Phiên ngoại chính thức của Chu Mạc (3)
Mạc Hâm ngã lăn trên đất đau đớn rên rỉ, áo sơ mi trắng bị nhiễm đỏ phân nửa, trên mặt cũng dính máu. Đầu óc Chu Mân trống rỗng, nắm lấy vai Mạc Hâm, ra sức mà lay.
"Ưm. . . . . . Đau. . . . . ."
Mạc Hâm nhe răng trợn mắt, dùng tay không bị thương đẩy Chu Mân.
Chu Mân chỉ nhìn thấy máu trên người Mạc Hâm, run giọng hỏi: "Có đau không có đau không? ?"
Chị nói coi có đau không? Chị thử đi? Mạc Hâm đã đau muốn rớt nước mắt, Chu Mân còn không ngừng lắc vai cô, y như cô sắp tắt thở ngay lập tức vậy. Mạc Hâm không thoát được Chu Mân, cuối cùng tuyệt vọng trợn trắng mắt, chưa kịp trợn xong, một giọt nước nóng hổi đã rơi trên mặt cô.
Mạc Hâm đảo mắt lại mới phát hiện Chu Mân đang rơi nước mắt. Một người thường ngày rất hung dữ, giờ lại luống cuống hệt như đứa trẻ, đôi mắt hóa thành suối nguồn, nước nhỏ giọt nhỏ thế nào cũng không hết.
Trên cằm Mạc Hâm có một vết thương nhỏ. . . . . . Nước mắt lướt qua đau thật đau. . . . . .
Người vây xem càng lúc càng nhiều, thế mà ngay từ đầu ngoại trừ Mạc Hâm, chẳng có lấy một ai dám bước lên ngăn kẻ gây họa. Lý Đại Vĩ đã chạy mất dép, Lý Xuân đã gọi xe cứu thương còn báo cảnh sát, Tống Hiểu Lan sợ đến mức chỉ có thể đứng đực ra
Mãi đến khi Mạc Hâm vào phòng cấp cứu rồi, Chu Mân mới thật sự tỉnh táo lại. Cô tóm lấy tay Tống Hiểu Lan: "Ai làm? ! "
Tống Hiểu Lan tránh né ánh mắt hung ác của Chu Mân.
Lý Xuân bước đến ngăn cản Chu Mân: "Bà chủ, chuyện này cũng không thể trách Hiểu Lan, là chồng cô ấy. . . . . ."
Nửa tiếng trước.
Tống Hiểu Lan và Lý Xuân sánh bước ra khỏi cửa, chưa kịp ra đến đầu phố đã đụng phải Lý Đại Vĩ.
Đối phương đã uống vài ly, nhìn thấy dáng vẻ Tống Hiểu Lan và Lý Xuân cười cười nói nói, bực bội không chỗ phát tiết, liền xông đến muốn đánh Tống Hiểu Lan.
Thời gian đã không còn sớm, trên đường chẳng có mấy người, hai người phụ nữ cùng một người đàn ông lôi kéo vật lộn, có mấy người đứng xa xa xem. Thật ra trong lòng Tống Hiểu Lan từ lâu đã mất ý thức phản kháng, Lý Đại Vĩ đánh cô, cô cũng chỉ có thể nhịn, nhịn đến lúc đối phương hết giận, cô cũng có thể được yên ổn tạm thời. Thế nhưng Lý Xuân lại không muốn nhịn, đá một cước thật mạnh vào chỗ chí mạng của Lý Đại Vĩ. Gã đàn ông kêu thảm một tiếng, vớ trong túi ra một con dao gập, sáng choang, bén ngót, sắp sửa muốn đâm lên người Lý Xuân.
Tống Hiểu Lan vội đẩy Lý Xuân ra.
Có những lúc trực giác con người sẽ rất chuẩn xác. Lý Đại Vĩ là kẻ cục mịch, nhưng gã vừa nhìn liền cảm thấy giữa vợ gã và ả đàn bà Lý Xuân này là lạ. Lý trí còn chưa kịp phản ứng xem chỗ nào lạ, dao đã xoay một cái đâm về phía Tống Hiểu Lan.
Lần đầu tiên gã đánh Tống Hiểu Lan, là năm thứ hai sau khi cưới. Tống Hiểu Lan bất cẩn sẩy thai, đã ăn cái bạt tai đầu tiên của gã. Tống Hiểu Lan không phản kháng, thế là có cái bạt tai thứ hai, bạt tại thứ ba. . . . . . Lần sau so với lần trước càng không kiêng nể gì.
Con người Lý Đại Vĩ có xu hướng đánh vợ, dao gập vốn là vật chết cũng bị gã lây nhiễm, trái lại hùa theo gã, thuận theo quán tính đâm về phía vợ mình.
Ngay vào lúc này Mạc Hâm xông tới.
Cô vốn ở sau đám người vây xem mà báo cảnh sát, nhưng ánh dao gấp bén ngót lóe qua mắt cô, cô không nhịn được xô đám người ra, tiến lên liều mạng đẩy Tống Hiểu Lan ra.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua cánh tay cô, máu gần như ngay lập tức phụt ra.
Lý Đại Vĩ như con sói ngửi thấy mùi máu, lại thêm một dao đến, Mạc Hâm dưới cơn đau đớn không kịp tránh, cằm sượt qua lưỡi dao, ngay sau đó, một chỗ trên vai lại bị bong da tróc thịt.
Lý Đại Vĩ vừa khựng lại, Mạc Hâm đã chen chân vào đá bay dao trong tay gã. Trong lòng cô lúc đó chỉ có một suy nghĩ: May mà Lý Đại Vĩ không phải đồ tể, bổ không chuẩn! Ít nhất, ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo.
Xung quanh bắt đầu có người quay video, có người báo cảnh sát, cũng bắt đầu có người chửi Lý Đại Vĩ như tát nước, còn có mấy người đàn ông muốn thử qua ngăn cản.
Lý Đại Vĩ nhặt dao lên, xoay người bỏ chạy.
Chu Mân đẩy Tống Hiểu Lan một cái. Cô muốn đánh Tống Hiểu Lan, nhưng nhìn thấy vết bầm trên mặt Tống Hiểu Lan, tay đã giơ lên lại buông xuống.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho anh Triệu ca, cười xòa nói: ". . . . . . Tên Lý Đại Vĩ đó đã bị tóm rồi ạ. . . . . . Dạ vâng dạ vâng. . . . . . Cảm ơn anh Triệu, vậy không phiền anh nữa!"
Cô nhét điện thoại vào túi, thở hắt một hơi. Đã lâu rồi không lo lắng cho ai như vậy. Lần cuối có lẽ là lúc mẹ cô làm phẫu thuật. Lúc ấy cô 16, mẹ cắt bỏ tử cung, cô cũng đợi bên ngoài như vậy.
"Người nhà Mạc Hâm đâu? Vào đây."
Bác sĩ trực ban nhường đường cho Chu Mân, Chu Mân bước đến cửa lại dừng, hỏi: "Sẽ không chết chứ?"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô: "Sao chết được chứ? Khâu vết thương xong rồi, tốt nhất quan sát bệnh nhân một đêm. . . . . ."
Chu Mân ngây ra giây lát, quay đầu nhìn lại, Mạc Hâm đang nhắm mắt tựa nghiêng trên giường, sắc mặt hơi tái, toàn bộ cánh tay phải và vai phải đều bị vải băng băng lại.
". . . . . . Ê?" Chu Mân đụng cô một cái.
". . . . . . Hả?" Mạc Hâm mở mắt ra, thấy là Chu Mân, lại nhắm mắt lại.
Chu Mân nhướng mày, cười nhạo một tiếng: "Còn tưởng cô chết rồi chứ."
Lông mày Mạc Hâm nhướng một cái, mở mắt ra nhỏ giọng nói: "Không chết cũng sắp bị chị khóc cho chết rồi."
Nước mắt Chu Mân có độc, khiến cho dưới cằm cô đến giờ còn đau.
"Thêm xe cứu thương, cả thảy hết 944 đồng 4, " Chu Mân phe phẩy tờ đơn thu phí, "Tiền thuê nhà tháng này đưa tôi 3000."
Chu Mân ôm cánh tay, nghiêng đầu không nhìn cô, trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Thật ra Mạc Hâm chỉ cần nói một câu "Tôi không thuê nữa", liền có thể kết thúc kiểu "bóc lột" này .
Mạc Hâm gãi gãi đầu, thở than cho ví tiền của mình, ỉu xìu hỏi: "Bắt được tên kia chưa?"
Chu Mân thở phào nhẹ nhõm.
*Họa sĩ Mạc từng tập qua tiệt quyền đạo, tui sợ mọi người thấy họa sĩ Mạc thường ngày yếu đuối lại quên mất bạn ấy võ công đầy mình :)))
Sao chương phiên ngoại này này bị lặp với chương trước vậy Lạc?
Trả lờiXóaỦa tui thấy đâu có lặp....
XóaLần thứ 1,2,3,…n đọc lại bộ này do Laclac edit rồi :v. Lần đầu đọc khi nghe được ktt phần 1 của bộ này, tới năm nay mới đợi được p2 thì cũng quay lại đọc n,…,3,2,1 lần nữa :)))) Cảm ơn Laclac đã thổi hồn vào câu chữ edit, giúp bộ truyện hay hơn. Giữ sức khoẻ và luôn vui vẻ nha editor có tâm, có tầm và có gu nhé!
Trả lờiXóaFrom: người đọc lowkey thừa chữ thiếu dũng khí giao tiếp :)))