Chương 60:
"Ngủ ngon, Tiểu Kỳ."
Giọng nói ấm áp của Hải Linh vang lên sau lưng, Chung Kỳ ngẩn ra một lúc, quay đầu lại nhìn thấy Hải Linh đứng ngay cửa phòng ngủ chính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
"Ngủ ngon. . . . . . Chị Hải Linh." Chung Kỳ cũng đành phải lên tiếng chào.
So với căn phòng trước đây, phòng ngủ bây giờ không cần phải quá lớn, giường chiếu không cần quá thoải mái, ấy vậy mà Chung Kỳ lại trằn trọc thao thức hồi lâu. Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà. Trước giờ chưa từng có tật lạ giường, vậy rốt cuộc sao lại không ngủ được?
Tắt điều hòa đi, tạp âm duy nhất cũng dần biến mất, cô nín thở tập trung, lắng nghe động tĩnh sát vách.
Hồi lâu, cô chợt cầm điều khiển lên ấn mở điều hòa, bịt kín chăn, nhắm chặt mắt.
Bóng cây dừa thình thoảng đung đưa qua ô cửa sổ, nơi này thông gió rất tốt, gió đêm thổi vào có chút thấm lạnh.
Hải Linh xuống giường, kéo cửa sổ đóng lại một nửa, quay đầu liền thấy Đinh Nghệ đang dùng tay chống đầu, lười biếng nhìn cô: "Linh, kéo rèm luôn đi."
Hải Linh nằm xuống cười nói "Kéo kín mít như vậy, muốn làm gì hả?"
"Chị nói xem? Hở?" Đinh Nghệ vòng lấy cô, ở trên eo cô nhẹ nhàng gãi một hồi.
Hải Linh bị nhột liền cười rộ lên, đẩy gương mặt đang sáp lại của cô ra: "Nhanh ngủ đi, đừng rộn chuyện. . . . . ."
Không ngờ lần này Đinh Nghệ rất nghe lời, chỉ cúi đầu hôn hôn môi cô, rồi ngoan ngoãn dừng ngay mọi động tác.
Không bị cô quấn lấy nữa, Hải Linh trái lại cảm thấy có chút quái lạ, còn tưởng là Đinh Nghệ "dục cầu bất mãn".
Hải Linh lẳng lặng không nói gì ôm lấy cổ cô, gần như đã cưỡi lên người cô.
Đinh Nghệ lại xoay người đè Hải Linh xuống, Hải Linh khẽ ngâm một tiếng, thở dốc nói: "Em sao vậy?"
"Chị muốn nghe em kể chuyện Lưu Tử Minh không?" Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô.
Hải Linh ngẩn ra giây lát. Nhiều ngày rồi không nghe cái tên này phát ra từ miệng Đinh Nghệ, cái tên này giống như cây gai bén nhọn, đâm sâu vào lòng cô.
"Sao lại muốn kể về anh ta," Hải Linh vuốt ve mái tóc cô, "Chúng ta ngủ đi thì hơn. . . . . ."
"Đừng lảng sang chuyện khác," Đinh Nghệ ngắt lời cô, "Trả lời em, có phải chị. . . . . . Ghen với anh ta rồi không?"
Vấn đề này, Đinh Nghệ cũng ấp ủ suốt mấy ngày mới rút ra kết luận. Dựa vào hiểu biết của cô đối với Hải Linh, trong lòng Hải Linh dù không vui cũng rất hiếm khi lộ ra mặt. Nếu đã lộ ra, vậy cũng chứng tỏ cô đã vô cùng vô cùng để bụng —— thậm chí đã tức giận hoặc là đau lòng luôn rồi.
Hải Linh không mở miệng, Đinh Nghệ lại không muốn để cô buồn lòng như vậy.
Khoảnh khắc Hải Linh ủ rũ đó, Đinh Nghệ hẳn là không nhìn lầm. Chẳng qua, mấy hôm nay mỗi người các cô đều bận rộn, không có thời gian giải thích cặn kẽ. Hôm nay Hải Linh đối với Chung Kỳ mang theo vẻ săn sóc lấy lòng, cũng làm lòng cô ẩn ẩn đau. Sau này cô phải thương yêu Hải Linh thật nhiều, để cô ấy thẳng thắng đối diện với cảm xúc của bản thân, chứ không phải đè nén trong lòng, phong hoá thành tro. Con đường các cô phải đi còn rất rất dài, nếu chuyện gì Hải Linh cũng không nói, những thứ không vui sẽ từng chút từng chút kết sỏi trong lòng, cuối cùng trở thành chướng ngại trong tình cảm.
"Không có mà. . . . . . Em nghĩ nhiều quá rồi. . . . . ." Hải Linh ngẩng đầu hôn cô, "Chúng ta ngủ. . . . . ."
"Trả lời em," Đinh Nghệ vuốt ve gò má cô, giọng nói phát ra rất nhỏ, nhưng lại rất kiên định, "Em từng nói phải thích chị cả đời, thì nhất định sẽ làm được, nếu có lúc em làm chị thấy buồn, thậm chí đau lòng, xin chị nói cho em biết được không? Em rất chậm tiêu, cũng chưa từng yêu đương với ai, nếu chuyện gì chị cũng ôm hết trong lòng, cuối cùng có ngày chị sẽ. . . . . . hoàn toàn thất vọng về em. . . . . ." Vành mắt Đinh Nghệ dần đỏ lên theo từng lời nói: "Cảm tình mỗi người không thể dùng công thức để suy tính được, có nhiều chuyện em đoán không ra, chị liền nói cho em biết được không? Lần sau, lần sau em bảo đảm sẽ để ý. . . . . ."
Hải Linh sững sờ. Nhưng một dòng nước ấm cũng theo đó tràn ngập cả cõi lòng.
Trước giờ cô chưa từng được ai nâng trong lòng bàn tay, dịu dàng nâng niu đến vậy. Một câu nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt của cô, người này đều đặt vào mắt, khắc vào lòng.
Hải Linh ngẩng đầu hôn giọt nước mắt trên mặt Đinh Nghệ, "Đừng khóc. . . . . . chị biết rồi, sau này có chuyện gì chị cũng nói hết với em."
Đinh Nghệ hướng lên mặt cô cọ cọ, mang theo giọng mũi: "Vậy có phải chị ghen với Lưu Tử Minh không?"
Hải Linh thở dài: "Đinh Nghệ, chị là đang tự bực bản thân."
Đinh Nghệ chưa chịu buông tha truy hỏi: "Chị bực bản thân chuyện gì?"
Hải Linh nhìn cô. Lẽ nào Đinh Nghệ thật sự không hiểu?
"Đinh Nghệ, chị chẳng có gì cả. Nếu ngày nào đó em thấy hối hận ấy, chị cũng sẽ không trách em . . . . . ."
Đinh Nghệ rũ mi mắt nhìn Hải Linh, bất chợt cắn một cái thật mạnh lên vai cô.
Hải Linh rên một tiếng, ôm lấy cổ Đinh Nghệ.
"Sao chị có thể nghĩ như vậy?" Đinh Nghệ cũng bực.
Bực Lưu Tử Minh quá cố chấp, nhưng càng bực thần kinh mình thô kệch.
"Điều chị có thể làm cho em, ít lắm." Hải Linh nói khẽ.
Đinh Nghệ bình ổn cơn bực bội giây lát. Cô dần dần hiểu ra —— Hải Linh và cô suy nghĩ vấn đề theo hướng khác nhau. Cô thì nghĩ làm thế nào để gìn giữ mối quan hệ này, còn Hải Linh vẫn cứ giữ thái độ bi quan đối với tương lai hai người. Cô đã nắm được điểm mấu chốt, nhưng lại không biết nên làm sao để chứng minh với Hải Linh —— cô yêu cô ấy, trời đất chứng giám. Cuộc đời cô không cần kén chọn mặt nào khác, chỉ cần có một mình cô ấy là đủ rồi. Nếu tình yêu cho người ta được phép suy tính được mất, cân nhắc lợi hại, sau cùng chọn người có lợi nhất cho mình —— vậy còn xem là tình yêu gì chứ?
"Chỗ này. . . . . ." Đinh Nghệ cầm tay Hải Linh đặt trước ngực mình, "Em chỉ đi theo chỗ này thôi, không cần phải lựa chọn nhiều như vậy. Lưu Tử Minh hay Vương Tử Minh cũng vậy thôi, đều không nằm trong sự lựa chọn của cuộc đời em. Trong này, chỉ có một lựa chọn, đó chính là chị."
Hải Linh cứ nghệch mặt ra nhìn cô, giống như nghe không hiểu, lại giống như quá đỗi vui mừng.
Đinh Nghệ nhỏ giọng nói: "Không phải chị nói làm cho em ít hơn sao? . . . . . . Đúng thật là làm ít hơn. . . . . ."
Hải Linh bật cười, đôi chân trần thon dài nhẹ nhàng trượt vào giữa hai đùi Đinh Nghệ, cắn tai cô nói: "Vậy giờ chị làm cho em. . . . . ."
Đinh Nghệ bấy giờ mới thu nước mắt, vén vén tóc, cúi đầu cùng cô làm chuyện quan trọng nhất trước mắt.