Chương 34. Hồng nhan họa thủy
Sáng sớm hôm sau ——
"Đại ca." Không cần thông báo, Hoàn Nhan Quyến Hi đã vén rèm tiến vào.
Hoàn Nhan Tông Hàn đang cúi đầu đọc sách ngẩng lên, cười với tiểu muội nói: "Đến tìm ta sớm như vậy, có chuyện gì quan trọng sao a?"
"Đại ca quả nhiên lợi hại, vậy mà đoán được muội có chuyện." Hoàn Nhan Quyến Hi ngượng ngùng ngồi lên ghế chủ vị, thông thường, ghế này chỉ có Hoàn Nhan Tông Hàn mới được ngồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười bước đến, "Nói đi."
Hoàn Nhan Quyến Hi nói thẳng: "Muội muốn tạm thời rời quân, đến Trung Nguyên một chuyến."
Hoàn Nhan Tông Hàn ngưng cười, nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Rời đi? Cụ thể đi đâu? Dự định đi mấy ngày? Đi cùng ai vậy?"
Quyến Hi đứng lên, ôm bờ vai rộng lớn của đại ca nói: "Đến kinh đô Khai Phong của Đại Tống, đi bao lâu còn chưa xác định. . . . . ."
Không đợi Quyến Hi nói xong, Hoàn Nhan Tông Hàn làm mặt lạnh nói: "Sao lại phải đi."
"Một việc rất quan trọng." Hoàn Nhan Quyến Hi không nói rõ.
"Phải đích thân đi sao? Muội có thể phái người khác đi." Hoàn Nhan Tông Hàn nói.
Quyến Hi lắc đầu, thở dài nói: "Việc này không phải muội đích thân đi không được."
"Vậy nếu như đại ca không đồng ý?" Hoàn Nhan Tông Hàn lạnh lùng nói.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười khẽ, "Vậy muội cũng phải đi, hơn nữa đã nhất quyết phải đi."
Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu, hắn đã biết bản thân không thể thay đổi bất kì quyết định gì của Quyến Hi, "Muội đến không phải muốn trưng cầu ý kiến của ta, mà đến thông báo cho ta."
Quyến Hi cười nói: "Vẫn là đại ca hiểu muội nhất."
"Đại ca mang một Quyến Hi hoàn hảo ra ngoài, càng phải mang một Quyến Hi hoàn hảo hơn nữa trở về. Đại quân dự định ngày mai bạt doanh hồi triều, giờ đây muội lại muốn tách ra?" Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Khai Phong cách đây đường xá xa xôi, dư đảng Đại Tống xuất quỷ nhập thần, đại ca thật sự không yên tâm để muội lần đầu đến đó mà."
Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười: "Muội đã không còn là tiểu hài tử, kính xin đại ca yên tâm."
"Đến Trung Nguyên. . . . . ." Hoàn Nhan Tông Hàn hơi hiểu ra nói: "Không phải là vì. . . . . . Nữ nhân Đại Tống kia chứ?"
Vẻ mặt Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên trở nên nghiêm túc khác thường, nàng nói: "Từ nhỏ đến lớn, muội vẫn luôn rất rõ ràng chuyện gì nên làm, đáng để làm, giống như hiện tại chuyện này muội muốn làm, nhất định muội phải làm, cũng là chuyện đáng để muội làm, hơn nữa, muội cũng nhất thiết phải làm."
Hoàn Nhan Tông Hàn nặng nề gật đầu, xem ra Quyến Hi đã ngầm thừa nhận, nàng xác thực lần đầu phải đến Khai Phong vì nữ nhân Đại Tống xinh đẹp thoát tục kia. Hoàn Nhan Tông Hàn chợt có một loại linh cảm không lành, hắn nói: "Ta nghĩ đến một câu nói. . . . . ."
"Đại ca mời nói." Hoàn Nhan Quyến Hi ngẩng đầu lên nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn cao hơn nàng một cái đầu.
"Hồng nhan họa thủy."
Hoàn Nhan Quyến Hi cúi đầu khẽ cười không nói gì.
"Ta nói không đúng sao?" Hoàn Nhan Tông Hàn hỏi lại.
"Đại ca nói đúng hết. Chỉ là, muội không muốn thiếu nợ." Tàn Hương vì nàng mà bị thương, nàng phải mang nàng ấy đi chữa lành chân, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: "Tàn Hương quá xinh đẹp, mà nữ nhân quá đẹp lại như một mồi lửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành đám lửa lớn lan khắp thảo nguyên." Hoàn Nhan Tông quay về ngồi lại ghế da hổ của mình: "Đến thời điểm thích hợp, muội liền giúp nàng chọn một nơi nương náu tốt đi." Có thể tìm một nơi nương náu cho nữ quyến bị bắt, Hoàn Nhan Tông Hàn đã tận tình tận nghĩa.
Hoàn Nhan Quyến Hi cười cười, gật đầu nói: "Lời đại ca nói Quyến Hi đã nhớ, việc này chờ muội quay về rồi tiếp tục cân nhắc đi."
Ngay lúc Hoàn Nhan Quyến Hi và Hoàn Nhan Tông Hàn nói chuyện, một đôi tay mảnh khảnh vén trướng tử màu thiên lan của Quận chúa lên. . . . . .
Tàn Hương đang chuyên tâm xem một tập thơ, cảm giác có người từ phía sau bước vào, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa ——
Nàng không thể tin nhìn đi nhìn lại, sau đó tự cất tiếng: "Bích Xuân. . . . . ."
Trái với Tàn Hương bình tĩnh, Bích Xuân lại vô cùng kích động, nàng nhanh chân chạy đến bên người Tàn Hương, ôm khư khư Công chúa ngày nhớ đêm mong vào lòng, khóc ròng nói: "Công chúa. . . . . . Công chúa. . . . . . Người chịu khổ rồi. . . . . ."
Tàn Hương nhàn nhạt cười, vỗ nhẹ lên lưng Bích Xuân, an ủi: "Ta có chịu khổ gì đâu, ta rất tốt mà, đừng khóc, Bích Xuân. . . . . ."
Bích Xuân vẫn ôm Tàn Hương, ôm chặt hết sức, không chút buông lỏng. Tàn Hương thả tập thơ xuống, hai cánh tay ôm lấy cổ Bích Xuân nói: "Được rồi, đừng khóc nữa. . . . . ."
Chốc lát, Bích Xuân từ trong lòng Tàn Hương ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt lại có ý cười, nàng cẩn thận nhìn gương mặt Tàn Hương, từ mắt mũi, đến đôi môi, nhìn thật tỉ mỉ từng chút một. "Người gầy đi rồi. . . . . ." Bích Xuân nói.
Tàn Hương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bích Xuân, nói: "Ngươi cũng gầy đi. Ta nhớ trước đây ngươi mập mạp hơn so với hiện giờ rất nhiều."
Tàn Hương không ngờ ở nơi đất khách quê người lại có thể gặp được cố nhân, hơn nữa còn là thiếp thân thị nữ từng hầu hạ bên cạnh mình, nàng quả là bất ngờ, vui sướng không cách nào tả được.
"Ngươi. . . . . ." Tàn Hương chợt giống như nhớ đến chuyện gì, nói: "Sao ngươi đến được đây." Tất cả tù binh đều phải có người canh giữ, không thể có cơ hội tự do đi lại.
Bích Xuân cười cười, ánh mắt thê lương, nàng chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, yếu ớt nói: "Ta là thế thân của người."
Tàn Hương cau mày hỏi: "Thế thân? Thế thân gì. . . . . ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét