Chương 29:
Hải Linh nhìn theo bóng dáng cao cao của Đinh Nghệ.
"Tôi đi mua chút đồ ăn, chị muốn ăn gì?" Cô xoay người nhìn Hải Linh.
Hải Linh ngây ra giây lát: "Cô ăn gì thì tôi ăn đó."
"Được." Đinh Nghệ gật gật đầu, xoay người đi mất.
Ra ngoài rồi cô mới ý thức được mình đã làm gì. Sao cô lại muốn ở lại bên cạnh cô ấy đến vậy chứ? Chỉ vì tinh thần giúp người làm vui trong lòng thôi sao?
Đinh Nghệ đến quán bánh cuốn nóng gần cổng vòm, mua hai phần bánh cuốn trứng gà, nhờ chủ quán bỏ thêm mấy thìa rau thơm. Hải Linh là người ở đây, vậy chắc cô ấy cũng thích ăn bánh cuốn,
Bánh cuốn (tràng phấn) nghe có vẻ như liên quan đến "ruột" (tràng). Thật ra chẳng dính dáng gì, cơ bản làm gì có ai bỏ ruột già vào bánh cuốn chứ. Máy làm bánh cuốn giống như một bộ băng chuyền, chuyền ra một cái bàn gia nhiệt, trên mặt tráng bột bánh, rắc gia vị, đập một quả trứng, dùng xẻng nấu ăn xúc lên, cuốn thành dạng ống, bột bánh tráng càng mỏng ăn càng ngon, nhìn càng đẹp. Vì là dạng ống, ngoại hình giống như "ruột heo" (trư tràng), "bánh cuốn" (tràng phấn) nhờ đó thành tên.
Quán bánh cuốn này làm không tệ, vỏ bánh óng ánh, có thể nhìn rõ phần trứng, hẹ còn có củ cải khô. Đinh Nghệ sau khi đến Nam Châu liền yêu thích món ăn vừa ngon vừa rẻ này.
Đinh Nghệ mua xong bánh cuốn, lại đến cửa hàng tiện lợi mua khăn mặt và bàn chải đánh răng, ngẫm nghĩ một chút, mỗi thứ hai cái, sau đó xách đồ về.
Lúc về đến nhà nghỉ, cô nhìn thấy một gã đàn ông lùn tịt, rắn chắc đứng ở đại sảnh, đang hỏi thăm lễ tân chuyện gì đó. Lễ tân nhìn qua Đinh Nghệ, rồi quay đầu không biết nói gì đó với gã đàn ông.
Đinh Nghệ thu tầm mắt lại, cúi đầu bước vào thang máy.
Thang máy vừa khép lập tức bị ấn mở ra, một gã đàn ông chui vào. Đinh Nghệ cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến gã.
Đến lầu sáu, Đinh Nghệ bước ra, gã đàn ông kia cũng ra theo. Đinh Nghệ quẹo trái, gã cũng quẹo trái.
Đinh Nghệ bước nhanh hơn, đến phòng cuối hành lang, gõ gõ cửa. Hải Linh vừa hé cửa ra cô liền chui vào, nhanh chóng đóng tiện thể khóa luôn cửa lại.
"Sao vậy?" Hải Linh hỏi nhỏ.
Đinh Nghệ tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, ngón trỏ áp lên môi ra hiệu cho cô đừng nói chuyện.
Hải Linh tức khắc xanh mặt.
Bên ngoài giống như có ai đó đứng lại một hồi, còn thử vặn vặn tay nắm cửa. Cửa đã khóa trong, tay cầm không hề nhúc nhích, người bên ngoài thấp giọng mắng một câu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Tim Đinh Nghệ đập thình thịch. Cô nghĩ, không phải là gặp biến thái đó chứ? Đây mà là hắc điếm thì còn ghê hơn?
Qua một lúc, bên ngoài đã hoàn toàn không còn tiếng động gì, Đinh Nghệ mới thở dài một hơi.
Cô quay đầu nhìn Hải Linh: "Chị có sao không?"
Hải Linh lắc đầu: "Xin lỗi nha, đều tại tôi. Hại cô ở lại đây."
Đinh Nghệ đặt đồ trong tay lên bàn, cũng bỏ túi xách xuống:
"Không sao. Tôi về nhà cũng không có gì làm, ở đây với chị cũng không vấn đề. Chị. . . . . ." Cô thấy hơi nóng, liền cởi hai nút áo sơ mi, "Rốt cuộc là chị gặp phải chuyện gì?"
Nhìn ánh mắt thuần khiết của Đinh Nghệ, Hải Linh theo bản năng liền muốn lắc đầu: "Không có. . . . . ."
"Đừng gạt tôi," Đinh Nghệ ngắt lời cô, "Nói tôi biết."
Hải Linh cúi thấp đầu. Cô cảm thấy chuyện này rất khó chấp nhận, thật sự rất khó nói thành lời trước mặt Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ tưởng cô sợ không dám nói. Nhìn Hải Linh ủ rũ, trong lòng lại vô duyên vô cớ nổi lên chua xót, bước đến kéo tay Hải Linh, Hải Linh không cự tuyệt.
Trước giờ Hải Linh chưa từng cự tuyệt cô, dù bất cứ chuyện gì.
Kéo tay cô ấy, rồi ôm cô ấy vào lòng. Mỗi lần như thế, Hải Linh đều ngoan ngoãn dựa sát lên vai cô.
Đinh Nghệ hỏi nhỏ: "Rốt cuộc găp phải chuyện gì? Tìm được việc chưa?"
Đinh Nghệ vẫn còn lưu Wechat của Hải Linh, nhưng từ hôm đó về sau chưa từng nói chuyện lại với nhau. Cô không biết Hải Linh đã hủy kết bạn với cô chưa. Cứ vờ như vẫn còn giữ một mối liên hệ với cô ấy, ít nhất làm lòng cô yên ổn đôi chút. Không muốn mất hết mọi thứ. Nam Châu lớn như vậy, tỉnh thành này lớn như vậy, một khi Hải Linh dọn đi rồi, cơ hội gặp lại còn được bao nhiêu? Nếu hôm nay không tình cờ gặp mặt, cô sẽ đi tìm Hải Linh sao?
Hải Linh dựa lên vai cô, cảm giác chân thật lại còn rung động này nói cho cô biết, cô vẫn sẽ đi tìm.
Cho dù Hải Linh từng tiếp rất nhiều khách, cho dù Hải Linh chỉ xem cô như một vị khách có thể gọi là ưa thích, dù Hải Linh và cô quen nhau nhờ vào Hải Linh câu dẫn, cô cũng nhất quyết đi tìm. Nhìn bộ dạng như người mất hồ của cô ấy, cô giống như đang bị người ta đấm thẳng vào ngực, không cầm lòng được chạy về phía cô ấy.
Cảm giác này, có thể tạm gọi là đau lòng không?
"Tôi. . . . . ." Hải Linh vòng tay ra sau lưng cô, kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Ở thành phố Nam Châu, dù là xỏ xỉnh tăm tối nhất hay chốn phồn hoa nhất, đều có người làm công việc như vậy. Bất kể bọn họ đẹp hay xấu, dù một lần năm ngàn hay năm trăm, bọn họ muốn thoát thân đều khó như nhau.
"Có thể báo cảnh sát không?" Đinh Nghệ hỏi.
Nhưng hỏi thành lời rồi lại thầm mắng mình ngốc. Sao báo cảnh sát được đây? Bản thân Hải Linh cũng đang trốn cảnh sát còn gì.
Hải Linh lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát. Tôi sẽ làm liên lụy đến người trong tiệm."
Đinh Nghệ kinh ngạc nói: "Nếu chỗ đó bị tố cáo, mấy cô gái kia không phải đều được trả tự do sao?"
Hải Linh thở dài: "Bọn họ. . . . . . Còn phải kiếm sống mà. Nếu cửa tiệm không còn, bọn họ chỉ còn cách về quê thôi."
Đinh Nghệ nghe không hiểu. Không phải ai cũng nói, lưu lạc phong trần đều là vì không còn lựa chọn nào hay sao?
"Lúc vừa bắt đầu là bất đắc dĩ, không còn cách nào mới phải làm. Nhưng về sau, rất nhiều người đã không còn cách nào làm việc khác. Bởi vì đã quen kiếm tiền như vậy, không muốn làm việc chân tay nữa." Hải Linh gom hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Đinh Nghệ giây lát.
"Vậy, chị cũng có tư tưởng như vậy sao?" Đinh Nghệ nhìn cô.
Hải Linh lắc đầu: "Tôi không nghĩ như vậy, nhưng tôi đã làm vậy. Nếu chỉ xoa bóp, tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế."
Ánh mắt Đinh Nghệ thuần khiết biết bao, hệt như bất kể thế giới này ô uế thế nào đi nữa cũng không thể vấy bẩn.
"Tôi đã kiếm đủ tiền, cũng nên đi rồi." Hải Linh thầm nghĩ, em sẽ chán ghét tôi mất.
Đinh Nghệ không nói gì, chỉ ôm cô chặt thêm một chút.
"Còn nữa, là vì cô."
Đinh Nghệ ngây ngẩn cả người: "Vì tôi? . . . . . . Rời khỏi đây vì tôi sao?"
Hải Linh ngắm nhìn cô.
Đinh Nghệ đại khái đã hiểu sai ý Hải Linh, trên mặt lộ ra vẻ tự trách. Cô đương nhiên không nhớ mấy chuyện đó, cũng không nhớ nổi.
Đinh Nghệ không dám nhìn mặt Hải Linh, tay đang ôm eo cô cũng rụt về, nói: "Ăn gì đi, tôi có mua bánh cuốn cho chị."
Cô sợ mình nhìn Hải Linh thêm nữa, sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó.