Trang

18/08/2020

Tàn Mộng Mê Hương - chương 4

    Chương 4. Đừng mà……


    Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn từng gương mặt già nua nhăn nheo, nhíu chặt lông mày. Sao nàng có thể không nhìn ra bụng dạ bọn họ mang đầy mưu mô, nhưng hiện giờ không thích hợp điều tra những việc này. Thế nên Hoàn Nhan quyến Hi lạnh lùng mở miệng.

    "Tề ma ma đâu? Sao chỉ không thấy bóng dáng mụ."

    Mấy lão ma ma lúng túng, vừa định mở miệng thoái thác nói không biết, Hoàn Nhan Quyến Hi hừ nhẹ một tiếng nói, "Vừa rồi, ta xử phạt một hộ vệ thủ trướng, cũng không tính là nhiều, chỉ mới năm mươi trượng. Nguyên nhân là dám nói dối với ta. Thế nào, các ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị bị mộc côn đánh lên người?"

    Mấy lão ma ma "ầm ầm" quỳ xuống, "Tề ma ma đến chỗ Kim Lăng vương, còn lôi theo một nữ nhân Đại Tống." Bọn họ dù ăn gan hùm mật báo cũng không dám lừa gạt Quận chúa, tất cả đều do Tề ma ma lúc gần đi truyền lại, nói là Kim Lăng vương dặn không được nói với Quận chúa mụ đi đâu, vậy nên mới khiến mấy lão ma ma cả gan lừa gạt.

    Lại là nhị ca. Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, trong mấy huynh đệ tỷ muội, kể ra nhị ca Hoàn Nhan Nghĩa... bất tài nhất, ngoại trừ nữ nhân  rượu, không hề hứng thú với thứ gì khác. Lần này phụ thân phái hắn đi theo đại ca Hoàn Nhan Tông Hàn (tác giả: trong lịch sử đúng là có người này, thế nhưng không phải người của hoàng thất, cũng không rõ ràng lắm.) xuất chinh, muốn mượn uy phong đại ca đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thay đổi tâm tính làm việc không đàng hoàng của nhị ca. Nào biết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Hoàn Nhan Quyến Hi thân là nữ bối cũng không khống chế được sự kích động khói lửa chiến tranh mang lại, luôn muốn ra trận giết địch, nhị ca Hoàn Nhan Nghĩa của nàng chẳng những biểu tình lạnh nhạt, lại dửng dưng thờ ơ, giống như Đại Kim giành thắng lợi hay không, không mảy may liên quan đến hắn. Hắn chỉ quan tâm lúc nào thu binh hồi triều, mấy phòng thiếp mới nạp vẫn còn đang ngày đêm đợi hắn kìa.

 

  "Cách thời gian nhổ doanh không xa, nếu như không muốn dùng thân thể đi lấp hằng ha sa số hố lớn trên núi Hạ Lan, thì nên thật thà một chút." Nói vài câu đầy ý cảnh cáo, ngay sau khi Hoàn Nhan Quyến Hi rời trướng, bắt đầu phát huy tác dụng.

    Còn muốn làm tiếp sao? Đây là nghi vấn trong lòng đám ma ma, nếu để Hoàn Nhan Quận chúa phát hiện, chắc hẳn bọn họ sẽ chết tại đây.

    Nhưng đống châu báu thật quá mê người, người vì tiền tài mà chết, bọn họ vẫn quyết định dốc lòng ra tay.

    Hoàn Nhan Nghĩa chỉ dán mắt nhìn Tàn Hương, liền nhìn trọn một nén hương. Vật này chỉ có trên trời, trần gian thử hỏi mấy hồi được xem!

    Hắn nghênh ngang đến gần Tàn Hương, một đôi mắt dấy lên dục vọng, đồng tử màu lam càn rỡ chớp động. Đột nhiên, Tàn Hương bị bắt lại, liên tiếp dấu hôn rơi trên má hồng của nàng, môi anh đào, thuận theo gáy hướng xuống phía dưới thăm dò.

    "Đừng mà. . . . . ." Nàng yếu ớt la lên, đã bị dọa đến không còn chút sức chống cự, chỉ thừa lại nước mắt.

    Nàng không thể bị hắn chiếm lấy thân thể, nàng không muốn. Nhưng nàng đẩy không nổi hắn, hắn giống như con cóc ghẻ dính chặt lên người nàng, làm cho nàng không thể động đậy.

    Chát ──

    Tàn Hương vung tay đánh lên gương mặt đỏ rực của Hoàn Nhan Nghĩa. Nàng muốn chọc giận hắn, hi vọng hắn có thể tức giận, một chưởng đánh chết nàng!

    Ánh mắt đục ngầu của Hoàn Nhan Nghĩa trở nên phức tạp.

    Nữ nhân này dám đánh hắn?

    "Ta rất thích." Sau đó là một trận cười lớn, hắn không thích ra chiến trường giết địch, nhưng ham thích thuần hóa nữ nhân nóng nảy. Nói cách khác, hành động này của Tàn Hương vừa khéo hợp sở thích của hắn.

    Tại sao không phải như nàng mong muốn? Thân hình tráng kiện của Hoàn Nhan Nghĩa hoàn toàn thừa sức một chưởng đánh chết nàng, sao hắn không làm vậy? Hắn đánh nàng đi! Trong mắt hắn chẳng những không có lửa giận, trái lại càng gian ác, ôm thắt lưng Tàn Hương ném lên giường.

    Xem ra cuộc sống sau này sẽ không còn quá cô quạnh, trước lúc hồi triều, hắn lại có thể chơi đùa. Hoàn Nhan Nghĩa cởi bỏ y phục nửa thân trên.


    Tề ma ma đang chơi đùa mấy món châu báu Kim Lăng vương Hoàn Nhan Nghĩa ban cho trong tay, thật vui mừng đi về phía trướng của mình, đắc ý vênh váo ngay cả đường cũng không nhìn, đương nhiên cũng không thấy cách đó gần mười thước, trong đôi mắt lam lạnh lẽo của Hoàn Nhan Quyến Hi bắn ra lửa giận muốn giết người.

    Đúng là mỉa mai, vốn còn tưởng rằng vùng trời của bản thân được nàng thống trị tốt thế nào, hiện giờ xem ra, bất quá cũng chỉ đến vậy. Ma ma chuyên hầu hạ nàng giờ khắc này đang cầm ban thưởng của chủ nhân khác vui mừng khôn xiết, nàng luôn miệng nói rõ đó là nữ nhân nàng "mời" đến, vậy mà có kẻ dám không chút kiêng dè cầm Tàn Hương đi giao dịch.

    Hoàn Nhan Quyến Hi gật , tốt lắm. Đổi lại việc này cho nàng một lời nhắc nhở, nàng đối đãi với mấy mụ già này quá tốt rồi, tốt đến mức khiến cho bọn họ có thể trắng trợn không kiêng dè, có thể muốn làm gì thì làm, có thể đem lời của nàng quẳng ngoài tai.

    Tốt lắm.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ tức giận, nàng nắm chặt roi ngựa, sắc mặt xanh đen.

    Roi ngựa? Tề ma ma sửng sốt một chút. Mụ vừa đi đường vừa chơi đùa bảo bối trong tay, đột nhiên nhìn thấy một cái roi ngựa thật dài buông xuống mặt đất, đương nhiên, phía sau roi ngựa là một đôi chân thon dài. "Ai dám cản lão nương. . . . . ." Lời mới nói một nửa, còn lại đều mắc ở cuống họng phun không ra.

    Đôi giày này, nhìn rất quen mắt; quần cưỡi ngựa bó sát người, nhìn càng quen mắt. Trán Tề ma ma không ngừng đổ mồ hôi lạnh, đến cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có, chỉ cần mắt mụ không bị mù, liền nhìn ra là ai đang đứng trước mặt mụ.

    Hoàn Nhan Quyến Hi hít vào một hơi, mãnh liệt nâng tay vung một roi.

    Chát ──

    Roi da không nghiêng không lệch rơi đúng bên trái gương mặt vừa thô ráp lại sần sùi của Tề ma ma, tức thì rách toác ra một vết máu dài đầm đìa, nồng đặc chảy xuống.    

    "A! Quận chúa tha mạng , Quận chúa. . . . . ." Một người gần năm mươi tuổi, quỳ trên đất mặt đầy nước mắt nước mũi xin tha, không cần biết diện mạo thuần nô tài này khó coi thế nào trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi.

    Hoàn Nhan Quyến Hi hừ lạnh, thu roi lại.

    "Trói lại." Hai chữ ngắn gọn vừa nói ra, mấy cận vệ bên cạnh cùng nhau quây lại, đè Tề ma ma đang khóc lóc thảm thiết xuống đất, không chút lưu tình trói lại như đòn bánh tét.

    Hoàn Nhan quyến Hi bình ổn lửa giận trong lòng rồi, bước về doanh trướng không xa phía trước. Doanh trướng này chính là của nhị ca nàng, Hoàn Nhan Nghĩa.

    Đối với lão nữ nhân khóc cũng không khóc nổi, gọi cũng không lên tiếng phía sau, chờ nàng rảnh rỗi lại trừng phạt.


    "Nhị ca." Ngoài trướng vang lên giọng nói thanh thúy của Hoàn Nhan Quyến Hi, đợi vài khắc, nàng vén màn trướng bước vào.

    Giọng của ai? Hoàn Nhan Nghĩa nhanh chóng kéo lên quần ngoài đã cởi ra một nửa, xoay người nhìn cửa trướng, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng của tiểu muội, sao không thấy ai bước vào? Trước giờ nàng muốn vào đâu liền bước vào đó, không hề có thói quen đợi người khác đồng ý.

    Hoàn Nhan Quyến Hi vừa bước vào trướng, đã bị mùi rượu tràn ngập không khí xông đến thở không nổi, còn chưa uống rượu, ngược lại muốn say rồi.

    Nàng thở dài nhìn về phía giường. Đúng như dự đoán, người nàng muốn gặp thật sự ở đây, chỉ có điều một người rụt rè ở trên giường giống hệt một lệ nhân, người còn lại đứng ở dưới giường, rõ ràng không cao hứng việc đột nhiên bị quấy rối.

    Xem ra nàng đến còn chưa quá muộn. Thấy quần áo trên người Tàn Hương còn khá lành lặn, Hoàn Nhan Quyến Hi lại có một tia mừng thầm, nhưng nàng không có quá nhiều thời gian để làm rõ cảm giác này, Hoàn Nhan Nghĩa bước đến bên cạnh nàng.

    Sau khi liếc mắt ý tứ sâu xa nhìn hắn, Hoàn Nhan Quyến Hi tự ý lướt qua, ngồi lên ghế da hổ giữa trướng. Hoàn Nhan Nghĩa lắc trái lắc phải đi theo sau nàng, ngồi lên ghế bên cạnh.

    Phút chốc, Hoàn Nhan Quyến Hi xoay người, phá vỡ yên lặng.

    "Nhị ca ──" một đôi mắt to màu thủy lam nhìn hắn, thanh âm của nàng kéo dài tỏ ra dịu dàng.

    Lúc nhỏ, gia tộc Hoàn Nhan  bộ lạc Nữ Chân còn chưa phải hùng mạnh nhất, tiểu Quyến Hi mỗi lần bị nam hài tộc khác bắt nạt, sẽ giương mắt to như vậy, dùng ngữ điệu như vậy chạy đến bên cạnh hắn, gọi nhị ca. Không cần nàng nói thêm gì, Hoàn Nhan Nghĩa liền biết nàng bị ức hiếp. Năm người ca ca, ai nấy đều không ngớt cưng chiều Quyến Hi, mà yêu thương nàng nhất, vẫn là nhị ca Hoàn Nhan Nghĩa. Có thể những ca ca khác sẽ an ủi nàng vài câu, chưa kể chơi đùa cùng nàng, còn Hoàn Nhan Nghĩa nếu như biết muội muội bảo bối của hắn bị ức hiếp, nhất định tìm người ta báo thù mới coi như xong. Đến nay vẫn có thể thấy rõ trên cánh tay hắn có một vết sẹo dài, chính là khi đó vì tiểu Quyến Hi mà cãi nhau, không cẩn thận để đao chém bị thương lưu lại .

    Sau khi Hoàn Nhan Quyến Hi lớn lên, gia tộc Hoàn Nhan trở nên hùng mạnh, hùng mạnh đến mức đủ để xưng vương xưng đế, đương nhiên sẽ không có người dám bắt nạt nàng nữa. Theo thời gian trôi đi, nàng cũng không còn là tiểu hài tử động một chút là tìm ca ca cáo trạng, mà đã trưởng thành là một thiếu nữ lạnh lùng, tự cao.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đang là thiếu nữ trưởng thành lại dùng loại ngữ khí này gọi nhị ca, mục đích cũng chỉ có một, hi vọng dùng ký ức tuổi thơ tốt đẹp, khẩn cầu nhị ca có thể buông bỏ chén rượu.

    Gia tộc Hoàn Nhan hùng mạnh, mọi người thấy rõ như ban ngày, nhưng nhị ca từ thời điểm nào bắt đầu ham thích uống rượu, mấy huynh đệ lại đều không thể nói rõ. Dường như đến lúc bọn họ đưa ánh mắt nhìn lại Hoàn Nhan Nghĩa, hắn cũng đã biến thành bộ dng này.

    Giống như hiện tại, Hoàn Nhan Nghĩa ngồi trên ghế không ngừng lắc lư qua lại, cồn rượu đã ngấm sâu vào thần kinh hắn, làm cả người mê man.

    Bàn tay mềm mại của Hoàn Nhan Quyến Hi nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của Hoàn Nhan Nghĩa, hy vọng có thể giúp hắn tìm được chút cảm giác thăng bằng, nhưng mà vô dụng, Hoàn Nhan Nghĩa cứ như một con lật đật, nghiêng trước ngã sau.

    Ai! Nàng thở một hơi dài.

    "Nhị ca, sao người lại không thể nghe lời muội khuyên một lần." Không ai hi vọng người thân của mình biến thành bộ dng này. Nàng tin tưởng bản tính nhị ca nàng rất tốt, chỉ là bị thứ rượu độc này làm hại.

    Hoàn Nhan Nghĩa liếc nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, không vui nói: "Ta như vậy không tốt sao." Hắn rút tay bị Hoàn Nhan Quyến Hi cầm về.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi. Nhị ca thay đổi rồi, trước giờ hắn không nói chuyện với nàng bằng vẻ mặt nghiêm khắc như vậy .

    Rượu đúng là thứ tốt!

    "Muộn thế này, có việc?" Ánh mắt Hoàn Nhan Nghĩa phóng tới phóng lui trên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi cùng Tàn Hương, ý tứ rõ ràng muốn đuổi khách. Hắn cũng không phải không còn thương yêu tiểu muội, mà có vài thứ một khi thay đổi, sẽ không thể quay lại được, hắn bây giờ giống một khúc gỗ mục nát, chỉ có thể mặc cho nó tiếp tục mục nát.

    Nhị ca từ khi nào nát rượu, nàng không biết, nhị ca từ khi nào biến thành hết thuốc chữa như vậy, nàng vẫn không biết!

    Nàng thân làm muội muội quả thực vô cùng thất bại.

    Hoàn Nhan Quyến Hi bất lực nghĩ thầm.

    Tàn Hương thổn thức nhìn về phía trước, lòng tràn đầy kỳ vọng Quận chúa đến là để cứu nàng .

    Nhưng nàng ấy gọi hắn là nhị ca, nàng ấy còn nắm tay hắn. Hi vọng của Tàn Hương từng chút từng chút tiêu tan.

    Chẳng lẽ nàng ấy cho nàng tắm rửa, chính là vì chuẩn bị để hắn chơi đùa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7