Trang

31/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 15

    Chương 15. Ta xem ngươi như sinh mạng (thượng)

 

Mục đích chuyến đi này của Bố Uy chỉ là xem qua vết thương của Tàn Hương mà thôi, cũng không phải thật sự muốn cướp người trong trướng của nàng, dù cho hắn có dũng khí, cũng chưa chắc có bản lĩnh. Mười mấy tên đại hán thủ ngoài trướng của nàng cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Chậm rãi đi đến cửa trướng, xốc màn trướng lên, ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi rốt cuộc cũng có chút lưu luyến nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Bố Uy, dứt khoát buông màn. Quên đi một người không hề dễ dàng, nhưng nàng nhất định phải làm như thế. Kế sách duy nhất chỉ có thể chặt đứt tơ tình, làm lại cuộc đời.

Tàn Hương. Hoàn Nhan Quyến Hi xa xa nhìn lại, nhẹ nhàng lẩm nhẩm tên nàng ấy.

Nàng sao có thể để nàng ấy chết được? Buồn cười. Nàng ấy chết rồi, nàng làm sao trả thù?

Xoay người lại, đôi mắt lam của Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi liếc qua giường, bất ngờ phát hiện Tàn Hương đã tỉnh lại, đôi mắt to khô khốc nhìn thẳng đỉnh trướng mà xuất thần.

"Kim sang dược này là Bố Uy đại tướng quân đích thân mang đến, quả là tuyết trung tống thán*, ngay cả quân y đều suýt nữa bó tay hết cách, hắn vẫn còn có bình thuốc cứu mạng này, ngươi đúng là nên cảm tạ hắn thật tốt." Giọng điệu Hoàn Nhan Quyến Hi có chút mùi vị quái gỡ, nàng nhanh chân đến bên cạnh giường, vén góc chăn lên, lưu loát bôi thuốc cho Tàn Hương, thủ pháp thuần thục của nàng ngay cả một số thầy thuốc cũng phải thua kém. "Bây giờ ngươi không cần lo cho thương thế, sẽ không lưu lại tật bệnh gì, đợi sau này vết thương lành rồi ngươi sẽ giống như trước, đi đứng vững vững vàng vàng."

*Tuyết trung tống thán: Giữa ngày tuyết mang than đến, giúp đỡ vật chất cho người khác khi họ đang cần.

Tàn Hương rất khát, tất cả lượng nước trong cơ thể đều bị cơn sốt cao đêm qua làm bốc hơi sạch, nàng rất muốn rất muốn uống nước, nhưng sau khi nghe lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói, uống nước đã không còn quan trọng, nói chuyện mới là quan trọng nhất. "Quận. . . . . ." Cổ họng khô khốc lách không ra nửa câu nói, lúc dược cao mát mát lành lạnh phủ lên mắt cá chân nàng, nàng hơi hơi co rúm lại, dùng hết sức muốn thu chân về.

Tay Hoàn Nhan Quyến Hi cầm chặt chân Tàn Hương, cẩn thận bôi thuốc cho nàng, động tác Tàn Hương ra sức rút chân về nàng cảm giác chỉ như đang nhẹ nhàng run rẩy. Tàn Hương là một con chim vàng anh được nuôi dưỡng trong lồng, mỏng manh, yêu kiều, chưa từng chịu tổn thương lớn như thế, nàng vốn đã không có bao nhiêu hơi sức, lại sớm bị sốt cao đêm qua hành hạ đến mất hết thể lực, toàn thân mệt mỏi bủn rủn, tựa hồ liên tục nhúc nhích đầu lưỡi cũng phải mất hồi lâu, quả thực không dư thừa khí lực rút chân đang được bôi thuốc về.

"Sao vậy? Đau lắm sao?" Giọng Hoàn Nhan Quyến Hi chuyển sang mềm mỏng, tình cảm ghen ghét lúc trước đối với Tàn Hương biến mất sạch sẽ, không biết thế nào, chỉ cần cảm giác được Tàn Hương có chút đau đớn, nàng sẽ mềm lòng. Bất đắc dĩ thở dài, tâm tình như vậy còn có thể trả thù ai đây? Sợ là ai cũng không trả thù được, chính mình là người gục ngã đầu tiên.

Tàn Hương lắc đầu, ngón tay chỉ đến chén nước bên cạnh.

Hoàn Nhan Quyến Hi buông bình sứ đứng dậy, đi đến cạnh bàn bên giường, nhấc chén lên nếm thử nước ấm, sau đó chậm rãi nâng Tàn Hương dậy, cẩn thận nhìn nàng như đứa trẻ hút hết nước. "Uống thêm chút nước mới tốt cho thân thể ngươi."

Tàn Hương vừa được Hoàn Nhan Quyến Hi ôm vào lòng, chăn trên người đã rơi xuống ngực, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thấy bản thân không còn mảnh vải, Tàn Hương xấu hổ đỏ mặt nhìn về phía Hoàn Nhan Quyến Hi, trong mắt ngập tràn nghi vấn.

"Đêm qua ngươi thật sự rất nguy hiểm, vì ngươi, ta thậm chí muốn kéo tên lang băm kia ra ngoài chém. Có điều khá tốt, tinh rượu giúp ngươi hạ nhiệt, nếu như nhiệt không hạ được, cho dù kim sang dược tốt đến đâu cũng sợ không có hiệu quả." Hoàn Nhan Quyến Hi giải thích.

Tàn Hương thông minh nhanh trí liền hiểu, quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi địa vị cao quý không nề hà vất vả chăm sóc nàng một đêm, nàng có thể sống được đến giờ, mở mắt ra lần nữa, đều là công lao của Hoàn Nhan Quyến Hi. Tàn Hương cảm kích nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, đôi mắt khô khốc phút chốc tràn đầy nước mắt, cảm động vì quận chúa một lần lại một lần cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7