Trang

26/02/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 29

    Chương 29:

    

    Hải Linh nhìn theo bóng dáng cao cao của Đinh Nghệ.

    "Tôi đi mua chút đồ ăn, chị muốn ăn gì?" Cô xoay người nhìn Hải Linh.

    Hải Linh ngây ra giây lát: "Cô ăn gì thì tôi ăn đó."

    "Được." Đinh Nghệ gật gật đầu, xoay người đi mất.

    Ra ngoài rồi cô mới ý thức được mình đã làm gì. Sao cô lại muốn ở lại bên cạnh cô ấy đến vậy chứ? Chỉ vì tinh thần giúp người làm vui trong lòng thôi sao?

    Đinh Nghệ đến quán bánh cuốn nóng gần cổng vòm, mua hai phần bánh cuốn trứng gà, nhờ chủ quán bỏ thêm mấy thìa rau thơm. Hải Linh là người ở đây, vậy chắc cô ấy cũng thích ăn bánh cuốn,

    Bánh cuốn (tràng phấn) nghe có vẻ như liên quan đến "ruột" (tràng). Thật ra chẳng dính dáng gì, cơ bản làm gì có ai bỏ ruột già vào bánh cuốn chứ. Máy làm bánh cuốn giống như một bộ băng chuyền, chuyền ra một cái bàn gia nhiệt, trên mặt tráng bột bánh, rắc gia vị, đập một quả trứng, dùng xẻng nấu ăn xúc lên, cuốn thành dạng ống, bột bánh tráng càng mỏng ăn càng ngon, nhìn càng đẹp. Vì là dạng ống, ngoại hình giống như "ruột heo" (trư tràng), "bánh cuốn" (tràng phấn) nhờ đó thành tên. 

    Quán bánh cuốn này làm không tệ, vỏ bánh óng ánh, có thể nhìn rõ phần trứng, hẹ còn có củ cải khô. Đinh Nghệ sau khi đến Nam Châu liền yêu thích món ăn vừa ngon vừa rẻ này.

    Đinh Nghệ mua xong bánh cuốn, lại đến cửa hàng tiện lợi mua khăn mặt và bàn chải đánh răng, ngẫm nghĩ một chút, mỗi thứ hai cái, sau đó xách đồ về. 

    Lúc về đến nhà nghỉ, cô nhìn thấy một gã đàn ông lùn tịt, rắn chắc đứng ở đại sảnh, đang hỏi thăm lễ tân chuyện gì đó. Lễ tân nhìn qua Đinh Nghệ, rồi quay đầu không biết nói gì đó với gã đàn ông. 

    Đinh Nghệ thu tầm mắt lại, cúi đầu bước vào thang máy.

    Thang máy vừa khép lập tức bị ấn mở ra, một gã đàn ông chui vào. Đinh Nghệ cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến gã. 

    Đến lầu sáu, Đinh Nghệ bước ra, gã đàn ông kia cũng ra theo. Đinh Nghệ quẹo trái, gã cũng quẹo trái.

    Đinh Nghệ bước nhanh hơn, đến phòng cuối hành lang, gõ gõ cửa. Hải Linh vừa hé cửa ra cô liền chui vào, nhanh chóng đóng tiện thể khóa luôn cửa lại. 

    "Sao vậy?" Hải Linh hỏi nhỏ. 

    Đinh Nghệ tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, ngón trỏ áp lên môi ra hiệu cho cô đừng nói chuyện. 

    Hải Linh tức khắc xanh mặt.

    Bên ngoài giống như có ai đó đứng lại một hồi, còn thử vặn vặn tay nắm cửa. Cửa đã khóa trong, tay cầm không hề nhúc nhích, người bên ngoài thấp giọng mắng một câu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

    Tim Đinh Nghệ đập thình thịch. Cô nghĩ, không phải là gặp biến thái đó chứ? Đây mà là hắc điếm thì còn ghê hơn?

    Qua một lúc, bên ngoài đã hoàn toàn không còn tiếng động gì, Đinh Nghệ mới thở dài một hơi. 

    Cô quay đầu nhìn Hải Linh: "Chị có sao không?" 

    Hải Linh lắc đầu: "Xin lỗi nha, đều tại tôi. Hại cô ở lại đây." 

    Đinh Nghệ đặt đồ trong tay lên bàn, cũng bỏ túi xách xuống:

    "Không sao. Tôi về nhà cũng không có gì làm, ở đây với chị cũng không vấn đề. Chị. . . . . ." Cô thấy hơi nóng, liền cởi hai nút áo sơ mi, "Rốt cuộc là chị gặp phải chuyện gì?" 

    Nhìn ánh mắt thuần khiết của Đinh Nghệ, Hải Linh theo bản năng liền muốn lắc đầu: "Không có. . . . . ."

    "Đừng gạt tôi," Đinh Nghệ ngắt lời cô, "Nói tôi biết." 

    Hải Linh cúi thấp đầu. Cô cảm thấy chuyện này rất khó chấp nhận, thật sự rất khó nói thành lời trước mặt Đinh Nghệ.

    Đinh Nghệ tưởng cô sợ không dám nói. Nhìn Hải Linh ủ rũ, trong lòng lại vô duyên vô cớ nổi lên chua xót, bước đến kéo tay Hải Linh, Hải Linh không cự tuyệt.

    Trước giờ Hải Linh chưa từng cự tuyệt cô, dù bất cứ chuyện gì.

    Kéo tay cô ấy, rồi ôm cô ấy vào lòng. Mỗi lần như thế, Hải Linh đều ngoan ngoãn dựa sát lên vai cô. 

    Đinh Nghệ hỏi nhỏ: "Rốt cuộc găp phải chuyện gì? Tìm được việc chưa?" 

    Đinh Nghệ vẫn còn lưu Wechat của Hải Linh, nhưng từ hôm đó về sau chưa từng nói chuyện lại với nhau. Cô không biết Hải Linh đã hủy kết bạn với cô chưa. Cứ vờ như vẫn còn giữ một mối liên hệ với cô ấy, ít nhất làm lòng cô yên ổn đôi chút. Không muốn mất hết mọi thứ. Nam Châu lớn như vậy, tỉnh thành này lớn như vậy, một khi Hải Linh dọn đi rồi, cơ hội gặp lại còn được bao nhiêu? Nếu hôm nay không tình cờ gặp mặt, cô sẽ đi tìm Hải Linh sao?

    Hải Linh dựa lên vai cô, cảm giác chân thật lại còn rung động này nói cho cô biết, cô vẫn sẽ đi tìm. 

    Cho dù Hải Linh từng tiếp rất nhiều khách, cho dù Hải Linh chỉ xem cô như một vị khách có thể gọi là ưa thích, dù Hải Linh và cô quen nhau nhờ vào Hải Linh câu dẫn, cô cũng nhất quyết đi tìm. Nhìn bộ dạng như người mất hồ của cô ấy, cô giống như đang bị người ta đấm thẳng vào ngực, không cầm lòng được chạy về phía cô ấy. 

    Cảm giác này, có thể tạm gọi là đau lòng không? 

    "Tôi. . . . . ." Hải Linh vòng tay ra sau lưng cô, kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

    Ở thành phố Nam Châu, dù là xỏ xỉnh tăm tối nhất hay chốn phồn hoa nhất, đều có người làm công việc như vậy. Bất kể bọn họ đẹp hay xấu, dù một lần năm ngàn hay năm trăm, bọn họ muốn thoát thân đều khó như nhau.

    "Có thể báo cảnh sát không?" Đinh Nghệ hỏi. 

    Nhưng hỏi thành lời rồi lại thầm mắng mình ngốc. Sao báo cảnh sát được đây? Bản thân Hải Linh cũng đang trốn cảnh sát còn gì. 

    Hải Linh lắc đầu: "Không thể báo cảnh sát. Tôi sẽ làm liên lụy đến người trong tiệm."

    Đinh Nghệ kinh ngạc nói: "Nếu chỗ đó bị tố cáo, mấy cô gái kia không phải đều được trả tự do sao?"

    Hải Linh thở dài: "Bọn họ. . . . . . Còn phải kiếm sống mà. Nếu cửa tiệm không còn, bọn họ chỉ còn cách về quê thôi." 

    Đinh Nghệ nghe không hiểu. Không phải ai cũng nói, lưu lạc phong trần đều là vì không còn lựa chọn nào hay sao?

    "Lúc vừa bắt đầu là bất đắc dĩ, không còn cách nào mới phải làm. Nhưng về sau, rất nhiều người đã không còn cách nào làm việc khác. Bởi vì đã quen kiếm tiền như vậy, không muốn làm việc chân tay nữa." Hải Linh gom hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Đinh Nghệ giây lát.

    "Vậy, chị cũng có tư tưởng như vậy sao?" Đinh Nghệ nhìn cô. 

    Hải Linh lắc đầu: "Tôi không nghĩ như vậy, nhưng tôi đã làm vậy. Nếu chỉ xoa bóp, tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế."

    Ánh mắt Đinh Nghệ thuần khiết biết bao, hệt như bất kể thế giới này ô uế thế nào đi nữa cũng không thể vấy bẩn.

    "Tôi đã kiếm đủ tiền, cũng nên đi rồi." Hải Linh thầm nghĩ, em sẽ chán ghét tôi mất. 

    Đinh Nghệ không nói gì, chỉ ôm cô chặt thêm một chút.

    "Còn nữa, là vì cô." 

    Đinh Nghệ ngây ngẩn cả người: "Vì tôi? . . . . . . Rời khỏi đây vì tôi sao?"

    Hải Linh ngắm nhìn cô. 

    Đinh Nghệ đại khái đã hiểu sai ý Hải Linh, trên mặt lộ ra vẻ tự trách. Cô đương nhiên không nhớ mấy chuyện đó, cũng không nhớ nổi.

    Đinh Nghệ không dám nhìn mặt Hải Linh, tay đang ôm eo cô cũng rụt về, nói: "Ăn gì đi, tôi có mua bánh cuốn cho chị." 

    Cô sợ mình nhìn Hải Linh thêm nữa, sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó.


Tiểu Thư (Miss) - Chương 28

    Chương 28:


    Ánh đèn mờ mờ. Nằm trong căn phòng thế này, vốn không phân rõ bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm. Nhưng Hải Linh biết, hiện giờ đã tối rồi.

    Cũng chỉ đến tối, đám khách bị cô hủy kết bạn trên Wechat kia mới đứng canh bên cổng chống trộm dưới lầu nhà cô. Nhà tự xây không có bảo vệ. Cô cũng không thể báo cảnh sát.

    Từ ban công nhìn xuống, dường như không có ai dưới lầu. Hải Linh dè dặt xuống lầu quét mở cổng. 

    Cổng vừa mở ra thân thể cô liền cứng đờ.

    "Sao không thấy cô em đi làm nịp (vậy)?" 

    Hình như là giọng phương Bắc. Hải Linh hốt hoảng nhớ đến anh ta. Trông anh ta thấp người nhưng rắn chắc, gương mặt thô lỗ làm cho mấy cô gái ốm yếu run lẩy bẩy mỗi khi đối diện.

    Hải Linh không để ý đến gã, trực tiếp xoay người đóng cửa lại, nhìn qua khe cửa nói: "Giờ tôi nghỉ làm rồi, phiền anh đừng. . . . . ." 

    "Nghỉ làm là xong à," gã đàn ông ngắt lời cô, "Mày để tao vào huây (đi), tao nói với mày vài câu thôi."

    Hải Linh mím chặt môi, cô biết gã muốn nói gì. Gã đàn ông xấp xỉ 40 này muốn làm "vợ chồng hờ" với cô, trước đây đã từng đề cập với Hải Linh, bị Hải Linh gạt đi. 

    Thấy Hải Linh muốn lên lầu, gã đàn ông nóng lên: "Đều ra đời làm công, có người chăm sóc còn chê à? Tao còn chưa chê mày nịp (đấy), mày đừng để tao nói mấy lời khó nghe lé (nữa)."

    "Tôi nói rồi, tôi không mượn." Hải Linh gằn từng chữ, giọng nói không lớn, nhưng rất kiên định. Cô biết những người này suy tính chuyện gì. Bọn họ muốn có một con gà không tốn tiền, tối đến cho họ chơi miễn phí.

    Gã đàn ông chống hông, mắt trừng trừng, miệng lưỡi vụng về không biết nói gì để phản bác, cả buổi mới phun ra một câu chửi thề kinh điển. (Là Đmm đó :))) )

    Hải Linh cũng không thèm để ý đến gã, xoay người lên lầu. Vừa mới bước được hai bậc thang, nghe thấy sau lưng "tích" một tiếng, cô quay đầu nhìn lại, một hộ gia đình quét thẻ, gã đàn ông kia chèn tay vào cửa, nhanh nhẹn lủi vào trong.

    Gã ngẩng đầu lên cười với Hải Linh, lộ ra hàm răng xỉn màu. 

    Hải Linh quay đầu lao lên lầu. Trước giờ cô chưa từng sợ hãi đến vậy.

    Địa chỉ của cô chắc chắn là do điếm trưởng âm thầm bảo tiếp tân tiết lộ. Điếm trưởng không muốn cô thoát khỏi nghề này, cũng vì sợ cô ăn năn hối lỗi đi tố cáo tiệm mát xa. Nếu đã bỏ đi, chi bằng đi xa xa chút, đỡ phải rước phiền phức đến cho tiệm.

    Muốn thoát hẳn à, nào có dễ như vậy chứ.

    "Cả thôn Châu đều biết mày gắn với cái nghề gì mà." 

    Hải Linh điên cuồng lao lên trên, nhưng người cô không khỏe như vậy, rất nhanh đã bị gã đàn ông đuổi kịp. Cổ tay thon gầy bị bàn tay thô ráp siết chặt:

    "Mày chạy cái gì? !"

    Hộ gia đình vừa vào kia xách theo đồ ăn, lúc đi qua hai người còn liếc mắt nhìn.

    Hải Linh hướng ánh mắt cầu cứu nhìn cô gái. Cô ta lập tức cúi thấp đầu, xách đồ bước nhanh lên lầu. 

    Hải Linh bình tĩnh lại, quay đầu nhìn vào mặt gã đàn ông kia: "Thả tôi ra."

    Gã đàn ông bị thái độ bình tĩnh của cô dọa, khựng lại hai giây liền phấn khích nói: "Cô em chịu lé (rồi)?" 

    "Lên trên nói đi, nhà tôi ở ngay lầu trên đó." Hải Linh nở nụ cười nói. Ngón tay cô siết chặt dây túi xách.

    "Cô em lên trước đi." Gã đàn ông nghiêng người, cảnh giác nhìn cô.

    "Anh đi trước đi mà," Hải Linh quyến rũ vén vén tóc, bộ ngực còn trập trùng lên xuống, đôi môi son khẽ cong lên, "Vừa rồi anh làm người ta mệt chết đi được, đi không nổi nữa." 

    Gã đàn ông thường ngày gặp toàn mấy bà thím quê mùa cục mịch, vừa gặp Hải Linh, liền không nhúc nhích nổi. Cô vừa làm nũng, cả người lại nhũn qua một bên, thứ đồ chơi dưới đũng quần gần như sắp chào cờ.

    "Cô em nghỉ chút đi, gấp cái gì." Gã đàn ông cũng thả cô ra. 

    Thừa dịp gã ngẩng đầu quan sát bố cục tòa nhà tự xây này, Hải Linh nhẹ nhàng lui về sau rồi lao xuống.

    Tốc độ cô xuống lầu cũng nhanh hơn nhiều. Gã đàn ông đuổi theo phía sau, cô vừa chạy bạt mạng vừa móc chìa khóa trong túi xách ra.

    "Tích" một tiếng, gã đàn ông chậm một bước liền bị nhốt bên trong. Mấy lời tục tĩu khó nghe phun ra từ miệng gã. 

    Hải Linh không dám dừng lại, bởi vì rất nhanh sẽ có nhà khác mở cửa. Cô rất mừng mình mang theo túi xách ra ngoài, trong túi có điện thoại và thẻ ngân hàng. 

    Chạy một mạch đến cửa thôn Châu, Hải Linh mới dừng lại. Cô thở hồng hộc, tóc cũng rối tung, tim đập điên cuồng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Cô dựa vào biển báo xe buýt trước cửa thôn Châu, quay đầu nhìn lại cũng chẳng thấy ai đuổi theo, bấy giờ mới thở phào, lau mồ hôi trên trán.

    Ước chừng đã hơn bảy giờ, khoảng thời gian nhân viên công sở tan tầm, xe buýt hệt như hộp cá mặn, người người chen chúc nhau.

    Đinh Nghệ cũng nằm trong đại đội cá mặn. 

    Xe dừng trước cửa thôn Châu, cuối cùng cũng được phóng thích khỏi buồng xe đầy mùi mồ hôi khó chịu. 

    Cô tự hỏi sau này có nên đạp xe đạp công cộng không? Cũng không chậm hơn bao nhiêu, còn thoải mái hơn ngồi xe buýt.

    "Đinh Nghệ."

    Đinh Nghệ quay đầu lại, cô nghe loáng thoáng có người gọi mình. 

    Vừa quay đầu liền có rất nhiều người nhìn cô, nhưng cô chẳng quen biết ai cả. Cô nghĩ, chắc là cô nghe nhầm rồi.

    Đi chưa được mấy bước, cô lại không nhịn được quay đầu, giống như tâm linh tương thông, chuẩn xác tìm thấy người kia trong đám đông. 

    Tạ ơn vì thành phố này luôn sáng đèn, soi sáng tất cả mọi thứ dù nên thấy hay không.

    Cô muốn xoay người đi tiếp giống như những người bình thường, tránh xa hóc hẻm tăm tối, sống một cuộc đời cô nghĩ là bình yên. Nhưng chân cô giống như bén rễ, ngăn không cho cô chạy về phía ánh sáng nghe có vẻ rất dễ dàng. 

    Hải Linh dựa vào tấm biển chờ xe buýt nghỉ xả hơi, cuối cùng bình ổn hơi thở mới cúi đầu lấy khăn giầy lau mồ hôi. Cô nghĩ, nếu không thì bắt xe đến nhà ga đi. Bất luận ra sao, cha mẹ chung quy vẫn là cha mẹ. . . . . .

    Khẽ ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày đế thấp màu nâu không có gì đặc biệt, một phần mắt cá chân trắng nõn, nhỏ nhắn lộ ra, chiếc quần ống rộng màu kem bị gió đêm thổi bay bay.

    Hải Linh thuận theo đôi chân mảnh mai kia nhìn lên. 

    "Chị sao vậy ?" Đinh Nghệ lo lắng nhìn cô, "Có phải lại bệnh rồi không?"

    Cô vốn không muốn quay lại đây, nhưng Hải Linh rất không ổn. Cô không nhẫn tâm liền quay lại. 

    Là ảo giác sao? 

    Hải Linh vươn tay muốn chạm vào mặt cô, lại bị Đinh Nghệ bắt lấy.

    "Tay chị cũng đâu nóng." Đinh Nghệ lại sờ thử trán cô, "Chị không bị bệnh? Vậy thì làm sao? Xảy ra chuyện gì hả?" 

    Đinh Nghệ nóng ruột muốn chết, vậy mà Hải Linh không chịu nói gì, cứ nhìn cô như vậy không chớp mắt. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước, hai giọt lệ liền lướt xuống.

    "Chị. . . . . . Chị đừng khóc mà." 

    Đinh Nghệ luống cuống, bên cạnh bắt đầu có người nhìn qua, cô lập tức ngậm miệng, lấy khăn giầy đưa cho Hải Linh.

    Hải Linh cầm trong tay lại chẳng chịu lau. Đinh Nghệ thở dài lấy giấy từ trong tay cô, hết sức tự nhiên lau nước mắt giúp cô. 

    Có lẽ là do Hải Linh quá tiều tụy thậm chí nhếch nhác làm cô tạm thời quên mất Hải Linh đối với mình có sức hấp dẫn trí mạng, vậy nên giúp cô ấy như đang giúp đỡ một người ven đường bình thường.

    

    Đến khi quét mở cửa phòng nhà nghỉ, Đinh Nghệ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: Cô không nên như vậy.

    Dù chỉ là giúp cô ấy thu xếp cũng là không thích hợp. Hải Linh không biết tự tìm nhà nghỉ sao? Sao cô phải làm giúp chứ? Trong lòng Đinh Nghệ không ngừng thuyết phục chính mình: Một lần cuối cùng. 

    "Vậy tôi đi đây? Có chuyện gì thì gọi cho tôi." Đinh Nghệ nói với Hải Linh đang đứng trước cửa. 

    "Ừ." Hải Linh nhẹ giọng đáp. Cô rũ mi mắt, giống như một con vật ngoan hiền. 

    "Tạm biệt." Đinh Nghệ xoay người, gót giày gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang lảnh lảnh.

    "Cộp," một bước, "Cộp", hai bước. Dừng lại.

Tiểu Thư (Miss) - Chương 27

    Chương 27:

 

    Bóng lưng cô gái này cũng rất mảnh mai, khá giống Hải Linh. Dù cảnh tượng về rồi rất lúng túng nhưng nhịp chân cô gái vẫn rất ung dung, hệt như bị đối xử như vậy là chuyện cơm bữa.

    Đinh Nghệ nhìn theo bóng lưng cô gái, trong lòng dấy lên lửa giận. Mấy người này sao lại muốn bỡn cợt cô ấy chứ? Gọi cô ấy đên đây lại vờ bảo cô ấy tìm nhầm người, hại người ta một chuyến đi không. Ức hiếp một cô gái không biết sao lại lưu lạc phong trần như vậy, làm bọn họ thấy vui sướng lắm sao? 

    Đinh Nghệ không cách nào ngừng nghĩ đến cảnh tượng Hải Linh bị đối xử như vậy.

    Cô ấy sẽ ẩn nhẫn mỉm cười, sau đó nói một câu "Xin lỗi đã làm phiền", lại còn phải cố chịu đựng ánh mắt khinh miệt của mấy người kia nữa? Đinh Nghệ đem những chuyện này chuyển lên người mình, phát giác bản thân căn bản không thể chịu đựng dù chỉ một phần mười.

    Sau cánh cửa lại truyền đến tiếng cười đùa. 

    Cô cau mày, bước nhanh về phòng mình, lấy trong túi ra một thứ rồi siết chặt trong lòng bàn tay. 

    Lúc đầu cô đã muốn về phòng lấy đồ, đi ra ngay lúc đó cũng là muốn tránh cho cô giá kia không bị sỉ nhục thêm nữa. 

    "Quay lại rồi hả? Lấy gì vậy?" Chung Kỳ nhìn thấy cô bước vào liền hỏi.

    "Không có gì," Đinh Nghệ lắc đầu, "Khuya lắm rồi, chúng ta về phòng thôi?" 

    Trương Bân la lên: "Mới hơn mười giờ mà, chơi thêm lát nữa đi."

    Chung Kỳ nhìn Đinh Nghệ, môi Đinh Nghệ mấp máy "Một ván cuối cùng." Nói rồi, cô ngồi xuống cạnh Chung Kỳ. 

    Chung Kỳ bắt đầu ván mới. Tưởng Lễ và cậu trai say mèm kia ngồi trên ghế sofa đối diện, chơi game cứ rống lên. 

    Đinh Nghệ vừa cau mày, vừa âm thầm điều chỉnh bình xịt tự vệ dạng son môi đúng hướng.

    "Về thôi." Lại qua mười mấy phút, Đinh Nghệ kéo Chung Kỳ lên.

    Tưởng Lễ đứng dậy, loạng chà loạng choạng ôm lấy Chung Kỳ. Mấy người kia rống ầm lên, tay anh ta cũng không hiền lành gì, niết mặt Chung Kỳ gần như muốn hôn lên.

    Đinh Nghệ lập tức kéo Chung Kỳ qua, mặt lạnh: "Về phòng thôi."

    Chung Kỳ bị sự tình phát sinh liên tục làm cho mơ màng, đợi đến lúc kịp phản ứng, bản thân đã bị Đinh Nghệ kéo về đến phòng. 

    "Hôm nay Tưởng Lễ bị gì vậy chứ?" Chung Kỳ ngồi trên mạn giường lầm bầm, "Con trai uống say đều như vậy sao?" 

    ". . . . . . Chắc vậy." Thái độ Đinh Nghệ vừa rồi lạnh như băng lại còn cứng rắn, dường như đã làm Tưởng Lễ bất mãn.

    Anh ta hài lòng hay không, Đinh Nghệ không quan tâm lắm. Dù sao đó cũng là người cô không thèm để tâm. Cô thật ra không thích Tưởng Lễ, đặc biệt là chán ghét hành vi mới vừa rồi của anh ta.

    Nhưng mà, cô sợ Chung Kỳ có ý kiến với cô.

    Nói thật, bạn bè trai gái người ta, đừng nói hôn môi trước mặt mọi người, dù làm chuyện gì khác nữa, người ngoài cũng quản không được. Nhưng hôm nay vẫn quá nguy hiểm. Vì Tưởng Lễ và cậu trai kia đều đã say khướt, đàn ông uống say sau cùng sẽ muốn làm chuyện gì?

    Đinh Nghệ thoáng nhìn Chung Kỳ. Cô nghĩ, lần sau dù cho Chung Kỳ nài nỉ cô thế nào chăng nữa, cô cũng sẽ không đi cùng cô ấy.

    "Đinh Đinh," hai người nằm trên giường, đều chưa ngủ, Chung Kỳ nhích lại gần hơn, thì thầm, "Cậu nói xem, có phải tớ không nên đối với Tưởng Lễ như vậy. . . . . ."

    "Cậu đối với anh ta thế nào?" Đinh Nghệ quay đầu hỏi.

    "Thời gian bọn tớ hẹn hò cũng không ngắn," Chung Kỳ nói, "Cậu nói xem tớ có nên cùng anh ấy. . . . . . Anh ấy rất muốn, tớ nhìn ra được."

    "Vậy cậu có muốn không?" Đinh Nghệ hỏi rất thản nhiên.

    Chung Kỳ ngớ ra giây lát. Cô còn cho rằng Đinh Nghệ sẽ ngượng ngùng gì gì đó.

    "Đinh Đinh, cậu trưởng thành rồi." Chung Kỳ ra vẻ cảm thán nói.

    Đinh Nghệ không khỏi nở nụ cười. 

    Chung Kỳ ngập ngừng một chút mới nói: "Tớ không muốn. Cậu phải hiểu rõ tớ chứ? Đừng thấy tớ ham đùa giỡn, nội tâm tớ thật ra rất truyền thống."

    "Tớ biết. Cậu đã không muốn, vậy thì đừng nhân nhượng anh ta," Đinh Nghệ nói, "Cũng đừng làm gì để anh ta nghĩ là cậu muốn." 

    "Lẽ nào anh ấy tưởng tớ chỉ đang ngượng ngùng à?" Nhớ lại Tưởng Lễ mấy ngày gần đây nóng lòng muốn thử, Chung Kỳ cũng có chút thất vọng, "Sao con trai lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện này."

     Đinh Nghệ không lên tiếng. Cô cũng không hiểu những chuyện này. Lúc cô thật sự "muốn", đối tượng đều là Hải Linh, mà Hải Linh thì lúc nào cũng đáp ứng cô.

    Chuyện này sao giống nhau được chứ? Đinh Nghệ cảm thấy tâm tư mình lửng lơ không sao hiểu rõ, cô và Hải Linh cũng đâu phải người yêu, sao lại đánh đồng với quan hệ giữa Chung Kỳ và Tưởng Lễ.

    "À mà nè," Chung Kỳ đổi giọng nhiều chuyện, "Tên Trương Bân kia thích cậu đó. Cậu thấy anh ta thế nào hả?"

    "Tớ được phép nói thật lòng không?" Đinh Nghệ hỏi.

    "Đương nhiên nhất định phải nói thật lòng chứ." Chung Kỳ nói. 

    "Chẳng ra gì." Đinh Nghệ thẳng thắn.

    "Tớ biết ngay cậu sẽ không thích người béo ú như anh ta mà . . . . . ." Chung Kỳ cười hi ha, "Vậy tóm lại là cậu thích con trai ra sao hả? Cảm thấy cậu chắc chắn phải yêu cầu cực kỳ cao." 

    Con trai sao? Trong đầu Đinh Nghệ một mảnh trống rỗng, cô không nghĩ ra được người nào. Cô vốn đã không giỏi giao tiếp, đến Nam Châu rồi cũng chỉ quen biết lác đác vài ba người khác giới. Nếu nói để lại cho cô ấn tượng tốt, chắc cũng chỉ có Lưu Tử Minh thôi.

    Nhưng mà, Lưu Tử Minh đối với cô mà nói cùng lắm chỉ có thể làm bạn. 

    Đinh Nghệ lắc đầu: "Tớ chẳng có yêu cầu gì."

    Chung Kỳ "chậc" một tiếng: "Người ngoài miệng nói không có yêu cầu, mới là người nhiều yêu cầu nhất." 

    Đinh Nghệ quay đầu nhìn cô, cắn cắn môi: "Nếu tớ nói. . . . . . Tớ không thích con trai thì sao?"

    Chung Kỳ lặng im giây lát: "Chắc là cậu chưa gặp được người cậu thích thôi? Đừng kết luận sớm như vậy." 

    Thấy Đinh Nghệ không nói gì, Chung Kỳ lại nói, "Có phải cậu bị cô gái kia dụ dỗ mới sinh ra ảo giác như vậy không? Không phải cậu vẫn đang nhớ nhung cô ta chứ?"

    Chung Kỳ than thở: "Đinh Đinh, tớ cứ cảm thấy là tớ đã hại cậu. Sao mà vừa đến Nam Châu, xu hướng tính dục của cậu liền có vấn đề vậy chứ."

    "Chuyện này không liên quan đến cậu," Đinh Nghệ nhìn cô, "Thời đại học, tớ cũng chưa từng thích con trai." 

    "Nhưng mà. . . . . ." Chung Kỳ lắp ba lắp bắp, "Tớ thấy thường ngày cậu cực giống gái thẳng nha, còn cùng nữ sinh phòng bên cày phim Hàn, truy lùng tiểu thịt tươi.*"

     *Tiểu thịt tươi: là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

        "Cô ấy chạy đến chia phần cho tớ, tớ không cách nào từ chối." Đinh Nghệ nhớ đến cô gái kia, đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong, cười lên liền có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khi nói chuyện hai má phúng phính hồng hồng tự nhiên. Lần đầu tiên khi cô ấy chia sẻ tiểu thịt tươi với Đinh Nghệ, nhìn vào ánh mắt sáng long lanh đầy mong chờ của cô ấy, Đinh Nghệ cười nói: Được. Sau đó cùng cô nàng xem không ít phim Hàn. Đinh Nghệ cũng không ngờ bản thân mình lại dịu dàng và kiên trì đến vậy.

        Sau đó nữa, cô gái kia có bạn trai, thời gian cày phim ít đi rất nhiều, quan hệ với Đinh Nghệ cũng dần nhạt đi. Về sau, Đinh Nghệ không bao giờ xem phim Hàn nữa.  

        "Cậu nói như vậy. . . . . . Tớ cũng ngẫm lại, lúc đó tớ cảm thấy cậu đối với Cao Vũ cực kỳ tốt." Chung Kỳ nhớ lại chuyện thời đại học.

        Cô gái phòng bên trong ký túc xá tên là Cao Vũ, là hoa khôi lớp bọn họ, Chung Kỳ không ưa cô nàng lắm, cảm thấy cô ấy cả ngày đều cố tình thả thính, giọng điệu nói chuyện với con trai và con gái cũng khác nhau hoàn toàn. Nhưng Đinh Nghệ và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. 

        Lúc đó Chung Kỳ cũng không nghĩ gì sâu xa. Giờ qua chuyện Đinh Nghệ chơi gái, cô không khỏi rùng mình: "Đinh Đinh, cậu đừng làm chuyện gì ngu ngốc nha. Có đường lớn cậu không đi, sao cứ khăng khăng đâm đầu vào hẻm nhỏ đầy gai chứ?" 

        Đinh Nghệ nhìn Chung Kỳ.

        Lẽ nào tất cả mọi người cảm thấy, cô có thể khống chế ý thích của bản thân, ra một quyết định liền giải quyết mọi vấn đề? Trong lòng quyết định "đi đường lớn" thì Đinh Nghệ lập tức có thể thích Trương Bân, Lý Bân, Vương Bân à?

        Đinh Nghệ cũng muốn như vậy. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Cô đâu cần phải tranh đấu, rối rắm thế này.

    Tiểu Thư (Miss) - Chương 26 (....)

        Chương 26:

     

        Bọt bong bóng mang theo mùi sữa, chậm rãi lướt trên da thịt. Mùi hương, sẽ gợi lên cảm xúc, ký ức.

        Ngửi thấy mùi hương này, Đinh Nghệ nhớ đến cảm giác rung động khi Hải Linh quay đầu nhìn cô mỉm cười, còn có trầm mê lúc hoan ái cùng Hải Linh. Lòng bàn tay vô tình cọ qua đỉnh ngực đang dựng đứng, Đinh Nghệ xiết bao mong muốn bàn tay này là của Hải Linh. Ngón tay thon dài thuận theo hướng cọ rửa mà dời xuống dưới. Cảm giác trống rỗng giống như một cái động tối đen, ngón tay bị cắn nuốt vào trong, một ngón, hai ngón, hơi nhói đau. Cảm giác khô khốc nói cho cô biết, trống rỗng không phải đến từ nơi này, mà là trái tim.

        Cô mở mắt, chìa tay dưới vòi sen cọ rửa, sau đó lau nước đọng trên mắt. 

        Rất nhớ cô ấy.

        Nhớ đến mức không thể tự lừa gạt bản thân mình. Nhớ món nhiều rau thơm Hải Linh làm. Nhớ dung mạo cô ấy cứ không ngừng vẽ ra trong đầu. Làm cô quên sạch mấy tờ giấy kiểm tra kia.

        Hải Linh sẽ tìm được công việc thật tốt, rời bỏ thôn Châu phải không? Đinh Nghệ đoán không ra. Cô chưa từng hỏi Hải Linh sao lại phải làm nghề này. Đến tận bây giờ, cô mới nhận ra mối liên kết giữa mình và Hải Linh lại mong manh đến vậy. Cô không biết quá khứ của Hải Linh, càng không biết tương lai cô ấy muốn đi đâu, làm gì.

        Tệ hơn nữa là, ngay khi cô nhận ra  cô có dục vọng tìm hiểu Hải Linh thì đã trễ mất rồi.

        Đinh Nghệ quấn khăn tắm ra ngoài, đóng cửa phòng tắm. Trên cửa gắn một tấm gương, cô xoay người ngắm nhìn chính mình phản chiếu trong đó. Cảm giác bản thân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


        "Có kết quả kiểm tra chưa?" Chung Kỳ nhìn thấy Đinh Nghệ vào vội hỏi. 

        "Ừ. . . . . . Không có vấn đề gì." Đinh Nghệ nói. 

        Chung Kỳ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Haiz, đúng rồi, Tưởng Lễ nói tuần này muốn đưa tớ ra mắt bạn bè, cậu đi chung với tớ nha?" 

        Đinh Nghệ ngẩn người: "Gì chứ? Không phải Tưởng Lễ đã biết tớ rồi sao?"

        "Hơ, còn phải nói toẹt ra nữa," Giọng Chung Kỳ vừa trách móc lại vừa ngọt ngào, "Anh ấy nói hai người bọn tớ nên họp mặt hết bạn bè ở Nam Châu một lần, lần này á, anh ấy mời, chúng ta cùng đến công viên nước chơi."

        "Vậy tớ. . . . . ." Đinh Nghệ chần chừ.

        "Đi mà đi mà," Chung Kỳ làm nũng nói, "Dù sao chủ nhật cậu cũng đâu làm gì. Vé công viên nước đắt dã man, cậu không muốn chặt anh ấy một lần hả?"

        "Nhưng mà công viên nước xa nội thành lắm, phải ở lại đúng không?" Đinh Nghệ vẫn cứ do dự. Cô không muốn đi chơi cùng một đám người không quen biết.

        Nhưng nghĩ đến Chung Kỳ cũng muốn đi, nếu cô không đi cùng, vậy Chung Kỳ phải ở một mình.

        "Có tớ đây mà, cậu sợ gì chứ." Chung Kỳ nói.

        "Vậy được rồi." Đinh Nghệ cuối cùng vẫn đồng ý. 


        Công viên nước đúng thật rất xa nội thành, nhưng được xem là khu giải trí lớn nhất, đẹp nhất thành phố Nam Châu, nơi này cứ đến cuối tuần là lượng khách lại đông nghẹt. 

        Lăn qua lộn lại, đã bảy tám giờ tối rồi. 

        Đinh Nghệ rốt cuộc cũng hiểu vì sao Chung Kỳ cứ cuối tuần ra ngoài chơi là phải ngủ lại bên ngoài. 

        Khách sạn bình dân, Chung Kỳ và Đinh Nghệ ngủ một phòng, Tưởng Lễ và đám anh em của anh ta chen chúc một phòng. Dù sao bọn họ cũng đều xem như là chúa thức đêm.

        "Kéo bạn gái cậu với Tiểu Đinh qua đây chơi game đi chứ?" Một anh chàng tên Trương Bân đề nghị. 

        Tưởng Lễ nhìn qua Trương Bân, nụ cười trên mặt trở nên mờ ám: "Đã săn sóc Tiểu Đinh người ta cả ngày nay rồi, còn chưa đã ghiền à?" 

        Cả đám con trai đều cười ầm lên.

        Tên Trương Bân này, gần như viết hẳn hai chữ ân cần lên mặt, cả một ngày trời đều quây quanh Đinh Nghệ.

        Trương Bân không chút đỏ mặt nói: "Nhanh lên, nhanh lên. Còn dông dài, cậu có còn là người không vậy? Nếu không phải tại cậu đưa ảnh bạn gái cậu chụp cùng Tiểu Đinh cho tớ xem, tớ có thể biến thành bộ dạng này sao? Nhìn đi, cậu nhìn đi," Nói xong anh ta liền vén lên cái bụng nhão bóng loáng của mình, "Giờ tớ siêu tiều tụy rồi đây này."

        Mấy tên con trai lại được một trận cười vang: "Chuyện này mà cũng trách Tiểu Đinh à? Do cậu phế quá thôi!" 

        Trương Bân huých Tưởng Lễ một cái: "Mau gọi hai người đó qua đây đi."

        "Được rồi được rồi." Tưởng Lễ nói xong mở cửa ra ngoài. 


        "Tôi không biết chơi ma sói." Đinh Nghệ lắc đầu. 

        So với chuyện cô không biết chơi ma sói, đến phòng một đám con trai lại càng không thể.

        "Chơi trò khác nha," Chung Kỳ ôm cánh tay cô, làm nũng, "Đi với tớ đi mà, cậu mà không đi, vậy tớ cũng không đi đâu." 

        Đinh Nghệ bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vậy được rồi."

        Cô không thích tình thế này, chính là vì bản thân không giỏi giao tiếp với người khác, lại càng không giỏi chơi game. Cô cảm thấy đọc tiểu thuyết còn thú vị hơn mấy chuyện này.

        Vì phối hợp với Chung Kỳ, Đinh Nghệ vẫn chơi một ván ma sói. 

        Trương Bân ngồi cạnh cô giải thích quy tắc trò chơi. Trên người chàng trai trẻ có mùi đặc thù, khiến Đinh Nghệ lẳng lặng lùi về sau một chút.

        Mấy tên con trai càng chơi càng điên, Trương Bân đề nghị chơi thật hay thách, kết quả một tá bia giao đến, còn chưa chơi được mấy lần, Tưởng Lễ và một tên con trai trong đám đã uống say mèm. 

        "Tớ có gì mà không dám chứ. . . . . ." , Cậu trai say bí tỉ nhặt tấm danh thiếp trên sàn lên.

        "Hức hờ ——" còn chưa mở miệng, cậu ta đã nấc cụt, chọc cho cả Chung Kỳ đều cười ầm lên. 

        Lúc đầu Đinh Nghệ chưa kịp nhận ra cậu ta đang làm gì. Đợi đến lúc cậu ta cúp máy rồi, nhái theo giọng điệu nũng nịu của cô gái trong điện thoại với mấy người kia, Đinh Nghệ mới chợt bừng tỉnh. 

        "Cô ta không thèm tới đâu," Trương Bân cười nói, "Chắc chắn cô ta cho rằng là mấy con ma men, gọi vớ vẩn thôi."

        "Nếu người ta không đến, lượt tiếp theo cậu phải uống đó!" Một cậu trai khác cười nói.

        Chỉ chốc lát sau, trước cửa thật sự truyền đến tiếng gõ, đám con trai đưa mắt nhìn nhau, sau đó chỉ vào người cậu trai kia cười ha hả. 

        Cậu trai kia đã vơi bớt men say, trên mặt giờ đây cũng mang theo chút hối hận, vừa mở cửa ra nhìn, một cô gái có gương mặt thanh tú, vóc người uyển chuyển đang đứng trước cửa, cười duyên hỏi: 

        "Xin hỏi là Lý tiên sinh phải không?"

        "Không phải, cô tìm nhầm rồi." Cậu trai đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó liền muốn đóng cửa.

        Nụ cười trên mặt cô gái chợt cứng đờ, lập tức đỡ lấy cửa: "Sao có thể chứ? Đây là phòng 3223 mà."

        "Thật tình không có Lý tiên sinh." Cậu ta quyết giả ngu đến cùng. 

        Mấy người xem náo nhiệt phía sau cố nén cười. 

        Lúc này Đinh Nghệ cũng bước đến: "Nhường đường chút, tôi muốn về phòng lấy đồ." 

        Cậu trai kia nhường đường cho cô qua xong lập tức đóng cửa lại. 

        Cô gái kia bị nhốt ở ngoài, trông có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy điện thoại ra nhìn thử, chần chừ một lúc mới xoay người bỏ đi. 

        Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô nàng, cắn cắn môi.

    Chương mới nhất

    Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7