Chương 76:
Đóng tiền xong, Hải Linh quay đầu lại, liền bắt gặp Hải Hoa đang dán mắt lên người Đinh Nghệ.
Cô nhận lại tiền thừa cùng tờ phiếu, hướng về lồng ngực Hải Hoa nhét vào: "Nếu ba mẹ A Phân có thể qua đây, cứ nhờ ba mẹ em ấy qua đi. Chị đi trước đây."
Hải Hoa trợn tròn mắt. Cúi đầu nhìn qua, tờ phiếu, bốn đồng. Ngẩng đầu, Hải Linh đã kéo Đinh Nghệ đi về phía cửa đại sảnh rồi.
"Chị. . . . . ." Hải Hoa phản ứng rất nhanh đuổi theo, thân hình nặng nề kéo theo đôi dép kẹp, phát ra tiếng lộp bà lộp trên gạch men.
"Chị! Đợi chút đã! Em không đủ tiền rồi. . . . . ."
Hải Linh cũng không hề dừng bước lại, kéo Đinh Nghệ cắm đầu đi về phía trước.
". . . . . . Em nói cho ba mẹ. . . . . . A Phân cũng đã thế này rồi. . . . . ." Tiếng Hải Hoa dần dần bị bỏ lại phía sau.
Đinh Nghệ im lặng không lên tiếng, mặc cho Hải Linh kéo mình đi. Đi thẳng đến bên đường rồi, Hải Linh vẫn ngẩng đầu nhìn cột đèn giao thông.
Đôi mắt đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng.
Đinh Nghệ ôm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Chúng ta qua kia ngồi một lát đi."
Hải Linh xoa xoa mắt, theo Đinh Nghệ đi đến bồn hoa cạnh bệnh viện.
Bồn hoa hình bán nguyệt, bên trong có bàn ghế đá để nghỉ chân. Đinh Nghệ dùng khăn giấy lau qua ghế, cùng Hải Linh ngồi xuống.
Gió đêm hiu hiu, bàn ghế mát lạnh. Đinh Nghệ nghe được tiếng Hải Linh khẽ nức nở.
Thật ra Hải Linh rất hiếm khi khóc. Cô vùi mặt vào lồng ngực Đinh Nghệ, lặng lẽ lau nước mắt. nhưng mà nước mắt càng lau lại càng nhiều.
Chẳng hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, muốn trút hết tất cả nước mắt mấy năm trời chất chứa. Có một số việc, từ khi sinh ra đã không cách nào thay đổi, có một số người, vẫn cứ mãi khăng khăng giữ lấy quan điểm của họ.
Đinh Nghệ cúi đầu lau nước mắt cho Hải Linh. Trái lại giờ phút này cô đã yên tâm đôi chút. Một người, đặc biệt là người giống như Hải Linh, sao lại có thể không có tâm sự, không có áp lực.
Xung quanh có mấy cụ già mặc đồ bệnh nhân, thỉnh thoảng kinh ngạc nhìn qua các cô.
Qua một hồi, Đinh Nghệ mới thấp giọng nói: "Chị ở đây đợi em, em đi mua cho A Phân chút đồ."
"Em đừng đi!"
Hải Linh bắt lấy cánh tay Đinh Nghệ. Vừa rồi cô cũng đã nhìn ra, Hải Hoa cho là cô vẫn còn làm nghề đó, cho nên cũng xem Đinh Nghệ thành kiểu như vậy.
"Đừng đi," Hải Linh khẽ lắc tay cô, ngẩng mặt nhìn cô, cuối cùng cũng nói, "Hải Hoa. . . . . . Nó không tôn trọng em. Xin lỗi nha."
Đầu giường của A Phân ngoại trừ trái cây các cô mang tới, một chút xíu đồ dinh dưỡng cũng không có. Nhìn dáng vẻ oán trách của Hải Hoa đối với chuyện A Phân đổ bệnh, e rằng một cắc cũng sẽ không tiêu vì cô ấy. Đinh Nghệ cười cười: "Không sao, em mua tốt hơn, chị mà mua, Hải Hoa lại sẽ cho là chị mềm lòng cho cậu ta tiền. Như vậy, em qua. . . . . ."
"Không," Hải Linh đứng lên, nhẹ giọng ngắt lời cô, "Chị cũng đi."
Hải Linh đột nhiên vì sự nhu nhược của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là trong tình cảnh Đinh Nghệ hoàn toàn hiểu rõ cô. Đến tận bây giờ, cô đứng trước mặt Hải Hoa thật sự rất lóng ngóng tay chân, sợ Hải Hoa trong lúc vô tình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, càng sợ những lời Hải Hoa nói với cô lúc cô không cho nổi tiền, sợ hơn nữa là Hải Hoa nhắc đến ba mẹ với cô. . . . . .
Nhưng giờ đây, cô đã có người muốn bảo vệ. Cô có thể không bảo vệ bản thân mình, nhưng không thể không bảo vệ Đinh Nghệ. Mối bận tâm trước giờ vốn không phân biệt tốt hay xấu, bận tâm tốt, bận tâm xấu, đã hợp thành sợi dây ràng buộc cả cuộc đời. Mà cô, cũng đã có điều tốt nhất để bận tâm. Cô đã hiểu, hóa ra bận tâm mang đến cho người ta, không phải chỉ có khổ sở và áp lực.
"Đi thôi." Hải Linh dắt tay Đinh Nghệ, cong đôi mắt cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt như sáng lấp lánh, "Để chị mua đi, dù gì chị cũng là cô hai."
"Được." Đinh Nghệ cũng cười.
Hai người bước vào cửa hàng bên đường. Đinh Nghệ nhắc nhở Hải Linh bệnh túi mật không thể ăn đồ tanh, chọn chọn lựa lựa liền mua mấy thứ dinh dưỡng.
Lúc đưa đến, A Phân đang chuẩn bị cho đêm trước phẫu thuật. Hải Hoa ỉu xìu ngồi bên cạnh ngáp dài, nhìn thấy Hải Linh cùng Đinh Nghệ đi vào, sửng sốt nói: ". . . . . . Chị?" Sửng sốt xong cậu ta lại có chút vui mừng: "Biết ngay chị tốt nhất mà. . . . . ."
"A Hoa," Hải Linh nhìn thẳng Hải Hoa nói, "Giờ chị đang làm nhân viên bán hàng, cũng không còn tiền gì nữa. Cuộc sống là của mỗi người, chị muốn giúp em cũng không giúp được. Chút đồ này, cho A Phân phẫu thuật xong bồi bổ thân thể đi."
A Phân đang ở sau mành vải, bị y tá lăn qua lộn lại. Cô đột nhiên cất tiếng nói: "Cảm ơn chị hai."
Hải Hoa quay đầu lại cằn nhằn một câu: "Cô câm miệng đi. . . . . ."
Hải Linh thở dài: "A Hoa, sống cho thật tốt, ba mẹ chỉ mong em khỏe mạnh."
Hải Hoa nhìn ra rồi, Hải Linh sẽ không cho cậu ta tiền. Cậu ta cũng đã rất lâu không gặp chị mình, chị dường như đã thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào, cậu ta lại không nói rõ được. Cậu ta chỉ biết là, chị gái trông không còn dịu ngoan như trước, không còn khiến người ta hài lòng như trước nữa.
Cậu ta lại nhìn qua Đinh Nghệ. Nếu vừa rồi Hải Linh đã nói cô không làm "nghề đó" nữa, vậy Đinh Nghệ. . . . . . Cũng không phải là gà rồi? Thảo nào chứ, cô gái này trẻ trung xinh đẹp, lớn lên cao ráo trắng trẻo, nhìn qua chính là người chưa từng chịu khổ. Hải Hoa thầm trách bản thân hồ đồ —— cô gái trẻ này chẳng phải giống với mấy cô cậu ta từng gặp lúc học đại học sao.
Hải Hoa có chút không vui đáp: "Em cũng đâu xin tiền của chị," nói rồi cậu ta lại cầm một quả táo lên gặm, "Trước đây chẳng phải đều là chị cố nhét cho em à? Đừng làm như em ép chị. Vả lại em còn có ba mẹ đó, ai mà thèm chứ."
`Đinh Nghệ nhíu mày, tiến lên một bước, vừa định nói chuyện Hải Linh đã kéo cô, lắc đầu: "Chúng ta đi thôi."
Đinh Nghệ nghe lời gật đầu, xoay người đi theo Hải Linh.
Bắt kịp chuyến xe khách cuối cùng. Hải Linh mỏi mệt tựa đầu lên vai Nghệ. Đinh Nghệ nhìn cô, bên môi mang theo nhàn nhạt ý cười. Điện thoại trong túi rung lên một cái, Đinh Nghệ lấy ra xem thử, là tin nhắn QQ của Lưu Tử Minh.
*Hời ơi, dạo trên Tấn Giang thấy bộ nào cũng trên trăm chương, sao tui nhụt chí quá. :))). À, phát hiện ra bộ "Nuông chiều" cũng của Hữu Mao Nhi luôn, coi bộ hợp guu tui dễ sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét