Trang

26/02/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 28

    Chương 28:


    Ánh đèn mờ mờ. Nằm trong căn phòng thế này, vốn không phân rõ bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm. Nhưng Hải Linh biết, hiện giờ đã tối rồi.

    Cũng chỉ đến tối, đám khách bị cô hủy kết bạn trên Wechat kia mới đứng canh bên cổng chống trộm dưới lầu nhà cô. Nhà tự xây không có bảo vệ. Cô cũng không thể báo cảnh sát.

    Từ ban công nhìn xuống, dường như không có ai dưới lầu. Hải Linh dè dặt xuống lầu quét mở cổng. 

    Cổng vừa mở ra thân thể cô liền cứng đờ.

    "Sao không thấy cô em đi làm nịp (vậy)?" 

    Hình như là giọng phương Bắc. Hải Linh hốt hoảng nhớ đến anh ta. Trông anh ta thấp người nhưng rắn chắc, gương mặt thô lỗ làm cho mấy cô gái ốm yếu run lẩy bẩy mỗi khi đối diện.

    Hải Linh không để ý đến gã, trực tiếp xoay người đóng cửa lại, nhìn qua khe cửa nói: "Giờ tôi nghỉ làm rồi, phiền anh đừng. . . . . ." 

    "Nghỉ làm là xong à," gã đàn ông ngắt lời cô, "Mày để tao vào huây (đi), tao nói với mày vài câu thôi."

    Hải Linh mím chặt môi, cô biết gã muốn nói gì. Gã đàn ông xấp xỉ 40 này muốn làm "vợ chồng hờ" với cô, trước đây đã từng đề cập với Hải Linh, bị Hải Linh gạt đi. 

    Thấy Hải Linh muốn lên lầu, gã đàn ông nóng lên: "Đều ra đời làm công, có người chăm sóc còn chê à? Tao còn chưa chê mày nịp (đấy), mày đừng để tao nói mấy lời khó nghe lé (nữa)."

    "Tôi nói rồi, tôi không mượn." Hải Linh gằn từng chữ, giọng nói không lớn, nhưng rất kiên định. Cô biết những người này suy tính chuyện gì. Bọn họ muốn có một con gà không tốn tiền, tối đến cho họ chơi miễn phí.

    Gã đàn ông chống hông, mắt trừng trừng, miệng lưỡi vụng về không biết nói gì để phản bác, cả buổi mới phun ra một câu chửi thề kinh điển. (Là Đmm đó :))) )

    Hải Linh cũng không thèm để ý đến gã, xoay người lên lầu. Vừa mới bước được hai bậc thang, nghe thấy sau lưng "tích" một tiếng, cô quay đầu nhìn lại, một hộ gia đình quét thẻ, gã đàn ông kia chèn tay vào cửa, nhanh nhẹn lủi vào trong.

    Gã ngẩng đầu lên cười với Hải Linh, lộ ra hàm răng xỉn màu. 

    Hải Linh quay đầu lao lên lầu. Trước giờ cô chưa từng sợ hãi đến vậy.

    Địa chỉ của cô chắc chắn là do điếm trưởng âm thầm bảo tiếp tân tiết lộ. Điếm trưởng không muốn cô thoát khỏi nghề này, cũng vì sợ cô ăn năn hối lỗi đi tố cáo tiệm mát xa. Nếu đã bỏ đi, chi bằng đi xa xa chút, đỡ phải rước phiền phức đến cho tiệm.

    Muốn thoát hẳn à, nào có dễ như vậy chứ.

    "Cả thôn Châu đều biết mày gắn với cái nghề gì mà." 

    Hải Linh điên cuồng lao lên trên, nhưng người cô không khỏe như vậy, rất nhanh đã bị gã đàn ông đuổi kịp. Cổ tay thon gầy bị bàn tay thô ráp siết chặt:

    "Mày chạy cái gì? !"

    Hộ gia đình vừa vào kia xách theo đồ ăn, lúc đi qua hai người còn liếc mắt nhìn.

    Hải Linh hướng ánh mắt cầu cứu nhìn cô gái. Cô ta lập tức cúi thấp đầu, xách đồ bước nhanh lên lầu. 

    Hải Linh bình tĩnh lại, quay đầu nhìn vào mặt gã đàn ông kia: "Thả tôi ra."

    Gã đàn ông bị thái độ bình tĩnh của cô dọa, khựng lại hai giây liền phấn khích nói: "Cô em chịu lé (rồi)?" 

    "Lên trên nói đi, nhà tôi ở ngay lầu trên đó." Hải Linh nở nụ cười nói. Ngón tay cô siết chặt dây túi xách.

    "Cô em lên trước đi." Gã đàn ông nghiêng người, cảnh giác nhìn cô.

    "Anh đi trước đi mà," Hải Linh quyến rũ vén vén tóc, bộ ngực còn trập trùng lên xuống, đôi môi son khẽ cong lên, "Vừa rồi anh làm người ta mệt chết đi được, đi không nổi nữa." 

    Gã đàn ông thường ngày gặp toàn mấy bà thím quê mùa cục mịch, vừa gặp Hải Linh, liền không nhúc nhích nổi. Cô vừa làm nũng, cả người lại nhũn qua một bên, thứ đồ chơi dưới đũng quần gần như sắp chào cờ.

    "Cô em nghỉ chút đi, gấp cái gì." Gã đàn ông cũng thả cô ra. 

    Thừa dịp gã ngẩng đầu quan sát bố cục tòa nhà tự xây này, Hải Linh nhẹ nhàng lui về sau rồi lao xuống.

    Tốc độ cô xuống lầu cũng nhanh hơn nhiều. Gã đàn ông đuổi theo phía sau, cô vừa chạy bạt mạng vừa móc chìa khóa trong túi xách ra.

    "Tích" một tiếng, gã đàn ông chậm một bước liền bị nhốt bên trong. Mấy lời tục tĩu khó nghe phun ra từ miệng gã. 

    Hải Linh không dám dừng lại, bởi vì rất nhanh sẽ có nhà khác mở cửa. Cô rất mừng mình mang theo túi xách ra ngoài, trong túi có điện thoại và thẻ ngân hàng. 

    Chạy một mạch đến cửa thôn Châu, Hải Linh mới dừng lại. Cô thở hồng hộc, tóc cũng rối tung, tim đập điên cuồng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

    Cô dựa vào biển báo xe buýt trước cửa thôn Châu, quay đầu nhìn lại cũng chẳng thấy ai đuổi theo, bấy giờ mới thở phào, lau mồ hôi trên trán.

    Ước chừng đã hơn bảy giờ, khoảng thời gian nhân viên công sở tan tầm, xe buýt hệt như hộp cá mặn, người người chen chúc nhau.

    Đinh Nghệ cũng nằm trong đại đội cá mặn. 

    Xe dừng trước cửa thôn Châu, cuối cùng cũng được phóng thích khỏi buồng xe đầy mùi mồ hôi khó chịu. 

    Cô tự hỏi sau này có nên đạp xe đạp công cộng không? Cũng không chậm hơn bao nhiêu, còn thoải mái hơn ngồi xe buýt.

    "Đinh Nghệ."

    Đinh Nghệ quay đầu lại, cô nghe loáng thoáng có người gọi mình. 

    Vừa quay đầu liền có rất nhiều người nhìn cô, nhưng cô chẳng quen biết ai cả. Cô nghĩ, chắc là cô nghe nhầm rồi.

    Đi chưa được mấy bước, cô lại không nhịn được quay đầu, giống như tâm linh tương thông, chuẩn xác tìm thấy người kia trong đám đông. 

    Tạ ơn vì thành phố này luôn sáng đèn, soi sáng tất cả mọi thứ dù nên thấy hay không.

    Cô muốn xoay người đi tiếp giống như những người bình thường, tránh xa hóc hẻm tăm tối, sống một cuộc đời cô nghĩ là bình yên. Nhưng chân cô giống như bén rễ, ngăn không cho cô chạy về phía ánh sáng nghe có vẻ rất dễ dàng. 

    Hải Linh dựa vào tấm biển chờ xe buýt nghỉ xả hơi, cuối cùng bình ổn hơi thở mới cúi đầu lấy khăn giầy lau mồ hôi. Cô nghĩ, nếu không thì bắt xe đến nhà ga đi. Bất luận ra sao, cha mẹ chung quy vẫn là cha mẹ. . . . . .

    Khẽ ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày đế thấp màu nâu không có gì đặc biệt, một phần mắt cá chân trắng nõn, nhỏ nhắn lộ ra, chiếc quần ống rộng màu kem bị gió đêm thổi bay bay.

    Hải Linh thuận theo đôi chân mảnh mai kia nhìn lên. 

    "Chị sao vậy ?" Đinh Nghệ lo lắng nhìn cô, "Có phải lại bệnh rồi không?"

    Cô vốn không muốn quay lại đây, nhưng Hải Linh rất không ổn. Cô không nhẫn tâm liền quay lại. 

    Là ảo giác sao? 

    Hải Linh vươn tay muốn chạm vào mặt cô, lại bị Đinh Nghệ bắt lấy.

    "Tay chị cũng đâu nóng." Đinh Nghệ lại sờ thử trán cô, "Chị không bị bệnh? Vậy thì làm sao? Xảy ra chuyện gì hả?" 

    Đinh Nghệ nóng ruột muốn chết, vậy mà Hải Linh không chịu nói gì, cứ nhìn cô như vậy không chớp mắt. Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước, hai giọt lệ liền lướt xuống.

    "Chị. . . . . . Chị đừng khóc mà." 

    Đinh Nghệ luống cuống, bên cạnh bắt đầu có người nhìn qua, cô lập tức ngậm miệng, lấy khăn giầy đưa cho Hải Linh.

    Hải Linh cầm trong tay lại chẳng chịu lau. Đinh Nghệ thở dài lấy giấy từ trong tay cô, hết sức tự nhiên lau nước mắt giúp cô. 

    Có lẽ là do Hải Linh quá tiều tụy thậm chí nhếch nhác làm cô tạm thời quên mất Hải Linh đối với mình có sức hấp dẫn trí mạng, vậy nên giúp cô ấy như đang giúp đỡ một người ven đường bình thường.

    

    Đến khi quét mở cửa phòng nhà nghỉ, Đinh Nghệ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: Cô không nên như vậy.

    Dù chỉ là giúp cô ấy thu xếp cũng là không thích hợp. Hải Linh không biết tự tìm nhà nghỉ sao? Sao cô phải làm giúp chứ? Trong lòng Đinh Nghệ không ngừng thuyết phục chính mình: Một lần cuối cùng. 

    "Vậy tôi đi đây? Có chuyện gì thì gọi cho tôi." Đinh Nghệ nói với Hải Linh đang đứng trước cửa. 

    "Ừ." Hải Linh nhẹ giọng đáp. Cô rũ mi mắt, giống như một con vật ngoan hiền. 

    "Tạm biệt." Đinh Nghệ xoay người, gót giày gõ lên mặt đất phát ra tiếng vang lảnh lảnh.

    "Cộp," một bước, "Cộp", hai bước. Dừng lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7