Trang

15/06/2021

Tiểu Thư (Miss) - Chương 78

    Chương 78:

 

    Đợi đến lúc Hải Linh trả lời, Mạc Hâm ảo não vò đầu. Vò đầu một cái như vậy, giữa ngón tay liền rụng một nhúm tóc.

    Cô một lòng ngao du khắp thế giới. Bay qua nửa địa cầu để vẽ bươm bướm, mặt mày lấm lem chui trong rừng rậm cả nửa tháng, người nhà liên hệ không được cũng không nóng lòng tìm cô. Trước khi đến Nam Châu "trải nghiệm cuộc sống", trong nhà cũng không nói gì cô. Nhưng chỉ có bản thân cô biết, lần này với những lần khác hoàn toàn khác biệt.

    Cô, một đứa gái thẳng, bị một người phụ nữ đè!

    Nghĩa vụ làm chỉ đạo mỹ thuật cho bạn ở Nam Châu đã hoàn thành, trên bản đồ lại mất đi một tọa độ cô chưa từng đặt chân đến, cũng không cần phải ở lại Nam Châu nữa. Thế là cô cuống cuồng đóng gói hết tất cả đồ đạc ở Nam Châu một lượt —— tranh đã hoàn thiện, đồ đạc còn thừa đều mang cho người ta hết, nhanh chân mà lao về Bắc Kinh.

    Từ nhỏ cô đã rất độc lập, nhưng đây đều là nhờ cha mẹ văn minh, không ngăn cản lý tưởng theo đuổi nghệ thuật của cô. Về phương diện khác, cô vẫn rất ngoan ngoãn. 

    Mạc Hâm cầm điện thoại, ngồi phịch trên sofa. Cô cũng chẳng biết sao, sau khi từ Nam Châu trở về làm gì cũng không nhập tâm. Bản thân giống như tên lính đào ngũ, mà căn nhà trang hoàng phù phiếm ở Nam Châu ấy chính là chiến trường của cô. Cô vì bản thân thế này mà cảm thấy xấu hổ —— Mạc Hâm! Mày không phải là thanh niên chính trực, tích cực, năm tốt sao? Sao bây giờ lại giống như đồ cặn bã làm xong bỏ chạy? ?

    Trong lúc bị cảm giác áy náy thúc giục, cô đã mua một hộp cherry thật lớn gửi cho Chu Mân. Dân nghèo A Mạc sờ sờ ví tiền của mình. Tiền cô vẽ vời kiếm được đều đã đắp vào vé máy bay và chỗ ăn ở để cô bay nhảy khắp nơi rồi. Cô lại cao ngạo, không muốn dựa dẫm gia đình.

    Cô bình tĩnh lại nghĩ, rốt cuộc bản thân đang sợ cái gì? Sợ Chu Mân sao? —— Chu Mân đúng là rất đáng sợ, chuyên cắn người. Nhưng một cô cao hơn Chu Mân, hai mập hơn Chu Mân, ba còn từng luyện tiệt quyền đạo (Tae Kwon Do), căn bản không lý nào thể lực lại thua cô ấy chứ! 

    Mạc Hâm suy sụp nhận ra, thật ra là cô sợ chính bản thân mình.

    Thế là cô quyết định, nhất định phải đi một chuyến đến Nam Châu. Nếu như không giải quyết vấn đề này, cô phải mất ngủ đến hói đầu mất.

    Cô bước vào căn phòng chuyên dùng để đặt tranh, bên trong đang phơi Chu Mân. Đúng vậy, cô không thừa nhận cũng hết cách, cô gái khỏa thân bị tra tấn ấy nhìn qua chính là Chu Mân.

    Mạc Hâm kéo mấy miếng vải trong tủ ra, che bức tranh lại.

    

    "Dù tôi có cho người khác ở không, cũng nhất định không cho cô ta thuê." Chu Mân bình tĩnh lại, ngồi trên hộp cherry nhựa, bắt chéo chân nói. 

    Hải Linh lặng im giây lát, gật đầu: "Thôi được, để em nói lại với cô ấy ha." 

    A Mạc: "Được rồi. . . . . . Tôi biết rồi. Làm phiền cô rồi cô Hải."

    

    Ngày mai chính là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mùng một tháng mười. Chu Mân hơi cáu, Nghiêm Tiểu Đình nhằm ngay giờ phút quan trọng này mà nghỉ việc, nghe đâu là tìm được bạn trai rồi.

    Chu Mân cầm một xấp giấy quảng cáo ưu đãi giảm giá, lười nhác dựa vào cửa tiệm: "Đến rồi?" 

    Cô nói rồi nhìn lướt qua Đinh Nghệ và Chung Kỳ. Hải Linh cười duyên nhận lấy tờ quảng cáo. Đinh Nghệ và Chung Kỳ chưa từng làm mấy chuyện này, có chút nóng lòng muốn thử. 

    Chu Mân lại vào nhà cầm một chồng dày nhét vào tay hai người, nhìn Chung Kỳ nói: "Em gái, không phát hết mấy cái này chị Chu đành bỏ đói thôi!"

    Chung Kỳ cười hì hì đáp lại một tiếng. Ai bảo ăn cherry của người ta cơ.

    Chu Mân châm điếu thuốc, nói vu vơ với Hải Linh mấy câu. 

    Bóng đêm dần dần bao phủ thành phố, phố xá bắt đầu đông đúc. Quầy hàng rong bán bánh kếp mặn bên cạnh đã dắt theo người phụ, quầy BBQ ngày thường có chút vắng vẻ cũng chật kín người. Chu Mân cảm thấy thuốc mình hút vào đầy mùi thịt nướng. Cô hơi quay lưng lại, tránh chỗ đầu gió đó, rồi ngậm thuốc lá phát tờ rơi.

    "Người đẹp tìm hiểu. . . . . ."

    Một bàn tay trắng nõn nhận lấy tờ rơi, sau đó run run, tờ rơi bị đáp xuống bên chân Chu Mân. 

    Chu Mân phát hỏa: Loại người gì vậy hả! Đi xa mấy bước rồi vứt không được à!

    Mạc Hâm suýt nữa bị hù chết. Cô đi qua cũng không để ý là Chu Mân, liền nhận lấy, người kia vén tóc, thổi ngụm khói, cô liền bị dọa nhảy dựng, tay run lên tờ giấy cứ vậy rơi mất.

    "Không phải tôi cố ý đâu. . . . . ." Mạc Hâm lóng ngóng nhặt tờ giấy dưới đất lên, e dè nhìn Chu Mân, "Cần tôi giúp chị không?" 

    Chu Mân nguýt cô một cái, giật lấy tờ giấy kia, đưa cho đôi tình nhân qua đường.

    Chu Mân phát được mấy tờ, nhìn lại Mạc Hâm vẫn cú rúc một bên không đi. Cô lại tặng cho đối phương một cái nguýt dài, một câu nói cũng không nói. 

    Phát xong tờ rơi, Chu Mân vỗ vỗ tay, lấy điện thoại ra gọi cho Hải Linh. Đúng là thanh niên, nhanh nhẹn hơn thứ già như cô, Đinh Nghệ và Chung Kỳ một chống dày như vậy, tất cả đều phát xong hết rồi.

    Mười phút sau, mấy người đang ngồi ngoài trời nướng BBQ nghi ngút khói.

    "Chào cô, tôi là Mạc Hâm."

    "Chào cô, tôi Chung Kỳ."

    "Được rồi!" Chu Mân bực bội dụi điếu thuốc, đẩy thực đơn vào giữa, "Mau gọi món đi." 

    Chung Kỳ mặt đầy thẹn thùng thì thầm với Đinh Nghệ: "Chị Chu ngầu dễ sợ ~"

    Đôi mắt phượng của Đinh Nghệ nhướng lên sửng sốt, theo bản năng nhìn qua Mạc Hâm. Người sau như đang ngồi trên bàn chông, nhìn vào vô cùng chật vật, không ngừng liếc qua Chu Mân.

    Đinh Nghệ hơi híp mắt, cùng Hải Linh nhìn nhau một hồi. 

    Chu Mân hoàn toàn phớt lờ Mạc Hâm, cùng Chung Kỳ tám chuyện vui vẻ. 

    Ăn được một nửa, điện thoại Đinh Nghệ chợt vang lên. Đinh Nghệ ra đến bên ngoài: "Alo? Mẹ." 

    "Tiểu Nghệ, kỳ nghỉ con không có dự định gì chứ? Dì Trương của con nói ngày mai phải đến Nam Châu có công chuyện, mẹ thì vừa khéo làm bạn đường với bà ấy, con xem con có dành được thời gian không?" 

    Đinh Nghệ hổ thẹn trong lòng: "Ngày mai ạ?"

    "Đúng vậy! Nhưng mà ha, con không có thời gian cũng không sao đâu, con bận thì cứ bận việc của con đi, mẹ với dì Trương của con đi mua sắm dạo phố. . . . . . Đúng rồi, nếu có thể gặp con một chút, thì mẹ mang theo dưa muối bà nội làm. . . . . ."

    Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn Hải Linh, Hải Linh cũng đang nhìn cô. 

    Cô thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Dạ, mai con rảnh ạ." 

    Hải Linh kẹp con hàu sống trong đĩa của mình cho Đinh Nghệ: "Sao vậy?" 

    Đinh Nghệ cắn cắn môi, quay đầu nhìn cô: "Không có gì, về nhà nói." 

    Cô cũng từng nghĩ sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

    Khiến cô cảm thấy an tâm chính là, cô không hề sợ như trong tưởng tượng.

    Có lẽ vì Hải Linh đang mỉm cười nhu hòa, còn có ánh mắt dịu dàng như nước.

    Dưới bàn, mười ngón tay thon dài dịu dàng nắm chặt lấy tay Hải Linh. Vẻ mặt Hải Linh hơi mất tự nhiên, cúi đầu nhấp một ngụm nước trái cây. 

    Ăn xong, Chu Mân cầm điện thoại lên định trả tiền, vừa quay đầu lại liền thấy Mạc Hâm đã mò đến trước quầy.

    "Cảo mé á!" (Đệch mợ nó!) Chu Mân lại hét chói tai. 

    BBQ ngoài trời mặc dù ồn ào, nhưng cũng không có ai hét chói tai như Chu Mân vậy. 

    Chung Kỳ kéo cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị Chu, A Mạc kia có phải là. . . . . ."

    "Không phải không phải!" Chu Mân gắt gỏng nói, "Cô ta nói cái gì cũng đều không phải!"

 

    *Sắp ra mắt mẹ vợ rồi bạn Linh còn cho bé Đinh ăn hàu sống :))))) Chê truyện ít H quá hay gì.

8 nhận xét:

  1. Bé Đinh chưa ăn hàu mà còn u mê Hải Linh vậy ăn vô ai chịu nổi :)))
    Nên đưa bà Mân ăn hàu để bả đè bà Hâm ra mần thịt rồi làm hòa nhể :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nầu, chị Chu không phát tiết bằng cách này được thì sẽ phát bằng cách khác á. Một chương nữa là hoàn chính văn rồi nè :v

      Xóa
    2. Chị Chu bá đạo mà, tới Chung Kỳ còn khen ngầu :D
      Hôm nay có chương ko người đẹp ơi ��

      Xóa
    3. mấy người đoán coi

      Xóa
    4. Hông đoán đâu, nửa tiếng lên f5 1 lần thôi :v

      Xóa
    5. tui biết cho nên tui đã up vào phút thứ 31 để mấy người coi trễ hơn đó :D

      Xóa
    6. Ai bảo mấy người không bật thông báo =.=

      Xóa
    7. Tui coi trên web mà lsao bật huhu. Bô lão mù công nghệ :(((

      Xóa

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7