Trang

18/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - chương 3

    Chương 3. Đôi mắt màu băng lam

 

hơi lạnh.

Nàng từ từ hạ thấp người xuống, vùi da thịt từ bộ ngực trở lên đang lộ ra trong không khí vào nước ấm. Một tay vẩy nước, vỗ nhè nhẹ lên người.

Đây là lần đầu tiên nàng đích thân tắm rửa.

Bàn tay mảnh khảnh mềm mại giấu trong nước, mơn trớn bộ ngực đầy đặn, vùng bụng bằng phẳng, đôi chân căng mịn. . . . . . Tàn Hương phát hiện, nàng đối với thân thể chính mình thật xa lạ. Xa lạ đến nỗi, tay của nàng tựa như không phải sờ bản thân mình.

Trước đây nàng chỉ cần ngồi yên trong thùng gỗ, sẽ có một đôi tay nhỏ đưa vào trong thùng, đem thân thể vốn không dơ bẩn của nàng tắm càng thêm trắng sáng mịn màng. Chủ nhân của đôi tay này đương nhiên là thiếp thân cung nữ của Tàn Hương, Bích Xuân.

Nhưng bây giờ không giống vậy, nàng đích thân tắm. Nàng không còn là Công chúa, càng không thể có cung nữ.

Thở dài, Tàn Hương thử vùi toàn bộ đầu vào trong nước. Một lát sau, nàng cảm thấy khó thở; lại qua một hồi, nàng cảm thấy sắp chết đuối rồi. Nếu như chết đi như vậy,  tốt hay không?

Một đôi mắt màu băng lam chợt hiện lên trong đầu nàng. Nếu như cứ vậy chết đi, Quận chúa từ ngoài trở về sẽ phản ứng thế nào đây? Có phải sẽ mắng chửi một cái xác chết làm dơ bẩn trướng của nàng không. . . . . .

Tàn Hương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc dài văng ra ngoài, mang theo một ít nước vẩy ra mặt đất bên ngoài thùng gỗ.

Nàng vẫn không có dũng khí đ chết.

Chết phải cần dũng khí, mặc dù nàng hiện tại trở thành tù binh, thành nô lệ, nàng vẫn muốn sống.

Lúc Hoàn Nhan Quyến Hi lần nữa bước vào trướng, đã là chuyện của hai canh giờ sau đó. Nàng đoán chừng Tàn Hương đã tắm rửa xong, mới đạp gió đêm bước vào doanh trướng.

Ngoài dự đoán, trong trướng không một bóng người.

Nữ nhân kia đâu? Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày, nhất thời đã quên mất tên Tàn Hương. Dù sao các nàng vừa mới quen biết, trong lúc khẩn trương nếu quên cũng là chuyện bình thường.

 

Hoàn Nhan Quyến Hi lướt qua một vòng trong trướng tử không quá lớn, không thấy bóng người. Cuối cùng, nàng đứng ở nơi đặt thùng gỗ, nhìn nước văng tung toé trên đất, một vệt nước kéo dài tới cửa trướng, xem ra Tàn Hương vừa bỏ đi không lâu, hơn nữa là vừa từ trong thùng gỗ bước ra liền rời đi.

Tại sao?

Có chuyện gì khiến nàng vội vàng ra ngoài như vậy?

Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chân, lại xốc lên màn trướng, bước vào bóng đêm.

"Ai vừa đến?" Đôi mắt xinh đẹp của nàng dán lên bó đuốc phía trước, mở miệng lạnh lùng hỏi hộ vệ thủ trướng.

Đại hán thủ ngoài trướng của Quận chúa vội vàng cúi đầu nói: "Chưa từng. . . . . . chưa từng có người ghé qua."

Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng mặt sang, ánh mắt giận dữ lướt qua gương mặt bị gió lạnh kích đỏ của đại hán.

Đúng, ánh mắt của nàng khiến một nam nhân bảy thước sợ hãi.

"Tề ma ma đã đến." Đại hán cuối đầu thấp hết mức, hắn hiểu rõ bản thân ngu xuẩn nhất thời sẽ phải trả giá thế nào.

Lần này đại hán nói thật, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn không thu lại ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng không phải muốn dùng ánh mắt giết chết hắn, mà bởi vì nàng nổi giận rồi.

"Người đâu." Lời này vừa nói ra, từ trong một doanh trướng khác lập tức chạy đến một thủ lĩnh thân mang đại đao. "Quận chúa, có gì phân phó."

"Đưa hắn xuống, năm mươi trượng." Mặc dù Hoàn Nhan Quyến Hi chưa hết bực tức, nhưng ánh mắt đã hòa hoãn rất nhiều.

Thủ lĩnh dùng ánh mắt "không biết lợi hại" liếc nhìn đại hán thủ trướng Quận chúa, liền bảo người lôi hắn xuống.

"Chuyện giống như vậy, không được có thêm lần sau." Hoàn Nhan Quyến Hi nói với thủ lĩnh. Ẩn ý là nếu như lại có thêm thị vệ cả gan dám nói dối với nàng, thủ lĩnh đương nhiên cũng không thể không liên quan, chắc chắn cùng bị trị tội.

Lời Quận chúa lạnh lùng khiến gương mặt thô lỗ của thủ lĩnh hiện ra một tia sợ hãi. Ai lại không sợ vị Quận chúa vẻ ngoài xinh đẹp kinh người, vốn có tài mưu lược, cho dù thống lĩnh toàn quân chinh chiến sa trường cũng chẳng có gì lạ này.

Hoàn Nhan Quyến Hi đảo mắt, hướng thẳng đến phía đông nơi đóng quân, doanh trướng lão ma ma đều đóng ở đây, góc hẻo lánh tầm thường nhất.

Nàng đang suy đoán, rốt cuộc sau khi nàng ra ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tề ma ma thật sự có lá gan lớn như thế dám mang Tàn Hương đi? Nàng ngược lại muốn mở mang kiến thức.

Người dám không để Hoàn Nhan Quyến Hi vào mắt, hết thảy Đại Kim cũng chẳng có mấy người.


Sự tình Tàn Hương dự đoán đã hóa thành hiện thực.

Đột nhiên, một cái đầu thò vào trướng, liền đó một thân hình to béo theo vào.

Tàn Hương thở dài, một mực nín thở nãy giờ cuối cùng cũng bình an tắm xong. Tiếng màn cửa lay động cộng thêm tiếng bước chân nhỏ xíu truyền vào tai nàng. Tàn Hương chỉ mặc mỗi nội y kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng ôm ngoại y trong tay trốn sau thùng gỗ, một đôi mắt to hoảng sợ không dám nhìn lên. Người tới có phải là một nam nhân? Có người nói người phía Bắc đều không nói gì đến lễ nghĩa, nam nhân bước vào trướng nữ nhân là chuyện hết sức bình thường. Nghĩ tới đây, Tàn Hương càng ôm chặt quần áo hơn nữa, vậy mà lại quên trước tiên mặc quần áo tử tế mới là thượng sách.

Tiếng bước chân từ từ đến gần, tâm tư Tàn Hương cũng rối loạn. Tấm lưng sít sao dựa vào thùng gỗ, co vào trong góc, hi vọng trốn như vậy có thể tránh được một kiếp.

Một đôi giày, bắp đùi thô chắc, eo giống như thùng nước, vạt áo màu xanh thẳm, Tàn Hương thuận theo nhìn lên, cuối cùng nhìn thấy gương mặt một mụ già.

Nàng bị tóm rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Tàn Hương nhìn chằm chằm lão ma ma không chớp mắt, trái tim treo cao được buông xuống một nửa. Dù nói thế nào, người đến cuối cùng là nữ nhân. Đúng thật mà, nàng sao lại quên mất, đây là trướng của Quận chúa, dù cho dân gian bên ngoài không nhiều lễ nghi, nam nhân cũng không thể tùy tiện vào trướng của Quận chúa.

Trong lúc Tàn Hương dựa vào suy nghĩ của chính mình lấy lại tinh thần, lão ma ma đã đứng trước mặt nàng một lúc rồi. Nàng không thể không khâm phục chính mình, lúc nào ở đâu, tâm tư cũng đều có thể tùy ý bay thật xa.

Tề ma ma bực tức không nói nên lời, hai tay bắt chéo trước ngực, một bộ dáng vênh váo hung hăng.

Tàn Hương sau khi nhìn kỹ mặt mũi mụ, toàn thân lại căng thẳng. Dấu tay bên trái mặt của nàng, đau đớn cùng nóng rang trên đó là do mụ già trước mặt gây nên. Mụ còn muốn làm gì nữa? Tát nàng một cái còn chê chưa đủ sao, còn muốn đánh cái thứ hai, thứ ba, hay là thật nhiều cái tát.

Tề ma ma không thay đổi tư thế, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng mở miệng: "Đi theo ta!"

Tàn Hương đương nhiên sẽ không nghe theo mụ. Nàng ôm chặt quần áo trong lồng ngực, kiên quyết lắc đầu. Người tốt người xấu nàng há có thể không nhìn ra được. Bà lão này toàn thân mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung ác, đôi mắt kia cực kì giống ánh mắt của con sói đói, vô cùng sắc bén.

Tề ma ma cười khinh khỉnh. Quận chúa quả nhiên vì nữ nhân này răn dạy mình, mình nuốt không trôi cơn giận này. Chìa ra ma trảo kéo tóc Tàn Hương, lôi nàng từ sau thùng gỗ ra ngoài. Mụ vốn định cứ như vậy lôi Tàn Hương đi, không nghĩ đến đi chưa được mấy bước liền không đi được nữa. Mụ quay đầu lại, nhìn thấy tay của nữ nhân Đại Tống này đang nắm chặt mép thùng gỗ, thà chết không buông.

Tề ma ma buông tay, quay lại kéo cánh tay Tàn Hương. Đừng thấy Tàn Hương còn nhỏ thân thể yếu, dùng hết sức bình sinh, cũng có thể chống lại lão ma ma một hồi.

Trận chiến không một tiếng động cứ như vậy bắt đầu.

Tàn Hương chính là không thèm nói chuyện với loại người này. Còn lão ma ma đang suy nghĩ hết tất cả biện pháp nhanh chóng mang nữ nhân này đi, cũng không dư thời gian nói chuyện.

Muốn dùng sức với ta? Sợ là chết đi sống lại một hồi cũng chắc chắn không phải là đối thủ của ta. Lão ma ma cao lớn thô kệch hết ngắt lại véo lên người Tàn Hương, Tàn Hương nhất quyết không buông tay, không còn cách nào, mụ chỉ có thể tách ngón tay nàng ra.

Tàn Hương không chống nổi sức lực của lão ma ma, bất chợt buông tay, khiến lão ma ma thoáng chốc lảo đảo.

Tề ma ma đứng vững lại rồi, liền tiến lên túm lấy cánh tay Tàn Hương,  Tàn Hương không biết lại lấy đâu ra thân thủ nhanh nhẹn, dùng cái gáo bên cạnh múc nửa gáo nước hắt lên người lão ma ma.

Lão ma ma tránh không kịp, bị giội ngay mặt.

Mụ không tài nào hiểu nổi, sức mạnh đánh nhau chênh lệch như vậy, bản thân lại không chiếm được lợi thế.

Tề ma ma nổi giận đùng đùng nắm chặt lấy cổ tay Tàn Hương, lực đạo lớn làm nàng nhất thời ném cái gáo xuống. "Xem ngươi còn có thể dùng chiêu trò gì." Mụ tức giận lôi Tàn Hương đến cửa trướng.

"Chờ một chút!" Tàn Hương hô to, giọng nói run rẩy vì hoảng sợ.

Tề ma ma bất ngờ dừng lại. Mụ tò mò nhìn chăm chăm nữ nhân vốn tưởng bị câm này.

"Cầu xin ngươi để ta mặc quần áo tử tế." Lại mở lời, đã hoàn toàn hèn mọn. Nàng rất sợ lão ma ma từ chối thỉnh cầu của nàng. Nếu như chỉ mặc mỗi nội y ra ngoài, nàng thà chết.

Hừ! Lão ma ma hừ lạnh một tiếng, thuận thế muốn xốc màn trướng lên.

"Cầu xin ngươi!" Tàn Hương quỳ xuống.

Mặt nàng cuối thấp hết mức, muốn nuốt nước mắt xuống bụng, nhưng trong lúc mở miệng không cẩn thận rơi xuống hai giọt.

Nàng vốn cho rằng hai đầu gối của mình chỉ có thể quỳ xuống vì linh vị các đời Tiên đế Đại Tống, không nghĩ đến, hiện tại lại quỳ gối trước mặt một lão ma ma, vì một thỉnh cầu hết sức hèn mọn.

Chốc lát, Tề ma ma buông lỏng tay, vội vàng thấp giọng nói: "Nhanh lên một chút." Là lương tâm mụ trỗi dậy sao? Không thể nào. Tàn Hương rất đẹp, để người ta thấy nàng đang mặc y phục, còn kinh ngạc đến mức rớt quai hàm, thật sự nếu không mặc  ra ngoài, một đám nam nhân nửa tháng không chạm qua nữ nhân chắc chắn ùa lên, không đợi lão ma ma mở miệng, có thể thân thể Tàn Hương đã bị đám người đó giành giật chia năm xẻ bảy rồi.

Lời Quận chúa lạnh lùng vẫn nguyên vẹn trong ký ức Tề ma ma, nếu mụ đã dám bước vào trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi lần nữa, mang theo nữ nhân nàng "mời" đến, chắc chắn bởi vì có người chống lưng, mụ mới dám liều mạng làm chuyện này. Làm như vậy vừa có thể lấy lòng Kim Lăng vương Hoàn Nhan Nghĩa, vừa có thể giải tỏa cơn giận của mình, cớ sao không làm? Nhưng điều kiện tiên quyết là mụ nhất định phải mang người đến nơi an toàn, vì tránh cho vừa ra khỏi doanh trướng, tiểu bạch trong tay đã bị một đám mãnh hổ nuốt mất, mụ đành phải để nữ nô Đại Tống giả câm này ăn mặc tử tế một chút.

Tàn Hương đứng dậy, khoác ngoại y lên, nước mắt không nhịn được rơi trên ống tay áo.

Hung ác trừng mắt nhìn Tàn Hương, không ưa động tác dịu dàng của nàng, Tề ma ma không nhịn được mắng to trong lòng, thật là một nữ nhân làm bộ làm tịch.

Đây là làm bộ làm tịch sao? Tàn Hương nửa đời đều sinh sống trong cung lễ nghi phiền phức, bước đi như thế nào, hành lễ ra sao, nhìn thấy dạng người gì thì nên nói loại câu nào, từ lúc còn nhỏ đã phải học qua. Đến nỗi đánh đàn thêu thùa, ca từ thơ phú, danh mục đòi nàng dùng cả đời học tập. Sự nhã nhặn dịu dàng này, là lộ ra từ trong xương cốt, không phải ai muốn giả bộ, muốn ra vẻ, là giả bộ được, ra vẻ được.


"Quận. . . . . . Quận chúa?" Mấy lão ma ma vừa thấy Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào trướng, chần chừ đứng lên, vừa cung kính vừa nghi hoặc vấn an. Trong lòng mỗi người đều đang đánh trống, sao Quận chúa lại đích thân đến doanh trướng của bọn họ? Chẳng lẽ Quận chúa phát hiện ra gì rồi? Mấy ma ma này sở dĩ chột dạ cả đám, nguyên nhân cũng không phải do Tàn Hương. Nhiều người trong bọn họ đến bây giờ còn không biết Tàn Hương là ai. Đám ma ma này, gian xảo đến nỗi không thể hình dung, hành động cũng không thiếu việc trộm gà bắt chó. Bọn họ ỷ bản thân tuổi tác lớn, "thâm niên" cao, từng đôi mắt chỉ chăm chăm chực chờ, lòng tràn đầy suy nghĩ đến đám châu báu quý hiếm của Đại Tống được chở đến đây. Lần này tạm đóng quân trên núi Hạ Lan, vì cần điều động lượng lớn người đi quản lý tù binh, cho nên đối với việc quản lý tiền bạc châu báu mà nói có phần lơi lỏng, đây chính là cơ hội không thể tốt hơn, thời cơ không thể bỏ lỡ, một đi không trở lại. Ngày thường đám lão ma ma chỉ toàn đấu đá lẫn nhau lần này trái lại rất đồng lòng, chia quân thành mấy đường cùng nhau dùng sức buôn "tài". Trộm hết ra ngoài là chuyện không thể nào, chỉ cần có thể trộm được vài món, cho dù là một hai món báu vật, cũng đã đủ để bọn họ sống hết nửa đời sau. Cả đám đang cẩn thận tỉ mỉ thực hiện từng bước trong kế hoạch, tuy hiện tại còn chưa thuận lợi, có điều thành công sắp tới, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi thông minh hơn người lại cố ý ở thời điểm mấu chốt, xuất hiện bất thình lình trong trướng của bọn họ, sao không khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh khắp người cho được.


Tác giả có lời muốn nói:

Ta viết tốt lắm sao? ? ? Mong ngươi nói thật lòng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7