Chương 25:
Hải Linh nhìn Đinh Nghệ. Đinh Nghệ cảm thấy bản thân như đang trần trụi trước mắt cô ấy, điều này làm cô thấy rất khó chịu. Hình như yêu cầu của cô hơi quá đáng nhỉ?
"Vậy. . . . . . Tôi đi đây." Đinh Nghệ xoay người, khó khăn cất bước. Động tác rất chậm, dường như sự chậm chạp có thể làm dịu thời khắc lúng túng, nặng nề này.
Sau lưng có một đôi tay thon gầy nhẹ ôm lấy eo cô.
Đinh Nghệ sững người.
Cô quay đầu, trên mặt Hải Linh mang theo ý cười dịu dàng: "Ôm tôi một lần đi?"
"Ừ." Gần như ngay tức khắc xoay người, kéo cô ôm vào lòng.
Cái ôm còn chưa đến ba giây.
"Tôi đi đây." Đinh Nghệ rốt cuộc chạy trối chết.
". . . . . . Mục tiêu quý này, đồng nghiệp mới đến cần phải làm quen với sản phẩm cũ của công ty. . . . . . Muốn sửa cũ thành mới, nhất định phải. . . . . ."
Đinh Nghệ nhìn ghi chú của mình trong cuộc họp lúc sáng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ không biết đã viết gì.
"Tiểu Đinh!"
Trên đường đến phòng uống trà, Đinh Nghệ bị Lưu Tử Minh gọi lại.
"Sao vậy? Từ cuộc họp lúc sáng đã thấy em đứng ngồi không yên, có phải bị bệnh rồi không, hay là có chuyện gì?"
Lưu Tử Minh từ phía sau cô chạy đến, cùng cô chầm chậm sánh vai bước đi, ép giọng thật nhỏ.
"À, không có gì." Đinh Nghệ cúi đầu nói.
"Em đã là đồng nghiệp, còn là tổ viên của tôi, tôi phải có trách nhiệm với em," Lưu Tử Minh nghiêm túc nói, "Có tâm sự hay khó khăn gì đều có thể nói với tôi," Anh nói rồi cười cười, "Công đoàn sẽ giúp đỡ em."
Đinh Nghệ nhìn anh, cũng khẽ mỉm cười: "Thật sự không có chuyện gì. . . . . . Ừm, vậy, ngày mai tôi, có thể xin nghỉ nửa ngày không ạ?"
Thẻ nhân viên trước ngực Lưu Tử Minh lắc lư theo bước chân anh: "Đương nhiên không thành vấn đề! Có phải bị bệnh rồi không?"
Sự nhiệt tình của anh làm Đinh Nghệ hơi ngại, còn cả khó xử: "Dạ. . . . . . Vâng, muốn đến bệnh viện xem thử có vấn đề gì không."
"Được, chiều nhớ gửi tôi đơn xin phép, tôi ký xong giúp em đưa thẳng cho giám đốc."
Giám đốc bộ phận R&D hơi dữ, cho nên người trong bộ phận xin nghỉ đều nhắn trước với tổ trưởng, nhờ tổ trưởng nói với giám đốc.
"Dạ, vậy thì cảm ơn anh." Đinh Nghệ quay đầu nhìn anh, nở nụ cười cảm ơn.
"Em xem, vẫn là em cười lên xinh hơn. Ai cũng bị bệnh mà, ngày mai khám kỹ chút nha. Đúng rồi, nhớ phải dùng thẻ bảo hiểm. . . . . ."
Sự ân cần của Lưu Tử Minh rất chân thành.
Đi đến cửa phòng làm việc, hai người ăn ý ngậm chặt miệng, lặng lẽ về lại vị trí của mình.
Đinh Nghệ ngồi xuống mở màn hình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Tử Minh đang ngồi đối diện làm mặt quỷ. Vừa hay anh đưa lưng về phía giám đốc. Đinh Nghệ không khỏi mỉm cười.
Hai ngày nay, Đinh Nghệ sống trong thấp thỏm. Cô cũng biết mình trốn chạy thế này là không đúng. Cô cần phải làm việc nghiêm túc, cần phải cố gắng thích ứng với việc ra trường, bước vào đời sống xã hội.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy có chỗ không đúng.
Cô cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì đó, để rồi đánh mất thứ gì đó. Nhưng mà những lời Chung Kỳ nói với cô, cả kinh nghiệm và lý trí cũng nói cho cô biết, lựa chọn của cô là đúng đắn.
Bởi vì tuổi trẻ cứ dễ dàng bắt đầu những thứ không nên bắt đầu, cho nên nhất định phải có ngày nào đó kết thúc. Nói một cách văn thơ là: Cải tà quy chính.
Cô hiểu rất rõ, nhưng lại vờ như không biết —— Tất cả do dự, tranh đấu đều bắt nguồn từ nội tâm không kiên định. Ngay khi cô tự nhủ với bản thân, cô làm vậy là bất đắc dĩ mà thôi, ánh mắt người ngoài chỉ là danh nghĩa dùng để che giấu nội tâm yếu hèn. Sở dĩ gọi là con người, chính là vì có thể trong ngoài bất nhất, hành động trái với suy nghĩ.
Lúc tan làm, trên xe buýt chẳng có mấy người. Đinh Nghệ để mặt mộc, nhìn ra ngoài cửa kính. Gương mặt cô phản chiếu mờ mờ nhạt nhạt trên kính, có chút méo mó.
Cô thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại.
"Tôi. . . . . . Xét nghiệm gan, xét nghiệm máu chẩn đoán viêm gan."
"Sáng giờ ăn gì chưa?" Y tá nhận đăng ký không thèm ngẩng đầu.
"Chưa ạ."
"Muốn xét nghiệm bệnh truyền nhiễm à?"
"Dạ. . . . . ."
"Vậy nhớ dành thời gian đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh một chuyến nha." Y tá vẫn cúi đầu.
Kiểm tra virus HIV nhất định phải đến Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa dịch bệnh, trước đó Đinh Nghệ đã tra trên mạng rồi. Giờ y tá nói vậy, cô lại bắt đầu khẩn trương.
Lấy máu ở khoa xét nghiệm xong, Đinh Nghệ ấn qua loa mấy lần lên vết kim tiêm, lập tức lao không ngừng về phía Trung tâm Kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.
"Về rồi hả? Kết quả kiểm tra thế nào?" Chung Kỳ hỏi.
"Vẫn chưa trả kết quả," Đinh Nghệ thả túi xách xuống, "Ngày mai có."
Chung Kỳ ôm máy tính vào phòng ngủ, thoải mái nói: "Chắc là không sao đâu. Cậu có thể hỏi thử cô gái kia, trước đây cô ta có phải luôn mang bao không. . . . . ."
"Là sao?" Đinh Nghệ cau mày.
"Nếu bọn họ mang bao, cũng có nghĩa là rất an toàn rồi," Chung Kỳ nói, "Có điều nghe nói, đại đa số gái điếm đều sẽ chiều theo khách, khách nói không mang thì bọn họ không mang."
"Nhưng mà. . . . . . Mấy người khách đó chắc cũng biết sợ chứ, sợ bị lây bệnh. Cho nên. . . . . . Chắc là bọn họ sẽ mang bao." Tay Đinh Nghệ ngập ngừng.
"Sao tớ biết được," Chung Kỳ nhún nhún vai, "Cậu đi hỏi thử cô gái kia đi. Haiz, tớ thấy cậu đúng là gan to hơn trời mà. Cũng may bây giờ còn chưa muộn. . . . . ."
Đinh Nghệ ậm ờ trả lời.
Cô cầm khăn vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc trước mua sữa tắm trên mạng, cô bỏ luôn nhãn hiệu trước giờ vẫn dùng, lén lút mua loại giống Hải Linh.
Mùi sữa bò, 19 đồng một bình bự chảng. Không biết dùng bao lâu mới hết được.
Đinh Nghệ khom lưng nặn một chút vào lòng bàn tay, thoa lên vai cọ cọ. Mùi hương thuộc về Hải Linh ngập tràn trong nhà vệ sinh. Dường như cũng chẳng khó dùng hơn bình 200 đồng.
Đinh Nghệ nhắm mắt, ngẩng đầu dưới vòi hoa sen, nước ấm bắn lên mặt rồi dịu dàng lướt qua người cô.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét