Trang

01/03/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 32

    Chương 32: 


    Ba phút trôi qua, đề nghị không được chấp nhận.

    Năm phút, mười phút. . . . . . Thời gian trôi qua từng chút một, lòng Đinh Nghệ cũng càng lúc càng xoắn lại. Chắc là, chắc là chị ấy vẫn chưa thấy nhỉ?

    ". . . . . . Tiểu Đinh?"

    "Hả?" Đinh Nghệ tỉnh táo lại. 

    Lưu Tử Minh nhìn cô khó hiểu: "Em không sao thật chứ? Hình như tâm trạng em có vẻ không tốt lắm đó."

    "Không sao." Đinh Nghệ nói.

    Lưu Tử Minh lái xe xuống tầng hầm. Đi thang máy lên tầng ba, chính là "Cháo Nam" trứ danh.

    Khác với tập quán ẩm thực mặn mà, dầu mỡ ở quê Đinh Nghệ, người Nam Châu người thích nấu cháo, hầm canh. Phương thức ẩm thực này vừa dưỡng sinh lại còn có thể bình tâm tĩnh khí. 

    Lưu Tử Minh vừa đi trước dẫn đường vừa nói: "Ăn nhiều cháo một chút, thì sẽ không vì mấy chuyện nhỏ mà bốc hỏa nữa."  

    Lưu Tử Minh đưa thực đơn cho Đinh Nghệ, Đinh Nghệ chống cằm nói: "Tôi chưa ăn bao giờ, anh chọn đi ạ. Tôi gì cũng được."

    Lưu Tử Minh cười cười: "Vậy chắc tôi phải gọi món ngon nhất rồi, bằng không em lại cảm thấy cháo phương nam cũng không có gì hấp dẫn. Haiz, căng thẳng quá đi." 

    Đinh Nghệ kéo kéo khóe miệng cười nói: "Không sao đâu, tôi không kén ăn lắm."

    Cuối cùng Lưu Tử Minh cúi đầu chọn món, Đinh Nghệ tranh thủ nhìn qua điện thoại. Cầm trong tay quá lâu, màn hình cũng có chút ẩm ướt. 

    Vẫn không có hồi âm. Đinh Nghệ mím mím môi, ấn giữ khởi động lại.

    Thậm chí cô còn hi vọng là điện thoại hỏng rồi.

    Cơm nước xong về lại công ty, Đinh Nghệ mới nhớ cô còn giữ số điện thoại của Hải Linh. Gọi, kết thúc cuộc gọi. Xem ra đó là số cô ấy dùng lúc hành nghề. Đinh Nghệ bất chấp, nạp cho số điện thoại đó 50 đồng. Cách vài phút lại gọi, đã kết nối.

    "Alo?" Đinh Nghệ lao đến cầu thang, có chút kích động mở lời.

    "Mách xuẩy á?" (Ai vậy?) Là giọng một cô gái xa lạ.

    "Xin lỗi làm phiền một chút, tôi tìm Hải Linh." Đinh Nghệ vội vàng nói. 

    "Nhầm số rồi!" Đầu dây bên kia dường như sợ Đinh Nghệ nghe không hiểu, đổi thành giọng phổ thông nói một câu liền cúp máy. 

    Đinh Nghệ như người mất hồn tắt điện thoại.

    

    Một ngày, hai ngày. . . . . . Một tuần trôi qua. 

    Một tuần, hai tuần. . . . . . Một tháng trôi qua. 

    Trời mưa. Đinh Nghệ đứng dưới đại sảnh công ty ngây người, đúng lúc hôm nay cô không mang dù.

    Theo thói quen lấy điện thoại ra, mở Wechat. Xác minh bạn bè gửi một lần lại một lần, biệt tăm biệt tích. Chị đang ở đâu? Vẫn khỏe chứ? Có thể nào vào lại nhóm chat lần nữa không?

    "Tiểu Đinh!" Lưu Tử Minh bước đến, áo sơ mi cùng quần tây vừa khít tôn lên vóc dáng tráng kiện của anh, lại thêm gương mặt tươi cười anh tuấn, làm người ta không cách nào sinh ra ác cảm với anh.

    "Cho em dù của tôi này." Lưu Tử Minh nhét dù vào tay cô, Đinh Nghệ còn chưa kịp gọi anh, anh đã vọt vào màn mưa, dùng cặp táp che đầu, lao về phía một chiếc taxi.

    Xem ra hôm nay anh ta cũng không lái xe. Chuyện này làm cho Đinh Nghệ áy náy một hồi, chiếc dù như củ khoai nóng phỏng tay. 

    Qua một lúc, nữ đồng nghiệp vừa mới vừa tam làm nhìn thấy cô liền bước đến. 

    "Đây không phải là dù của tổ trưởng sao?" Nữ đồng nghiệp nhỏ giọng hô, kèm theo một nụ cười mờ ám, "Tiểu Đinh, nói mau, cậu với tổ trưởng phát triển đến mức nào rồi vậy?"

    "Gì mà mức nào?" Đinh Nghệ nhíu mày, "Chẳng qua chỉ cho tớ mượn dù thôi."

    "Lý nào lại vậy!" Nữ đồng nghiệp là người Nam Châu bản xứ, nói chuyện bẩm sinh có chút điệu đà, "Không phải tổ trưởng còn thường xuyên mời cậu ăn cơm à?"

    "Nhiều lần đều là tớ mới lại anh ấy, ăn một bữa cơm thôi mà, cậu đừng đoán mò nữa." Đinh Nghệ nói xong bung dù, nhìn nữ đồng nghiệp nói: "Tớ phải đi rồi, có muốn đi cùng không?" 

    Nữ đồng nghiệp nháy mắt: "Tớ đợi bạn trai đến đón. Cậu đi trước đi, bái bai nha."

    "Ngày mai gặp." 

    Một lát sau, Đinh Nghệ mới bung dù, bước vào màn mưa. 

    Xe buýt vẫn chật ních người như thường lệ, đến lúc xe dừng trước cửa thôn Châu đã là trời quang mây tạnh rồi.

    Ánh mặt trời xuyên qua kẽ mây, nước mưa vừa rơi xuống mặt đất bốc hơi nhanh như gió. 

    Đinh Nghệ quẹo vào thôn Châu, lúc đi ngang qua con hẻm kia, theo thói quen nhìn quanh một vòng.

    Cô chợt dừng bước. 

    Một cô gái gầy gầy đang tán dóc với một vị tiểu thư, vừa quay đầu, Đinh Nghệ liền thấy rõ mặt cô nàng. Là Chu Mân!

    Đinh Nghệ vội vàng chạy đến. Sau khi Hải Linh đi liền không thấy bóng dáng Chu Mân. Không ngờ hôm nay còn có thể tình cờ gặp lại.

    "Chị Chu!"

    Chu Mân quay đầu lại, thấy là Đinh Nghệ liền cười quái gở: "Gọi vớ vẩn gì vậy, ai là chị của cô hả?" 

    Đinh Nghệ không để ý nhiều, nhỏ giọng hỏi cô: "Chị biết Hải Linh đang ở đâu không?"

    "Sao tôi biết được." Chu Mân nói xong liền quay người muốn đi.

    "Vậy còn điện thoại của chị ấy?" Đinh Nghệ không từ bỏ chắn trước người cô. 

    Chu Mân cười gằn: "Tôi thật tình không biết. Tôi và em ấy đã không còn liên lạc nữa rồi."

    Đinh Nghệ như quả bòng bị xì hơi, cúi đầu nói: "Được rồi, vậy cảm ơn chị. Chị cho tôi số điện thoại được không? Nếu lúc nào đó chị ấy liên lạc với chị, phiền chị báo cho tôi một tiếng."

    "Tôi hỏi cô," Chu Mân khó hiểu đánh giá cô, "Cô tìm được em ấy rồi muốn làm gì hả? Nói như vầy đi, cô muốn làm gì với em ấy?" 

    Đinh Nghệ nghẹn lời.

    Chu Mân nhún vai: "Đó, chính bản thân cô còn không rõ ràng, vậy còn tìm em ấy làm gì?" Nói xong cô liền xoay người bỏ đi. 

    Đinh Nghệ cúi đầu về nhà. Muốn mua cơm tối, lại chẳng thiết tha ăn uống gì.

    Về đến nhà vừa mở cửa, Chung Kỳ đang đứng cân trên chiếc cân điện tử mua trên mạng. Đinh Nghệ vừa vào, cô nàng liền từ trên cân nhảy xuống, sợ cân nặng thật của mình bị Đinh Nghệ nhìn thấy.

    "Dù của ai đấy?" 

    Chung Kỳ chỉ mặc một chiếc quần lót, dán mắt nhìn chiếc dù trong tay Đinh Nghệ. Màu sắc và kiểu dáng chiếc dù này rõ ràng chỉ có trai thẳng mới dùng.

    Bộ ngực tuyết trắng, căng tròn lắc lư trước mặt Đinh Nghệ. 

    Đinh Nghệ đem ô treo ngoài ban công, lúc đi vào vẻ mặt nghiêm túc. "Chung Kỳ, tớ muốn nói với cậu một. . . . . ."

    "Mau qua cân thử!" Chung Kỳ ngắt lời cô, hăng hái đẩy cô lên cân điện tử.

    Đinh Nghệ bất đắc dĩ mặc cho cô nàng giày vò. 

    Chữ số dần ổn định trên cân điện tử, Chung Kỳ ngó thử giúp cô: "Trời ạ, Đinh Đinh, người cậu cao 169, lại chỉ có 48kg. Haiz," cô thở dài, "Tưởng Lễ nói dạo này tớ béo ra, cậu có thấy tớ béo không?" 

    Đinh Nghệ thở dài, từ trên cân bước xuống.

    "Chung Kỳ, tớ có chuyện muốn nới với cậu." Đinh Nghệ mặt đầy nghiêm túc, dọa Chung Kỳ xanh mặt.

    "Sao vậy?" 

    "Tớ muốn thẳng thắn nói với cậu một chuyện, nếu không thì trong lòng tớ cứ mãi bất an," Đinh Nghệ nuốt nước bọt, chậm rãi nói, "Tớ thích con gái." 

    Bầu không khí bất chợt đông cứng. Vẻ mặt Chung Kỳ cũng cứng ngắc theo.

     "Chắc là cậu, vẫn chưa gặp được người con trai mình thích. . . . . ."

    "Không," Đinh Nghệ ngẩng đầu lên ngắt lời cô, nhẹ giọng nói, "Tớ thử qua rồi, vô dụng."

    Đúng vậy, cô từng thử qua. Cô không chỉ một lần thử để mình để ý đến nam giới, hoặc là tiếp nhận các phương diện cực kỳ xuất sắc của Lưu Tử Minh.

    Nhưng cô nhận ra, dù cho là Lưu Tử Minh mà cô cảm thấy thuận mắt nhất, có thiện cảm nhất, cũng không cách nào làm cô hứng thú. Cũng có thể là trong lòng cô vẫn chứa một người, cho nên người khác đều không tiến vào được nữa.

    Xu hướng tính dục thật sự quan trọng vậy sao? Cô hoài nghi chính giá trị quan và nhân sinh quan từ trước đến giờ của mình.

    Mẹ cô là giáo viên cao trung, cha là chủ nhiệm sở nghiên cứu khoa học, ngay từ nhỏ cô đã tiếp nhận thứ gọi là giáo dục "chính thống nhất". Cuộc sống của cô phải thế nào, dường như vừa được sinh ra đã soạn xong bản thảo, chỉ cần thực hiện theo đó là được.

    Chuyện theo Chung Kỳ đến Nam Châu là lần đầu tiên cô làm trái ý mẹ mình. Cô đột nhiên muốn ra ngoài xem thử. Quả nhiên thế giới này khác xa so với những gì cô đã luôn tin tưởng. Ngay đến cả bản thân cô, cũng bị xé mất lớp mặt nạ bình tĩnh, lộ ra bộ mặt thật mà chính cô cũng chưa từng nhìn thấy.

    Từ đó mọi người không còn tốt đẹp, cũng không hề xấu xa như trong tưởng tượng của cô; Từ đó chính bản thân cô, không còn tốt đẹp, cũng không hề xấu xa như cô từng nghĩ.

    Sao những người đó có thể trọ trong xó xỉnh tăm tối ở thôn Châu những mười mấy năm được chứ? Có khi là vì con cái, có khi là vì để mua nhà, hơn nữa, thà là trú cả đời trong làng đô thị, dù cho không mua được nhà, cũng có thể vùi mình giữa chốn phồn hoa, rời xa vùng đất hoang liêu.

    Vậy đó, mỗi người đều có thứ bản thân mình trheo đuổi. Đạt được rồi chưa chắc sẽ hạnh phúc, nhưng mọi người vẫn đang vì nó mà nỗ lực. Có mấy ai làm theo bản thảo? Lại có mấy ai nghe theo trái tim mình?

    Đinh Nghệ không biết. Cô chỉ biết "bản thảo" của mình, là "bản thảo" cô không muốn nhận lấy, là bản kế hoạch mà cha mẹ cô, thậm chí là xã hội này vạch ra cho cô, một cái bánh chỉ nhìn thì làm sao đỡ đói cho được.

    Dù cho có bản thảo, vậy cũng phải là do bản thân cô tự viết nên.

    Chẳng hạn như bây giờ.

    "Tớ thích cô ‘tiểu thư' kia mất rồi." Cô ngẩng đầu nhìn Chung Kỳ nói.

    Thấy Chung Kỳ từ giật mình đến khiếp sợ, Đinh Nghệ cơ hồ có một sự thích thú lạ lùng. Ai ai cũng đều cảm thấy cô ngoan ngoãn, đến khi mọi người biết cô là người "lệch lạc chuẩn mực", lộ ra biểu cảm, gần như làm cô cảm thấy bản thân đang trả đũa xã hội.

    "Tớ không tin. . . . . ." Chung Kỳ cau mày, túm lấy chiếc áo sơ mi trên ghế tựa trùm lên người. 

    Đinh Nghệ thậm chí còn mỉm cười.

    Chung Kỳ nói mình không tin, nhưng hành động vô thức lại chứng minh cô đã tin rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7