Trang

31/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 14

    Chương 14. Theo đuổi ái tình (hạ)

 

"Chỉ dựa vào hai chữ này, ta đã có thể hạ lệnh kéo ngươi ra ngoài chém." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói.

Bố Uy xoay người quay lưng với nàng, "Ngươi sẽ không." Sau lưng vết máu thật dài thấm ra từ trong băng gạc, nhìn thấy mà giật mình.

Hoàn Nhan Quyến Hi lại theo thói quen sờ lên vết sẹo trên cổ tay, khi nàng ý thức được động tác của bản thân, liền lập tức buông tay xuống. Đúng, nàng  nhiên không thể chém Bố Uy, câu nói này chỉ có thể nói ra hù dọa người ta thôi. Tạm miễn bàn Bố Uy chỉ là nói năng bất kính, cho dù hắn phạm sai lầm lớn hơn nữa, Đại Kim cũng không có ai dám động đến một cọng tóc của hắn. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, gia tộc Bố La Đa Cách mặc dù chưa xưng đế, nhưng là gia tộc hạng nhất hạng nhì ở nước Đại Kim, có quân đội của chính mình, quân thế lực lượng của bọn họ không thể khinh thường, huống chi, Bố Uy là nhi tử duy nhất của tộc trưởng Bố Vũ Lạc, Bố Vũ Lạc cưng chiều Bố Uy như đối đãi với con ngươi của mình, nếu như dòng độc đinh của hắn có bất kỳ sơ xuất gì, hắn nhất định sẽ liều cả mạng già. Có thể nói, địa vị Bố Uy ở cả Đại Kim cũng không kém so với quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi, bởi vì hắn đảm nhiệm chức vị đông chinh đại tướng quân, ở trong mắt một số người, hắn so với quận chúa càng có quyền lực hơn.

Sau khi trầm mặc một lúc thật lâu, Bố Uy kéo ghế tựa qua ngồi cạnh bên giường, khẽ vuốt lọn tóc của Tàn Hương, kiên quyết nói: "Bất kể thế nào, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ để ngươi mang nàng đi?" Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Ngươi sẽ không." Giọng Bố Uy nhẹ nhàng, dường như sợ dọa đến bộ dáng đang ngủ say.

Câu trả lời của Bố Uy nằm ngoài dự đoán của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng ngẩn người, lại nói: "Nếu ngươi đã biết sẽ không, sao lại nói ra lời ngông cuồng?"

"Ngươi không cho, không có nghĩa là ta sẽ không cướp." Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như cũ.

Hoàn Nhan Quyến Hi siết chặt nắm tay, đã chuẩn bị muốn rút roi ra. Nếu như Bố Uy thật sự dám cướp người trong trướng của nàng, vậy thì đừng trách nàng diễn lại trò cũ.

Bố Uy chỉ đứng thẳng người, không hề quay đầu, nhất thời không tài nào dời đi ánh mắt trên gương mặt mềm yếu của Tàn Hương. Nàng sao lại nhợt nhạt như vậy, khuôn mặt còn trắng hơn giấy khiến Bố Uy lo lắng. "Đêm qua nng ấy phát sốt sao?"

Hoàn Nhan Quyến Hi không hề trả lời.

Bố Uy chỉ liếc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, thấy mặt nàng không chút cảm xúc, liền muốn tự mình vén góc chăn, kiểm tra thương thế của Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi lao đến, kịp thời đè lại góc chăn. che Tàn Hương đang lõa thể lại, sao có thể để Bố Uy nhìn thấy? Tuy nói chỗ hắn vén dưới chân, nhưng về lễ về tình đều không được phép.

Bố Uy nhíu mày, không vén tiếp nữa, chỉ nói: "Vết thương của nàng ấy đã sưng lên rồi?"

"Không liên quan tới ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi ở mạn giường, ngăn cách giữa Bố Uy  Tàn Hương, đề phòng Bố Uy lại kích động tung chăn của Tàn Hương lên.

Biết cứ nói chuyện cùng nàng thêm nữa cũng sẽ không có kết quả, Bố Uy đặt bình sứ đang cầm trong tay lên bàn, "Nếu không muốn nàng ấy chết, cứ mỗi hai canh giờ lau cho nàng một lần." Quẳng lại câu nói xong, Bố Uy quay người muốn đi, đột nhiên, hắn quay đầu lại hướng về Hoàn Nhan Quyến Hi, nói như uy hiếp: "Nếu nàng ấy chết, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Nếu đổi lại là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi nhất định sẽ không nói hai lời ném chiếc bình Bố Uy để lại ra ngoài, ai thèm quan tâm Tàn Hương nàng chết hay sống. Nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi không phải nữ nhân bình thường, nàng mặc dù bực tức, nhưng vẫn còn lý trí. Nàng hết sức rõ ràng, chiếc lọ trên bàn đúng thật có thể cứu mạng Tàn Hương. Các nàng đang đóng doanh trên đỉnh núi Hạ Lan, thuốc thang vô cùng thiếu, hơn nữa mấy trăm dặm xung quanh đều tựa như chỗ không người, một bình thuốc trị thương nhỏ bé này có thể nói là bảo vật vô giá. Đi đến trước bàn cầm lấy bình sứ, Hoàn Nhan Quyến Hi cảm nhận được hơi ấm Bố Uy lưu lại trên bình. Nàng thở dài nhắm mắt lại, siết chặt hết sức.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7