Trang

03/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 35

    Chương 35. Hết thảy như mộng, lại tựa như ảo giác.


    "Hoàn Nhan Nghĩa không chiếm được người, ngay sau đó hắn liền đi chọn trong đám nữ quyến bị bắt một nữ tử, người đó chính là ta." Bích Xuân vô cùng bi thương nói.

    ". . . . . ." Tàn Hương cả kinh nói không nên lời, "Sao lại thế. . . . . . Tại sao. . . . . . Làm sao. . . . . ." Tàn Hương lặp đi lặp lại mấy câu nói này.

    Bích Xuân cười trừ xoa xoa nước mắt, "Đây chính là số mệnh của ta, hết thảy đều là vận mệnh đã định trước."

    "Bích Xuân!" Tàn Hương chợt khóc ôm Bích Xuân vào lòng.

    Bích Xuân nói: "Công chúa không cần thương xót Bích Xuân, Bích Xuân chỉ là một nha đầu, một cái mạng quèn, ta rất mừng người Hoàn Nhan Nghĩa chà đạp chính là ta, mà không phải Công chúa người."

    Tàn Hương khóc nói: "Bích Xuân. . . . . . Là ta đã hại ngươi."

    ừng nói như vậy, Công chúa, ta bằng lòng vì người làm hết thảy mọi việc, chỉ cần người khỏe mạnh." Bích Xuân ngẩng đầu lên lau nước mắt cho Tàn Hương, nói: "Người sống có tốt không?"

    Tàn Hương gật gật đầu, "Ta rất tốt."

    "Sao người có thể ở trong trướng Quận chúa Hoàn Nhan Quyến Hi, người làm nha đầu của ả sao? Ả dám đối xử với người như vậy? Ả dám sai bảo người?" Bích Xuân kinh sợ hỏi một tràng.

    Tàn Hương khẽ cười, trên mặt còn mang theo nước mắt, nàng trước giờ chưa bao giờ nghĩ biểu cảm của mình lại có thể biến hóa như vở kịch vậy. "Nếu Quận chúa nàng chịu sai bảo ta đã tốt. . . . . . Hoàn Nhan Quyến Hi là người rất tốt, nàng đối với ta rất tốt."    

    "Nàng tốt với người?" Bích Xuân nói: "Nhưng ta nghe nói, lại không phải như vậy."

    "Ngươi nghe nói ta làm sao?" Tàn Hương hỏi.

    "Ta. . . . . ." Vừa muốn nói, Bích Xuân cúi đầu nhìn thấy hai chân Tàn Hương quấn đầy băng gạc. "Công chúa!" Bích Xuân đột nhiên cả kinh kêu lên: "Chân của người bị làm sao vậy?"

    Tàn Hương tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chỉ là bị chút vết thương nhỏ, không nghiêm trọng."    

    "Vết thương nhỏ?" Bích Xuân căn bản không tin, "Đây nhất định không phải vết thương nhỏ." Nàng thậm chí nhìn thấy máu xuyên qua mấy chục tầng băng gạc thấm ra ngoài, Công chúa nói đây là vết thương nhỏ!

    Tàn Hương điềm tĩnh vuốt tóc Bích Xuân, nói: "Xuân, đừng lo lắng cho ta nữa, ta sẽ không sao đâu. Ngược lại là ngươi, cuộc sống của ngươi không dễ chịu. . . . . ." Dứt lời, Tàn Hương lại bắt đầu rơi nước mắt.

    Bích Xuân đã cùng Tàn Hương lớn lên, như hình với bóng, tuy nói là thị nữ, nhưng còn thân hơn cả thân tỷ muội.

    Bích Xuân kề sát tai Tàn Hương nhẹ giọng nói: "Công chúa, người yên tâm, đợi thời cơ thích hợp, ta lập tức mang người rời khỏi nơi quỷ quái này. . . . . . Chúng ta trốn đến một nơi không người, lẳng lặng trải qua một đời. . . . . ."

    Tàn Hương thật thà tiếp nhận lời Bích Xuân nói.

    "Sẽ có một ngày như thế . . . . . . Người tin tưởng ta. . . . . ."

    Tàn Hương cứng nhắc gật đầu, tuy nói một tháng qua, cuộc sống rất khổ cực, nhưng Tàn Hương cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn bỏ đi. Bỏ đi chính là đại biểu sẽ không còn được thấy Hoàn Nhan Quyến Hi nữa, không gặp được Quận chúa, tháng ngày sau này Tàn Hương còn vượt qua được sao?

    Đúng lúc Hoàn Nhan Quyến Hi vén rèm tiến vào, lin nhìn thấy hình ảnh Bích Xuân ôm Tàn Hương thì thầm.

    "Ngươi là ai!" Hoàn Nhan Quyến Hi lạnh lùng nói.

    Bích Xuân đứng lên, sửa sang lại y phục, không thèm nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, quay người đi về phía cửa trướng.

    "Thật là to gan!" Hoàn Nhan Quyến Hi cả giận nói, nàng đưa tay cản Bích Xuân lại. "Lại dám không trả lời ta."

    Bích Xuân giễu cợt cười cười, nói: "Quận chúa không biết ta là ai sao? Theo lý, ngươi phải gọi ta một tiếng nhị tẩu." Tiếp đó, Bích Xuân trừng mắt Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Hóa ra người nhà Hoàn Nhan, đều không nói phép tắc lễ nghĩa như vậy."

    Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu mày, vẫn chưa thả tay đang chắn Bích Xuân xuống.

    "Không muốn thả ta đi sao? Nhị ca ngươi vẫn đang đợi hưởng dụng thân thể của ta đó. . . . . ." Lời Bích Xuân nói cực kỳ trắng trợn.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên thả tay xuống, quay người nói: "Ngươi đi đi, sau này không cho phép đến trướng của ta."

    "Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Bích Xuân tức giận vén rèm bỏ đi.

    Hoàn Nhan Quyến Hi đi đến bên người Tàn Hương, cười nói: "Chân cảm thấy thế nào, có tốt hơn không?"

    Tàn Hương thành thật lắc đầu, nói: "Không có cảm giác."

    "Nói cho ngươi biết một tin vui, ta dự định đưa ngươi đi Khai Phong." Hoàn Nhan Quyến Hi nói.

    "Khai Phong!" Hai chữ này mạnh mẽ đánh vào đầu óc đóng băng của Tàn Hương, Khai Phong —— đó là kinh đô Đại Tống, cũng là nơi Tàn Hương sinh sống mười bảy năm.

    "Sao phải đi đến đó? Ngươi đưa ta đi sao?" Tàn Hương hoang mang hỏi.

    "Đứa nhỏ ngốc." Hoàn Nhan Quyến Hi hài hước nói: "Đương nhiên là ta đưa ngươi đi." Quyến Hi rót một chén trà nóng đưa cho Tàn Hương: "Còn nguyên nhân, sau này ngươi sẽ biết ."

    Ký ức Tàn Hương đang từ từ được thức tỉnh. Đầu tiên gặp được cố nhân, sau đó được báo cho biết phải về lại kinh đô. . . . . . Hết thảy như mộng, lại tựa như ảo giác.

    Tàn Hương ngờ nghệch hỏi lại: "Quận chúa. . . . . . Ngươi thật sự muốn đưa ta đi. . . . . . Khai Phong?"

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười nói: "Ân."

    Rất lâu sau đó, ở Tàn Hương rốt cục đã tiêu hóa xong tin tức làm người ta phấn chấn này, nàng mở miệng nhẹ giọng nói: "Sao ngươi không hỏi ta người vừa rồi là ai?"

    Hoàn Nhan Quyến Hi vừa thu xếp đồ đạc vừa nói: "Quan trọng lắm hả? Ta không thích lãng phí thời gian vì người hay chuyện không quan trọng. Nếu ngươi cảm thấy nên nói cho ta biết, ta nghĩ ngươi sẽ nói." 

    Tàn Hương nói: "Nàng tên Bích Xuân, từ nhỏ cùng ta lớn lên, là thị nữ của ta."

    Hoàn Nhan Quyến Hi yên lặng lắng nghe.

    "Nhưng  nàng rất bất hạnh, trở thành Hoàn Nhan Nghĩa . . . . . ." Tàn Hương ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng phát hiện sắc mặt Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn như cũ rất bình thản.

    "Bị nhị ca ta chiếm đoạt thân thể, đúng không?" Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp lời nói.

    Tàn Hương thở dài, không nói gì thêm.

    Hoàn Nhan Quyến Hi cười nói: "Chúng ta lập tức phải bắt đầu hành trình đường dài, trèo đèo lội suối, đặc biệt gian khổ, ta rất lo lắng thân thể của ngươi không chịu được." Hoàn Nhan Quyến Hi thả y phục trong tay xuống, đi đến ngồi xuống một bên giường, nói thêm: "Ngươi ngoan ngoãn thả lỏng tâm tình một chút, không nên nghĩ những chuyện khác. Ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi hạnh phúc, ngươi mới có quyền quan tâm người khác có hạnh phúc hay không."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7