Chương 18. Có chút không nỡ, có chút đau lòng
"Nhẹ tay nhẹ chân!" Hoàn Nhan Quyến Hi thấp giọng căn dặn binh lính, hai gã đại hán đang chung sức nhấc một cái bảo đỉnh.
"Tề ma ma." Hoàn Nhan Quyến Hi gọi.
"Dạ." Tề ma ma quấn vải băng đầy mặt, gấp đôi cung kính bước đến trước mặt quận chúa, nịnh bợ hỏi: "Quận chúa có gì phân phó." Mụ không dám nghĩ quận chúa còn có thể sai bảo mình, trong lòng hưng phấn không thôi.
"Những đồ cổ bằng đồng này qua vận chuyển đường dài đều hết sức dơ bẩn, ngươi mang vài lão ma ma đến, nhân mấy ngày trước khi nhổ doanh tẩy rửa sạch sẽ mấy món bụi bẩn này."
Đôi mắt Tề ma ma lập tức sáng rỡ, mụ ta không thể tin ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, lại lập tức cúi đầu xuống, tránh cho quận chúa phát hiện chút sơ hở.
Bố Uy vòng hai tay trước ngực, nắm thật chặt ngoại y choàng trên người, bên trong áo khoác da dày đặc lông cáo, lộ ra băng gạc đỏ tươi. Đôi mắt hắn cao thâm khó dò đánh giá Hoàn Nhan Quyến Hi và Tề ma ma, nội tâm hiện lên một loại cảm giác kỳ lạ. Cuối cùng, hắn đưa ánh mắt khóa chặt trên gương mặt tái nhợt của Hoàn Nhan Quyến Hi. Mới chưa đến một tuần lễ, Hoàn Nhan Quyến Hi nguyên vẹn gầy đi trông thấy, mặt như bị đao khắc, xương gò má nổi lên cao cao, chống trên gương mặt trầm tĩnh mệt mỏi. Quanh mắt đầy quầng thâm chứng tỏ thật sự ngủ không đủ giấc, bên trong con ngươi hiện đầy tơ máu. Hai hàng chân mày đều khẽ cau lại, viết lên vô hạn bất mãn và bất đắc dĩ.
Bố Uy cảm thấy, đây là lần đầu tiên hắn quan sát kỹ Hoàn Nhan Quyến Hi, hắn vẫn luôn biết Hoàn Nhan Quyến Hi rất đẹp, nhưng cụ thể đẹp ở nơi nào? Hắn chưa từng tỉ mỉ thưởng thức qua, dù cho thời điểm quan hệ hai người "hài hòa", hắn cũng không quá mức chú ý vẻ đẹp của Hoàn Nhan Quyến Hi. Nhưng ngày hôm nay, Bố Uy phát hiện Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự xinh đẹp, một đôi mắt màu lam thăm thẳm, băng băng lạnh lạnh. Hiện tại, đôi mắt kia mặc dù mệt mỏi rã rời, nhưng ánh mắt lại vẫn rất kiên cường, rất cương trực, rất lắng đọng giống như trước đây. Ánh mắt kia hệt như lưỡi kiếm sắc bén, có thể xuyên thấu tất cả.
Bố Uy khiến một nữ nhân như vậy thương tâm sắp chết, hắn có phải sẽ có cảm giác rất thành công?
Không phải.
Bố Uy lúc này, đối với Hoàn Nhan Quyến Hi thậm chí có chút không nỡ, có chút đau lòng. Hoàn Nhan Quyến Hi bất quá chỉ dùng cách của mình, theo đuổi tình yêu của bản thân, nàng có lỗi lầm gì? Lỗi không phải ở Hoàn Nhan Quyến Hi, mà là Hoàn Nhan Nạp, cha của nàng. Gia tộc Hoàn Nhan không nên xưng đế, cũng không có tư cách xưng đế, hắn sớm muộn gì cũng phải lật đổ địa vị của Hoàn Nhan Nạp, để gia tộc Bố La Đa Cách trở thành hoàng tộc Đại Kim. Bố Uy hung ác siết chặt nắm đấm.
Bố Uy dời đi ánh mắt trên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, quay đầu lại, rất bất ngờ nhìn thấy Tàn Hương cách đó không xa đang ngồi xổm bên ngoài doanh trướng, gầy yếu đến mức tựa như có thể bị gió thổi bay. Không nghĩ nhiều, Bố Uy bước nhanh chân hướng về phía Tàn Hương.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Bố Uy, cắn chặt môi dưới.
Tàn Hương dùng tay nhẹ nhàng vẩy vẩy nước tuyết tan trên cỏ mềm, hắc trướng hỗn tạp âm thanh bên cạnh trong lúc nhất thời khiến tâm tình nàng trở nên rất ảm đạm.
Nàng chăm chú nhìn đám kiến, nhìn chúng tới tới lui lui, di dời những thứ vốn không thuộc về chúng, điều này làm cho Tàn Hương liên tưởng đến vật phẩm bên trong hắc trướng to lớn này vốn thuộc về Đại Tống, cũng đang bị người khác chuyển tới chuyển lui, còn nàng thân là chủ nhân Đại Tống, ngoại trừ trơ mắt mà nhìn, cũng không thể làm được gì. Một màn này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Tàn Hương, một tháng trước, thời điểm quân đội Đại Kim đánh hạ hoàng thành Tống triều, cảnh tượng này cũng đã từng xuất hiện. . . . . .