Chương 40:
Đinh Nghệ về đến nhà, Chung Kỳ liền bị cô đánh thức. Cô nàng từ trong phòng ngủ đi ra, dụi mắt nhìn Đinh Nghệ:
"Về rồi hả?"
Đinh Nghệ đặt đồ ăn sáng lên bàn: "Ừ."
Chung Kỳ đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi trong phòng khách ăn bánh cuốn Đinh Nghệ mua, vừa ăn vừa nói:
"Cậu tìm được chị ấy rồi sau đó. . . . . . Hai người. . . . . ."
Đinh Nghệ mở máy tính chuẩn bị một số công việc tuần tới, quay đầu nhìn Chung Kỳ nói: "Tớ ngủ lại trong tiệm chị ấy."
"Vậy hai người. . . . . ." Chung Kỳ vẫn luôn lanh mồm lanh miệng đột nhiên nghẹn lời.
"Không có," Đinh Nghệ cười, "Là trong sáng đi ngủ."
"Ò," Chung Kỳ ngậm đầu đũa, "Tớ nói này, Đinh Đinh à, giờ ý cậu là muốn. . . . . . ở bên cô ấy à?"
"Ừ." Đinh Nghệ dán mắt vào màn hình máy tính, giọng điệu vô cùng tự nhiên.
"Đợi chút. . . . . ." Chung Kỳ trợn tròn hai mắt, đũa cũng thả xuống, "Đinh Đinh, cậu nói thật đó hả? Mẹ cậu sẽ chấp nhận sao? Cô ấy làm cái đó trời ạ. . . . . . Hơn nữa cô ấy. . . . . ."
"Chị ấy còn chưa chấp nhận tớ đâu," Đinh Nghệ có chút mất mát ngắn lời Chung Kỳ, "Với lại, chị ấy cũng không làm nghề đó nữa."
"Được rồi. . . . . ."
Chung Kỳ lắc đầu, tiếp tục ăn bánh cuốn. Nước chấm rưới trên vỏ bánh thơm ngon, cầm đũa đảo qua lại không biết chán. Rõ ràng là bánh cuốn tiệm cô thích nhất, đột nhiên lại chẳng thiết tha gì.
Chén xong hộp bánh cuốn, Chung Kỳ liếc mắt nhìn Đinh Nghệ đang làm việc.
Vẫn biết Đinh Nghệ vốn rất ưa nhìn, dáng vẻ làm việc chăm chỉ hiện giờ lại càng xinh đẹp. Mái tóc suông dài cột gọn thành đuôi ngựa, giữa vầng trán đầy đặn và sống mũi thẳng tắp là đôi hàng mi thỉnh thoảng chớp nháy, môi mỏng mím chặt, thoạt trông có vẻ nghiêm túc.
Người ta hay nói những cô gái có khí chất đa số đều có mũi đẹp, Đinh Nghệ đích thực có, mắt cô không lớn, đôi môi cũng không được người đương thời xem là kiểu dáng hoàn mỹ nhất, nhưng mà kết hợp lại với nhau thì phù hợp khôn tả.
"Nhỏ cạ cứng ngoan ngoãn hướng nội bên cạnh, chợt một ngày nói với cậu cô ấy thích con gái, câu có cảm thấy khó xử không vậy?"
Cô bạn bên kia màn hình nhắn qua một biểu tượng cảm xúc "ngu người": "Tiểu Chung, cậu bị đụng chạm gì chưa?"
"Tớ chỉ hỏi thử thôi."
"Ui, là tớ chắc khó xử chết mất. Tớ không kỳ thị đồng tính luyến ái đâu, nhưng tớ sẽ tránh xa bọn họ chút. Hơn nữa ai biết được ngày nào đó cô ta có nhìn trúng tớ hay không chứ? Ui, tớ nổi hết cả da gà rồi. . . . . ."
Chung Kỳ cắn môi, ngón tay lướt như bay trên màn hình: "Tớ không nghĩ vậy đâu, người ta chỉ thích con gái, nhưng cũng đâu phải gặp người nào liền thích người đó chứ!" Soạn xong, cô lại không nhấn gửi, mà là nhanh chóng xóa đi, soạn một câu khác: "Nhưng tớ không nghĩ là cô ấy sẽ tùy tiện thích ai đó đâu, chủ yếu là bây giờ, bản thân sẽ có chút khó xử, cảm thấy không tự nhiên như trước nữa. Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?"
"Cậu hỏi tớ? Tớ chắc chắn né cô ta xa xa chút rồi. Nghe nói gái cong đều thù trai nha, trong đó còn có đủ loại ngụy nữ quyền, nói thế nào nhỉ, ấn tượng đối với bọn họ không tốt lắm. Hì hì hì, tớ vẫn thích trai cong, nè tớ giới thiệu cho cậu một bộ đam mỹ nhé. . . . . ."
"Ha ha ha. Được, tớ xem phim trước đã." Chung Kỳ quăng mặt cười xong, liền tắt giao diện trò chuyện.
Đinh Nghệ viết xong báo cáo tuần, theo thói quen rút một quyển sách trên giá, tìm tới chỗ ép thẻ đánh dấu đọc tiếp. Đọc cả buổi trời, cô mới phát hiện mình một câu cũng đọc không thông.
Làm sao để theo đuổi một cô gái? Đặc biệt là một cô gái lớn hơn cô, trải đời nhiều hơn cô.
Hải Linh chắc chắn thích cô. . . . . . Hẳn ít nhất cũng đã từng thích cô. Nhưng càng như vậy lại càng phiền phức. Từng thích cô, chứng minh bản thân cô đã làm chuyện khiến cô ấy đau lòng, vậy so với bắt đầu từ con số không lại càng khó hơn.
Lòng dạ rối bời lật vài trang sách xong, Đinh Nghệ quyết định ra ngoài đi dạo vẫn hơn.
"Cậu cũng muốn ra ngoài hả?"
Vào phòng ngủ thay đồ, đúng lúc Chung Kỳ cũng đang tìm quần áo, cô nàng nhìn Đinh Nghệ hỏi.
"Ừ, muốn đi ra ngoài đi dạo," Đinh Nghệ nói rồi xoay lưng về phía cô cởi áo thun trên người, "Muốn đi chung không?"
"Ừm. . . . . . Không cần đâu, Tưởng Lễ hẹn tớ đi xem phim, ăn BBQ." Chung Kỳ liếc nhìn bóng lưng cô nói.
"Cậu cố hết sức đừng ngủ ngoài," Đinh Nghệ thay một bộ đầm hở vai, cánh tay và bàn tay cô đều rất thon dài, vậy nên tự kéo dây kéo sau lưng không chút khó khăn, "Dù sao Tưởng Lễ cũng là một người đàn ông bình thường."
"Đối phương là con gái thì có thể ngủ lại à?" Chung Kỳ nói, "Cậu cũng thường xuyên ngủ bên ngoài vậy."
Đinh Nghệ ngập ngừng đôi chút: "Chuyện này không giống nhau."
"Có cái quái gì không giống." Chung Kỳ không phục lầm bầm.
Cô cảm thấy Chung Kỳ nói chuyện hơi đâm chọt, nhưng vẫn xoay người lại, nghiêm túc giải thích với cô nàng: "Đương nhiên không giống. Ngủ lại dễ xảy ra chuyện, tớ chấp nhận chuyện này, cũng bởi vì đối tượng là Hải Linh nên mới chấp nhận. Còn cậu không muốn phát sinh quan hệ kiểu đó với Tưởng Lễ, sao lại phải mạo hiểm ngủ lại chứ?"
Chung Kỳ không biết nên nói gì phản bác cô, chỉ có thể nói một câu: "Hay nhỉ, đồng tính luyến ái quả là dễ hơn dị tính." Nói xong, cô nàng liền cúi đầu bừng bừng lửa giận thay quần áo.
Đinh Nghệ bị câu nói sau cùng của cô nàng chọc giận. Thoạt nhìn cô không phải là người nóng tính, nhưng bất cứ ai cũng có giới hạn. Chung Kỳ đang giận chuyện gì, Đinh Nghệ không hiểu. Nếu cô ấy đã nổi giận vô cớ, vậy cứ để tự cô ấy nguôi giận đi.
Đinh Nghệ thay xong quần áo liền cầm túi bỏ đi.
Về nhà chưa được hai tiếng đã lại ra ngoài, nhất thời Đinh Nghệ không biết phải đi về đâu.
Đi dạo lang thang, bất tri bất giác đã dạo đến gần trạm tàu điện ngầm. Quẹt thẻ vào trạm, thấy trong trạm có bán đặc sản Khánh Dương liền mua một ít.
Cô đang làm gì vậy? Không phải cô định đi dạo phố sao? Mua cái này làm gì?
Đinh Nghệ là người thực tế, ngồi trên tàu điện ngầm suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra món quà gì thích hợp đem tặng. Nhớ đến Chu tỷ có hút thuốc, lúc xuống trạm liền mua thêm một gói thuốc. Là loại cô thấy Chu tỷ hút.
Đinh Nghệ cúi đầu nhìn mấy thứ xách trong tay, đột nhiên cảm thấy quê quá chừng. Có đi hay không đây?
Ra khỏi trạm tàu điện ngầm chính là trạm xe buýt, trong lòng cô cứ xoắn xuýt đi hay không, bước chân đã dẫn dắt cô hướng về phía trạm xe buýt, lại còn leo lên tuyến xe đến đại lộ Phổ Nam.
Đã giữa trưa rồi, Hải Linh và mọi người chắc hẳn cũng phải nghỉ ngơi. Cô thầm nghĩ.
Đi ngang qua cầu Châu Giang. Đại khái là để đối phó với bão, cầu Châu Giang được thiết kế rất độc đáo, trông giống như dùng mấy ống kim loại tỉ mỉ hợp thành, ngồi trong xe cũng không khó ngắm nhìn cảnh sông bên ngoài.
Trên mặt sông mênh mông, mấy chiếc du thuyền chầm chậm lướt đi, để được du lãm trên chiếc thuyền này, phải chi tiền vé 130 đồng một người. Vậy mà mấy người yêu nhau vẫn cứ ham mê bất tận.
Có lẽ cảnh sông này cũng không mấy quan trọng, quan trọng là tình ý nồng nàn cùng nhau du lãm thôi.
Đinh Nghệ thu lại tầm mắt, ũ rũ thầm nghĩ: Mình nghĩ gì xa xôi vậy chứ. Hải Linh chắc gì đã chấp nhận cô.
Đến trước cửa tiệm trên con phố chật hẹp, Đinh Nghệ hồi hộp chỉnh chỉnh lại tóc rồi mới đẩy cửa bước vào.
Trong tiệm hiện có hai khách, một người đang ngồi trên ghế, duỗi móng tay vừa mới làm xong vào máy sấy, một người khác đang cúi đầu nghịch điện thoại. Hải Linh mặc đồng phục, ngồi trên một chiếc ghế bệt, cẩn thận thu dọn dụng cụ làm móng.
"Xin chào, có cần gì. . . . . . Đinh Nghệ?" Hải Linh đang cầm hộp sơn móng tay, kinh ngạc nhìn cô.
"Ừm. . . . . . Em ghé thăm. Có cần giúp gì không?"
Đinh Nghệ tiến lên muốn đỡ chiếc hộp trong tay Hải Linh, cô ấy không đưa cho cô, xoay lưng một cái liền đặt chiếc hộp lên kệ: "Tội tự làm được rồi."
"Vậy, em muốn làm móng tay, có được không?" Đinh Nghệ đỏ mặt, lẳng lặng đặt đồ mang theo lên kệ.
Hải Linh ngây ra giây lát, lập tức vén sợi tóc bên mặt một cái, mỉm cười nói: "Ừ, được chứ."
Đinh Nghệ ngồi vào một trong mấy chiếc ghế sofa, Hải Linh đưa cho cô một cuốn album, nhẹ giọng nói: "Chọn màu nào đó đi."
"Em chỉ làm một tay thôi, có được không?" Đinh Nghệ lật xem album, bất chợt ngẩng đầu hỏi.
Hải Linh "Hả?" một tiếng, tầm mắt lập tức rơi vào móng tay trơn bóng trên bàn tay thon dài, trắng nõn của Đinh Nghệ. "Được chứ," cô cười nói, "Tính cho cô nửa tiền."
Hải Linh bê một chậu nhỏ đựng nước ấm ra, ngồi lên ghế bệt, ngẩng đầu hỏi Đinh Nghệ: "Làm tay nào?"
Lúc cô nói "tay", âm phát ra là "sou". Cực kỳ đáng yêu. (*tay: 手: shǒu)
Đinh Nghệ duỗi tay trái ra: "Làm tay này đi."
Hải Linh nắm cổ tay cô, ngâm tay cô vào nước ấm, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói: "Ngâm năm phút."
Đinh Nghệ không vui nhíu mày. Bởi vì từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy phong cảnh trước ngực Hải Linh ẩn ẩn hiện hiện. Là do đồng phục có vấn đề, nhưng cũng là do của Hải Linh khá lớn. Cô thấy được, người khác đương nhiên cũng thấy được, mặc dù phần lớn đều là gái thẳng, cũng khiến Đinh Nghệ ghen ghét đến phát điên.
Đinh Nghệ mấp máy môi, cúi đầu dán sát bên tai cô nói: "Cổ áo của chị. . . . . . Em có thể nhìn thấy."
Tác giả hay ghê, lồng ghép được đủ thể loại người trên đời, những kiểu người mà đúng y như ngoài thực tế các bé liên gặp phải. Bạn của Chung Kỳ nhắn tin là 1 con hủ nữ điển hình, mê trai mê đam mỹ nhưng lại kỳ thị bách hợp, đố kỵ với con gái
Trả lờiXóa