Chương 10. Đã quá muộn.
"A!" Tàn Hương kêu thảm thiết, một dòng máu bắn lên mặt đất.
"Tàn Hương." Hoàn Nhan Quyến Hi không nghĩ Tàn Hương sẽ làm như vậy, vội vàng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống.
"Ngươi!" Bố Uy xót xa ném roi, bước đến cúi người kiểm tra thương thế của nàng.
Bàn tay mảnh khảnh của Tàn Hương tóm chặt góc áo Hoàn Nhan Quyến Hi, sắc mặt trắng bệch, ngay khoảnh khắc trước khi ngất đi, nàng khó khăn nói: "Quận chúa, ngươi. . . . . . Ngươi đáp ứng ta. . . . . . Mang ta. . . . . . Về trướng. . . . . . của ngươi."
Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu thật thấp, Tàn Hương mới an ổn rơi vào hôn mê, máu vẫn không ngừng chảy, nhiễm đỏ quần áo phấn hồng của nàng. Nữ hài đơn thuần này không hề biết yêu hận vướng mắc giữa quận chúa và nam nhân cưỡng hôn nàng, nàng vô tình liền bị cuốn vào trong đó, giờ đây đã giống như lên thuyền giặc, muốn xuống cũng không thể xuống được nữa.
Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng đầu, nhìn thấy xót xa trong mắt Bố Uy.
"Ngươi vừa lòng chưa?" Sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi so với Tàn Hương đã hôn mê còn nhợt nhạt hơn.
Bố Uy ngắm Tàn Hương thật kỹ, tựa như muốn khắc sâu nàng vào đầu, hắn thề phải có được nữ nhân này. Người càng không yêu hắn, hắn lại càng yêu, đây chính là ham muốn chinh phục của nam nhân.
Hoàn Nhan Quyến Hi hô to một tiếng: "Người đâu!"
"Dạ, quận chúa." Một gã thị vệ cực kỳ xui xẻo bị tên thủ lĩnh khác đẩy đến phía trước, một mình đối mặt với hai con sư tử đang nổi giận.
"Đưa Tàn Hương về trướng của ta." Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày nhìn Bố Uy, nàng thề sẽ không để cho hắn toại nguyện. Thứ nàng không có được, người khác cũng đừng mong có được, nàng sẽ không vì người hắn yêu là Tàn Hương mà mềm lòng.
Thị vệ tiến lên phía trước ngây ngốc nhìn hai người một chút, chậm chạp không đưa tay ra. Roi da của quận chúa và thiếu tướng quân đều rũ xuống mặt đất, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mà hành vi của hắn nhất định sẽ chọc giận một người trong đó, hắn không muốn ăn roi.
Bố Uy từ từ đứng lên, máu trên lưng xuôi theo xương sống chảy thẳng xuống, nhỏ lên mặt đất. Thật không ngờ nữ nhân khiến hắn nhất kiến chung tình lại là nha đầu của Hoàn Nhan Quyến Hi, điều này làm cho mọi chuyện trở nên rất nan giải. Hắn từng khoe khoang khoác lác, muốn ba ngày có được nàng, nhưng bây giờ hắn không còn quả quyết như vậy nữa. Hoàn Nhan Quyến Hi nói không sai, hắn thật sự vẫn không có quyền cướp người của nàng đi, bất luận trong lòng hắn khinh thường nàng ra sao, khinh thường gia tộc Hoàn Nhan thế nào, nhưng một nửa thiên hạ này tạm thời vẫn là của gia tộc Hoàn Nhan, thân phận quận chúa của nàng cũng là sự thật không thể chối cãi. Quận chúa! Bố Uy siết chặt roi da xoay người bỏ đi, một từ đã phân cao thấp. Hắn nhớ rõ lúc đó gia tộc Bố Đa La Cách và gia tộc Hoàn Nhan thế lực ngang nhau, mỗi bên nắm giữ quân số tương đương, dựa vào cái gì ba năm trước được ủng hộ xưng đế chỉ có gia tộc Hoàn Nhan? Điều này không công bằng, không công bằng! Một ngày nào đó, hắn, Bố Uy, phải đánh bại gia tộc Hoàn Nhan, trở thành vua của Đại Kim.
Bố Uy cưỡi ngựa bỏ đi. Hoàn Nhan Quyến Hi suy sụp ngồi dưới đất, nụ cười trào phúng giả vờ vẽ ra bên môi rốt cuộc cũng trở nên u ám, tuyệt vọng.
Nơi này tựa như một ngôi mộ bị khói lửa chiến tranh quét qua, toả ra mùi vị cháy khét cùng sự im lặng chết chóc. Trong ba người này, chỉ có một người không bị thương nhưng lại tổn thương nặng nhất, lòng của nàng bị quất vô số lần, máu đều chảy cạn rồi. Hoàn Nhan Quyến Hi yếu ớt sờ lên vết sẹo nhạt nơi cổ tay, vết sẹo này sẽ không bao giờ mang đến cho nàng bất kỳ chờ mong, hạnh phúc nào nữa, những cảm tình này giống như khói bụi bị gió thổi tan, đã vĩnh viễn không tìm về được. Nàng đang nghĩ, có phải mình quá gấp, muốn tìm thấy đáp án đến nỗi bức Bố Uy đến đường cùng, mới có thể phát triển đến mức không thể vãn hồi, nếu như nàng có thể nhịn thêm một chút, cho hắn thêm chút thời gian, tất cả có thể thay đổi không?
Nhưng, đã quá muộn.
Hai người bọn họ thay nhau nói lời tuyệt tình nhất, làm chuyện tuyệt tình nhất, phân rõ ranh giới giữa hai người, chia cách, xa rời, cả đời không qua lại với nhau.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khổ, cười mà nước mắt giàn giụa, cười so với khóc khó coi gấp mười lần. Máu nơi mắt cá chân Tàn Hương tràn đến, tô đỏ móng tay Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng vốn cho rằng thời điểm bản thân tô đỏ móng tay, sẽ là ngày cùng Bố Uy đại hôn, nhưng ngày này rốt cuộc không thể đến nữa, nên hôm nay ông trời quyết định tô móng tay cho nàng,làm lễ truy điệu cho mối tình đầu của nàng, chưa xác định có từng đến được hay không chỉ có thể chắc chắn đã chết rồi.
"Sao ngươi còn không ôm nàng đi." Hoàn Nhan Quyến Hi yếu ớt nói với gã thị vệ ngây ngốc bên cạnh, "Chuyện cười của ta nhìn vui đến vậy sao? Để ngươi nhìn đến quên mất phải làm gì?"
Lời Hoàn Nhan Quyến Hi nói lạnh như băng khiến gã thị vệ rùng mình một cái, hắn cảm thấy tứ chi mình bắt đầu bốc lên hơi lạnh, trở nên cứng đờ, không dám trì hoãn thêm nữa, thị vệ khom người ôm Tàn Hương nhanh chân rời đi.
"Quận chúa, vết thương của nàng đã không còn gì đáng ngại." Quân y xử lý xong vết thương của Tàn Hương liền cung kính đứng lên nói. Nơi đóng quân phạm vi cũng không quá lớn, một canh giờ trước sự tình xảy ra giữa quận chúa và Bố Uy tất cả mọi người đều đã biết, bởi vậy, ánh mắt quân y thỉnh thoảng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi đồng cảm. Hắn thực sự nghĩ không thông, trai tài gái sắc se duyên có gì không tốt, tình ý của quận chúa đối với người kia, người ngoài đều nhìn ra tám chín phần, sao Bố Uy thiếu tướng quân lại không nhìn ra được đây? Còn có thể nhiều lần từ chối mỹ nhân ôm ấp nhớ nhung, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa nếu như hai người có thể kết duyên, chính là mang ý nghĩa kết hợp hai đại gia tộc có thế lực nhất nước Đại Kim, có gia tộc Bố Đa La Cách gia nhập liên minh, thế lực của Hoàn Nhan hoàng tộc tất sẽ tăng thêm nhiều, giấc mộng thống nhất Trung Nguyên liền nằm trong tầm tay.
"Ngươi lui đi." Hoàn Nhan Quyến Hi từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn gương mặt Tàn Hương, đôi mắt cũng chưa từng chớp một lần.
Quân y thở dài, đi về phía cửa lều.
"Ngươi thở dài làm gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi bỗng chốc quay đầu, nhìn theo bóng lưng quân y. "Đau lòng nàng hay là thương hại ta?" Nàng đột nhiên đứng lên, nhanh chân chắn đường quân y, nắm lấy cánh tay của hắn lạnh lùng hỏi.
Quân y hết sức căng thẳng, cả người run cầm cập, không biết nói gì mới tốt.
Hoàn Nhan Quyến Hi lấy lại tinh thần, thấy rõ trước mắt bày ra gương mặt đã xếp đầy nếp nhăn, chán nản buông tay. "Ngươi lui đi." Nàng đã đem quân y nhìn thành Bố Uy rồi.
Quân y bèn chạy khỏi trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, không dám ở thêm một khắc.
Giống như thường ngày, bên trong doanh trướng bóng tối bao phủ chỉ còn lại Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương. Hoàn Nhan Quyến Hi cầm đèn cầy, bước đến bên giường, nàng muốn nhìn rõ hơn gương mặt không chút huyết sắc kia, sau đó, đưa ra một vài lựa chọn cho chuyện sắp làm.
Lúc này, Tàn Hương chậm rãi mở đôi mắt đẹp. Không kịp thích ứng với ánh sáng bất ngờ, phút chốc lại nhắm lại, lúc mở ra lần nữa, nhìn thấy gương mặt Hoàn Nhan Quyến dao động giữa ánh nến, môi Tàn Hương khô khốc hé ra khẽ cười, miệng mấp máy: "Quận chúa."
Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ nhìn khẩu hình phán đoán, không hề nghe thấy âm thanh.
"Muốn uống nước sao?" Có lẽ là cổ họng quá khô khốc mới không phát ra được thanh âm nào, nàng muốn để nàng ấy phát ra tiếng, nên hỏi.
Tàn Hương gật gật đầu, hạnh phúc nhìn động tác quận chúa giúp nàng mang nước, lại dâng lên một nụ cười yếu ớt.
"Nào." Hoàn Nhan Quyến Hi nâng thân thể Tàn Hương dậy, cẩn thận cho uống nước.
Tàn Hương vừa mới động đậy, mồ hôi liền chảy xuống, vết thương trên người bị kéo ra, dòng máu đỏ sẫm hiện lên bên ngoài lớp vải gạc. Nàng nắm chặt tấm chăn mỏng đang đắp trên người, nhăn mi nuốt một ngụm nước vào bụng. Nước ấm ngọt ngào giống như nước suối trượt xuống, làm cho Tàn Hương có cảm giác như sống lại, nàng lại khó khăn uống một hơi.
"Bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
"Ân." Tàn Hương nhẹ giọng trả lời, cho tới giờ khắc này nàng mới chú ý tới giọng điệu Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lẽo khác thường, nàng chớp hai mắt thật to nhìn quận chúa, thầm nghĩ quận chúa vẫn còn vì nam nhân kia vô lễ mà tức giận sao? Hắn đòi đánh quận chúa cơ mà, tội danh dĩ hạ phạm thượng* cũng không nhẹ, nếu như ở Đại Tống là phải mất đầu. Gã nam nhân kia có phải đã chết rồi không. Tàn Hương dùng lí luận bản thân suy đoán.
*Dĩ hạ phạm thượng: thấp hèn mà xúc phạm vua chúa.
"Sao lại chắn roi thay ta." Hoàn Nhan Quyến Hi mở miệng, giọng điệu giống như thẩm vấn phạm nhân, không nhìn Tàn Hương đang bị đau đến vặn vẹo gò má.
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Ánh mắt Tàn Hương đảo một vòng, nhỏ giọng nói: "Ta là nha đầu của quận chúa, đương nhiên phải suy nghĩ cho an nguy của ngươi. . . . . ."
Hoàn Nhan Quyến Hi cười lạnh, "Đừng gạt ta."
Nàng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh và thông minh trước kia, hầu như tất cả mọi người ở trước mặt nàng đều là một tờ giấy mỏng, dễ dàng xuyên thấu, nhìn rõ nội tâm. Nhưng nàng lại ngu xuẩn như vậy, trong ba năm trước đây, lừa mình dối người cho rằng cuối cùng sẽ có thể nhận được tình yêu của người nào đó. Đến khi tất cả điều này trở thành trò cười, nàng mới tỉnh ngộ, nàng đã tự lừa chính mình.
Cũng sẽ không bao giờ có những chuyện tương tự xảy ra nữa, con người sai một lần là đủ rồi, lại tiếp tục tổn thương một lần, sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn. Nàng hứa sẽ không bao giờ lừa gạt để nhận được thứ gọi là ái tình gì đó, nàng đối với thứ này đã tuyệt vọng rồi.
Bây giờ nàng chỉ muốn duy trì lạnh nhạt, hoặc là cay nghiệt, dù thế nào cũng tốt, nói chung nàng muốn mang theo một bộ mặt tuyệt tình, chặt đứt nỗi khổ mang cho nàng đau đớn xé lòng, trả lại thù hận khắc cốt ghi tâm.
Tàn Hương chậm rãi nằm xuống, đau đớn bị roi da quất lại lần nữa mãnh liệt kéo đến thần kinh của nàng, nhưng nàng không hối hận, thậm chí vui mừng một roi này không đánh lên người Hoàn Nhan Quyến Hi, mà đánh lên người nàng. Càng đau, nàng lại càng cảm thấy đáng giá. Khóe mắt Tàn Hương không cẩn thận trượt xuống một giọt lệ, là kết quả của đau đớn vừa rồi. Sau khi được giọt này lệ thanh tẩy hai mắt không chỉ sáng tỏ mà còn rõ ràng, nàng ngửa mặt ngắm nhìn đỉnh lều hình vuông dựng thành chóp, nhẹ giọng nói: "Ta rất thích quận chúa, nguyện ý vĩnh viễn hầu hạ ngươi." Giọng nói của nàng bình thản như kể chuyện, nhưng một nét đỏ ửng trên gương mặt trắng bệch lại để lộ bí mật. Nếu quận chúa bảo nàng nói thật, nàng đành phải nói. Lúc đầu nàng cũng không muốn tin tình cảm của mình đối với quận chúa đúng là như vậy, nhưng sự tình hôm nay lại làm cho nàng không thể không nhìn rõ nội tâm của chính mình. Là sức mạnh của ái tình thúc giục, mới có thể khiến cho người ta dũng cảm quên mình. Chân chính yêu một người, sẵn lòng vì nàng ấy mà chết. Thân thể Tàn Hương tuy đau, nhưng tâm lại ấm, quận chúa có thể mang nàng trở về, chính là dấu hiệu quận chúa cũng quan tâm nàng, nàng là một tù binh mất nước, không dám đòi hỏi tình yêu của quận chúa, nhưng có thể ở bên người nàng ấy, hầu hạ nàng ấy, mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng ấy, Tàn Hương đã rất thỏa mãn rồi, điều nàng muốn cũng không nhiều.
Câu trả lời của Tàn Hương giống với suy nghĩ của Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng nàng vẫn không tránh được rung động.
"Thứ tình cảm yêu thích này có rất nhiều cách giải thích, tình yêu, tình thân, tình bạn. Ngươi đối với ta là loại nào?" Hoàn Nhan Quyến Hi thả chén nước xuống, dời đèn đuốc đi, để hai người chìm sâu trong bóng tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét