Trang

01/06/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 67

    Chương 67:

 

    Chu Mân cười cười, lại xoay người, thật sự đi đến phòng vệ sinh. Đầu óc Mạc Hâm có chút hỗn loạn. Từ khi gặp gỡ Chu Mân, cô liền trở nên là lạ.

    Có lẽ vì thế giới này càng ngày càng xốc nổi, mọi thứ đều chóng vánh. Ăn cơm chóng vánh, yêu đương chóng vánh, lên giường càng chóng vánh hơn. Nhưng Mạc Hâm lại là một kẻ chậm chạp, cô chầm chậm sinh hoạt, chầm chậm vẽ vời, mong ước tất cả mọi thứ đều có thể giống như nghệ thuật ôn hòa trường tồn.

    Con người lúc nào cũng trong ngoài bất nhất, tâm hồn yếu đuối, xốc nổi cần phải dùng vui sướng thể xác để xoa dịu. Phí công dỡ tường đông vá tường tây, lại chỉ trị phần ngọn không trị tận gốc. Trong tầng tầng lớp lớp nơi nương náu của loài người, có người đang liếm vết thương, ao ước lành lặn; có người lại từ chối trị liệu, khát khao gây tê.

    Mạc Hâm giữ nguyên tư thế nằm ngửa mặt. Dịch thể ướt át bắt đầu khô cạn, nhiệt độ trên da thịt bị khiêu khích, châm lửa cũng dần dần nguội lạnh.

    Tiếng Chu Mân đánh răng rửa tay vọng ra từ phòng vệ sinh, xoạt xoạt ào ào, làm tâm tư Mạc Hâm có chút hỗn loạn. 

    "A Mạc thật đúng là ‘trung tâm máy sưởi’ tiêu chuẩn nhất mà, bảo hành trọn đời, không lừa già dối trẻ, ha ha ha ha!"

    "Cô cũng đừng khen cô ấy, lần sau sưởi đến bạn trai cô, xem cô có muốn đánh cô ta không."

    "Sưởi bạn trai tôi, chẳng bằng sưởi tôi. Hơn nữa, nếu tôi chia tay, cô ấy chắc chắn đứng về phía tôi, đúng không A Mạc?" 

. . . . . . 

    Trong lòng cô thật sự đang bình tĩnh sao? Thật sự nhận được sự thấu hiểu của người khác sao? Thật sự đang sống cuộc sống trọn vẹn sao?

    Tại sao cô đối mặt với sự quấy rối ba phen bốn bận của Chu Mân cũng không trốn tránh, trái lại nóng lòng muốn thử, cũng khát khao một trận cuồng hoan thể xác chứ? . . . . . . Cô rõ ràng là thẳng nha. Tuy không ít bạn bè của cô đều là cong, cô cũng vẫn thẳng . . . . . .. . . . . . Nhỉ.

    Chu Mân người không mảnh vải bước ra. Cô cúi người xuống, nương theo ánh sáng lúc mờ lúc tỏ từ ti vi, nhìn vẻ mặt cố giả vờ trấn tĩnh của Mạc Hâm, còn cả tư thế nằm ngay đơ như xác chết này.

    Chu Mân cười nhạo một tiếng, đỡ đầu nói: "Cô bao nhiêu tuổi rồi hả?"

    Mạc Hâm ngửi được hương bạc hà trong miệng cô, quay đầu nhìn cô nói: "26, sao vậy?" 

    Chu Mân vuốt ve mặt cô: "Không phải cô. . . . . . Còn chưa từng trải qua ‘chuyện đó’ chứ?" 

    Mặt Mạc Hâm ửng hồng, lập tức nghiêm mặt nói: "Chuyện này lạ lắm à."

    Chu Mân vén tóc ra sau tai, châm điếu thuốc, ngậm lên miệng rít một hơi. Mạc Hâm trợn mắt nhìn cô nàng —— cái miệng hút nguyên điếu thuốc, cô mới không thèm. 

    Chu Mân tay phải kẹp điếu thuốc, cánh tay khoác lên lưng ghế sofa, tay trái nhắm vào đùi Mạc Hâm vỗ nhẹ một cái: "Chân, tách ra."

    Mạc Hâm tách chân ra, Chu Mân ngồi xéo trên mép ghế sofa, bảo Mạc Hâm nhấc chân phải lên. Mạc Hâm ù ù cạc cạc nhấc chân lên.

    Chu Mân đỡ chân cô, lười nhác tách chân mình ra, dán sát tới. Mạc Hâm hé môi, ánh mắt rã rời. 

    Chu Mân nằm sấp lên người cô, bộ dạng uể oải nói: "Lần đầu, kiên trì được lâu như vậy không tệ đâu."

    Mạc Hâm mặc cho Chu Mân hôn mình, thi thoảng còn đáp lại một hai cái.

    Thành thật mà nói, thật sự rất thoải mái. Mạc Hâm nhấc chân lên, tỏ ý lại tiếp một lần nữa.

    Chu Mân đã châm thêm điếu thuốc, có chút giật mình hỏi: "Không sợ tôi làm hỏng cô à?"

    Mạc Hâm lập tức ngồi dậy, mặt đỏ tới mang tai mà tròng áo thun vào: "Giỡn chơi thôi. Tôi đi ngủ đây." 

    Nói xong liền co cẳng lao như điên về phòng mình, trên đường còn va đổ một cái giá vẽ.

    Chu Mân lười nhác cười cười. Còn lâu cô mới đi đỡ cái giá vẽ đó đấy.

    Bảy giờ, Chu Mân bị đồng hồ báo thức dựng dậy. Cô mệt lử vò vò mái tóc rối tung, đầu đau như búa bổ. Xem ra đúng là đã có tuổi rồi, không thể học theo đám trẻ lăn lộn suốt đêm nữa.

    Cô cả người không mảnh vải chạy đến phòng khách, phát hiện mấy cái giá vẽ đều biến mất sạch. Cô cũng chẳng màn quan tâm, rửa mặt xong xuôi liền đến tiệm. 

    Tan tầm về nhà, cô chợt cảm thấy có gì đó bất thường, nhíu nhíu mày, bước đến cửa phòng ngủ của Mạc Hâm, "sầm" một tiếng đẩy cửa ra. 

    Bên trong dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, hệt như lúc Hải Linh vừa đi vậy.

    Trên bàn có tờ giấy, còn có một xấp tiền mặt. Chu Mân cầm tờ giấy, hấp tấp đọc lướt qua.

    "Chị Chu: Thật ngại quá, tôi có chút việc gấp phải về Bắc Kinh. Chiếu theo hợp đồng, đây là tiền thuê ba tháng còn lại. Cảm ơn sự chiếu cố của chị trong khoảng thời gian qua. —— A Mạc." 

    Trên mặt Chu Mân không biểu lộ cảm xúc gì, vò tờ giấy thành cục, ném vào thùng rác. Cầm xấp tiền đếm đếm, tiền thuê nhà ba tháng, chỉ thừa không thiếu. Cô đếm qua một lượt, lại đếm thêm một lượt, đem tiền cất vào ngăn kéo, cứ đi làm đã.

    * Mỗi lần đọc H truyện này đều kiểu "ủa bắt đầu chưa?" trong khi nó kết thúc luôn r :)))))))))

5 nhận xét:

  1. Nhưng mà tư thế hơi bị nóng nha :)))) ngta lần đầu mà bà Hâm mặn quá mặn...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bà Mân chứ, nhầm :v

      Xóa
    2. bạo :))))))))))))). Ban Hâm dễ dụ quá, người ta khóc lóc xíu xiêu lòng dâng hiến rồi :))))))))

      Xóa
  2. Bạn Hâm vẫn nghĩ mình thẳng băng trước khi bị bà Mân bẻ cong queo :v còn muốn thêm lần nữa mới ghê. Mà hình như chị Mân cũng nghĩ cho Hâm lắm, tư thế đó bạo nhưng ko có mất :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai cũng nghĩ mình thích con trai cho đến khi gặp được người phụ nữ của đời mình :D

      Xóa

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7