Chương 30. Bêu danh hồ ly tinh hại nước hại dân
Sắc mặt Bố Uy lập tức thay đổi, càng thêm khó coi, "Ta sẽ khiến ngươi chịu trách nhiệm vì câu nói này!" Nói xong quay đầu bỏ đi.
Hoàn Nhan Quyến Hi bỏ lại Tàn Hương một mình bước ra ngoài vườn, ngửa mặt nhìn lên trời, nuốt nước mắt vào lòng.
Tàn Hương ở trong phòng khóc thành lệ nhân.
Mười ngày thoáng chốc trôi qua, vẫn xem như yên bình. Hoàn Nhan Quyến Hi luôn vui vẻ hạnh phúc ở trong phủ ngâm thơ vẽ tranh cùng Tàn Hương.
Các nàng vừa khéo đang trong thời kỳ yêu đương tha thiết, muốn ở cạnh nhau thời thời khắc khắc.
"Nàng không bận gì sao? Trước đây lúc nào cũng thấy nàng đi đi về về ." Tàn Hương ngồi trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, "Đó là vì chưa yêu nàng, cho nên thời gian của ta đều dành hết cho Đại Kim, hiện giờ thời gian của ta, người của ta, lòng ta, đều thuộc về nàng rồi."
"Nhưng ta không muốn nàng chậm trễ chính sự, bị bêu danh là hồ ly tinh hại nước hại dân." Tàn Hương là người vô cùng sáng suốt.
"Sao nói vậy được? Ta chỉ là Quận chúa, lại không phải Hoàng thái tử, có đại ca hao tâm là đủ rồi, ta chỉ là hàng nữ lưu, chỉ có thể nói là hỗ trợ, không làm được đại nghiệp gì."
Trên mặt Tàn Hương lộ ra nụ cười. "Cũng không thể nói như vậy, mọi thứ đều không có giới hạn, có lúc ngươi không muốn thành đại nghiệp, nhưng thời thế buộc ngươi phải thành đại nghiệp, ta nghĩ ngươi hẳn từng nghe danh Võ Mị Nương rồi chứ?"
Hoàn Nhan Quyến Hi cau mày. "Bà ta là ai?"
"Đó chính là Võ Tắc Thiên đó, Hoàng hậu của Đường Cao Tông, Thái hậu của Đường Trung Tông và là Hoàng thái hậu của Đường Duệ Tông, sau khi tự lập làm Võ Chu Hoàng đế, đổi quốc hiệu "Đường" thành "Chu", đóng đô ở Lạc Dương, còn gọi là "Thần đô". Tắc Thiên và Mị nương, hai cái tên này ta đều rất thích. Tắc Thiên khí thế, hào phóng, cao quý, duy ngã độc tôn*, còn tiểu nữ nhân Mị Nương, xinh đẹp, nũng nịu, thơ ngây, lãng mạn, một nữ nhân cả người đủ cả âm dương, cương nhu, làm được chuyện ngàn năm có một."
*Thiên thượng thiên hạ, duy ngã đôc tôn: một câu trong kinh Phật, nghĩa là khắp cả đất trời, chỉ ta tôn quý.
Hoàn Nhan Quyến Hi dịu dàng nói: "Nữ nhân này quả thật đáng gờm!"
Tàn Hương từ trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi dậy, "Thời cuộc buộc Vũ Mị Nương lập ra một thiên hạ mới, chính là điều ta muốn nói, nếu bà ta có thể, nàng cũng có thể." Ánh mắt Tàn Hương thần thái sáng ngời nhìn chăm chú Hoàn Nhan Quyến Hi.
"Đó là soán quyền. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu hướng về cửa sổ, nàng hiểu rõ ý tứ của Tàn Hương, trở thành kẻ thống trị Đại Kim? Chuyện này Hoàn Nhan Quyến Hi xưa nay chưa từng nghĩ đến.
Tàn Hương dùng tay nhỏ nhẹ nhàng xoay đầu của Hoàn Nhan Quyến Hi qua, "Sao vậy? Lời ta nói quá kinh khủng, dọa nàng sợ sao? Thật ra ta cũng không muốn bảo nàng làm gì hết, chỉ là lời của nàng khiến ta bất chợt muốn nói cho nàng biết, nữ nhân cũng làm được." Tàn Hương nói: "Lão sư của ta từng nói với ta: Người có tài trị quốc ngoài lòng dạ khoan dung, thêm cả trí tuệ, còn phải biết thuật dùng người, ta thấy trên người nàng đều có."
Hoàn Nhan Quyến Hi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng giang sơn là của nhà chúng ta, ai làm cũng như nhau thôi? Ta. . . . . . Vẫn không nghĩ đến vấn đề này đâu!"
Tàn Hương mím môi không nói.
Phủ Hoàn Nhan Nghĩa. Nội viện của Thất phu nhân Bích Xuân
"Ma ma gần đây vẫn khỏe chứ?" Bích Xuân cười khẽ, nhấc bút viết lên tờ giấy tuyên thành, vẫn chưa ngẩng đầu.
"Nhờ phúc Thất phu nhân, vẫn khỏe, vẫn khỏe." Tề ma ma co rúm đứng một bên, tuy rằng Bích Xuân mới đến phủ thượng không lâu, nhưng Tề ma ma cũng đã nghe rất nhiều lời đồn liên quan đến Thất phu nhân, đều nói Thất phu nhân ghê gớm, nhưng ghê gớm thế nào còn chưa biết được.
Hôm nay là lần đầu so chiêu.
Bích Xuân chuyên tâm viết, hồi lâu, nàng cầm lấy kiệt tác của mình ngắm nhìn tỉ mỉ, chậm rãi mở miệng: "Thế nào, ma ma?" Bích Xuân cầm quạt lông nhẹ nhàng phe phẩy.
"Thất phu nhân viết đẹp lắm." Tề ma ma nịnh nọt nói.
"Đẹp chỗ nào?" Bích Xuân quay đầu, chăm chú nhìn Tề ma ma, sắc mặt nghiêm túc.
"Chuyện này. . . . . ." Tề ma ma nhất thời nghẹn lời.
Nhưng Bích Xuân lại nở nụ cười. "Đọc cho ta nghe đi."
"A ——" Tề ma ma đâu có biết chữ?
"Không biết đúng không?" Xem ra Bích Xuân đã sớm lường trước, có ý làm khó thôi.
Có cơn gió từ cửa sổ thổi đến, nhẹ nhàng lay động sợi dây trên trán Bích Xuân, chỉ nghe Bích Xuân dùng giọng nói rất êm tai nói: "Mấy chữ này viết là: Người, Kim, là, chó."
Tề ma ma lập tức trợn tròn mắt, Bích Xuân sao dám viết chữ như vậy, nói lời như vậy? Nàng sao lại dám? Nếu bị người nhà Hoàn Nhan nghe thấy, cũng không chỉ đơn giản rơi đầu là xong.
Bích Xuân nở nụ cười quyến rũ, bàn tay nhỏ khẽ động, sột soạt, tờ giấy tuyên thành trong tay viết “người Kim là chó” nát vụn, chết không đối chứng. "Ta chưa từng nói gì cả." Bích Xuân quay đầu đối diện Tề ma ma, trên mặt Tề ma ma có một vết sẹo nhìn thấy mà hoảng.
Tề ma ma nhìn hành vi quỷ dị của Bích Xuân, trong lòng nổi lên một trận bất an. Nữ nhân này không dễ đối phó!
Bích Xuân cầm quạt lông ngồi bên kháng*, nhấp một ngụm trà, "Thật ra trên đời này có thể có rất nhiều thứ chết không đối chứng, ví như tờ giấy vừa rồi, lại ví như, bảo bối mang đến từ Đại Tống. . . . . ."
*Kháng: giường xây bằng gạch hoặc đắp bằng đất ở dưới có bếp lửa để sưởi ấm, thường thấy ở miền bắc Trung Quốc.
Vừa nghe mấy lời này, Tề ma ma lập tức quỳ phịch xuống đất. "Thất phu nhân tha mạng, Thất phu nhân tha mạng."
Bích Xuân giả vờ tròn mắt lúng túng: "Tề ma ma đang làm gì vậy? Tha mạng gì chứ?"
"Ta sẵn lòng vì Thất phu nhân làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu xin Thất phu nhân cho con đường sống, ta thật sự không nên trộm mấy thứ đó, nô tài đáng chết!"
Hóa ra Tề ma ma thừa dịp lau chùi bảo vật cướp được từ Đại Tống ở Yên Vân Thập Lục châu trộm cắp vài món. Nếu hành vi của mụ bị phát hiện, luận tội phải chém. Tề ma ma vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết sao Bích Xuân lại biết.
Bích Xuân thở dài một hơi, tựa hồ hết sức vô tội chân thành nói: "Thật ra, ta cũng không biết ngươi lấy bảo bối, nhưng ta chỉ vừa mở miệng, còn chưa nói gì ngươi đã lập tức thừa nhận. . . . . ."
Tề ma ma thật sự hận chết bản thân.
Hóa ra Bích Xuân chỉ đang gạ hỏi!
Ánh mắt Tề ma ma sáng lên: "Vậy giờ ta nói ta chưa từng trộm, người cũng không có chứng cứ phải không!"
Bích Xuân ngắm nhìn quạt lông trong tay mình, "Ta đúng là không có chứng cứ, thế nhưng ta có thể tìm được chứng cứ."
Đúng là lấy trứng chọi đá, Tề ma ma biết mình bị Bích Xuân nắm thóp."Thất phu nhân muốn lão nô làm chuyện gì, xin cứ việc phân phó." Tề ma ma cúi đầu nhận mệnh nói.
Bích Xuân cũng không vội vào chuyện chính, khóe miệng giật giật, "Ma ma, chẳng lẽ ngươi không hận Hoàn Nhan Quyến Hi sao?"
"Lão nô không dám." Tề ma ma nói chuyện không thể không thận trọng dè dặt.
Bích Xuân ngẩng đầu lên, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào phòng, mạ lên gương mặt Bích Xuân một tầng màu cam nhàn nhạt. "Mặt ngươi bị ả quất thêm một vết sẹo, khiến ngươi chịu nỗi đau thể xác, vậy mà ngươi không hận ả? Đổi lại là ta ấy mà, nhất định hận ả đến chết!"
"Mạng của lão nô đều thuộc về Quận chúa, nàng muốn xử thế nào cũng được."
Bích Xuân từ trên ghế đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Tề ma ma, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mụ, mèo khóc chuột giả từ bi trìu mến nhìn Tề ma ma, thở dài, lắc đầu nói: "Ả tàn nhẫn thật đó! Quả nhiên không niệm tình nghĩa ngươi hầu hạ ả nhiều năm, nhưng ngươi lại vẫn thề sống chết tận hiến cho ả, ngươi thật ngốc."
Tuy chuyện Tề ma ma trộm cắp là sự thật, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tề ma ma được Tàn Hương cảm hóa đã không còn ác tâm nữa. Nhìn Bích Xuân làm bộ làm tịch mụ thật sự rất gai mắt.
"Thất phu nhân có chuyện gì mời nói thẳng." Tề ma ma nói.
"Không có chuyện gì." Bích Xuân mỉm cười. "Ngươi đi đi."
Tề ma ma lại lần nữa vô cùng kinh ngạc.
Bích Xuân trở lại chỗ ngồi của mình, nói một câu then chốt: "Đợi lúc nào ta cần sẽ lại tìm ngươi, người đâu."
Một gã nam bộc cung kính bưng một mâm được phủ vải điều đến trước mặt Bích Xuân, "Đặt xuống đi." Bích Xuân phân phó.
Bích Xuân kéo tấm vải điều xuống, mấy nén bạc lớn lấp lánh hiện ra.
"Cái này tặng cho ma ma, lấy đi."
"Chuyện này. . . . . . Lão nô sao dám lấy? Không dám không dám!" Tề ma ma liên tục từ chối, đây không phải giả bộ nhún nhường, mà mụ thật sự không dám cầm tiền của Bích Xuân, lại còn nhiều như vậy.
Bích Xuân cười khẽ, "Sau này ma ma ở trước mặt Xuân không cần tự xưng là lão nô nữa, ta với Hoàn Nhan Quyến Hi không giống nhau, ta từ Đại Tống đến, Đại Kim có thể thu nhận giúp đỡ, ta đương nhiên là vô cùng cảm kích, ta cũng không nên trở thành một chủ nhân xấu xa làm trời làm đất, ha ha. . . . . ." Dứt lời, nàng nhặt một quả bồ đào tím mọng trong mâm đựng trái cây bỏ vào miệng, ân, chua quá! Chỉ nghe ầm một tiếng, Bích Xuân hất đĩa trái cây xuống đất, hoa quả văng lung tung, cao giọng kêu gào: "Ai làm? Muốn chua chết ta à? !"
Mấy ả nữ bộc khẩn trương chạy đến dập đầu lia lịa, mang đĩa trái cây đi, rất nhanh đổi một đĩa mới.
Đây chính là cái Bích Xuân gọi là "sẽ không làm mưa làm gió"? Càng là người trước đây làm hạ nhân, sau khi làm chủ nhân thì sẽ càng làm mưa làm gió.
"Lão nô thật sự không thể lấy." Tề ma ma khước từ.
Bích Xuân bất chợt liếc xéo, "Nếu ngươi không lấy, ngươi cũng đừng mong ra khỏi gian phòng này."
Đứng bên hồ, Tàn Hương ngồi xổm người vuốt ve bóng dáng nàng phản chiếu trong nước, lá sen trên mặt hồ đong đưa theo gió. Tàn Hương không nhịn được nói: Trì thượng bích đài tam tứ điểm, diệp để hoàng ly nhất lưỡng thanh, nhật thường phi nhứ khinh*.
*Lởn vởn rêu trôi trên nước biếc
Véo von dưới lá giọng hoàng oanh
Lơ thơ liễu buông mành
(Trích trong bài thơ Phá Trận Tử - Án Thù)
"Nàng đang trách ta." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.
"Hả?" Đôi mắt tinh lanh đáng yêu của Tàn Hương chớp chớp, "Sao nói vậy?"
"Tòa nhà này nào có cây cao, càng không có chim hoàng oanh, nàng đây không phải đang trách ta không dành cho nàng nơi ở tốt nhất sao!"
"Nói bậy." Tàn Hương làm nũng nói, "Có thể ở cùng nàng đã là chuyện hạnh phúc nhất, trừ nàng ra, ta không cần gì cả."
Hoàn Nhan Quyến Hi cố ý trêu Tàn Hương. Nàng cuối đầu nhấm nháp đôi môi Tàn Hương, bấy giờ đang là buổi chiều tà ấm áp ——
"Các ngươi đang làm gì đó!" Giọng nữ gay gắt xé toang không khí ấm áp. Trước đó là một tràng bước chân hỗn loạn, Tàn Hương còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nóng rát đã nện chan chát lên mặt nàng.
Tàn Hương ôm khuôn mặt nóng rát, nhìn thấy một đám lão ma ma đứng trước mặt nàng, Khâm Nhân Hoàng hậu đang nổi giận đùng đùng đứng trước cửa.
"Còn không đứng lên, ả tiện nhân nhà ngươi!" Khâm Nhân Hoàng hậu chỉ vào Tàn Hương chửi mắng, hoàn toàn mất hết phong phạm bậc mẫu nghi thiên hạ.
Hoàn Nhan Quyến Hi lo lắng vuốt ve gò má Tàn Hương, "Đánh đau lắm hả?"
"Các ngươi. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi nổi giận đùng đùng, nhấc chân hai lần lập tức đá mấy lão ma ma ngã lăn ra đất, quay đầu nhìn Khâm Nhân đứng trước cửa, tức giận nói không nên lời. Hoàn Nhan Quyến Hi trong lòng giận dữ nghĩ: Xem ra ả nữ nhân Khâm Nhân này không muốn làm Hoàng hậu nữa rồi.
Khâm Nhân cũng không biết trúng tà ở đâu, chẳng lẽ vẫn không nhìn thấy mặt Hoàn Nhan Quyến Hi xanh mét?