Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (4)
Lý Đại Vĩ bị bắt ngay trong đêm. Tống Hiểu Lan ấp a ấp úng không dám khai báo, vẫn là Lý Xuân trực tiếp kể với cảnh sát cuộc sống mỗi ngày của cô ấy trải qua như thế nào.
"Cô có ý gì?" Lý Xuân kéo Tống Hiểu Lan ra đến bên ngoài, thấp giọng quát, "Sao không nói lời nào?"
Tống Hiểu Lan cúi đầu, cơ thể hơi run lên: "Sau này lão được thả ra, đến giết tôi thì biết làm sao?"
Lý Xuân bắt lấy bả vai cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Sau này chúng ta đi đến nơi thật xa, lão ta không tìm được đâu! Rốt cuộc cô có muốn ly hôn không? !"
Ánh mắt Lý Xuân mang theo nhiệt độ, thiêu mặt Tống Hiểu Lan nóng lên.
(*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
"Đương nhiên muốn!"
Mạc Hâm bị thương tay phải, Chu Mân rất vui mừng, bởi vì phòng khách không cần phơi nhiều tranh như vậy nữa.
Kết quả ngày hôm nay vừa về nhà, nhìn thấy phòng khách lại có một bức tranh mới.
Chu Mân nổi giận đùng đùng phá cửa phòng Mạc Hâm, Mạc Hâm hoảng loạn dùng thân thể che giá vẽ lại: ". . . . . . Sao chị không gõ cửa gì hết vậy. . . . . ."
Chu Mân không khách khí nhòm vào trong, giọng điệu càng lúc càng cứng rắn: "Lại làm thứ gì mà không dám để người ta thấy?"
Mạc Hâm tay trái siết bút, có chút chột dạ lại có chút không phục, ánh mắt đảo qua đảo lại: "Cái gì gọi là không dám để người ta thấy chứ, đây rõ ràng là nghệ thuật."
Nghệ thuật? Chu Mân lại liếc mắt nhìn cô gái lõa thể chỉ mới phác họa khái quát trên giấy, cười khẩy nói: "Còn nghệ thuật, tiền thuê nhà tháng này cô còn chưa đưa cho tôi đó, thế nào, tưởng đã cứu người trong tiệm của tôi, thì không cần đóng tiền phòng nữa à?"
Mạc Hâm ngớ ra: "Không phải, mấy hôm nay tôi bận quá quên mất. . . . . . Chị đợi chút, giờ tôi đưa cho chị."
Mạc Hâm đặt bút xuống, vụng về cầm điện thoại lên, miệng lải nhải: "Hơiz, hai ngàn thật sự quá mắc, có thể bớt 500 không ha. . . . . . Giá này cắt cổ quá mà. . . . . ."
Chu Mân ôm cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Mạc Hâm vô tội nhướng nhướng mày: "Thôi được rồi. . . . . . Vậy tôi chuyển khoản cho chị ha. . . . . ."
"Ting" một tiếng, Chu Mân lại móc sạch ví tiền của Mạc Hâm. Cô nàng này đời trước có phải là dây xâu tiền không vậy, sao lại mê tiền đến thế chứ?
Mạc Hâm bắn xong tiền, cảm thấy cả người đều sạch bách. Cô nghĩ, tiếp tục như vầy nữa, thật sự phải cầu cứu chị gái thôi. Chuyện làm ăn trong nhà do chị cô quản lý, chỉ cần Mạc Hâm ứ một tiếng, có thể trực tiếp mua nhà ở Nam Châu.
Trước đây Mạc Hâm luôn cảm thấy tiền không quan trọng lắm, bây giờ cô cũng vẫn cảm thấy không quan trọng lắm, chí ít không quan trọng như cô gái gầy gầy đang đứng bên cạnh cô. Nhưng tiền vẫn là thứ không thể thiếu. Lần đầu tiên cô bắt đầu tính toán tiền trong nhà, vừa lầm bầm tính toán, vừa cầm bút chì lên lại.
"Ê." Chu Mân gọi cô.
"Hả?" Mạc Hâm quay đầu nhìn lại, Chu Mân chưa đi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vai cô.
". . . . . . Sao vậy?" Mạc Hâm rụt người lại, còn tưởng là Chu Mân muốn xé tranh của cô —— cô gái lõa thể đều là Chu Mân, đã vậy còn trắng trợn táo bạo quá mức nữa chứ.
"Cô làm quái gì cứ vẽ tôi thế?" Chu Mân rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Mạc Hâm gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết tại sao, chỉ muốn vẽ cô gái này thôi. Ế. . . . . . Cô nghe tôi giải thích, thật ra cô gái này cũng không phải là cô, chỉ là một người có ngoại hình rất giống cô. . . . . ." Thấy Chu Mân đầy hung dữ, cô hơi sợ bị cắn.
Chu Mân cười nhạo một tiếng: "Cô tưởng tôi mù chắc?"
Mạc Hâm cười gượng gạo, lúm đồng tiền không biết thức thời lộ ra trên mặt: "Ha ha ha ha. . . . . ." Người thân bạn bè đều khen lúm đồng tiền của cô trông xinh, cô hi vọng Chu Mân cũng cho là vậy.
"Chị đừng giận mà, tôi cũng không mang cái này đi bán đâu," Mạc Hâm vuốt ve giấy vẽ, vẻ mặt có chút dịu dàng, "Tôi chỉ muốn vẽ ra thôi, chị xem, chị ở trong tranh dũng cảm biết bao, hợp nhãn biết bao."
Chu Mân chê cô sến, hừ lạnh một tiếng: "Người trong tranh cũng đâu có sức sống."
Chu Mân ra ngoài rồi, hai phút sau lại quay lại.
Mạc Hâm sững sờ nhìn cô.
Chu Mân khó chịu nghiêng đầu, liếc xéo Mạc Hâm nói: "Cô phải thay thuốc rồi."
"Tôi phải cởi hả?" Mạc Hâm dùng tay trái còn khỏe bụm chặt ngực, nuốt một ngụm nước bọt.
Chu Mân cuối cùng cũng muốn ra tay với cô rồi sao! Đến đây đi!
Mạc Hâm có chút kích động. Không có yêu cầu gì khác, Chu Mân có thể cắn cô nhẹ chút là được rồi.
"Không cần," Chu Mân "ghét bỏ" chỉ bờ vai cô, "Tay áo ngắn cuộn lên là được rồi! Cô còn đòi cởi quần đánh rắm à?"
Mạc Hâm bi thương nhìn quần áo của mình. Sao cô lại mặc áo thun rộng vậy chứ?
Động tác trên tay Chu Mân rất khó chịu, làm cho Mạc Hâm nhe răng trợn mắt.
Thay thuốc xong, Chu Mân liền đi ra ngoài. Mạc Hâm nhìn bóng lưng cô, có chút mất mát. Không phải tất cả mọi chuyện đều có đầu có cuối, nhưng Mạc Hâm lại hơi chấp niệm. Ngay từ khi vừa bắt đầu, Chu Mân quần áo xốc xếch mở cửa nói chuyện với cô, đã có thứ gì đó lẳng lặng nảy mầm. Có lẽ tốt có lẽ không, là dưa ngọt hay mướp đắng, đợi nó lớn lên mới biết được. Chuyện nên bắt đầu đều sẽ bắt đầu, nhưng không ai biết khi nào thì bắt đầu.
Điện thoại "ting" một tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Hâm. Cô cầm lên nhìn thử, Chu Mân đã chuyển cho cô 5000.
Vậy là Chu Mân đã quyết định chung sống hòa bình với cô rồi à? Trong điện thoại có "số tiền kếch xù", Mạc Hâm tức khắc cảm thấy dạt dào sức sống.
Chu Mân chuyển tiền cho Mạc Hâm xong, trong lòng cũng dễ chịu đôi chút. Chắc chắn mấy tháng nay Mạc Hâm cho rằng cô là dây xâu tiền.
Bất quá chẳng hề gì. Có lẽ ngày nào đó, vị "nghệ thuật gia" Mạc Hâm đến từ thủ đô này chơi đủ rồi, cũng sẽ rời khỏi căn phòng rách này của cô.
Chu Mân hút thuốc, bước vào tiệm.
Trong tiệm đã sửa sang lại, hai vị tiểu thư cuối cùng là Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cũng đã song song từ chức. Chu Mân cũng không muốn tuyển tiểu thư nữa. Chắc là đã có tuổi, cảnh tượng Mạc Hâm nửa người đầy vết máu nằm co ro trên đất cứ luôn tái hiện trong đầu cô. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, cô nghĩ Mạc Hâm có lẽ là quý nhân của cô, giúp cô che chắn trừng phạt trời giáng.
Chu Mân ôm cánh tay, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, mái tóc dài buông xõa trên vai vô cùng quyến rũ, bước đến bên cạnh một thợ làm móng đang cúi đầu bận rộn, vỗ vỗ đối phương.
"Để tôi." Chu Mân rút chiếc hộp dưới mông thợ làm móng ra. Chiếc hộp vẫn rất bền chắc, ngồi lâu vậy rồi cũng không biến dạng. Chu Mân tém góc quần, lại ngồi lên. Hộp nhựa rất cứng, ngồi không thoải mái chút nào.
Nhưng mà, lại muốn ngồi như vậy. Trong khoảnh khắc nào đó, cô cũng đột nhiên hiểu được câu "tôi muốn" Mạc Hâm thường treo bên miệng. Chu Mân lại châm một điếu thuốc.
Điện thoại vang lên, Mạc Hâm lại gọi đến rồi.
(Hết)