Trang

08/01/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 19

    Chương 19:


    Thứ sáu, Đinh Nghệ tan ca rất sớm. Cô tức tốc dọn dẹp mấy thứ trên bàn làm việc, vì để tan ca sớm hơn còn làm xuyên cả trưa không ngơi nghỉ, ấy vậy mà chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

    Phòng R&D được phân thành mấy nhóm nhỏ, tổ trưởng phụ trách dẫn dắt Đinh Nghệ tên Lưu Tử Minh, ngoại hình khá bảnh bao gọn gàng, khác một trời một vực với mấy tên đồng nghiệp trong phòng.

    *R&D: Research & Development: Nghiên cứu & phát triển.

    "Giờ về hả? Có hẹn sao?" Lưu Tử Minh ló đầu ra khỏi màn hình máy tính, mỉm cười hỏi.

    "Ừm" Đinh Nghệ vừa tắt máy vừa nói, "Có hẹn với bạn."

    "Vậy đúng lúc," Lưu Tử Minh cũng dọn đồ, "Đi chung đi. Em ở thôn Châu phải không?"

    Đinh Nghệ có thói quen thoa son dưỡng, vừa rồi cúi đầu tắt máy, một sợi tóc liền dính lên môi. 

    Cô cúi đầu vén tóc: "Không cần đâu tổ trưởng, không tiện đường anh."

    Ánh mắt Lưu Tử Minh lướt qua đôi môi son kiều diễm của cô, cười nói: "Đúng lúc tôi muốn qua đó ăn cơm, cho em quá giang thôi, giờ này xe buýt cũng chật cứng rồi."

    Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh Đinh Nghệ ngẩng mặt lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

    Lưu Tử Minh vẫn nhìn Đinh Nghệ, Đinh Nghệ chần chừ. Ở công ty Lưu Tử Minh rất được săn đón. Mặt mũi không tệ, có nhà có xe, đối với đa số phụ nữ đến Nam Châu kiếm sống, có sức hấp dẫn trí mạng.

    Nhưng chính vì như vậy, Đinh Nghệ mới không muốn tiếp xúc quá gần gũi với Lưu Tử Minh. Cô lễ phép từ chối, sau đó mang túi, quẹt thẻ, ấn thang máy.

    Đinh Nghệ xuống lầu, bước qua cổng bảo vệ, một chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô.

    "Lên đi, Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh hạ kính xe xuống cười nói, "Tôi muốn qua thôn Châu ăn cơm thật mà, xe để trống lại phí phạm tài nguyên quốc gia." 

    Đinh Nghệ hết lần này đến lần khác từ chối mà không được. Cuối cùng cô cũng thấy ngại nên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ. 

    Đang giờ tan tầm, đường đi kẹt xe quá chừng. Lưu Tử Minh thấy Đinh Nghệ đang ngồi rất nghiêm chỉnh liền mở nhạc, bài hát của The Carpenters vang lên du dương.

    "Có thích bài này không?" Lưu Tử Minh hỏi.

    "Bài này cũng hay lắm." Đinh Nghệ nói. 

    Thật ra cô thích ca kịch hơn. Nhưng nói chuyện với những người không thân, cô đều nói "cũng được" .

    Đôi khi hiền lành quá cũng chưa chắc là chuyện tốt. Ham muốn bày tỏ sở thích bị dồn nén trong lòng quá lâu, về sau nhất định sẽ phát tiết ra ngoài, chỉ không biết là bằng cách nào thôi. 

    Đến cửa thôn Châu, Lưu Tử Minh nói: "Ở thôn Châu có mấy món Nam Châu truyền thống ăn rất ngon, em chắc chắn vẫn chưa khám phá hết đâu." Anh vừa nói vừa cười cười với Đinh Nghệ, "Lần sau có thời gian thì cùng ăn cơm nhé? Tôi có thể đưa em đi ăn khắp thôn Châu."

    Đinh Nghệ cúi đầu liếc qua Wechat, lễ phép cười nói: "Đợi có cơ hội đi."

    "Được, vậy em đi cẩn thận, bái bai ha." Lưu Tử Minh muốn giúp Đinh Nghệ tháo dây an toàn nhưng bị cô tránh đi. Cô nở nụ cười, mở cửa xe: "Cảm ơn tổ trưởng."

    Xuống xe rồi, cô như được phóng thích khỏi chiếc lồng vô hình, những mối quan hệ xã giao khiến cô uể oải. Mở Wechat, nhắn tin cho Hải Linh:

    "Tôi đến ngay, đợi tôi." Cất điện thoại vào túi, Đinh Nghệ nhanh chân rẽ vào cửa thôn Châu, chỉ hận không thể bay lên.

    Lúc đi ngang qua tiệm hoa cạnh cổng vòm, cành lá xanh tươi phủ đầy dưới chân. Nhân viên tiệm hoa đứng ngay cửa cắt tỉa, bó hoa, làm cho lá cây tung bay rợp đường. 

    Đinh Nghệ cũng không thích cây cỏ lắm, mỗi lần đi ngang qua còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.

    Nhưng bất chợt, cô dừng bước. 

    Trên cửa kính tiệm hoa hiện lên bóng dáng mảnh mai của cô. Chiếc bóng này như đang nhìn cô ngập tràn thắc mắc. 

    Cửa tiệm bày hoa hồng đỏ tươi tắn, kiều diễm, trong mỗi gói có một đóa hoa. Mười đồng một cành, rất rẻ. Được gói giấy bóng lấy lệ. Quà tặng như vậy không hề long trọng, thậm chí có vẻ hơi tùy tiện, vừa hay thích hợp tặng cho người có quan hệ mờ ám. 

    Đinh Nghệ bước đến lấy một cành.

    "Có cần ruy băng không người đẹp? Miễn phí." Nhân viên muốn giúp cô thắt một cái nơ lên cành hoa.

    "Không cần đâu, cứ để vậy đi." Đinh Nghệ nhận lấy, xoay người bỏ đi.

    Qua ngã rẽ phía trước, đi thẳng 500 mét chính là nhà nghỉ tốt nhất thôn Châu. Đinh Nghệ nhìn thấy bóng dáng Hải Linh. Hôm nay Hải Linh mặc áo phông trắng, quần yếm ngắn, trông như học sinh, cúi đầu đứng trước cửa nhà nghỉ.

    "Hi!"

    Hải Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Đinh Nghệ đang đứng trước mặt mình, vẫn mặc đồ công sở. Áo sơ mi và quần tây, trông cô có vẻ rất giỏi giang.

    Hải Linh vén tóc ra sau tai, đôi mắt cong cong: "Ừ." 

    Đinh Nghệ đi trước, Hải Linh theo sau. Lúc đăng ký thông tin, Hải Linh vượt lên trước đưa chứng minh thư ra.

    Theo lý mà nói, hai người đều phải đăng ký. Nhưng nhà nghỉ này không cần, Hải Linh biết điều đó. Cô thà dùng chứng minh thư của mình còn hơn để Đinh Nghệ đăng ký.

    Đinh Nghệ sững sờ. Lễ tân nhận lấy chứng minh thư và tiền của Hải Linh, chốc lát sau liền ném chứng minh và thẻ phòng qua. 

    Đinh Nghệ nghĩ, vậy để lát nữa trả tiền cho Hải Linh.

    "Cho chị."

    Hải Linh nhìn hoa Đinh Nghệ đưa, ánh mắt lấp lánh: "Tặng tôi hả?"

    "Ừ." Đinh Nghệ không biết tại sao mình lại thấy hồi hộp. 

    "Cảm ơn, tôi thích lắm." Hải Linh đặt hoa lên mũi ngửi thử, động tác có chút ngây ngô, đôi môi son cong thành một vòng đẹp mắt. "Thơm quá."

    "Ừm. . . . . ." Đinh Nghệ cúi đầu, quét thẻ mở cửa phòng.

    Cô nghiêng người, nhường Hải Linh vào trước. 

    Cô vừa kéo chốt cửa, "lách cách" một tiếng, cửa được khóa lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Chiếc túi trong tay cô rơi thẳng xuống đất.

    Hải Linh vừa quay đầu lại đã bị Đinh Nghệ kéo lấy eo.

    Đinh Nghệ có phần nóng vội, đẩy tóc Hải Linh ra, cúi đầu ngậm mút môi cô. 

    Hải Linh mơ hồ "a" một tiếng. Cô vẫn đang cầm đóa hoa hồng kia, chỉ lo hoa bị Đinh Nghệ đè bẹp, đành phải ném qua một bên.

    "Tôi rất nhớ chị. . . . . ." Đinh Nghệ thở hổn hển, cởi móc quần yếm của Hải Linh ra.

    Cửa đã khóa, rèm cửa dày, ánh sáng trong phòng lờ mờ. Lúc Đinh Nghệ vừa bước vào đã lột bỏ chiếc áo khoác kín kẽ, lịch thiệp.

    Gò má Hải Linh đỏ ửng, cẩn thận cởi cúc áo Đinh Nghệ.

    Trước đây, cô cũng không nghĩ bản thân sẽ bị nữ giới hấp dẫn.

    Một quãng thời gian rất dài, cô dường như đều dõi theo bóng lưng Đinh Nghệ. Cao ráo, xinh đẹp. Cô không dám nhìn kỹ, nhưng lại có thể tìm thấy cô ấy giữa đám đông. Ví như ngày hôm đó. Hôm đó trời nắng gay gắt —— cô gái đi trước, bước đi mà không thèm ngẩng đầu, áo sơ mi cộc tay được đóng gọn gàng trong chiếc quần giản dị, tôn lên vòng eo không thể nuột nà hơn, một bạn nữ xinh xắn từ sau lao đến, vỗ mạnh lên vai cô gái. Cô gái ấy xoay người lại, gương mặt thanh tú có chút ngạc nhiên, thấy rõ người đến rồi liền nở một nụ cười ấm áp, lúm hạt gạo bên môi thấp thoáng hiện lên.

    Hải Linh khắc sâu đôi lông mày lộ rõ hào khí và đôi môi mỏng của cô ấy vào lòng. Từ ngày đó trở đi, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ của cô gái liền trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô.

    Lòng đã khắc ghi, không bao giờ quên. 

    Ngay lúc này đây, đôi lông mày đầy hào khí ấy đã nhuốm màu dục vọng, môi mỏng hé mở, đợi chờ cô trao nụ hôn.

    Hải Linh hôn Đinh Nghệ, thật cẩn thận.

    Hương vị ngọt ngào lại chan chát thoang thoảng trong không khí, Hải Linh nằm trong lòng Đinh Nghệ, hai mắt lim dim.

    "Tôi nhớ chị sắp phát điên rồi." Đinh Nghệ ôm cô, tỉ tê bên tai cô.

    Hải Linh hơi nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ, thở dài thì thầm: "Tôi cũng vậy." 

    Nhưng cô biết, Đinh Nghệ không phải "nhớ" cô như cô nhớ cô ấy. 

    Đinh Nghệ hôn nhẹ lên vành tai cô: "Thật sự muốn ở bên chị thế này mãi thôi."

    Giọng nói của cô nghiêm túc đến mức hoang đường. Hải Linh khẽ cười, nhìn cô: "Thật không?" 

    Đinh Nghệ ngẩng lên, hôn môi Hải Linh: "Thật."


    "Sớm vậy cậu đã về rồi sao?" Chung Kỳ đang đánh răng, thắc mắc hỏi, "Ngày thứ bảy quý giá như vậy, không đi chơi với bạn trên mạng à?" 

    Đinh Nghệ tháo cột tóc: "Chẳng có trò gì vui, tớ thà đi ngủ còn hơn." 

    Chung Kỳ "Xí" một tiếng: "Nếu cậu không giải thích với tớ trước, tớ thật sự nghĩ cậu đang chơi bời hư hỏng đó." 

    Đinh Nghệ cầm ly uống nước, miệng ly che khuất nửa gương mặt.

    "Không có. Tớ đi ngủ đây." Đinh Nghệ bỏ ly xuống. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7