Chương 24:
Gửi tin nhắn xong Đinh Nghệ liền úp điện thoại lên bàn. Ủ rũ, buồn bực không biết từ đâu kéo đến lấp đầy ruột gan cô. Cô không muốn gặp lại Hải Linh, cũng không dám gặp lại.
Một giây sau, cảm giác hối hận liền ùn ùn kéo đến.
Làm như vậy có quá đáng lắm không? Đinh Nghệ ngồi lau tóc mà hồn vía đâu đâu, Chung Kỳ bước đến nói gì đó, cô cũng không nghe rõ.
Thật ra từ lần đến nhà nghỉ thuê phòng trở đi, cô đã hoang mang rối rắm: Rốt cuộc có nên đưa tiền không? Lúc nào thì đưa? Đưa thế nào? Phải nói làm sao mới tự nhiên không khó xử? Từ nhỏ đến lớn, cô đều cho rằng giữa người thân và bạn bè mà nói đến chuyện tiền bạc thì rất tổn thương tình cảm. Ý nghĩ phi thực tế này chắc là được hình thành từ những đứa trẻ lớn lên trong gia đình trung lưu.
Chơi gái chẳng phải đều là tiền trao cháo múc sao? Trong ấn tượng của cô chính là như vậy. Giao dịch rất trực tiếp, chẳng mảy may vướng mắc. Cô không thể giải thích mình đối với Hải Linh mà nói có chỗ nào khác. Rõ ràng Hải Linh cũng không phải là người thân gì của cô, còn chẳng được xem như bạn bè. Nhưng. . . . . . Hải Linh sẽ nấu cơm cho từng khách sao? Sẽ cho phép từng khách một "ghi sổ" tiền chơi?
Chắc là —— Hải Linh đối với khách mình thích và không thích khác nhau nhỉ?
Đầu Đinh Nghệ đau như búa bổ. Lấy hết dũng khí mở điện thoại, Hải Linh chưa trả lời, cũng chưa nhận tiền.
Đinh Nghệ cắn môi, ngón tay trù trừ trên màn hình nhưng vẫn gõ: "Tôi không có ý gì đâu. . . . . . Dù sao lúc trước, tôi cũng tìm chị mấy lần. . . . . . Chung quy chỉ muốn trả hết nợ thôi."
"Không có ý gì" là "ý" gì? Trong lòng Đinh Nghệ rất rối, cô cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, thật giống như càng bôi càng đen vậy.
"Chị. . . . . . Giận rồi sao?" Đinh Nghệ cảm thấy Hải Linh nên giận.
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy như vậy chứ?
Bên kia cuối cùng cũng hiện lên "Đang soạn tin nhắn. . .", Đinh Nghệ mặc kệ mái tóc ướt của mình, lao ra ban công. Cô hơi chột dạ, không muốn để Chung Kỳ nhìn thấy bộ dạng buồn rầu vì Hải Linh của mình.
Nhưng Hải Linh vẫn chưa trả lời cô, dường như dòng chữ "Đang soạn tin nhắn" vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đinh Đinh? Cậu làm gì đó? Đừng đóng cửa ban công nha, hôm nay nóng lắm. . . . . ." Chung Kỳ nằm trong phòng ngủ hô.
"Ờ, biết rồi. . . . . ." Đinh Nghệ từ ngoài ban công chui vào. Thật sự nóng quá đi mất, cô nên vào phòng ngủ thì hơn.
"Nóng quá đi. . . . . . Hôm nay nhiệt độ cao nhất đến 40 độ, chậc chậc, không sống nổi mà, tớ sắp chín rồi." Chung Kỳ vừa nói, vừa lấy điều khiển điều hòa.
Mở điều hòa lên, phòng ngủ mát mẻ hơn nhiều, chẳng mấy chốc Chung Kỳ đã phát ra tiếng ngáy. Đinh Nghệ mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng nóng như lửa khó mà nguôi.
Hải Linh vẫn chưa trả lời cô.
Có lẽ là nhờ ảnh hưởng từ điều hòa, Đinh Nghệ nhắm hai mắt, đặt tay lên ngực ngẫm nghĩ, có những vấn đề cuối cùng cũng có câu trả lời. Mà cũng có những vấn đề càng nghĩ lại càng rối.
Cô thích làm tình với Hải Linh sao? Đáp án chắc chắn là có.
Cô thích phụ nữ sao?. . . . . . Không biết. Có thể khẳng định là cô thích sinh lý đặc trưng của phụ nữ. Nói rõ ràng hơn là cô thích lên gường cùng phụ nữ. Tấm chiếu mới như Đinh Nghệ cũng không rõ như vậy có phải gọi là "thích phụ nữ" không.
Sau này cô có còn đến tìm Hải Linh không? Đáp án là không.
Cô đã "vượt rào", cần phải sửa đổi. Cũng giống như lời Chung Kỳ nói vậy, cô nên cắt đứt liên hệ với Hải Linh, sau đó đến bệnh viện kiểm tra thân thể. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày mai Hải Linh cũng phải đổi nghề rồi.
Có lẽ cô là vị khách mà Hải Linh khá thích, Hải Linh đồng dạng thích lên giường với cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại bứt rứt.
Làm hàng loạt chuyện lẽ nào cũng chỉ như vậy thôi sao? Bọn họ gặp qua rất nhiều người, rồi sẽ lại chọn người họ thích mà giữ liên lạc? Như vậy ngoại trừ cô, thật sự sẽ không có ai khác cầm chìa khóa nhà Hải Linh sao?
Lúc đó vừa mừng vừa lo nhận lấy chìa khóa, bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô nghĩ mình chắc chắn phải đem trả lại thôi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng Chung Kỳ rời giường đánh thức Đinh Nghệ.
"Đi mua đồ với tớ nha? Đúng lúc cậu cũng muốn mua mà." Chung Kỳ đang chải tóc.
Đinh Nghệ ngập ngừng một chút mới nói: "Được thôi."
Con gái đi ra ngoài kiểu gì cũng lề mề cả tiếng. Lúc ra khỏi cửa cũng sắp trưa đến nơi rồi.
Đinh Nghệ quả thật không tiện nói mình muốn đi tìm Hải Linh.
Hai người chạy đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất lớn nhất ở Nam Châu, dạo ròng rã cả một ngày. Đinh Nghệ trông rất vui vẻ.
Giống như nhất định phải làm gì đó mới có thể ngăn bản thân nhìn đến điện thoại, cứ mãi đợi chờ hồi âm từ Hải Linh.
Hai người ôm cả đống đồ bắt xe về nhà. Chung Kỳ say xe nên ngồi vào ghế phụ. Đinh Nghệ ngồi phía sau, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên. Hải Linh vẫn chưa trả lời cô, cũng chưa nhận tiền.
Về đến nhà vừa đặt đồ xuống, Đinh Nghệ bảo ngay với Chung Kỳ: "Tớ ra ngoài một chuyến."
"Cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy? Bị say nắng rồi phải không?" Chung Kỳ lo lắng hỏi.
"Hình như hơi hơi, " Đinh Nghệ cười, "Tớ ra ngoài mua thuốc."
Băng qua con hẻm quanh co, Đinh Nghệ hận không thể mọc cánh bay lên.
Đến dưới lầu nhà Hải Linh, Đinh Nghệ lấy chìa khóa quét mở cổng, sau đó chẳng nói chẳng rằng lao lên lầu, mồ hôi thấm ướt cả lưng.
Thật may, may mà có chiếc chìa khóa này. Bằng không lòng cô sẽ càng nóng như lửa đốt.
Cô quên cả gõ cửa, cứ như vậy mở cửa xông vào.
Hải Linh đang ngồi trên ghế, vừa nhìn điện thoại vừa viết gì đó lên cuốn sổ. Cô quay đầu kinh ngạc nhìn Đinh Nghệ.
Giờ khắc này Đinh Nghệ thật nhếch nhác. Không chỉ vì mô hôi trên mặt, trên người.
"Chị. . . . . . Giận rồi?" Đinh Nghệ vừa gặp Hải Linh nháy mắt liền quên hết tất cả những chuyện cô đã nghiêm túc cân nhắc. Hải Linh có "dơ bẩn" không, có "dụ dỗ" cô không. . . . . .
"Mấy người giận rồi đúng không?" Hệt như là đứa con nít giận dỗi chất vấn.
"Không có." Hải Linh bỏ bút xuống, đứng lên nói. Đôi môi đỏ thắm của cô khẽ run run. Bộ dạng này rõ ràng là giận rồi.
"Tôi đã nói không có ý gì. . . . . ." Đinh Nghệ cho rằng Hải Linh sẽ không bao giờ giận cô. Cô cáu lắm. Chẳng qua chỉ là đưa tiền cần phải đưa thôi, sao lại giận cô chứ?
Khi lấy lại lý trí, Đinh Nghệ mới ý thức được bản thân mình thật mâu thuẫn đến: Cô đã định cắt đứt liên hệ với Hải Linh rồi, lại không cho phép Hải Linh hết hi vọng với cô.
"Mấy lần đó cứ xem như tôi tặng cô, không cần tiền." Hải Linh ngẩng đầu, khóe môi xả ra nụ cười, dịu dàng nói. Ánh mắt cô sáng ngời, nhìn Đinh Nghệ như thể đã thấu rõ nội tâm hèn nhát của đối phương.
Đinh Nghệ bất chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Nhưng mà. . . . . ." Đinh Nghệ trông có vẻ sa sút, đưa tay ra, "Trả chìa khóa lại cho chị."
Hôm qua cô ấm đầu nhận lấy chìa khóa, cũng không cân nhắc xem bản thân có gánh vác nổi hay không.
Hải Linh nhận lại chìa khóa, đầu ngón tay lướt nhẹ qua lòng bàn tay Đinh Nghệ.
"Sau này, tôi. . . . . . Sẽ không đến làm phiền chị nữa," Đinh Nghệ ấp úng nói, "Chúc chị tìm được một công việc tốt."
Không giải thích, không có bất kì lời giải thích nào. Đinh Nghệ nghĩ chắc gì Hải Linh đã để ý đến lời giải thích của cô. Bèo nước gặp nhau, được mấy người sẽ giao ra tấm chân tình? Nhưng lần này là lần đầu Đinh Nghệ "bèo nước gặp nhau".
"Ừ." Hải Linh ngẩng đầu, vén tóc ra sau tai, nở nụ cười thật rạng rỡ.
"Tôi có thể. . . . . ." Đinh Nghệ vừa nói, vừa đến gần Hải Linh, trên gương mặt mang theo khát vọng và luyến tiếc, "Có thể ôm chị lần nữa không?"