Chương 5:
Đinh Nghệ đưa tay sờ thử, ướt ướt dính dính. Cô không dám bật đèn, vừa bấm điện thoại sáng lên vừa lần mò thay quần lót. Ngồi trên bồn cầu, Đinh Nghệ chống cằm.
Khoảng thời gian này đều luôn mơ như vậy.
Hai mươi hai năm cuộc đời của cô, vẫn luôn làm theo trình tự. Thi cử, lên lớp, tốt nghiệp, tìm việc làm. . . . . . Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận học sinh.
Trước đây luôn có người nói cho cô biết phải làm gì, nên làm gì. Nhưng giờ không còn nữa.
Đương nhiên cũng không thể đi hỏi Chung Kỳ. Một cô gái, lúc nào cũng mộng xuân về cô gái khác, chuyện này hẳn đã quá bất thường rồi?. . . . . . Cô gái trong mộng kia chắc không phải là Chung Kỳ chứ? Chỉ nhớ rõ cơ thể trắng mịn, gương mặt mơ hồ, trong giấc mơ, thị giác của cô bị suy yếu, xúc giác tăng cao, cơ thể như đang lơ lửng trong nước, một người dán chặt lấy cô, cùng cô lên lên xuống xuống theo tình triều, vui sướng hệt như hai con cá.
Trong lòng Đinh Nghệ cảm thấy khó chịu. Vừa nghĩ đến quan hệ giữa cô và Chung Kỳ là bạn cùng phòng đơn thuần, lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bạn cùng phòng khác với bạn bình thường, có chút tình cảm như người thân. Nghĩ đến bản thân có ham muốn với cơ thể "người thân", Đinh Nghệ lập tức phát lạnh.
Lại nằm lên giường, nhắm mắt nhưng khó mà ngủ được.
Sáu giờ sáng, thôn nhỏ giữa thành đô đã thức tỉnh.
Quán bán đồ ăn sáng bắt đầu rộn ràng hấp bánh bao, làm sữa đậu nành phục vụ người ngoại địa. Trong căn phòng vốn chẳng có gì cách âm, có thể nghe rõ ràng tiếng gia đình cách vách thức dậy đánh răng.
Cũng chẳng biết thiếp đi thêm bao lâu. Đến khi bị Chung Kỳ đánh thức đã tám giờ đúng.
"Cậu muốn ra ngoài hả?" Đinh Nghệ dụi mắt hỏi cô ấy.
"Ừ." Chung Kỳ chớp chớp mắt, mặc nội y.
Trước đây, thứ bảy nào Chung Kỳ cũng ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy.
"Hẹn hò hả?" Đinh Nghệ không biết sao lại thở phào, "Với Tiểu Tưởng?"
Chung Kỳ làm bộ "ngượng ngùng" một hồi: "Ai nha, chữ bát còn chưa phẩy được cơ*.
(Chữ bát 八, nét đầu “丿” không viết được thì làm sao có chữ “bát” hoàn chỉnh, chưa có dấu hiệu gì, chưa xác định được gì")
Tiểu Tưởng là đồng hương của Chung Kỳ, lúc Chung Kỳ vừa đến đây cậu ta chính là người đã quan tâm giúp đỡ. Đinh Nghệ cũng đã gặp anh Tiểu Tưởng này một lần, hơn bọn cô vài tuổi, trưởng thành lại còn đẹp trai xuất sắc, học cơ - điện tử giống bọn cô.
Nghe nói người này được hẳn mấy công ty lớn tranh giành, cuối cùng đã được một công ty nào đó trên thị trường đào tạo thành kỹ sư cơ giới rồi.
Đinh Nghệ gật gật đầu: "Chắc nha." Thời đại bây giờ, đừng nói một phẩy, một phẩy một mác cũng chỉ là chuyện một đêm thôi.
(Nhất phiết nhất nại: một phẩy một mác: chữ bát 八, nét bên trái là phiết, nét phải là nại)
"Hôm nay cậu vẫn về chứ?" Đinh Nghệ nằm trên giường, nhìn vào hệt như một oán phụ cô độc.
Chung Kỳ đứng trước gương lớn vừa mặc quần áo, vừa nhìn Đinh Nghệ trong gương: "Nói gì vậy chứ, đương nhiên phải về rồi."
Kết quả, hơn bảy giờ tối, Chung Kỳ gọi điện thoại cho Đinh Nghệ, nói Tiểu Tưởng muốn dẫn cô ấy và mấy vị đồng hương ra bờ biển mở tiệc BBQ.
Đinh Nghệ vừa nghe giọng cô bừng bừng hứng thú đã biết không khuyên nổi.
"Vậy cậu cẩn thận một chút, nhớ phải chia sẻ vị trí cho tớ." Đinh Nghệ nói.
"Ô kê, hôm nay cậu cũng đừng ra ngoài một mình ha, mai cùng đi dạo phố! Hì hì cúp máy nha."
Đinh Nghệ cúp điện thoại, mới nhớ mình chưa ăn tối. Làm ổ trong nhà cả ngày, cũng lười ăn cơm ngoài vừa đắt lại vừa dầu mỡ, dứt khoát thay một bộ đồ thể thao, định ra ngoài chạy bộ, khi về tiện thể mua cơm.
Trong hẻm hơi ngột ngạt. Đi qua đoạn hẻm nhỏ kia, Đinh Nghệ vẫn không nhịn được liếc nhìn vào trong một chút.
"Người đẹp ơi, có muốn xoa bóp không?"
Một cô gái gầy gầy ngồi trên chiếc ghế trước cửa tiệm, tươi cười dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi.
Đinh Nghệ quay mặt đi, định phớt lờ cô ta. Sát vách là một cửa tiệm khác, dường như cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, mới có người ra ngoài kéo khách, bộ váy đỏ thẫm phô bày trước mắt Đinh Nghệ.
Cô gái hơi ngây người giây lát, lập tức cười duyên nói: "Chù mé á, xây lù nuẩy tú ừm phoong co?" (Làm gì vậy, bé gái cũng không tha hả?)
Đinh Nghệ sửng sốt một chút, tiếng cười "ha ha ha" của cô gái gầy phía sau truyền đến cô mới ý thức được, cô ấy đang nói chuyện với cô gái gầy kia.
Tiếng cười của hai cô gái khiến Đinh Nghệ cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Cô sầm mặt, quay đầu muốn đi.
"Đợi một chút!" Cô gái mặc bộ váy đỏ kéo cổ tay cô lại. Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện khoảng cách giữa mình và cô ấy rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt đối phương.
"Có thể giúp tôi một chuyện không?" Cô gái vẫn tươi cười, góc mắt trái của cô ấy có một nốt ruồi.
"Chuyện gì?" Đinh Nghệ chỉ lặng lẽ tránh xa cô ấy một chút, gia giáo đàng hoàng không cho phép cô làm ngơ bỏ đi.
Cô gái giơ điện thoại trong tay lên, giọng nói có chút dịu dàng đáng yêu, đặc sệt giọng địa phương: "Tôi không biết dùng điện thoại này ấy."
Cô gái gầy vẫn cười "ha ha", giống như đã nghe được chuyện gì đó thật buồn cười.
"Em gái xinh đẹp à, tay nghề Hải Linh rất tuyệt đó." Chu Mân cười "ha ha", châm điếu thuốc, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Vừa nhìn Đinh Nghệ, Chu Mân đã biết ngay, cô bé này chắc chắn là sinh viên vừa tốt nghiệp, đến Nam Châu kiếm sống. Thường ngày Chu Mân rất xem thường sinh viên.
Đại học Nam Châu nằm ngay gần đây, một vài nam sinh sẽ mò qua, vung một hai trăm đồng hôn hít, sờ mó tìm thú vui, cắn răng thêm một cái, cùng lắm là mấy trăm đồng, lên giường, nhưng lại muốn gái có nghề cầm tay chỉ dạy bọn họ, mệt cực kỳ. Còn chẳng bằng đám đàn ông làm công quanh đây, mạnh mẽ, bản thân Chu Mân cũng sẽ thấy thoải mái, cho dù có người quỵt tiền cũng sẽ chấp nhận.
Nữ sinh đại học thì sẽ hất cằm khinh thường các cô, giống như các cô là ruồi bọ bò ra từ ống cống, nhìn trúng cũng thấy bẩn mắt.
Chu Mân cũng muốn hỏi thử, các cô thích ra vẻ vậy, sao còn tìm đến loại hẻm nhỏ này chứ, tìm mua quần áo giá hời, tìm tiệm cắt tóc, làm tóc rẻ?
Hừ.
Đinh Nghệ khẽ cau mày: "Không biết dùng cái gì?"
"Thẻ ngân hàng, không liên kết được." Hải Linh vén tóc ra sau tai, nở nụ cười đầy phong tình.
Đinh Nghệ cảm thấy cô gái này cũng lạ, hôm đó mua hủ tiếu xào, cô ấy thoạt trông không thế này . . . . . . Nói sao nhỉ, đẩy đưa?
"Đưa đây, tôi xem giúp cô." Đinh Nghệ bèn rút bàn tay trong túi áo thể thao ra.
"Thẻ ngân hàng của tôi ở trong." Hải Linh đưa điện thoại cho cô, cười cười, nốt ruồi dưới khóe mắt cũng sinh động rạng rỡ.
Hi Lạc, hôm nay mình đã đọc xong chương 5 rồi. Cảm thấy rất hay. Cảm ơn Lạc đã edit bộ này nhé! ^ ^
Trả lờiXóa:))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) okay~
XóaCảm ơn bạn đã dịch
Trả lờiXóaĐọc lại truyện lần t2 , lần đầu là hồi tháng 4 năm 2023. Vô tình nghe ktt trên yt ,quá tr mê cái sự dịu dàng của Hải Linh thế là phải kím truyện cho bằng được. Hên có một bạn tốt bụng chia sẻ link truyện cho mình 😆, bây giờ ktt ra kì 2 sau 5 năm chờ đợi nên phải mò đi đọc lại 🥰🥰
Trả lờiXóa