Trang

16/04/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 60

    Chương 60:

 

    "Ngủ ngon, Tiểu Kỳ."

    Giọng nói ấm áp của Hải Linh vang lên sau lưng, Chung Kỳ ngẩn ra một lúc, quay đầu lại nhìn thấy Hải Linh đứng ngay cửa phòng ngủ chính, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

    "Ngủ ngon. . . . . . Chị Hải Linh." Chung Kỳ cũng đành phải lên tiếng chào. 

    So với căn phòng trước đây, phòng ngủ bây giờ không cần phải quá lớn, giường chiếu không cần quá thoải mái, ấy vậy mà Chung Kỳ lại trằn trọc thao thức hồi lâu. Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà. Trước giờ chưa từng có tật lạ giường, vậy rốt cuộc sao lại không ngủ được? 

    Tắt điều hòa đi, tạp âm duy nhất cũng dần biến mất, cô nín thở tập trung, lắng nghe động tĩnh sát vách.

    Hồi lâu, cô chợt cầm điều khiển lên ấn mở điều hòa, bịt kín chăn, nhắm chặt mắt.

    Bóng cây dừa thình thoảng đung đưa qua ô cửa sổ, nơi này thông gió rất tốt, gió đêm thổi vào có chút thấm lạnh. 

    Hải Linh xuống giường, kéo cửa sổ đóng lại một nửa, quay đầu liền thấy Đinh Nghệ đang dùng tay chống đầu, lười biếng nhìn cô: "Linh, kéo rèm luôn đi." 

    Hải Linh nằm xuống cười nói "Kéo kín mít như vậy, muốn làm gì hả?"

    "Chị nói xem? Hở?" Đinh Nghệ vòng lấy cô, ở trên eo cô nhẹ nhàng gãi một hồi. 

    Hải Linh bị nhột liền cười rộ lên, đẩy gương mặt đang sáp lại của cô ra: "Nhanh ngủ đi, đừng rộn chuyện. . . . . ."

    Không ngờ lần này Đinh Nghệ rất nghe lời, chỉ cúi đầu hôn hôn môi cô, rồi ngoan ngoãn dừng ngay mọi động tác.

    Không bị cô quấn lấy nữa, Hải Linh trái lại cảm thấy có chút quái lạ, còn tưởng là Đinh Nghệ "dục cầu bất mãn". 

    Hải Linh lẳng lặng không nói gì ôm lấy cổ cô, gần như đã cưỡi lên người cô. 

    Đinh Nghệ lại xoay người đè Hải Linh xuống, Hải Linh khẽ ngâm một tiếng, thở dốc nói: "Em sao vậy?"

    "Chị muốn nghe em kể chuyện Lưu Tử Minh không?" Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô.

    Hải Linh ngẩn ra giây lát. Nhiều ngày rồi không nghe cái tên này phát ra từ miệng Đinh Nghệ, cái tên này giống như cây gai bén nhọn, đâm sâu vào lòng cô.

    "Sao lại muốn kể về anh ta," Hải Linh vuốt ve mái tóc cô, "Chúng ta ngủ đi thì hơn. . . . . ." 

    "Đừng lảng sang chuyện khác," Đinh Nghệ ngắt lời cô, "Trả lời em, có phải chị. . . . . . Ghen với anh ta rồi không?"

    Vấn đề này, Đinh Nghệ cũng ấp ủ suốt mấy ngày mới rút ra kết luận. Dựa vào hiểu biết của cô đối với Hải Linh, trong lòng Hải Linh dù không vui cũng rất hiếm khi lộ ra mặt. Nếu đã lộ ra, vậy cũng chứng tỏ cô đã vô cùng vô cùng để bụng —— thậm chí đã tức giận hoặc là đau lòng luôn rồi.

    Hải Linh không mở miệng, Đinh Nghệ lại không muốn để cô buồn lòng như vậy.

    Khoảnh khắc Hải Linh ủ rũ đó, Đinh Nghệ hẳn là không nhìn lầm. Chẳng qua, mấy hôm nay mỗi người các cô đều bận rộn, không có thời gian giải thích cặn kẽ. Hôm nay Hải Linh đối với Chung Kỳ mang theo vẻ săn sóc lấy lòng, cũng làm lòng cô ẩn ẩn đau. Sau này cô phải thương yêu Hải Linh thật nhiều, để cô ấy thẳng thắng đối diện với cảm xúc của bản thân, chứ không phải đè nén trong lòng, phong hoá thành tro. Con đường các cô phải đi còn rất rất dài, nếu chuyện gì Hải Linh cũng không nói, những thứ không vui sẽ từng chút từng chút kết sỏi trong lòng, cuối cùng trở thành chướng ngại trong tình cảm.

    "Không có mà. . . . . . Em nghĩ nhiều quá rồi. . . . . ." Hải Linh ngẩng đầu hôn cô, "Chúng ta ngủ. . . . . ."

    "Trả lời em," Đinh Nghệ vuốt ve gò má cô, giọng nói phát ra rất nhỏ, nhưng lại rất kiên định, "Em từng nói phải thích chị cả đời, thì nhất định sẽ làm được, nếu có lúc em làm chị thấy buồn, thậm chí đau lòng, xin chị nói cho em biết được không? Em rất chậm tiêu, cũng chưa từng yêu đương với ai, nếu chuyện gì chị cũng ôm hết trong lòng, cuối cùng có ngày chị sẽ. . . . . . hoàn toàn thất vọng về em. . . . . ." Vành mắt Đinh Nghệ dần đỏ lên theo từng lời nói: "Cảm tình mỗi người không thể dùng công thức để suy tính được, có nhiều chuyện em đoán không ra, chị liền nói cho em biết được không? Lần sau, lần sau em bảo đảm sẽ để ý. . . . . ." 

    Hải Linh sững sờ. Nhưng một dòng nước ấm cũng theo đó tràn ngập cả cõi lòng.

    Trước giờ cô chưa từng được ai nâng trong lòng bàn tay, dịu dàng nâng niu đến vậy. Một câu nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt của cô, người này đều đặt vào mắt, khắc vào lòng.

    Hải Linh ngẩng đầu hôn giọt nước mắt trên mặt Đinh Nghệ, "Đừng khóc. . . . . . chị biết rồi, sau này có chuyện gì chị cũng nói hết với em." 

    Đinh Nghệ hướng lên mặt cô cọ cọ, mang theo giọng mũi: "Vậy có phải chị ghen với Lưu Tử Minh không?" 

    Hải Linh thở dài: "Đinh Nghệ, chị là đang tự bực bản thân."

    Đinh Nghệ chưa chịu buông tha truy hỏi: "Chị bực bản thân chuyện gì?" 

    Hải Linh nhìn cô. Lẽ nào Đinh Nghệ thật sự không hiểu?

    "Đinh Nghệ, chị chẳng có gì cả. Nếu ngày nào đó em thấy hối hận ấy, chị cũng sẽ không trách em . . . . . ."

    Đinh Nghệ rũ mi mắt nhìn Hải Linh, bất chợt cắn một cái thật mạnh lên vai cô. 

    Hải Linh rên một tiếng, ôm lấy cổ Đinh Nghệ. 

    "Sao chị có thể nghĩ như vậy?" Đinh Nghệ cũng bực. 

    Bực Lưu Tử Minh quá cố chấp, nhưng càng bực thần kinh mình thô kệch. 

    "Điều chị có thể làm cho em, ít lắm." Hải Linh nói khẽ.

    Đinh Nghệ bình ổn cơn bực bội giây lát. Cô dần dần hiểu ra —— Hải Linh và cô suy nghĩ vấn đề theo hướng khác nhau. Cô thì nghĩ làm thế nào để gìn giữ mối quan hệ này, còn Hải Linh vẫn cứ giữ thái độ bi quan đối với tương lai hai người. Cô đã nắm được điểm mấu chốt, nhưng lại không biết nên làm sao để chứng minh với Hải Linh —— cô yêu cô ấy, trời đất chứng giám. Cuộc đời cô không cần kén chọn mặt nào khác, chỉ cần có một mình cô ấy là đủ rồi. Nếu tình yêu cho người ta được phép suy tính được mất, cân nhắc lợi hại, sau cùng chọn người có lợi nhất cho mình —— vậy còn xem là tình yêu gì chứ?

    "Chỗ này. . . . . ." Đinh Nghệ cầm tay Hải Linh đặt trước ngực mình, "Em chỉ đi theo chỗ này thôi, không cần phải lựa chọn nhiều như vậy. Lưu Tử Minh hay Vương Tử Minh cũng vậy thôi, đều không nằm trong sự lựa chọn của cuộc đời em. Trong này, chỉ có một lựa chọn, đó chính là chị." 

    Hải Linh cứ nghệch mặt ra nhìn cô, giống như nghe không hiểu, lại giống như quá đỗi vui mừng. 

    Đinh Nghệ nhỏ giọng nói: "Không phải chị nói làm cho em ít hơn sao? . . . . . . Đúng thật là làm ít hơn. . . . . ."

    Hải Linh bật cười, đôi chân trần thon dài nhẹ nhàng trượt vào giữa hai đùi Đinh Nghệ, cắn tai cô nói: "Vậy giờ chị làm cho em. . . . . ." 

    Đinh Nghệ bấy giờ mới thu nước mắt, vén vén tóc, cúi đầu cùng cô làm chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Tiểu Thư (Miss) - Chương 59

    Chương 59:

 

    Hải Linh quỳ trên sàn nhà, cúi đầu dùng kéo cắt băng keo trên thùng giấy. Dụng cụ vệ sinh đều nằm trong cái thùng này. 

    Đinh Nghệ nhíu nhíu mày, Tiến lên rút lấy chiếc kéo trong tay Hải Linh, duỗi tay xuống dưới nách cô, đỡ cô lên hệt như đỡ đứa con nít.

    Hải Linh bị Đinh Nghệ "xách" qua một bên. 

    Đinh Nghệ gỡ băng keo, lấy khăn lau ra đưa cho cô: "Chị đi lau sơ phòng ngủ là được rồi." 

    Mắt Chung Kỳ sắp bị chọt đuôi luôn rồi. Cô không ngờ có ngày Đinh Nghệ cũng sẽ trở nên. . . . . . trở nên "khắm lặm*" như vậy! Cô cũng có thể "lau sơ qua phòng ngủ là được" chắc!

    *Nguyên văn: 酸臭 :Toan xú. Toan: chua, xú: hôi. Thường hay dùng để miêu tả bầu không khí giữa các cặp đôi show ân ái trước mặt một đứa FA ấy. Không tìm được từ nào thích hợp nên dùng "khắm lặm" tạm vậy, đều có nghaiax khó ngửi như nhau.

    Đinh Nghệ lấy chổi và cây lau nhà ra, nhìn Chung Kỳ: "Cậu muốn quét nhà hay lau nhà?" 

    Chung Kỳ "Hừ" một tiếng, nhận lấy chổi: "Vậy cứ để tớ quét nhà đi."

    Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, trời đã nhá nhem tối. 

    Chung Kỳ ngắm nhìn căn nhà sáng bừng lên, phấn khích nói: "Cuối cùng cũng xong rồi, Đinh Đinh, say này tớ đi làm chỉ mất năm phút thôi!" 

    Nói đến đây cô mới nhớ, nơi này cách Phổ Nam khá xa, liền hỏi Đinh Nghệ: "Cô. . . . . . Hải Linh đi làm có phải xa lắm không?" 

    Đinh Nghệ nhìn qua Hải Linh, Hải Linh cười nói: "Một thời gian ngắn nữa chị sẽ nghỉ việc."

    "À. . . . . ." Chung Kỳ gật gù.

    "Chị có thể gọi em là Tiểu Kỳ không?" Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, cười duyên nói.

    Chung Kỳ ngẩn ra giây lát: "À. . . . . . Cái này. . . . . . Cũng được." 

    Đinh Nghệ bỏ chiếc khăn trong tay xuống, bước đến đụng đụng tay Hải Linh, vẻ mặt như có chút buồn bực: "Chị chưa từng gọi biệt danh của em. . . . . ."

    Chung Kỳ không nhịn được bóc phốt: "Đinh Nghệ, cậu có mắc ói không? Còn ghen với tớ? Tớ gọi cậu ‘Tiểu Nghệ’ chắc cậu chịu à?" 

    Hải Linh cười: "Chị ra ngoài mua chút đồ về nấu ăn, hai em muốn ăn gì?"

    Chung Kỳ phấn khích: "Chị biết nấu cơm hả? Vậy tốt quá rồi! Trước đây em từng đến Khánh Dương một lần, thấy canh bún bên đó ăn cực ngon, chị biết làm không?" 

    Chung Kỳ đã sớm chán ngấy cơm tiệm rồi, chỉ mong sao có người nấu cơm.

    Hải Linh cười nói: "Biết chứ, vậy lát nữa làm canh bún ăn ha."

    Chung Kỳ sớm đã đói đến mức da bụng dính da lưng, không khách sáo nói: "Em muốn ăn thêm rau sống!" 

    Hải Linh hỏi: "Vậy em ăn rau thơm không?"

    Chung Kỳ lắc đầu: "Không thích lắm. Có điều cũng có thể ăn được."

    Đinh Nghệ ở trước cửa đổi giày: "Vậy em đi mua đồ ăn, hai người ở nhà nghỉ xíu đi." 

    Hải Linh kéo áo cô: "Em biết mua hả? Chị với em cùng đi đi."

    Đinh Nghệ vốn lo cho eo của cô, nhưng nhìn khóe miệng cô cười chúm chím, không có vẻ gì khó chịu, liền gật đầu: "Cũng được, chợ bán đồ ăn gần ngay đây."

    Nhìn hai người dây dưa trước cửa, Chung Kỳ mím mím môi, lên tiếng nhắc: "Đinh Đinh, hai người đi nhanh rồi về, trời tối rồi." 

    Đinh Nghệ ừ một tiếng.

    Tà dương xuyên qua kẽ lá cây dong hàng dừa, ánh vàng rực rỡ rải đầy mặt đất. Bấy giờ nắng nóng đã dịu đi, gió mát hiu hiu thổi, hai người nắm tay nhau dạo bước trên con đường nhỏ, vô cùng mãn nguyện.

    "Con người Chung Kỳ người rất tốt, chỉ là hơi thẳng tính," trầm lặng hồi lâu, Đinh Nghệ mở miệng nói, "Chị đừng để ý, nói chuyện với cậu ấy cũng có thể thoải mái chút, cậu ấy không giận đâu."

    Hải Linh trông có vẻ tốt tính, làm người ta yêu mến, nhưng không khi nào mất đi vẻ "lấy lòng người khác". Những cô gái Đinh Nghệ quen biết, có mấy ai không nũng nịu, chịu không nổi chút xíu ấm ức, tính tình Hải Linh tốt quá mức, làm cô thấy khổ sở trong lòng. Cô thà rằng Hải Linh không tốt như vậy, thà rằng cô ấy có chút hẹp hòi.

    Cô cũng đang nghĩ, ba người ở chung như vậy có phải không tiện lắm?

    Không đợi cô ngẫm nghĩ kỹ càng vấn đề này, đã cảm thấy trên mặt bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, Hải Linh tươi cười nhìn cô: "Chị biết rồi mà." 

    Đinh Nghệ không ngờ Hải Linh bạo dạn dến vậy, đỏ hết cả mặt: "Chị biết là tốt rồi."

    

    Chung Kỳ mơ mơ màng màng nằm trong phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không đóng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cảm thấy hình như có ai vào nhà, còn cố ý thấp giọng thì thầm liên miên.". . . . . . Làm hai phần. . . . . . Không phải em thích ăn hả? . . . . . ."

    Chung Kỳ mở to mắt. Có lẽ là bị mùi thức ăn thơm lừng gọi dậy, giống hệt với hương thơm năm đó cô ngửi được ở đầu đường khi đến Khánh Dương.

    Cô từ trên giường bật dậy, hứng chí bừng bừng kéo cửa lùa ngăn giữa phòng khách và phòng bếp, vẻ mặt biến đổi mấy lượt, lại cấp tốc lùi ra ngoài, đến cả câu nói nổi danh "thật ngại quá hai người cứ tiếp tục" cũng không kịp nói ra khỏi miệng.

    Đại khái là Hải Linh đang xào nấu, Đinh Nghệ từ phía sau ôm eo cô, vùi đầu vào cổ cô, đang làm gì không cần nói cũng biết. 

    Lúc Đinh Nghệ bưng đồ ăn ra, mặt Chung Kỳ đỏ rực như sắp phun máu, ngồi trên sofa xem ti vi. 

    Đinh Nghệ cũng lúng túng một hồi. Vừa rồi giúp Hải Linh một tay, Hải Linh buộc lại tạp dề làm lòng cô không khỏi nhộn nhạo, nghĩ là Chung Kỳ còn đang ngủ, liền. . . . . . Muốn "khinh bạc" Hải Linh vài cái, không ngờ Chung Kỳ lại dậy đúng lúc như vậy.

    Đinh Nghệ khom lưng đặt đồ ăn lên bàn. 

    Ánh mắt Chung Kỳ lướt qua ngón tay thon dài của cô, lại lập tức thu tầm mắt về. Tim cô nàng còn đang không nghe lời mà điên cuồng đập thình thịch, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa nhìn thấy. Chính là bàn tay thon dài này, vừa rồi ở trên người Hải Linh. . . . . . Đây thật khác xa với Đinh Nghệ mà cô quen biết. 

    Chung Kỳ liếc qua bóng lưng Đinh Nghệ, không được tự nhiên cầm điều khiển đổi đài. Cô vốn muốn đi giúp bê đồ ăn —— nếu như không có chuyện lúng túng vừa rồi.

    Hải Linh thật sự nấu ăn rất giỏi. Canh bún vốn được người địa phương xem như đồ ăn sáng, vậy mà Chung Kỳ nói một câu, Hải Linh liền làm cho cô thật, trong đó có thịt băm, gan heo và rau sống, ở giữa điểm xuyết hành thái nhỏ tươi xanh. Ngoài ra còn xào rau muống, thêm một con tôm hấp đỏ hồng. 

    Chung Kỳ vốn đã đói đến mức da bụng dính da lưng, nhìn thấy đồ ăn ngon liền tạm thời đem chuyện không vui vừa rồi quẳng hết ra sau đầu.

    "Đinh Nghệ, cậu không ăn gan heo à?" Chung Kỳ giờ mới chú ý, trong chén của Đinh Nghệ toàn bộ đều là rau thơm. 

    "Ừ," Đinh Nghệ gật đầu, "Tớ không ăn nội tạng, nên Hải Linh làm hai loại."

    Chung Kỳ "Ồ" một tiếng, muốn nói "giờ tớ mới biết cậu không ăn nội tạng", nhưng lại không nói ra lời, cúi đầu bóc tôm.


12/04/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 58

    Chương 58:

 

    Phải chăng Hải Linh hiểu lầm gì rồi? Đinh Nghệ chậm tiêu bấy giờ mới kịp phản ứng, kể ra thì Hải Linh đã mấy lần, không biết vô tình hay cố ý nhắc đến Lưu Tử Minh với cô.

    Giờ đây Lưu Tử Minh lại ân cần các kiểu, có phải đã làm Hải Linh không vui rồi không? 

    Lưu Tử Minh hãy còn nói gì đó, Đinh Nghệ ngoài miệng trả lời, nhưng một câu cũng không nghe lọt. Cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hải Linh. Hải Linh dịu dàng cười với cô, giống như nét ủ rũ vừa rồi là do Đinh Nghệ nhìn lầm.

    Đinh Nghệ ngập ngừng giây lát: "Tổ trưởng, hay là anh về công ty nghỉ trưa đi, ở đây có người. . . . . . Có Hải Linh ngồi chơi với tôi là được rồi." 

    Lưu Tử Minh cười ha ha nói: "Tôi ngồi với các em thêm chốc nữa được mà, dù sao cũng không ngủ trưa được. Hai người các em mau ăn đi chứ."

    Bấy giờ Đinh Nghệ mới nhìn đến đồ ăn trên bàn. Hóa ra Hải Linh cũng mua cháo, song chỉ có một hộp, còn lại là một hộp cơm dẹp dẹp, cô không thấy rõ là cái gì. 

    Lưu Tử Minh cũng chú ý tới: "Em cũng mua cháo? Trùng hợp quá đi, ha ha ha. À đúng rồi, Hải Linh, em cũng là bạn cùng phòng của Tiểu Đinh à?" 

    Mặt Đinh Nghệ tức khắc đỏ rực, Hải Linh thản nhiên cười đáp: "Đúng vậy."

    Nói như thế, trái lại cũng đúng. Dẫu sao sau này các cô cũng là "bạn cùng phòng" chung sống dưới một mái nhà rồi.

    Lưu Tử Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tôi nói mà, lần trước đã thấy em hơi quen quen. Vậy chắc hẳn trước đây lúc đưa Tiểu Đinh về nhà đã gặp em rồi." 

    Hải Linh không ngớt tươi cười: "Chắc là vậy đó. Cám ơn anh đã săn sóc Tiểu Đinh." 

    Cô gái trước mặt vừa là bạn của Đinh Nghệ, lại vừa xinh đẹp quyến rũ, được cô cảm ơn khó tránh làm cho người ta mát lòng mát dạ, Lưu Tử Minh cũng không ngoại lệ: "Đừng khách sáo với tôi. Hai em tranh thủ ăn đi, Tiểu Đinh về công ty muộn chút cũng không sao đâu, tôi nói với giám đốc một tiếng là được rồi." 

    Hải Linh cười duyên nói: "Vậy nhờ anh rồi," sau đó khom lưng nhìn Đinh Nghệ, "Ăn nha?" 

    Đinh Nghệ gật đầu: "Ừ, em muốn ăn của. . . . . ."

    "Chị mở nắp giúp em." Hải Linh nhẹ giọng ngắt lời cô, lấy phần ăn Lưu Tử Minh mua ra, mở nắp, hương thơm ngập tràn. 

    Hải Linh nhân cơ hội thổi nguội, thật cẩn thận đảo khuấy hết một lượt, không phát hiện có thứ gì trông như hải sản hay cay nóng, chỉ bỏ thêm rau thơm và thịt băm, vô cùng thanh đạm, bấy giờ mới yên tâm bưng lên đưa đến tay Đinh Nghệ.

    Mặt Đinh Nghệ ửng hồng, hơi há miệng nhích lại, giống như đang đợi đút cho ăn. 

    Nào ngờ Hải Linh chỉ cầm muỗng nhét vào trong tay cô: "Ăn đi, nguội hết rồi." 

    Hải Linh vốn định đút Đinh Nghệ ăn. Không biết thế nào cô lại đổi ý. Có lẽ là e ngại Lưu Tử Minh bên cạnh, dáng vẻ Đinh Nghệ hé môi đợi người ta đút đồ ăn quá mức mê người, không muốn để cho Lưu Tử Minh nhìn thấy; cũng có lẽ là sợ anh chàng trước mặt này sẽ đón lấy cái muỗng, thay cô làm, vậy thì. . . . . . Nói chung cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ để Đinh Nghệ tự ăn.

    "Ăn ngon không?" Hải Linh dịu giọng hỏi, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh phản chiếu hình bóng Đinh Nghệ.

    "Ừ," Đinh Nghệ nuốt xuống một ngụm, "Ngon lắm."

    Lưu Tử Minh nhìn qua đồng hồ đeo tay: "Vậy tôi về trước đây? Nếu lát nữa em không về được, nhớ nói tôi biết ha."

    "Được," Đinh Nghệ thở phào một hơi, nói, "Cảm ơn anh, tổ trưởng."

    Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô có thể làm cho người ta sinh ra ý muốn bảo hộ cực mạnh. Nếu không có Hải Linh ngay cạnh, Lưu Tử Minh cũng muốn vỗ vỗ đầu cô rồi. 

    Lưu Tử Minh cười tạm biệt các cô, sau đó xoay người rời khỏi phòng tiêm. Thật ra anh ta vốn định ngồi thêm một lúc, nhưng không hiểu sao có một khoảnh khắc nào đó giữa hai người các cô khiến anh cảm thấy mình rất dư thừa.

    Nhưng Lưu Tử Minh bẩm sinh là người lạc quan —— hai người là bạn cùng phòng mà, đương nhiên là có cảm giác thân thiết lạ thường.

    Lưu Tử Minh vừa đi, Hải Linh lấy lại cái muỗng, đút Đinh Nghệ ăn.

    Thân thể Đinh Nghệ thường rất khỏe mạnh, hiếm khi đau ốm, được người khác đút cơm là chuyện khi còn nhỏ. Mặc dù trên người còn sốt, nhưng cảm giác bất an và khó chịu trong lòng đã được bàn tay mềm mại và ánh mắt dịu dàng của Hải Linh an ủi rồi.

    "Chị cũng ăn đi," Đinh Nghệ liếm liếm khóe môi, "Để em tự làm được rồi. Đúng rồi, chị mua gì cho mình vậy?" 

    Hải Linh cười cười, không trả lời câu hỏi của cô: "Nếu đã nhiều cháo thế này, vậy chị cũng ăn cháo đi, bằng không lại ăn không hết."

    "Linh, em muốn ăn phần chị mua cho em," Đinh Nghệ nhìn cô, "Em không thích ăn dược thiện."

    Lưu Tử Minh thật sự rất chu đáo, có lòng mua dược thiện*. Dược thiện ở Cháo Nam nấu rất ngon, không hề giống dược thiện mấy chỗ khác, đầy mùi thuốc bắc. Bởi vậy giá tiền cũng cao hơn.

    *Dược thiện: Dược thiện là phương pháp sử dụng thực phẩm mang tính chất chữa bệnh để nuôi dưỡng, bảo vệ cơ thể.

    "Ăn cái này đi, bổ dưỡng." Hải Linh cúi đầu lại múc một muỗng, đưa đến bên môi Đinh Nghệ. 

    Đinh Nghệ cố gắng tìm kiếm vết tích không vui trên mặt cô, nhưng không tìm được.

    "Phần chị mua, chị còn muốn ăn đó," Hải Linh căng môi son, dùng muỗng đụng nhẹ vào môi cô, "Ăn mau."

    Đinh Nghệ ngoan ngoãn hé miệng, từng ngụm từng ngụm ăn hết bữa trưa trong tay Hải Linh. Đút cô ăn xong, Hải Linh mởi giở phần mình mua ra, cúi đầu ăn. 

    Lúc cô dọn hộp cơm, Đinh Nghệ nhìn thấy cơm chiên.

    "Cái này là. . . . . ." Đinh Nghệ sững sờ, "Chị mua cho chị sao?"

    "À. . . . . ." Hải Linh khẽ cười một tiếng, "Không phải, là không chắc em muốn ăn gì nên mua hai món, cho em chọn."

    Đinh Nghệ câu lấy ngón tay cô, muốn nói gì đó rồi lạ thôi. 

    Đinh Nghệ rất muốn giải thích, nhưng nhìn nét mặt bình tĩnh của Hải Linh lại cảm thấy không cần thiết. Nếu như giải thích một hồi, trái lại có khiến Hải Linh hiểu lầm không đây? 

    Đinh Nghệ chọn không giải thích.

    Hai ngày sau đó, ngày nào Hải Linh cũng chạy đến cùng Đinh Nghệ đi tiêm. Lưu Tử Minh đã bị giám đốc đưa đi công tác cùng, mấy ngày nữa mới về được, ngoại trừ thăm hỏi cô vài câu qua Wechat, cũng không ghé qua "quan tâm" cô nữa.

    Rốt cuộc nhờ sức đề kháng tốt, đến chủ nhật, Đinh Nghệ lại dồi dào sinh khí. Tìm được nhà rồi, chính là căn nhà ở hoa viên Đường An, 2800 một tháng.

    Sáng chủ nhật, Đinh Nghệ cùng Chung Kỳ đóng hành lý trong nhà xếp lên xe, sau đó lại chạy đến con phố nhỏ ở Phổ Nam, thuê cho Hải Linh một chiếc xe tải chở hàng, cùng cô ấy chuyển đồ đến nhà mới. 

    Đứng trước phòng khách chất đầy hành lý, Đinh Nghệ và Chung Kỳ có chút ngỡ ngàng.

    Trước đây đến Nam Châu, trên người rỗng tuếch không có thứ gì, đồ gia dụng phải mua từng chút một, lúc đưa vào nhà một người cũng nhàn nhã; giờ đây đồ đạc đủ cả, trái lại làm cho hai người các cô khó mà thích ứng.

    Chung Kỳ có chút lúng túng ngó qua Hải Linh rồi vén tay áo bắt đầu dọn dẹp, Hải Linh nhận ra được, còn nghiêng đầu cười cười với cô.

    Nụ cười kia, đặt trong mắt đàn ông và Đinh Nghệ gọi là câu hồn nhiếp phách, đặt ở chỗ Chung Kỳ lại khiến người ta không thoải mái; vòng eo phập phồng gợi cảm kia, quả thực quyến rũ hệt như yêu nữ, cô ấy còn làm như không có gì, Quỳ trên sàn nhà dọn thứ này thứ kia. . . . . . 

    Chung Kỳ thu tầm mắt lại. Đến giờ cô còn mơ mơ hồ hồ như người trong mộng: Đinh Nghệ có bạn gái! Mà cô, lại sắp cùng Đinh Nghệ còn cả bạn gái cô ấy sống chung một nhà!

    Vi diệu quá đi mất.


Tiểu Thư (Miss) - Chương 57

    Chương 57:


    Lẽ ra Đinh Nghệ không sợ tiêm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hải Linh hơi cau mày, trong lòng lại bất chợt nảy sinh ý nghĩ khác. 

    Y tá túm lấy cánh tay cô, cô vùi mặt vào cổ Hải Linh. Một tay khác cũng nhẹ nhàng quấn lấy eo Hải Linh.

    Y tá thấy bộ dạng như đà điểu này của cô, không nhịn được bật cười: "Em gái, không đau đâu." 

    Đinh Nghệ không nói lời nào, trái lại càng lúc càng hướng vào cổ Hải Linh cọ cọ, cánh tay cũng quấn chặt hơn. 

    Hải Linh đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về mấy cái, cũng có chút khẩn trương nhìn chăm chăm kim tiêm trong tay y tá. Nói đến tiêm, cô cũng không sợ —— là sợ thay Đinh Nghệ.

    Hai con người không sợ tiêm, một người rúc trong lòng người kia, người kia thì lo lắng đến nhăn nhúm mặt mày. Khiến cho y tá thật sự căng thẳng, thậm chí lúc châm đầu kim vào, trên trán còn đổ mồ hôi.

    "Ss. . . . . ." Đinh Nghệ nhỏ giọng xuýt xoa bên tai Hải Linh, trộm liếc đôi môi son khép hờ và hàng mi khẩn trương đến mức run run của cô ấy.

    "Đừng sợ, xíu nữa thôi. . . . . ." Hải Linh ôm chặt cô. 

    Sau cùng y tá dán một miếng băng dính lên, có chút dở khóc dở cười dứng dậy —— cặp chị em này quả là drama, lố quá đi chứ? 

    "Còn đau không?" Qua một lúc, Đinh Nghệ đang làm tổ trên cổ cô cũng động đậy, Hải Linh mới nghẹ giọng hỏi.

    "Chút xíu thôi." Đinh Nghệ chột dạ không dám nhìn cô.

    "Vậy giờ chị đi mua đồ ăn ngon em được không?" Hải Linh cúi đầu nhìn cô, "Vừa rồi bác sĩ có nói, phải ăn gì đó, không thì sẽ kích thích dạ dày."

    "Dạ, vậy chị mua đại cho em đi," Đinh Nghệ kéo kéo góc áo Hải Linh, ngẩng đầu nhìn cô, "Em đợi chị." 

    Hải Linh gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài. 

    Lẽ nào cô bị ảo giác, hôm nay Đinh Nghệ không giống trước kia lắm. 

    Ra đến sảnh bệnh viện, không khí nóng rực lập tức vây quanh người. Hải Linh không dám chần chừ, bung dù nhanh chân bước về phía con phố ẩm thực gần nhất.

    Cả đoạn đường Hải Linh chỉ nghĩ xem nên mua gì cho Đinh Nghệ ăn. Cảm sốt, tốt nhất là ăn mấy món thanh đạm, Hải Linh không chút do dự bước vào một quán "Cháo Nam". Không cho hải sản, tránh chua cay kích thích, có rau thơm. Hải Linh cẩn thận từng li từng tí nhấn mạnh mấy lần với nhân viên trong quán, sau đó ra ngoài, ghé quán nhỏ bên cạnh mua cho mình hộp cơm chiên. 

    Cháo Nam là quán ăn có thương hiệu, cháo hầm trong niêu qua nhiều công đoạn, chú trọng cách dùng nguyên liệu, hầm từ từ trên lửa nhỏ, để được một bát phải mất đến mấy chục đồng.

    Cô không phải người bệnh, không cần phí tiền như vậy. Cơm chiên mấy đồng cũng rất ngon.

    Ánh mặt trời rất gắt, vậy mà Hải Linh lại quên bung dù, đứng ngây người cạnh quầy hàng, da dẻ đều đã cháy đỏ cũng không nhận ra. Đinh Nghệ phát sốt, trong lòng cô rất tự trách.

    Cũng chính vì vậy, cô đã xóa bỏ hết vướng mắc vẫn còn tồn tại trong lòng —— cô muốn chung sống với Đinh Nghệ, muốn chăm sóc cô ấy, muốn ngủ cùng cô ấy. Đây không phải nhân nhượng, là do cô muốn, là tâm nguyện của cô. 

    Ai đang sống mà không có vướng bận chứ. 

    Lúc trước cô cảm thấy mình vướng bận gia đình, vậy nên vướng rất nặng, đeo theo cô cả chặng đường, mãi đến khi cô thương tích đầy mình. Rồi Đinh Nghệ xuất hiện cho cô biết, không phải tất cả vướng bận đều là cay đắng. Đinh Nghệ là mật ngọt. Rượu đắng cuộc đời uống vào miệng, cũng mang theo vị ngọt của Đinh Nghệ.

    Vậy thì cô còn gì phải đắn đo? 

    Ngoại trừ trái tim, cô không còn gì để mất. Dù có mất, đó cũng là cô cam tâm tình nguyện mang trái tim này tặng cho Đinh Nghệ.

    Hải Linh quay lại quán lấy cháo, vội vã mang về. 

    Mãi đến khi đến sảnh bệnh viện, cô mới nhận ra trên cổ và cánh tay mình nhói đau, mặc kệ những chuyện này, vẫn cứ băng băng bước đến phòng tiêm. Cô vừa đi, vừa cách cửa kính nhìn vào trong, khẽ cau mày.

    Anh chàng bước ra từ thang bộ với Đinh Nghệ, cũng là người nhiều lần lái xe đưa Đinh Nghệ về, đang đứng bên cạnh Đinh Nghệ, cách Đinh Nghệ rất gần, cười cười nói nói với cô ấy.

    Mà Đinh Nghệ, cũng đang cười.

    Ngón tay Hải Linh siết chặt, nhưng lúc bước đến vẫn mang theo nụ cười dịu dàng: "Xin chào." 

    Lưu Tử Minh quay đầu, cũng cười: "A Hải Linh, chào em."

    Hải Linh gật đầu, bước vào giữa anh và Đinh Nghệ, đặt cháo và cơm chiên lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nụ cười của Hải Linh gần như đông cứng ngay lúc đó.

    Trên bàn đặt một túi nhựa, mặt trên có hai chữ "Cháo Nam" vô bắt mắt. Ngoài ra còn có một túi đủ loại hoa quả, chỉ nhìn bao bì đã biết giá không hề rẻ.

    "À, cái này là tôi mua, nghĩ có lẽ hai người các em tới lui nửa ngày vẫn chưa ăn gì, vừa hay tôi ăn trưa ở quán ăn cạnh công ty nên tiện thể mua hộ qua cho các em hai hộp cháo." Lưu Tử Minh nói.

    Đinh Nghệ quay đầu nhìn qua Hải Linh, sau đó nói với Lưu Tử Minh: "Cảm ơn, vậy để tôi chuyển tiền qua Wechat cho anh." 

    "Xem em kìa, khách sáo gì chứ, cũng có bao nhiêu tiền đâu," Lưu Tử Minh cười hiền, xoay người nói với Hải Linh, "Hải Linh, tôi mua theo khẩu vị của Đinh Nghệ, cũng không biết hợp ý em không, cứ ăn tạm chút ha." 

    Hải Linh mỉm cười gượng gạo nói: "Cảm ơn."

Tiểu Thư (Miss) - Chương 56

    Chương 56:
 


    Đinh Nghệ ngẫm nghĩ, trước hết vẫn cầm điện thoại lên nhắn một tin cho Hải Linh: "Em làm việc trước đã."
 
    Năm, bốn, ba, . . . . . . Trong lòng còn chưa đếm hết năm số, tin nhắn thứ hai của Lưu Tử Minh đã bắn qua: "Nếu thật sự không thoải mái, cứ nói với tôi. Nếu gắng gượng được, trưa tôi dẫn em đi ăn cháo, ra một thân mồ hôi uống thêm thuốc, bảo đảm khỏe ngay thôi." 

    Đinh Nghệ liếc nhìn điện thoại chẳng hiện tin nhắn mới, hai tay chần chừ trên bàn phím máy tính giây lát, vẫn là gõ tin trả lời: "Không sao, tôi vẫn ổn [mặt cười]"

    Tay chuyển qua con chuột, nhanh chóng tắt khung chat, Lưu Tử Minh chỉ nhắn qua một biểu tượng cảm xúc, cũng không nói gì.

    Trên thực tế, Đinh Nghệ chưa tỏ ra yếu đuối trước bất cứ ai, bất kể phương diện nào cũng vậy. Thời mới vào làm, bởi chưa từng tiếp xúc với sản phẩm máy nước nóng và vòi điện, không nắm rõ một số khái niệm cơ bản, giám đốc liền không coi cô ra gì. Lưu Tử Minh lén khuyên cô đừng nóng, giám đốc nói gì thì cứ để ông ta nói, phụ họa vài câu là được. Nhưng Đinh Nghệ vẫn tăng ca mỗi ngày, tự tìm hiểu kỹ hết 50 loại sản phẩm. 

    Tương tự, dù đang bệnh cô cũng không muốn bày ra dáng vẻ uể oải, chọc đến người xung quanh, đặc biệt là Lưu Tử Minh đối với cô quan tâm chu đáo

    Cô nhìn qua điện thoại. 

    Người duy nhất muốn tỏ ra yếu đuối, cũng là người duy nhất đáng cho cô tỏ ra yếu đuối, lại vẫn chưa trả lời cô.
 
    Gắng gượng làm việc một hồi —— Đinh Nghệ cũng không để ý là bao lâu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Điện thoại cuối cùng cũng vang lên.

    Linh: "Hết giờ làm ra ngoài, đến bệnh viện. Chị đợi em dưới lầu. [mỉm cười]"
 
    Linh: "Em đừng nhiều lời với chị, bệnh vặt cũng phải chú ý. Thời gian này đúng lúc có dịch cúm, đi khám thử mới yên tâm." 

    Hai câu đơn giản, làm Đinh Nghệ tức khắc phấn chấn, quên luôn cả chuyện Hải Linh hơn nửa ngày không trả lời cô, cuối đầu cười nhắn: "Được." 

    Gắng gượng đến giữa trưa, Đinh Nghệ vẫn không thấy đỡ hơn.

    Thời gian vừa qua 12 giờ, Lưu Tử Minh lập tức đứng dậy, nhoài người qua nhỏ giọng hỏi Đinh Nghệ: "Đi thôi? Xuống ăn cơm?" 

    Đôi mắt phía trên khẩu trang của Đinh Nghệ cong cong: "Anh đi ăn với mọi người đi, tôi muốn đến bệnh viện một chuyến." 

    Lưu Tử Minh cúi đầu cầm thẻ nhân viên đeo lên: "Vậy tôi đi với em nhé."

    "Không cần đâu," bởi tâm tình tốt, đôi mắt Đinh Nghệ lại cong lên, "Bạn tôi đến rồi."
 
    "Thật hả?" Lưu Tử Minh cười cười, "Chính là người bạn lần trước tôi đã gặp sao?" 

    "Vâng, là chị ấy." Đinh Nghệ vừa trả lời vừa cầm theo túi ra ngoài. 

    Thang máy quá chậm, cũng không biết phải đợi đến chuyến thứ mấy mới có thể chen vào, Đinh Nghệ cột tóc lên, xoay người đi về phía thang bộ.
 
    "Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh từ phía sau cô đuổi tới, thấp giọng nói, "Có phải em quá tự ti rồi không? Rõ ràng em xứng với người tốt hơn nhiều."
 
    Đinh Nghệ sững sờ, nhưng bước chân cũng không hề chậm lại, thờ ơ đáp: "Sao lại nói vậy?"

    Lưu Tử Minh cho rằng cô đã ngầm thừa nhận, hãy còn chân thành nói: "Cô gái tốt như em vậy, nhất định phải sáng suốt, đừng để bị mấy lời nói ngon ngọt đánh động. Người không tốt với em, không xứng với em." 

    Lưu Tử Minh bất ngờ khuyên bảo làm Đinh Nghệ sững sờ lần nữa. 

    Qua vài giây, cô đã hiểu rõ Lưu Tử Minh hiểu lầm chuyện gì —— anh ta cho rằng "bạn trai" của Đinh Nghệ cực kỳ không đáng tin cậy, tổn thương lòng cô.

    Mấy cô gái khác trong công ty có bạn trai, quả thật hầu hết bạn trai đều đã từng xuất hiện ở công ty. . . . . .

    Cô nhẹ nhàng lắc đầu —— "Các cô" cùng với "bọn họ", căn bản đã khác nhau, vậy nên cách các cô hẹn hò, cũng không thể lấy "bọn họ" làm tham chiếu.
 
    Nếu miễn cưỡng so sánh, vậy không công bằng.
 
    "Chị ấy. . . . . . Đối với tôi rất tốt," Đinh Nghệ trấn tĩnh lại, nghiêng đầu nói với Lưu Tử Minh, "Là tôi theo đuổi chị ấy."

    Tạ ơn chữ Hán, "chị ấy" và "anh ấy" đồng âm. 

    Lưu Tử Minh lộ vẻ kinh ngạc và tiếc nuối: "Em theo đuổi anh ta?" Anh lắc đầu, "Tôi thật hâm mộ anh ta. Vậy anh ta bao tuổi rồi?" 

    Đinh Nghệ kiên nhẫn trả lời: "25 tuổi."

    Lưu Tử Minh nói: "Thật ra nam so với nữ mà nói, sẽ trưởng thành muộn hơn, ấu trĩ hơn, vậy nên đa số con gái bây giờ đều thích mấy ông chú mà, chênh lệch tuổi tác gì gì đó, quả thật cũng rất có lý."
 
    Đinh Nghệ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Chiếu theo lý này, hà tất phải tìm một ông chú, tìm một cô gái giống như cô đây, chẳng phải càng bớt chuyện.

    Lưu Tử Minh 27 rồi. Trong lòng anh ta cảm thấy, Đinh Nghệ 22, anh ta 27, chênh lệch tuổi tác như vậy quả là trời đất tạo nên. 

    Đinh Nghệ không đem lời anh ta nói để trong lòng. Cô đang nghĩ, có phải Hải Linh đợi sốt ruột rồi không?

    Hôm nay trời không mưa, ánh nắng cực kỳ gay gắt. Hải Linh mặc một bộ váy dài lộ vai, trong tay mang theo cây dù, đợi trước cửa cao ốc.
 
    Thang máy cách khoảng mười phút sẽ phun ra nuốt vào một đống người, nhưng lại không có Đinh Nghệ. 

    Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy cửa thang bộ xuất hiện hai người, nam cao lớn đẹp trai, nữ hoạt bát thanh tú, sánh vai cùng đi, thật không vừa mắt.
 
    Dường như tâm linh tương thông, Đinh Nghệ lập tức quay đầu liền nhìn thấy cô. Vội chào tạm biệt Lưu Tử Minh, chạy như bay qua đó. 

    "Linh." Đinh Nghệ kéo tay cô. 

    "Còn sốt không?" Hải Linh sờ sờ trán Đinh Nghệ. 

    Trời đang đứng bóng, chắc là Hải Linh đợi rất lâu rồi, trên trán đã ứa một lớp mồ hôi mịn. Cô là người không hay đổ mồ hôi, vậy mà giờ cũng đổ rồi, chứng minh cô đang nóng lắm.

    Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô, trong lòng lại thầm hổ thẹn vì suy nghĩ đen tối vừa rồi của mình —— Hải Linh thích cô mà, sao cô nhất định phải so tới so lui chứ?
 
    Có lẽ cô đang muốn chứng minh sự lựa chọn của mình không hề sai, tất cả những nổi loạn và đấu tranh tư tưởng của bản thân cũng không sai —— người trước mặt này yêu cô, đáng cho cô bất chấp mọi thứ. 

    Rốt cuộc đây là đang hoài nghi Hải Linh, hay là hoài nghi chính mình, cô cũng chẳng rõ nữa.
 
    Nghĩ đến đây, Đinh Nghệ liền sinh ra cảm giác chán ghét bản thân sâu sắc. 

    Cô nắm chặt tay Hải Linh, rũ mí mắt nhìn cô ấy: "Linh, em khó chịu." 

    Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận thấy, tình yêu không những mang đến cho cô hoa tươi và mộng đẹp, còn có thêm nhiều "vật phẩm tặng kèm".

    "Vẫn còn sốt," Vẻ mặt Hải Linh trở nên nghiêm túc, "Đến bệnh viện công khám xem."
 
    "Dạ." Đinh Nghệ lộ vẻ rất nghe lời, móc lấy ngón út của Hải Linh. 

    Giữa trưa, bệnh viện không có người nào. 

    Y tá trực bạn đo nhiệt độ cho Đinh Nghệ trước: "39 độ 7!" 

    Hải Linh khẩn trương hỏi: "Nghiêm trọng như vậy?"
 
    "Không nghiêm trọng," y tá lắc đầu, "Truyền nước đi, không thì không tốt cho phổi."
 
    Đinh Nghệ xua tay, định nói "Tôi uống thuốc là được", liền bị Hải Linh ấn lên ghế: "Chị đi đóng tiền."
 
    Vòng eo thon của Hải Linh lắc một cái, người liền lách đến quầy đóng tiền. 

    Đinh Nghệ ngồi trên ghế, nhìn Hải Linh bận rộn vì mình, chợt thấy yên tâm. 

    Cô vì tâm tình thất thường của mình mà cảm thấy khó chịu. 

    Đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cổ tay được ấm áp bao lấy, Hải Linh ngồi xổm trước mặt cô, dịu giọng hỏi cô: "Muốn ăn gì? Chị mua cho em."

    "Không," ánh mắt Đinh Nghệ dán trên mặt Hải Linh, môi mỏng tựa như đang giận dỗi hơi chu lên, "Chị ngồi với em một lát, lát nữa rồi mua, được không?"

    "Được," Hải Linh ngồi cạnh cô, quay đầu nhìn cô, "Sợ tiêm phải không?"

    Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện trong mắt Hải Linh một tia trêu chọc tinh quái, đôi mắt đào hoa cong lên, long lanh nhìn cô. 

    "Ừm, sợ." Đinh Nghệ tựa lên vai cô, "Chị giữ lấy em, em không sợ nữa." 

    Còn lâu cô mới sợ tiêm đó.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7