Chương 54:
Xe buýt dừng ở "trạm Tân Đường". Hải Linh kết thúc câu chuyện, cùng Đinh Nghệ xuống trạm này.
Lúc chiều còn ở công ty, Đinh Nghệ đã đứng ngồi không yên, còn tranh thủ thời gian giải lao của phòng, lên app và diễn đàn tra không ít tiểu khu có thể cho thuê. Khu Tân Đường này là thích hợp nhất. Cách công ty của Chung Kỳ lẫn Đinh Nghệ không xa, có tuyến xe buýt chạy thẳng đến, ngồi tàu điện ngầm cũng rất tiện.
"Chúng ta đến hoa viên Đường An xem trước. . . . . ."
Đinh Nghệ gọi điện thoại cho chủ nhà, đối phương bắt máy xong, giọng Nam Châu vừa quen thuộc lại xa lạ làm Đinh Nghệ sững sờ.
Hải Linh đón lấy điện thoại trong tay cô.
"Cô ấy bảo chúng ta đợi ở đây một xíu," Hải Linh cầm điện thoại đưa cho Đinh Nghệ, "Cô ấy xuống đón chúng ta ngay thôi."
Một lát sau, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế quét thẻ mở cửa, tươi cười nhìn về phía Hải Linh và Đinh Nghệ: "Đinh tiểu thư?"
Đường An không có nhiều tiểu khu lâu đời, bên trong được phủ xanh không tệ —— ít nhất mặt diện tích cũng đạt chuẩn, thông tầng rất rộng, còn có không ít cây dừa cao lớn nhưng không có bao nhiêu quả.
Lúc vào thang máy, chủ nhà dùng "Nam phổ"* trả lời Đinh Nghệ, Hải Linh khoác cánh tay Đinh Nghệ, cảm thấy trong tay Đinh Nghệ hình như đang nắm chặt thứ gì đó. Hải Linh lặng lẽ duỗi tay nắm cô, Đinh Nghệ thật ngoan mở tay ra, đem cô và vật kia cùng nắm trong lòng bàn tay.
*Nói tiếng phổ thông bằng giọng Nam Châu.
Phòng ở tầng sáu. Cô chủ nhà mở cửa, Đinh Nghệ đợi cô ta vào trước, chính mình mới dẫn Hải Linh vào theo.
Hải Linh ở phía sau mở lòng bàn tay mình ra —— là một bình xịt tự vệ dạng son môi.
Hải Linh không khỏi bật cười. Sau đó nắm chắc bình xịt tự vệ trong tay.
Cô gái này, trông có vẻ trầm tĩnh ít nói, trên thực tế nội tâm cũng không đơn giản.
Nhà có hai phòng ngủ hai phòng làm việc, lấy sáng không tệ. Đinh Nghệ đặc biệt để ý phòng ngủ. Thấy diện tích phòng ngủ chính và phụ đều rất lớn, đồ gia dụng đủ cả, cô mới mỉm cười hài lòng.
Đinh Nghệ nói cảm ơn với chủ nhà, sau đó đánh dấu lại trên app.
"Không sao ha, từ từ suy nghĩ" chủ nhà hiểu ý nói "Nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi."
Hai người xem thêm hai căn nữa.
Giống như lúc vừa đến Nam Châu vậy, càng xem nhiều nhà càng dễ mụ mị, mặt nào cũng phải suy xét, so sánh qua lại thiệt hơn, chỉ cảm thấy hơn kém không bao nhiêu.
Có điều, Đinh Nghệ kể ra cũng rất thích thú —— dù sao thành quả cũng là nhà chung của hai người mà.
"Về rồi hả?" Chung Kỳ nằm trên giường liếc xéo Đinh Nghệ, "Hôm nay tớ tăng ca, trái lại cậu còn về muộn hơn tớ nha. Đi tìm nhà thật đó hả?"
"Ừ." Đinh Nghệ mệt đến mức lăn quay ra giường, nhắm chặt mắt lại.
Thân thể cô vẫn ổn, có điều sợ là gần đây thiếu rèn luyện, sức chịu đựng còn không bằng Hải Linh. Hải Linh cứ ngồi mãi trên ghế bệt làm móng tay, để cô ấy ra ngoài dạo một chút cũng tốt hơn.
Từ góc độ của Chung Kỳ có thể nhìn thấy ngực Đinh Nghệ đang phập phồng lên xuống. Đường nét trên cằm nhu hòa, còn có mấy giọt mồ hôi.
"Cậu chưa tắm đó nha?" Chung Kỳ lúng túng nhắc nhở cô.
"Mệt quá à. . . . . . Đợi lát nữa tắm. . . . . . Để tớ nghỉ một chút. . . . . ." Đinh Nghệ dùng giọng mũi dày đặc nói.
"Em đi tắm trước đã." Chung Kỳ nói một tiếng với Tưởng Lễ trên QQ.
Chung Kỳ sáp đến: "Cậu. . . . . . Tiễn cô ấy về hả?"
"Đúng vậy. . . . . ." Đinh Nghệ vẫn nhắm hai mắt, giống như nói mớ, "Chắc chắn phải tiễn chị ấy về chứ. . . . . ."
"Cậu không giống mệt mỏi đâu," Chung Kỳ đưa tay sờ thử trán cô, "Tớ nghĩ cậu bị cảm rồi."
"Không thể nào. . . . . ." Đinh Nghệ rốt cuộc mở mắt ra, lấy điện thoại đưa cho Chung Kỳ "Cậu xem mấy căn này đi. Tớ thấy đều không tệ lắm. Cậu thấy căn nào vừa ý hơn, chúng ta đến xem lại lần nữa."
Chung Kỳ nhận lấy điện thoại, lật xem ảnh từng căn một, còn có bố cục phòng, càng xem trong lòng lại càng thấy hụt hẫng ——
Toàn bộ mấy căn nhà này đều là một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, sau này ở ghép, nhất định là Đinh Nghệ Hải Linh ở một phòng, cô ở một phòng, đến lúc đó . . . . . . bọn họ làm chuyện gì gì, hẳn là cô đều nghe được.
Tưởng tượng như vậy, thật sự rất khó xử. Nhưng mà. . . . . . cô đã nói có thể ở ghép với hai người họ rồi, bây giờ rút lui có phải sẽ khó xử hơn không? Hơn nữa, người với người chung sống đều thành thói quen, cô cùng Đinh Nghệ ở chung đã mấy năm, cũng đã ở quen rồi, nếu đổi thành người khác, có lẽ cô thật sự không thích nghi được. . . . . .
Đinh Nghệ thường ngày lặng thầm chăm sóc đủ kiểu, lại chợt hiện lên trước mắt cô.
Chung Kỳ nghiêng đầu quan sát Đinh Nghệ. Gò má của đối phương ửng hồng, dường như thật sự bị sốt nhẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét