng cung.

Canh ba.

Bích Xuân trước mắt mấy trăm tên đại nội thị vệ lẻn vào tẩm cung của Hoàn Nhan Nạp. Phủi tay, lặng lẽ đẩy cửa vào.

Hoàn Nhan Nạp đã ngủ say.

Bích Xuân lấy hoa mạn đà la trong ngực ra, huơ huơ trước mũi Hoàn Nhan Nạp, xác định ông ta ngửi được rồi mới nhẹ nhàng lay tỉnh Hoàn Nhan Nạp.

"Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ." Bích Xuân khẽ gọi : "Ta là Tĩnh Lam đây. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."

Hoàn Nhan Nạp từ từ tỉnh lại, không thể tin nhìn người xinh đẹp trước mắt, mạn đà la dần dần phát huy tác dụng, trong ánh sáng lờ mờ, ông thật sự cho rằng nàng là Tĩnh Lam.

"Tĩnh Lam?" Hoàn Nhan Nạp ngồi dậy, nắm thật chặt tay Bích Xuân, xúc động lặp lại: "Tĩnh Lam?" Hoàn Nhan Nạp mặc cho từng dòng nước mắt lạnh lẽo lăn trên gương mặt tang thương.

"Ta vẫn luôn khẩn cầu trời cao cho ta thêm một cơ hội yêu nàng, bao nhiêu lần ta ảo tưởng nàng chưa chết, ta một lần lại một lần than trời trách đất, giang sơn đã là của ta, nhưng người ta yêu nơi đâu rồi?"

"Hoàng thượng. . . . . . Tĩnh Lam đến muộn rồi." Bích Xuân cầm tay Hoàn Nhan Nạp đặt trong lòng mình.

"Nàng không hề thay đổi, Tĩnh Lam, nàng vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy, không hề thay đổi."

"Đây đều là do ông trời đã định, để ta trở lại bên người Hoàng thượng lần nữa, Hoàng thượng, Tĩnh Lam rất nhớ người. . . . . ." Bích Xuân khẽ ngã vào lòng Hoàn Nhan Nạp.

"Ta sẽ không bao giờ để nàng chịu chút tổn thương nào nữa, ta muốn dùng hết tất cả mọi thứ đền đáp nàng, đối tốt với nàng. . . . . . Tĩnh Lam."

"Ta biết, Hoàng thượng, ta biết. . . . . ." Bích Xuân chủ động dâng môi lên, Hoàn Nhan Nạp đúng là gừng càng già càng cay, nhào đến như lang như hổ.


Hoàn Nhan Quyến Hi nổi giận chắc chắn không quá một ngày.

Từ hôm qua, Hoàn Nhan Quyến Hi đã không còn giận Tàn Hương nữa, nàng biết Tàn Hương cũng có nỗi khổ trong lòng, nàng phải tin tưởng Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường, Tàn Hương đã sớm nằm đó.

"Nàng cảm thấy thế nào?" Hoàn Nhan Quyến Hi ôm Tàn Hương hỏi.

"Rất tốt. Nàng hỏi. . . . . ." Tàn Hương chỉ chỉ bụng của mình.

Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, không thích nói rõ, hai người đều muốn lẩn tránh câu Tàn Hương "mang thai" này, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi lại không thể không quan tâm thân thể Tàn Hương.

"Tốt là được." Hoàn Nhan Quyến Hi không nói gì nữa.

Ngoài cửa sổ, mây mù lượn quanh, núi non chót vót, hơi lạnh mang chút hương vị đầu thu, ở tái ngoại, đúng là rất dễ dàng xác định mùa thu hay mùa đông.

Còn trong phòng, ngọn nến ấm áp, nồng nàn, khiến người ta mê man chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi trên giường, ôm Tàn Hương từ phía sau, hạnh phúc và ăn ý của tình nhân tỏa ra giữa hai người, Tàn Hương lẳng lặng nghiêng mặt sang bên, hai người thậm chí như có như không hôn nhau, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, bốn mắt khép hờ, môi mềm hé mở.

Hoàn Nhan Quyến Hi áp chế kích động trong lòng, nhẹ nhàng hôn, vẫn chưa tiến thêm một bước, cũng không hề lùi một bước. Tàn Hương trái lại mong muốn càng nhiều hơn, ví như hôn sâu hơn, ví như ôm ấp ấm áp hơn, sít sao hơn, nhưng ở trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, dù cho muốn, nàng cũng phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhút nhát, rụt rè, rất sợ mình chủ động sẽ dọa Quyến Hi, cho rằng nàng không phải nữ hài tốt.

Nữ nhân tam tòng tứ đức đã ngấm sâu vào xương tủy Tàn Hương, nền văn hóa được giáo dục suốt bao năm khiến nàng không dám tùy tiện nhảy một bước xuống Lôi Trì. Đến bây giờ Tàn Hương vẫn không thể tin nổi ngày ấy ở rừng hoa đào, chính mình mở rộng tâm can, dâng hết bản thân cho Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng lấy dũng khí từ đâu vậy chứ? (Nếu như không biết rừng hoa đào gì đó, mời ngươi vào nhóm! Tên nhóm ta đã nói cả trăm lần, đừng nhiều lời ở đây nữa. (Thật ra trong nhóm đó có đoạn H ở rừng hoa đào, nhưng từ ngày Tấn Giang thanh thủy bản ra đời thì toai không tìm được T.T))

Rốt cuộc, Hoàn Nhan Quyến Hi dừng lại, ho nhẹ một tiếng với hành động thất thố vừa rồi.

Mặc dù rất muốn, nhưng mà. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi lòng dạ rối bời, nàng có rất nhiều rất nhiều chuyện buồn phiền, hiện tại không muốn cùng Tàn Hương làm chuyện đó.

Tàn Hương khẽ rũ mắt, tuy rằng muốn tiến xa hơn nữa, nhưng lại không biết mở lời thế nào, tâm tư ngổn ngang trăm mối, cảm xúc lấp kín cõi lòng, cảm giác muốn yêu lại không được yêu khiến người ta khó mà chịu đựng.

"Quyến Hi, chúng ta rất lâu rồi không có. . . . . . Thân mật." Tàn Hương rốt cuộc không nhịn được nói ra.

"Thật sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi biết rõ rành rành, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ hết sức ngạc nhiên.

Tàn Hương lặng lẽ gật đầu, hiện giờ nàng muốn từ bỏ hết thảy thế chủ động, giao thế chủ động về tay Hoàn Nhan Quyến Hi. Bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu, cũng là Tàn Hương đã quá chủ động, nàng chủ động yêu Hoàn Nhan Quyến Hi, theo đuổi Hoàn Nhan Quyến Hi, đã quá mệt mỏi. Nàng hi vọng Hoàn Nhan Quyến Hi có thể chủ động yêu nàng biết bao.

Nhưng giờ đây xem ra dường như rất khó. Bởi vì địa vị giữa hai người chênh lệch như vậy, nếu Tàn Hương muốn tiến xa hơn nữa, nhất định phải hạ phong thái xuống.

Hoàn Nhan Quyến Hi đối với nàng đã đủ tốt, nếu bảo Hoàn Nhan Quyến Hi từ b phong thái để yêu Tàn Hương, tựa hồ là chuyện rất khó khăn.

Tàn Hương tự nhủ: Bởi vì Quyến Hi đối tốt với mình, nên mình muốn làm thêm chút gì đó, đáp lại tình yêu của Hoàn Nhan Quyến Hi. Nghĩ đến đây, Tàn Hương chủ động, nhẹ nhàng cởi chiếc áo lót mỏng manh bằng lụa, một bờ vai non mềm trắng như tuyết, nõn nà hơn cả da thịt trẻ con lộ ra, bên trong là cái yếm hồng nhạt.

Hoàn Nhan Quyến Hi gần như đã hiểu rõ Tàn Hương muốn làm gì.

Nhìn thấy vẻ quyến rũ muốn nói lại thôi của Tàn Hương, đáy lòng bỗng nhiên bùng lên một đám lửa, đốt thẳng đến cổ họng, nàng dịu dàng ngắm nhìn động tác của Tàn Hương, nhìn Tàn Hương nhẹ kéo dây yếm, phần lưng tuyết trắng nháy mắt lộ rõ.

Tàn Hương không làm gì nữa, cũng không quay đầu lại, ngồi cứng ngắc ở đó.

Gian phòng rơi vào tĩnh lặng.

Dường như qua rất lâu, Hoàn Nhan Quyến Hi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng xinh đẹp của Tàn Hương, môi mỏng mở lời phá vỡ tĩnh lặng. "Hương, nàng thật sự rất đẹp."

Trái tim treo cao của Tàn Hương cuối cùng cũng buông xuống. Nhẹ dựa về phía sau, để thân thể trần trụi dựa sát vào lồng ngực Hoàn Nhan Quyến Hi lần nữa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ ôm lấy Tàn Hương.

Tàn Hương khẽ mở mắt, nghiêng đầu lộ ra nụ cười bi thương: "Nàng, đã hết yêu ta rồi phải không?"

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn mi mắt đang rũ xuống của Tàn Hương có chút run rẩy.

"Nếu bây giờ người ôm nàng là Bố Uy, ta tin hắn căn bản không đợi được dù chỉ một phút, sẽ giống như sói đói ăn sạch nàng. Nàng thật sự hi vọng ta cũng như vậy sao? Không phải nàng cảm thấy như vậy mới chính là yêu chứ? Hương, ta nói nàng biết, thật ra đó không phải là yêu. Yêu không phải là chiếm hữu." Đôi mắt màu lam nhạt của Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn qua một bên, hai tay nhẹ quây xung quanh Tàn Hương: "Yêu là tương thông về tâm linh, không liên quan đến thể xác. Tình yêu và giới tính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, ta cũng không phải loại nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Bố Uy."

"Nhưng mà. . . . . ." Tuy rằng Hoàn Nhan Quyến Hi có vẻ đúng, nhưng Tàn Hương rõ ràng cảm thấy Hoàn Nhan Quyến Hi đối với nàng đã mất một kiểu "kích tình" nào đó.

"Chúng ta hát một bài đi." Hoàn Nhan Quyến Hi dán mặt vào mặt Tàn Hương, nhẹ giọng ngâm nga: "Kiếm chử tửu vô vị. . . . . . Ẩm nhất bôi vi thùy? Nhĩ vi ngã tống biệt. . . .

Nhĩ vi ngã tống biệt. . . . . ."

Tàn Hương nghe ra đây là một ca khúc rất nổi danh được lưu hành vào thời nhà Đường, không ngờ Hoàn Nhan Quyến Hi vậy mà lại biết hát bài ca của quan nội. Tàn Hương kinh ngạc nghiêng mặt sang nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, giọng Hoàn Nhan Quyến Hi hàm chứa tình cảm: "Ta biết nàng biết hát, hát tiếp đi, ta thích nghe giọng hát của nàng."

Tàn Hương nhỏ giọng: "Yên chi hương vị, năng ái bất năng cấp. . . . . .

Thiên hữu đa trường

Địa hữu đa viễn

Nhĩ thị anh hùng

Tựu chú định vô lệ vô hối

Giá tiếu hữu đa nguy hiểm

Thị xuyên tràng độc dược

Giá lệ hữu đa ma mỹ

Chích hữu nhĩ tri đạo

Giá tâm lý hữu nhĩ hoạt trứ khả tiếu

 


Bài hát Quyến Hi và Tàn Hương hát là nhạc phim Kinh Kha truyền kỳ: Hồng Nhan. Link: https://www.youtube.com/watch?v=K34PbdPIBZ0

 

Kiếm đốt chén rượu vô vị

Cạn một chén vì ai

Nàng tiễn biệt ta, nàng tiễn biệt ta

Mùi hương phấn hồng, chỉ yêu, không thể trao

Trời cao ra sao, đất rộng thế nào

Đã là anh hùng

Định sẵn không nước mắt, không hối hận

Nụ cười này nguy hiểm biết bao

Là độc dược đoạn trường

Giọt nước mắt này đẹp nhường nào

Chỉ có nàng hiểu rõ

Lòng này không có nàng, sống thật vô nghĩa

(Ta chẳng cần anh hùng thanh danh

Chỉ mong đổi được một nụ cười hồng nhan

Chuyến này nếu còn có thể luân hồi

Ta nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa

Cũng phải cùng nàng đến chân trời góc biển)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7