Trang

28/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 30

 Chương 30. Bêu danh hồ ly tinh hại nước hại dân


Sắc mặt Bố Uy lập tức thay đổi, càng thêm khó coi, "Ta sẽ khiến ngươi chịu trách nhiệm vì câu nói này!" Nói xong quay đầu bỏ đi.

Hoàn Nhan Quyến Hi bỏ lại Tàn Hương một mình bước ra ngoài vườn, ngửa mặt nhìn lên trời, nuốt nước mắt vào lòng.

Tàn Hương ở trong phòng khóc thành lệ nhân.


Mười ngày thoáng chốc trôi qua, vẫn xem như yên bình. Hoàn Nhan Quyến Hi luôn vui vẻ hạnh phúc ở trong phủ ngâm thơ vẽ tranh cùng Tàn Hương.

Các nàng vừa khéo đang trong thời kỳ yêu đương tha thiết, muốn ở cạnh nhau thời thời khắc khắc.

"Nàng không bận gì sao? Trước đây lúc nào cũng thấy nàng đi đi về về ." Tàn Hương ngồi trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, "Đó là vì chưa yêu nàng, cho nên thời gian của ta đều dành hết cho Đại Kim, hiện giờ thời gian của ta, người của ta, lòng ta, đều thuộc về nàng rồi."

"Nhưng ta không muốn nàng chậm trễ chính sự, bị bêu danh là hồ ly tinh hại nước hại dân." Tàn Hương là người vô cùng sáng suốt.

"Sao nói vậy được? Ta chỉ là Quận chúa, lại không phải Hoàng thái tử, có đại ca hao tâm là đủ rồi, ta chỉ là hàng nữ lưu, chỉ có thể nói là hỗ trợ, không làm được đại nghiệp gì."

Trên mặt Tàn Hương lộ ra nụ cười. "Cũng không thể nói như vậy, mọi thứ đều không có giới hạn, có lúc ngươi không muốn thành đại nghiệp, nhưng thời thế buộc ngươi phải thành đại nghiệp, ta nghĩ ngươi hẳn từng nghe danh Võ Mị Nương rồi chứ?"

Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày. "Bà ta là ai?"

"Đó chính là Võ Tắc Thiên đó, Hoàng hậu của Đường Cao Tông, Thái hậu của Đường Trung Tông và là Hoàng thái hậu của Đường Duệ Tông, sau khi tự lập làm Võ Chu Hoàng đế, đổi quốc hiệu "Đường" thành "Chu", đóng đô ở Lạc Dương, còn gọi là "Thần đô". Tắc Thiên và Mị nương, hai cái tên này ta đều rất thích. Tắc Thiên khí thế, hào phóng, cao quý, duy ngã độc tôn*, còn tiểu nữ nhân Mị Nương, xinh đẹp, nũng nịu, thơ ngây, lãng mạn, một nữ nhân cả người đủ cả âm dương, cương nhu, làm được chuyện ngàn năm có một."

*Thiên thượng thiên hạ, duy ngã đôc tôn: một câu trong kinh Phật, nghĩa là khắp cả đất trời, chỉ ta tôn quý.

Hoàn Nhan Quyến Hi dịu dàng nói: "Nữ nhân này quả thật đáng gờm!"

Tàn Hương từ trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi dậy, "Thời cuộc buộc Vũ Mị Nương lập ra một thiên hạ mới, chính là điều ta muốn nói, nếu bà ta có thể, nàng cũng có thể." Ánh mắt Tàn Hương thần thái sáng ngời nhìn chăm chú Hoàn Nhan Quyến Hi.

"Đó là soán quyền. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu hướng về cửa sổ, nàng hiểu rõ ý tứ của Tàn Hương, trở thành kẻ thống trị Đại Kim? Chuyện này Hoàn Nhan Quyến Hi xưa nay chưa từng nghĩ đến.

Tàn Hương dùng tay nhỏ nhẹ nhàng xoay đầu của Hoàn Nhan Quyến Hi qua, "Sao vậy? Lời ta nói quá kinh khủng, dọa nàng sợ sao? Thật ra ta cũng không muốn bảo nàng làm gì hết, chỉ là lời của nàng khiến ta bất chợt muốn nói cho nàng biết, nữ nhân cũng làm được." Tàn Hương nói: "Lão sư của ta từng nói với ta: Người có tài trị quốc ngoài lòng dạ khoan dung, thêm cả trí tuệ, còn phải biết thuật dùng người, ta thấy trên người nàng đều có."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng giang sơn là của nhà chúng ta, ai làm cũng như nhau thôi? Ta. . . . . . Vẫn không nghĩ đến vấn đề này đâu!"

Tàn Hương mím môi không nói.


Phủ Hoàn Nhan Nghĩa. Nội viện của Thất phu nhân Bích Xuân

"Ma ma gần đây vẫn khỏe chứ?" Bích Xuân cười khẽ, nhấc bút viết lên tờ giấy tuyên thành, vẫn chưa ngẩng đầu.

"Nhờ phúc Thất phu nhân, vẫn khỏe, vẫn khỏe." Tề ma ma co rúm đứng một bên, tuy rằng Bích Xuân mới đến phủ thượng không lâu, nhưng Tề ma ma cũng đã nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến Thất phu nhân, đều nói Thất phu nhân ghê gớm, nhưng ghê gớm thế nào còn chưa biết được.

Hôm nay là lần đầu so chiêu.

Bích Xuân chuyên tâm viết, hồi lâu, nàng cầm lấy kiệt tác của mình ngắm nhìn tỉ mỉ, chậm rãi mở miệng: "Thế nào, ma ma?" Bích Xuân cầm quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy.

"Thất phu nhân viết đẹp lắm." Tề ma ma nịnh nọt nói.

"Đẹp chỗ nào?" Bích Xuân quay đầu, chăm chú nhìn Tề ma ma, sắc mặt nghiêm túc.

"Chuyện này. . . . . ." Tề ma ma nhất thời nghẹn lời.

Nhưng Bích Xuân lại nở nụ cười. "Đọc cho ta nghe đi."

"A ——" Tề ma ma đâu có biết chữ?

"Không biết đúng không?" Xem ra Bích Xuân đã sớm lường trước, có ý làm khó thôi.

Có cơn gió từ cửa sổ thổi đến, nhẹ nhàng lay động sợi dây trên trán Bích Xuân, chỉ nghe Bích Xuân dùng giọng nói rất êm tai nói: "Mấy chữ này viết là: Người, Kim, là, chó."

Tề ma ma lập tức trợn tròn mắt, Bích Xuân sao dám viết chữ như vậy, nói lời như vậy? Nàng sao lại dám? Nếu bị người nhà Hoàn Nhan nghe thấy, cũng không chỉ đơn giản rơi đầu là xong.

Bích Xuân nở nụ cười quyến rũ, bàn tay nhỏ khẽ động, sột soạt, tờ giấy tuyên thành trong tay viết người Kim là chó nát vụn, chết không đối chứng. "Ta chưa từng nói gì cả." Bích Xuân quay đầu đối diện Tề ma ma, trên mặt Tề ma ma có một vết sẹo nhìn thấy mà hoảng.

Tề ma ma nhìn hành vi quỷ dị của Bích Xuân, trong lòng nổi lên một trận bất an. Nữ nhân này không dễ đối phó!

Bích Xuân cầm quạt lông ngồi bên kháng*, nhấp một ngụm trà, "Thật ra trên đời này có thể có rất nhiều thứ chết không đối chứng, ví như tờ giấy vừa rồi, lại ví như, bảo bối mang đến từ Đại Tống. . . . . ."

*Kháng: giường xây bằng gạch hoặc đắp bằng đất ở dưới có bếp lửa để sưởi ấm, thường thấy ở miền bắc Trung Quốc.

Vừa nghe mấy lời này, Tề ma ma lập tức quỳ phịch xuống đất. "Thất phu nhân tha mạng, Thất phu nhân tha mạng."

Bích Xuân giả vờ tròn mắt lúng túng: "Tề ma ma đang làm gì vậy? Tha mạng gì chứ?"

"Ta sẵn lòng vì Thất phu nhân làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu xin Thất phu nhân cho con đường sống, ta thật sự không nên trộm mấy thứ đó, nô tài đáng chết!"

Hóa ra Tề ma ma thừa dịp lau chùi bảo vật cướp được từ Đại Tống ở Yên Vân Thập Lục châu trộm cắp vài món. Nếu hành vi của mụ bị phát hiện, luận tội phải chém. Tề ma ma vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết sao Bích Xuân lại biết.

Bích Xuân thở dài một hơi, tựa hồ hết sức vô tội chân thành nói: "Thật ra, ta cũng không biết ngươi lấy bảo bối, nhưng ta chỉ vừa mở miệng, còn chưa nói gì ngươi đã lập tức thừa nhận. . . . . ."

Tề ma ma thật sự hận chết bản thân.

Hóa ra Bích Xuân chỉ đang gạ hỏi!

Ánh mắt Tề ma ma sáng lên: "Vậy giờ ta nói ta chưa từng trộm, người cũng không có chứng cứ phải không!"

Bích Xuân ngắm nhìn quạt lông trong tay mình, "Ta đúng là không có chứng cứ, thế nhưng ta có thể tìm được chứng cứ."

Đúng là lấy trứng chọi đá, Tề ma ma biết mình bị Bích Xuân nắm thóp."Thất phu nhân muốn lão nô làm chuyện gì, xin cứ việc phân phó." Tề ma ma cúi đầu nhận mệnh nói.

Bích Xuân cũng không vội vào chuyện chính, khóe miệng giật giật, "Ma ma, chẳng lẽ ngươi không hận Hoàn Nhan Quyến Hi sao?"

"Lão nô không dám." Tề ma ma nói chuyện không thể không thận trọng dè dặt.

Bích Xuân ngẩng đầu lên, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào phòng, mạ lên gương mặt Bích Xuân một tầng màu cam nhàn nhạt. "Mặt ngươi bị ả quất thêm một vết sẹo, khiến ngươi chịu nỗi đau thể xác, vậy mà ngươi không hận ả? Đổi lại là ta ấy mà, nhất định hận ả đến chết!"

"Mạng của lão nô đều thuộc về Quận chúa, nàng muốn xử thế nào cũng được."

Bích Xuân từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Tề ma ma, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mụ, mèo khóc chuột giả từ bi trìu mến nhìn Tề ma ma, thở dài, lắc đầu nói: "Ả tàn nhẫn thật đó! Quả nhiên không niệm tình nghĩa ngươi hầu hạ ả nhiều năm, nhưng ngươi lại vẫn thề sống chết tận hiến cho , ngươi thật ngốc."

Tuy chuyện Tề ma ma trộm cắp là sự thật, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tề ma ma được Tàn Hương cảm hóa đã không còn ác tâm nữa. Nhìn Bích Xuân làm bộ làm tịch mụ thật sự rất gai mắt.

"Thất phu nhân có chuyện gì mời nói thẳng." Tề ma ma nói.

"Không có chuyện gì." Bích Xuân mỉm cười. "Ngươi đi đi."

Tề ma ma lại lần nữa vô cùng kinh ngạc.

Bích Xuân trở lại chỗ ngồi của mình, nói một câu then chốt: "Đợi lúc nào ta cần sẽ lại tìm ngươi, người đâu."

Một gã nam bộc cung kính bưng một mâm được phủ vải điều đến trước mặt Bích Xuân, "Đặt xuống đi." Bích Xuân phân phó.

Bích Xuân kéo tấm vải điều xuống, mấy nén bạc lớn lấp lánh hiện ra.

"Cái này tặng cho ma ma, lấy đi."

"Chuyện này. . . . . . Lão nô sao dám lấy? Không dám không dám!" Tề ma ma liên tục từ chối, đây không phải giả bộ nhún nhường, mà mụ thật sự không dám cầm tiền của Bích Xuân, lại còn nhiều như vậy.

Bích Xuân cười khẽ, "Sau này ma ma ở trước mặt Xuân không cần tự xưng là lão nô nữa, ta với Hoàn Nhan Quyến Hi không giống nhau, ta từ Đại Tống đến, Đại Kim có thể thu nhận giúp đỡ, ta đương nhiên là vô cùng cảm kích, ta cũng không nên trở thành một chủ nhân xấu xa làm trời làm đất, ha ha. . . . . ." Dứt lời, nàng nhặt một quả bồ đào tím mọng trong mâm đựng trái cây bỏ vào miệng, ân, chua quá! Chỉ nghe ầm một tiếng, Bích Xuân hất đĩa trái cây xuống đất, hoa quả văng lung tung, cao giọng kêu gào: "Ai làm? Muốn chua chết ta à? !"

Mấy ả nữ bộc khẩn trương chạy đến dập đầu lia lịa, mang đĩa trái cây đi, rất nhanh đổi một đĩa mới.

Đây chính là cái Bích Xuân gọi là "sẽ không làm mưa làm gió"? Càng là người trước đây làm hạ nhân, sau khi làm chủ nhân thì sẽ càng làm mưa làm gió.

"Lão nô thật sự không thể lấy." Tề ma ma khước từ.

Bích Xuân bất chợt liếc xéo, "Nếu ngươi không lấy, ngươi cũng đừng mong ra khỏi gian phòng này."


Đứng bên hồ, Tàn Hương ngồi xổm người vuốt ve bóng dáng nàng phản chiếu trong nước, lá sen trên mặt hồ đong đưa theo gió. Tàn Hương không nhịn được nói: Trì thượng bích đài tam tứ điểm, diệp để hoàng ly nhất lưỡng thanh, nhật thường phi nhứ khinh*.

*Lởn vởn rêu trôi trên nước biếc

Véo von dưới lá giọng hoàng oanh

Lơ thơ liễu buông mành

(Trích trong bài thơ Phá Trận Tử - Án Thù)

"Nàng đang trách ta." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

"Hả?" Đôi mắt tinh lanh đáng yêu của Tàn Hương chớp chớp, "Sao nói vậy?"

"Tòa nhà này nào có cây cao, càng không có chim hoàng oanh, nàng đây không phải đang trách ta không dành cho nàng nơi ở tốt nhất sao!"

"Nói bậy." Tàn Hương làm nũng nói, "Có thể ở cùng nàng đã là chuyện hạnh phúc nhất, trừ nàng ra, ta không cần gì cả."

Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý trêu Tàn Hương. Nàng cuối đầu nhấm nháp đôi môi Tàn Hương, bấy giờ đang là buổi chiều tà ấm áp ——

"Các ngươi đang làm gì đó!" Giọng nữ gay gắt xé toang không khí ấm áp. Trước đó là một tràng bước chân hỗn loạn, Tàn Hương còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nóng rát đã nện chan chát lên mặt nàng.

Tàn Hương ôm khuôn mt nóng rát, nhìn thấy một đám lão ma ma đứng trước mặt nàng, Khâm Nhân Hoàng hậu đang nổi giận đùng đùng đứng trước cửa.

"Còn không đứng lên, ả tiện nhân nhà ngươi!" Khâm Nhân Hoàng hậu chỉ vào Tàn Hương chửi mắng, hoàn toàn mất hết phong phạm bậc mẫu nghi thiên hạ.

Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng vuốt ve gò má Tàn Hương, "Đánh đau lắm hả?"

"Các ngươi. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nổi giận đùng đùng, nhấc chân hai lần lập tức đá mấy lão ma ma ngã lăn ra đất, quay đầu nhìn Khâm Nhân đứng trước cửa, tức giận nói không nên lời. Hoàn Nhan Quyến Hi trong lòng giận dữ nghĩ: Xem ra ả nữ nhân Khâm Nhân này không muốn làm Hoàng hậu nữa rồi.

Khâm Nhân cũng không biết trúng tà ở đâu, chẳng lẽ vẫn không nhìn thấy mặt Hoàn Nhan Quyến Hi xanh mét?

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 29

Chương 29. Hành động ái muội, ngôn ngữ mê hoặc.


Nhưng hiện tại Nặc Nhã không thể lo nhiều như vậy, đố kị như con sâu to lớn chiếm lấy toàn bộ nội tâm. Nặc Nhã nói thẳng: "Quận chúa, thứ cho ta nói thẳng, lúc người ở Yên Vân Thập Lục châu nhất cử nhất động cũng đã tổn hại hình tượng của người, người lại tiếp tục như vậy, sợ rằng sau này người rất khó để người ta tín phục."

Không đợi Hoàn Nhan Quyến Hi nói, Tàn Hương mỉm cười mở miệng. Giọng nói không lớn, nhưng rất có khí phách.

"Nô tài tốt trong lòng chỉ có một chủ nhân, hơn nữa tôn kính chủ nhân như trời, bất luận nàng làm gì đều đúng. Nặc Nhã, theo ta được biết, ngươi hầu hạ Quyến Hi nhiều năm, tuy nói chủ tớ, nhưng cũng như tỷ muội tình thâm, chuyện của Quyến Hi và ta, ngươi không nói thì ai biết được? Người khác đã không biết, sao có thể tổn hại đến hình tượng của Quận chúa chứ? Còn nữa, Nặc Nhã, nếu như nói Hoàn Nhan Quyến Hi lấy thân phận Quận chúa hầu hạ ta, đương nhiên không thích hợp, nhưng có lẽ ngươi không biết, chúng ta là tình nhân, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, giữa hai chúng ta không có Quận chúa hay Công chúa, cho nên nàng đối với ta như thế nào cũng không quá đáng, ta đối với nàng thế nào cũng không có gì lạ. Bây giờ ngươi hiểu rõ chưa?"

Một phen lời nói của Tàn Hương cho Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác mới mẻ, cũng khiến Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn với cặp mắt khác xưa, hóa ra miệng lưỡi của Tàn Hương cũng khá lắm!

Xem ra, tri thức chính là sức mạnh mà! Tàn Hương đọc nhiều thi thư đầu óc không ai địch nổi.

Nặc Nhã quỳ trên mặt đất, dùng dư quang liếc thấy vẻ mặt Tàn Hương tỏ ra hờ hững, hung ác nhìn chằm chằm gương mặt như hoa của Tàn Hương, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn gì để nói.

Tàn Hương cố ý không nhìn vẻ mặt độc ác oán giận của Nặc Nhã, lại vô tình thấy giày của Nặc Nhã dính đất đen. Tàn Hương cau mày. Nặc Nhã hầu hạ Hoàn Nhan Quyến Hi, bình thường phạm vi hoạt động rất nhỏ, bất luận là trong phòng hay bên ngoài, đều không có chỗ nào có thể dính đất, đất này từ đâu mà ra?

Hoàn Nhan Quyến Hi ném cho Nặc Nhã một ánh mắt nói: "Người thông minh đều biết an phận, cũng biết việc gì nên nói việc gì không nên nói. Ngươi lui xuống đi." Nếu như không phải nể tình Nặc Nhã hầu hạ mình nhiều năm, dựa theo tính khí của Hoàn Nhan Quyến Hi hẳn sẽ trục xuất Nặc Nhã khỏi phủ Quận chúa. Một ả nha đầu còn quản đến chuyện của chủ nhân, đây không phải đang tự tìm đường chết sao?

Có trách thì chỉ trách Nặc Nhã quá yêu Quyến Hi, mới có thể nói năng không suy nghĩ.


Phủ thượng của Hoàn Nhan Nghĩa

Căn nhà nhỏ phía sau Trì Nhiên điện ──

Bích Xuân, thiếp thân thị nữ của Tàn Hương đang đứng trên mảnh đất đen trống trải mọc đầy cỏ dại, phía trước mặt nàng là một gian nhà đổ nát.

Bích Xuân trang điểm rất yêu diễm, không hề hòa hợp với ảnh tượng xung quanh.

Để tránh tai mắt của người khác, Bích Xuân thậm chí không mang bất kì cung nữ nào đến.

Bầu trời đêm đầy sao, điểm trang thế giới đến mức khó bề phân biệt. Dưới ánh trăng dịu dàng, Bích Xuân âm thầm vẽ nên mưu đồ vĩ đại trong lòng.

Không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ đến. Nàng, Bích Xuân, chỉ muốn làm những việc người khác không làm được. Âm thầm nhếch khóe miệng, Bích Xuân lạnh lùng cười.

Gió lạnh từ cành cây lướt qua, lưu lại âm thanh quỷ dị.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân rõ ràng, mặc dù người đến cố ý không để mình phát ra tiếng động, nhưng đang là ban đêm tĩnh mịch, một chiếc lá cây lay động cũng bị người ta nghe thấy, huống hồ là bước chân?

"Thất phu nhân. . . . . ." Một giọng nữ trầm thấp vang lên sau lưng. Bích Xuân là lão bà thứ bảy Hoàn Nhan Nghĩa nạp vào.

Bích Xuân không cần quay đầu cũng biết người đến là ai."Nghe giọng của ngươi tựa hồ không vui vẻ gì nhỉ."

"Dạ. Hôm nay Quận chúa lại đối tốt với ả tiện nhân kia!"

Vừa nghe Tàn Hương bị gọi là "tiện nhân", tay Bích Xuân không khỏi siết chặt. Ánh mắt nàng hơi khó chịu, ả tiểu nô bộc đang quỳ phía sau này dựa vào cái gì dám gọi nữ nhân nàng tôn sùng như thần tiên là tiện nhân? Ai là tiện nhân? Tất cả người Đại Kim đều là tiện nhân, kẻ đê tiện nhất chính là Hoàn Nhan Quyến Hi!

Bích Xuân cười nhạt, áp chế lửa giận. "Nặc Nhã, ngươi cứ làm theo lời ta bảo, nhất định sẽ có được Quyến Hi, ít nhất cũng có thể chia rẽ bọn họ." Bích Xuân quay đầu, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.

Luận về xinh đẹp, tất nhiên là Tàn Hương đứng đầu.

Bích Xuân dù không xinh đẹp như Tàn Hương, nhưng cũng không kém Hoàn Nhan Quyến Hi. Bằng không Hoàn Nhan Nghĩa cũng sẽ không màn dị nghị nhận Bích Xuân làm thiếp. Người Tống ở Đại Kim không có chút địa vị, nhưng Hoàn Nhan Nghĩa lại bằng lòng cho Bích Xuân danh phận.

Bích Xuân là phu nhân của Hoàn Nhan Nghĩa, Nặc Nhã gặp nàng ta chỉ có thể quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười mỹ lệ của Bích Xuân, nhất thời thất thần, hệt như trúng độc gật gật đầu, kỳ thực nàng cũng không nghe rõ lời Bích Xuân nói.

Bích Xuân chậm rãi đến gần Nặc Nhã, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, động tác ái muội, ngôn ngữ mê hoặc: "Ngươi phải có được thứ ngươi muốn có, giống như, ta."


Đêm, vĩnh viễn sẽ không thuộc về riêng ai.

Phủ thượng của Hoàn Nhan Quyến Hi, nội viện.

Hoàn Nhan Quyến Hi mặc thường phục, sắc mặt thản nhiên cầm một chiếc đèn Khổng Minh được chế tác tinh mỹ, nàng đặt một tờ giấy vào rồi chậm rãi châm lửa. Đèn Khổng Minh bay về phía chân trời tối đen.

"Nàng viết gì trên giấy vậy?" Tàn Hương hỏi, cũng cho đèn Khổng Minh trong tay mình bay lên, bên trong cũng có một tờ giấy.

"Đoán chừng là viết giống nhau đó." Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chiếc đèn từ từ bay xa.

"Ta thấy chưa chắc!" Một giọng nam không ăn ý truyền đến.

Hoàn Nhan Quyến Hi và Tàn Hương theo tiếng ngoái đầu nhìn lại, ngẩn ngơ. Các nàng nhìn thấy dung mạo anh tuấn đã lâu không gặp đọng lại giữa chiều tà.

Tàn Hương lui hẳn về sau một bước, thân thể mảnh mai đụng lên vách tường loang lổ. Cơn ác mộng không dám nhắc lại bị kẻ vừa đến xới tung lên.

"Nơi này không chào đón ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, nàng không biết sao mình lại phải khẩn trương, cảm giác khẩn trương không tên này bất chợt kéo đến.

Hoàn Nhan Quyến Hi kéo Tàn Hương quay đầu vào phòng.

Gương mặt cương nghị, lãnh tuấn của Bố Uy mang theo hơi thở thơm ngọt của cây cỏ bị dẫm nát trong nội viện theo vào, có sự tồn tại của hắn, gian phòng càng lộ vẻ chật hẹp. "Ta xin Quận chúa giải thích một chút, sao lại tự ý mang người của ta đi!"

Hoàn Nhan Quyến Hi cười lớn, "Đến giờ ngươi vẫn thảo luận vấn đề này với ta à? Hoàn toàn vô nghĩa rồi. . . . . ."

Ánh mắt tràn ngập tương tư của Bố Uy tham lam khóa lên người Tàn Hương, tựa hồ muốn xuyên thấu nàng, phía sau là tường, Tàn Hương không còn chỗ trốn nữa.

"Cần gì khổ vậy? Theo ta rồi thứ gì không có?" Bố Uy quay đầu nói với Hoàn Nhan Quyến Hi, "Ngươi không giữ được Tàn Hương đâu, Quận chúa!"

"Việc này không cần ngươi quan tâm." Hoàn Nhan Quyến Hi đưa lưng về phía Bố Uy, chán ghét nói, "Nếu đã không có việc gì, mời ngươi đi cho, đồng thời xin mời ngươi sau này không được phép bước vào nửa bước!" Hoàn Nhan Quyến Hi quát, "Người đâu ── tiễn Bố tướng quân ra ngoài!"

"Khoan đã." Bố Uy vung tay ngăn người đến, "Ta có lời còn chưa nói."

"Nói." Hoàn Nhan Quyến Hi không cách nào ở cùng một phòng với Bố Uy, một khắc cũng không thể.

Bố Uy cười nhạt, nói: "Ta muốn nói riêng với Tàn Hương mấy câu."

Đôi mắt đẹp của Tàn Hương mở to, đầu lắc như trống bỏi, "Ta không muốn nói chuyện với ngươi."

Lòng Bố Uy lạnh lẽo hệt như bị ngâm vào hố băng, vẻ mặt ung dung vừa rồi từ từ biến mất. Hắn từng bước áp sát Tàn Hương, nói: "Nàng không yêu ta sao? Nàng có thể quên được ta? Sau khi chúng ta làm những chuyện lãng mạn đặc sắc đó?"

Hoàn Nhan Quyến Hi siết tay hét lớn: "Đủ rồi! Cút ── cút ra ngoài ──"

Nước mắt Tàn Hương như biển khơi, lao nhanh vô cùng vô tận trên gương mặt thuần khiết. Đây là nỗi đau sâu trong đáy lòng mềm yếu nhất của nàng, bị Bố Uy dùng chiếc kiềm sắc nhọn xoắn nát.

"Nàng nói đi ──" Bàn tay thô ráp của Bố Uy lôi kéo cánh tay Tàn Hương, "Nàng không yêu ta sao? Nàng không yêu ta sao?"

Tàn Hương khóc thảm thương, nghẹn ngào thút thít, giọng nói dày đặc âm mũi: "Ngươi cho rằng tất cả nữ nhân thích ngươi, ta cũng sẽ thích ngươi sao? Ta không yêu ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi! Khuyên ngươi chết tâm đi, người ta yêu là Hoàn Nhan Quyến Hi!" Tàn Hương vùng vẫy trong vòng khống chế của Bố Uy, "Thả ta ra!"

Hoàn Nhan Quyến Hi bất động đứng yên tại chỗ, chân nàng thật nặng nề, lòng cũng nặng trĩu, không nhúc nhích được. . . . . .

"Gạt ta!" Bố Uy rất ung dung ôm thắt lưng Tàn Hương, khiến nàng nằm trong lòng hắn không thể động đậy, "Ngươi và Hoàn Nhan Quyến Hi? Không thể. . . . . ."

"Ta mệt quá, cuộc sống vốn dĩ yên ổn bị ngươi phá nát, ngươi không xuất hiện, ta sẽ không thống khổ." Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi uể oải, nhưng vẫn bất động tại chỗ.

Tàn Hương cùng Bố Uy giằng co, hô lớn : "Thả ta ra. . . . . . Thả ra. . . . . ."

"Tàn Hương ở đây, sao ta có thể không xuất hiện? Trừ khi ngươi giao nàng cho ta!"

Hoàn Nhan Quyến Hi sải bước đến trước mặt Bố Uy, vung tay quạt một cái tát, không khí nhất thời đông lại.

"Tỉnh chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi rưng rưng nhíu mày nói, nhìn thẳng Bố Uy không chớp mắt, lệ nóng doanh tròng.

Bố Uy ngây ngẩn cả người, nhưng cũng thật sự tỉnh táo. Tàn Hương nhân cơ hội trốn khỏi vòng tay của Bố Uy, nấp sau lưng Hoàn Nhan Quyến Hi. Bố Uy cả giận nói: "Ngươi có quyền gì đánh ta?"

"Bởi vì ta là Quận chúa."


--> Tác giả có lời muốn nói: Lại là một buổi tối trăng mờ gió lớn*, bên ngoài bóng cây lắc lư, gió thổi bóng lay, trong phòng này sao lại không xảy ra chút chuyện đặc biệt gì đó?

Nhân tiện. . . . . . Cách đây một thời gian có thêm không ít người tham gia nhóm. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Tiểu cung còn muốn thêm chút thịt cho mọi người xơi, thịt, là thịt thật đó, thế nhưng thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, nếu muốn ăn thịt thì vào nhóm (đã ở trong nhóm không cần thêm!). Mã số nhóm: 61477243

Một bài đánh giá dài một ngàn từ đổi được rất nhiều thịt. Đây là một bếp nhỏ dành cho người thân thiết. Tôi sẽ không quăng thịt này ra ngoài. Chỉ có một vài người hâm mộ lâu nay, thích lối hành văn của Cung, giúp Cung viết một bài nhận xét dài mới xem được nha.


*Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 28

       Chương 28. Không khách khí

 

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn mặt Khâm Nhân tái đi, khẽ mỉm cười nói: "Nếu như mẫu hậu không có chuyện gì khác, thứ cho con cáo lui trước vậy?"

". . . . . ." Chỉ thấy Khâm Nhân Hoàng hậu ngay cả chén trà cũng bưng không xong, Hoàn Nhan Quyến Hi đang bắt bẻ bà ta trước mặt đám hạ nhân.

Ai bảo nàng là Hoàn Nhan Quyến Hi chứ? Không ai có thể làm gì Quyến Hi. Hoàn Nhan Quyến Hi rất ương ngạnh, nhưng nàng ương ngạnh quen rồi.

Hoàn Nhan Quyến Hi khoan thai đứng dậy, kéo tay Tàn Hương bỏ đi.

"Nhìn đi! Nhìn đi! Lại còn tay trong tay, thân thiết hơn cả ta!" Khâm Nhân Hoàng hậu nổi giận đùng đùng nói với đám ma ma.

Mấy mụ già phụ họa, "Nhìn bộ dạng nhất định không phải người tốt lành gì. . . . . ."

"Nếu không diệt trừ tất có hậu họa. . . . . ."

"Tiểu Quận chúa có lẽ đã bị ả ta mê hoặc. . . . . ."


Rời khỏi tẩm cung của Khâm Nhân Hoàng hậu, Tàn Hương lén lút cười, Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tàn Hương, "Cười gì đó?"

Tàn Hương sau khi quay qua quay lại, thấy bốn phía không có ai mới kéo Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Sao nàng nói chuyện với mẫu hậu của nàng lại không khách khí chút nào vậy?" Nhưng thật ra Tàn Hương rất hạnh phúc, vì Hoàn Nhan Quyến Hi không để nàng bị ức hiếp, vốn còn đang suy nghĩ khi trở về Đại Kim, nơi tất cả đều là người Kim, có thể có chỗ đứng cho nàng hay không, không ngờ lúc Khâm Nhân Hoàng hậu bắt nạt nàng, Hoàn Nhan Quyến Hi có thể làm chỗ dựa cho nàng, cho Tàn Hương có cảm thấy vô cùng an lòng.

"Không khách khí? Ta có sao? Khâm Nhân nói chuyện với nàng mới không khách khí ấy!" Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn chăm chú đường nét hoàn mỹ của Tàn Hương, mặc kệ đây có phải là bên ngoài hay không đã muốn ôm Tàn Hương vào lòng. Tay nàng chỉ vừa duỗi ra, Tàn Hương đã hiểu ý, nhẹ đẩy người Hoàn Nhan Quyến Hi ra, ngượng ngùng nói: "Đợi về phủ đi. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi gật đầu, "Có lẽ Khâm Nhân đã nghe ai đó khiêu khích nên hôm nay mới đặc biệt kiếm chuyện với nàng, có điều Khâm Nhân nhiều năm qua vẫn đối tốt với ta, quan hệ của chúng ta cũng khá hòa thuận, yên tâm đi, có ta ở đây, không ai dám làm gì nàng!" Hoàn Nhan Quyến Hi nói lời thề son sắt.

Tàn Hương quay đầu, bất chợt nói với Hoàn Nhan Quyến Hi: "Ta thích nàng."

Hoàn Nhan Quyến Hi tròn mắt, không ngờ Tàn Hương lại bất chợt nói chuyện này, "Ta cũng vậy." Nàng đáp lại.


Trở lại phủ của Quyến Hi, vừa đóng cửa, Hoàn Nhan Quyến Hi đã kéo Tàn Hương ngồi lên đùi mình, bá đạo ôm Tàn Hương vào lòng. By giờ thị nữ bước vào, mang một chén sứ trắng đặt lên bàn, mở nắp ra, bên trong chén sứ màu trắng ngà chạm trổ hoa văn tỏa ra hương thơm: "Nào, ăn chút cháo nấm hầm thịt đi." Hoàn Nhan Quyến Hi múc một thìa thổi thổi rồi đặt bên môi Tàn Hương.

Tàn Hương hé môi, ngậm nửa cái thìa ăn vào một ít cháo.

Lúc về phủ trời vẫn còn rất sớm. Chỉ thấy ánh sáng chói mắt sáng rọi vào cửa sổ, châm chọc đôi mắt Tàn Hương. Mặt Hoàn Nhan Quyến Hi gần trong gang tấc, ánh mắt Tàn Hương phóng ra xa hơn, mọi thứ bên trong gian phòng nhắc nhở nàng, thời gian qua nhanh, bấy giờ đang ở Đại Kim, khuê phòng của Hoàn Nhan Quận chúa có thể hô mưa gọi gió.

"Ta thấy sắc mặt nàng vẫn còn hơi nhợt nhạt, vẫn cần phải điều dưỡng nhiều hơn mới được."

Khóe môi Tàn Hương lộ ra nụ cười, ôm cổ Hoàn Nhan Quyến Hi lại gần, vùi mặt vào đó nhẹ giọng nói "Ta nào có yếu ớt như vậy chứ, ta không sao ."

"Chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau, ta sẽ không có chuyện gì." Lời Tàn Hương nói rất không tương xứng với thời khắc tĩnh lặng này: "Chỉ là. . . . . . Ta là nô lệ mất nước, không có thân phận, không có địa vị, không xứng ở cạnh nàng."

"Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung phải không? !" Hoàn Nhan Quyến Hi giả vờ giận dỗi, "Nếu còn nói như vậy nữa, ta thật sự không thèm để ý đến nàng."

"Thật sao?" Nhưng Tàn Hương lại tưởng thật, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi.

Thấy thế Hoàn Nhan Quyến Hi thở dài, "Ta thật là hết cách với nàng. Tóm lại, sau này không nên nghĩ lung tung, sẽ không xảy ra chuyện gì hết, nàng sẽ luôn ở cạnh ta, thân là Quận chúa Đại Kim nếu ngay cả chuyện này cũng không làm chủ được, vậy không bằng ta cởi bỏ bộ hoa phục này, làm một người bình thường." Hoàn Nhan Quyến Hi hệt như dỗ hài tử, đẩy cháo đến trước miệng Tàn Hương.

"Câu này sai rồi. Từ xưa đến nay, càng là người trong cung, càng không làm chủ được bản thân. Đại cụộc, thời cuộc, những thứ này đều là xiềng xích vây lấy người ta, Quyến Hi nghĩ có phần đơn giản rồi." Tàn Hương chậm rãi nói.

"A?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày đầy hứng thú, "Trái lại ta muốn nhìn xem ta có thể xoay chuyển tình thế, lật đổ thế tục hay không."

"Vậy sẽ đắc tội rất nhiều người, cũng sẽ có rất nhiều hậu quả không thể lường nổi." Tàn Hương nói đến đây, trong lòng không khỏi dâng lên một tầng sầu lo.

"Mặc kệ như thế nào, ta đều không cho nàng suy nghĩ lung tung nữa. . . . . . Có khó khăn cũng là tạm thời, hơn nữa, nàng phải tin tưởng Quyến Hi của nàng có thể thay nàng giải quyết tất cả khó khăn."

Tàn Hương lắc đầu, nụ cười khổ sở chứa vô hạn chua xót. "Có một số chuyện mãi mãi cũng sẽ không thay đổi."

Hoàn Nhan Quyến Hi có chút kích động nói: "Dù cho quốc gia diệt vong thì sao chứ! Nàng không còn là Công chúa, chỉ là dân thường, ta cùng dân thường tư thủ cả đời không được sao! Nàng cứ đa sầu đa cảm như vậy, ta sẽ đau lòng, ta sẽ không đành lòng, ta muốn nhìn thấy nàng vui vẻ hạnh phúc, không muốn như nàng vậy."

Một câu thức tỉnh người trong mộng.

Tàn Hương từ trên người Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy, thầm nghĩ: Nếu mình còn tiếp tục như vậy, sợ rằng cuối cùng sẽ mất đi rất nhiều. Không ai lại thích bầu bạn với một người suốt ngày u buồn.

Bất luận gặp phải chuyện gì, đều phải cười lên.

Tàn Hương không muốn để tâm tình của mình ảnh hưởng đến Quyến Hi, làm nàng ấy mất hứng.

Tàn Hương bước đến phía trước cửa sổ, bình tĩnh suy nghĩ chốc lát.

Lại xoay người, nét mặt lộ ra nụ cười. Nụ cười này tựa hồ trước giờ Hoàn Nhan Quyến Hi chưa từng gặp qua, Quyến Hi ngẩng đầu nhìn thấy, trong nháy mắt không khỏi thất thần.

Cao quý, tao nhã, đạm nhiên, tuyệt sắc —— còn có tự tin, quả cảm, không chịu khuất phục tỏa ra từ nội tâm.

Hoàn Nhan Quyến Hi nheo mắt nhìn Tàn Hương, tràn ngập thâm tình. "Cười gì vậy?"

Tàn Hương nói: "Sau này ta phải cười nhiều hơn nữa."

Bấy giờ, một thị nữ vội vã bước vào, vừa hay là Nặc Nhã hận Tàn Hương thấu xương. Trong tay nàng bưng mâm thức ăn, phía trên đặt mấy món ăn thịnh soạn.

Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, bước đến ôm vòng eo thon gầy của Tàn Hương, mặt dán lên da thịt non mềm nói: "Ăn điểm tâm đi. Nào, ta đút nàng."

Lúc nói xong câu đó, chỉ thấy Nặc Nhã đang cúi đầu ngẩng phắt lên, quỳ dưới chân Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Quận chúa thân thể cao quý ngàn vàng, sao có thể hầu hạ nữ nô Đại Tống chứ?"

Hoàn Nhan Quyến Hi không thèm nhìn Nặc Nhã, ánh mắt trước sau vẫn nhìn đôi mắt đen láy của Tàn Hương."Sao lại không được?" Hoàn Nhan Quyến Hi gần như thì thầm trong cuống họng, âm thanh rất nhỏ, nhưng đủ để Nặc Nhã ngẫm nghĩ một hồi, Quận chúa của nàng giận rồi phải không.

27/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 27

       Chương 27. Tựa hồ ──

 

Trở về Đại Kim, Hoàn Nhan Quyến Hi an trí Tàn Hương trong phủ của nàng.

Tựa hồ ──

Không ai chú ý đến sự tồn tại của nữ tử người Tống này, nhưng bên trên trời yên biển lặng bên dưới lại là sóng ngầm phun trào, khói thuốc súng lặng yên không dấu vết tràn ngập trên đất Đại Kim.

"Hôm qua ta đi thỉnh an, mẫu hậu bảo ta hôm nay mời nàng đến." Hoàn Nhan Quyến Hi chải lên mái tóc đen mềm mại của Tàn Hương.

"A?" Đầu tiên là kinh hỉ, sóng mắt lập tức ảm đạm đi, có chút sợ hãi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra Tàn Hương do dự liền cười nói, "Sợ cái gì, có ta ở đây ai cũng không dám làm gì nàng." Ngẫm nghĩ lại, Hoàn Nhan Quyến Hi suy đoán nói: "Có lẽ người nghe được mấy tin đồn, muốn xem qua mỹ sắc của Công chúa Đại Tống." Hoàn Nhan Quyến Hi nở nụ cười, dáng vẻ rất cưng chiều.

Tàn Hương vẫn cúi đầu không hề ngẩng lên, nàng mãi không thể quên thân phận của mình, vô luận thế nào, Đại Tống đã diệt vong, địa vị nô lệ không thể thay đổi. Quyến Hi không chê nàng, vậy còn người khác? Nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là có thể vĩnh viễn trốn trong phủ của Quyến Hi, không tranh với đời.


Tuyên Ninh điện —— tẩm cung của Khâm Nhân hoàng hậu.

Hoàn Nhan Quyến Hi tươi cười, vào cung liền quỳ trên mặt đất: "Quyến Hi thỉnh an mẫu hậu."

Khâm Nhân Hoàng hậu khoác lông thú ngồi trên tiểu khanh, trên khanh bài trí một chiếc bàn vuông. Bà thả điểm tâm sáng trong thay xuống, cười nói: "Đứng lên đi. . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ được cưng chiều, ngồi cạnh khanh ôm Khâm Nhân Hoàng hậu làm nũng một hồi lâu.

"Lúc các ca ca con đánh trận sắp về, mỗi ngày ta đều sai người đến cửa thành nghênh đón, nghênh đón ai?" Khâm nhân Hoàng hậu nghiêm mặt nói, "Bọn họ một đám tiểu tử đón đến làm gì? Kỳ thực ta chỉ nhớ đến con! Không giống nữ hài nhà người ta ở trong nhà thêu thùa may vá, lại giả dạng tiểu tử chạy loạn, còn đánh trận. . . "

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi bên cạnh ăn tiêm quả (mứt hoa quả) trên bàn, không quan tâm nói: "Từ nhỏ phụ vương không phải dạy con như vậy sao? Cưỡi ngựa bắn cung có cái nào thua kém các ca ca, sao bọn họ có thể ra chiến trường mà con lại không được?"

"Thời vận bất đồng. Hiện tại thái bình biết bao, đâu cần đến nữ hài các con? Không giống khi con còn nhỏ, các tộc tranh đấu chém giết, khó lòng phòng bị."

Hoàn Nhan Quyến Hi khe khẽ cười không đáp.

"Ồ ──" Khâm Nhân hoàng hậu nhớ lại nói, "Nha đầu Đại Tống gọi là. . ."

"Tàn Hương." Hoàn Nhan Quyến Hi bổ sung.

"Đúng đúng, mang đến chưa? Đưa vào ta xem một chút."

"Đưa đến rồi." Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi giảo hoạt chớp chớp, đi qua mở cửa dẫn Tàn Hương vào phòng.

Tàn Hương đứng dưới đất, Hoàn Nhan Quyến Hi quay lại ngồi trên tiểu khanh.

"Quỳ xuống thỉnh an!" Không biết là ma ma nào thúc giục."Nhanh lên!"

"Ân?" Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lập tức bắn đến trên người ma ma, "Chủ tử đang nói chuyện, việc gì đến ngươi, lui ra!" Giọng của Hoàn Nhan Quyến Hi lúc nào cũng khiến người ta không rét mà run.

Khâm Nhân Hoàng hậu lạnh lùng hừ một tiếng, lễ nghi làm sao có thể phế bỏ!

Tàn Hương thầm nghĩ: Nàng là một nô lệ mất nước, không quỳ cũng đã kém người ta một bậc, quỳ xuống thì có làm sao? Huống hồ nàng cũng không muốn để Quyến Hi khó xử, liền quỳ xuống nói: "Tàn Hương tham kiến Khâm Nhân Hoàng hậu."

Khâm Nhân Hoàng hậu hững hờ "ân" một tiếng, cũng không lệnh cho Tàn Hương đứng dậy, Tàn Hương cứ như vậy lẻ loi quỳ gối. Hoàn Nhan Quyến Hi tiến lên dìu Tàn Hương, quay đầu nhìn thấy ánh mắt mẫu hậu lạnh đi. Đây là?

"Con của ta thương cảm ngươi, vậy ngươi cứ đứng nói chuyện đi." Khâm Nhân Hoàng hậu không thèm nhìn Tàn Hương, nhấp ngụm trà nói: "Quyến Hi đúng là vì ngươi mới chậm trễ thời gian hồi kinh?"

"Không phải." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi lại bên tiểu khanh, nhặt một miếng tiêm quả bỏ vào miệng, thản nhiên nói: "Do con muốn ngắm phong cảnh một chút, vậy nên về trễ, không liên quan đến Tàn Hương."

"Ta đang hỏi nàng!" Khâm Nhân Hoàng hậu mất hứng nói.

Tàn hương cúi đầu lặng im không nói.

"Ý gì đây chứ!" Khâm Nhân hoàng hậu dằn chén trà lên bàn, cả giận nói: "Ta thấy ngươi sinh ra một bộ dạng hồ ly, mê hoặc con ta rồi! Bằng không đường đường là Quận chúa Đại Kim sao lại làm này làm nọ cho một kẻ họ Tống?"

Tàn Hương trợn tròn mắt, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Khâm Nhân Hoàng hậu.

Hoàn Nhan Quyến Hi rời khỏi tiểu khanh, đứng bên cạnh Khâm Nhân nói: "Lời này không khỏi có chút quá đáng rồi đó, có lẽ mẫu hậu đối với Tàn Hương có chút. . . Con không biết gọi là hiểu lầm có thích hợp hay không, nhưng mà bất luận ra sao, Tàn Hương là do con mang về, xin người đối với nàng duy trì tôn trọng tối thiểu." Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu, đôi mắt xanh thẳm lạnh lùng quét một vòng quanh phòng, không nhanh không chậm nói tiếp: "Tuy nói dân tộc phía Bắc Trường Thành là nước không quá xem trọng lễ nghi, nhưng cũng phải đối xử tử tế với người bị bắt chứ." Lời nói của Hoàn Nhan Quyến Hi cực kỳ sắc bén, nhắm thng vào việc Khâm Nhân Hoàng hậu xem thường Công chúa bị bắt của Đại Tống mà nói.

Khâm Nhân hoàng hậu thấy sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi thay đổi, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, xoay đi không nhìn Tàn Hương, lôi kéo Quyến Hi ngồi cạnh bên người, nói: "Bây giờ con cũng về rồi, ta sẽ chọn ngày cho con và Bố Uy thành hôn, ta và phụ hoàng con đều có ý nguyện này."

Tâm Tàn Hương chấn động mãnh liệt.

Hoàn Nhan Quyến Hi không nghĩ Khâm Nhân lại đột nhiên nhắc đến việc này, mắt rũ xuống, chỉ nói: "Việc này không vội . . ."

"Bộ dáng thẹn thùng như vậy làm gì, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, con cũng không còn nhỏ."

"Không phải thẹn thùng, con thấy việc này trước tiên cứ hoãn lại một chút ──" Hoàn Nhan Quyến Hi liếc nhìn Tàn Hương sau khi nghe đến tên Bố Uy bả vai liền co rúm lại.

"Không cần con nhọc lòng, ta và phụ hoàng của con hiểu rõ tâm lý." Khâm Nhân Hoàng hậu tựa hồ chú ý đến sự tồn tại của Tàn Hương, uy nghiêm dị thường hỏi: "Bây giờ đang ở đâu vậy?"

Tàn Hương không nói, nàng vẫn còn kinh hãi chưa lấy lại tinh thần. Quyến Hi phải gả cho Bố Uy sao? Vậy nàng làm sao bây giờ? Không thể . . . Không thể. . .

"Nàng tạm thời ở trong phủ của con." Hoàn Nhan Quyến Hi trả lời giúp, không hiểu vì sao Khâm Nhân Hoàng hậu từ đầu đến cuối xem Tàn Hương như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thỉnh thoảng liền muốn kiếm chuyện với Tàn Hương.

"Tai nha đầu này bị điếc à! Không nghe thấy ta hỏi?" Khâm Nhân hoàng hậu cao giọng. Một lão ma ma lấy lòng vội vàng tự mình đá Tàn Hương một cước, thấp giọng khiển trách: "Hoàng hậu đang hỏi đấy!"

Tàn Hương giật mình, nhẹ giọng "a" một tiếng.

Hoàn Nhan Quyến Hi rất nghiêm túc liếc nhìn lão ma ma đá Tàn Hương, nhưng không nói gì. Người thông minh hoặc người hiểu rõ Hoàn Nhan Quyến Hi đều hẳn phải biết, Hoàn Nhan Quyến Hi đã nhớ kỹ lão ma ma này.

"Sao phải ở chỗ của con?" Khâm Nhân Hoàng hậu quay đầu hỏi Quyến Hi: "Còn ra thể thống gì nữa!"

"Con thích!" Khóe môi Hoàn Nhan Quyến Hi nhếch lên nụ cười như có như không, tựa như không thèm để tâm đến vẻ nghiêm khắc của Khâm Nhân Hoàng hậu.

Khâm Nhân Hoàng hậu nói: "Sau Hoa Vũ cung có một căn nhà nhỏ, để ả chuyển đến đó ở đi, ngày thường rãnh rỗi đến làm mấy chuyện linh tinh với đám ma ma."

Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu nói: "Vậy không được, theo con nhớ tòa nhà này cực kỳ đổ nát, gió thổi mưa rơi, Tàn Hương mỏng manh như vậy sao có thể ở lại chỗ đó? Hơn nữa dù cho nàng cực kì khỏe mạnh cũng không thể ở chỗ như vậy."

"Từ khi nào con học được cách làm trái ý ta? Hẳn là lần này hồi kinh mới học được? Ả dạy?" Khâm Nhân Hoàng hậu cố ý nhìn qua Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi nói, "Con là người tri tình đạt lễ, ở phương diện lễ tiết, các ca ca sợ là không có một ai có thể vượt qua con, con từ trước đến giờ đối với mẫu hậu hết sức tôn kính. Thế nhưng, tri tình đạt lễ cũng phải có mức độ, con sẽ không nhẫn nhịn người khác vung tay múa chân với chuyện của con." Sở dĩ Hoàn Nhan Quyến Hi nói vậy, vì Khâm Nhân hoàng hậu cũng không phải là sinh mẫu của Hoàn Nhan Quyến Hi. Khâm Nhân bất quá từng là nha hoàn của Tĩnh Lam, mẫu thân của Hoàn Nhan Quyến Hi mà thôi, Tĩnh Lam vì bệnh mà chết, chuyện này hệt như khoét một miếng thịt từ trên người phụ thân của Hoàn Nhan Quyến Hi, Hoàn Nhan Nạp. Từ đó Hoàn Nhan Nạp không còn yêu bất kì nữ nhân nào khác, có thể lập Khâm Nhân làm hậu, đơn thuần là hình thức cần phải có mà thôi, từ trước đến nay Khâm Nhân chưa từng chiếm được lòng Hoàn Nhan Nạp. Trái lại Hoàn Nhan Nạp đối với Hoàn Nhan Quyến Hi yêu thương càng hơn một bậc, muốn cái gì liền được cái đó.

"Ngươi!" Khâm Nhân Hoàng hậu cực kỳ không vui, sắc mặt tái đi, Quyến Hi dĩ nhiên vì một nữ nô chống đối với bà ta, khiến bà ta mất hết thể diện.

24/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 26

Chương 26. Tình cảnh này rất hấp dẫn

 

Mấy chục đại hán cưỡi ngựa phía xa, đi theo sau Quận chúa và Tàn Hương, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng phải câm nín. Đã sớm biết Quận chúa mang theo Tàn Hương đi chữa bệnh sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai nữ nhân thế nhưng….

Đám đại hán ở chỗ không người bàn tán, tôn xưng Tàn Hương là “Hồ ly tinh”. Nếu không phải tại nàng, Quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi cao quý kiêu ngạo chắc chắn không làm ra chuyện hủy hoại luân thường đạo lý này. Hồng nhan họa thủy, yêu ma quỷ quái!

Hoàn Nhan Quyến Hi một khi đã yêu, liền không thể thu tay, không thể dừng bước, nàng yêu là cuồng liệt, là cực đoan. Quả thật, chuyện nữ nhân yêu nữ nhân ở xã hội phong kiến này vô cùng hiếm có, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi mặc kệ, nàng đã yêu Tàn Hương, đã dâng tình yêu cho Tàn Hương, quyết định yêu Tàn Hương, sẽ không quản ánh nhìn người khác thế nào. Dù cho xem trọng hay coi thường nàng, Quyến Hi một mực không quan tâm, nàng sẽ không để người yêu mình giống như con chuột, sống ở nơi tối tăm, cũng quyết không để bản thân và Tàn Hương chịu uất ức. Tình yêu của Hoàn Nhan Quyến Hi trời sinh thuộc về cao quý, thanh lịch và thần thánh. Cho dù thế nhân đều biết nàng yêu Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không để ý.

Vậy nên Hoàn Nhan Quyến Hi dám ở dưới ban ngày ban mặt, trước mắt đám đại hán đang nhìn chăm chú, cùng Tàn Hương hôn một nụ hôn thế kỉ.

“Quyến Hi…” Tàn Hương thẹn thùng đẩy ra, làm như vậy thật sự không ổn.

“Không thích?” Hoàn Nhan Quyến Hi chuyển sang hôn nhẹ chiếc cổ trắng ngần của Tàn Hương, tùy ý để ngựa tự do tự tại đi lại.

Tàn Hương cắn môi khẽ cười, sao lại không thích, nàng rất thích ——

Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi ngay ngắn lại, ôm Tàn Hương vào lòng, nghiêm túc nói: “Chắc đại ca ta đã sớm nhổ doanh hồi kinh, tính ngày xuất ngoại đánh giặc, đóng quân ở Yên Vân Thập lục châu, lại mang nàng đi chữa bệnh đã được một năm tình cảnh, thực sự tư niệm thân nhân.”

Tàn Hương u sầu sâu kín dâng lên. Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ là tư niệm thân nhân, mà nàng còn phải tưởng niệm đến nhân, vật, sự tình, nhiều lắm.

Tàn Hương cố ý không nghĩ đến những chuyện không vui, nên đến tóm lại sẽ đến, ngày u sầu hẳn còn ở phía sau.

“Quyến Hi.” Tàn Hương nhẹ giọng gọi.

“Ân?” Mặt trời dần dần lên cao, ánh sáng như ngọc chiếu xuống. Hoàn Nhan Quyến Hi đội nón rơm, che khuất ánh mặt trời chói chang.

“Về Đại Kim, ở đó ——” Tàn Hương do dự không chắc nói: “Tất cả đều là người Kim sao?”

“Có gì khác nhau?” Hoàn Nhan Quyến Hi nhận ra nội tâm Tàn Hương đang giằng co.

“Chúng ta. . . .” Tàn Hương không mở lời được, nàng rất muốn cùng Hoàn Nhan Quyến Hi phiêu bạt chân trời, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng. Quyến Hi có bầu trời của nàng, sự nghiệp của nàng. Tàn Hương phải thành tựu giấc mộng của Hoàn Nhan Quyến Hi. Huống chi, Hoàn Nhan Quyến Hi là Quận chúa, không thể nói bỏ đi liền có thể ung dung bỏ đi.

“Nàng có ta còn sợ gì? Ta sẽ không để nàng chịu tổn thương.” Hai cánh tay của Hoàn Nhan Quyến Hi lại ôm chặt Tàn Hương.

Tàn Hương khẽ cười: “Vậy Bố Uy ——

Hoàn Nhan Quyến Hi giật cương ngựa, ngựa đột nhiên nhảy lên, nhanh chân chạy đi. “Nàng chỉ cần nhớ kĩ, câu đầu tiên có thể nói chính là “Ta yêu nàng.””

 

Trải qua thêm mấy ngày đường bôn ba, một đoàn người ngựa lại tới Yên Vân Thập Lục châu, đây là con đường muốn tới Đại Kim quốc tất phải đi qua.

Kìa, đỉnh núi trải qua năm tháng hoa nở đỏ bừng, chim kêu ríu rít, khí hậu hợp lòng người.

“Nhìn xem nơi này.” Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ vào một chỗ đất trống nói: “Hai tháng trước trướng của ta đóng ở đây.”

“À…” Tàn Hương lĩnh ngộ gật gật đầu, cây cỏ tươi tốt, chim oanh bay nhảy, hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc trước. Nghĩ đến thời điểm các nàng ra đi, băng tuyết mới tan một nửa. “Thời gian không đợi người mà.” Tàn Hương cảm thán xuống ngựa, chậm rãi đi vào rừng.

Hoàn Nhan Quyến Hi cũng xoay người xuống ngựa, tay dắt dây cương đi theo phía sau Tàn Hương, ánh mắt đột nhiên sáng ngời nói: “Hương, nàng có nhớ ta từng mang nàng đi ngắm cảnh đẹp không?”

Tàn Hương ngẫm nghĩ, ánh mặt đột nhiên lấp lánh, quay đầu cười nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, nơi đó đẹp như tiên cảnh, cả đời không thể nào quên.”

“Không bằng chúng ta quay lại chốn cũ, thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi đề nghị.

“Ân.” Tàn Hương gật gật đầu, để Quyến Hi ôm lên lưng ngựa. Hoàn Nhan Quyến Hi lại không vội, đi đến bên cạnh tùy tùng thì thầm vài câu, lấy thêm lương khô mới lần nữa leo lên lưng ngựa.


Tiếng gió rít lướt qua bên tai, mặt trời chiều lơ lửng cuối chân trời, kéo theo một mảng màu hồng nhạt nhuộm mây đa tình thành bảy sắc, bầu trời nối liền với núi non, đẹp không sao tả xiết.

Xuyên qua một mảnh lại một mảnh rừng cây, Tàn Hương cảm thấy bản thân như đang bay trên bầu trời.

“Đến rồi.” Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ nói, con ngựa theo đó chậm lại. Tàn Hương nín thở chờ đợi khoảnh khắc cảnh đẹp hiện ra trước mắt mình.

“Đẹp quá!” Bất ngờ tảng lớn tảng lớn hoa đào xung quanh hồ thoáng hiện ra. “Quyến Hi.” Tàn Hương kích động hô lên.

“Thế nào?” Hoàn Nhan Quyến Hi vừa vui thưởng cảnh đẹp, vừa nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Tàn Hương.

“Lần trước chúng ta đến cảnh sắc không phải như vậy. . .” Tàn Hương khó khăn tự mình xuống ngựa, vui vẻ chạy nhảy trong vườn đào, lớn tiếng nói: “Khi đó không có nhiều hoa thế này, cả hồ còn có vẻ trống trải, bây giờ thật đẹp, hệt như một chiếc gương đính đầy hoa.” Bởi vì Tàn Hương chạy quá nhanh mép quần vướng vào cành cây, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Tàn Hương ——” Quyến Hi khẩn trương đến mức giậm chân.

Tàn Hương quay đầu lại, hạnh phúc ngọt ngào tươi cười, “Không sao đâu. Ta muốn đến cái gương kia soi thử được không?” Mặt hồ kia trông như thực gần, lại tựa như rất xa.

“Đi thôi.” Hoàn Nhan Quyến Hi cưỡi trên lưng ngựa cưng chiều nói.

Tàn Hương mỉm cười gật đầu, lúc sau tung tăng quay lại, nàng ngày thường điềm tĩnh đến giờ phút này lại thanh xuân mà khờ dại, tràn ngập sức sống.

Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự động tâm.

Hoàn Nhan Quyến Hi chậm rãi cưỡi ngựa theo sát phía sau.

“Quyến Hi ——” Tàn Hương gọi, “Nàng không đến soi thử sao? Mấy ngày đi đường cũng không có gương.”

Hoàn Nhan Quyến Hi thuận theo nói: “Được đó.” Nói xong xoay người xuống ngựa, sải bước đi đến bên hồ, chậm rãi ngồi xuống.

“Gương mặt bên trong hồ nước…” Tàn Hương dùng ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng điểm xuống khuôn mặt Quyến Hi ánh lên trong hồ nước, “Cũng xinh đẹp như vậy…”

Hoàn Nhan Quyến Hi nhàn nhạt cười, không câu nệ tiểu tiết ngồi trên cỏ, “Nàng không đẹp sao?”

“Nàng so với ta. . .” Đôi mắt to của Tàn Hương xoay tròn, lúc sau cười nói: “Xinh đẹp hơn nhiều.”

“Hơn nhiều là bao nhiêu?” Hoàn Nhan Quyến Hi kiềm lòng không được ôm lấy eo Tàn Hương, kéo nàng vào lòng.

Tàn Hương cũng ngồi trên cỏ, “Nhìn không thấy mình trong nước…” Nàng nhẹ giọng nói.

“Nàng cho ta xem là đủ rồi, không để cho hồ nước xem.” Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi lóe lên tia sáng khác thường.

Tàn Hương ôm lấy cổ Hoàn Nhan Quyến Hi, dán chặt lên tai Quyến Hi nhẹ giọng nói: “Quyến Hi. . .”

Giọng nói dịu dàng cào lấy nội tâm đầy khát vọng của Hoàn Nhan Quyến Hi, đại hỏa vừa chạm liền bùng cháy. Bản thân hai người rất rõ ràng đều đang chờ đợi ——

“Nàng chuẩn bị xong chưa?” Hoàn Nhan Quyến Hi săn sóc hỏi.

“Ta. . .” Tàn Hương cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, thân thể như có con sâu nhỏ đang bò. Nàng gối trên vai Hoàn Nhan Quyến Hi, đỏ bừng mặt, hoặc giả hoa đào quá đỏ nhuộm sang cả mặt nàng. “Nàng có biết. . . Ta. . . Ta. . .” Tàn Hương thật cố gắng, nhưng lại không thể nói nên lời.

“Nàng làm sao?” Hoàn Nhan Quyến Hi không định tha cho nàng.

“Ta. . . Đợi rất lâu rồi.” Lời nói sâu kín từ miệng Tàn Hương thốt ra.

Mặt đất phía sau hai người tràn ngập cỏ xanh, trải dài tận cuối chân trời, từng cây từng cây hoa đào phấn hồng, màu sắc sặc sỡ lại không phô trương, thản nhiên, điềm tĩnh khoe sắc.

Nơi này hệt như một căn phòng dùng hoa tươi bài trí, chẳng qua không có bùn đất làm thành 4 vách tường, mà là lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua. Mấy cánh hoa đào đầu cành không trụ được, theo gió rơi xuống, như là những đốm huỳnh quang bay lượn khắp đất trời, cuối cùng dừng lại trên người hai người cùng bãi cỏ bên cạnh…

Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng người áp Tàn Hương xuống. Hơi thở Quyến Hi kịch liệt phập phồng, tựa như biển lớn dậy sóng.

Tàn Hương tràn đầy khát vọng nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ gắt gao siết lấy đám cỏ, cong chân lên.

Nhẹ nhàng kéo thắt lưng, cả người Tàn Hương khẽ run lên, chậm rãi cởi ngoại y hồng nhạt như hoa đào, lộ ra cái cái yếm đỏ rực, cùng với bộ ngực nõn nà bán lõa.

Tình cảnh này rất hấp dẫn ——


Profile của tác giả trên Tấn Giang có viết:

Chủ nhân cáo thị:

Đừng có ý đồ tìm tung tích H trong văn của tui ~~ trong sáng đến cùng, chân ái vô dục.

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7