Chương 71:
Ánh mắt đang mơ màng của Hải Linh mở to, cau mày hỏi: "Chù mé?" (Làm gì)
Trong phòng không nóng, ấy vậy mà Đinh Nghệ lại bắt đầu đổ mồ hôi. Cô rũ mi mắt, chăm chú nhìn ngón chân trắng min, nõn nà của Hải Linh, ấp a ấp úng kể chuyện Nghiêm Tiểu Đình uy hiếp cô.
Hải Linh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Đinh Nghệ: "Vậy sau đó?"
Đinh Nghệ thành thật nói: "Em. . . . . . Em không để ý đến cô ta. Nhưng lúc ăn cơm với Lưu Tử Minh, không biết anh ta vô tình hay cố ý cứ hỏi về quan hệ giữa em và chị, trong lòng em rất bức bối, nên. . . . . ."
"Nên nói, chị là bạn gái em."
Đinh Nghệ vừa nói vừa nghĩ đến cảm giác bức bối lúc đó: "Em không chịu nổi bọn họ cứ ghép em và Lưu Tử Minh thành một đôi. Người em thích là chị, chúng ta không dễ gì mới ở bên nhau, lúc em nghe thấy mấy lời chọc ghẹo đó, đều thấy may mắn, may mà chị không nghe thấy mấy lời buồn cười đó, may mà chị không cần phải đau buồn, tức giận."
"Trước khi gặp được chị, tất cả mọi người đều cho rằng em rất đơn thuần, rất ngoan, nhưng chỉ có chị mới biết, em không phải như vậy. . . . . . Em không muốn nghe bọn họ nói mấy. . . . . ."
"Đinh Nghệ." Hải Linh ngắt lời cô, ánh mắt rất dịu dàng, "Chị hiểu mà, em không cần giải thích. Nếu tổ trưởng Lưu kia không quấn lấy em, em cũng sẽ không nói với anh ta." Hải Linh vừa nhẹ giọng nói, vừa đút một quả vào miệng cô, "Chị hiểu mà ha. Không sao đâu."
Đinh Nghệ ngây ngốc nhìn Hải Linh, lại nuốt không trôi trái cây trong miệng. Hải Linh thật sự rất hiểu cô. Nếu Lưu Tử Minh chưa từng cố sức theo đuổi, có lẽ cô sẽ không kích động nói toạc bí mật này ra như vậy. Đối với sự dây dưa của Lưu Tử Minh, cô không chọn cách có hiệu quả tích cực để cự tuyệt, mà lại lớn mật thừa nhận xu hướng tính dục của mình, nhờ vào đó cắt đứt hi vọng của Lưu Tử Minh —— chưa hề hỏi qua ý muốn của Hải Linh, lại càng không cân nhắc hậu quả.
Cô cứ như vậy mà tiết lộ hết tất cả bí mật của mình, phơi bày trước ánh mắt bàng hoàng của Lưu Tử Minh; cô tự huyễn hoặc mình, cho rằng bản thân rất dũng cảm, thật không nghĩ đến, tình yêu đã bị cô xem thành bia đỡ đạn đối phó với phiền toái.
Điều này khiến cô càng thêm chán nản: hóa ra cô vẫn kích động, ích kỷ, nhu nhược như vậy. Hải Linh vĩnh viễn biết trong lòng cô nghĩ gì, nhưng sẽ không so đo sao cô lại nghĩ vậy; động cơ gì để cô làm vậy, tất cả đều bị Hải Linh dung túng, bỏ qua.
Yêu thương sâu nặng này hệt như một mặt gương vừa dày vừa nặng, lại lần nữa làm cho Đinh Nghệ nhìn thấu nội tâm mình.
"Đinh Nghệ," Hải Linh dán vào tai cô nói, "Là chị liên lụy em. Đừng sợ, Nghiêm Tiểu Đình không dám đâu. Mai chị sẽ lập tức đi tìm cô ta. Đừng sợ."
Cô vỗ về lưng Đinh Nghệ, giống như dỗ dành trẻ con. Đinh Nghệ cúi đầu hôn cô: "Em không sợ,em chỉ . . . . . Sợ chị giận. Em còn chưa bàn với chị, mà đã ấm đầu nói cho người ta biết rồi. . . . . ."
Hải Linh ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô: "Đinh Nghệ, sau này đừng nói với người khác nữa, đồng ý không ha?"
"Chúng ta sống cuộc sống của chính mình, đừng cho người khác biết, được không?"
Hạnh phúc này không dễ gì có được, qua hết một ngày, lại ít đi một ngày. Cũng chẳng biết cô còn có thể nắm giữ được bao lâu. Nếu như có thể, cô hi vọng biết bao cả đời này đều tiếp tục trôi qua như vậy, dù cho chẳng có bất cứ thứ gì.
Đôi mắt quyến rũ của cô bất chợt mang theo khẩn cầu. Bị cô nhìn như vậy, còn có chuyện gì không thể đáp ứng được chứ?
". . . . . . Dạ. Được."
Hơi thở Đinh Nghệ có chút hỗn loạn, nâng mặt cô lên. Hải Linh nhẹ cười đặt một quả cherry giữa môi, ngẩng đầu đợi cô hái lấy. Đinh Nghệ vén sợi tóc trên mặt cô, cúi đầu nhẹ dán lên môi cô.
Vị nước trái cây chua ngọt, tràn ngập giữa răng môi. Hai người ôm chặt lấy nhau, vô cùng khao khát hút lấy nước ép trong miệng đối phương. Tình dục thật là thứ khiến người ta quên hết sầu muộn, hết thảy chán chường của Đinh Nghệ đều bị quẳng vào góc sâu nhất trong lòng —— bất cứ vấn đề gì, cũng có thể để "mai rồi tính". Ngay lúc này cô chỉ khát khao sự an ủi từ chính Hải Linh.
Hải Linh dịu dàng vuốt ve vòng eo cô, áo sơ mi bị vén lên, lộ ra làn da non mềm ngon miệng của thiếu nữ. Đinh Nghệ bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, đem cô đè lên giường.
"Buzz —— Buzz —— Buzz ——"
Điện thoại để trên bàn chợt rung lên. Đinh Nghệ cau mày đứng dậy, quần áo xốc xếch chưa thỏa ham muốn. Cầm điện thoại nhìn lướt qua, hóa ra là Lưu Tử Minh nhắn cho cô một tràng tin nhắn trên QQ.
"Tiểu Đinh, chuyện đó em không cần quá bận tâm đâu, tôi sẽ giữ bí mật giúp em."
"Trước tây tôi đối với em có chút hiểu lầm, chắc có lẽ cũng tạo cho em không ít rắc rối nhỉ."
"Có điều, em có thể nói cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy, chứng minh em vẫn rất tin tưởng tôi. Sau này em cũng nên cẩn thận nhé, phòng của chúng ta, kể cả công ty chúng ta, đối với phương diện này vẫn rất mẫn cảm.
"Em là người mới, còn chưa biết, lúc trước phòng kinh doanh và phòng nhân sự cũng từng xuất hiện tình huống kiểu vậy, cả hai đều bị sa thải rồi. Dù gì cũng là công ty lớn, vẫn hay để ý đến hình tượng mà."
"Sau này tuyệt đối đừng nhắc đến với bất kì ai nữa. Bảo Hải Linh cũng chú ý. Chỉ cần giữ ý một chút, cũng sẽ không có ai nói gì em nữa ."
. . . . . .
Đinh Nghệ suy nghĩ giây lát, cúi đầu trả lời: "Tổ trưởng, cám ơn ạ. Mặc dù có chút nhạt nhẽo, nhưng tâm tình cô bấy giờ chính là như vậy.
Ngoại trừ cảm ơn, không gì báo đáp. Đinh Nghệ đưa điện thoại cho Hải Linh xem.
Hải Linh xem xong khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt. Tổ trưởng Lưu. . . . . . Đúng là người tốt."
Đinh Nghệ nhìn cô: "Không tốt bằng chị."
Đôi mắt đào hoa của Hải Linh cong cong: "Tắm rửa đi ngủ thôi."
"Nghiêm Tiểu Đình cô qua đây một lát."
Chu Mân ngậm điếu thuốc, mặt còn đen hơn đáy nồi. Hôm nay Hải Linh đột nhiên ghé qua, mang cho cô mấy món tự nấu. Chu Mân cảm thấy dường như cô ấy có tâm sự. Ấy vậy mà nói thế nào Hải Linh cũng không chịu nói cô biết, chỉ nói muốn tìm Nghiêm Tiểu Đình.
Nghiêm Tiểu Đình nghe thấy tiếng Chu Mân, cả người chấn động. Mấy hôm nay Chu Mân thực sự giày vò cô đến phát sợ. Nếu không phải tiền lương đãi nộ không tệ, cô đã sớm không thèm làm ở đây rồi.
"Chị Chu? Tìm em làm cái gì?" Nghiêm Tiểu Đình bày ra bộ mặt tươi cười.
"Có người tìm cô." Chu Mân lười nhác chỉ chỉ phòng trực.
Nhìn thấy Hải Linh, trong lòng Nghiêm Tiểu Đình có chút chột dạ.
Hải Linh chỉ chỉ món ăn đặt trên bàn, cười duyên nói: "Có muốn nếm thử không?"
Nghiêm Tiểu Đình vừa thấy Hải Linh vẫn còn lấy lòng cô, trong lòng kích động: "Cô quay về rồi? Lại tiếp tục làm quản lý à?
Hải Linh vẫn giữ nét cười duyên, lắc đầu: "Không phải đâu. Hôm qua cô dọa dẫm Đinh Nghệ mà. Cô cũng biết giờ tôi không làm nghề này nữa, nhưng cô vẫn muốn làm vậy."
Nghiêm Tiểu Đình có chút căng thẳng. Cô ta biết lời Hải Linh có ý gì. Không ngờ cái bánh bao mềm như Hải Linh, vậy mà cũng có lúc không dễ bắt bí như vậy.
Nghiêm Tiểu Đình che miệng ho một tiếng: "Khụ khụ khụ. . . . . . Cô đang nói cái gì cơ, tôi chỉ đùa với cô ta một chút thôi."
Hải Linh cười híp mắt nói: "Vậy thì tốt."
Hải Linh đưa một vài túi đồ ăn cho Nghiêm Tiểu Đình.
Nghiêm Tiểu Đình rụt tay lại, lầm bầm: "Không cần đâu không cần đâu, cô cho chị Chu ăn đi."
Hải Linh nhét vào tay cô: "Phần này là của cô."
Đồ ăn trong tay hơi phỏng tay, Nghiêm Tiểu Đình không được tự nhiên hừ lạnh một tiếng.
Hải Linh nở nụ cười xinh đẹp, xoay người bỏ đi.
Chu Mân ngồi sau quầy thu ngân, lót dưới mông một cái hộp nhựa. Cô vừa đứng lên, Hải Linh liền thấy trên mặt hộp có chữ.
"An Đông cherry tươi tại vườn"
Chu Mân dùng thân chắn lại tầm mắt Hải Linh, hung dữ nói: "Mé thẩy?" (Nhìn gì)
Hải Linh dịu dàng cười, lắc đầu.
Giờ nghỉ trưa, mấy người đồng nghiệp nói muốn ra ngoài ăn cơm giò heo.
"Tiểu Đinh, có muốn đi chung không?"
Đinh Nghệ ngẩng đầu, vừa cười vừa giơ hộp cơm của mình lên: "Hôm nay tôi mang cơm theo rồi, mọi người đi đi."
Một cô gái cười hì hì nói: "Tiểu Đinh sao dạo này cậu lại đảm đang vậy? Không phải lúc trước đến cả mì cũng không biết nấu sao."
"Đây là vì ai học vậy ha, hí hí hí ~"
Đinh Nghệ đứng lên, cầm theo hộp cơm chuẩn bị đi hâm nóng, nghe vậy vừa định đáp lại, lại nghe thấy Lưu Tử Minh nói: "Đói chết mất đói chết mất, mau mau đến thang máy đê các đồng chí!
Anh ta vừa nói vậy, mấy người đồng nghiệp mới nhớ đến thang máy chật kín người như chạy nạn kia, vội vã chạy ra ngoài.
Đinh Nghệ mừng khỏi nói, mang hộp cơm đặt vào lò vi sóng.
Lưu Tử Minh quay đầu lại, nhìn lướt qua bóng dáng cao gầy trong phòng nghỉ, xoay đầu đi theo đoàn người.
"Tổ trưởng Lưu, hôm nay anh không vui à?" Cô gái vừa rồi chọc ghẹo Đinh Nghệ ghé sát lại hỏi.
Lưu Tử Minh lấy lại tinh thần, cười ha ha nói: "Làm gì có, không phải đang đói sao, xem mọi người đó không sớm chút bấm thang máy."
Lại một chuyến thang máy trôi qua.
Thang bộ lại vắng tanh, Lưu tử Minh xua xua tay với mấy người kia: "Tôi đi thang bộ."
Mười hai tầng lầu, cầu thang cứ một vòng lại thêm một vòng. Lưu Tử Minh chạy vội một mạch xuống dưới, áo sơ mi cũng đều ướt đẫm.
Mấy chuyện phiền muộn cũng đã dần dần tan biến đôi chút trong lúc chạy.
Anh nở nụ cười, không ngờ thấy hơi đói thật rồi.
Bạn ơi, edit tiếp đi ạ. Mình ngóng từng ngày luôn.
Trả lờiXóatui ngoi lên rồi đây :D
Xóa🤣🤣🤣
Xóa