Chương 66:
Nhờ có kinh nghiệm lần trước, Mạc Hâm rất nhanh đã phản ứng lại, gắng sức gỡ cánh tay chị Chu đang siết chặt trên eo cô ra, trong miệng còn không quên lớn tiếng biện bạch: ". . . . . . Tôi không có vẽ chị! Ai thèm nhìn trúng chị! Ss. . . . . . Đau! Chị là chó à! Bỏ cái miệng chị ra!"
Cô cứ thế ngoảnh đầu lại, liền thấy Chu Mân vốn đang cúi đầu gặm cổ ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút tỉnh táo, đôi môi tô son đỏ tía tiếp đó chuẩn xác hôn lên môi Mạc Hâm. Một cổ mùi rượu cứ như vậy vô thanh vô thức xông vào miệng Mạc Hâm.
Trong lòng cô như có hàng ngàn con thần thú đang gào thét. Nụ hôn đầu không còn, nụ hôn thứ hai cũng mất. Không còn nữa, mất hết rồi, đều bị Chu Mân cướp mất. Rốt cuộc cô cũng gỡ được tay Chu Mân ra, không phải vì sức cô lớn, mà là vì Chu Mân bất chợt thả lỏng một tay mò lên ngực cô. Mạc Hâm vừa giận lại vừa sợ, cực lực đẩy tay Chu Mân ra sau.
Chu Mân lần nữa bị cô quẳng đi như miếng vải rách, nằm dài trên đất cười đắc ý: "Ha ha ha. . . . . . Cô sợ rồi chứ gì! Ha ha ha ha!"
Mạc Hâm khóa trái cửa phòng ngủ của mình, bấy giờ mới ngồi xổm xuống đất tay run run nhắn Wechat cho Hải Linh.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp phải tình cảnh này! Suýt chút nữa ngay cả trinh tiết cũng không giữ nổi!
A Mạc: "Hình như chị Chu đã uống chút rượu, động tay động chân với tôi, suýt nữa tôi đã bị chị ta. . . . . . Cô Hải, cô quen biết chị ta, tình hình chị ta thế nào vậy? Không chỉ một lần đâu, thực sự không được rồi, tôi phải lập tức dọn đi ngay."
Một lát sau, Mạc Hâm nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô rón ra rón rén hé cửa ra, nhìn thấy Chu Mân đang lồm cồm bò dậy mở cửa.
Hải Linh và Đinh Nghệ sửng sốt nhìn Chu Mân.
Bước chân Chu Mân hơi loạng choạng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất tự nhiên: "Tới rồi à?"
Vừa thấy có người đến, Mạc Hâm lập tức có cảm giác an toàn, bấy giờ mới bước ra, đâm thẳng vào giữa Hải Linh và Đinh Nghệ: "Thật là, rốt cuộc có người đến rồi, làm tôi sợ muốn chết!"
Quay đầu nhìn lại, Chu Mân đã bắt chéo chân ngồi trên sofa, mặc kệ quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, nhởn nhơ tự đắc châm thuốc hút.
"Chị Chu, nị chù mé á? (Chị làm gì vậy?)" Hải Linh bước đến thấp giọng hỏi.
"Giỡn chơi với cô ta chút thôi mà." Chu Mân nhả một ngụm khói, tàn thuốc gảy thẳng vào ly nước. Bộ dạng này, vừa như đã tỉnh, lại như chưa tỉnh.
"Chúng ta phải nói lý lẽ đi chứ?" Mặt Mạc Hâm đầy bất đắc dĩ, "Chị vừa hôn lại vừa sờ, mà nói chỉ đang giỡn chơi? Vậy lần sau có phải đem tôi. . . . . . Cũng bảo là giỡn chơi không?"
"Cô không thích ở thì dọn quách đi." Chu Mân lại gảy tàn thuốc vào ly nước, ngang ngược nói.
Mạc Hâm bó tay: "Cô Hải, cô xem cô ta thái độ kìa. Bỏ đi, ngày mai tôi lập tức dọn đi là được, dù sao tiền thuê phòng tháng sau, tôi đã đóng luôn rồi."
Đinh Nghệ đột nhiên chỉ vào chừng mười bức tranh đang phơi trong phòng khách nói "Trong tranh này, là chị Chu à?"
Mạc Hâm tốt tính giải thích: "Đây là tác phẩm tôi tự sáng tác, không liên quan gì đến chị Chu." Nói rồi cô lật một bức tranh lại, chỉ cho bọn họ xem: "Cô nhìn chỗ tay chân này, nét vẽ cơ bắp đầy đặn như vậy, sao có thể là chị Chu chứ, còn có khuôn mặt này. . . . . ."
Nói đến đây, Mạc Hâm chợt khưng lại. Cô gái trong tranh vẫn nguyên gương mặt đầy khát vọng, Mạc Hâm không biết vì sao, trong lòng lại hơi chột dạ.
Cũng không biết có phải do bị Chu Mân và Đinh Nghệ nói hay không, cô gái trong tranh càng nhìn càng thấy giống chị Chu. Trong lòng Mạc Hâm nổi lên khó chịu. Rõ ràng cô mới là người bị hại, cớ gì trong lòng lại thấy chột dạ vậy chứ?
"Chị Chu uống nhiều rồi," Hải Linh thuyết phục Mạc Hâm, "Hôm nay cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, đợi ngày mai chị Chu tỉnh táo hơn, lại tiếp tục làm rõ chuyện này với chị ấy, được không? Tôi thay chị ấy nhận lỗi với cô trước."
Mạc Hâm cũng không muốn oán trách Hải Linh vô tội, gật đầu nói: "Được rồi."
Hải Linh và Đinh Nghệ vất vả lắm mới dỗ được chị Chu vào phòng ngủ, nhìn cô ngủ rồi mới rời đi. Ấy vậy mà nửa đêm Mạc Hâm đi vệ sinh, lại bắt gặp chị Chu rúc trên sofa, ti vi đang mở, chiếu một bộ phim truyền hình hài hước còn cẩu huyết. Chị Chu cả người gầy gò, nằm cuộn tròn lại thành một đoàn nhỏ xíu ở đó.
Dường như cô rất khát, tìm ly nước dùng một lần trên bàn.
Mạc Hâm bay đến, cản lại chén nước cô đã đưa đến bên môi: "Chị quên chị dùng cái này để gạt tàn thuốc rồi à?"
Hải Linh trước khi đi đã rót nước cho Chu Mân, đặt trong phòng ngủ. Mạc Hâm vào phòng ngủ của Chu Mân, mang nước ra cho cô. Chu Mân ngó qua cô, nhận lấy ly uống nước.
Mạc Hâm vừa bị cô nhìn, liền phản xạ có điều kiện che bộ ngực không mặc nội y của mình lại. Nhưng trông Chu Mân giờ đây có vẻ ỉu xìu, thật sự không có tính công kích gì, Mạc Hâm lại là người tốt quá mức, nên hỏi thêm mấy câu: "Chị tỉnh rượu chưa?"
Chu Mân duỗi chân, thản nhiên lộ ra quần lót, ủ rũ nhìn Mạc Hâm: "Tôi không có say."
Mạc Hâm: . . . . . .
Chu Mân uống nước xong, vành mắt chợt đỏ lên, quay đầu nói với Mạc Hâm: "Cô cũng xem thường mấy đứa làm gà lắm, đúng chứ?"
Sự bất bình thình lình này của Chu Mân khiến chính bản thân cô cũng bị sốc -- Cô 22 tuổi đã ra ngoài làm thuê làm mướn, hạ qua đông đến đã được tám năm, nếm trải cay đắng đời người đến tê cả cuống lưỡi, tự cho mình đã sớm không thèm để ý đến ánh mắt thế nhân nữa.
Cô thừa nhận bản thân mình ham tiền, ham hư vinh, dù cho bản thân không làm nghề đó nữa, cũng vẫn mở tiệm này ra, để những cô gái khác kiếm tiền cho cô. Vậy mà hôm nay, cô lại vô tình nghe được hai thợ làm móng trong tiệm đang xì xầm bàn tán về cô.
". . . . . . Trước đây bà chủ cũng làm thứ kia, cô nhìn cô ta trang điểm ăn vận là biết ngay. Bạn trai tôi đến đón tôi tan làm, thấy cô ta liền nhìn không chớp mắt, bực đến mức tôi làm ầm một trận. Đàn ông đúng là không đáng tin, loại con gái đó, có gì đẹp đẽ chứ."
"Cô nhỏ tiếng chút đi, cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp."
Chu Mân nhớ đến điếm trưởng tiệm mát xa sát vách lúc trước. Gã ta là một tên cặn bã chính cống, nhưng gã phát ngôn được một câu rất đúng: Một ngày là điếm, cả đời đều là điếm. Cho dù kẻ từng chơi cô và kẻ từng dùng ánh mắt chà đạp cô chết hết, vết lầm lỗi trên người cô cũng rửa không sạch. Rửa không sạch thì biết làm sao chứ, cô cũng đâu còn cách nào. Chu Mân bụm mặt khóc ô ô.
Mạc Hâm gãi gãi mặt, cô đoán có lẽ Chu Mân quá tốt bụng? Đồng cảm với mấy người làm gà kia mới khóc? Cô giật một tờ khăn giấy đưa cho Chu Mân: "Tôi đâu có nói tôi xem thường. . . . . . Nghề đó, tính chất công việc cả mà. Tôi còn từng vẽ bọn họ cơ, chuyên đến Brazil vẽ, muốn xem không?"
Chu Mân xì xì nước mũi: "Không xem!"
Mạc Hâm gãi gãi đầu, vào phòng vệ sinh xối một chiếc khăn ấm, đưa cho Chu Mân bảo cô lau mặt, sau đó ngồi xuống đối diện Chu Mân. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng rồi.
Có lẽ là vì đêm khuya con người dễ cảm tính, cũng có lẽ là trông Chu Mân có vẻ ôn hòa hơn bình thường không ít, Mạc Hâm không bỏ mặc cô đi ngủ. Cô nàng dành nửa phút, làm công tác chuẩn bị một tràng lời nói chân tình, muốn khuyên giải Chu Mân.
Ngay lúc này Chu Mân nhìn cô nói: "Tôi cũng từng làm gà."
"À. . . . . . Hả?" Mạc Hâm trợn tròn mắt.
Chu Mân áp sát lại: "Tôi cũng từng làm gà, sợ tôi hơn rồi chứ?"
Thân thể Mạc Hâm ngã về sau, đè vai Chu Mân lại, ấp a ấp úng nói: "Dù cô thật sự từng làm, tôi cũng sẽ không vì chuyện đó mà sợ cô đâu. Tôi sợ cô, là vì lúc nào cô cũng. . . . . . cũng muốn như vậy với tôi."
Chu Mân cười nhạo một tiếng: "Cô lại chẳng sợ tôi lây bệnh truyền nhiễm cho cô quá đi chứ."
Cô cười nhếch môi, trong nụ cười tràn đầy tự giễu.
Mạc Hâm vịn vai cô, nghiêm túc nói: "Tôi không sợ."
"Còn nói không. . . . . . Hừ. . . . . ."
Lưỡi nhỏ lúng ta lúng túng đảo quanh trong miệng một vòng, lại lúng ta lúng túng rụt ra, Mạc Hâm đỏ mặt nói: "Tôi biết cô không phải người xấu, chắc chắn sẽ không hại tôi. Cô xem hai ta đã hôn tận mấy lần rồi, không phải tôi vẫn đang sống sờ sờ sao? Hơn nữa, cô nhớ cho kỹ, đừng nghĩ bản thân thậm tệ như vậy, cô không dơ, ít nhất là không dơ bẩn như mấy tên khách làng chơi ra vẻ đạo mạo kia."
Dáng vẻ chân thành của Mạc Hâm làm Chu Mân thoáng hoảng hồn. Sẽ có người tốt như vậy sao? Nếu đã tốt vậy rồi, tốt thêm chút nữa có được không?
Chu Mân vây lấy cô, phun khí bên tai cô: "Cô thật sự nhìn trúng tôi rồi?"
Mắt Mạc Hâm như muốn trợn ngược lên. Chu Mân quả nhiên vẫn là Chu Mân, cô mệt mỏi thở dài: "Chị đừng như vậy được. . . . . ."
Cô còn chưa kịp nói xong, Chu Mân đã lập tức hôn lên môi cô, cơ thể cũng dán lên, không hề thô lỗ giống như lúc trước, chỉ khẽ khàng vặn eo. Chu Mân từng làm nhiều năm như vậy, khách nữ cũng có thể phục vụ rất tốt. Mạc Hâm bị cô dán vào một cái, ấy vậy mà. . . . . .
Mạc Hâm muốn hét to: Tôi là gái thẳng! Gái thẳng! Tôi tuyệt đối không thích con gái! Không thích!
Nhưng khi mở miệng, Mạc Hâm lại chỉ nghe thấy tiếng thở dốc xa lạ của chính mình.
Chu Mân đột nhiên dừng lại, vẫn giữ thân thể dính trên người cô, liếm môi son sáng bóng nói: "Có muốn dừng lại không hở? Bây giờ vẫn còn kịp nha."
Mạc Hâm cắn răng, như hạ quyết tâm nói: "Chị đi đánh răng rồi lại tiếp tục được không? Tôi có chứng ưa sạch."