Trang

24/06/2021

Phiên ngoại Chu Mạc (4)

    Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (4)

 

    Lý Đại Vĩ bị bắt ngay trong đêm. Tống Hiểu Lan ấp a ấp úng không dám khai báo, vẫn là Lý Xuân trực tiếp kể với cảnh sát cuộc sống mỗi ngày của cô ấy trải qua như thế nào.

    "Cô có ý gì?" Lý Xuân kéo Tống Hiểu Lan ra đến bên ngoài, thấp giọng quát, "Sao không nói lời nào?" 

    Tống Hiểu Lan cúi đầu, cơ thể hơi run lên: "Sau này lão được thả ra, đến giết tôi thì biết làm sao?" 

    Lý Xuân bắt lấy bả vai cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Sau này chúng ta đi đến nơi thật xa, lão ta không tìm được đâu! Rốt cuộc cô có muốn ly hôn không? !" 

    Ánh mắt Lý Xuân mang theo nhiệt độ, thiêu mặt Tống Hiểu Lan nóng lên.

    (*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

    "Đương nhiên muốn!"


    Mạc Hâm bị thương tay phải, Chu Mân rất vui mừng, bởi vì phòng khách không cần phơi nhiều tranh như vậy nữa. 

    Kết quả ngày hôm nay vừa về nhà, nhìn thấy phòng khách lại có một bức tranh mới.

    Chu Mân nổi giận đùng đùng phá cửa phòng Mạc Hâm, Mạc Hâm hoảng loạn dùng thân thể che giá vẽ lại: ". . . . . . Sao chị không gõ cửa gì hết vậy. . . . . ." 

    Chu Mân không khách khí nhòm vào trong, giọng điệu càng lúc càng cứng rắn: "Lại làm thứ gì mà không dám để người ta thấy?"

    Mạc Hâm tay trái siết bút, có chút chột dạ lại có chút không phục, ánh mắt đảo qua đảo lại: "Cái gì gọi là không dám để người ta thấy chứ, đây rõ ràng là nghệ thuật." 

    Nghệ thuật? Chu Mân lại liếc mắt nhìn cô gái lõa thể chỉ mới phác họa khái quát trên giấy, cười khẩy nói: "Còn nghệ thuật, tiền thuê nhà tháng này cô còn chưa đưa cho tôi đó, thế nào, tưởng đã cứu người trong tiệm của tôi, thì không cần đóng tiền phòng nữa à?"

    Mạc Hâm ngớ ra: "Không phải, mấy hôm nay tôi bận quá quên mất. . . . . . Chị đợi chút, giờ tôi đưa cho chị." 

    Mạc Hâm đặt bút xuống, vụng về cầm điện thoại lên, miệng lải nhải: "Hơiz, hai ngàn thật sự quá mắc, có thể bớt 500 không ha. . . . . . Giá này cắt cổ quá mà. . . . . ." 

    Chu Mân ôm cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn cô.

    Mạc Hâm vô tội nhướng nhướng mày: "Thôi được rồi. . . . . . Vậy tôi chuyển khoản cho chị ha. . . . . ."

    "Ting" một tiếng, Chu Mân lại móc sạch ví tiền của Mạc Hâm. Cô nàng này đời trước có phải là dây xâu tiền không vậy, sao lại mê tiền đến thế chứ? 

    Mạc Hâm bắn xong tiền, cảm thấy cả người đều sạch bách. Cô nghĩ, tiếp tục như vầy nữa, thật sự phải cầu cứu chị gái thôi. Chuyện làm ăn trong nhà do chị cô quản lý, chỉ cần Mạc Hâm ứ một tiếng, có thể trực tiếp mua nhà ở Nam Châu.

    Trước đây Mạc Hâm luôn cảm thấy tiền không quan trọng lắm, bây giờ cô cũng vẫn cảm thấy không quan trọng lắm, chí ít không quan trọng như cô gái gầy gầy đang đứng bên cạnh cô. Nhưng tiền vẫn là thứ không thể thiếu. Lần đầu tiên cô bắt đầu tính toán tiền trong nhà, vừa lầm bầm tính toán, vừa cầm bút chì lên lại. 

    "Ê." Chu Mân gọi cô.

    "Hả?" Mạc Hâm quay đầu nhìn lại, Chu Mân chưa đi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vai cô.

    ". . . . . . Sao vậy?" Mạc Hâm rụt người lại, còn tưởng là Chu Mân muốn xé tranh của cô —— cô gái lõa thể đều là Chu Mân, đã vậy còn trắng trợn táo bạo quá mức nữa chứ.

    "Cô làm quái gì cứ vẽ tôi thế?" Chu Mân rốt cuộc không nhịn được hỏi. 

    Mạc Hâm gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết tại sao, chỉ muốn vẽ cô gái này thôi. Ế. . . . . . Cô nghe tôi giải thích, thật ra cô gái này cũng không phải là cô, chỉ là một người có ngoại hình rất giống cô. . . . . ." Thấy Chu Mân đầy hung dữ, cô hơi sợ bị cắn. 

    Chu Mân cười nhạo một tiếng: "Cô tưởng tôi mù chắc?"

    Mạc Hâm cười gượng gạo, lúm đồng tiền không biết thức thời lộ ra trên mặt: "Ha ha ha ha. . . . . ." Người thân bạn bè đều khen lúm đồng tiền của cô trông xinh, cô hi vọng Chu Mân cũng cho là vậy.

    "Chị đừng giận mà, tôi cũng không mang cái này đi bán đâu," Mạc Hâm vuốt ve giấy vẽ, vẻ mặt có chút dịu dàng, "Tôi chỉ muốn vẽ ra thôi, chị xem, chị ở trong tranh dũng cảm biết bao, hợp nhãn biết bao." 

    Chu Mân chê cô sến, hừ lạnh một tiếng: "Người trong tranh cũng đâu có sức sống."

    Chu Mân ra ngoài rồi, hai phút sau lại quay lại. 

    Mạc Hâm sững sờ nhìn cô. 

    Chu Mân khó chịu nghiêng đầu, liếc xéo Mạc Hâm nói: "Cô phải thay thuốc rồi."

    "Tôi phải cởi hả?" Mạc Hâm dùng tay trái còn khỏe bụm chặt ngực, nuốt một ngụm nước bọt. 

    Chu Mân cuối cùng cũng muốn ra tay với cô rồi sao! Đến đây đi!

    Mạc Hâm có chút kích động. Không có yêu cầu gì khác, Chu Mân có thể cắn cô nhẹ chút là được rồi.

    "Không cần," Chu Mân "ghét bỏ" chỉ bờ vai cô, "Tay áo ngắn cuộn lên là được rồi! Cô còn đòi cởi quần đánh rắm à?" 

    Mạc Hâm bi thương nhìn quần áo của mình. Sao cô lại mặc áo thun rộng vậy chứ?

    Động tác trên tay Chu Mân rất khó chịu, làm cho Mạc Hâm nhe răng trợn mắt.

    Thay thuốc xong, Chu Mân liền đi ra ngoài. Mạc Hâm nhìn bóng lưng cô, có chút mất mát. Không phải tất cả mọi chuyện đều có đầu có cuối, nhưng Mạc Hâm lại hơi chấp niệm. Ngay từ khi vừa bắt đầu, Chu Mân quần áo xốc xếch mở cửa nói chuyện với cô, đã có thứ gì đó lẳng lặng nảy mầm. Có lẽ tốt có lẽ không, là dưa ngọt hay mướp đắng, đợi nó lớn lên mới biết được. Chuyện nên bắt đầu đều sẽ bắt đầu, nhưng không ai biết khi nào thì bắt đầu.

    Điện thoại "ting" một tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Hâm. Cô cầm lên nhìn thử, Chu Mân đã chuyển cho cô 5000.

    Vậy là Chu Mân đã quyết định chung sống hòa bình với cô rồi à? Trong điện thoại có "số tiền kếch xù", Mạc Hâm tức khắc cảm thấy dạt dào sức sống.

    Chu Mân chuyển tiền cho Mạc Hâm xong, trong lòng cũng dễ chịu đôi chút. Chắc chắn mấy tháng nay Mạc Hâm cho rằng cô là dây xâu tiền.

    Bất quá chẳng hề gì. Có lẽ ngày nào đó, vị "nghệ thuật gia" Mạc Hâm đến từ thủ đô này chơi đủ rồi, cũng sẽ rời khỏi căn phòng rách này của cô.

    Chu Mân hút thuốc, bước vào tiệm. 

    Trong tiệm đã sửa sang lại, hai vị tiểu thư cuối cùng là Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cũng đã song song từ chức. Chu Mân cũng không muốn tuyển tiểu thư nữa. Chắc là đã có tuổi, cảnh tượng Mạc Hâm nửa người đầy vết máu nằm co ro trên đất cứ luôn tái hiện trong đầu cô. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, cô nghĩ Mạc Hâm có lẽ là quý nhân của cô, giúp cô che chắn trừng phạt trời giáng. 

    Chu Mân ôm cánh tay, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, mái tóc dài buông xõa trên vai vô cùng quyến rũ, bước đến bên cạnh một thợ làm móng đang cúi đầu bận rộn, vỗ vỗ đối phương.

    "Để tôi." Chu Mân rút chiếc hộp dưới mông thợ làm móng ra. Chiếc hộp vẫn rất bền chắc, ngồi lâu vậy rồi cũng không biến dạng. Chu Mân tém góc quần, lại ngồi lên. Hộp nhựa rất cứng, ngồi không thoải mái chút nào.

    Nhưng mà, lại muốn ngồi như vậy. Trong khoảnh khắc nào đó, cô cũng đột nhiên hiểu được câu "tôi muốn" Mạc Hâm thường treo bên miệng. Chu Mân lại châm một điếu thuốc. 

    Điện thoại vang lên, Mạc Hâm lại gọi đến rồi.

    (Hết)



Phiên ngoại Chu Mạc (3)

    Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (3)


    Mạc Hâm ngã lăn trên đất đau đớn rên rỉ, áo sơ mi trắng bị nhiễm đỏ phân nửa, trên mặt cũng dính máu. Đầu óc Chu Mân trống rỗng, nắm lấy vai Mạc Hâm, ra sức mà lay.

    "Ưm. . . . . . Đau. . . . . ."

    Mạc Hâm nhe răng trợn mắt, dùng tay không bị thương đẩy Chu Mân.

    Chu Mân chỉ nhìn thấy máu trên người Mạc Hâm, run giọng hỏi: "Có đau không có đau không? ?" 

    Chị nói coi có đau không? Chị thử đi? Mạc Hâm đã đau muốn rớt nước mắt, Chu Mân còn không ngừng lắc vai cô, y như cô sắp tắt thở ngay lập tức vậy. Mạc Hâm không thoát được Chu Mân, cuối cùng tuyệt vọng trợn trắng mắt, chưa kịp trợn xong, một giọt nước nóng hổi đã rơi trên mặt cô.

    Mạc Hâm đảo mắt lại mới phát hiện Chu Mân đang rơi nước mắt. Một người thường ngày rất hung dữ, giờ lại luống cuống hệt như đứa trẻ, đôi mắt hóa thành suối nguồn, nước nhỏ giọt nhỏ thế nào cũng không hết.

    Trên cằm Mạc Hâm có một vết thương nhỏ. . . . . . Nước mắt lướt qua đau thật đau. . . . . .

    Người vây xem càng lúc càng nhiều, thế mà ngay từ đầu ngoại trừ Mạc Hâm, chẳng có lấy một ai dám bước lên ngăn kẻ gây họa. Lý Đại Vĩ đã chạy mất dép, Lý Xuân đã gọi xe cứu thương còn báo cảnh sát, Tống Hiểu Lan sợ đến mức chỉ có thể đứng đực ra

    Mãi đến khi Mạc Hâm vào phòng cấp cứu rồi, Chu Mân mới thật sự tỉnh táo lại. Cô tóm lấy tay Tống Hiểu Lan: "Ai làm? ! " 

    Tống Hiểu Lan tránh né ánh mắt hung ác của Chu Mân. 

    Lý Xuân bước đến ngăn cản Chu Mân: "Bà chủ, chuyện này cũng không thể trách Hiểu Lan, là chồng cô ấy. . . . . ."

    Nửa tiếng trước.

    Tống Hiểu Lan và Lý Xuân sánh bước ra khỏi cửa, chưa kịp ra đến đầu phố đã đụng phải Lý Đại Vĩ.

    Đối phương đã uống vài ly, nhìn thấy dáng vẻ Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cười cười nói nói, bực bội không chỗ phát tiết, liền xông đến muốn đánh Tống Hiểu Lan.

    Thời gian đã không còn sớm, trên đường chẳng có mấy người, hai người phụ nữ cùng một người đàn ông lôi kéo vật lộn, có mấy người đứng xa xa xem. Thật ra trong lòng Tống Hiểu Lan từ lâu đã mất ý thức phản kháng, Lý Đại Vĩ đánh cô, cô cũng chỉ có thể nhịn, nhịn đến lúc đối phương hết giận, cô cũng có thể được yên ổn tạm thời. Thế nhưng Lý Xuân lại không muốn nhịn, đá một cước thật mạnh vào chỗ chí mạng của Lý Đại Vĩ. Gã đàn ông kêu thảm một tiếng, vớ trong túi ra một con dao gập, sáng choang, bén ngót, sắp sửa muốn đâm lên người Lý Xuân.

    Tống Hiểu Lan vội đẩy Lý Xuân ra.

    Có những lúc trực giác con người sẽ rất chuẩn xác. Lý Đại Vĩ là kẻ cục mịch, nhưng gã vừa nhìn liền cảm thấy giữa vợ gã và ả đàn bà Lý Xuân này là lạ. Lý trí còn chưa kịp phản ứng xem chỗ nào lạ, dao đã xoay một cái đâm về phía Tống Hiểu Lan. 

    Lần đầu tiên gã đánh Tống Hiểu Lan, là năm thứ hai sau khi cưới. Tống Hiểu Lan bất cẩn sẩy thai, đã ăn cái bạt tai đầu tiên của gã. Tống Hiểu Lan không phản kháng, thế là có cái bạt tai thứ hai, bạt tại thứ ba. . . . . . Lần sau so với lần trước càng không kiêng nể gì.

    Con người Lý Đại Vĩ có xu hướng đánh vợ, dao gập vốn là vật chết cũng bị gã lây nhiễm, trái lại hùa theo gã, thuận theo quán tính đâm về phía vợ mình. 

    Ngay vào lúc này Mạc Hâm xông tới.

    Cô vốn ở sau đám người vây xem mà báo cảnh sát, nhưng ánh dao gấp bén ngót lóe qua mắt cô, cô không nhịn được xô đám người ra, tiến lên liều mạng đẩy Tống Hiểu Lan ra.

    Lưỡi dao sắc bén cắt qua cánh tay cô, máu gần như ngay lập tức phụt ra. 

    Lý Đại Vĩ như con sói ngửi thấy mùi máu, lại thêm một dao đến, Mạc Hâm dưới cơn đau đớn không kịp tránh, cằm sượt qua lưỡi dao, ngay sau đó, một chỗ trên vai lại bị bong da tróc thịt.

    Lý Đại Vĩ vừa khựng lại, Mạc Hâm đã chen chân vào đá bay dao trong tay gã. Trong lòng cô lúc đó chỉ có một suy nghĩ: May mà Lý Đại Vĩ không phải đồ tể, bổ không chuẩn! Ít nhất, ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo. 

    Xung quanh bắt đầu có người quay video, có người báo cảnh sát, cũng bắt đầu có người chửi Lý Đại Vĩ như tát nước, còn có mấy người đàn ông muốn thử qua ngăn cản. 

    Lý Đại Vĩ nhặt dao lên, xoay người bỏ chạy.

    Chu Mân đẩy Tống Hiểu Lan một cái. Cô muốn đánh Tống Hiểu Lan, nhưng nhìn thấy vết bầm trên mặt Tống Hiểu Lan, tay đã giơ lên lại buông xuống.

    Cô lấy điện thoại ra, gọi cho anh Triệu ca, cười xòa nói: ". . . . . . Tên Lý Đại Vĩ đó đã bị tóm rồi ạ. . . . . . Dạ vâng dạ vâng. . . . . . Cảm ơn anh Triệu, vậy không phiền anh nữa!" 

    Cô nhét điện thoại vào túi, thở hắt một hơi. Đã lâu rồi không lo lắng cho ai như vậy. Lần cuối có lẽ là lúc mẹ cô làm phẫu thuật. Lúc ấy cô 16, mẹ cắt bỏ tử cung, cô cũng đợi bên ngoài như vậy. 

    "Người nhà Mạc Hâm đâu? Vào đây."

    Bác sĩ trực ban nhường đường cho Chu Mân, Chu Mân bước đến cửa lại dừng, hỏi: "Sẽ không chết chứ?"

    Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô: "Sao chết được chứ? Khâu vết thương xong rồi, tốt nhất quan sát bệnh nhân một đêm. . . . . ."

    Chu Mân ngây ra giây lát, quay đầu nhìn lại, Mạc Hâm đang nhắm mắt tựa nghiêng trên giường, sắc mặt hơi tái, toàn bộ cánh tay phải và vai phải đều bị vải băng băng lại.

    ". . . . . . Ê?" Chu Mân đụng cô một cái.

    ". . . . . . Hả?" Mạc Hâm mở mắt ra, thấy là Chu Mân, lại nhắm mắt lại. 

    Chu Mân nhướng mày, cười nhạo một tiếng: "Còn tưởng cô chết rồi chứ."

    Lông mày Mạc Hâm nhướng một cái, mở mắt ra nhỏ giọng nói: "Không chết cũng sắp bị chị khóc cho chết rồi." 

    Nước mắt Chu Mân có độc, khiến cho dưới cằm cô đến giờ còn đau.

    "Thêm xe cứu thương, cả thảy hết 944 đồng 4, " Chu Mân phe phẩy tờ đơn thu phí, "Tiền thuê nhà tháng này đưa tôi 3000." 

    Chu Mân ôm cánh tay, nghiêng đầu không nhìn cô, trong lòng lại có chút thấp thỏm.

    Thật ra Mạc Hâm chỉ cần nói một câu "Tôi không thuê nữa", liền có thể kết thúc kiểu "bóc lột" này .

    Mạc Hâm gãi gãi đầu, thở than cho ví tiền của mình, ỉu xìu hỏi: "Bắt được tên kia chưa?" 

    Chu Mân thở phào nhẹ nhõm.


    *Họa sĩ Mạc từng tập qua tiệt quyền đạo, tui sợ mọi người thấy họa sĩ Mạc thường ngày yếu đuối lại quên mất bạn ấy võ công đầy mình :)))

20/06/2021

Phiên ngoại Chu Mạc (2)

    Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (2)

 

    Mạc Hâm sững sờ, sắc mặt lập tức có chút không vui: "Đừng lấy chuyện này ra đùa được không?"

    Chu Mân ôm lấy cổ cô, cười nói: "Ai đùa chứ? Hai ngàn, một xu cũng không thể thiếu."

    Mạc Hâm biết cô hiểu lầm ý mình, ngẩng mặt lên giải thích: "Không phải tôi chê nhiều. . . . . . Không phải, chị như vậy, giống như tôi với chị đang. . . . . ." Giống như đang làm "giao dịch trái phép" gì đó vậy

    Chu Mân nói bản thân từng làm nghề đó, giờ lại nói với cô "hai ngàn một lần". Vậy Chu Mân cho là, cô đang chơi gái sao? Mạc Hâm thừa nhận bản thân chạy trốn là không đúng, nhưng tìm hiểu nguồn cơn, lẽ nào Chu Mân không có trách nhiệm sao? Nếu như lúc đó Chu Mân không chđộng "như vậy" với cô, sao cô lại sinh ra cảm giác khác với Chu Mân được? 

    Mạc Hâm hơi bực bội.

    Chu Mân xem cô là hạng người gì chứ? 

    Cô từ trên người Chu Mân bò dậy, xoay người bỏ đi. Chiếc gạt tàn Chu Mân đặt trên bàn trà bị lật nhào, "bang" một tiếng rơi xuống đất.

    Nghe thấy tiếng vang, bước chân Mạc Hâm khựng lại giây lát, nhưng tức khắc vẫn bước nhanh về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. 

    Lại một tiếng gắt gỏng vang lên. Ô hay, hai ngàn còn không bỏ ra nổi, còn lên cơn. 

    Chu Mân lười nhác ngồi dậy, cầm một điếu thuốc, lục lọi nửa ngày, không tìm thấy bật lửa.

    Chu Mân ngậm thuốc lá, quần áo xốc xếch, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn. Khó khăn lắm mới tìm được bật lửa, châm thuốc, đôi mắt hững hờ và đôi môi đỏ đến dị dạng đều bị bao phủ trong làn khói. 

    Chu Mân ấn mở ti vi, vẫn là kênh hoạt hình, một đám động vật làm chuyện con người nên làm.

    Thuốc hôm nay dường như hút không ngon lắm.

    

    "Hai ngày nay tâm tình bà chủ không tốt, cô đừng có dây vào." 

    Hai cô gái ở trong phòng hút thuốc, thì thầm bàn tán. 

    Tóc hồng xoăn bĩu môi: "Bà chủ có ngày nào tâm tình tốt đâu? Quan không lớn, tính khí không nhỏ."

    Tóc đen thẳng bóp bộ ngực căng tròn của tóc hồng xoăn một cái, cười hì hì nói: "Cô xin tôi đi, tôi giúp cô. Nếu chồng cô dám đến tìm cô, tôi liền. . . . . ."

    Tóc hồng xoăn vẫn bĩu môi, liếc xéo tóc đen thẳng, ngắt lời cô ta: "Cô giúp tôi? Cô tự lo thân mình cho tốt đi."

    Tóc đen thẳng hơi ấm ức: "Tôi không giúp cô sao? Trong tiệm chỉ còn lại hai ta, bà chủ rõ ràng là không muốn kiếm tiền kiểu kia nữa. Haiz," cô ghé sát lại nói, "Không thì cô đừng về nhà nữa, hai chúng ta sống chung với nhau đi?"

    Tóc hồng xoăn cười nhạo một tiếng, điếu thuốc giữa ngón tay chớp chớp tắt tắt: "Hai nữ sống chung thế nào?"

    Tóc đen thẳng càng ấm ức hơn: "Hai nữ thì sao? Hai ta chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, cô muốn chối bỏ à?"

    Tóc hồng xoăn híp mắt ném tàn thuốc vào thùng rác, phủi phủi tay nói: "Nào tôi ly hôn rồi, lập tức đến tìm cô." 

    Tóc đen thẳng cười, vừa muốn nói chuyện, liền nghe bên ngoài ồn ào.

    ". . . . . . Mẹ nó con đàn bà thối! Ông đây tìm vợ ông. . . . . . Đến phiên con điếm như mày quản à!" 

    Vẻ mặt tóc hồng xoăn vốn đang biếng nhác tức khắc khẩn trương: "Không phải lão chồng tôi chứ?" 

    Tóc đen thẳng cắn răng: "Óc chó, còn dám vác mặt đến? Không phải lần trước còn đánh cô à! Tôi ra ngoài xem thử, cô ở đây đi đừng ra đó." 

    Tóc hồng xoăn trong lòng hơi hoảng, kéo tóc đen lại: "Đừng, tôi với cô cùng đi. Nếu lão lại uống say thì sao."

    "Mẹ kiếp!" Tóc đen thẳng mắng một câu, kéo tóc hồng xoăn ra cửa.

    "Còn to mồm chửi rủa nữa, tôi báo cảnh sát đó!" Thanh sắc Chu Mân quyết liệt. 

    Rượu vào kẻ hèn cũng to gan, gã đàn ông trước mặt cũng không còn vẻ hèn yếu như ngày thường, mặt đầy hung ác.

    "Lý Đại Vĩ!" Tóc hồng xoăn gằn giọng gọi

    Chu Mân quay đầu nhìn lại, lập tức lạnh giọng nói: "Đang giờ làm việc, ai cũng không được vì chuyện riêng bỏ đi, tưởng tôi mở tiệm này ra cho mấy người chắc!"

    Tóc hồng xoăn sững sờ, cô đã chuẩn bị xong chuyện về nhà với Lý Đại Vỹ rồi. Chu Mân làm chủ, hoàn toàn có thể trực tiếp bảo cô về nhà với Lý Đại Vĩ, tránh mớ phiền phức này.

    Đại Vĩ uống say, hay là thua tiền, đều muốn đánh cô trút giận. Dạo này cô cho Lý Đại Vĩ không ít tiền, Lý Đại Vĩ đối với cô có chút ngờ vực. Nếu như gã biết cô thật sự làm nghề đó, e rằng sẽ đánh chết cô luôn

    Tóc đen thẳng kéo cánh tay cô: "Bà chủ không cho đi, cô vớ vẩn gì chứ!" 

    Tóc hồng xoăn có chút sợ hãi: "Vậy cũng không thể để lão làm loạn ở đây chứ. . . . . ." 

    "Giờ tôi đang làm ăn nhé," Chu Mân lạnh lùng ôm cánh tay, "Muốn làm loạn ra ngoài làm, bằng không tôi báo cảnh sát kêu người bắt anh đấy!"

    Có lẽ bị sự quyết liệt của Chu Mân dọa sợ, Lý Đại Vĩ tỉnh táo đôi chút. Gã nhìn chằm chằm cô vợ đứng một bên, trong lòng lại trào lên lửa giận —— đám đàn bà chết tiệt, ăn mặc hở hang như vậy cho ai xem chứ! Khách hàng và nhân viên đều ngóng qua bên này, Lý Đại Vĩ cũng có chút quẫn bách, chìa ngón tay thô ngắn cũn chỉ vào tóc hồng xoăn, thô lỗ nói: "Tối nay ông đây đập mày, đợi đó cho tao."

    Gã đàn ông tráng kiện xoay người ra ngoài, trong lòng Chu Mân thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn lại, tóc hồng xoăn đang đỏ mắt, được tóc đen thẳng ôm trong vòng tay.

    "Tống Hiểu Lan," Chu Mân cau mày gọi cô, "Cảo mé á, (mẹ nó chứ) gã này có phải là chồng cô không?" 

    Tống Hiểu Lan xoa xoa khóe mắt, gật đầu.

    Chu Mân không có chút khách khí nói: "Ly hôn mau đi, cảo mé á cảo (mẹ nó khốn khiếp)." Cô vừa nói, vừa bước về phía quầy, cầm điện thoại lên nhìn, liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

    Trong lòng Chu Mân dao động. Cô không lưu số điện thoại Mạc Hâm, nhưng dãy số đó cô đã nhớ rõ, Mạc Hâm dù có chuyện hay không cũng luôn gọi cho cô. 

    Quét mở điện thoại nhìn thử, chẳng phải Mạc Hâm. Là số của em gái.

    Chu Mân gọi lại cho em gái. Em cô không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi chị gái có khỏe không. Chu Mân ừ hử trả lời.

    Cúp điện thoại rồi, Chu Mân đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Kể từ ngày cô đòi Mạc Hâm "hai ngàn một lần", Mạc Hâm cũng không quấn lấy cô nữa, nhưng cũng không dọn đi, ngày nào cũng như đang giận hờn, cũng không nói chuyện với cô, coi cô như không tồn tại.

    Đương nhiên cũng không gọi cho cô nữa.

    Buổi chiều, Chu Mân mở cửa phòng ra. Hai cô gái đang ôm nhau vừa gặm vừa sờ liền luống cuống tách nhau ra, Chu Mân làm như không thấy: "Tống Hiểu Lan, ngày hôm nay cô đừng ra ngoài đứng, cẩn thận tên đàn ông chết tiệt của cô tìm đến. Lý Xuân, cô đổi với cô ta, hôm nay cô ra đi." 

    Lý Xuân gật đầu: "Dạ, cám ơn bà chủ."

    Chu Mân nguýt cô một cái: "Cô cám ơn cái gì, liên quan gì tới cô." 

    Tống Hiểu Lan véo lòng bàn tay cô, quay đầu nhỏ giọng nói: "Cám ơn chị Chu." 

    Chán chường đã, lại đến giờ đóng cửa. Nguyên ngày hôm nay chẳng có ma nào, Chu Mân bảo Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cũng mau tranh thủ tan ca.

    Lý Xuân cắn tai Tống Hiểu Lan: "Tới nhà tôi đi." 

    Gò má Tống Hiểu Lan ửng đỏ, ngắt cánh tay cô một cái: "Không được, tôi. . . . . . Tôi phải về nhà."

    "Cô về nhà để tìm cái chết à?" Lý Xuân giận đến không biết phải nói gì, ". . . . . . Cô có bị ngu không hả. Tên đó không biết nhà tôi ở đâu, tìm không ra cô cũng không làm được gì mà?"

    "Nhưng . . . . . ." Tống Hiểu Lan rất do dự, "Tôi không muốn liên lụy cô." 

    Cuối cùng hai cô gái vẫn cùng nhau đi ra ngoài.     

    Chu Mân bóng lưng các cô, cầm điện thoại lên gọi: "Anh Triệu, có bận gì không?"

    Gọi điện thoại xong, Chu Mân từ từ khóa cửa tiệm, tung chiếc chìa khóa trong tay đi về phía đầu phố

    Đã quá nửa đêm, đầu con phố nhỏ tụ một đống người. Không biết sao Chu Mân thoáng thấy "lộp bộp" trong lòng: Không phải Tống Hiểu Lan bị chồng cô ta chém đó chứ?

    Dù đã đọc mấy tin kiểu này nhiều rồi, cô vẫn không khỏi vì suy đoán này mà nhũn cả chân

    Xông vào đám người nhìn thử, một người nửa người đầy máu nằm cuộn tròn trên đất. 

    Ánh mắt Chu Mân nóng lên, nhào đến trên người người kia, liều mạng gào lên: "Đừng chết mà! Cô đừng chết!"

 

19/06/2021

Phiên ngoại Chu Mạc (1)

     Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (1)

 

    Chu Mân đòi hai ngàn, vậy thì hai ngàn. Mạc Hâm cầm tiền, đặt trước mặt Chu Mân, gãi gãi mái tóc còn chưa mọc được bao nhiêu. Hai tháng qua, cô vì bần cùng mà ngày càng hói hơn.

    Chu Mân liếc xéo Mạc Hâm. Giả nghèo gì chứ, làm như cô nhìn không ra nội y treo trên ban công còn cả đồ dùng cá nhân trong phòng vệ sinh mắc cỡ nào à! 

    Chu Mân dùng ly nước đè tiền lại, khoan thai châm điếu thuốc, mở ti vi lên. Dù sao cũng là Mạc Hâm chạy tới nhất quyết đòi thuê phòng, cô kiếm số tiền này, quả thực là một chút áy này cũng không có.

    Giống như Chu Mân không gây khó dễ với cô, cô cũng không gây khó dễ với Chu Mân. Hai tháng nay Chu Mân coi cô như người vô hình, vừa không mắng cô cũng không cắn cô. Nhưng như vậy mới. . . . . . Hết sức gay go. Như vậy, cô đến Nam Châu có ý nghĩ gì chứ? 

    Nhìn quần áo Chu Mân hững hờ, Mạc Hâm dời ánh mắt đi. Cô cũng học theo dáng vẻ Chu Mân, gác chân lên bàn trà, váy ngủ trượt tới bắp đùi, lộ ra phần đùi mịn màng trắng như tuyết, còn có một chút mép quần con. Cô từng làm chuyện như vậy không chỉ một hai lần. Chỉ cần có thể gây chú ý với Chu Mân, cô gần như đã không từ thủ đoạn rồi.

    Chu Mân đang hút thuốc, căn bản không nhìn cô. Ti vi chiếu một bộ phim cổ trang, nam nữ chính sống chung, nam chính nghĩ trăm phương ngàn kế ngủ với nữ chính, nhưng mà nữ chính không chịu.

    Mạc Hâm bị khói hun đến ho khan, sau đó hắng giọng nói: "Tên này bị điên chắc. Mọi người đều nói không đòi hỏi trước khi cưới, anh ta còn chưa. . . . . ."

    Chu Mân liếc nhìn cô: "Không đòi hỏi trước khi cưới, sống chung với người ta làm gì.

    Mạc Hâm mừng rơn, không ngờ Chu Mân cũng chịu đáp lời cô rồi.

    Có điều Mạc Hâm lại thích giảng đạo lý, ngượng ngùng cười, sáp lại gần hơn: "Chị coi đó, cô gái này rõ ràng đã nói với bạn trai rồi, sống chung không muốn phát sinh chuyện đó, bạn trai cũng đã đáp ứng, giờ chung sống rồi, tên này lật lọng thì không hay chút nào?"

    Chu Mân nhíu nhíu mày, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, đổi mấy vòng, cuối cùng dừng lại kênh hoạt hình. Cô quăng điều khiển qua bên cạnh, đụng phải thứ gì đó mềm mềm.

    Chu Mân hất chiếc điều khiển, tựa hồ cũng muốn tiện tay hất luôn cảm giác trên tay. Nhìn qua bên cạnh, Mạc Hâm cách cô rất gần, thu tay về, gãi mặt cười mỉa. 

    "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Chu Mân vứt tàn thuốc, lúc nói với Mạc Hâm, giữa môi phà ra mùi thuốc lá. 

    Mạc Hâm thật ra rất ghét mùi thuốc lá. Nhưng hiện giờ cô không hề muốn tránh né ham muốn của Chu Mân, trái lại còn muốn nhích gần về phía trước, ngượng ngùng nói: "Thật ra . . . . . . Tôi chỉ muốn biết. . . . . ." Mạc Hâm lằng nhà lằng nhằng, sắc mặt Chu Mân liền trầm xuống.

    Đợi Mạc Hâm phản ứng lại, Chu Mân đã đè lên người cô.

    Mạc Hâm ngơ ngác nhìn gương mặt cô gái phía trên đang kề sát. Vẫn là chiếc ghế sofa này, vẫn là cô gái này. Tuy người Chu Mân gầy, trước ngực lại không nhỏ chút nào, ép đến mức Mạc Hâm có hơi tức ngực.

    "Tôi. . . . . . Lần trước tôi. . . . . . Ưm. . . . . ." 

    Mạc Hâm chưa kịp nói gì, đã bị Chu Mân tàn bạo bịt kín môi. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ giữa môi đối phương tràn đến, Mạc Hâm yếu ớt vùng vẫy một hồi. Chu Mân đè cổ tay cô lại, không chút mềm mỏng cắn lấy môi cô.

    Điều khiển từ xa "bốp" một tiếng bị gạt xuống đất, ti vi thoáng cái đen ngòm. Tiếng ồn trong phim hoạt hình lắng xuống, tiếng trượt và ma sát giữa môi lưỡi càng rõ ràng hơn.

    Chu Mân hơi ngẩng đầu lên, môi son mang theo sợi tơ bạc, nhìn mặt Mạc Hâm đỏ bừng, nhếch mép cười cười: "Cô muốn biết tôi có nhìn trúng cô không à?" Mạc Hâm hé miệng, không đợi nói thành lời, Chu Mân đã giơ tay lên vuốt tóc nói: "Cô tưởng cô là ai chứ, biết vẽ vài ba bức tranh thôi. Đừng đề cao bản thân quá, nhiều năm vậy rồi tôi cũng chưa từng nhượng bộ ai, đừng chọc tôi hoài, tôi sẽ không khách khí đâu."

    Mạc Hâm nhìn Chu Mân không chớp mắt, khó khăn nói: "Chị. . . . . . Không để ý tôi?"

    Cô cảm thấy mình thật sự rất quái lạ. Đến Nam Châu không phải là muốn chứng minh Chu Mân hoàn toàn không thèm để ý cô sao? Không phải là muốn chứng minh, Chu Mân căn bản không quan tâm cô tên Mạc Hâm hay là Lý Hâm, trốn đến Bắc Kinh hay là Nam Kinh sao? Sao chứng thực được rồi lại khó chịu đến vậy chứÁnh mắt Mạc Hâm hồng hồng, nhớ đến mấy ngày trước lúc cô quanh quẩn trong tiệm Chu Mân, nhìn thấy có một nhân viên đang ngồi trên một chiếc hộp nhựa làm việc, chiếc hộp ấy có chút quen mắt, là chiếc cô mua cho Chu Mân. 

    Chu Mân không ưa cô đến vậy sao?

    Trái cây đưa cho người khác ăn, hộp thì đưa cho nhân viên lót mông ngồi, xem ra bản thân thật sự làm Chu Mân không mấy ưa thích.

    Mạc Hâm hoàn hồn lại. Chu Mân đang lười nhác muốn từ trên người cô ngồi dậy, vẻ mặt thư thái, dường như đã cởi bỏ được gánh nặng gì đó. Mạc Hâm nắm thật chặt cổ tay Chu Mân.

    "Làm sao?" 

    Tóc Chu Mân hơi rối, vài sợi tóc dán trên môi. Cô từ trên cao nhìn xuống Mạc Hâm, như đang nhìn một đứa thiểu năng. 

    Mạc Hâm duỗi tay còn lại ra, đầu ngón tay chậm rãi gạt đi sợi tóc trên môi Chu Mân, sau đó câu lấy cổ Chu Mân.

    Cô tỉnh táo lại, cũng đã khôi phục sức lực và năng lực phản ứng đáng có, trước khi Chu Mân kịp giãy dụa, cô đã thành công trở mình, áp chế được Chu Mân.

    Nhìn ánh mắt sửng sốt của Chu Mân, còn cả bờ môi hé mở, cô cúi đầu hôn lên môi Chu Mân không chút do dự. 

    Nói tìm cách chứng thực Chu Mân, chi bằng nói chứng thực chính mình.

    Chu Mân bị cô giữ lấy mặt, bực bội cắn rách môi cô, sau đó có thể mở miệng nói: "Hai ngàn một lần." 

    Mạc Hâm liếm vết thương trên môi mình, sửng sờ nói: "Cái gì hai ngàn một lần?" 

    Trên mặt Chu Mân lộ ra nụ cười quyến rũ, ôm chặt Mạc Hâm, thổi khí bên tai cô: "Hai ngàn một lần, có làm không?"

17/06/2021

Phiên ngoại Đinh Hải

    Bí mật của Đinh Hải - Phiên ngoại chính thức


    Cuộc sống ngày ngày trôi qua, con người cũng. . . . . . ngày ngày béo lên. Chung Kỳ đứng trên cân điện tử không ngừng than khổ: "Thôi rồi thôi rồi, em lại quá trăm rồi." 

    Hải Linh đặt trái cây đã rửa sạch lên bàn, cười nói: "Một trăm cân, cũng không tính là nặng mà."

    Chung Kỳ đau thương nói: "Nếu cao như Đinh Nghệ vậy, hơn trăm cũng không tính là nặng. . . . . . Em 1m55 lại hơn trăm, vậy thì có vấn đề rồi á! Chị Hải Linh, đều trách chị nấu cơm ngon quá đó." 

    Đinh Nghệ lưu lại bản vẽ đã vẽ trên phần mềm xong, mới khép lại máy tính, tháo mắt kính xuống, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ: "Vậy mà cũng trách lên đầu Hải Linh được à? Còn không phải do cậu ăn quá nhiều."

    "Nghe kìa, nghe kìa!" Chung Kỳ đá cái cân xuống ghế sofa, bất mãn oán trách, "Đinh Đinh cậu thay đổi rồi. Cậu bây giờ hoàn toàn thấy sắc quên nghĩa! Chị Hải Linh, chị không biết đâu, trước đây lúc Đinh Đinh học đại học, đã có bạn học để ý, cô ấy cùng với mấy người bọn em ưm. . . . . ."

    Đinh Ngh đỏ ửng cả mặt bịt miệng Chung Kỳ. Chung Kỳ bị cô giữ lại, trừng mắt nhìn cô, cô vội thả Chung Kỳ ra, lúng túng nói: "Cậu đừng nói lung tung." 

    Hải Linh vừa cười vừa vân vê một quả cà chua bi bỏ vào miệng, nói: "Chị về phòng trước đây."

    Đinh Nghệ ôm máy tính vào lòng, hệt như con sâu bám theo đuôi Hải Linh. 

    Chung Kỳ khinh bỉ nhằm vào bóng lưng cô giơ ngón giữa lên, cười hì hì nói: "Đinh Đinh cậu chờ mà quỳ bàn phím đi!"

    Đóng cửa lại, Đinh Nghệ thấp thỏm nhìn Hải Linh đang ngồi trước bàn vi tính đọc sách.

    Hải Linh mặc áo sơ mi và quần soóc jeans, cặp chân trắng nõn duỗi ra, đôi bàn chân ngọc hơi vểnh lên, nhìn qua có chút nghịch ngợm. 

    Đinh Nghệ nhìn chằm chằm như mất hồn mấy giây, mới ấp a ấp úng nói: "Chị đừng nghe Chung Kỳ nói bậy."

    Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, bên môi nhuộm ý cười: "Tiểu Kỳ chỉ đùa chút thôi mà, em nghiêm túc vậy làm gì."

    "Em. . . . . ." Đinh Nghệ bước đến khoác tay lên vai cô, "Quả thật em, có vài chuyện chưa nói với chị." 

    Cô cẩn thận nhìn sắc mặt Hải Linh, bổ sung thêm, "Không phải muốn giấu chị. . . . . . Ch là, chỉ là . . . . ." 

    Chỉ là cái gì? 

    Đinh Nghệ cúi thấp đầu, ngón tay mơn trớn trên vai Hải Linh: "Chỉ là không biết phải nói với chị thế nào." 

    Chung Kỳ vừa nói như vậy, Đinh Nghệ liền nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện, Hải Linh đều không biết.

    "Không sao," Hải Linh phủ tay lên mu bàn tay Đinh Nghệ, "Chị cũng có bí mật mà." 

    Hải Linh vừa nói vậy, mắt Đinh Nghệ liền sáng rực: "Thật hả?"

    "Ừ," Hải Linh xoay người ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, "Giờ chị kể cho em nghe được không?" 

    Đinh Nghệ cụp mắt nhìn cô: "Đã là bí mật, sao có thể nói cho em được?" 

    Hải Linh cười nói: "Là bí mật về em." 

    Đầu ngón tay Đinh Nghệ điểm nhẹ lên môi cô: "Thật sự muốn nói em biết? Vậy chị có sợ em giận không đây?"

    Hải Linh gật đầu: "Sợ chứ, nhưng cũng vẫn muốn nói." 

    Cô  mấp máy môi một hồi, nhìn vào mắt Đinh Nghệ, nhỏ giọng nói: "Chị đã lừa em."     

    Đinh Nghệ không lên tiếng, chỉ nhìn cô. 

    Hải Linh cười khổ nói: "Chắc em không biết, chị đã để ý em lâu rồi. Em từng thả mấy con thạch sùng trước cổng thôn Châu, còn nhớ không? Hôm đó trời mưa to, em cho chị nửa bên dù, chắc cũng không quên chứ?"

    Mặt Đinh Nghệ mù tịt, mắt phượng nhìn về phía trước, ánh mắt vô định giây lát, mới bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Ngày đó. . . . . . Là chị?" 

    Hải Linh không tiếp lời cô, dán mặt lên bụng cô, nhắm mắt nhớ lại: "Lúc đó, chị thấy bộ dạng em như định mua cơm tối, chị liền. . . . . . Vờ như không biết trả tiền bằng Wechat," khóe môi cô cong lên, "Em bị lừa rồi."

    Nửa ngày Đinh Nghệ không nói gì, lông mi Hải Linh run run, ngẩng đầu dè dặt hỏi: "Em giận hả?"

    Đinh Nghệ chợt phì cười. Hải Linh khẩn trương nhìn cô:

    "Xin lỗi nha, em không có ác ý đâu. . . . . . Chỉ muốn nói với chị môt câu. . . . . ." Đinh Nghệ đưa tay che miệng Hải Linh: "Thật ra hôm ấy, em cũng đã để ý chị, mới muốn mua hủ tiếu xào ăn." 

    Hải Linh sững sờ, trong mắt lóe lên chút mừng rỡ, nhưng vẫn bị mất mát bao phủ: "Chị không biết em thích gì, cũng không biết bắt chuyện với em thế nào, chỉ là thấy em đến cả thạch sùng cũng thương hại, vậy, chắc có lẽ cũng sẽ thương hại chị."

    Đinh Nghệ nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: "Em không thương hại chị, lúc đó, đã muốn. . . . . . Muốn ngủ với chị. Tính sao đây? Không phải ý đồ của em ghê gớm hơn sao?" Cô nói xong, mặt như bị thiêu, nhưng vẫn cố tự trấn tĩnh: "Chuyện này của chị gọi là nói dối, không phải lừa gạt."

    Hải Linh lại ngây người. Cô cảm thấy Đinh Nghệ đang chơi chữ.

    "Nói dối ấy, có thể là để tự vệ, cũng có thể, có chút xíu ý đồ nho nhỏ, nhưng không phải hại người." Đinh Nghệ nói, "Chỉ cần là người, nào có ai không nói dối chứ? Nhưng lừa người thì không, lừa đảo gạt tiền, vậy gọi là lừa gạt; trai đểu bốc phét, cũng gọi là lừa gạt. . . . . . Còn chị," cô cúi người dịu dàng hôn Hải Linh một cái, "Chỉ gọi là dối thôi. Em sẽ không trách chị đâu."

    Hải Linh nghe cô "lý luận" một chập liền như rơi vào sương mù, đôi mắt đào hoa tròn xoe, môi son hé mở, cứ thế ngẫm nghĩ mấy lời của Đinh Nghệ.

    Sau khi kịp phản ứng, cô hơi chau mày nói: "Em đang . . . . . Ngụy biện hả?" 

    Đinh Nghệ phì cười, cúi người ôm lấy cổ Hải Linh, cười đến mức bả vai cũng run lên. Cô cười, Hải Linh lại càng ngẩn ra, rũ mắt như đang suy tư gì đó. 

    Đinh Nghệ khó khăn lắm mới ngưng cười, gò má ửng hồng: "Chị sao vậy? Em cũng đã nói không trách chị mà."

    "Em nói ai cũng đều nói dối," Hải Linh chậm rãi nói, "Chị đã thú nhận với em chuyện chị nói dối rồi, em cũng không trách chị. Vậy. . . . . . Có phải em cũng sẽ nói đối chị không?"

    Tâm sự chất chứa trong lòng cô đã lâu, Đinh Nghệ qua loa hời hợt cũng không xem như chuyện gì lớn, vậy không phải chứng minh. . . . . . Tháng ngày sau này, Đinh Nghệ cũng sẽ tùy tiện trả lại cô rất nhiều rất nhiều lời nói dối ư? Mặc dù cô cũng đã nói dối, nhưng dù gì cô cũng chỉ nói dối mỗi lần này thôi.

    Lòng Hải Linh thắt lại. 

    "Em không dám hứa chắc chắn sẽ không nói dối," Đinh Nghệ thấy sắc mặt cô không ổn, lập tức đứng đắn đàng hoàng giải thích, "Nhưng em có thể bảo đảm, chắc chắn sẽ không gạt chị."

    Cô nói xong cũng ngẩn ra. Đây rõ ràng là lý luận vừa mới luyên thuyên, giờ lại mang ra thề, có vẻ không được chân thành lắm.

    "Được rồi," Hải Linh thấy cô quẫn bách đến đỏ cả mặt, dịu dàng vuốt ve mặt cô, "Chị tin em."

    "Chị tin em sao?" Đinh Nghệ mong mỏi nhìn cô, rồi làm như hạ quyết tâm nói: "Em cũng nói cho chị biết một bí mật. Thật ra, thật ra em. . . . . ." Cô vừa nói vừa quan sát nét mặt Hải Linh. ". . . . . . Lúc em học đại học, từng thật sự có hảo cảm với một bạn nữ." Cô sửa lời, nói. 

    Thật ra, chuyện cô muốn nói là cô đã từng trốn Hải Linh đi kiểm tra thân thể.

    Nhưng cô lại không muốn nói nữa. Cô không muốn tổn thương Hải Linh. Dù cô luôn khao khát muốn kể cho Hải Linh nghe tất cả mọi chuyện trong lòng, không giấu cô ấy bất cứ chuyện gì, lại không cách nào nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy.

    Cô nghĩ, các cô chung đụng lâu như vậy, Hải Linh cũng chưa từng nhắc đến chuyện bảo cô đi kiểm tra sức khỏe, vậy chứng minh Hải Linh kiểm soát rất nghiêm về mặt sức khỏe của bản thân.

    Trình độ văn hóa của Hải Linh không cao, nhưng cũng không phải người vô tri. Chuyện khác không nói, nhưng cô chắc chắn sẽ không làm hại Đinh Nghệ, chắc chắn sẽ đặt an nguy của Đinh Nghệ lên hàng đầu —— Điều này thì Đinh Nghệ có thể khẳng định.

    Tình yêu thật sự là một chuyện phiền phức rất đỗi ngọt ngào. 

    Hải Linh ngây ra: "Thật hả? Chỉ chuyện này thôi hả?" 

    Đinh Nghệ gật đầu: "Dạ, chỉ chuyện này thôi."

    Hải Linh bật cười: "Chị còn tưởng em muốn nói chuyện gì. Dọa chị hết hồn."

    "Hiện giờ chỉ thích chị thôi." Đinh Nghệ thấp giọng làm nũng nói.

    

    Chung Kỳ ở phòng khách chơi game cả buổi, chờ đợi mòn mỏi cũng không nghe trong phòng ngủ truyền ra tiếng Đinh Nghệ giải thích gì cả, trái lại vang lên động tĩnh quen thuộc.

    Mặt cô tức khắc đỏ tới mang tai, trốn về phòng ngủ.



Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7