Trang

31/05/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 66

     Chương 66:

 

    Nhờ có kinh nghiệm lần trước, Mạc Hâm rất nhanh đã phản ứng lại, gắng sức gỡ cánh tay chị Chu đang siết chặt trên eo cô ra, trong miệng còn không quên lớn tiếng biện bạch: ". . . . . . Tôi không có vẽ chị! Ai thèm nhìn trúng chị! Ss. . . . . . Đau! Chị là chó à! Bỏ cái miệng chị ra!" 

    Cô cứ thế ngoảnh đầu lại, liền thấy Chu Mân vốn đang cúi đầu gặm cổ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút tỉnh táo, đôi môi tô son đỏ tía tiếp đó chuẩn xác hôn lên môi Mạc Hâm. Một cổ mùi rượu cứ như vậy vô thanh vô thức xông vào miệng Mạc Hâm.

    Trong lòng cô như có hàng ngàn con thần thú đang gào thét. Nụ hôn đầu không còn, nụ hôn thứ hai cũng mất. Không còn nữa, mất hết rồi, đều bị Chu Mân cướp mất. Rốt cuộc cô cũng gỡ được tay Chu Mân ra, không phải vì sức cô lớn, mà là vì Chu Mân bất chợt thả lỏng một tay mò lên ngực cô. Mạc Hâm vừa giận lại vừa sợ, cực lực đẩy tay Chu Mân ra sau.

    Chu Mân lần nữa bị cô quẳng đi như miếng vải rách, nằm dài trên đất cười đắc ý: "Ha ha ha. . . . . . Cô sợ rồi chứ gì! Ha ha ha ha!" 

    Mạc Hâm khóa trái cửa phòng ngủ của mình, bấy giờ mới ngồi xổm xuống đất tay run run nhắn Wechat cho Hải Linh.

    Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp phải tình cảnh này! Suýt chút nữa ngay cả trinh tiết cũng không giữ nổi!

    A Mạc: "Hình như chị Chu đã uống chút rượu, động tay động chân với tôi, suýt nữa tôi đã bị chị ta. . . . . . Cô Hải, cô quen biết chị ta, tình hình chị ta thế nào vậy? Không chỉ một lần đâu, thực sự không được rồi, tôi phải lập tức dọn đi ngay." 

    Một lát sau, Mạc Hâm nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô rón ra rón rén hé cửa ra, nhìn thấy Chu Mân đang lồm cồm bò dậy mở cửa.

    Hải Linh và Đinh Nghệ sửng sốt nhìn Chu Mân. 

    Bước chân Chu Mân hơi loạng choạng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất tự nhiên: "Tới rồi à?" 

    Vừa thấy có người đến, Mạc Hâm lập tức có cảm giác an toàn, bấy giờ mới bước ra, đâm thẳng vào giữa Hải Linh và Đinh Nghệ: "Thật là, rốt cuộc có người đến rồi, làm tôi sợ muốn chết!" 

    Quay đầu nhìn lại, Chu Mân đã bắt chéo chân ngồi trên sofa, mặc kệ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, nhởn nhơ tự đắc châm thuốc hút.

    "Chị Chu, nị chù mé á? (Chị làm gì vậy?)" Hải Linh bước đến thấp giọng hỏi.

    "Giỡn chơi với cô ta chút thôi mà." Chu Mân nhả một ngụm khói, tàn thuốc gảy thẳng vào ly nước. Bộ dạng này, vừa như đã tỉnh, lại như chưa tỉnh.

    "Chúng ta phải nói lý lẽ đi chứ?" Mặt Mạc Hâm đầy bất đắc dĩ, "Chị vừa hôn lại vừa sờ, mà nói chỉ đang giỡn chơi? Vậy lần sau có phải đem tôi. . . . . . Cũng bảo là giỡn chơi không?"

    "Cô không thích ở thì dọn quách đi." Chu Mân lại gảy tàn thuốc vào ly nước, ngang ngược nói.

    Mạc Hâm bó tay: "Cô Hải, cô xem cô ta thái độ kìa. Bỏ đi, ngày mai tôi lập tức dọn đi là được, dù sao tiền thuê phòng tháng sau, tôi đã đóng luôn rồi." 

    Đinh Nghệ đột nhiên chỉ vào chừng mười bức tranh đang phơi trong phòng khách nói "Trong tranh này, là chị Chu à?"

    Mạc Hâm tốt tính giải thích: "Đây là tác phẩm tôi tự sáng tác, không liên quan gì đến chị Chu." Nói rồi cô lật một bức tranh lại, chỉ cho bọn họ xem: "Cô nhìn chỗ tay chân này, nét vẽ cơ bắp đầy đặn như vậy, sao có thể là chị Chu chứ, còn có khuôn mặt này. . . . . ." 

    Nói đến đây, Mạc Hâm chợt khưng lại. Cô gái trong tranh vẫn nguyên gương mặt đầy khát vọng, Mạc Hâm không biết vì sao, trong lòng lại hơi chột dạ.

    Cũng không biết có phải do bị Chu Mân và Đinh Nghệ nói hay không, cô gái trong tranh càng nhìn càng thấy giống chị Chu. Trong lòng Mạc Hâm nổi lên khó chịu. Rõ ràng cô mới là người bị hại, cớ gì trong lòng lại thấy chột dạ vậy chứ?

    "Chị Chu uống nhiều rồi," Hải Linh thuyết phục Mạc Hâm, "Hôm nay cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, đợi ngày mai chị Chu tỉnh táo hơn, lại tiếp tục làm rõ chuyện này với chị ấy, được không? Tôi thay chị ấy nhận lỗi với cô trước."

    Mạc Hâm cũng không muốn oán trách Hải Linh vô tội, gật đầu nói: "Được rồi."

    Hải Linh và Đinh Nghệ vất vả lắm mới dỗ được chị Chu vào phòng ngủ, nhìn cô ngủ rồi mới rời đi. Ấy vậy mà nửa đêm Mạc Hâm đi vệ sinh, lại bắt gặp chị Chu rúc trên sofa, ti vi đang mở, chiếu một bộ phim truyền hình hài hước còn cẩu huyết. Chị Chu cả người gầy gò, nằm cuộn tròn lại thành một đoàn nhỏ xíu ở đó.

    Dường như cô rất khát, tìm ly nước dùng một lần trên bàn.

    Mạc Hâm bay đến, cản lại chén nước cô đã đưa đến bên môi: "Chị quên chị dùng cái này để gạt tàn thuốc rồi à?"

    Hải Linh trước khi đi đã rót nước cho Chu Mân, đặt trong phòng ngủ. Mạc Hâm vào phòng ngủ của Chu Mân, mang nước ra cho cô. Chu Mân ngó qua cô, nhận lấy ly uống nước.

    Mạc Hâm vừa bị cô nhìn, liền phản xạ có điều kiện che bộ ngực không mặc nội y của mình lại. Nhưng trông Chu Mân giờ đây có vẻ ỉu xìu, thật sự không có tính công kích gì, Mạc Hâm lại là người tốt quá mức, nên hỏi thêm mấy câu: "Chị tỉnh rượu chưa?"

    Chu Mân duỗi chân, thản nhiên lộ ra quần lót, ủ rũ nhìn Mạc Hâm: "Tôi không có say." 

    Mạc Hâm: . . . . . . 

    Chu Mân uống nước xong, vành mắt chợt đỏ lên, quay đầu nói với Mạc Hâm: "Cô cũng xem thường mấy đứa làm gà lắm, đúng chứ?" 

    Sự bất bình thình lình này của Chu Mân khiến chính bản thân cô cũng bị sốc -- Cô 22 tuổi đã ra ngoài làm thuê làm mướn, hạ qua đông đến đã được tám năm, nếm trải cay đắng đời người đến tê cả cuống lưỡi, tự cho mình đã sớm không thèm để ý đến ánh mắt thế nhân nữa.

    Cô thừa nhận bản thân mình ham tiền, ham hư vinh, dù cho bản thân không làm nghề đó nữa, cũng vẫn mở tiệm này ra, để những cô gái khác kiếm tiền cho cô. Vậy mà hôm nay, cô lại vô tình nghe được hai thợ làm móng trong tiệm đang xì xầm bàn tán về cô.

    ". . . . . . Trước đây bà chủ cũng làm thứ kia, cô nhìn cô ta trang điểm ăn vận là biết ngay. Bạn trai tôi đến đón tôi tan làm, thấy cô ta liền nhìn không chớp mắt, bực đến mức tôi làm ầm một trận. Đàn ông đúng là không đáng tin, loại con gái đó, có gì đẹp đẽ chứ." 

    "Cô nhỏ tiếng chút đi, cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp."

    Chu Mân nhớ đến điếm trưởng tiệm mát xa sát vách lúc trước. Gã ta là một tên cặn bã chính cống, nhưng gã phát ngôn được một câu rất đúng: Một ngày là điếm, cả đời đều là điếm. Cho dù kẻ từng chơi cô và kẻ từng dùng ánh mắt chà đạp cô chết hết, vết lầm lỗi trên người cô cũng rửa không sạch. Rửa không sạch thì biết làm sao chứ, cô cũng đâu còn cách nào. Chu Mân bụm mặt khóc ô ô.

    Mạc Hâm gãi gãi mặt, cô đoán có lẽ Chu Mân quá tốt bụng? Đồng cảm với mấy người làm gà kia mới khóc? Cô giật một tờ khăn giấy đưa cho Chu Mân: "Tôi đâu có nói tôi xem thường. . . . . . Nghề đó, tính chất công việc cả mà. Tôi còn từng vẽ bọn họ cơ, chuyên đến Brazil vẽ, muốn xem không?"

    Chu Mân xì xì nước mũi: "Không xem!" 

    Mạc Hâm gãi gãi đầu, vào phòng vệ sinh xối một chiếc khăn ấm, đưa cho Chu Mân bảo cô lau mặt, sau đó ngồi xuống đối diện Chu Mân. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng rồi.

    Có lẽ là vì đêm khuya con người dễ cảm tính, cũng có lẽ là trông Chu Mân có vẻ ôn hòa hơn bình thường không ít, Mạc Hâm không bỏ mặc cô đi ngủ. Cô nàng dành nửa phút, làm công tác chuẩn bị một tràng lời nói chân tình, muốn khuyên giải Chu Mân.

    Ngay lúc này Chu Mân nhìn cô nói: "Tôi cũng từng làm gà."

    "À. . . . . . Hả?" Mạc Hâm trợn tròn mắt. 

    Chu Mân áp sát lại: "Tôi cũng từng làm gà, sợ tôi hơn rồi chứ?" 

    Thân thể Mạc Hâm ngã về sau, đè vai Chu Mân lại, ấp a ấp úng nói: "Dù cô thật sự từng làm, tôi cũng sẽ không vì chuyện đó mà sợ cô đâu. Tôi sợ cô, là vì lúc nào cô cũng. . . . . . cũng muốn như vậy với tôi."

    Chu Mân cười nhạo một tiếng: "Cô lại chẳng sợ tôi lây bệnh truyền nhiễm cho cô quá đi chứ."

    Cô cười nhếch môi, trong nụ cười tràn đầy tự giễu. 

    Mạc Hâm vịn vai cô, nghiêm túc nói: "Tôi không sợ."

    "Còn nói không. . . . . . Hừ. . . . . ."

    Lưỡi nhỏ lúng ta lúng túng đảo quanh trong miệng một vòng, lại lúng ta lúng túng rụt ra, Mạc Hâm đỏ mặt nói: "Tôi biết cô không phải người xấu, chắc chắn sẽ không hại tôi. Cô xem hai ta đã hôn tận mấy lần rồi, không phải tôi vẫn đang sống sờ sờ sao? Hơn nữa, cô nhớ cho kỹ, đừng nghĩ bản thân thậm tệ như vậy, cô không dơ, ít nhất là không dơ bẩn như mấy tên khách làng chơi ra vẻ đạo mạo kia."

Dáng vẻ chân thành của Mạc Hâm làm Chu Mân thoáng hoảng hồn. Sẽ có người tốt như vậy sao? Nếu đã tốt vậy rồi, tốt thêm chút nữa có được không?

    Chu Mân vây lấy cô, phun khí bên tai cô: "Cô thật sự nhìn trúng tôi rồi?" 

    Mắt Mạc Hâm như muốn trợn ngược lên. Chu Mân quả nhiên vẫn là Chu Mân, cô mệt mỏi thở dài: "Chị đừng như vậy được. . . . . ."

    Cô còn chưa kịp nói xong, Chu Mân đã lập tức hôn lên môi cô, cơ thể cũng dán lên, không hề thô lỗ giống như lúc trước, chỉ khẽ khàng vặn eo. Chu Mân từng làm nhiều năm như vậy, khách nữ cũng có thể phục vụ rất tốt. Mạc Hâm bị cô dán vào một cái, ấy vậy mà. . . . . .

    Mạc Hâm muốn hét to: Tôi là gái thẳng! Gái thẳng! Tôi tuyệt đối không thích con gái! Không thích!

    Nhưng khi mở miệng, Mạc Hâm lại chỉ nghe thấy tiếng thở dốc xa lạ của chính mình. 

    Chu Mân đột nhiên dừng lại, vẫn giữ thân thể dính trên người cô, liếm môi son sáng bóng nói: "Có muốn dừng lại không hở? Bây giờ vẫn còn kịp nha."

    Mạc Hâm cắn răng, như hạ quyết tâm nói: "Chị đi đánh răng rồi lại tiếp tục được không? Tôi có chứng ưa sạch."

Tiểu Thư (Miss) - Chương 65

    Chương 65:


    Chủ nhật, ba người dự định ra ngoài đi dạo một vòng. Chung Kỳ trước khi ngoài phải lề mề hồi lâu, Hải Linh và Đinh Nghệ quét dọn phòng khách một lượt, mới về phòng ngủ thay quần áo.

    Trong tủ quần áo, nội y của hai người đặt chung chỗ. Đinh Nghệ lấy nội y của mình mặc vào, cũng lấy giúp Hải Linh một bộ nhạt màu hơn. Lúc lấy ra đến, cô thất thần giây lát.

    "Sao vậy?" Hải Linh nhận lấy mặc vào.

     Đinh Nghệ lắc đầu: "Không có gì."

    Kể ra, đây là lần đầu tiên Đinh Nghệ và Hải Linh cùng nhau ra ngoài dạo phố. Hai người đều không thích đi loanh quanh lắm, thường thì chủ nhật có thời gian, vui vẻ làm ổ trong nhà, nấu bữa cơm hoặc dính trong phòng ngủ trò chuyện.

    Mới đó mà đã sắp đến tháng mười, đường phố Nam Châu quanh năm suốt tháng nóng như lửa, mặt trời còn gay gắt hơn cả tháng tám. Hải Linh sợ cháy nắng, mặc một bộ váy voan dài màu trắng. Đinh Nghệ như cũ mặc áo thun trắng quần bò tiện lợi, chỉ lo Hải Linh cháy nắng, đứng bên cạnh bung dù cho cô.

    Ra đến cổng tiểu khu, Chung Kỳ mới chậm chạp lấy dù ra. Ngó qua cặp đôi bên cạnh giây lát, "vút ầm" một tiếng, bung chiếc dù ra. Một miếng vải dù bay phấp phới trong gió, lộ ra nửa khung dù.

    "Tiểu Kỳ, dù của em hỏng rồi."

    Chung Kỳ thầm thở dài. Quả nhiên vẫn là Hải Linh nhìn thấy trước. Cô liếc qua Đinh Nghệ, cười cười nói: "Không sao không sao, cứ dùng tạm như vậy một lúc đi."

    Hôm qua cô đã thấy dù hỏng rồi, định hôm nay ra ngoài dạo phố, tiện thể mua một cái cũng được. 

    Đinh Nghệ cũng nhìn nhìn dù của cô, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Cậu như vậy cũng không che được gì," cô nói rồi nhích xa Hải Linh chút, hướng về Chung Kỳ ra hiệu nói, "Lại đây đi, cậu với chị ấy che chung một cái."

    Hải Linh ngước mắt nhìn Đinh Nghệ, Đinh Nghệ nói: "Tớ mặc đồ rất kín, dù sao lát nữa cũng lên xe rồi." 

    Chung Kỳ lầu bầu: "Không cần đâu, tớ dùng tạm một lúc cũng được."

    Hải Linh đẩy đẩy chiếc dù trong tay Đinh Nghệ qua: "Em che cho Tiểu Kỳ đi, chị có cái này," cô nói rồi vịn chiếc nón cói trên đầu, đôi mắt cong cong, "Nắng chiếu không tới."

    Đinh Nghệ cau mày, vừa muốn nói gì đó Hải Linh đã nhẹ bắt lấy tay cô, cười nói: "Nhanh lên."

    Đinh Nghệ bấy giờ mới chuyển dù che lên đầu Chung Kỳ. 

    Hôm nay Chung Kỳ mang giày cao gót, cao xấp xỉ Đinh Nghệ, cô quay đầu nhìn Đinh Nghệ, chọc ghẹo: "Sao vậy, không được che chung một dù với chị Hải Linh, khó chịu hả?" 

    Đinh Nghệ ngẩn ra, rũ mắt nhìn mặt đất: "Tớ nào có."

    "Còn nói không có." Chung Kỳ hừ một tiếng. 

    Lúc băng qua đường, Đinh Nghệ theo bản năng dắt Hải Linh đi, Hải Linh bước lên, đứng cạnh Chung Kỳ, dắt tay cô nàng. 

    Đinh Nghệ sững sờ, mím mím môi.

    Đến bên này đường, Chung Kỳ buông tay Hải Linh ra. Hải Linh chu đáo, còn săn sóc cô hơn cả Đinh Nghệ. Đinh Nghệ nói gì đó, Chung Kỳ cũng không để ý nghe, trong lòng cô thấy không thoải mái. Nếu Hải Linh thật sự là kiểu con gái chỉ biết dụ dỗ Đinh Nghệ thì cũng thôi đi, đằng này lại không phải, người đã đẹp lại còn biết chừng mực. So qua sánh lại như vậy, Chung Kỳ phát hiện mình lại thua trận nữa rồi. Cô quay đầu nhìn sườn mặt Đinh Nghệ, khẽ thở dài. Không chưng mà thầu tranh khẩu khí*. Nhưng rốt cuộc là đang tranh khí gì, chính cô cũng không hiểu nổi.

    "Đã đến trạm Hoa Thành Nam, vui lòng mang theo đầy đủ đồ đạc tùy thân của quý khách, xuống xe từ cửa sau."

    Chung Kỳ tiu nghỉu cả đoạn đường, xuống xe lập tức mua dù ngay. 

    Đinh Nghệ khuyên cô: "Đừng mua vội, vào trong mua đi, sẽ rẻ hơn. . . . . ."

    "Không sao." Chung Kỳ không ngẩng đầu, cũng không thèm trả giá, móc ví trả tiền.

    Con phố trải dài từ bắc đến nam Hoa Thành là một trong những trung tâm thương mại lớn nhất Nam Châu. Cuối tuần, nơi này là địa điểm lý tưởng nhất để người trẻ tuổi giết thời gian. Học sinh cởi bỏ đồng phục, dân văn phòng vứt đồ công sở; có người yêu sớm, có kẻ trăng hoa, còn có người thoắt cái biến thành người nổi tiếng trên mạng, giơ gậy livestream trong dòng người qua lại như thoi đưa. Người đến người đi đã đủ huyên náo rồi, nói chuyện còn không nghe được gì, lại còn có mấy cửa hàng lúc nào cũng phát nhạc thế này. "Là duyên là tình là thơ dại, hay ngoài ý muốn; có nước mắt có lỗi lầm có trả giá, còn có kiên nhẫn. . . . . ."

    Là ca khúc "Tình nhânkinh điển, Hải Linh nhỏ giọng ngâm nga theo mấy câu. Xung quanh rất ồn, đến cả bản thân cô cũng không nghe được tiếng của mình, vậy mà lỗ tai cực thính của Đinh Nghệ lại bắt được. "Là ai kia là ngăn cách là trời đông giá rét, ẩn trong ánh mắt; bao ngày bao đêm bao ảo mộng, không cách nào đợi chờ. . . . . ." Đinh Nghệ cũng không nhịn được ngân nga theo. Đương nhiên là cô dùng quốc ngữ**.

    Hải Linh cũng nghe được tiếng hát của cô, quay đầu cười với cô.

    "Biết bao xuân thu gió mưa đổi dời, biết bao gập ghềnh tình yêu vẫn bất biến. . . . . ."

    *Bài hát này có 2 phiên bản, bản tiếng Quan Thoại (quốc ngữ Trung Quốc) và tiếng Quảng Đông. Này là bản tiếng Quảng Đông.

    Chung Kỳ nhìn khóe môi tươi cười của Đinh Nghệ, trong lòng cất giọng khinh bỉ. Hai người này liếc mắt đưa tình, tưởng chừng như xem cô là người vô hình. 

    Dạo thêm một lúc, Đinh Nghệ đã đổ mồ hôi không ngừng. Quay đầu thấy trên trán Hải Linh và Chung Kỳ cũng ứa mồ hôi, liền kéo hai người vào một cửa hàng nội y. 

    Chung Kỳ lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn mua đồ lót?" 

    Đinh Nghệ lắc đầu: "Mua cho Hải Linh."

    Chung Kỳ không nói gì nữa. 

    Hải Linh ngẩn ra giây lát: "Chị không cần đâu, chúng ta đi thôi."

    Nhân viên bán hàng niềm nở nói: "Có thể xem qua mẫu ren mới nhất của chúng tôi, người đẹp à, khuôn ngực cô đẹp, mẫu ren hợp với cô nhất, thử một chút cũng được mà ~"

    Hải Linh vừa rồi đã liếc qua giá cả trong tiệm này, tất cả đều 3 số trở lên, lập tức lắc đầu nói: "Không cần đâu." 

    Đinh Nghệ chọn vài mẫu, ôm vai Hải Linh kéo phía phòng thử đồ. 

    Chung Kỳ "Haiz" một tiếng.

    "Sao vậy?" Đinh Nghệ quay đầu lại hỏi.

    Đôi mắt Đinh Nghệ sáng lấp lánh, bên môi còn sót lại nụ cười ngọt ngào lẽ ra phải thuộc về Hải Linh. Hải Linh cũng quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Chung Kỳ.

    Chung Kỳ đột nhiên có chút nghẹn lời: "Tớ. . . . . . Để tớ cầm túi cho hai người."

    Thật ra vừa rồi cô muốn nói mình muốn về ấy chứ. Cô cảm thấy sự tồn tại của mình thật gượng gạo. Trước đây Đinh Nghệ cùng cô dạo phố, tuy là chưa bao giờ choàng vai bá cổ với cô, nhưng lúc dòng người đông đúc cũng sẽ bắt lấy cánh tay cô còn thường hay giúp cô nhớ kỹ phải mua thứ gì. . . . . .

    Trước đây chỉ có hai người bọn cô, giờ lại có thêm Hải Linh.

    Cửa phòng thử quần áo vừa đóng lại, Hải Linh mới cau mày hỏi: "Em đòi mua cho chị cái này làm gì, chị cũng đâu có thiếu."

    Đinh Nghệ nhẹ giọng ngắt lời cô, ra hiệu cho cô cởi váy: "Chị cũng đã mặc bao lâu rồi. Mấy thứ này mặc lâu quá không tốt cho cơ thể, cần phải thay đổi."

    Hải Linh trình nhãn mác cho cô xem, cau mày nói: "Vậy chị cũng không mua mắc thế này đâu. Đợi lát nữa ra ngoài, chị sẽ bảo không hợp, chúng ta qua tiệm khác mua được không?" 

    Cô còn chưa kịp nói xong, Đinh Nghệ đã cúi đầu gỡ dây váy của cô ra rồi, vừa cởi váy của cô vừa nhỏ giọng nói: "Nhãn hiệu này chất lượng không tệ, trước đây em từng mua rồi. Thứ khác có thể tạm bợ, nội y không được."

    "Chị đã nói không mua!" Hải Linh đè tay cô lại, trông có vẻ hơi tức giận, gắt giọng nói, "Đinh Nghệ, em không thể xài tiền như vậy được! Chẳng phải đã nói với chị muốn để dành tiền à?" 

    Cô giận lên, đôi lông mày xinh đẹp liền cau lại, đôi mắt đào hoa trừng Đinh Nghệ, đôi môi căng mọng khẽ mím lại, trái lại càng giống làm nũng hơn. 

    Đinh Nghệ lại cúi đầu cởi đồ của cô: "Vậy cứ thử thôi, không mua." 

    Hải Linh bán tín bán nghi, giơ cánh tay lên. Đinh Nghệ vòng qua sau lưng cô, để cô nghiêng người về phía trước, sau đó vói tay vào trong áo ngực, chỉnh lại vị trí giúp cô.

    "Linh, ngực của chị đẹp thật đó." Đinh Nghệ nhỏ giọng thầm thì bên tai cô. 

    Mặt Hải Linh lập tức ửng hồng. Mẫu áo lót này rất mỏng, không có gọng mút, mặc vào rất thoải mái. Hải Linh đứng trước gương soi soi. Có lẽ chuyện duy nhất khiến người ta không thoải mái, chính là giá tiền.

    "Thế nào ạ? Mặc vào cũng không tệ chứ ạ?" Nhân viên bán hàng hỏi. 

    "Thật ngại quá, không hợp." 

    "Nhờ gói cả hai bộ này lại."

    Nhân viên bán hàng ngớ ra giây lát, xu lợi mà chọn hùa theo Đinh Nghệ, mang hai bộ nội y bỏ vào trong hộp gói lại

    Sắc mặt Hải Linh khó coi, Chung Kỳ lấy làm lạ sáp đến hỏi: "Hai người sao vậy?"

    Hải Linh cười cười: "Không có gì." 

    Nếu đã ra ngoài dạo phố, Đinh Nghệ mua cũng mua rồi, cô cũng không thể làm mình làm mẩy với người ta.

    Đinh Nghệ xách hộp ra, nhìn thấy vẻ mặt Hải Linh cũng không có gì khác thường, mím môi mỉm cười, sau đó kéo tay cô, quay đầu lại gọi Chung Kỳ đi.

    Chung Kỳ nối gót theo sau, nhìn hai người trước mặt tay trong tay. Chỉ cần Hải Linh nhìn thứ gì đó lâu hơn chút, Đinh Nghệ sẽ hỏi Hải Linh "Có thích không" ngay, đáp án nhận được đương nhiên đều là phủ định, nhưng Hải Linh vẫn không thể ngăn nổi cô mua rất nhiều đồ. 

    Chung Kỳ lầm bầm: "Đinh Nghệ cậu đúng là "đại gia"*."

    *Nguyên văn: 土豪: thổ hào tiếng lóng dùng để chỉ tầng lớp nhà giàu mới nổi, thích chơi trội, như "hai lúa lên đời", "trúng đất" vậy.

    Về đến nhà, ba người thay phiên tắm rửa sạch sẽ. 

    Đinh Nghệ lau tóc, vừa vào phòng đã nhìn thấy Hải Linh đang nằm sấp trên giường đọc sách.

    Cô học không cao, cũng nhiều năm chưa từng học gì, tiếp thu kiến thức mới hơi chậm, chỉ riêng khóa phác thảo nhập môn cũng đã làm cô cảm thấy trầy trật.

    Sườn mặt nhu hòa, lông mi dài rũ xuống, môi son lẩm nhẩm thành lời, ngón tay xinh xắn cầm bút bi. . . . . . Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm tim Đinh Nghệ loạn nhịp.

    "Đinh Nghệ," Hải Linh úp sách lên giường, ngồi dậy nhìn cô nói, "Sau này đừng mua đồ mắc tiền vậy cho chị nữa, được không?" 

    Nhìn thấy sắc mặt cô nghiêm túc, Đinh Nghệ hơi tủi thân, ngồi xuống cạnh cô rầu rĩ nói: "Nhưng mấy thứ đó đều đáng mua mà. . . . . ."

    "Vậy, lần sau mua loại rẻ hơn chút chịu không?" Hải Linh mềm mỏng ngắt lời cô, "Nếu chúng ta đã không có nhiều tiền vậy thì tạm chấp nhận chút đi."

    Nước mắt Đinh Nghệ thoáng chốc lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Chị đang chê em nghèo hả?"

    Hải Linh sững sờ, duỗi tay ôm vai cô, dịu giọng nói: "Không phải đâu, chẳng phải em nói muốn cho chị sống cuộc sống thật tốt sao? Vậy từ giờ không thể phung phí tiền nữa, đợi sau này có thật nhiều tiền, lại mua những thứ đắt tiền đó, chịu không ha?"

    Đinh Nghệ lau lau nước mắt, khẽ nói: "Em tiêu tiền tiết kiệm thời đại học mà."

    Hải Linh cũng không nỡ trách cô thêm gì nữa. Thanh niên nào lại không ưa thể diện? Hơn nữa, cả ngày hôm nay, Đinh Nghệ chỉ mua cho bản thân một hộp kem đánh răng, mấy thứ khác đều là mua cho Hải Linh. Vốn là tấm chân tình của cô, bị Hải Linh nói vậy, đương nhiên thấy tủi thân.

    Hải Linh hôn hôn hai má cô, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Nội y hôm nay mua thật ra chị rất thích, mặc cho em xem được không?" 

    Đinh Nghệ bấy giờ mới rầu rĩ gật đầu: "Được."

    Hải Linh cười cười, đứng dậy đến tủ quần áo lấy đồ. Ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên một cái, Đinh Nghệ cúi đầu nhìn, liền thấy trên màn hình đang sáng hiện ra một tin nhắn chẳng rõ đầu đuôi.

    A Mạc: "Cô Hải! Chị Chu muốn cưỡng bức tôi, tôi nên. . . . . ." 

    Đinh Nghệ hoảng sợ lắp bắp, phần tiếp sau đã bị rút gọn, cô vội gọi Hải Linh một tiếng: "Linh! Một người tên ‘A Mạc’ nói chị Chu muốn cưỡng bức người đó!"

    Hải Linh không màng đến chuyện mặc đồ, trên người không mảnh vải quay phắt đầu lại nhìn Đinh Nghệ.

    

    Mạc Hâm rúc trên giường, dùng bàn tay run rẩy nhắn một tin Wechat cho Hải Linh.

    A Mạc: "Cô Hải! Chị Chu muốn cưỡng bức tôi, tôi phải làm sao đây? ! Trước hết cô đừng nói cho người khác biết! Tôi chỉ nói với cô thôi!"

    Cô Hải: "Chị Chu làm gì? ? ?" 

    Nửa tiếng trước, Mạc Hâm đang ngồi xổm trên ghế đôn ăn lẩu cay. Lúc Chu Mân bước vào, cô đang ăn đến hăng say, không để ý. Mãi đến khi cảm thấy có đôi bàn tay sờ lên lưng, cô mới quệt quệt miệng, quay đầu lại liền bắt gặp trên mặt Chu Mân có nét ửng hồng bất thường.

    "Chị. . . . . . Chị Chu, chị làm gì vậy hả?" Mạc Hâm cuống quít né tránh.

    Chu Mân liếc liếc mấy bức tranh đang phơi xung quanh. Mạc Hâm cũng lấy làm lạ ngó qua chúng. Mấy cái này có vấn đề gì sao? Dạo này cô đang chăm chút nguồn cảm hứng kia, kiểu cô gái khỏa thân bị gông cùm tra tấn ấy, đã vẽ một tấm lại thêm một tấm, bối cảnh từ địa lao đến rừng rậm, lại từ rừng rậm đến bờ biển, cô suốt đêm vẽ cô gái này, vẽ mãi không biết mệt. 

    Chu Mân cởi quần áo, cười nhạo một tiếng: "Biết ngay cô lẳng lơ mà, nhìn trúng tôi còn không dám nói, phải không? Để tôi nói rõ với cô, dung mạo cô bình thường, nhưng vóc dáng cũng không tệ lắm haiz, xem như tôi cũng không chịu thiệt."

    "Chị!" Mạc Hâm sốc toàn tập, từ trên ghế đôn rơi bịch xuống, nhìn Chu Mân đang bước đến, vẻ mặt như đưa đám lui về sau từng chút một:

    "Chị Chu! Chuyện cái quần lót đó không phải mình cho qua rồi sao? Vậy ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này. . . . . ." 

    Còn chưa dứt lời, cô đã xoay người muốn chạy. Chu Mân đã cởi hết sạch, nhào lên muốn hôn cô, không chạy không được mà! Cô vẫn là xử nữ đấy! Chu Mân trông gầy như vậy thôi, không ngờ sức lực rất lớn, từ phía sau lưng ôm lấy eo cô, hướng lên cổ cô cắn loạn xạ, còn vừa cắn vừa nói: "Vẽ tôi nhiều như vậy, hôm nay liền cởi cho cô xem ha. . . . . ." Mạc Hâm lại lần nữa bị dọa cho ngu người.

    *Đây một phần trong câu thành ngữ dân gian, cả câu hoàn chỉnh là "Bán lúa mì mua lồng hấp, không chưng màn thầu tranh khẩu khí". Bán lúa mì rồi nên có mua lồng hấp về cũng không có màn thầu để chưng, mà "chưng" cái khác. ("Chưng" và "tranh" đồng âm.) Đại loại là khuyên làm người phải tự tin, không khuất phục, ai nói mình làm cái gì không tốt thì phải cố làm cho tốt ấy. Có điều câu này không hoàn chỉnh, nên có thể bị lái theo chiều hướng tiêu cực, cãi cho bằng được, ngang ngược bất chấp. :))). Tìm hoài không thấy câu tiếng Việt nào tương tự hết.


19/05/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 64

    Chương 64:


    Chu Mân cũng không phải chưa từng phục vụ khách nữ. Thành thật mà nói, cơ thể phụ nữ vừa mềm mại, lại thích sạch sẽ hơn đàn ông, cô thà tiếp khách nữ nhiều hơn.

    Chỉ tiếc là, đến hẻm vắng mua vui phần nhiều là đàn ông, dẫu sao khách nữ cũng cực hiếm.

    Chu Mân đè Mạc Hâm lên tường, chẳng kiêng nể gì gặm cắn môi cô, động tác đầy tức giận. Chu Mân nguyên bản chính là lưu manh du đãng, mấy chuyện thế này vốn chỉ nhỏ như con thỏ. Cô chỉ biết hôm nay mình rất mệt rất bực, vậy mà cô ả trước mặt này còn xem thường cô, chế giễu cô mắc bệnh truyền nhiễm.

    Đúng, tôi đúng là mắc bệnh truyền nhiễm, tôi là ung nhọt xã hội, tôi tồn tại làm ô nhiễm không khí. Chu Mân vừa mạnh bạo nhét đầu lưỡi vào trong miệng Mạc Hâm, vừa thò tay lột váy ngủ của cô nàng.

    Vóc dáng Mạc Hâm rất cao, vốn chỉ giãy giụa nhẹ cũng đã có thể đẩy Chu Mân ra. Ấy vậy mà cô lại đơ ra toàn tập. 

    Đợi đến khi cô phản ứng lại, váy ngủ đã bị lột xuống phân nửa, cô gái trước mặt hệt như một con sói, liều mạng cắn xé thân thể cô trút giận. Mạc Hâm cúi đầu nhìn con sói cái đang phát điên này, cuối cùng cũng đưa tay đẩy cô ra.

    Chu Mân tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, lại đỏ mắt xông lên. Cô không sợ đuổi Mạc Hâm chạy mất, dù sao cô cũng có thể tìm khách thuê mới. Cô đâu còn làm gà nữa, đâu cần bị người ta chì chiết mua vui, bây giờ là sống để bản thân sung sướng. Bằng không sao cô phải chịu đựng gã đàn ông kia ròng rã cả năm trời? Khi đó cam chịu không phải là vì để mai này vui vẻ sao? Chỉ cần thấy vui, muốn gì thì làm nấy.

    Thoát khỏi gông cùm xiềng xích lâu ngày, tự do sẽ hóa thành tự tung tự tác. Mạc Hâm lại đẩy Chu Mân ra, đối phương gầy gò, nhẹ bẫng như một cuộn len bị cô đẩy lên ghế sofa. Mạc Hâm lao về phòng mình, trốn như trốn ôn dịch. Cô khóa chốt cửa, thở hổn hển, sờ sờ lên môi mình. Nhìn kỹ lại, đã thấy trên đầu ngón tay dính máu.

    Điên rồi sao cái cô này! Mạc Hâm cúi đầu sững sờ hồi lâu. Vậy mà Chu Mân ở ngoài lại không chút động tĩnh.

    Mạc Hâm vốn muốn mở cửa ra ngoài, nói chuyện rõ ràng với Chu Mân. Đến bây giờ cô cũng không biết Chu Mân "chập mạch" phát điên chỗ nào, nếu lại bất cẩn chọc trúng cô ấy, vậy há chẳng phải mình sẽ bị cắn chết ngắt? Cúi đầu nhìn vết cắn trên xương quai xanh của mình, Mạc Hâm thở dài. Hay là thôi đi. Gan cô nhỏ, ra ngoài sợ bị "chỉnh" chết. Cô chưa từng gặp người nào như Chu Mân. Từ nhỏ, cô đã chơi với đám trẻ con ngoan ngoãn lễ phép, cha mẹ cũng luôn luôn dạy đối nhân xử thế phải biết chừng mực.

    Lần này đến Nam Châu làm việc, thực chất là vì giúp đỡ bạn bè, nhân đó, cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống chưa từng trải qua.

    Hôm nay thật đúng là trải nghiệm được mẩu chuyện đầy "kích thích".

    Cô lau lau vết máu trên môi, dựng bản vẽ lên, sau đó cẩn thận điều chỉnh độ cao của mấy chiếc đèn bàn.

    Ánh sáng ngoài song cửa chia căn phòng thành hai nửa, một cô gái tóc dài lõa thể, tay chân bị xiềng xích, vẻ mặt dữ tợn, đổ người về phía trước, hơn nửa thân thể chìm trong bóng tối. Độc xà chiếm giữ bóng tối, từng đôi từng đôi mắt hiểm ác đang rình mò. Cố sức trườn đến phần da thịt ngoài ánh sáng, dấy lên ngọn lửa màu lam nhạt, ấy vậy mà cô chẳng hề để ý, trong mắt tràn ngập khát vọng, giống như một khắc sau, đã có thể lao ra khỏi bóng tối, niết bàn trùng sinh*. Song nếu nhìn kỹ xiềng xích trên người cô, thì có thể nhận ra mắt xích đã căng chặt, đã kéo đến cực hạn, chứng minh cô không cách nào thoát khỏi bóng tối.

    *Niết bàn trùng sinh: Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh: Phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn. Ngụ ý là vượt qua gian khó, thử thách, trở nên mạnh mẽ, tốt đẹp hơn.

    Nhưng tổng thể bức tranh, vẫn có mỹ cảm quỷ dị lại rung động lòng người.

    Mạc Hâm cũng không biết sao lại bất chợt có cảm hứng này. Tác phẩm của cô trước giờ đều không theo phong cách này. 

    Đợi Mạc Hâm bừng tỉnh trong cơn say sáng tác, trời đã sáng rõ rồi.

    Bức tranh này vẫn chỉ là bản phác họa, chi tiết nhỏ vẫn chưa hoàn thiện. 

    Mạc Hâm phủi phủi quần áo, thận trọng từng chút một mở cửa. Trên sofa phòng khách là bộ đồ Chu Mân mặc hôm qua. Xem ra, cô ấy đã đi làm rồi.

    Mạc Hâm thở phào một hơi, trở về phòng mang tranh ra, phơi chỗ đón nắng trong phòng khách.


    *Tự nhiên đến đoạn này cứ liên tưởng bé Mạc với Lục Ngưng Tuyết trong Phế Hậu của Minh Dã. Xuất thân gia giáo, bề ngoài ngây thơ, hiền lành, dễ ức hiếp nhưng sâu trong nội tâm thật là... :)))))))

Tiểu Thư (Miss) - Chương 63

    Chương 63:


    Cuối tháng, Hải Linh chính thúc nghỉ việc. Cô đặc biệt mời Chu Mân đi ăn cơm, còn tặng cô ấy một bộ mỹ phẩm dưỡng da, nhằm cảm ơn cô ấy trước giờ vẫn luôn chiếu cố cô. 

    Không nỡ thì không nỡ, Chu Mân cũng cảm thấy đây không phải chuyện gì xấu. Kinh doanh trong tiệm đã dần ổn định, lưng Hải Linh không khỏe, quả thật không thích hợp giúp cô làm những việc cực nhọc này nữa. Mỗi người đều có con đường riêng của mình, làm gì có buổi tiệc nào cả đời không tàn chứ. Chuyện duy nhất cô để ý, chính là sợ Hải Linh bị phụ lòng.

    Mấy năm gần đây cô vất vả lăn lộn, tạo điều kiện cho em gái đi học, cho gia đình cơm ăn áo mặc, thậm chí tự dành dụm tiền dưỡng lão cho cha mẹ, vì vậy, cũng đã xem chân tình như củ cải muối khô, ăn mất rồi.

    Chân tình quả thật đâu có kiếm được tiền đâu. Vả lại, ai có thể bảo đảm đó là chân tình?

    Hôm đó Chu Mân vừa ăn cơm vừa "lên lớp" cho Hải Linh: Đừng vì chút ngon ngọt mà chuyện gì cũng tin người ta! Đinh Nghệ vẫn là xay lu nậy (cô bé con), thường ngày đi làm, xung quanh biết bao nhân viên văn phòng xinh đẹp, nói không chừng ngày nào đó sẽ cảm thấy người khác tốt hơn em. Tự động cảnh giác cô bé một chút, đừng ngốc nghếch đợi nó nói cho em biết.

    Hải Linh múc canh cho cô, rũ mắt cười, nhỏ nhẹ nói: "Chị Chu, chị yên tâm đi mà, em tự giác lắm." 

    Tuy nói là muốn mời quản lý mới, nhưng Chu Mân tính toán qua sổ sách, lại cảm thấy không có lời. Làm chủ đã quá đã ghiền rồi, cô nghĩ, trong tiệm cũng chỉ có vài nhân viên, chi bằng tự mình dẫn dắt. Nếu có gì không làm được, còn có thể hỏi Hải Linh.

    Hải Linh trông thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng Chu Mân biết, đó chỉ là một kiểu tự vệ của Hải Linh. Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, lấy nhu khắc cương? Không ai ra tay đánh người tươi cười?

    Kiên cường không nhất định phải là ánh mắt cứng rắn cùng hàm răng cắn chặt, dũng cảm cũng không nhất định là không sợ bất kỳ ai, đối với những người đang lăn lộn kiếm sống mà nói, nhận thức bản thân vào lúc nào nên làm cái gì mới là quan trọng nhất. Càng là người ngoài mặt không sợ trời không sợ đất, càng dễ rơi vào cảnh ra vẻ ta đây.

    Chu Mân biết. Nhưng hòa nhã có thể bảo vệ một người, ngoài mạnh trong yếu cũng có thể. Cô chọn đã vế sau.

    Mấy ngày tiếp theo, đám nhân viên thích cãi lý, không chịu bị quản giáo cũng đều đã răm rắp nghe lời. Nghiêm Tiểu Đình ưa ngồi lê đôi mách nhất, cũng không gây rắc rối gì thêm cho cô. Nhiều lúc khách đông, cô cũng phải ngồi xuống làm móng tay, sửa móng chân, phục vụ spa đủ thứ. Đến cuối ngày, lưng đau eo mỏi, mười hai giờ kém mới về nhà.

    Chu Mân về đến nhà, ngã lăn quay ra sofa không dậy nổi. Hóa ra ngày nào Hải Linh cũng phải làm nhiều chuyện như vậy, vất vả như vậy, hôm nay cô mới chân thực cảm nhận được. Đã vậy, trước tiệm còn không có nhân viên vệ sinh, đều là Hải Linh làm hết. Nghĩ đến đây, Chu Mân còn hơi hổ thẹn. Hải Linh thật sự là vất vả mà sinh bệnh.

    "Hôm nay về trễ vậy?" Giọng nói trầm ấp của Mạc Hâm vang lên trên đầu Chu Mân.

    Mạc Hâm là người ôn hòa. Có điều là người hiền bị đè đầu, ngựa hiền bị cưỡi cổ, Chu Mân sao có thể bỏ qua quả hồng mềm*. (Người dễ bị bắt nạt).

    Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là nửa đêm Chu Mân nằm ngoài phòng khách xem phim, mở âm thanh thật to, Mạc Hâm đi ra dịu giọng khuyên cô mở nhỏ chút, cô còn không thèm quay đầu làm như không nghe; không thì là tranh màu nước Mạc Hâm phơi ngoài phòng khách bị bắn tung tóe dầu, hỏi Chu Mân, Chu Mân bảo: Tuyệt đối không phải là dầu trong súp cay. . . . . . Những chuyện này, Mạc Hâm đều không để bụng.

    Nhưng người tốt tính đến đâu cũng đều có giới hạn. Đến hôm nay Mạc Hâm thực sự không nhịn được nữa.

    Thấy Chu Mân chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, giọng Mạc Hâm cuối cùng cũng lạnh đi mấy phần: "Chị Chu, tôi có chuyện này muốn nói với chị ấy mà. Chính là. . . . . . Có phải chị đã lấy nhầm quần lót của tôi, còn mặc luôn rồi, giặt sạch xong lại móc lên cho tôi không?" 

    Cả người Chu Mân cứng đờ.

    Mạc Hâm nói không sai, hôm trước quả thật cô có lấy nhầm một cái quần lót. Hai người các cô đều phơi quần áo ngoài ban công, Chu Mân ra lấy quần lót vào, không để ý lấy mất một cái của Mạc Hâm —— trông giống nhau quá mà, màu sắc y hệt, kiểu dáng cũng không khác gì mấy. Nếu nói đến khác biệt duy nhất thì. . . . . . Chu Mân mặc vào liền cảm thấy quần lót này mặc cực kỳ thoải mái, xúc cảm mềm mịn, mát rượi.

    Đến khi thay ra giặt, Chu Mân cố ý nhìn qua, mới phát hiện đây căn bản không phải là loại quần lót 20 đồng 3 cái của cô! Dù sao con người Mạc Hâm bình thường trông cũng rất ngu ngơ, Chu Mân không nói gì, giặt sạch rồi lẳng lặng để lại chỗ cũ. 

    "Sao cô biết được? Tôi giặt nhiều lần lắm rồi đó!" Chu Mân lật người lại, liếc xéo Mạc Hâm, giọng nói còn có vẻ bất mãn. 

    Mạc Hâm hít sâu một hơi. Cô chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy!

    "Chị Chu," Mạc Hâm dùng động tác vò đầu che giấu kích động muốn mắng người của mình, nói rõ từng câu từng chữ, "Vừa rồi tôi, suýt chút nữa đã mặc cái quần lót này rồi, chị có biết chuyện này rất nguy hiểm không?"

    Chu Mân đứng phắt dậy: "Ý cô là gì?"

    Mạc Hâm ngơ ngác nhìn cô, nói: "Mấy thứ đồ lót riêng tư này, có thể lây bênh truyền nhiễm đó! Cô có biết không. . . . . ."

    Chu Mân cười khẩy một tiếng. Bên tai cô vẫn vang vọng câu nói của Mạc Hâm "Có thể lây bệnh truyền nhiễm đó" —— Mạc Hâm cũng thông minh thật chứ, đã nhìn ra trước kia cô chỉ là gà, bây giờ là tú bà rồi à? Sợ bị lây bệnh đến vậy hả?

    Thấy Chu Mân từng bước từng bước đến gần, quần lót trong tay Mạc Hâm cũng rơi mất. Ánh mắt hung ác của Chu Mân dọa cô sợ phát khiếp.

    "Chút chuyện nhỏ, mà chị. . . . . . chị muốn đánh nhau sao?" Tính tình Mạc Hâm từ nhỏ đã là kiểu có thể nói chuyện thì sẽ không động thủ, động tác của Chu Mân hiện giờ tràn đầy uy hiếp, làm chuông báo động trong lòng cô vang lên ầm ầm. 

    "Cô nói trúng phóc rồi," Chu Mân vừa đi vừa tự cởi áo, chỉ còn lại chiếc áo ngực, "Tôi đích thực muốn lây bệnh truyền nhiễm cho cô."

    "Chị. . . . . . Chị nói gì kì vậy, đừng đùa nữa. . . . . . Chuyện này xem như kết thúc đi, lần sau chị lấy nhầm nữa, có thể nói tôi biết, tôi cũng không phải người không biết phải trái ưm. . . . . ."

    Mạc Hâm đã bị ép đến góc tường. Cô bàng hoàng nhìn Chu Mân gần ngay trước mắt. 

    Xúc cảm mềm mại trên môi chân thực đến mức sắp làm cô phát điên rồi — — cô bị một người phụ nữ hôn môi? ? ?

16/05/2021

Tiểu Thu (Miss) - Chương 62

    Chương 62:

 

    Lúc Đinh Nghệ thức dậy, mơ mơ màng màng tìm kiếm người bên cạnh, nhưng chỉ vỗ vào khoảng không, khướu giác vừa hoạt động đã bắt được một hương thơm.

    Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó chạy thẳng đến phòng bếp. Quả nhiên, Hải Linh cột tóc đuôi ngựa, đang cúi đầu chiên trứng, vài sợi tóc rũ xuống bên gò má, chốc chốc cô nàng lại dùng cổ tay gạt sợi tóc qua sau tai. 

    "Linh, dậy sớm vậy?"

    Đinh Nghệ như người không xương dán lên lưng cô, gỡ một cái kẹp tóc trên đầu mình xuống, kẹp sợi tóc bên má Hải Linh lên. Cô cũng không ngờ sẽ có ngày mình dính Hải Linh như vậy, hệt như đứa con nít, lúc nào cũng muốn nhìn thấy đối phương.

    Hải Linh nghiêng đầu cười nói: "Dậy rồi à? Chị quen rồi, mỗi ngày cứ đến giờ sẽ dậy, vừa khéo làm cơm cho hai em."

    Đinh Nghệ tựa cằm lên vai cô, trong đôi mắt phượng chứa đầy phiền muộn: "Chúng ta mua về ăn đi, chị nấu vậy cực lắm." 

    Hải Linh cúi đầu bày trứng ra đĩa: Mua đồ ăn ở đâu ngon như nhà làm? Với lại em xem," vừa nói cô vừa chỉ chiếc bánh kếp mặn đã làm xong cho Đinh Nghệ xem, "Tráng một cái bánh, thêm rau, trứng rồi cả tương, mấy phút là được rồi, còn nhanh hơn đi mua."

    Trên bàn có xếp mấy cái tô. Một trong số đó đựng bột khoai lang đã nhào sẵn, tô ở giữa đựng hỗn hợp nước xốt salad và tương cà, một tô khác đựng rau xà lách tươi xanh thái nhỏ.

    "Chị chuẩn bị sẵn mấy nguyên liệu này từ hôm qua à?" Đinh Nghệ giật mình hỏi. 

    Hải Linh nghiêng đầu cười với cô: "Đúng rồi, có thể dùng ba ngày."

    Nhưng nhào bột cũng phái mất thời gian chứ? Thường ngày Đinh Nghệ bộn bề công việc, bất kể làm chuyện gì cũng lấy "tiết kiệm thời gian" làm nguyên tắc hàng đầu. Cơm mà, đương nhiên là gọi đồ ăn ngoài là tiện nhất, ngay cả bát đũa cũng không cần dọn. Còn một điều quan trọng nhất, eo Hải Linh không khỏe, Đinh Nghệ không muốn để cô làm việc nhà nhiều như vậy. Ai nấu ăn cũng biết chuyện trong phòng bếp hành xác thế nào, rửa rau thái rau xào rau cuối cùng ăn xong còn phải rửa chén. . . . . .

    Đinh Nghệ không nói thêm gì, chỉ giúp Hải Linh dọn dẹp, xếp lại kệ bếp. Vừa mở mắt Hải Linh đã vất vả như vậy, cô không nỡ nói gì làm Hải Linh mất hứng.

    Huống hồ, Hải Linh làm đồ ăn quả thực rất ngon. Đinh Nghệ nhìn bánh kếp mặn liếm môi: "Muốn ăn ghê."

    "Đói rồi hả?" Ánh mắt Hải Linh dịu dàng, nhìn động tác trên đôi môi son kia, tiếp đó hai tay đáp lên vai Đinh Nghệ, ngẩng cằm dán lên môi cô.

    "Ưm. . . . . ." Đinh Nghệ duỗi đầu lưỡi nghênh đón cô, lòng thầm vui mừng. Cô đang hưởng thụ sự chủ động của Hải Linh. 

    Trong phòng bếp vang lên tiếng hôn môi. 

    Chung Kỳ trốn ngoài phòng bếp trông thật đáng thương. Đêm qua cô ra ngoài đi vệ sinh, nghe được mấy tiếng động "ấy ấy". "Chị Hải Linh" ban ngày dịu dàng thân thiện, ban đêm bị Đinh Nghệ như này như kia, còn phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn như vậy. . . . . . Nghĩ ngược lại, Đinh Nghệ ban ngày lạnh lùng chừng mực, ban đêm bị Hải Linh như kia như này. . . . . . Chung Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, ép bản thân nghĩ đến món bánh kếp mặn, chứ không phải tiếng ướt át bổ não tối qua và cả trong phòng bếp hiện thời.

    Cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ, bánh kếp mặn này rốt cuộc phải đợi thêm bao lâu nữa mới được ăn chứ. Lúc người ta đói bụng, chỉ có một mối bận tâm thôi. . . . . Chung Kỳ vừa tự nhủ với bản thân như vậy, vừa chui vào phòng vệ sinh, thẫn thờ đánh răng. Đói quá, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, mình và Tưởng Lễ thời còn yêu đương cuồng nhiệt, cũng bám dính giống bọn họ vậy sao?

    Hình như cũng đâu có đâu. Hay là bởi vì nam nữ khác biệt, sự tiếp xúc giữa cô và Tưởng Lễ, không nồng cháy, say mê như vậy. Lẽ nào cách chung sống "phát tình mọi lúc mọi nơi" thế này của Đinh Nghệ và Hải Linh, mới đúng là trạng thái cần phải có giữa tình nhân?

    Thẫn thờ rửa mặt cho xong, vừa ra ngoài đã thấy bữa sáng được bày trên bàn ăn. Đinh Nghệ và Hải Linh đã ngồi vào chỗ, có lẽ là đang đợi cô, trên đĩa bánh kếp mặn úp một cái chén thủy tinh.

    Hai người ở trong bếp vừa nãy vẫn điềm nhiên như không. 

    Hải Linh cười nói: "Mau ăn đi."

    Chung Kỳ đáp một tiếng. Quay đầu nhìn Đinh Nghệ, người này còn không thèm liếc mắt nhìn mình, chỉ biết dán măt vào bạn gái.

    Chung Kỳ kéo ghế ra, động tác hơi lố. Bấy giờ Đinh Nghệ mới ngó qua cô. Chung Kỳ cầm một chiếc bánh, cắm đầu gặm. Hải Linh cũng ngó qua cô, rồi lại ngó qua Đinh Nghệ, cúi đầu không nói gì.

        

    Mới sáng sớm đã có người gõ cửa, Chu Mân bực bội cuộn chăn qua một bên, xuống giường cất tiếng hỏi: "Bín co á?" (Ai vậy?) 

    Tiếng gõ cửa bên ngoài khựng lại giây lát, lập tức truyền đến giọng nói ngập ngừng của một cô gái: "Xin chào, làm phiền rồi, là cô Hải bảo tôi đến." 

    Chu Mân uể oải đáp: "Ờ, biết rồi."

    Không ngờ cô lại quên bén đi mất. Hải Linh đã giúp cô tìm bạn ở ghép, hôm qua còn nhắc với cô, bảo hôm nay người ta muốn đến xem phòng kia mà. Vốn dĩ Chu Mân chẳng thèm lo liệu chuyện này, nghĩ ở một mình cũng tự do hơn chút, nhưng Hải Linh lại giúp cô tính toán một hồi, cô lại tiếc tiền —— căn phòng ngủ để không đó, mỗi tháng tổn mất 1000.

    Khu vực quanh nhà này cũng tạm được, giao thông thuận tiện, thêm cả trang hoàng cũng không tệ, tìm người ở ghép cũng không khó chút nào.

    Một cô gái trẻ đứng trước cửa, xõa tóc dài, mặc áo thun trắng, quần bò màu xanh nhạt, mang giày lười, nhìn kỹ một chút trên chiếc áo thun trắng này còn có mấy vết na ná như phẩm màu.

    Chu Mân dựa lên cửa, Mạc Hâm định thần nhìn lại, mặt liền đỏ lên, quay đầu đi nói: "Ngài. . . . . . Mặc quần áo đàng hoàng trước đi." 

    Chu Mân liếc xéo cô một cái, móc dây áo trễ nãi lên, cuối cùng cũng che khuất phong cảnh tươi đẹp: "Vào đi." 

    Mạc Hâm bước chân vào, Chu Mân quẳng cho cô một đôi dép: "Mang cái này.

    "Xin chào, tôi là Mạc Hâm, chắc cô Hải cũng đã nói với ngài rồi, tôi dựa vào vẽ vời sống tạm qua ngày, bình thường cũng hay vẽ tranh trong phòng, không biết ngài có để ý chuyện này không. . . . . ." 

    Chu Mân ngắt lời lải nhải của Mạc Hâm: "Em ấy đã nói với tôi rồi, không để ý. Tiền nhà, điện nước, phí quản lí, phí thang máy cưa đôi, tiền mạng tôi có thể tự đóng. Cô thấy được không. 

    "Cứ chia đều đi." Mạc Hâm nói. 

    "Được, vậy cứ như thế. Vừa khéo hai ngày nữa phải đóng tiền nhà hàng tháng. Khi nào cô muốn chuyển đến nhớ nói với tôi một tiếng ha." Chu Mân châm thuốc, uể oải nói.

    "Được. Đúng rồi," Mạc Hâm cười cười, "Tôi chỉ biết chị họ Chu, vẫn chưa biết chị tên gì."

    "Chu Mân, Mân trong mân côi." Chu Mân thổi một vòng khói nói. 

    Giờ cô không còn làm nghề đó nữa, nhưng thói quen "trông mặt mà bắt hình dong" nhất thời không thay đổi được. Cô bé hơn hai mươi tuổi trước mặt này, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng không được 300 đồng, còn muốn thuê phòng ở với cô, rõ ràng y như một con quỷ nghèo. Chu Mân cũng không hơi đâu mà giữ lễ nghĩa.

    "Vậy tôi thêm Wechat của ngài nhé, sau này liên hệ cũng tiện." Mạc Hâm nói rồi móc con 5S của cô ra, đã dùng đến tróc sơn luôn rồi.

    Chu Mân nhấn mở mã QR của mình ra, lười biếng đưa điện thoại qua.

    "Cứ gọi tôi A Mạc là được. Vậy trước hết tôi không quấy rầy nữa, mai sẽ dọn đến." 

    Mạc Hâm đeo balo, xoay người đi ra ngoài. Chu Mân lượn đến tiệm. 

    Nghiêm Tiểu Đình thấy cô đến liền đon đả hỏi: "Chị Chu, hôm nay Hải Linh làm gì mà không đi làm?" 

    Chu Mân liếc qua cô: "Em ấy có việc xin nghỉ rồi." 

    "À. . . . . ." Nghiêm Tiểu Đình đột nhiên ngập ngừng, sáp đến bên người Chu Mân nhỏ giọng hỏi, "Chị Chu, có phải Hải Linh câu được con cá béo rồi không?"

    "Cá béo gì?" Chu Mân không hiểu cô ta đang nói gì.

    Nghiêm Tiểu Đình nhỏ giọng nói: "Không phải lúc trước cô ta câu được một cô gái sao, nhưng trông không giống người có tiền nha."

    Chu Mân cười nhạo một tiếng. Nghiêm Tiểu Đình không biết mình nói sai chỗ nào, lập tức ngậm miệng. 

    Chu Mân dụi điếu thuốc vào gạt tàn: "Đinh Nghệ là bạn gái của Hải Linh, cô đừng có ăn nói vớ vẩn."

 "Bạn. . . . . . Bạn gái? ? ?" 

    Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nghiêm Tiểu Đình, Chu Mân nhàn nhã rít một hơi thuốc. Cô biết Hải Linh không nói cho người khác biết, nguyên nhân chính trong đó đương nhiên là bận tâm đến thanh danh của Đinh Nghệ. Nhưng giấu được nhất thời, chứ giấu được cả đời sao?

    Bản thân Chu Mân trách mắng Hải Linh thì được, nhưng người khác trách mắng, cô sẽ không nhịn, vẻ mặt càng nghiêm túc, giọng điệu cũng càng kém đi: "Đừng lấy chuyện này ra txuấy xuẩy." (ba hoa)

    "Em hiểu mà!" Nghiêm Tiểu Đình lập tức bày tỏ.

    Nhìn bộ dạng co rúm của cô ta, Chu Mân mới dịu giọng: "Làm hết tháng này em ấy sẽ không làm nữa, sẽ có quản lý mới đến quản đám người các cô, đừng có mà lơ là."

     Nghiêm Tiểu Đình dạ một tiếng.

    Đến giờ làm đêm, Nghiêm Tiểu Đình cứ thấy mất hứng. Cô t biết trước đây Hải Linh từng làm gà ở thôn Châu, loại hạ đẳng nhất, phải đứng đường đến nửa đêm. Còn Nghiêm Tiểu Đình lúc trước làm ở KTV, khách không dơ bẩn nhếch nhác như vậy, cũng hào phóng hơn. Ấy vậy mà có người lại muốn loại phụ nữ như Hải Linh, còn lấy thân phận "bạn gái"? Đều là gà như nhau, Hải Linh có người muốn, cô lại chẳng ai thèm —— dù là đứa con gái.

    Nghiêm Tiểu Đình thật sự nghĩ không thông.

    Lẽ nào là vì ngoại hình Hải Linh xinh đẹp hơn cô chứ.


Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7