Trang

31/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 18

    Chương 18. Có chút không nỡ, có chút đau lòng


    "Nhẹ tay nhẹ chân!" Hoàn Nhan Quyến Hi thấp giọng căn dặn binh lính, hai gã đại hán đang chung sức nhấc một cái bảo đỉnh.

    "Tề ma ma." Hoàn Nhan Quyến Hi gọi.

    "Dạ." Tề ma ma quấn vải băng đầy mặt, gấp đôi cung kính bước đến trước mặt quận chúa, nịnh bợ hỏi: "Quận chúa có gì phân phó." Mụ không dám nghĩ quận chúa còn có thể sai bảo mình, trong lòng hưng phấn không thôi.

"Những đồ cổ bằng đồng này qua vận chuyển đường dài đều hết sức dơ bẩn, ngươi mang vài lão ma ma đến, nhân mấy ngày trước khi nhổ doanh tẩy rửa sạch sẽ mấy món bụi bẩn này."

Đôi mắt Tề ma ma lập tức sáng rỡ, mụ ta không thể tin ngẩng đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, lại lập tức cúi đầu xuống, tránh cho quận chúa phát hiện chút sơ hở.

Bố Uy vòng hai tay trước ngực, nắm thật chặt ngoại y choàng trên người, bên trong áo khoác da dày đặc lông cáo, lộ ra băng gạc đỏ tươi. Đôi mắt hắn cao thâm khó dò đánh giá Hoàn Nhan Quyến Hi  Tề ma ma, nội tâm hiện lên một loại cảm giác kỳ lạ. Cuối cùng, hắn đưa ánh mắt khóa chặt trên gương mặt tái nhợt của Hoàn Nhan Quyến Hi. Mới chưa đến một tuần lễ, Hoàn Nhan Quyến Hi nguyên vẹn gầy đi trông thấy, mặt như bđao khắc, xương gò má nổi lên cao cao, chống trên gương mặt trầm tĩnh mệt mỏi. Quanh mắt đầy quầng thâm chứng tỏ thật sự ngủ không đủ giấc, bên trong con ngươi hiện đầy tơ máu. Hai hàng chân mày đều khẽ cau lại, viết lên vô hạn bất mãn và bất đắc dĩ.

Bố Uy cảm thấy, đây là lần đầu tiên hắn quan sát kỹ Hoàn Nhan Quyến Hi, hắn vẫn luôn biết Hoàn Nhan Quyến Hi rất đẹp, nhưng cụ thể đẹp ở nơi nào? Hắn chưa từng tỉ mỉ thưởng thức qua, dù cho thời điểm quan hệ hai người "hài hòa", hắn cũng không quá mức chú ý vẻ đẹp của Hoàn Nhan Quyến Hi. Nhưng ngày hôm nay, Bố Uy phát hiện Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự xinh đẹp, một đôi mắt màu lam thăm thẳm, băng băng lạnh lạnh. Hiện tại, đôi mắt kia mặc dù mệt mỏi rã rời, nhưng ánh mắt lại vẫn rất kiên cường, rất cương trực, rất lắng đọng giống như trước đây. Ánh mắt kia hệt như lưỡi kiếm sắc bén, có thể xuyên thấu tất cả.

Bố Uy khiến một nữ nhân như vậy thương tâm sắp chết, hắn có phải sẽ có cảm giác rất thành công?

Không phải.

Bố Uy lúc này, đối với Hoàn Nhan Quyến Hi thậm chí có chút không nỡ, có chút đau lòng. Hoàn Nhan Quyến Hi bất quá chỉ dùng cách của mình, theo đuổi tình yêu của bản thân, nàng có lỗi lầm gì? Lỗi không phải ở Hoàn Nhan Quyến Hi, mà là Hoàn Nhan Nạp, cha của nàng. Gia tộc Hoàn Nhan không nên xưng đế, cũng không có tư cách xưng đế, hắn sớm muộn gì cũng phải lật đổ địa vị của Hoàn Nhan Nạp, để gia tộc Bố La Đa Cách trở thành hoàng tộc Đại Kim. Bố Uy hung ác siết chặt nắm đấm.

Bố Uy dời đi ánh mắt trên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, quay đầu lại, rất bất ngờ nhìn thấy Tàn Hương cách đó không xa đang ngồi xổm bên ngoài doanh trướng, gầy yếu đến mức tựa như có thể bị gió thổi bay. Không nghĩ nhiều, Bố Uy bước nhanh chân hướng về phía Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Bố Uy, cắn chặt môi dưới.

Tàn Hương dùng tay nhẹ nhàng vẩy vẩy nước tuyết tan trên cỏ mềm, hắc trướng hỗn tạp âm thanh bên cạnh trong lúc nhất thời khiến tâm tình nàng trở nên rất ảm đạm.

Nàng chăm chú nhìn đám kiến, nhìn chúng tới tới lui lui, di dời những thứ vốn không thuộc về chúng, điều này làm cho Tàn Hương liên tưởng đến vật phẩm bên trong hắc trướng to lớn này vốn thuộc về Đại Tống, cũng đang bị người khác chuyển tới chuyển lui, còn nàng thân là chủ nhân Đại Tống, ngoại trừ trơ mắt mà nhìn, cũng không thể làm được gì. Một màn này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Tàn Hương, một tháng trước, thời điểm quân đội Đại Kim đánh hạ hoàng thành Tống triều, cảnh tượng này cũng đã từng xuất hiện. . . . . .

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 17

    Chương 17. Ánh mặt trời ấm áp

 

Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy, thấm ướt khăn tay lau mặt cho Tàn Hương. "Nếu như ta nhớ không nhầm, hôm qua ngươi nói thích ta, theo lý không thể hi vọng ta cùng Bố Uy hòa thuận."

Tàn Hương buộc miệng nói: "Ta đúng là thích ngươi, nhưng ta không muốn để ngươi khổ sở. Nếu như ngươi cùng Bố Uy tướng quân có thể hạnh phúc, ta sẵn lòng rời khỏi ngươi, ở một góc nhỏ chúc phúc cho các ngươi."

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi khựng lại giữa không trung, cả người ngây ngẩn, tình yêu của Tàn Hương tuy là nhu nhược, nhưng lại rất vĩ đại. Một nữ nhân như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương nàng ấy?

Hoàn Nhan Quyến Hi không nói thêm nữa, yên lặng lau khô mặt cho Tàn Hương, không hề gọi thị nữ, tùy tiện  chậu rửa mặt lên chuẩn bị ra khỏi trướng.

Bất chợt giọng Tàn Hương run rẩy truyền đến: "Ngươi nói yêu ta, là thật sao?"

Hoàn Nhan Quyến Hi lại sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra Tàn Hương nói đến là đối thoại giữa nàng và Bố Uy, đó là do nàng giận Bố Uy, Tàn Hương vậy mà cho là thật.

"Thật."

Phun ra một chữ không chút nhiệt độ xong, Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chân rời khỏi trướng.

Tàn Hương không có dũng khí phân biệt lời quận chúa là thật hay giả. Cho là thật đi, nàng không chắc chắn tự nói với bản thân, nhưng cho dù là thật, sau này nàng nên làm sao đây?

Mấy ngày trôi qua, Tàn Hương đã có thể xuống giường, vết thương trên người, trên chân tốt lên rất nhiều, thuốc Bố Uy mang đến cũng sắp dùng hết rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi càng trở nên bận rộn, chiến tranh đã kết thúc, nàng không có lý do gì bận rộn hơn trước đây, nhưng nàng cần phải thật bận rộn, như vậy mới có thể quên đi một số chuyện.

Đêm qua mt trận tuyết lớn rơi xuống, bông tuyết bay lả tả rải khắp toàn bộ núi Hạ Lan. Sáng sớm, mặt trời kéo theo sương mù bay lên, không lâu sau liền nghe thấy tiếng nước rơi tí ta tí tách. Mặt trời tỏa ra hơi ấm, hòa tan tuyết đọng trên đỉnh trướng. Ở phương bắc, tuyết đầu xuân đúng là không trụ được lâu.

Tuyết hóa nước rơi xuống, lẳng lặng ngấm vào bùn đất, bồi dưỡng cho cỏ non vừa đâm chồi.

Tuyết trên mặt đất cũng bắt đầu hòa tan, một ít nước tràn vào trong trướng. Tàn Hương vén chăn lên, đỡ lấy mạn giường, góc bàn, đi thẳng đến cửa trướng. Mới đi chưa được mười bước, nàng đã bắt đầu đổ mồ hôi, mỗi một bước đi, vết thương nơi mắt cá chân đều sẽ bị kéo căng một chút, đau đớn như đâm vào tim khiến nàng cau mày.

Vén màn trướng lên, một luồng gió lạnh thổi vào, thuận tiện khuấy động không khí, Tàn Hương nhìn về phía xa xa, sợi tóc mềm mại không an phận bay ra ngoài, dẫn đến sự chú ý của bọn quan binh. Ánh mắt mấy gã đại hán đồng thời nhìn về phía Tàn Hương, chiếc áo mỏng manh che đi một bộ thân thể gầy yếu, để cho bọn họ lòng dạ rối bời.

Tàn Hương một tay vén màn trướng, tay còn lại vịn lấy cột gỗ dựng trướng, chậm rãi ngồi xổm xuống. Gương mặt trắng nõn của nàng lẳng lặng ngắm nhìn đàn kiến qua lại trong nước tuyết, nhìn chúng nó bận rộn chuyển nhà, không mảy may chú ý tới ánh mắt tham lam, thèm muốn của mấy gã đại hán thủ trướng.

"Mấy người các ngươi nhìn cái gì? Hiện tại nhân công không đủ, tất cả mau đến doanh trướng bên kia giúp đỡ!"

Mấy gã đại hán đỏ mặt xấu hổ, cúi thấp đầu đi về hướng thủ lĩnh chỉ. Tàn Hương ngẩng đầu lên, thuận theo hướng ngón tay thủ lĩnh chỉ nhìn qua, ánh mắt bình thản không gợn sóng sau khi nhìn rõ doanh trướng màu đen cách đó không xa liền biến đổi hơi phức tạp.

Tàn Hương thở dài một hơi, bất đắc dĩ cúi đầu, tiếp tục nhìn bọn kiến dọn nhà.

"Kiến nhỏ, các ngươi đang chuyển cái gì đấy? Mùa đông đã qua rồi, các ngươi không cần tích trữ nhiều đồ ăn nữa đâu." Tàn Hương thấp giọng tự nói.

Liên tục có người ra ra vào vào hắc trướng, bọn họ không khiêng, thì nâng, chuyển một ít vật phẩm từ trướng này sang trướng khác.

Hai người Hoàn Nhan Quyến Hi  Bố Uy đều đứng ngoài hắc trưởng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ trong hòa bình sau đợt "chiến tranh" quyết liệt. Không có tình huống gì đặc biệt, Hoàn Nhan Quyến Hi  Bố Uy đều trốn tránh đối phương. Đây là lần đầu tiên kiểm kê vật phẩm "bị bắt" sau khi chiến thắng trở về, trong trướng đặt đầy cổ vật từ Đại Tống mang đến, đồ sứ, đđồng, bản gốc thư họa các đời danh gia, mỗi một đồ vật đều đáng giá ngàn vàng, hai người bọn họ nhất định phải đích thân đến, mới có thể đảm bảo công việc kiểm kê tiến hành thuận lợi.

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 16

    Chương 16. Ta xem ngươi như sinh mạng (trung)

 

Hoàn Nhan Quyến Hi giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Uống thêm chút." Nàng không chịu được ánh mắt Tàn Hương nhìn nàng, nàng sẽ chột dạ, nàng không chỉ một lần tự nói với mình, mục đích cứu Tàn Hương là vì trả thù Bố Uy vô tình, nên khi được Tàn Hương cảm kích nhìn chăm chú, nàng sẽ cảm thấy khó xử.

Tàn Hương rất ngoan, lại uống một hớp nước.

"Uống xong rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi hỏi.

"Ân" Tàn Hương gật nhẹ đầu, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù đặt chén nước xuống, giúp Tàn Hương nằm ngay ngắn, lại cầm lấy bình sứ kim sang dược, dự định làm tiếp chuyện đang còn dang dở, bôi thuốc lên chân Tàn Hương.

"Đừng." Tàn Hương đột nhiên kéo quần áo Hoàn Nhan Quyến Hi cản lại, "Ta không muốn bôi thuốc hắn cho!"

Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng đầu qua chỗ khác, ngồi lại trên ghế, mê hoặc hỏi: "Tại sao?"

Tàn Hương hạ thấp tầm mắt, từ khoảnh khắc Bố Uy vừa tiến vào trướng, nàng đã tỉnh rồi, nàng nghe được hết thảy cuộc đối thoại giữa hắn và quận chúa, không rơi một chữ, bỗng nhiên hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ. Nhớ đến một màn ngày hôm qua ở ngoài trướng của Hoàn Nhan Tông Hàn, cùng câu chuyện đêm trước nói với Hoàn Nhan Quyến Hi, tất cả buồn lo đều nghẹn lại trong ngực Tàn Hương. Tại đây một hồi yêu thương khó khăn, ngập tràn sắc thái chính trị, nàng đảm nhiệm nhân vật như thế nào? Kẻ thứ ba? Hòn đá ngáng chân? Cho dù là gì, luôn có một điều không thể khác, đó chính là Bố Uy đối tối với nàng, có thể nói là yêu thích, triệt để tổn thương Hoàn Nhan Quyến Hi. Trong đôi mắt lam kia lóe ra tuyệt vọng, Tàn Hương cả đời cũng sẽ không quên được, ngay ngày hôm qua, ngay sau khi Hoàn Nhan Quyến Hi dốc hết sức đánh ra một roi, đôi mắt lam kia hoàn toàn lạnh băng.

Nhìn thấy một đôi mắt như vậy, Tàn Hương đau lòng đến mức như sắp nghẹt thở, nàng không muốn để cho Hoàn Nhan Quyến Hi khổ sở, không muốn để cho quận chúa bởi vì " tình yêu của Bố Uy đối với nàng" mà khổ sở, không muốn!

"Ta không bôi thuốc này." Thuốc này là Bố Uy mang đến, Tàn Hương sẽ không bôi, dù cho Bố Uy yêu thương nàng, nhưng chỉ cần nàng không gặp lại hắn, cách xa khỏi hắn, qua thời gian dài Bố Uy nhất định sẽ quên mất một người như nàng, nhất định sẽ lại quay về bên cạnh Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Thuốc này có thể trị vết thương trên chân ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nhắc nhở.

Tàn Hương lắc đầu: "Quận chúa, xin ngươi tin tưởng ta, ta chưa từng chủ động câu dẫn Bố Uy, thật sự không có."

"Sao đột nhiên lại muốn nhắc đến việc này?" Hoàn Nhan Quyến Hi lấy khăn tay lau gương mặt đầy nước mắt của Tàn Hương, "Việc này đối với ta mà nói đã không còn quan trọng nữa." Bởi vì nàng  Bố Uy đã kết thúc, không thể quay lại như trước.

"Ngươi không tin ta sao?" Tàn Hương khóc càng dữ dội.

"Ta tin tưởng ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi nói. Nàng biết Tàn Hương không th câu dẫn Bố Uy, đó chỉ là lời nàng nhất thời nói lúc tức giận.

"Vậy các ngươi vẫn có thể ở cùng nhau, giống như trước kia, sẽ không bởi vì sự có mặt của ta mà thay đổi bất kì cái gì, đúng không?"

Tâm tình Tàn Hương rất phức tạp, vừa hi vọng Hoàn Nhan Quyến Hi cùng Bố Uy hòa thuận, lại không hy vọng bọn họ hòa thuận.

Hoàn Nhan Quyến Hi cười lắc đầu, "Không thể nào, mãi mãi cũng không thể."

"Tại sao?" Tàn Hương nghẹn ngào hỏi.

"Bởi vì duyên phận hết rồi. Hơn nữa, hắn yêu ngươi, cho nên ta không yêu hắn nữa, hắn cũng không xứng để ta yêu. Nam nhân tùy tiện yêu nữ nhân khác như vậy, đáng cho ta giao phó tình cảm sao?" Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi bình thản.

"Ta nghĩ. . . . . . Ta nghĩ. . . . . ." Tàn Hương cắn môi nói: "Hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, hắn vẫn còn yêu ngươi , hắn sẽ. . . . . ."

Hắn có yêu hay không, chỉ có trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi rõ ràng nhất, nếu như nàng đến bây giờ còn hi vọng Bố Uy hồi tâm chuyển ý, nàng chính là kẻ ngốc, ngốc nhất thế gian.

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 15

    Chương 15. Ta xem ngươi như sinh mạng (thượng)

 

Mục đích chuyến đi này của Bố Uy chỉ là xem qua vết thương của Tàn Hương mà thôi, cũng không phải thật sự muốn cướp người trong trướng của nàng, dù cho hắn có dũng khí, cũng chưa chắc có bản lĩnh. Mười mấy tên đại hán thủ ngoài trướng của nàng cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Chậm rãi đi đến cửa trướng, xốc màn trướng lên, ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi rốt cuộc cũng có chút lưu luyến nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Bố Uy, dứt khoát buông màn. Quên đi một người không hề dễ dàng, nhưng nàng nhất định phải làm như thế. Kế sách duy nhất chỉ có thể chặt đứt tơ tình, làm lại cuộc đời.

Tàn Hương. Hoàn Nhan Quyến Hi xa xa nhìn lại, nhẹ nhàng lẩm nhẩm tên nàng ấy.

Nàng sao có thể để nàng ấy chết được? Buồn cười. Nàng ấy chết rồi, nàng làm sao trả thù?

Xoay người lại, đôi mắt lam của Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi liếc qua giường, bất ngờ phát hiện Tàn Hương đã tỉnh lại, đôi mắt to khô khốc nhìn thẳng đỉnh trướng mà xuất thần.

"Kim sang dược này là Bố Uy đại tướng quân đích thân mang đến, quả là tuyết trung tống thán*, ngay cả quân y đều suýt nữa bó tay hết cách, hắn vẫn còn có bình thuốc cứu mạng này, ngươi đúng là nên cảm tạ hắn thật tốt." Giọng điệu Hoàn Nhan Quyến Hi có chút mùi vị quái gỡ, nàng nhanh chân đến bên cạnh giường, vén góc chăn lên, lưu loát bôi thuốc cho Tàn Hương, thủ pháp thuần thục của nàng ngay cả một số thầy thuốc cũng phải thua kém. "Bây giờ ngươi không cần lo cho thương thế, sẽ không lưu lại tật bệnh gì, đợi sau này vết thương lành rồi ngươi sẽ giống như trước, đi đứng vững vững vàng vàng."

*Tuyết trung tống thán: Giữa ngày tuyết mang than đến, giúp đỡ vật chất cho người khác khi họ đang cần.

Tàn Hương rất khát, tất cả lượng nước trong cơ thể đều bị cơn sốt cao đêm qua làm bốc hơi sạch, nàng rất muốn rất muốn uống nước, nhưng sau khi nghe lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói, uống nước đã không còn quan trọng, nói chuyện mới là quan trọng nhất. "Quận. . . . . ." Cổ họng khô khốc lách không ra nửa câu nói, lúc dược cao mát mát lành lạnh phủ lên mắt cá chân nàng, nàng hơi hơi co rúm lại, dùng hết sức muốn thu chân về.

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi cầm chặt chân Tàn Hương, cẩn thận bôi thuốc cho nàng, động tác Tàn Hương ra sức rút chân về nàng cảm giác chỉ như đang nhẹ nhàng run rẩy. Tàn Hương là một con chim vàng anh được nuôi dưỡng trong lồng, mỏng manh, yêu kiều, chưa từng chịu tổn thương lớn như thế, nàng vốn đã không có bao nhiêu hơi sức, lại sớm bị sốt cao đêm qua hành hạ đến mất hết thể lực, toàn thân mệt mỏi bủn rủn, tựa hồ liên tục nhúc nhích đầu lưỡi cũng phải mất hồi lâu, quả thực không dư thừa khí lực rút chân đang được bôi thuốc về.

"Sao vậy? Đau lắm sao?" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi chuyển sang mềm mỏng, tình cảm ghen ghét lúc trước đối với Tàn Hương biến mất sạch sẽ, không biết thế nào, chỉ cần cảm giác được Tàn Hương có chút đau đớn, nàng sẽ mềm lòng. Bất đắc dĩ thở dài, tâm tình như vậy còn có thể trả thù ai đây? Sợ là ai cũng không trả thù được, chính mình là người gục ngã đầu tiên.

Tàn Hương lắc đầu, ngón tay chỉ đến chén nước bên cạnh.

Hoàn Nhan Quyến Hi buông bình sứ đứng dậy, đi đến cạnh bàn bên giường, nhấc chén lên nếm thử nước ấm, sau đó chậm rãi nâng Tàn Hương dậy, cẩn thận nhìn nàng như đứa trẻ hút hết nước. "Uống thêm chút nước mới tốt cho thân thể ngươi."

Tàn Hương vừa được Hoàn Nhan Quyến Hi ôm vào lòng, chăn trên người đã rơi xuống ngực, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thấy bản thân không còn mảnh vải, Tàn Hương xấu hổ đỏ mặt nhìn về phía Hoàn Nhan Quyến Hi, trong mắt ngập tràn nghi vấn.

"Đêm qua ngươi thật sự rất nguy hiểm, vì ngươi, ta thậm chí muốn kéo tên lang băm kia ra ngoài chém. Có điều khá tốt, tinh rượu giúp ngươi hạ nhiệt, nếu như nhiệt không hạ được, cho dù kim sang dược tốt đến đâu cũng sợ không có hiệu quả." Hoàn Nhan Quyến Hi giải thích.

Tàn Hương thông minh nhanh trí liền hiểu, quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi địa vị cao quý không nề hà vất vả chăm sóc nàng một đêm, nàng có thể sống được đến giờ, mở mắt ra lần nữa, đều là công lao của Hoàn Nhan Quyến Hi. Tàn Hương cảm kích nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, đôi mắt khô khốc phút chốc tràn đầy nước mắt, cảm động vì quận chúa một lần lại một lần cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7