Trang

19/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 24

    Chương 24:


    Gửi tin nhắn xong Đinh Nghệ liền úp điện thoại lên bàn. Ủ rũ, buồn bực không biết từ đâu kéo đến lấp đầy ruột gan cô. Cô không muốn gặp lại Hải Linh, cũng không dám gặp lại.

    Một giây sau, cảm giác hối hận liền ùn ùn kéo đến.

    Làm như vậy có quá đáng lắm không? Đinh Nghệ ngồi lau tóc mà hồn vía đâu đâu, Chung Kỳ bước đến nói gì đó, cô cũng không nghe rõ.

    Thật ra từ lần đến nhà nghỉ thuê phòng trở đi, cô đã hoang mang rối rắm: Rốt cuộc có nên đưa tiền không? Lúc nào thì đưa? Đưa thế nào? Phải nói làm sao mới tự nhiên không khó xử? Từ nhỏ đến lớn, cô đều cho rằng giữa người thân và bạn bè mà nói đến chuyện tiền bạc thì rất tổn thương tình cảm. Ý nghĩ phi thực tế này chắc là được hình thành từ những đứa trẻ lớn lên trong gia đình trung lưu.

    Chơi gái chẳng phải đều là tiền trao cháo múc sao? Trong ấn tượng của cô chính là như vậy. Giao dịch rất trực tiếp, chẳng mảy may vướng mắc. Cô không thể giải thích mình đối với Hải Linh mà nói có chỗ nào khác. Rõ ràng Hải Linh cũng không phải là người thân gì của cô, còn chẳng được xem như bạn bè. Nhưng. . . . . . Hải Linh sẽ nấu cơm cho từng khách sao? Sẽ cho phép từng khách một "ghi sổ" tiền chơi? 

    Chắc là —— Hải Linh đối với khách mình thích và không thích khác nhau nhỉ? 

    Đầu Đinh Nghệ đau như búa bổ. Lấy hết dũng khí mở điện thoại, Hải Linh chưa trả lời, cũng chưa nhận tiền. 

    Đinh Nghệ cắn môi, ngón tay trù trừ trên màn hình nhưng vẫn gõ: "Tôi không có ý gì đâu. . . . . . Dù sao lúc trước, tôi cũng tìm chị mấy lần. . . . . . Chung quy chỉ muốn trả hết nợ thôi."

    "Không có ý gì" là "ý" gì? Trong lòng Đinh Nghệ rất rối, cô cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, thật giống như càng bôi càng đen vậy.

    "Chị. . . . . . Giận rồi sao?" Đinh Nghệ cảm thấy Hải Linh nên giận.

    Nhưng vì sao cô lại cảm thấy như vậy chứ?

    Bên kia cuối cùng cũng hiện lên "Đang soạn tin nhắn. . .", Đinh Nghệ mặc kệ mái tóc ướt của mình, lao ra ban công. Cô hơi chột dạ, không muốn để Chung Kỳ nhìn thấy bộ dạng buồn rầu vì Hải Linh của mình.

    Nhưng Hải Linh vẫn chưa trả lời cô, dường như dòng chữ "Đang soạn tin nhắn" vừa rồi chỉ là ảo giác.

    "Đinh Đinh? Cậu làm gì đó? Đừng đóng cửa ban công nha, hôm nay nóng lắm. . . . . ." Chung Kỳ nằm trong phòng ngủ hô.

    "Ờ, biết rồi. . . . . ." Đinh Nghệ từ ngoài ban công chui vào. Thật sự nóng quá đi mất, cô nên vào phòng ngủ thì hơn.

    "Nóng quá đi. . . . . . Hôm nay nhiệt độ cao nhất đến 40 độ, chậc chậc, không sống nổi mà, tớ sắp chín rồi." Chung Kỳ vừa nói, vừa lấy điều khiển điều hòa.

    Mở điều hòa lên, phòng ngủ mát mẻ hơn nhiều, chẳng mấy chốc Chung Kỳ đã phát ra tiếng ngáy. Đinh Nghệ mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng nóng như lửa khó mà nguôi. 

    Hải Linh vẫn chưa trả lời cô.

    Có lẽ là nhờ ảnh hưởng từ điều hòa, Đinh Nghệ nhắm hai mắt, đặt tay lên ngực ngẫm nghĩ, có những vấn đề cuối cùng cũng có câu trả lời. Mà cũng có những vấn đề càng nghĩ lại càng rối.

    Cô thích làm tình với Hải Linh sao? Đáp án chắc chắn là có. 

    Cô thích phụ nữ sao?. . . . . . Không biết. Có thể khẳng định là cô thích sinh lý đặc trưng của phụ nữ. Nói rõ ràng hơn là cô thích lên gường cùng phụ nữ. Tấm chiếu mới như Đinh Nghệ cũng không rõ như vậy có phải gọi là "thích phụ nữ" không.

    Sau này cô có còn đến tìm Hải Linh không? Đáp án là không. 

    Cô đã "vượt rào", cần phải sửa đổi. Cũng giống như lời Chung Kỳ nói vậy, cô nên cắt đứt liên hệ với Hải Linh, sau đó đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai Hải Linh cũng phải đổi nghề rồi.

    Có lẽ cô là vị khách mà Hải Linh khá thích, Hải Linh đồng dạng thích lên giường với cô. 

    Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại bứt rứt.

    Làm hàng loạt chuyện lẽ nào cũng chỉ như vậy thôi sao? Bọn họ gặp qua rất nhiều người, rồi sẽ lại chọn người họ thích mà giữ liên lạc? Như vậy ngoại trừ cô, thật sự sẽ không có ai khác cầm chìa khóa nhà Hải Linh sao?

    Lúc đó vừa mừng vừa lo nhận lấy chìa khóa, bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô nghĩ mình chắc chắn phải đem trả lại thôi.


    Sáng sớm hôm sau, tiếng Chung Kỳ rời giường đánh thức Đinh Nghệ.

    "Đi mua đồ với tớ nha? Đúng lúc cậu cũng muốn mua mà." Chung Kỳ đang chải tóc. 

    Đinh Nghệ ngập ngừng một chút mới nói: "Được thôi." 

    Con gái đi ra ngoài kiểu gì cũng lề mề cả tiếng. Lúc ra khỏi cửa cũng sắp trưa đến nơi rồi. 

    Đinh Nghệ quả thật không tiện nói mình muốn đi tìm Hải Linh. 

    Hai người chạy đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất lớn nhất ở Nam Châu, dạo ròng rã cả một ngày. Đinh Nghệ trông rất vui vẻ.

    Giống như nhất định phải làm gì đó mới có thể ngăn bản thân nhìn đến điện thoại, cứ mãi đợi chờ hồi âm từ Hải Linh.

    Hai người ôm cả đống đồ bắt xe về nhà. Chung Kỳ say xe nên ngồi vào ghế phụ. Đinh Nghệ ngồi phía sau, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên. Hải Linh vẫn chưa trả lời cô, cũng chưa nhận tiền. 

    Về đến nhà vừa đặt đồ xuống, Đinh Nghệ bảo ngay với Chung Kỳ: "Tớ ra ngoài một chuyến."

    "Cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy? Bị say nắng rồi phải không?" Chung Kỳ lo lắng hỏi.

    "Hình như hơi hơi, " Đinh Nghệ cười, "Tớ ra ngoài mua thuốc."

    Băng qua con hẻm quanh co, Đinh Nghệ hận không thể mọc cánh bay lên.

    Đến dưới lầu nhà Hải Linh, Đinh Nghệ lấy chìa khóa quét mở cổng, sau đó chẳng nói chẳng rằng lao lên lầu, mồ hôi thấm ướt cả lưng. 

    Thật may, may mà có chiếc chìa khóa này. Bằng không lòng cô sẽ càng nóng như lửa đốt.

    Cô quên cả gõ cửa, cứ như vậy mở cửa xông vào. 

    Hải Linh đang ngồi trên ghế, vừa nhìn điện thoại vừa viết gì đó lên cuốn sổ. Cô quay đầu kinh ngạc nhìn Đinh Nghệ.

    Giờ khắc này Đinh Nghệ thật nhếch nhác. Không chỉ vì mô hôi trên mặt, trên người.

    "Chị. . . . . . Giận rồi?" Đinh Nghệ vừa gặp Hải Linh nháy mắt liền quên hết tất cả những chuyện cô đã nghiêm túc cân nhắc. Hải Linh có "dơ bẩn" không, có "dụ dỗ" cô không. . . . . .

    "Mấy người giận rồi đúng không?" Hệt như là đứa con nít giận dỗi chất vấn.

    "Không có." Hải Linh bỏ bút xuống, đứng lên nói. Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ run run. Bộ dạng này rõ ràng là giận rồi.

    "Tôi đã nói không có ý gì. . . . . ." Đinh Nghệ cho rằng Hải Linh sẽ không bao giờ giận cô. Cô cáu lắm. Chẳng qua chỉ là đưa tiền cần phải đưa thôi, sao lại giận cô chứ? 

    Khi lấy lại lý trí, Đinh Nghệ mới ý thức được bản thân mình thật mâu thuẫn đến: Cô đã định cắt đứt liên hệ với Hải Linh rồi, lại không cho phép Hải Linh hết hi vọng với cô.

    "Mấy lần đó cứ xem như tôi tặng cô, không cần tiền." Hải Linh ngẩng đầu, khóe môi xả ra nụ cười, dịu dàng nói. Ánh mắt cô sáng ngời, nhìn Đinh Nghệ như thể đã thấu rõ nội tâm hèn nhát của đối phương.

    Đinh Nghệ bất chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.

    "Nhưng mà. . . . . ." Đinh Nghệ trông có vẻ sa sút, đưa tay ra, "Trả chìa khóa lại cho chị." 

    Hôm qua cô ấm đầu nhận lấy chìa khóa, cũng không cân nhắc xem bản thân có gánh vác nổi hay không. 

    Hải Linh nhận lại chìa khóa, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay Đinh Nghệ.

    "Sau này, tôi. . . . . . Sẽ không đến làm phiền chị nữa," Đinh Nghệ ấp úng nói, "Chúc chị tìm được một công việc tốt."

    Không giải thích, không có bất kì lời giải thích nào. Đinh Nghệ nghĩ chắc gì Hải Linh đã để ý đến lời giải thích của cô. Bèo nước gặp nhau, được mấy người sẽ giao ra tấm chân tình? Nhưng lần này là lần đầu Đinh Nghệ "bèo nước gặp nhau". 

    "Ừ." Hải Linh ngẩng đầu, vén tóc ra sau tai, nở nụ cười thật rạng rỡ.

    "Tôi có thể. . . . . ." Đinh Nghệ vừa nói, vừa đến gần Hải Linh, trên gương mặt mang theo khát vọng và luyến tiếc, "Có thể ôm chị lần nữa không?"

 

15/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 23

    Chương 23:

 

    Cuộc sống về đêm ở siêu đô thị Lĩnh Nam diễn ra đến cực khuya, dù chỉ là làng đô thị cũng có thể cảm nhận được cảnh tượng náo nhiệt không bao giờ ngủ. Tiếng trẻ con khóc rống, người lớn quát mắng, thanh niên nghe nhạc, đánh bài, bà nội trợ đun dầu sôi ùng ục, không biết thả vào nồi cái gì mà tỏa ra mùi thơm nồng đậm.

    Chỉ cần chưa quá một hai giờ sáng, đều sẽ mang cho người ta ảo giác "còn rất sớm".

    Nhưng mặc kệ sớm hay muộn, ai cũng phải về nhà nấy. Người có tiền về khu dân cư cao cấp, người nghèo túng về lại khu ổ chuột của mình. 

    Đinh Nghệ cũng phải về rồi.

    Hải Linh quét thẻ mở cổng, nhường Đinh Nghệ ra trước. Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn cô nói: 

    "Vậy tôi đi đây?" 

    Nói tạm biệt, nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt vuốt ve gương mặt Hải Linh. 

    "Tôi tiễn cô nha?" Hải Linh đóng cửa bước đến nói. 

    Đinh Nghệ cúi đầu: "Không cần đâu, chị tiễn tôi, tôi lại phải tiễn chị về nữa." 

    Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác lo sợ. Sợ chuyện gì chứ? Sợ Hải Linh tiễn cô về thật, bị người quen bắt gặp sao?

    "Ừ, vậy đi." Hải Linh ngập ngừng, lấy trong túi ra thứ gì đó nhét vào tay Đinh Nghệ, ghé sát vào tai cô thì thầm, "Cô muốn đến lúc nào cũng được."

    Đinh Nghệ siết chặt chùm chìa khóa này, cúi đầu nhìn Hải Linh:

    "Tôi đi đây, chị về đi." 

    "Tôi nhìn cô đi." Trên mặt Hải Linh hiện ra nụ cười dịu dàng.

    "Không, tôi nhìn chị về." Đinh Nghệ cũng rất cố chấp.

    "Thôi được." Hải Linh xoay người mở cổng đi vào trong. Cổng lớn tự động khóa lại, đôi môi và chiếc cằm đầy dặn của Hải Linh lộ ra sau khung cửa.

    "Tôi đi đây." Không biết nói đến lần thứ mấy rồi, lần này Đinh Nghệ mới thật sự chậm chạp xoay người về nhà.

    Đinh Nghệ không hề biết, cô vừa đi không lâu, Hải Linh đã nhẹ nhàng mở cửa, âm thầm dõi mắt nhìn cô đi thật xa, mới lẳng lặng đóng cửa lại.

 

    "Về rồi à?" Chung Kỳ ôm máy tính, không biết đang bận làm gì. 

    "Ừ. . . . . ." Đinh Nghệ chột dạ, cúi đầu đổi giày, quấn tóc thành củ tỏi, cầm khăn chuẩn bị đi tắm.

    "Đứng lại." Chung Kỳ tắt máy, xoay người lại nghiêm túc nhìn cô: "Còn không thành thật khai báo, sao cậu quen biết cô gái hôm nay?" 

    "Ờ thì. . . . . ." Mặt Đinh Nghệ bình tĩnh, cũng chỉ kể lại chuyện cô giúp Hải Linh liên kết thẻ ngân hàng. Nửa thật nửa giả. Đinh Nghệ gần nửa đời người chưa từng nói dối giờ lại đang bịa chuyện với bạn mà mặt không biến sắc.

    Chung Kỳ nhìn cô chằm chằm, mặt đầy nghi ngờ: "Không thể nào? Cậu và cô ta chỉ quen biết thôi? Xưa giờ tớ có thấy cậu gần gũi với đứa con gái nào như vậy đâu! Cậu nói cho rõ đi," trông Chung Kỳ có vẻ vô cùng đau lòng, "Cậu đi dạo phố với tớ, có bao giờ nắm tay tớ chưa?"

    "Không phải. . . . . . Lúc đó xe cộ khá nhiều, tớ sợ cô ấy bị xe đụng trúng thôi." Đinh Nghệ nhìn như rất vô tội giải thích. 

    "Vậy cậu ra ngoài ăn cơm, trùng hợp gặp được cô ta luôn à?" Giọng Chung Kỳ rất hùng hổ, nhưng nhìn thấy Đinh Nghệ bị cô làm cho nghẹn lời, giọng nói cũng dịu dần đi, "Tớ cũng chỉ lo cho cậu thôi. Cậu có biết cô gái kia làm gì không? Cô ta đang làm gà trong con hẻm kia kìa! Loại người này làm việc phạm pháp, tớ sợ con người cậu đơn thuần bị lừa. . . . . ." 

    "Cô ấy không có!" Đinh Nghệ ngẩng đầu nói.

    Chung Kỳ lại lộ vẻ sửng sốt, sau đó thở dài nói: "Đinh Nghệ, hai ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu là người thế nào, tớ hiểu rõ nhất. Mẹ cậu vốn dĩ yên tâm để cậu đến Nam Châu, còn không phải vì có tớ bầu bạn à, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ làm sao ăn nói với dì được đây." 

    "Bởi vậy, cậu đừng nói dối tớ nữa được không, tớ cũng vì muốn tốt cho cậu mà." 

    Đinh Nghệ cúi đầu, ngón tay trắng mịn vẽ tới vẽ lui trên thành ghế.

    "‘Bạn trên mạng’ mà cậu kể, là cô gái này phải không? Tớ nghĩ thế nào cũng thấy vô lí. Sao cậu có bạn trên mạng được chứ? Người theo đuổi cậu cả hàng dài, còn cần phải lên mạng chuyện trò sao?"

    "Phải." Đinh Nghệ thấp giọng thừa nhận.

    "Thấy chưa, tớ đã nói rồi mà." Giọng Chung Kỳ cũng cao hơn chút, "Xưa giờ tớ không hề thấy cậu thích con gái, cậu bị cô ta dụ dỗ đúng không?" 

    Dụ dỗ sao? Đinh Nghệ cẩn thận ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy cô và Hải Linh là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.* (*Tích về Chu Du giả vờ đánh Hoàng Cái trong Tam Quốc diễn nghĩa")

    Có điều, Hải Linh thật sự không biết dùng điện thoại sao? Từ lần mua hủ tiếu xào đó trở đi, có phải cô đã rơi vào cái bẫy đầy ôn nhu của Hải Linh không? Một khi lý trí con người lên đến đỉnh điểm, sẽ tìm ra rất nhiều thứ đáng ngờ mà trước giờ chưa từng để ý. 

    "Cậu không. . . . . . "ấy" với cô ta rồi đó chứ?" Nhìn thấy Đinh Nghệ im lặng, Chung Kỳ bụm miệng, trợn tròn mắt hỏi.

    "Phải . . . . . Tớ "ấy" cô ấy." Đinh Nghệ cúi đầu. Cô không dám nói mình cũng bị Hải Linh "ấy" rồi. Hiện giờ đã đủ lúng túng rồi, nếu để Chung Kỳ biết cô cũng bị "ấy", chẳng phải muốn cô xấu hổ đến chết trước phản ứng của Chung Kỳ sao, Chung Kỳ cũng không biết làm chuyện đó với phụ nữ thế nào, lúc kịp phản ứng, mặt cũng đã đỏ đến mang tai.

    "Cậu thật là. . . . . . Quá to gan rồi!" Giọng Chung Kỳ càng lúc càng nghiêm khắc, "Đinh Đinh, tớ vẫn luôn cho rằng đầu óc cậu rất trong sáng, thật không ngờ. . . . . . Đây là chơi gái! Phạm pháp đó, cậu có biết không vậy!"

    "Tớ. . . . . ." Đinh Nghệ theo bản năng muốn nói cô không "chơi gái", nhưng sao lại không phải chơi gái? Quả thật Hải Linh đúng là gà, cô cũng thật sự hưởng thụ Hải Linh "phục vụ", lại còn nhiều lần nữa.

    Cô còn đưa tiền. 

    "Thôi được rồi, may là chỉ có cậu "ấy" cô ta. Dù sao cậu cũng không thể nào thích con gái được, lần này chỉ là bị cô ta dụ dỗ thôi. Loại người này, làm mấy chuyện như vậy cũng là bình thường, bọn họ kiếm tiền bất chấp. Kể từ bây giờ cậu không được liên lạc với cô ta nữa, biết chưa?"

    "Còn nữa nha, loại con gái làm chuyện đó rất dơ bẩn, tớ khuyên cậu lập tức đến bệnh viện kiểm tra thử đi." Chung Kỳ nghĩ lại mà còn rùng mình.

    "Ừ. . . . . . Tớ biết rồi." Đinh Nghệ cầm khăn mặt vào phòng vệ sinh. Trong đầu cô loạn thành một mớ. Lời Chung Kỳ nói cứ liên tục vang vọng bên tai: ". . . . . . Bọn họ kiếm tiền bất chấp. . . . . . Tớ sợ cậu ngây thơ bị lừa. . . . . . Loại con gái đó rất bẩn . . . . . ." 

    Cô mở vòi hoa sen. Nước nóng bắn lên người mang đến cảm giác ê ẩm, cô nặn rất nhiều sữa tắm, ra sức tẩy rửa cơ thể. Tẩy rửa từng tấc da thịt Hải Linh đã hôn lên.

    Đôi môi kia từng khiến cô chết mê chết mệt, hiện tại tràn trề nghi vấn. 

    Tẩy rửa rất lâu, cô mới ra ngoài.

    "Này, cậu không sao chứ?" Chung Kỳ đến gần, "Vừa rồi tớ có hơi nặng lời. . . . . . Nhưng hoàn toàn là do tớ lo cho cậu đó! Cậu cũng đừng giận tớ ha?"

    "Sao lại vậy?" Đinh Nghệ cười cười, "Cảm ơn cậu, Chung Kỳ." 

    Đinh Nghệ vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại. Mở khung chat lên, mới phát hiện vừa rồi Hải Linh đã nhắn tin cho cô.

    "Đến nhà chưa?"

    Đinh Nghệ cắn môi.

    Chuyển khoản. 2000. Xác nhận.

    Khoảnh khắc gửi đi đó, trái tim Đinh Nghệ như từ trên trời cao rơi ầm xuống.

    "Mấy lần gần đây đều chưa đưa tiền cho cô." Cô chậm chạp gõ từng chữ, gửi đi.

14/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 22

    Chương 22:


    Đinh Nghệ mơ mơ màng màng cảm thấy Hải Linh đang vệ sinh giúp mình, sau đó lại ngủ thiếp đi. 

    Lúc ngủ dậy Hải Linh đã không còn trên giường, Đinh Nghệ ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng Hải Linh đang gọi điện thoại. "Má, txỉn tả nà bẩy nẩy lỉu. Nẩy lỏ chùy. . . . . ." (Mẹ, tiền đã gửi cho mẹ rồi, mẹ lấy. . . . . . )

    Đinh Nghệ nghe không hiểu Hải Linh đang nói gì, cũng không muốn nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại, đành phải về lại phòng ngủ. 

    Hải Linh cúp điện thoại bước vào. Đinh Nghệ vội vàng nhắm mắt lại.

    Cô cảm thấy Hải Linh ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve gương mặt cô. Đinh Nghệ từ từ mở mắt. Hải Linh nở nụ cười: "Đói bụng chưa?"

    Gò má Đinh Nghệ ửng đỏ. Đều do cô đòi hỏi vô độ, cơm chiều còn chưa thèm nhìn đến đã vội cùng Hải Linh lên giường. Cô gật đầu, nhìn chăm chú ánh mắt quyến rũ của Hải Linh, bất chợt vươn tay ôm lấy cổ cô ấy. Hải Linh ngẩn người, nhưng vẫn đáp lại cái ôm của Đinh Nghệ. 

    Đinh Nghệ ôm Hải Linh thì thầm: "Sau này chị muốn đi đâu?

    Cô có ảo giác sau này sẽ không còn gặp lại Hải Linh nữa. Hải Linh đã nghỉ việc, cô ấy có còn tiếp tục sống ở đây không?

    Cảm xúc hỗn loạn bắt đầu lan tràn trong lòng. Đinh Nghệ không hiểu sao mình lại ủ rũ như vậy, cũng không hiểu bản thân giờ đây đang buồn khổ vì chuyện gì.

    "Không đi đâu hết," Hải Linh dường như nhận ra sự miễn cưỡng và hoảng loạn trong lòng Đinh Nghệ, vuốt ve bờ vai cô: "Tôi ở ngay đây, không đi đâu hết." 

    Đinh Nghệ buông cô ra, ngồi dậy nói: "Ừ." 

    "Tôi nấu cơm rồi, ăn chút đi. Hủ tiếu xào cũng hâm nóng rồi." Hải Linh đi xới cơm, xưa giờ Đinh Nghệ chưa từng ngồi đợi người ta dọn cơm cho ăn như đại gia thế này.

    "Ăn đi." Hải Linh cười đưa đũa cho cô.

    Một nồi lẩu đơn giản, bỏ quả trứng gà, cải xanh, có cả thịt băm, bừng bừng hơi nóng. Hải Linh thuần thục xới hai chén cơm mang qua.

    Trong đĩa có rau thơm thái nhỏ, hai đôi đũa không hẹn mà cùng lúc duỗi qua gắp.

    "Cô cũng thích rau thơm thật ha." Hải Linh nhường Đinh Nghệ gắp trước, cười nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh. Phát hiện cô và mình có điểm chung liền hết sức vui vẻ. 

    "Ừ." Đinh Nghệ ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn chăm chú của Hải Linh, hai người cứ vậy nhìn nhau, chẳng thấy chút lúng túng hay khó chịu nào. 

    Hồi lâu sau, Đinh Nghệ mới cúi đầu ăn cơm. Không còn cơm hộp đầy dầu mỡ, chỉ có cơm nhà bình dị, thơm ngon. Đinh Nghệ húp sạch canh. Lúc bỏ chén xuống vẫn còn chưa đã thèm.

    Hải Linh hơi bất ngờ khi thấy Đinh Nghệ "nể mặt" như vậy, cô đứng dậy nói: "Có phải ăn chưa no không? Tôi lấy thêm cho cô. . . . . ."

    "Không cần," Đinh Nghệ kéo cổ tay cô, ý bảo cô ngồi xuống, "Mình ngồi một lúc đi. Ăn cơm xong chạy một trăm bước đều là nói xạo đó, ngồi ngay ngắn đàng hoàng mười phút mới tốt."

    Hải Linh mím môi mỉm cười: "Lý nào chứ? Tôi hay nghe người ta nói ăn xong đi bộ, thọ đến chín chín."

    "Tin tôi hay tin người ta?" Giọng Đinh Nghệ mang chút nũng nịu. 

    Hải Linh dịu dàng đáp: "Tin cô."

    "Quê của chị. . . . . . Ở đâu?" Nghe có vẻ như Đinh Nghệ đang kiếm đề tài nói chuyện, nhưng thật ra đã muốn hỏi từ lâu. Giờ đây cô rất nóng lòng muốn hỏi rõ địa chỉ, số nhà của Hải Linh. 

    "Quê tôi ở Khánh Dương," Hải Linh nói, "Có điều hẻo lánh lắm, không nằm trong nội thành."

    "Là vùng quê hả?" Đinh Nghệ hỏi rõ ngọn ngành. Quả thật Khánh Dương cũng chẳng xa Nam Châu là mấy, ba, bốn trăm cây, lái xe mấy tiếng là đến nơi rồi.

    Cao tốc hay đường sắt còn tiện hơn nữa. 

    "Ừ, một thôn nhỏ, có nói cô cũng không biết đâu."

    "Không, chị nói tôi biết đi," Đinh Nghệ có vẻ cố chấp, "Tên thôn là gì."

    Ánh mắt Hải Linh thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị ý cười che mất: "Được rồi." "Nam Cảng. . . . . ." 

    Đinh Nghệ lưu lại trong bản ghi chú.

    Cơm nước xong, Đinh Nghệ rửa chén giúp Hải Linh. Chung Kỳ gọi đến, hỏi cô đang ở đâu, tối có về nhà không. Giọng Chung Kỳ có vẻ nghiêm trọng: "Đinh Nghệ, cậu cũng to gan lắm đó." 

    Đinh Nghệ đáp qua loa: "Tớ về ngay đây."

    Cúp điện thoại rồi, Đinh Nghệ nhìn Hải Linh. Vừa rồi cô ấy đeo tạp dề nấu cơm, đến giờ vẫn chưa cởi, sợi dây lưng buộc phía sau phác họa rõ vòng eo mảnh mai. Hiện giờ vòng eo thon gầy này cứ đung đưa trước mắt Đinh Nghệ, thoáng chốc đã nằm gọn trong tầm tay cô. 

    "Chị cứ đi tới đi lui làm gì vậy?" Đinh Nghệ lôi kéo Hải Linh, "Ngồi tiếp tôi một lát cũng không được sao?"

    "Nghe điện thoại xong rồi hả?" Hải Linh cười nhìn Đinh Nghệ.

    Người trẻ tuổi đều hành động trước rồi mới suy nghĩ. Đinh Nghệ cũng vậy. Khi cô ý thức được bản thân không nỡ rời đi, là lúc đã làm hết thảy những chuyện khiến cô không nỡ rời đi.

    Cảm giác này là sao? Đinh Nghệ ôm Hải Linh ngồi lên đùi mình, hai tay với ra sau eo cô ấy cởi bỏ tạp dề.

    "Tôi phải về rồi." Cuối cùng Đinh Nghệ cũng đành luyến tiếc rút môi mình từ trên cổ Hải Linh về. Làn da trên cổ lưu lại dấu hôn nhàn nhạt.

    "Ừ, tôi tiễn cô." Hải Linh chỉnh lại quần áo bị cô làm xốc xếch.

Tiểu Thư (Miss) - Chương 21

    Chương 21:


    Hai người lẳng lặng vừa đi vừa nắm tay suốt dọc đường. 

    Nửa ngày sau Đinh Nghệ mới mở lời: "Chị muốn ăn gì?" 

    Hải Linh ngẩng đầu cười: "Gì cũng được."

    Cuối cùng lại dừng trước cửa tiệm bán hủ tiếu xào. Đinh Nghệ nói với chủ quán: "Hai phần hủ tiếu xào,  rau thơm, đừng cay quá." Hải Linh ngây người, quay đầu nhìn Đinh Nghệ.

    Đinh Nghệ đang trả tiền, thấy Hải Linh nhìn cô liền ngượng ngùng vuốt sợi tóc sau vành tai: "Trước đây từng học lỏm đồng nghiệp vài câu tiếng Nam Châu. . . . . ."

    Hôm đó Hải Linh nói "Diu duỳn xuấy, ừm cá lạt" (Có rau thơm, ít cay), Đinh Nghệ liền nhớ kỹ. Sau đó hỏi đồng nghiệp câu này nghĩa là gì, còn bị đồng nghiệp trêu: "Đang chuẩn bị lấy chồng Nam Châu hả? Đã bắt đầu học tiếng Nam Châu luôn rồi!"

    Bên cạnh quầy hủ tiếu xào đặt một chiếc bàn lộ thiên, Đinh Nghệ khom lưng dùng đầu ngón tay quẹt qua ghế dựa, liền cau mày nói: "Mình không nên ăn ở đây thì hơn."

    "Đến nhà tôi đi." Hải Linh kéo cánh tay cô, đồng tình nói.

    Đinh Nghệ nhìn Hải Linh, vừa hay chủ quán cũng mang hai phần hủ tiếu xào đã làm xong ra, lớn tiếng hỏi: "Mang về à?"

    "Dạ, mang về." 

    Trên đường xách hủ tiếu xào về, đúng lúc chạm mặt Chung Kỳ ở ngay đầu hẻm cạnh nhà. Đinh Nghệ sửng sốt. Chung Kỳ cùng Tưởng Lễ từ hẻm đối diện bước đến, nói nói cười cười.

    "Ơ? Đinh Đinh?" Chung Kỳ kéo tay Tưởng Lễ, nhanh chân bước qua, "Không phải cậu đi ăn cơm hả? Sao lại. . . . . ." Cô bất chợt nhìn thấy Đinh Nghệ và Hải Linh đang nắm tay nhau, bị dọa đến mức nín bặt.

    Quan hệ của bốn cô gái trong ký túc xá vô cùng tốt, Đinh Nghê đương nhiên cũng không thể không hòa đồng, có điều không thích giống như mấy nữ sinh khác cho lắm, nắm tay, khoác tay gì gì đó. Vậy mà giờ đây Đinh Nghệ lại đan tay một cô gái xa lạ.

    Chung Kỳ trợn tròn mắt.

    Đinh Nghệ đột ngột buông Hải Linh ra.

    "Giờ tớ về ngay ấy mà." Đinh Nghệ giả vờ tự nhiên nói. Đi thêm mấy bước nữa là đến nhà rồi. Hải Linh cúi đầu.

    "Ê ê ê." Chung Kỳ nhìn Hải Linh, có chút thắc mắc. Cô gái này nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp qua ở đâu rồi.

    "Hai người đang định đi chơi à?" Đinh Nghệ hỏi.

    "Chuẩn," vẻ mặt Chung Kỳ đầy ngọt ngào ôm cánh tay Tưởng Lễ, "Đi xem phim suất tối."

    "Vậy hai người mau đi đi, bái bai!" Đinh Nghệ gật đầu với Tưởng Lễ sau đó quay đầu bỏ đi. Hải Linh theo sau cô, bước chân có chút ngập ngừng. 

    Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn, phát hiện Chung Kỳ và Tưởng Lễ đã quẹo vào một con hẻm khác, bấy giờ mới dừng bước đợi Hải Linh. Hải Linh lẳng lặng bước đến bên cạnh cô.


    Hải Linh đóng cửa lại. Đinh Nghệ đặt hủ tiếu xào lên bàn trà rồi vào phòng vệ sinh rửa tay. Lúc đi ra cô không cẩn thận nhìn thấy tấm lưng trần của Hải Linh.

    Hải Linh đang thay quần áo.

    Khô nóng khó cưỡng tràn vào lồng ngực và đầu óc Đinh Nghệ. Cô bước đến, Hải Linh nghe được tiếng bước chân của cô liền khựng lại. Sợi tóc rũ xuống bờ vai cùng tấm lưng mê người. 

    Đinh Nghê đưa tay vuốt mái tóc dài của Hải Linh.


    Mùi kích thích tố nữ hòa vào nhau lơ lửng trong không khí. Đinh Nghệ thở hổn hển, mệt rã rời ngã vào lòng Hải Linh, mơ màng muốn ngủ.

    Hải Linh khẽ thở dài, vươn ngón tay phác họa đường nét gương mặt Đinh Nghệ trong không khí. Đôi lông mày từng cau lại vì cô, đôi mắt ngượng ngùng nhưng nóng như lửa, đôi môi đã hôn lên khắp cơ thể cô. 

    Người đang say giấc hồn nhiên không biết, đôi mắt kia vẫn chưa ngủ, thiết tha, si mê ngắm nhìn cô ấy. Hệt như vừa rồi lúc cô ấy nhìn tấm lưng trắng như tuyết đó, trong ánh mắt chứa đầy ham muốn chiếm hữu.

    Khác với Đinh Nghệ là, trong đôi mắt này còn có thêm rất nhiều ôn nhu, và cả khổ sở sau những tổn thương phải gánh chịu.

13/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 20

    Chương 20:


    "Ngày cuối rồi?" Gặp Hải Linh bước ra từ phòng thay đồ, Chu Mân hỏi một câu. 

    Hải Linh vừa cột tóc vừa cười: "Hấy á." (Dạ ạ.)

    Một đồng nghiệp còn đang xếp hàng đợi khách bên cạnh trộm nhìn hai người, sau đó xì xào bàn tán với cô gái phía trước. Chu Mân châm một điếu thuốc, hờ hững liếc bọn họ một cái.

    Ánh đèn trong tiệm hơi mờ, lớp trang điểm trên mặt cô gái và cả đám dày cộm, cho người ta cảm giác nhìn không rõ ràng, dường như chỉ sau một đêm, khách hàng sẽ xóa sạch bóng dáng bọn họ trong đầu.

    Hải Linh cũng không để bất cứ thứ gì trong tiệm, thu dọn một chút, nói lời chia tay với mấy người đồng nghiệp có quan hệ không tệ xong liền xách túi ra ngoài.

    "Chị Chu, cảm ơn chị rất nhiều. Ở đây lâu vậy rồi chỉ vương vấn mình chị, quan tâm em nhất." Hải Linh cúi đầu nói. 

    Chu Mân ném tàn thuốc vào thùng rác, vỗ vỗ tay: "Tốt lắm, tìm một công việc đàng hoàng rồi lấy một người tốt đi."

    "Chị," Hải Linh chần chừ mở lời, "Mấy chuyện kia, chị đừng làm nữa. Em không yên tâm. . . . . ." Chu Mân phất tay ngắt lời cô: "Nẩy tịnh xai (em yên tâm) đi mà, tôi rất hiếm làm."

    Gió đêm thổi sợi tóc Hải Linh bay bay, cô đưa tay vén tóc ra sau, nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Câm ng tịnh xai." (Vậy em yên tâm rồi.)

    "Về đi." Chu Mân vẫy tay, lúc xoay người lại còn lau khóe mắt. Tên kỹ thuật viên trong tiệm lại như thường lệ trêu ghẹo cô vài câu, cô cũng không phản ứng. Lúc đứng xếp hàng, cô lại châm một điếu thuốc, lấy điện thoại nhắn một tin trên Wechat cho Hải Linh.

    "Phải gả cho người có thể dựa dẫm. Đừng mơ mộng khác người quá."

    Hải Linh vừa đi vừa cúi đầu nhìn Wechat.

    

    "Hi!"

    Đinh Nghệ đứng trước mặt cô, mái tóc dài thẳng tắp buông sau tai, khóe môi ngậm ý cười. Hiếm khi thấy cô mặc một bộ váy dài, lộ ra hai cánh tay trắng như trứng gà bóc.

    "Tan làm rồi hả?" Đinh Nghệ vừa hỏi, vừa đi bên cạnh Hải Linh. 

    Xe cộ chạy bên phải, Hải Linh kề sát bên trái cô. Bên người thỉnh thoảng có xe điện, cả xe đạp lướt qua như bay, hai người tự nhiên rũ tay xuống, tình cờ chạm vào nhau.

    "Ừ." Hải Linh ngẩng đầu nhìn Đinh Nghệ, mỉm cười.

    Đinh Nghệ vì nụ cười của cô mà thất thần giây lát, sau đó nhìn lướt qua đám người xung quanh, ghé sát vào cô thì thầm: "Hôm nay là ngày cuối rồi nhỉ."

    Hải Linh "Ừ" một tiếng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Phía sau truyền đến tiếng còi xe tải inh ỏi, Hải Linh tự nhiên ôm eo Đinh Nghệ, kéo cô nhích vào trong.

    "Cẩn thận chút." Hải Linh quay qua nhìn cô. Hai người dán sát vào nhau, Hải Linh ngẩng đầu nhìn đôi môi duyên dáng của Đinh Nghệ, hướng lên trên nữa chính là hàng lông mi dài đang rũ xuống. Đinh Nghệ thật sự rất xinh đẹp.

    Đinh Nghệ bị cô ôm eo, còn ngửi được mái tóc thơm thoang thoảng của cô, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng.

    Vừa rồi khi Hải Linh ngước mắt lên, cô chợt cảm thấy trên đường phố nhốn nháo này chỉ còn lại hai người.

    Đám đông rộn ràng nháy mắt biến mất không còn tăm hơi; mùi khói thịt nướng bị khứu giác của cô chặn lại; cảnh vật xung quanh bắt đầu biến đổi. . . . . . Trong mắt cô ngập tràn hình ảnh Hải Linh khi cô ấy ngước mắt nhìn cô, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác; cô chỉ ngửi được hương vị sữa tắm, dầu gội bình dân trên người Hải Linh, những thứ khác đều không ngửi thấy; cô cảm thấy mình không còn ở trong khu phố nhốn nháo nữa, vết dầu mỡ và mặt đất dơ bẩn bị cô phớt lờ, dường như có chỗ nào đó trong lòng được khai sáng, là hiện thân của tất cả những tưởng tượng tốt đẹp mà cô đã góp nhặt được trong gần nửa cuộc đời mình.

    Khoảnh khắc đó rất ngắn ngủi, ngắn đến mức giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    "Sao vậy?" Thấy cô ngẩn ngơ, Hải Linh cho rằng hành động vô thức của mình làm Đinh Nghệ khó chịu, liền buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cô. 

    Nhưng Đinh Nghệ lại dán sát hơn, mu bàn cọ cọ lên mu bàn tay mềm mịn của Hải Linh. "Chị ăn cơm chưa?" Đinh Nghệ đỏ mặt, hỏi một câu vô vị.

    "Chưa." Hải Linh nhìn phía trước, đang nghĩ xem muốn ăn gì, liền cảm thấy ngón tay bị Đinh Nghệ câu lại. Hải Linh thoáng ngây người.

    Người kia câu đầu ngón tay cô lại, gò má trông điềm nhiên như không.

    Từng ngón từng ngón tay, Hải Linh từ từ nắm lại. Lòng bàn tay trống không dần được cô lấp đầy. 

08/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 19

    Chương 19:


    Thứ sáu, Đinh Nghệ tan ca rất sớm. Cô tức tốc dọn dẹp mấy thứ trên bàn làm việc, vì để tan ca sớm hơn còn làm xuyên cả trưa không ngơi nghỉ, ấy vậy mà chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

    Phòng R&D được phân thành mấy nhóm nhỏ, tổ trưởng phụ trách dẫn dắt Đinh Nghệ tên Lưu Tử Minh, ngoại hình khá bảnh bao gọn gàng, khác một trời một vực với mấy tên đồng nghiệp trong phòng.

    *R&D: Research & Development: Nghiên cứu & phát triển.

    "Giờ về hả? Có hẹn sao?" Lưu Tử Minh ló đầu ra khỏi màn hình máy tính, mỉm cười hỏi.

    "Ừm" Đinh Nghệ vừa tắt máy vừa nói, "Có hẹn với bạn."

    "Vậy đúng lúc," Lưu Tử Minh cũng dọn đồ, "Đi chung đi. Em ở thôn Châu phải không?"

    Đinh Nghệ có thói quen thoa son dưỡng, vừa rồi cúi đầu tắt máy, một sợi tóc liền dính lên môi. 

    Cô cúi đầu vén tóc: "Không cần đâu tổ trưởng, không tiện đường anh."

    Ánh mắt Lưu Tử Minh lướt qua đôi môi son kiều diễm của cô, cười nói: "Đúng lúc tôi muốn qua đó ăn cơm, cho em quá giang thôi, giờ này xe buýt cũng chật cứng rồi."

    Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Đinh Nghệ ngẩng mặt lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

    Lưu Tử Minh vẫn nhìn Đinh Nghệ, Đinh Nghệ chần chừ. Ở công ty Lưu Tử Minh rất được săn đón. Mặt mũi không tệ, có nhà có xe, đối với đa số phụ nữ đến Nam Châu kiếm sống, có sức hấp dẫn trí mạng.

    Nhưng chính vì như vậy, Đinh Nghệ mới không muốn tiếp xúc quá gần gũi với Lưu Tử Minh. Cô lễ phép từ chối, sau đó mang túi, quẹt thẻ, ấn thang máy.

    Đinh Nghệ xuống lầu, bước qua cổng bảo vệ, một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô.

    "Lên đi, Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh hạ kính xe xuống cười nói, "Tôi muốn qua thôn Châu ăn cơm thật mà, xe để trống lại phí phạm tài nguyên quốc gia." 

    Đinh Nghệ hết lần này đến lần khác từ chối mà không được. Cuối cùng cô cũng thấy ngại nên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. 

    Đang giờ tan tầm, đường đi kẹt xe quá chừng. Lưu Tử Minh thấy Đinh Nghệ đang ngồi rất nghiêm chỉnh liền mở nhạc, bài hát của The Carpenters vang lên du dương.

    "Có thích bài này không?" Lưu Tử Minh hỏi.

    "Bài này cũng hay lắm." Đinh Nghệ nói. 

    Thật ra cô thích ca kịch hơn. Nhưng nói chuyện với những người không thân, cô đều nói "cũng được" .

    Đôi khi hiền lành quá cũng chưa chắc là chuyện tốt. Ham muốn bày tỏ sở thích bị dồn nén trong lòng quá lâu, về sau nhất định sẽ phát tiết ra ngoài, chỉ không biết là bằng cách nào thôi. 

    Đến cửa thôn Châu, Lưu Tử Minh nói: "Ở thôn Châu có mấy món Nam Châu truyền thống ăn rất ngon, em chắc chắn vẫn chưa khám phá hết đâu." Anh vừa nói vừa cười cười với Đinh Nghệ, "Lần sau có thời gian thì cùng ăn cơm nhé? Tôi có thể đưa em đi ăn khắp thôn Châu."

    Đinh Nghệ cúi đầu liếc qua Wechat, lễ phép cười nói: "Đợi có cơ hội đi."

    "Được, vậy em đi cẩn thận, bái bai ha." Lưu Tử Minh muốn giúp Đinh Nghệ tháo dây an toàn nhưng bị cô tránh đi. Cô nở nụ cười, mở cửa xe: "Cảm ơn tổ trưởng."

    Xuống xe rồi, cô như được phóng thích khỏi chiếc lồng vô hình, những mối quan hệ xã giao khiến cô uể oải. Mở Wechat, nhắn tin cho Hải Linh:

    "Tôi đến ngay, đợi tôi." Cất điện thoại vào túi, Đinh Nghệ nhanh chân rẽ vào cửa thôn Châu, chỉ hận không thể bay lên.

    Lúc đi ngang qua tiệm hoa cạnh cổng vòm, cành lá xanh tươi phủ đầy dưới chân. Nhân viên tiệm hoa đứng ngay cửa cắt tỉa, bó hoa, làm cho lá cây tung bay rợp đường. 

    Đinh Nghệ cũng không thích cây cỏ lắm, mỗi lần đi ngang qua còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.

    Nhưng bất chợt, cô dừng bước. 

    Trên cửa kính tiệm hoa hiện lên bóng dáng mảnh mai của cô. Chiếc bóng này như đang nhìn cô ngập tràn thắc mắc. 

    Cửa tiệm bày hoa hồng đỏ tươi tắn, kiều diễm, trong mỗi gói có một đóa hoa. Mười đồng một cành, rất rẻ. Được gói giấy bóng lấy lệ. Quà tặng như vậy không hề long trọng, thậm chí có vẻ hơi tùy tiện, vừa hay thích hợp tặng cho người có quan hệ mờ ám. 

    Đinh Nghệ bước đến lấy một cành.

    "Có cần ruy băng không người đẹp? Miễn phí." Nhân viên muốn giúp cô thắt một cái nơ lên cành hoa.

    "Không cần đâu, cứ để vậy đi." Đinh Nghệ nhận lấy, xoay người bỏ đi.

    Qua ngã rẽ phía trước, đi thẳng 500 mét chính là nhà nghỉ tốt nhất thôn Châu. Đinh Nghệ nhìn thấy bóng dáng Hải Linh. Hôm nay Hải Linh mặc áo phông trắng, quần yếm ngắn, trông như học sinh, cúi đầu đứng trước cửa nhà nghỉ.

    "Hi!"

    Hải Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Đinh Nghệ đang đứng trước mặt mình, vẫn mặc đồ công sở. Áo sơ mi và quần tây, trông cô có vẻ rất giỏi giang.

    Hải Linh vén tóc ra sau tai, đôi mắt cong cong: "Ừ." 

    Đinh Nghệ đi trước, Hải Linh theo sau. Lúc đăng ký thông tin, Hải Linh vượt lên trước đưa chứng minh thư ra.

    Theo lý mà nói, hai người đều phải đăng ký. Nhưng nhà nghỉ này không cần, Hải Linh biết điều đó. Cô thà dùng chứng minh thư của mình còn hơn để Đinh Nghệ đăng ký.

    Đinh Nghệ sững sờ. Lễ tân nhận lấy chứng minh thư và tiền của Hải Linh, chốc lát sau liền ném chứng minh và thẻ phòng qua. 

    Đinh Nghệ nghĩ, vậy để lát nữa trả tiền cho Hải Linh.

    "Cho chị."

    Hải Linh nhìn hoa Đinh Nghệ đưa, ánh mắt lấp lánh: "Tặng tôi hả?"

    "Ừ." Đinh Nghệ không biết tại sao mình lại thấy hồi hộp. 

    "Cảm ơn, tôi thích lắm." Hải Linh đặt hoa lên mũi ngửi thử, động tác có chút ngây ngô, đôi môi son cong thành một vòng đẹp mắt. "Thơm quá."

    "Ừm. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu, quét thẻ mở cửa phòng.

    Cô nghiêng người, nhường Hải Linh vào trước. 

    Cô vừa kéo chốt cửa, "lách cách" một tiếng, cửa được khóa lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chiếc túi trong tay cô rơi thẳng xuống đất.

    Hải Linh vừa quay đầu lại đã bị Đinh Nghệ kéo lấy eo.

    Đinh Nghệ có phần nóng vội, đẩy tóc Hải Linh ra, cúi đầu ngậm mút môi cô. 

    Hải Linh mơ hồ "a" một tiếng. Cô vẫn đang cầm đóa hoa hồng kia, chỉ lo hoa bị Đinh Nghệ đè bẹp, đành phải ném qua một bên.

    "Tôi rất nhớ chị. . . . . ." Đinh Nghệ thở hổn hển, cởi móc quần yếm của Hải Linh ra.

    Cửa đã khóa, rèm cửa dày, ánh sáng trong phòng lờ mờ. Lúc Đinh Nghệ vừa bước vào đã lột bỏ chiếc áo khoác kín kẽ, lịch thiệp.

    Gò má Hải Linh đỏ ửng, cẩn thận cởi cúc áo Đinh Nghệ.

    Trước đây, cô cũng không nghĩ bản thân sẽ bị nữ giới hấp dẫn.

    Một quãng thời gian rất dài, cô dường như đều dõi theo bóng lưng Đinh Nghệ. Cao ráo, xinh đẹp. Cô không dám nhìn kỹ, nhưng lại có thể tìm thấy cô ấy giữa đám đông. Ví như ngày hôm đó. Hôm đó trời nắng gay gắt —— cô gái đi trước, bước đi mà không thèm ngẩng đầu, áo sơ mi cộc tay được đóng gọn gàng trong chiếc quần giản dị, tôn lên vòng eo không thể nuột nà hơn, một bạn nữ xinh xắn từ sau lao đến, vỗ mạnh lên vai cô gái. Cô gái ấy xoay người lại, gương mặt thanh tú có chút ngạc nhiên, thấy rõ người đến rồi liền nở một nụ cười ấm áp, lúm hạt gạo bên môi thấp thoáng hiện lên.

    Hải Linh khắc sâu đôi lông mày lộ rõ hào khí và đôi môi mỏng của cô ấy vào lòng. Từ ngày đó trở đi, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ của cô gái liền trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô.

    Lòng đã khắc ghi, không bao giờ quên. 

    Ngay lúc này đây, đôi lông mày đầy hào khí ấy đã nhuốm màu dục vọng, môi mỏng hé mở, đợi chờ cô trao nụ hôn.

    Hải Linh hôn Đinh Nghệ, thật cẩn thận.

    Hương vị ngọt ngào lại chan chát thoang thoảng trong không khí, Hải Linh nằm trong lòng Đinh Nghệ, hai mắt lim dim.

    "Tôi nhớ chị sắp phát điên rồi." Đinh Nghệ ôm cô, tỉ tê bên tai cô.

    Hải Linh hơi nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ, thở dài thì thầm: "Tôi cũng vậy." 

    Nhưng cô biết, Đinh Nghệ không phải "nhớ" cô như cô nhớ cô ấy. 

    Đinh Nghệ hôn nhẹ lên vành tai cô: "Thật sự muốn ở bên chị thế này mãi thôi."

    Giọng nói của cô nghiêm túc đến mức hoang đường. Hải Linh khẽ cười, nhìn cô: "Thật không?" 

    Đinh Nghệ ngẩng lên, hôn môi Hải Linh: "Thật."


    "Sớm vậy cậu đã về rồi sao?" Chung Kỳ đang đánh răng, thắc mắc hỏi, "Ngày thứ bảy quý giá như vậy, không đi chơi với bạn trên mạng à?" 

    Đinh Nghệ tháo cột tóc: "Chẳng có trò gì vui, tớ thà đi ngủ còn hơn." 

    Chung Kỳ "Xí" một tiếng: "Nếu cậu không giải thích với tớ trước, tớ thật sự nghĩ cậu đang chơi bời hư hỏng đó." 

    Đinh Nghệ cầm ly uống nước, miệng ly che khuất nửa gương mặt.

    "Không có. Tớ đi ngủ đây." Đinh Nghệ bỏ ly xuống. 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7