Trang

19/05/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 64

    Chương 64:


    Chu Mân cũng không phải chưa từng phục vụ khách nữ. Thành thật mà nói, cơ thể phụ nữ vừa mềm mại, lại thích sạch sẽ hơn đàn ông, cô thà tiếp khách nữ nhiều hơn.

    Chỉ tiếc là, đến hẻm vắng mua vui phần nhiều là đàn ông, dẫu sao khách nữ cũng cực hiếm.

    Chu Mân đè Mạc Hâm lên tường, chẳng kiêng nể gì gặm cắn môi cô, động tác đầy tức giận. Chu Mân nguyên bản chính là lưu manh du đãng, mấy chuyện thế này vốn chỉ nhỏ như con thỏ. Cô chỉ biết hôm nay mình rất mệt rất bực, vậy mà cô ả trước mặt này còn xem thường cô, chế giễu cô mắc bệnh truyền nhiễm.

    Đúng, tôi đúng là mắc bệnh truyền nhiễm, tôi là ung nhọt xã hội, tôi tồn tại làm ô nhiễm không khí. Chu Mân vừa mạnh bạo nhét đầu lưỡi vào trong miệng Mạc Hâm, vừa thò tay lột váy ngủ của cô nàng.

    Vóc dáng Mạc Hâm rất cao, vốn chỉ giãy giụa nhẹ cũng đã có thể đẩy Chu Mân ra. Ấy vậy mà cô lại đơ ra toàn tập. 

    Đợi đến khi cô phản ứng lại, váy ngủ đã bị lột xuống phân nửa, cô gái trước mặt hệt như một con sói, liều mạng cắn xé thân thể cô trút giận. Mạc Hâm cúi đầu nhìn con sói cái đang phát điên này, cuối cùng cũng đưa tay đẩy cô ra.

    Chu Mân tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, lại đỏ mắt xông lên. Cô không sợ đuổi Mạc Hâm chạy mất, dù sao cô cũng có thể tìm khách thuê mới. Cô đâu còn làm gà nữa, đâu cần bị người ta chì chiết mua vui, bây giờ là sống để bản thân sung sướng. Bằng không sao cô phải chịu đựng gã đàn ông kia ròng rã cả năm trời? Khi đó cam chịu không phải là vì để mai này vui vẻ sao? Chỉ cần thấy vui, muốn gì thì làm nấy.

    Thoát khỏi gông cùm xiềng xích lâu ngày, tự do sẽ hóa thành tự tung tự tác. Mạc Hâm lại đẩy Chu Mân ra, đối phương gầy gò, nhẹ bẫng như một cuộn len bị cô đẩy lên ghế sofa. Mạc Hâm lao về phòng mình, trốn như trốn ôn dịch. Cô khóa chốt cửa, thở hổn hển, sờ sờ lên môi mình. Nhìn kỹ lại, đã thấy trên đầu ngón tay dính máu.

    Điên rồi sao cái cô này! Mạc Hâm cúi đầu sững sờ hồi lâu. Vậy mà Chu Mân ở ngoài lại không chút động tĩnh.

    Mạc Hâm vốn muốn mở cửa ra ngoài, nói chuyện rõ ràng với Chu Mân. Đến bây giờ cô cũng không biết Chu Mân "chập mạch" phát điên chỗ nào, nếu lại bất cẩn chọc trúng cô ấy, vậy há chẳng phải mình sẽ bị cắn chết ngắt? Cúi đầu nhìn vết cắn trên xương quai xanh của mình, Mạc Hâm thở dài. Hay là thôi đi. Gan cô nhỏ, ra ngoài sợ bị "chỉnh" chết. Cô chưa từng gặp người nào như Chu Mân. Từ nhỏ, cô đã chơi với đám trẻ con ngoan ngoãn lễ phép, cha mẹ cũng luôn luôn dạy đối nhân xử thế phải biết chừng mực.

    Lần này đến Nam Châu làm việc, thực chất là vì giúp đỡ bạn bè, nhân đó, cũng muốn thử trải nghiệm cuộc sống chưa từng trải qua.

    Hôm nay thật đúng là trải nghiệm được mẩu chuyện đầy "kích thích".

    Cô lau lau vết máu trên môi, dựng bản vẽ lên, sau đó cẩn thận điều chỉnh độ cao của mấy chiếc đèn bàn.

    Ánh sáng ngoài song cửa chia căn phòng thành hai nửa, một cô gái tóc dài lõa thể, tay chân bị xiềng xích, vẻ mặt dữ tợn, đổ người về phía trước, hơn nửa thân thể chìm trong bóng tối. Độc xà chiếm giữ bóng tối, từng đôi từng đôi mắt hiểm ác đang rình mò. Cố sức trườn đến phần da thịt ngoài ánh sáng, dấy lên ngọn lửa màu lam nhạt, ấy vậy mà cô chẳng hề để ý, trong mắt tràn ngập khát vọng, giống như một khắc sau, đã có thể lao ra khỏi bóng tối, niết bàn trùng sinh*. Song nếu nhìn kỹ xiềng xích trên người cô, thì có thể nhận ra mắt xích đã căng chặt, đã kéo đến cực hạn, chứng minh cô không cách nào thoát khỏi bóng tối.

    *Niết bàn trùng sinh: Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh: Phượng hoàng tái sinh từ đống tro tàn. Ngụ ý là vượt qua gian khó, thử thách, trở nên mạnh mẽ, tốt đẹp hơn.

    Nhưng tổng thể bức tranh, vẫn có mỹ cảm quỷ dị lại rung động lòng người.

    Mạc Hâm cũng không biết sao lại bất chợt có cảm hứng này. Tác phẩm của cô trước giờ đều không theo phong cách này. 

    Đợi Mạc Hâm bừng tỉnh trong cơn say sáng tác, trời đã sáng rõ rồi.

    Bức tranh này vẫn chỉ là bản phác họa, chi tiết nhỏ vẫn chưa hoàn thiện. 

    Mạc Hâm phủi phủi quần áo, thận trọng từng chút một mở cửa. Trên sofa phòng khách là bộ đồ Chu Mân mặc hôm qua. Xem ra, cô ấy đã đi làm rồi.

    Mạc Hâm thở phào một hơi, trở về phòng mang tranh ra, phơi chỗ đón nắng trong phòng khách.


    *Tự nhiên đến đoạn này cứ liên tưởng bé Mạc với Lục Ngưng Tuyết trong Phế Hậu của Minh Dã. Xuất thân gia giáo, bề ngoài ngây thơ, hiền lành, dễ ức hiếp nhưng sâu trong nội tâm thật là... :)))))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7