Chương 22. Hoàn toàn khác biệt
Hoàn Nhan Tông Hàn còn chưa đến trước trướng Bố Uy, Bố Uy đã biết hắn sắp đến rồi. Bố Uy sắp xếp rất nhiều tai mắt bên người Hoàn Nhan Tông Hàn, không nghĩ đến vào lúc này bắt đầu có tác dụng.
Khoác thêm ngoại y, Bố Uy ngồi ngay ngắn trên ghế da hổ cạnh bàn gỗ lim, phỏng đoán ý đồ của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hoàn Nhan Tông Hàn là người đứng đầu quân đội, vô cùng bận rộn, nếu có việc quân tìm Bố Uy thương nghị, Hoàn Nhan Tông Hàn nhất định sẽ thông báo Bố Uy đến trướng nghị sự, căn bản sẽ không đích thân đến trướng của hắn. Huống chi cách ngày tháng nhổ doanh càng ngày càng gần, lúc này Hoàn Nhan Tông Hàn càng không có lý do tìm hắn tán gẫu chuyện nhà.
Theo Bố Uy biết, Hoàn Nhan Tông Hàn chính là từ trong trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi vội vã chạy đến, lẽ nào. . . . . .
Bố Uy đang suy nghĩ, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi chiếc giường lớn cách đó không xa, bởi vì ở một góc giường, có nữ nhân đang cuộn tròn khiến hắn đứng ngồi không yên.
Bố Uy lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của mình, Hoàn Nhan Tông Hàn thật ra không có lý do gì vì Tàn Hương mà đến. Thứ nhất, Hoàn Nhan Tông Hàn chưa từng gặp qua Tàn Hương, không thể vì mỹ sắc của nàng; thứ hai, Hoàn Nhan Quyến Hi hiếu thắng, Bố Uy lại quá rõ ràng, nàng tuyệt đối không thể chính miệng kể với ca ca nàng về chuyện xảy ra giữa nàng và hắn, dù cho tủi thân cũng được, không cam lòng cũng xong, Hoàn Nhan Quyến Hi đều sẽ tự mình chịu đựng.
Đôi mắt Bố Uy lóe lên ánh sáng sắc bén, cảm nhận dục vọng từ dưới bốc lên, không cách nào kiềm chế, mỗi khi nhìn thấy Tàn Hương, hắn sẽ giống như loài động vật đang động dục, hoàn toàn không khống chế được ý nghĩ, tình cảm của chính mình.
Tàn Hương đối với Bố Uy mà nói, hoàn toàn khác biệt.
Cùng lúc đó, đầu óc Bố Uy cũng không ngừng suy nghĩ, hắn nghĩ đến Hoàn Nhan Quyến Hi, nữ nhân không tầm thường này. Bố Uy ngồi thẳng người, kiềm chế dục vọng của mình bộc phát với Tàn Hương, nhớ năm đó hắn và Hoàn Nhan Quyến Hi tỉ võ. Trong nháy mắt như vậy, hắn đã từng bị Hoàn Nhan Quyến Hi hấp dẫn, nhưng cảm tình này không phải yêu, Bố Uy hiểu rất rõ, đó là một sự tán thưởng. Hắn tán thưởng Hoàn Nhan Quyến Hi kiên cường, nếu như nhà Hoàn Nhan không xưng đế, có lẽ sự tán thưởng này có thể từ từ biến đổi thành tình yêu say đắm. . . . . .
Bố Uy tựa lên ghế da hổ, vết thương sau lưng đụng vào lưng ghế, truyền đến một trận đau đớn. Bố Uy vặn chặt chân mày, Hoàn Nhan Quyến Hi thưởng cho hắn hai roi, quả thực đã dùng hết toàn lực! Yêu sâu bao nhiêu, hận liền sâu bấy nhiêu, mối hận bị vứt bỏ trước mặt mọi người này, chỉ hai roi là đã có thể tiêu tan sao? Bố Uy mím chặt môi, có lẽ Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không buông tha dễ như vậy.
Thật khó đoán được ý đồ đến của Hoàn Nhan Tông Hàn, Bố Uy dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đứng dậy sải bước đến bên giường, không nói lời nào dang tay kéo Tàn Hương đang run lẩy bẩy ôm vào lòng.
"Lạnh lắm hả?" Bố Uy tham lam hôn chiếc cổ trắng như tuyết của Tàn Hương, bàn tay không an phận kéo chiếc chăn mỏng vây chặt quanh người Tàn Hương ra.
Tàn Hương trước sau không hề nghe rõ Bố Uy đang nói gì, nàng chỉ dùng ngón tay đang dần trắng bệch túm chặt lấy chăn, nhưng mà sức lực của nàng yếu đến mức thảm thương, không cách nào kháng cự lại sức lực thô bạo của Bố Uy, cứ như vậy, bàn tay Bố Uy cuối cùng thông suốt không trở ngại lướt trên người nàng. . . . . .
Tàn Hương đã khóc hết nước mắt. Nàng liều mạng kéo lấy chăn, bởi vì nàng đã không còn mảy may sức lực để kháng cự. . . . . .
Tùy tiện đi.
Nàng hệt như người chết tựa vào lồng ngực nóng rực của Bố Uy, tâm lạnh lẽo như đáy biển sâu. Nàng bi thương nhớ lại, bởi vì sức yếu, nàng địch không nổi bàn tay Tề ma ma, bởi vì sức yếu, nàng chạy không thoát đôi môi to béo của Hoàn Nhan Nghĩa, nhưng khi đó có Hoàn Nhan Quyến Hi xuất hiện đúng lúc. Bây giờ sẽ có ai đây?
Sẽ không có ai hết. . . . . . Không có người nào nữa. . . . . . Sẽ không có. . . . . .
Một hàng nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
Nhưng đúng lúc này, Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên xốc trướng, sãi bước tiến vào, cùng theo hắn tiến vào vẫn là tiếng cười sang sảng.
"Bố Uy lão đệ. . . . . ."
Bố Uy thần tốc rời khỏi người Tàn Hương, lập tức đem tấm chăn vừa cướp đi che lại thân thể đã sắp bại lộ của nàng.
Bố Uy xoay người, nghênh đón Hoàn Nhan Tông Hàn, sắc mặt rất nặng nề, hắn từ khi nào vì nữ sắc quên hết mọi thứ như vậy? Tàn Hương vậy mà có bản lĩnh làm hắn quên mất sự thật Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ tức khắc đến đây!
"Đại ca." Bố Uy cung kính nói.
Bởi vì động tác Bố Uy nhanh, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không hề nhìn thấy cánh sắc trước khi xốc trướng tiến vào, chỉ là hắn đang quét mắt nhìn doanh trướng của Bố Uy, lúc nhìn thấy người trên giường liền có chút rung động.
"Nàng ta chính là Tàn Hương?" Không hề vòng vo, Hoàn Nhan Tông Hàn trực tiếp hỏi.
Bố Uy ngập ngừng gật gật đầu, đã hiểu rõ Hoàn Nhan Tông Hàn vì sao lại đến, hắn lại còn biết tên Tàn Hương, nói vậy nhất định là vì nàng mà đến rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn đi đến bên giường, không chút chú ý đến nam nữ khác biệt, ánh mắt thẳng tắp dừng trên gương mặt trắng nõn của Tàn Hương. Giờ này khắc này, Tàn Hương thật sự hận không thể lập tức chết đi, nàng cắn chặt môi, sợ hãi nhìn Đại Hãn* trước mắt.
*Hãn - Kha Hãn : tên gọi tắt của tộc trưởng các dân tộc Đột Quyết, Mông Cổ... Trung Quốc.
Ánh mắt Hoàn Nhan Tông Hàn khiến cho Tàn Hương hiểu rõ, mình là một nô lệ Đại Tống mất nước.
Hoàn Nhan Tông Hàn không phải người bình thường, hắn là người kế vị tương lai của gia tộc Hoàn Nhan. Hắn có tư duy, có trí tuệ, kiến thức rộng rãi, lòng dạ khoan dung, nhưng cho dù có ưu tú đến đâu, hắn cũng là một nam nhân, sau khi nhìn rõ khuôn mặt tuyệt thế của Tàn Hương, không khỏi thất thần. . . . . .
Hắn hít sâu kinh ngạc, đôi mắt sắc bén trừng đến tròn xoe, hai hàng chân mày cau chặt, rung động không nói nên lời. Nét mặt Hoàn Nhan Tông Hàn rất tự nhiên biểu lộ ý nghĩ của bản thân, hắn không cần để tâm che giấu điều gì, bởi vì hắn không hề biết nữ nhân trên giường này đối với Bố Uy, với Hoàn Nhan Quyến Hi, cũng như đối với hết thảy mọi chuyện sau này, vô cùng quan trọng.
Bố Uy từ đầu đến cuối chăm chú nhìn vẻ mặt Hoàn Nhan Tông Hàn, không hề bỏ lỡ khoảnh khắc nào, nếu như Hoàn Nhan Tông Hàn nảy sinh hứng thú với Tàn Hương, hắn sẽ ngay lập tức tuyên bố Tàn Hương thuộc về hắn, hắn quyết không cho phép bất kì người nào chiếm lấy Tàn Hương, hắn xin thề.
Hoàn Nhan Tông Hàn rất nhanh khôi phục bộ dáng bình thường, xoay người đi đến bên ghế tựa ngồi xuống, không nhìn về phía giường lớn nữa. Bố Uy cũng đi theo, nghĩ kỹ lời nói đặt ngay bên miệng.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười cười, nhìn Bố Uy nói: "Bố Uy lão đệ, ngươi nói nếu như một binh sĩ phạm phải quân kị, xử lý thế nào?"
Bố Uy không hề suy nghĩ liền đáp: "Xử theo quân pháp."
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, lại hỏi thêm: "Vậy nếu như một cung nữ trộm đồ của chủ nhân, lại phải làm sao?"
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cần phải nghiêm trị, lấy đó làm gương." Bố Uy mặc dù không biết ý tứ trong lời nói của Hoàn Nhan Tông Hàn, nhưng cũng trả lời từng câu.
"Tốt!" Hoàn Nhan Tông Hàn liên tiếp gật đầu, sau đó hét lớn một tiếng: "Người đâu!"
Mấy gã đại hán canh giữ ngoài trướng lập tức chạy vào bên trong, chờ đợi chỉ thị của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Bố Uy theo phản xạ đứng thẳng người, vô cùng kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn.
"Bố Uy lão đệ, đắc tội rồi." Hoàn Nhan Tông Hàn dùng tay ra hiệu, mấy gã đại hán liền tiến đến giường lớn cách đó không xa.
Bố Uy bước một bước dài chắn trước mặt bọn đại hán, tức giận nói: "Ai dám động!"
Mấy gã đại hán ngừng lại trước mặt Bố Uy, đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Hoàn Nhan Tông Hàn.
Bố Uy không vui nói: "Đại ca, có việc gì xin nói rõ, nếu không tiểu đệ bất kể thế nào cũng sẽ không để ngài "cướp" người trong trướng của ta!"
Hoàn Nhan Tông Hàn đứng dậy, chắp tay sau lưng nói: "Bố Uy Tướng quân ở trong quân doanh, từ trước đến nay lấy thưởng phạt công chính mà nổi danh, lẽ nào lần này lại vì một nữ nô Đại Tống mà đánh mất anh minh?"
Hai chữ nữ nô như hai thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng lồng ngực Tàn Hương, nàng run rẩy mãnh liệt, hết thảy người trong gian phòng dường như đều cảm nhận được.
"Lời này có ý gì?" Bố Uy hoàn toàn nghe không hiểu lời hắn nói.
Hoàn Nhan Tông Hàn xoay người đưa lưng về phía Bố Uy, thanh âm vang dội. "Quyến Hi đã nói hết với ta rồi, nàng nói người Tống tên Tàn Hương này có phần giống với muội muội thất lạc mười mấy năm trước của ngươi, cho nên ngươi từ lúc gặp nàng, liền đối với nàng cưng chiều hơn nhiều. Những việc này đều có thể hiểu được, cốt nhục tình thân, là lẽ thường tình. Thế nhưng ngươi không nên biết rõ việc nàng đã trộm đồ, vẫn cứ bao che nàng!"
Hoàn Nhan Tông Hàn than thở: "Nếu như nàng trộm cái gì khác, cũng liền thôi, thế nhưng đồ nàng trộm vừa hay lại là thứ nhà Hoàn Nhan chúng ta không thể mất!"
Hoàn Nhan Tông Hàn lần nữa phất tay, mấy gã đại hán lại xông về phía trước. Bố Uy khó khăn chặn bọn họ lại, hỏi: "Đại ca có chứng cứ không?"
"Chứng cứ? Quyến Hi chính miệng nói với ta, lẽ nào còn cần chứng cứ sao?".
Bố Uy nhắm mắt lại, hắn đều hiểu rõ hết rồi. Gì mà Tàn Hương giống như muội muội hắn, gì mà Tàn Hương trộm đồ, những chuyện bịa đặt này tám phần đều là do Hoàn Nhan Quyến Hi thêu dệt ra, đây là kế của nàng.
"Nói như vậy, đại ca nhất định phải mang Tàn Hương đi để tra hỏi cho rõ ràng?" Bố Uy hỏi.
"Việc này còn cần phải nói?" Khẩu khí Hoàn Nhan Tông Hàn cứng rắn.
"Được! Đại ca làm rất đúng, việc này thực sự phải tra hỏi cho rõ, cũng tránh cho người vô tội chịu oan uổng. Chỉ có điều mời đại ca đi trước một hồi, cho phép Tàn Hương sửa sang gọn gàng, mới có thể đi cùng các ngươi a."
Hoàn Nhan Tông Hàn gật gật đầu, phất tay ra lệnh cho mấy gã đại hán rời đi, chính mình cũng bước đến cửa trướng, sau đó quay đầu nói: "Bố Uy lão đệ không ra ngoài cùng ta sao?"
"Ta. . . . . ." Không đợi Bố Uy nói xong, Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Nữ quyến sửa sang y phục, một đại nam nhân như ngươi đều nên tránh đi. Hơn nữa ngươi và Quyến Hi cũng đã có hôn ước."
Nghe xong lời này, sắc mặt Bố Uy trở nên rất khó coi, đáp lại: "Ta cũng đang muốn cùng đại ca ra ngoài!"
Sau khi tất cả nam nhân ra ngoài, một tiểu cung nữ mặt mày xinh đẹp từ cửa trướng chui vào, nàng được Bố Uy sắp xếp đến phụ trách hầu hạ Tàn Hương thay y phục.
Cung nữ hành lễ, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ta đến hầu hạ người."
Tàn Hương vẫn nằm yên trên giường, ánh mắt vô định. Nàng giống như không nghe thấy lời cung nữ, như cũ không nhúc nhích.
Cung nữ đem y phục mang đến đặt gọn gàng bên giường, quay đầu nhìn một góc trướng bị gió thổi bay, thấp thoáng có thể nhìn thấy rất nhiều người đang đứng bên ngoài. Cung nữ sốt ruột nghĩ, các thủ lĩnh đang đợi, nàng phải nhanh hơn chút mới đúng. Ngay lập tức nàng động thủ kéo chăn trên người Tàn Hương, dìu nàng ấy ngồi ngay ngắn. Tàn Hương không hề phản kháng, cũng không phối hợp, nàng giống như một con rối mặc người thao túng.
Cởi bỏ y phục đã rách nát, đổi lại trang phục điển hình của Đại Kim, vấn tóc, rửa mặt, mang giày. . . . . . Cung nữ thuần thục làm công việc hàng ngày đều phải làm.
"Xong rồi!" Cung nữ giúp Tàn Hương mang giày xong nói.
Mặt Tàn Hương vẫn không cảm xúc.
"Ta đi gọi các thủ lĩnh.".
Cung nữ tung tăng rời đi, không lâu sau, Bố Uy, Hoàn Nhan Tông Hàn cùng với một đám đại hán bước vào trướng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét