Trang

04/04/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 52

    Chương 52:

 

    Lưu Tử Minh điều chỉnh nét mặt, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Bạn trai hả?" 

    Đinh Nghệ gật đầu: "Dạ." 

    Bị đoàn người chen chúc vào thang máy, Đinh Nghệ ôm túi chắn trước ngực. Chen thang máy, chen xe buýt, chen tàu điện ngầm, tư thế này gần như là tiêu chuẩn cho phụ nữ, tránh gặp phải những chuyện xấu hổ không cần thiết.

    Lưu Tử Minh đứng ngay bên cạnh cô, kề cô rất sát. Đinh Nghệ nín thở, mặt không biến sắc nghiêng đầu đi.

    "Muốn cùng bạn trai đi đâu chơi vậy?" Lưu Tử Minh nhỏ giọng hỏi. 

    Đinh Nghệ còn chưa kịp nói gì, "Ting ——" một tiếng, thang máy xuống thêm một tầng lại mở ra, thêm vài người nữa chen vào, hộp cá lại nhét thêm vài con cá béo ú, thang máy càng thêm chật chội. Người phía trước khó khăn vói tay ấn nút đóng cửa, cửa đóng đến giữa chừng lại bật ra.

    Đinh Nghệ bị người khác ra sức ép vào trong một chút, Lưu Tử Minh gần như là theo bản năng ôm lấy vai cô: "Không sao chứ?"

    "Vẫn ổn." 

    Đinh Nghệ đứng chếch với Lưu Tử Minh, cánh tay dán lên ngực anh ta. Điều này thật sự làm cô rất khó chịu.

    Thật không dễ gì cầm cự đến tầng trệt, Đinh Nghệ không đợi được nữa lập tức xông ra ngoài. Lưu Tử Minh theo sát sau lưng cô, dùng cánh tay chắn bên người cô.

    "Cảm ơn." Đinh Nghệ quay đầu nói cảm ơn với anh ta, sau đó nghe thấy tiếng tí ta tí tách —— Trời vậy mà lại mưa. Đinh Nghệ cúi đầu tìm dù, tiện thể xem qua điện thoại.

    Linh: Chị ở cửa hàng tiện lợi cạnh công ty em, đợi em. [mỉm cười]

    Linh: Có mang dù không? 

    Đinh Nghệ ngẩn ra giây lát. Thật ra từ lúc cô và Hải Linh bên nhau, đều là cô đi tìm Hải Linh. Nguyên nhân là vì công việc của Hải Linh, giờ tan tầm hàng ngày mới là lúc cô ấy bận rộn nhất, thời gian hai người có thể ở bên nhau cũng chỉ còn lại buổi tối. 

    Đây là lần đầu Hải Linh đến công ty tìm cô. Đinh Nghệ cúi đầu nhìn điện thoại, nén không nổi vui sướng trào dâng trong lòng. 

    Trời âm u mưa gió che mất sạch cả hoàng hôn, cảnh vật xung quanh cũng bị nước mưa phủ lên một lớp kính mờ. Nguyên bản Đinh Nghệ không thích trời mưa. Vậy mà trên mặt cô lại mang theo tươi cười, chạy đến đại sảnh tầng trệt công ty, xăng đan gót thô gõ lên mặt đất đẫm nước, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

    Nước mưa đánh lên mặt, Đinh Nghệ lại không thèm để ý, hệt như một con nai vừa vui vẻ lại hoạt bát, sải bước chạy về phía người thương.

    Lưu Tử Minh ở phía sau cô gọi mấy tiếng: "Tiểu Đinh! Tôi có dù. . . . . . Đinh Nghệ!"

    Dường như cô nghe thấy, lại như không nghe gì. Tóm lại cô không quay đầu, vờ như không biết gì cả, cắm đầu chạy về phía trước. 

    Một dáng người mảnh mai đứng bên hông cửa hàng tiện lợi, che một chiếc dù màu hồng nhạt, nước mưa bắn lên mặt dù phát ra tiếng "lộp bộp lộp bộp", người kia hiếm khi mặc quần soóc, đôi chân trắng mịn phơi ngoài mưa lạnh.

    "Linh!" Đinh Nghệ nhào đến ôm lấy cô. 

    Hải Linh bị cô nàng dọa hết hồn. Cô vốn dĩ muốn đứng trước cửa công ty đón Đinh Nghệ, nhưng không hiểu sao, cứ  nhìn từng tốp nhân viên văn phòng nối đuôi nhau ra ngoài, cô lại cảm thấy không thoải mái, giống như mình không nên xuất hiện ở đây.

    Ai dè Đinh Nghệ thật sự không mang dù. 

    Hải Linh lấy khăn giấy lau mặt cho cô: "Không mang dù, sao không nói với chị?" 

    Đinh Nghệ chỉ biết hưởng thụ cúi đầu nhìn cô: "Quên mất. Xuống đến nơi rồi mới thấy tin nhắn của chị, liền chạy ra đây ngay. Đợi có lâu lắm không?" 

    Hải Linh lắc đầu: "Không, đợi chút xíu xiu thôi.

    Đinh Nghệ đón lấy dù, một tay khác ôm lấy cô, hai người chầm chậm bước đi.

    "Tiểu Đinh!" Lưu Tử Minh đuổi kịp, thở hồng hộc, vẻ mặt tươi cười, "Vừa rồi gọi em, em cũng không nghe."

    "Chắc là do tiếng mưa lớn quá đó, thật ngại quá." Đinh Nghệ lịch sự nói.

    Hải Linh ngẩng đầu, thấy mặt Lưu Tử Minh đỏ rần lên. Cô mím mím môi, bất giác cũng duỗi cánh tay hư ra ôm eo Đinh Nghệ.

    "Vị này là, bạn em?" Lưu Tử Minh hỏi. 

    "Dạ, đây là bạn tôi, Hải Linh," cô lại nhìn Hải Linh nói, "Vị này là tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển 2 của bọn em." 

    "Chào anh." Hải Linh mỉm cười nói.

    "Chào em, quả nhiên bạn của đại mỹ nữ cũng là đại mỹ nữ nha."

    Lưu Tử Minh không phải đang tâng bốc, hai vị trước mặt này đúng thật xinh đẹp, một người thanh nhã như băng sơn tuyết liên, người còn lại yêu kiều như đóa mân côi tươi thắm, mỗi người mỗi vẻ phong tình.

    Có điều, Lưu Tử Minh vẫn cảm thấy Đinh Nghệ ưa nhìn hơn. Anh cho rằng con gái thì nên như vậy, không tranh không đua, trầm tĩnh ít nói, khí chất trong sáng.

    "Tổ trưởng, anh không về nhà sao?" Đinh Nghệ hỏi. 

    Mưa nhỏ hơn đôi chút, Lưu Tử Minh cũng thấy tư thế thân mật của hai cô gái rõ hơn.

    "Tôi đỗ xe ở bên kia rồi" Lưu Tử Minh chỉ về phía trước, quay đầu nhìn Đinh Nghệ, "Bạn trai đâu? Sao chưa đến?

    "Anh ấy. . . . . . Anh ấy hôm nay có chút chuyện gấp." Đinh Nghệ vừa nói, vừa trộm nhìn phản ứng của Hải Linh. 

    Đáng tiếc Hải Linh cúi thấp đầu, hoàn toàn không thấy được biểu cảm gì.

    Giọng Lưu Tử Minh thoải mái hơn: "Ha ha ha, thật hả?"

    Đi thêm mấy bước, anh mới nói tạm biệt với Đinh Nghệ: "Tôi đi trước, hai người chú ý an toàn. . . . . ."

    Cuối cùng cũng còn lại hai người các cô. 

    Đinh Nghệ nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nha, em nói em có bạn trai là gạt anh ta thôi."

    "Anh ta đối với em, hình như rất tốt ha." Hải Linh vén tóc ra sau tai, nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ.

    Bộ dạng hơi híp mắt, đồng tử sáng lấp lánh này của cô làm tim Đinh Nghệ đập gia tốc, vội vã phủ nhận nói: "Đâu có đâu có . . . . ." 

    Hải Linh khẽ cười: "Chị nhìn ra được, không cần ngượng đâu. Em xinh như vậy không ai thích mới lạ."

    Gò má Đinh Nghệ ửng đỏ. Đây là Hải Linh đang khen cô sao?

    Nói thì nói vậy, tuy nhiên Hải Linh vẫn ôm thật chặt eo cô, cố nén khó chịu trong lòng xuống. Cô không muốn để Đinh Nghệ nhìn thấy bộ dạng ghen ghét của mình. Lúc cô còn học sơ trung, bạn bàn khác cho cô xem một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, trên bìa chỉ có một câu thế này: ". . . . . . Cô gái, cô có biết bộ dạng ghen ghét của cô khó coi đến mức nào không?" Đó là một trong số ít những quyển sách cô từng đọc ngoài sách giáo khoa. Để lại cho cô ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng cô lại nhớ rõ trong đó có rất nhiều lời thoại.

    Hai người rốt cuộc đi đến quán mì mà Đinh Nghệ bảo là "mùi vị không tệ". 

    Quán ăn không lớn, nhưng rất sạch sẽ, không đầy dầu mỡ như những quán ăn ven đường khác. 

    Đinh Nghệ gác dù trước cửa, kéo Hải Linh đi chọn món, sau đó lên lầu hai. Lầu hai đều là chỗ cho tình nhân, còn thắp đèn màu vô cùng lãng mạn.

    Đinh Nghệ để Hải Linh ngồi vào trong. 

    Lúc vô tình đụng phải chân Hải Linh cô liền giật mình nói: "Lạnh vậy." 

    Hải Linh ngồi phía trong, bất đắc dĩ nói: "Trời mưa mà, mặc váy dài hay quần dài đều bị ướt, đành phải mặc quần soóc thôi. Thời tiết lạnh." 

    Đinh Nghệ ngồi cạnh cô, rất tự nhiên duỗi tay qua che lên đùi trên thấm lạnh của cô.

    Tuy chỉ có một chút như vậy nhưng vẫn rất ấm. Hải Linh cong mi mắt, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng. Là ấm áp phát ra từ tận sâu đáy lòng.

    "Linh, chị suy nghĩ sao rồi?" Đinh Nghệ nhích lại gần, tóc mái bị ướt rũ bên mặt, trông cô có vẻ rất thơ ngây, "Chị. . . . . . Có muốn ở chung với em không ha."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7