Trang

01/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 23

Chương 23. Ngươi mang theo nó, không phải là phúc, là họa.


Bố Uy nhẹ nhàng tiến về phía trước, ôm lấy Tàn Hương không buông, hướng ngoài trướng đi đến. Tâm tư Bố Uy hết sức phức tạp, bởi vì sự tình càng ngày càng trở nên mất kiểm soát, trước đó đã có Hoàn Nhan Quyến Hi, bây giờ lại đến một Hoàn Nhan Tông Hàn. Hắn không hề sợ gia tộc Hoàn Nhan, chỉ bất quá bây giờ còn chưa đến lúc có thể lật bài

Bố Uy cúi đầu nhìn gương mặt Tàn Hương, ngửi lấy mùi hương tự nhiên trên người nàng, trong lòng nặng nề thở dài. Nếu như giữa giang sơn và mỹ nhân, hắn phải lựa chọn thế nào? Lật đổ sự thống trị của gia tộc Hoàn Nhan, để gia tộc Bố La Đa Cách chiếm lấy nó, đối với chuyện này Bố Uy có cả một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, hắn không muốn. . . . . .

Lúc Bố Uy ôm Tàn Hương đi qua bên người Hoàn Nhan Tông Hàn, giọng nói hào sảng lại lần nữa vang lên. "Sao Bố tướng quân không để nàng tự đi? Nhất định phải để ngươi ôm hay sao!"

"Bẩm đại ca, trên chân của nàng có vết thương." Bố Uy bình tĩnh nói.

"A?" Hoàn Nhan Tông Hàn đột nhiên xốc lên góc quần Tàn Hương, nhìn thấy từng vòng vải gạt đầy máu quấn quanh mắt cá chân. "Cho dù là vậy, cũng không thể phiền Bố tướng quân tự hạ mình làm chuyện thấp hèn này. Người đâu!"

Mấy gã đại hán vừa ngờ vực dò xét Bố Uy vừa theo lời đi qua, nhanh nhẹn đón lấy Tàn Hương từ trong vòng tay Bố Uy.

Tâm tư Bố Uy xưa giờ sâu kín, Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, hiếm khi thấy được Bố Uy đem tình cảm trong lòng thể hiện trên mặt. Nhưng ngay trong nháy mắt vừa rồi, khoảnh khắc mấy gã đại hán đón lấy Tàn Hương từ trong tay hắn, Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn thấy trên mặt Bố Uy lướt qua vô số biểu tình. Đối với những biểu tình đó chỉ có một cách giải nghĩa, chính là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của nam nhân đối với nữ nhân mình yêu mến. Sâu trong lòng Bố Uy không cho phép người khác chạm vào Tàn Hương, dù cho chỉ ôm bình thường cũng không thể được.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày, vừa đi vừa nhìn đám tuyết bên cạnh tan thành dòng, uốn lượn chảy về phía xa xa. Hoàn Nhan Tông Hàn có thể khẳng định, Quyến Hi chịu oan ức, hơn nữa còn liên quan đến nữ nhân Đại Tống này.

Từ khi hắn bước vào trướng của Bố Uy, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên Bố Uy nhìn Tàn Hương, Hoàn Nhan Tông Hàn liền cảm nhận được giữa Bố Uy cùng Tàn Hương, tuyệt đối không phải "ái hộ" (yêu quý, bảo vệ) như lời Quyến Hi nói, mà là "ái luyến" (yêu thương say đắm) thuần túy.

Vốn dĩ, Hoàn Nhan Tông Hàn nên dùng vẻ mặt ôn hòa mang Tàn Hương đi, nhưng đã đến nước này, hắn nhất định phải cho Bố Uy nhìn rõ chút sắc mặt, càng muốn cho Bố Uy biết rõ, phản bội tình yêu của Quyến Hi việc nguy hiểm cỡ nào. Hoàn Nhan Tông Hàn thân là ca ca Quyến Hi, vậy nên có đủ lý do nhất định phải bảo vệ tình yêu kiên trinh của muội muội.

Từ trướng của Bố Uy đến chỗ Hoàn Nhan Quyến Hi, chỉ cách vài bước đi đường, cho nên chớp mắt đã đến nơi. Tàn Hương mơ hồ nhìn đỉnh trướng màu bảo lam này, trong lòng liền đau đớn xót xa. Nàng dường như lại mơ hồ nhìn thấy thân ảnh hồng sắc của Quận chúa quyết tuyệt bỏ đi.

Bây giờ thì sao? Vừa mới qua một ngày đã là cảnh còn người mất. Tàn Hương cảm giác bản thân từ lâu đã không còn là chính mình trước kia, nàng đã không còn linh hồn. Bởi vì tuy rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng Hoàn Nhan Quyến Hi nhất định sẽ cho rằng chuyện đó đã xảy ra rồi, chuyện này không cách gì giải thích, không phải sao?

Tàn Hương cười khổ, có lẽ Hoàn Nhan Quyến Hi căn bản cũng không quan tâm chuyện gì đã xảy ra đâu, dù sao cũng là nàng ấy mặc kệ Bố Uy mang nàng đi, kỳ thực Quận chúa không mảy may để ý nàng. . . . . .

Màn trướng bị xốc lên, từ trong đám người, Hoàn Nhan Quyến Hi rất dễ dàng liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia, một đôi mắt thật to. Và rồi thấy được, điều khiến Hoàn Nhan Quyến Hi đau đớn đến mức phải nhắm mắt lại ── nàng nhìn thấy Tàn Hương đã đổi y phục!

Lạnh lùng kêu rên, Hoàn Nhan Quyến Hi nhếch khóe miệng, hiện ra một tia cười khổ. Điều nàng dự đoán chắc hẳn đều biến thành sự thật rồi? Bố Uy thực sự không phụ lòng kỳ vọng của nàng!

Rất lâu sau đó, nàng vẫn nhắm mắt như cũ.

Hoàn Nhan Quyến Hi muốn mở mắt ra, nhưng lại sợ nhìn thấy bộ y phục đã đổi, nàng không muốn thừa nhận bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó! Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không muốn nhắm mắt, bởi vì càng ở trong bóng tối, dường như nàng càng nhìn rõ lần cuối cùng Tàn Hương vùng vẫy. . . . . .

Có thể chỉ là thay quần áo thôi, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Có phải là thức ăn bắn lên y phục nên thay ra không? Có phải là. . . . . . Có phải là. . . . . .

"Tiểu muội, đã dẫn người đến rồi." Hoàn Nhan Tông Hàn phá vỡ yên lặng.

Lại mở mắt, Hoàn Nhan Quyến Hi đã chuẩn bị tốt nét mặt. Nàng hơi mỉm ời, lễ độ nhìn về phía tất cả mọi người, kể cả Bố Uy, kể cả Tàn Hương.

ại ca, người ngồi đi."

"Bố Uy, ngươi cũng ngồi." Quyến Hi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, giọng nói dịu dàng khác hẳn trước kia.

Sau đó, Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhìn Tàn Hương vẫn còn bị hộ vệ ôm  trong lồng ngực, phân phó nói: "Thả nàng xuống đất, các ngươi ra ngoài đi." 

Ánh mắt Bố Uy lập tức phóng đến, Hoàn Nhan Quyến Hi mỉm cười nhìn hắn, nói: "Thẩm vấn ngươi thành thạo nhất, ngươi đến xét hỏi đi, nhất định phải khiến nàng giao ra bảo vật mới được!"

Bố Uy tiếp lời: "Muốn nói thành thạo, đại ca thành thạo nhất, không bằng mời đại ca xét hỏi."

Hoàn Nhan Tông Hàn rõ ràng cảm nhận được bầu không khí bất thường giữa Quyến Hi  Bố Uy, cười nói: "Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, cung nữ của tiểu muội, đương nhiên do tiểu muội tra hỏi rõ ràng."

Hoàn Nhan Quyến Hi vén chăn bước xuống giường,vừa đi về phía trước vừa nói: "Có trách thì chỉ trách ta thường ngày đã đối đãi với nàng quá tốt! Ta thấy nàng dáng người xinh đẹp, lại cơ trí, liền giữ lại bên người để dùng, nhưng người Tống suy cho cùng vẫn là người Tống, cuối cùng lại trộm đồ của ta."

Nặc Nhã bên cạnh đột nhiên nói: "Nếu như tiểu thư luôn luôn để ta hầu hạ, sẽ không xảy ra tai họa lớn như vậy."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn Nặc Nhã một chút, khẽ quát nói: "Nơi này không có phần ngươi lên tiếng." Sau đó Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói: "Có điều Nặc Nhã nói cũng rất đúng, trách chỉ trách ta không nên tùy tiện tin dùng một ngoại nhân."

Tàn Hương cúi đầu, tay chống đỡ thân thể, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, biến thành chấm đen li ti dày đặc. Nàng cắn môi muốn nuốt nước mắt xuống, thế nhưng làm sao cũng không ngăn được. Nàng không biết Quận chúa nói những lời này là có dụng ý gì, nhưng những lời này lại thật sự làm tổn thương trái tim Tàn Hương.

Hoàn Nhan Tông Hàn lạnh lùng nói: "Tàn Hương, giao đồ của Quận chúa ra đây đi, hôm nay tha cho ngươi một con đường sống."

Tàn Hương giống như trước không chút tiếng động.

Đại hán đứng phía sau Tàn Hương đá một cước lên lưng nàng lưng, quát to: "Thủ lĩnh tra hỏi, mau trả lời!"

"A!" Tàn Hương kinh hô một tiếng, bò trên mặt đất.

Ánh mắt Hoàn Nhan Quyến Hi  Bố Uy đồng thời bắn về phía gã đại hán không biết sống chết này.

Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói: "Không phải bảo các ngươi cút ra ngoài sao? Sao còn đứng ở đây!"

"Dạ, Quận chúa." Mấy gã đại hành lễ xong, cung kính lui đi.

Sau khi mấy gã đại hán ra ngoài, trong trướng chỉ còn lại Bố Uy, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Quyến Hi, Nặc Nhã, quân y, cùng Tàn Hương.

Hoàn Nhan Quyến Hi quay mặt về phía cửa trướng, đưa lưng về phía tất cả mọi người, mới buông xuống mặt nạ ngụy trang đến không chút sơ hở vừa rồi. Bên cạnh nàng chính là Tàn Hương nằm cuộn tròn trên đất, Tàn Hương gầy yếu đến mức sắp bị bụi đất chôn vùi, Hoàn Nhan Quyến Hi thật sự không đành lòng tổn thương nàng ấy nữa, thế nhưng nếu như Tàn Hương không bị thương, nàng sẽ không đả thương được Bố Uy, oán hận của nàng sẽ không giải được.

Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng cao đầu, yên lặng tự nhủ: "Trò chơi đã bắt đầu rồi, không thể kết thúc. Giương cung không thể thu tên, đau khổ mà nàng ấy phải chịu, nhất định có người trả lại gấp bội."

Hừ nhẹ một tiếng, Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu, khuôn mặt thanh lãnh, từ từ cúi người xuống, đối diện với Tàn Hương. Nàng mở miệng nói: "Giao huyết ngọc ra đây đi, ngươi mang theo nó, không phải phúc, là họa. Bổn Quận chúa biết ngươi nhất thời hồ đồ, mới có thể làm ra chuyện ngu ngốc thế này, chỉ cần ngươi giao huyết ngọc ra đây, bổn Quận chúa đáp ứng ngươi, không truy cứu nữa."

Hoàn Nhan Tông Hàn bên cạnh mở miệng nói: "Sao có thể không truy cứu? Phàm là kẻ trộm cắp đều phải trượng phạt, đối với kẻ lớn mật như thế, lại dám trộm bảo bối tổ truyền nhà Hoàn Nhan, lý ra nên chém!"

Tàn Hương vẫn như cũ cúi thấp đầu, không nhúc nhích. Nàng không phải không nghe được lời nói hung ác của Hoàn Nhan Tông Hàn, chỉ là nàng chẳng hề sợ hãi. Chết đối với nàng mà nói là một sự giải thoát, có thể nói hạnh phúc, trong lòng giờ khắc này, nếu như có thể cầu được chết ngay lập tức, Tàn Hương sẽ cảm tạ trời cao. Chỉ có điều, nàng luyến tiếc một người. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi.

 

Hoàn Nhan Quyến Hi lại nói: "Ngươi là cung nữ của ta, cho nên hết thảy xử phạt do ta nói mới tính, chỉ cần ngươi giao ra bảo bối, ta sẽ không phạt ngươi."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7