Chương 29. Cái yếm đỏ rực
Hoàn Nhan Quyến Hi có vẻ đăm chiêu nhìn Tàn Hương, tiếp đó chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi bằng lòng làm việc hạ đẳng như vậy?"
Tàn Hương gật đầu, sau đó nói: "Ta bằng lòng. Huống chi, ta chính là một kẻ hạ đẳng." Tàn Hương thâm trầm cuối đầu thật thấp, tự ti đến mức không dám nhìn Quận chúa.
Tề ma ma cười trộm, trong lòng nói, ả nữ nhân đê tiện này cuối cùng cũng biết bản thân thấp hèn rồi hả? Một ả nữ nô Đại Tống, còn muốn bày ra bộ dạng cao ngạo.
Hoàn Nhan Quyến Hi đi qua, nhẹ nhàng nâng đầu Tàn Hương nhìn thẳng vào nàng, "Nếu ngươi không muốn, cứ mở miệng nói cho ta, ta sẽ không để ngươi đi." Lòng Hoàn Nhan Quyến Hi có chút lo lắng, nàng hi vọng Tàn Hương có thể dũng cảm nói "Không", đáng tiếc Tàn Hương không có ý muốn nói, nàng chỉ hết sức từ tốn lắc đầu, "Ta có thể đi."
Hoàn Nhan Quyến Hi buông tay, không thèm quay đầu đã rời khỏi trướng. Chuyện sau đó đúng như Tàn Hương mong muốn, nàng bị Tề ma ma kéo đến gian trướng đặt đầy báu vật Đại Tống kia, chỉ là quá trình có chút tàn nhẫn. . . . . .
"Tàn Hương?" Quận chúa vừa đi, Tề ma ma lập tức đứng thẳng người, gian ác bước đến bên cạnh Tàn Hương: "Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy đã có thể được Quận chúa yêu thích hả? Ngươi tưởng là nàng sẽ xem ngươi giống như nha đầu thân thiết mà sai bảo sao?" Tề ma ma hừ lạnh một tiếng, "Đừng có nằm mơ nữa, ta cho ngươi biết, chuyện đó là không thể nào. Ngươi đừng quên thân phận của ngươi, nữ nô Đại Tống! Nô tài! ! Đừng thấy bây giờ Quận chúa đối xử quá tốt với ngươi, đây chỉ là tạm thời, tháng ngày khiến ngươi chật vật vẫn còn dài đấy."
Tàn Hương cố hết sức làm như mắt điếc tai ngơ, nhưng lời nói sắc bén của Tề ma ma vẫn đều truyền vào tai của nàng không sót một chữ. Tàn Hương quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến Tề ma ma.
Thấy Tàn Hương như vậy Tề ma ma liền nổi lên bực tức, mụ lớn tiếng nói: "Ngươi không phải muốn đi giúp đỡ sao? Tốt thôi, bây giờ đi ngay." Mụ kéo cánh tay mảnh khảnh của Tàn Hương nhắm hướng cửa trướng đi tới.
"A!" Tàn Hương bất chợt kêu to một tiếng. Nàng bị Tề ma ma lôi kéo mãnh liệt, chân bất giác trượt về phía trước, vết thương chỗ mắt cá chân vừa mới khép miệng nháy mắt bị xé ra, trong khoảng thời gian ngắn đau tận xương tủy.
"Đau không?" Tề ma ma cố ý dừng lại, nhìn gương mặt Tàn Hương bị đau đến vặn vẹo, cười nhạo nói: "Ngươi cũng biết đau à?" Tề ma ma chỉ vào mặt mình "Nữ nô, nhìn thấy không? Đây là do một tay ngươi gây nên!" Tề ma ma quăng cho Tàn Hương một ánh mắt đắc ý đã báo được thù, tiếp đó lại kéo Tàn Hương đi về phía trước hệt như kéo một con lợn chết.
"Thật sự. . . . . . Thật sự. . . . . ." Tàn Hương cắn môi, đau đến nói không nên lời. Mi tâm của nàng xoắn lại như bánh quai chèo, hai tay siết chặt hết mức, nhưng cũng không thể giảm bớt chút đau đớn nào." Thật sự. . . . . . Đau quá. . . . . ."
Tề ma ma không thèm quản nhiều như vậy, mụ xốc màn, kéo Tàn Hương rời khỏi trướng của Hoàn Nhan Quyến Hi, phía sau hai người lưu lại một vết máu nhàn nhạt.
Tàn Hương chỉ mặc đồ ngủ đã bị phơi bày giữa ban ngày ban mặt, đám đại hán thủ ở cửa trướng nhìn theo Tàn Hương không chớp mắt, gió lạnh thổi qua, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ cái yếm đỏ rực của Tàn Hương.
Tàn Hương không mang tất, trên chân quấn đầy băng gạc, băng gạc vốn trắng như tuyết bây giờ đã thấm đầy máu tươi. . . . .
Giữa lúc Tề ma ma đang sải bước đi về phía trước, đột nhiên từ nơi không xa truyền đến một tiếng quát chói tai: "Đứng lại!" là giọng của nam nhân, Tề ma ma thờ ơ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Bố Uy nhanh chân bước qua đây sắc mặt đã xanh đen, Tề ma ma thầm nói không ổn. Bố Uy không để ý Tề ma ma, trực tiếp bước đến ôm Tàn Hương vào lòng, chăm chú xem xét vết thương trên chân Tàn Hương xong, ánh mắt Bố Uy y như biển cả cuồn cuộn phong ba, hắn mím môi, từ phía sau rút ra ngân tiên luôn mang theo người. . . . . .
Tàn Hương đau đến gần như mất hết lý trí, nàng nhắm chặt mắt hi vọng sự hành hạ này sớm trôi qua. Sau khi nàng nghe được tiếng quát của nam nhân không lâu, phát hiện chân mình không còn đau nữa, nàng cảm thấy mình được ai đó ôm vào lòng, Tàn Hương giống như lạc vào mộng ảo nghĩ lẽ nào là Quận chúa đến rồi sao? Đến cứu nàng sao? Tàn Hương từ từ mở mắt, nhìn thấy không phải Quận chúa, mà là gương mặt nam tính tuấn mỹ của Bố Uy.
"Không!" Phản ứng đầu tiên của Tàn Hương chính là trốn. Nàng không để ý đau đớn vùng vẫy, cho dù đau chết, nàng cũng không muốn nằm trong lồng ngực Bố Uy thêm giây phút nào.
"Đừng nhúc nhích. Ngươi bị thương rồi." Bố Uy chỉ hơi dùng sức, liền ngăn Tàn Hương đang vặn vẹo lại. Bố Uy tràn ngập thương tiếc, vô cùng quyến luyến tỉ mì nhìn ngắm gương mặt Tàn Hương, nhấm nháp cảm giác tương tư hơn một ngày qua. Cái gì gọi là "như cách ba thu", Bố Uy giờ đây xem như lĩnh hội được rồi.
Một cổ mùi vị máu tanh nồng nặc truyền đến, Bố Uy vô cùng mẫn cảm nâng chân Tàn Hương lên, phát hiện chân nàng đang chảy máu. Từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt đất, sau đó lan ra như hoa nở, Bố Uy đã tức giận đến cực hạn.
Tề ma ma biết mình chọc phải người không nên chọc, nhưng việc này cũng không thể trách bà ta a, chỉ trách Quận chúa nàng. . . . . .
Bố Uy ôm Tàn Hương đứng thẳng người, chuẩn bị vung roi.
Tề ma ma nhắm mắt lại, biết lịch sử lại sắp tái diễn rồi. Roi của Bố Uy nhất định sẽ không nhẹ hơn so với Quận chúa, roi của hắn chỉ có thể nặng hơn, cũng đau hơn, lưu lại càng nhiều vết sẹo ghê hơn sâu hơn.
Ngay khoảnh khắc Bố Uy phất roi lên, Tàn Hương đột nhiên cầm lấy tay Bố Uy, "Đừng mà."
Bố Uy có thể quất roi, nhưng hắn lại buông xuống. Bởi vì đây là lần đầu tiên Tàn Hương chủ động nói chuyện với hắn, hắn muốn nghe theo nguyện vọng của Tàn Hương.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Bố Uy, Tàn Hương chỉ lắc đầu, "Đừng đánh bà ta nữa," Tàn Hương vẫn không nhìn Bố Uy, "Ta từng bị thương do roi, ta biết roi đánh vào người đau đến mức nào."
Lời Tàn Hương nói làm cho Bố Uy kinh ngạc. Tàn Hương sao lại lương thiện như vậy, đối với lão ma ma đã ngược đãi mình cũng không nhẫn tâm trừng phạt, Bố Uy cảm thấy bản thân càng lúc càng yêu thích Tàn Hương, càng lúc càng thương tiếc nàng, hắn không cách nào ngừng yêu nàng, cũng không cách nào không từ tận đáy lòng thương tiếc thân thể nữ nhân đơn bạc trong ngực hắn.
Tề ma ma nhìn Tàn Hương gầy yếu, thịt thừa trên mặt giật giật, bà ta khó mà tin được nữ nhân này lại van xin hộ mình.
Bố Uy thả ngân tiên xuống, nói: "Xem như nể mặt Tàn Hương, hôm nay ta tha chết cho ngươi, nếu còn có lần sau, ta bảo đảm ngươi không thấy được mặt trời ngày mai." Bố Uy bỏ lại lời nói hung ác, ôm Tàn Hương chuẩn bị bỏ đi.
Bố Uy mới vừa xoay người, một đôi tay đã chắn đường hắn. Tàn Hương và Bố Uy đồng thời nhìn thấy ánh mắt xanh thẳm tựa như thiên không, chỉ là trong đôi mắt này tràn ngập hơi lạnh gió tuyết thổi qua.
"Hoàn Nhan Quyến Hi." Bố Uy gằn từng chữ từng chữ.
Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, ánh mắt của nàng từ mặt Bố Uy chuyển qua mắt cá chân đang chảy máu của Tàn Hương, lại quay ngược lại nhìn Bố Uy.
Tàn Hương cắn môi nhìn từng biểu cảm xuất hiện trên gương mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, nội tâm kích động và hưng phấn khó có thể nói rõ, nàng thậm chí quên mất đau đớn. Quận chúa xuất hiện rồi, việc này không phải có nghĩa là nàng sẽ không bị Bố Uy cướp đi nữa sao?
"Ngươi lại muốn ngăn ta." Thân hình to lớn Bố Uy đứng thẳng trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, làm nàng có phần nhỏ nhắn.
"Đúng." Hoàn Nhan Quyến Hi thẳng thắn, sau đó nàng lên tiếng phân phó hộ vệ bên cạnh: "Tàn Hương phải đến gian trướng kia giúp việc." Quyến Hi chỉ vào trướng bồng xám tro to lớn cách đó không xa, nói tiếp: "Các ngươi đưa nàng tới."
Mấy gã đại hán lớn giọng thưa: "Dạ." Tiếp đó đi đến bên người Bố Uy, "Bố Uy Tướng quân. . . . . ."
Bố Uy nghiến răng, cơ bắp trên người co lại, Tàn Hương nằm trong lòng hắn cảm nhận rõ ràng biến hóa. "Chân nàng đang chảy máu, hơn nữa vết thương cũ tái phát, vậy mà ngươi lại máu lạnh đến mức bảo nàng đi làm việc!" Bố Uy hiếm khi mất khống chế gằn giọng.
Trái với sự cuồng nộ của Bố Uy, Hoàn Nhan Quyến Hi chỉ cười cười, hờ hững nói: "Ta đúng là đồ máu lạnh, nhưng mà ta và ngươi so ra, quả thực là phòng nhỏ gặp nhà lớn. Chân nàng chảy máu, ngươi thấy được, thế nhưng có những người tâm đã từng chảy máu, ngươi lại làm như không thấy. Còn ta giờ đây chỉ đang học theo ngươi, làm sao để làm một kẻ máu lạnh. Nhưng ta sợ rằng vĩnh viễn cũng không theo kịp ngươi, bởi vì không ai có thể tàn nhẫn hơn ngươi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét