Chương 57:
Lẽ ra Đinh Nghệ không sợ tiêm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hải Linh hơi cau mày, trong lòng lại bất chợt nảy sinh ý nghĩ khác.
Y tá túm lấy cánh tay cô, cô vùi mặt vào cổ Hải Linh. Một tay khác cũng nhẹ nhàng quấn lấy eo Hải Linh.
Y tá thấy bộ dạng như đà điểu này của cô, không nhịn được bật cười: "Em gái, không đau đâu."
Đinh Nghệ không nói lời nào, trái lại càng lúc càng hướng vào cổ Hải Linh cọ cọ, cánh tay cũng quấn chặt hơn.
Hải Linh đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về mấy cái, cũng có chút khẩn trương nhìn chăm chăm kim tiêm trong tay y tá. Nói đến tiêm, cô cũng không sợ —— là sợ thay Đinh Nghệ.
Hai con người không sợ tiêm, một người rúc trong lòng người kia, người kia thì lo lắng đến nhăn nhúm mặt mày. Khiến cho y tá thật sự căng thẳng, thậm chí lúc châm đầu kim vào, trên trán còn đổ mồ hôi.
"Ss. . . . . ." Đinh Nghệ nhỏ giọng xuýt xoa bên tai Hải Linh, trộm liếc đôi môi son khép hờ và hàng mi khẩn trương đến mức run run của cô ấy.
"Đừng sợ, xíu nữa thôi. . . . . ." Hải Linh ôm chặt cô.
Sau cùng y tá dán một miếng băng dính lên, có chút dở khóc dở cười dứng dậy —— cặp chị em này quả là drama, lố quá đi chứ?
"Còn đau không?" Qua một lúc, Đinh Nghệ đang làm tổ trên cổ cô cũng động đậy, Hải Linh mới nghẹ giọng hỏi.
"Chút xíu thôi." Đinh Nghệ chột dạ không dám nhìn cô.
"Vậy giờ chị đi mua đồ ăn ngon em được không?" Hải Linh cúi đầu nhìn cô, "Vừa rồi bác sĩ có nói, phải ăn gì đó, không thì sẽ kích thích dạ dày."
"Dạ, vậy chị mua đại cho em đi," Đinh Nghệ kéo kéo góc áo Hải Linh, ngẩng đầu nhìn cô, "Em đợi chị."
Hải Linh gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Lẽ nào cô bị ảo giác, hôm nay Đinh Nghệ không giống trước kia lắm.
Ra đến sảnh bệnh viện, không khí nóng rực lập tức vây quanh người. Hải Linh không dám chần chừ, bung dù nhanh chân bước về phía con phố ẩm thực gần nhất.
Cả đoạn đường Hải Linh chỉ nghĩ xem nên mua gì cho Đinh Nghệ ăn. Cảm sốt, tốt nhất là ăn mấy món thanh đạm, Hải Linh không chút do dự bước vào một quán "Cháo Nam". Không cho hải sản, tránh chua cay kích thích, có rau thơm. Hải Linh cẩn thận từng li từng tí nhấn mạnh mấy lần với nhân viên trong quán, sau đó ra ngoài, ghé quán nhỏ bên cạnh mua cho mình hộp cơm chiên.
Cháo Nam là quán ăn có thương hiệu, cháo hầm trong niêu qua nhiều công đoạn, chú trọng cách dùng nguyên liệu, hầm từ từ trên lửa nhỏ, để được một bát phải mất đến mấy chục đồng.
Cô không phải người bệnh, không cần phí tiền như vậy. Cơm chiên mấy đồng cũng rất ngon.
Ánh mặt trời rất gắt, vậy mà Hải Linh lại quên bung dù, đứng ngây người cạnh quầy hàng, da dẻ đều đã cháy đỏ cũng không nhận ra. Đinh Nghệ phát sốt, trong lòng cô rất tự trách.
Cũng chính vì vậy, cô đã xóa bỏ hết vướng mắc vẫn còn tồn tại trong lòng —— cô muốn chung sống với Đinh Nghệ, muốn chăm sóc cô ấy, muốn ngủ cùng cô ấy. Đây không phải nhân nhượng, là do cô muốn, là tâm nguyện của cô.
Ai đang sống mà không có vướng bận chứ.
Lúc trước cô cảm thấy mình vướng bận gia đình, vậy nên vướng rất nặng, đeo theo cô cả chặng đường, mãi đến khi cô thương tích đầy mình. Rồi Đinh Nghệ xuất hiện cho cô biết, không phải tất cả vướng bận đều là cay đắng. Đinh Nghệ là mật ngọt. Rượu đắng cuộc đời uống vào miệng, cũng mang theo vị ngọt của Đinh Nghệ.
Vậy thì cô còn gì phải đắn đo?
Ngoại trừ trái tim, cô không còn gì để mất. Dù có mất, đó cũng là cô cam tâm tình nguyện mang trái tim này tặng cho Đinh Nghệ.
Hải Linh quay lại quán lấy cháo, vội vã mang về.
Mãi đến khi đến sảnh bệnh viện, cô mới nhận ra trên cổ và cánh tay mình nhói đau, mặc kệ những chuyện này, vẫn cứ băng băng bước đến phòng tiêm. Cô vừa đi, vừa cách cửa kính nhìn vào trong, khẽ cau mày.
Anh chàng bước ra từ thang bộ với Đinh Nghệ, cũng là người nhiều lần lái xe đưa Đinh Nghệ về, đang đứng bên cạnh Đinh Nghệ, cách Đinh Nghệ rất gần, cười cười nói nói với cô ấy.
Mà Đinh Nghệ, cũng đang cười.
Ngón tay Hải Linh siết chặt, nhưng lúc bước đến vẫn mang theo nụ cười dịu dàng: "Xin chào."
Lưu Tử Minh quay đầu, cũng cười: "A Hải Linh, chào em."
Hải Linh gật đầu, bước vào giữa anh và Đinh Nghệ, đặt cháo và cơm chiên lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nụ cười của Hải Linh gần như đông cứng ngay lúc đó.
Trên bàn đặt một túi nhựa, mặt trên có hai chữ "Cháo Nam" vô bắt mắt. Ngoài ra còn có một túi đủ loại hoa quả, chỉ nhìn bao bì đã biết giá không hề rẻ.
"À, cái này là tôi mua, nghĩ có lẽ hai người các em tới lui nửa ngày vẫn chưa ăn gì, vừa hay tôi ăn trưa ở quán ăn cạnh công ty nên tiện thể mua hộ qua cho các em hai hộp cháo." Lưu Tử Minh nói.
Đinh Nghệ quay đầu nhìn qua Hải Linh, sau đó nói với Lưu Tử Minh: "Cảm ơn, vậy để tôi chuyển tiền qua Wechat cho anh."
"Xem em kìa, khách sáo gì chứ, cũng có bao nhiêu tiền đâu," Lưu Tử Minh cười hiền, xoay người nói với Hải Linh, "Hải Linh, tôi mua theo khẩu vị của Đinh Nghệ, cũng không biết hợp ý em không, cứ ăn tạm chút ha."
Hải Linh mỉm cười gượng gạo nói: "Cảm ơn."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét