Chương 11. Chia cắt, tan vỡ (hạ)
"Cái đầu tiên." Giọng Tàn Hương run lên, đây là nàng huy động đến mười vạn phần dũng khí nói ra.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười nhạo, yêu thích? Yêu? Nàng không dám hi vọng, bất giác lại sờ lên vết sẹo nhạt trên cổ tay, đã khác so với dĩ vãng, vết sẹo cũ này đau đớn âm ỉ, nó đang nhắc nhở Hoàn Nhan Quyến Hi đã bị một chữ yêu này đùa giỡn đến mức đánh mất bản thân, đánh mất tôn nghiêm thế nào.
Nhưng trong bóng tối, Tàn Hương không chú ý đến vẻ mặt châm chọc khiêu khích của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng thấp thỏm chờ đợi phản ứng của quận chúa, nàng có thể chấp nhận tình yêu của mình không? Tình yêu đến từ một nữ nhân? Lòng Tàn Hương ngập tràn nghi vấn.
Chờ đợi thật khó khăn, mà Hoàn Nhan Quyến Hi lại một mực không nói lời nào, Tàn Hương giống như bị đưa vào trong chảo dầu, bị chiên qua xào lại.
"Yêu thích ta? Được, ngươi yêu ta thật sao?" Không đợi Tàn Hương trả lời, Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói: "Yêu ta tại sao lại muốn câu dẫn Bố Uy?
Tàn Hương bị hỏi đến sững sờ. Đầu óc của nàng hồi tưởng nửa ngày mới hiểu rõ Bố Uy là ai, hắn chính là người hết lần này đến lần khác xâm phạm mình. Câu dẫn? Nàng đi câu dẫn hắn? Tàn Hương lắc đầu, nàng thật sự nghe không hiểu lời quận chúa.
Không ngờ câu chuyện cứ trực tiếp bị cắt trọng điểm như vậy, sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi thay đổi khó coi. Nàng siết chặt ngón tay đến mức trắng bệch, môi xanh tím. Nàng vẫn không khống chế được tâm tình của bản thân, vừa nghĩ đến hình ảnh Bố Uy ôm Tàn Hương thân mật trên lưng ngựa, nàng lại hận đến nghiến răng, đây là một sự sỉ nhục.
Hoàn Nhan Quyến Hi là người được trời cao chiếu cố, mười mấy năm qua vây quanh bên người nàng ngoại trừ sủng ái, chính là sủng ái, mỗi một người bên cạnh nàng đều cố hết sức thỏa mãn nàng, đáp ứng tất cả mong muốn của nàng.
Nhưng, chỉ có Bố Uy, từ đầu tới cuối chưa hề nghiêm túc nhìn qua nàng. Có thể nàng vô cùng tức giận chỉ là bởi vì Bố Uy ba năm nay xem thường nàng, nàng giận hắn vô tâm thờ ơ. Hay là nàng yêu Bố Uy đến cực điểm, cũng vừa hay bởi vì không chiếm được, cho nên yêu lại càng yêu.
Con người rất kỳ quái, thứ tình cảm này lại càng không thể nói rõ, cũng không thể hiểu rõ. Vì vậy thường thường xen lẫn cảm tình vào sự tình, diễn biến đến cuối cùng sẽ khiến người ta vừa yêu vừa hận, không biết phải làm thế nào.
Đột nhiên, Hoàn Nhan Quyến Hi cười lạnh thành tiếng, bàn tay mảnh khảnh quét qua cái chén trên bàn, chén xiêu vẹo, lăn lộn rơi trên mặt đất, vỡ nát. Âm thanh này trong đêm tối nghe vô cùng chói tai, khiến Tàn Hương mơ hồ có cảm giác bất an.
Nàng rốt cuộc phát hiện quận chúa thất thường.
"Sao lại muốn câu dẫn Bố Uy, ngươi nói cho ta biết." Hoàn Nhan Quyến dùng hết sức giữ nguyên tốc độ ổn định nói. Nàng cho Tàn Hương cơ hội giải thích, nàng cho nàng ấy. Nhưng mà, mặc kệ nàng ấy nói cái gì, chủ ý của nàng đã định.
"Ta không câu dẫn hắn!" Tàn Hương vội vã chứng minh bản thân trong sạch, "Ta không quen biết hắn. Ta không câu dẫn hắn, là hắn. . . . . . Ta. . . . . ." Tàn Hương rơm rớm nước mắt, rõ ràng là mình bị vô lễ, nhưng lại trở thành bên bị lên án, điều này sao có thể không khiến nàng tủi thân.
Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn vẻ mặt bất lực không thể nhúc nhích trên mặt Tàn Hương, trong lòng mềm nhũn.
Nàng quay mặt đi, đứng lên.
Nàng không thể mềm lòng. Cho dù tất cả những chuyện này đều không thể trách Tàn Hương, cho dù Tàn Hương cũng là người bị hại, nàng cũng không thể mềm lòng, bởi vì nàng muốn dùng Tàn Hương làm một việc.
"Buổi trưa hôm nay trên đường ta đi lấy cơm cho ngươi, gặp qua người tên Bố Uy kia. Lúc đó ta cũng không biết hắn gọi là gì, cũng không biết hắn là ai. Nam nhân kia, hắn. . . . . ." Tàn Hương không nói được nữa, lời nói nghẹn lại cổ họng.
"Sao vậy, nói tiếp đi." Tâm tình Hoàn Nhan Quyến Hi giờ khắc này phức tạp, rối tung thành một đoàn.
"Hắn cưỡng. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Hoàn Nhan Quyến Hi lên tiếng ngăn cản, nàng nghe không vô.
Thở dài một hơi, nàng đi đến cửa vén màn rời khỏi trướng.
Tàn Hương không quan tâm vết thương trên người bị xé ra, cố gắng nhỏm người dậy, nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng Hoàn Nhan Quyến Hi bỏ đi, chỉ nhìn thấy màn lều vẫn còn đang tung bay.
Hắn cưỡng hôn nàng.
Nhưng Tàn Hương không nói thành lời.
Trong đầu Tàn Hương cũng rối loạn, hết thảy đều rối loạn. Nàng nói lời yêu mến quận chúa, nhưng phản ứng của quận chúa lại không phải khi dễ hay chấp nhận nàng.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Nàng đã làm sai cái gì.
Tất cả những chuyện này có liên quan gì đến Bố Uy?
Rối loạn.
Hoàn Nhan Quyến Hi đứng trong đêm tối, tựa như một thiên sứ, như một tinh linh.
Nàng chăm chú ngắm nhìn dãy núi trông như rất xa lại tựa như rất gần, bóng dáng mơ hồ lại khiến trái tim nàng hỗn độn. Tâm tư rất nhanh liền bay xa, Bố Uy! Bố Uy! Vẫn là Bố Uy!
Ba năm trước trong một lần thi đấu săn bắn, đã cho hai người gặp gỡ ──
Bố Uy lúc đó tinh thần hăng hái, tất cả những người tham gia thi đấu đều không phải là đối thủ của hắn, hắn gần như có thể dùng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi để hình dung. Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Hoàn Nhan Quyến Hi vừa chớm tuổi xuân. Nàng là một nữ nhân hơn người, nam nhân nhu nhược nàng sẽ không liếc mắt nhìn đến, chỉ có nam tử dũng mãnh như Bố Uy mới có thể xứng với nàng.
Giữa sân đấu và khán đài có khoảng cách, Hoàn Nhan Quyến Hi dù không thấy rõ dung mạo Bố Uy, cũng đã cảm mến. Chỉ cần là nam nhân ưu tú, nàng sẽ không để tâm hắn có tuấn mỹ hay không.
Thế nhưng, thời điểm Bố Uy đánh bại tất cả mọi người trở về khán đài, Hoàn Nhan Quyến Hi thấy rõ dung mạo của hắn xong, liền ngây người. Trái tim nàng rung động phập phồng, trên đời sao lại có người hoàn mỹ? Đồng thời lại xuất hiện bên cạnh nàng!
Cái gì gọi là nhất kiến chung tình? Chính là lúc này.
Ánh mắt quý mến của Hoàn Nhan Quyến Hi một khắc cũng không rời Bố Uy, nhưng Bố Uy lại không chú ý đến nàng, ánh mắt hắn thâm thúy sáng ngời, thâm sâu giống như biển lớn.
Bên môi Hoàn Nhan Quyến Hi lộ ra mỉm cười, loại nam nhân không chú ý đến nữ nhân này mới là tuyệt phẩm. Nàng quyết định rồi. Đúng, vào thời khắc này, Hoàn Nhan Quyến Hi đã hạ xuống quyết tâm, không phải Bố Uy không gả.
"Phụ thân." Hoàn Nhan Quyến Hi từ trong đám người bước ra, lớn tiếng gọi. Ba năm trước, phụ thân nàng còn chưa làm vương, cho nên phải gọi phụ thân, mà không phải phụ vương. Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lấp lánh ánh sáng khác thường, khóe mắt nàng chú ý được, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, Bố Uy cũng không ngoại lệ. "Bố Uy thiếu tướng anh dũng thiện chiến, ta kính phục không thôi, muốn cùng hắn tỷ thí một chút, không biết có thể hay không."
"Chuyện này ──" Phụ thân Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Nạp nhìn về phía phụ thân Bố Uy, Bố Vũ Lạc, ánh mắt hai thủ lĩnh bộ tộc mỗi lần hơi chút tiếp xúc, đều lộ rõ nguy hiểm.
"Tiểu Quyến Hi là nữ hài, sao có thể cùng Bố Uy tỷ thí chứ." Bố Vũ Lạc nói.
Bố Uy rất hứng thú đánh giá qua Hoàn Nhan Quyến Hi, lộ ra một tia mỉm cười kì quái.
"Sao lại không thể so. Ta chưa chắc sẽ thua hắn." Hoàn Nhan Quyến Hi đứng thẳng người nói. Kỳ thực nàng biết, thua là điều tất nhiên, nhưng chỉ có thông qua cách này mới có thể cùng Bố Uy phát sinh tiếp xúc gần gũi. Nàng muốn dốc hết sức đạt được điều nàng mong muốn, nàng và Bố Uy thuộc về hai bộ lạc khác nhau, nếu như không cố gắng lợi dụng cơ hội lần thi đấu này, gặp mặt lần nữa sợ rằng phải chờ đến một năm sau.
Bố Uy mỉm cười đón lấy ánh mắt khiêu chiến của Hoàn Nhan Quyến Hi, vừa rồi tỷ thí đến đổ mồ hôi vẫn có thể nhận thấy rõ ràng. Nam nhân thấy hắn đều phải sợ ba phần, nữ hài nhu nhược xinh đẹp này lại muốn tỷ thí với hắn? Hắn đối với nàng có chút hứng thú.
Hoàn Nhan Quyến Hi không để mất thời cơ phóng ánh mắt qua, mặc dù không đủ mê người, nhưng đầy ắp tình nghĩa.
Đôi môi mỏng của Bố Uy vênh thành một đường, đối với sự ái mộ giống như thế này đã tập mãi thành quen, hắn là nam nhân đã được nữ nhân yêu chiều đến hỏng mất rồi. Chỉ có điều lần này người mến mộ hắn không phải là một nữ nhân bình thường, mà là tiểu nữ nhi của gia tộc Hoàn Nhan, đứng ngang hàng với gia tộc Bố Uy. Bố Uy xoay người, ý cười càng đậm, hai tay nắm thật chặt bước về phái sàn đấu.
Hắn không nói gì đã tiếp nhận chiến thư của một nữ nhân đưa ra, một nữ nhân xinh đẹp.
Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi dưới, ánh mắt long lanh, đối với nam nhân tính tình thâm sâu như biển này, nàng nhất định phải có được.
Ngay lúc Hoàn Nhan Quyến Hi bước nhanh chân, chớp mắt đã đuổi kịp Bố Uy, phụ thân Hoàn Nhan Nạp mở ra tôn khẩu (tôn: dành cho những người có địa vị cao), hắn từ trước đến nay chưa từng quản thúc tiểu nữ nhi quá mức, giờ cũng không thể không nhiều lời vài câu, nguyên nhân là tình hình hiện tại đã khác trước. "Quyến Hi!" Giọng Hoàn Nhan Nạp trầm ấm mở lời.
"Phụ thân. Người có gì dặn dò." Hoàn Nhan Quyến Hi nghe phụ thân gọi lập tức xoay người lại.
"Bố Uy là dũng sĩ hạng nhất hạng nhì cả tộc Nữ Chân, lẽ nào con thật sự muốn tỷ thí với hắn sao?" Hoàn Nhan Nạp thay đổi vẻ mặt sủng ái thường ngày, khuôn mặt nghiêm nghị. Theo sự lớn mạnh của tộc Nữ Chân, tất nhiên phải có người đứng ra thống lĩnh, thành lập một quốc gia đồng thời xưng đế. Mà gia tộc Bố La Đa Cách là chướng ngại lớn nhất trên con đường xưng đế của gia tộc Hoàn Nhan, bây giờ thực sự không thích hợp có quá nhiều quan hệ với Bố Uy. Mặc dù hắn nhận ra tình nghĩa của nữ nhi đối với Bố Uy, Bố Uy cũng thực sự đầy đủ ưu tú, xứng với nữ nhi xinh đẹp như hoa của hắn, nhưng bây giờ vẫn như cũ không phải là lúc nói chuyện tình cảm lung tung, nhi nữ hoàng thất, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
"Đúng thế. Con thật sự muốn tỷ thí với hắn." Hoàn Nhan Quyến Hi khom người nói, hai mắt bình tĩnh nhìn chăm chú bãi cát trước mặt, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Hoàn Nhan Nạp lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng về sau liền hiểu, đều tự trách mình mấy năm qua quá phóng túng nữ nhi duy nhất này, mới rèn luyện ra tính cách ngang ngược như vậy. "Được rồi, con đi đi." Chú ý đến Bố Vũ Lạc đang an vị một bên, Hoàn Nhan Nạp không tiện nhiều lời, đành phải thuận theo Hoàn Nhan Quyến Hi.
Gật gật đầu, Hoàn Nhan Quyến Hi sãi bước đi đến sân đấu.
Bố Uy đã đứng ở giữa sân, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Hoàn Nhan Quyến Hi, ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu xuống, trải đều trên thân thể cường tráng như sắt thép của Bố Uy, khiến Hoàn Nhan Quyến Hi có cảm giác nàng đang dần bước đến hạnh phúc của mình, trực giác cho rằng Bố Uy sẽ là người chăm sóc nàng, cho nàng nửa đời sau hạnh phúc. Vậy nên, cho dù là đón lấy ánh mắt càn rỡ đánh giá của Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi lại không ngượng ngùng.
Hoàn Nhan Quyến Hi mặc đoản giáp, miễn trụ, mang mã ngoa oai hùng hiên ngang đứng giữa sân đấu, đối mặt với Bố Uy.
*Đoản giáp: áo giáp; miễn trụ: nón sắt; mã ngoa: giày cưỡi ngựa.
Bố Uy nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén dọa người.
"Chọn vũ khí đi." Giọng nam trầm ấm truyền đến.
"Ta không dùng vũ khí." Hoàn Nhan Quyến Hi dứt khoát trả lời, nàng không phải thật sự muốn tỷ thí với hắn, tin chắc hắn sẽ hiểu.
"Không dùng vũ khí?" Hơi nhíu mày, quan sát Hoàn Nhan Quyến Hi từ trên xuống dưới một lượt tựa như đang đánh giá đối thủ, Bố Uy cười nhạt nói: "Ngươi chắc chắn không dùng vũ khí sao?"
Hoàn Nhan Quyến Hi tham lam nhìn Bố Uy chăm chú, khoảng cách càng gần càng cảm thấy nam nhân này tuấn mỹ vô cùng, khiến người ta không thể rời mắt. "Ta. . . . . . Chắc chắn." Hoàn Nhan Quyến Hi ngây người, lắp bắp trả lời.
Hắn bĩu môi, cười nhạo. "Ngươi không dùng, ta dùng." Nói xong, Bố Uy rút đoản đao bên cạnh, cởi bỏ bao đao, ngân quang lạnh lẽo chói mắt hiện ra.
Hoàn Nhan Quyến Hi không thể tin được trừng mắt, Bố Uy muốn dùng vũ khí tỷ thí với nàng? Lại còn trong tình huống nàng đã quyết định không dùng vũ khí?
Rất xa trên khán đài, Hoàn Nhan Nạp cũng nhìn thấy tình cảnh này, tâm không khỏi chấn động. Tên Bố Uy này muốn làm gì? Nhìn hắn ánh mắt thâm sâu, liền biết người này nhất định không đơn giản, Quyến Hi đúng là thông minh, nhưng lại không đủ nham hiểm, chưa hẳn địch nổi một người như vậy. Nếu hắn đối với Quyến Hi có tình, ngược lại cũng tốt, ngộ nhỡ không có. . . . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét