Trang

03/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương - Chương 30

    Chương 30. Trả lại gấp bội

 

Đồng tử màu lam của Hoàn Nhan Quyến Hi đối lại Bố Uy, ba năm ái tình lại hiện lên trong đầu nàng, khuôn mặt này vô số lần xuất hiện trong mộng của nàng, nhưng giờ đây khuôn mặt này lại đang nổi giận với nàng, vì một nữ nhân khác.

"Ta đã biết ngươi đang trả thù, ngươi muốn đem tất cả oán hận đối với ta báo lên người Tàn Hương, khiến cho ta đau lòng." Bố Uy nói.

"Không sai." Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn cười, nhưng trong nụ cười có vị đắng.

Sắc mặt Tàn Hương càng lúc càng trở nên ảm đạm, tay nàng không tự chủ nắm chặt cánh tay cường tráng của Bố Uy, để giảm bớt tổn thương lời Quận chúa nói với nàng.

Bố Uy nhìn bàn tay nhỏ bé của Tàn Hương, tưởng rằng Tàn Hương e sợ Hoàn Nhan Quyến Hi làm hại mới phải nắm thật chặt hắn, xin hắn che chở. Sắc mặt Bố Uy dịu lại rất nhiều, hắn cúi đầu, đột nhiên hôn lên đôi môi anh đào của Tàn Hương.

Động tác này lại xảy ra ngay lúc này, còn xảy ra trước mặt Hoàn Nhan Quyến Hi. Hoàn Nhan Quyến Hi cảm giác bầu trời rung chuyển, nàng phải đưa tay đỡ lấy hộ vệ bên cạnh mới có thể đứng vững không ngã.

Bố Uy buông môi Tàn Hương rồi, liền an ủi nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Tàn Hương che môi mình, hết thảy đến quá nhanh, nàng hầu như không cách nào phản ứng.

Nàng lại bị Bố Uy cưỡng hôn, việc này là sự thật không cách nào thay đổi.

Hoàn Nhan Quyến Hi nhanh chóng trầm giọng với hộ vệ bên cạnh: "Các ngươi còn đứng đó!"

Mấy gã đại hán bước đến bao vây Bố Uy, cận vệ bên cạnh Bố Uy tiến lên một bước, ngăn mấy gã đại hán lại.

"Ta muốn mang Tàn Hương đi." Bố Uy nói: "Chân nàng nhất định phải lập tức dùng thuốc."

"Sợ rằng ta khó toại nguyện cho Bố tướng quân." Hoàn Nhan Quyến Hi nói. "Lẽ nào tướng quân đã quên vết thương ở chân nàng là như thế nào mà có sao? Đây chính là ngươi đích thân đánh đó, còn oán trách ai được!”

"Đó là ngộ thương!" Bố Uy nhấn mạnh nói.

Hoàn Nhan Quyến Hi gật gù, "Đúng đó, ta sao lại quên được, vết thương này vốn là ta phải nhận, người Bố tướng quân muốn đánh là ta!"

Bố Uy quyết tâm muốn mang Tàn Hương đi, hắn không quản nhiều như vậy, trực tiếp đi về phía trước, chuẩn bị xông khỏi vòng vây của mấy gã đại hán.

"Lẽ nào ngươi muốn ta mỗi lần đều đến tìm đại ca ta? Nếu như ngươi muốn, ta rất sẵn lòng." Hoàn Nhan Quyến Hi đưa lưng về phía Bố Uy lạnh lùng uy hiếp.

Bố Uy quả nhiên dừng chân. Hắn không thể tại thời điểm then chốt này có xung đột với Hoàn Nhan Tông Hàn, vì đại kế gia tộc, hắn quyết không thể.

"Thả Tàn Hương xuống được chưa?" Hoàn Nhan Quyến Hi quay đầu nhíu mày nói. Sau khi nàng nhìn thấy vết máu đọng lại trên chân Tàn Hương, đầu chân mày kích động tụ lại một chỗ.

Bố Uy hết sức không tình nguyện giao Tàn Hương cho hộ vệ của Hoàn Nhan Quyến Hi. "Mang nàng đến gặp quân y." Đây là yêu cầu cuối cùng của Bố Uy.

Hoàn Nhan Quyến Hi từ từ kéo căng khóe miệng, cười nói: "Tề ma ma, ngươi còn có việc phân phó Tàn Hương đi làm, đừng chậm trễ, mau đi đi."

Tề ma ma ngập ngừng đáp: "Dạ." Liền đi về phía đại trướng đặt đầy báu vật, mấy gã hộ vệ ôm Tàn Hương đi theo phía sau mụ ta.

Bố Uy đột nhiên tóm lấy tay Hoàn Nhan Quyến Hi, quát: "Vì cái gì! Hoàn Nhan Quyến Hi! Nàng là con người, không phải thú vật, ngươi không được đem ân oán giữa chúng ta áp đặt lên người nàng, nàng không hề sai!"

Đám người Tàn Hương đã dần dần đi xa, trong mắt Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không tự giác trào lên nước mắt, nàng cười khổ nhìn Bố Uy, nói: "Nàng không sai, vậy ai sai? Ta sao?"

"Lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta có được không? Ngươi bỏ qua cho Tàn Hương, bảo ta làm cái gì cũng được." Bố Uy đã không còn cách nào.

Hoàn Nhan Quyến Hi cho rằng bản thân sẽ không rơi nước mắt trước mặt Bố Uy nữa, thế nhưng nước mắt vẫn cứ như vậy từng giọt từng giọt không chịu thua kém rơi xuống. Nàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Ngươi cuối cùng biết ngươi làm sai rồi sao? Nếu như Tàn Hương không bị thương tổn, ngươi có biết ngươi sai rồi không?" Tiếp đó, Quyến Hi vùng khỏi bàn tay Bố Uy, nói: "Ta đã phát lời thề, đau đớn ta từng chịu phải có người trả lại gấp bội, nếu như Tàn Hương khổ có thể khiến ngươi phải đau đớn, nàng ấy chỉ có thể tiếp tục chịu khổ thôi."


Mấy gã đại hán mang Tàn Hương đặt lên chiếc ghế trong trướng, sau đó rời đi. Bây giờ mới chỉ mờ sáng, nhưng đám ma ma nha đầu trong trướng đã loay hoay bận rộn rồi.

Tàn Hương cảm thấy chân càng lúc càng đau, nàng dùng tay nhẹ nhàng di chuyển hai chân, đau đớn xuyên tâm làm nàng đổ mồ hôi lạnh. Nàng cắn chặt môi dưới, trên bờ môi lưu lại vết máu bị cắn nát.

Tề ma ma đứng một bên, lẳng lặng nhìn Tàn Hương thật lâu, nhìn nàng một thân một mình chìm sâu trong đau đớn, nhìn mái tóc dài của Tàn Hương bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhìn nàng đau đến không ngừng rơi nước mắt. . . . . .

Tề ma ma bước đến, ngồi xổm bên người Tàn Hương.

Tàn Hương đề phòng nhìn Tề ma ma, thân thể run rẩy trốn qua một bên, đối với nàng mà nói, Tề ma ma nguy hiểm giống như thú dữ, chân nàng đau đều là một tay Tề ma ma gây nên.

Gương mặt to chất đầy thịt mỡ của Tề ma ma lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành, nói: "Tàn Hương, để ta giúp ngươi nhìn xem." Dứt lời, mụ nhẹ nhàng dời chân Tàn Hương qua, từ từ gỡ vải gạc bị máu đông cứng, một đôi chân vô cùng thê thảm lộ ra. . . . . .

"Ân!" Tàn Hương ẩn nhẫn hô khẽ, máu đông trên vải gạc dường như đã dính chặt vào chân nàng, mỗi một hành động của Tề ma ma đều làm nàng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tề ma ma ngừng động tác trên tay, nhẹ nhàng thả chân Tàn Hương xuống, tiếp đó nói: "Ta quyết không có ác ý, chỉ muốn xem thử vết thương trên chân ngươi. Ta thừa nhận ta không phải người tốt, nhưng từ nay về sau, Tề ma ma ta sẽ không làm hại ngươi nữa."

"Ngươi?" Tàn Hương đau đến gần như hôn mê, nhưng nghe Tề ma ma nói vẫn rất kinh ngạc, Tề ma ma thay đổi thật nhanh, tại sao mới đây còn tàn nhẫn làm chân nàng bị thương, mà bây giờ lại nói những lời như vậy chứ?

Tề ma ma lại nói: "Ta từ nhỏ đã là nô tài, dường như trời sinh đã là nô tài, chưa từng được người khác tôn trọng. . . . . ." Nhìn vẻ mặt thống khổ của Tàn Hương, Tề ma ma cười nói: "Xem ta bây giờ còn nhiều lời nói nhảm gì đây, người già liền thích nói dông dài, chân của ngươi quan trọng. . . . . . Ta bây giờ liền đi gọi quân y cho ngươi, ngươi cố nhịn một chút."

Tàn Hương nhìn theo bóng lưng Tề ma ma rời đi, đột nhiên có cảm giác xúc động không tên, lẽ nào Tề ma ma thay đổi rồi sao?

Tề ma ma mới đi đến cửa, đã thấy Hoàn Nhan Quyến Hi xốc màn tiến vào đại trướng, quân y râu ria lớn tuổi đi theo phía sau. Tề ma ma cung kính hành lễ liền nói: "Quận chúa, ta đang muốn đi gọi quân y, chân Tàn Hương. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi không rảnh nghe Tề ma ma nói, đi thẳng đến chỗ Tàn Hương. Bước chân nàng cực nhanh, quân y tựa hồ phải vừa đi vừa chạy mới có thể theo kịp nhịp chân của Quận chúa.

"Mau đến nhìn xem!" Hoàn Nhan Quyến Hi vừa cúi thấp người nhìn kỹ chân Tàn Hương, vừa phân phó quân y.

"Quận chúa. . . . . ." Tàn Hương nhỏ giọng kêu.

Hoàn Nhan Quyến Hi buông xuống ngụy trang, lo lắng đều viết rõ trên mặt. Nàng không ngừng nói: "Đều trách ta, trách ta. . . . . . Chân của ngươi. . . . . ." Chân Tàn Hương như phủ lên một đôi tất đầy máu, máu màu đỏ tím đã đông cứng lại.

Tàn Hương nở nụ cười dịu dàng, nhìn thấy Quyến Hi xuất hiện trước mặt nàng, đau đớn đã lập tức giảm đi rất nhiều, mà sau khi nhìn thấy lo lắng cùng thương tiếc trên mặt Quận chúa, Tàn Hương cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Quận chúa đang lo cho nàng, Quận chúa đang thương tiếc nàng! Thật sự đáng giá.

"Đau lắm sao?" Hoàn Nhan Quyến Hi nhẹ giọng hỏi .

Nước mắt Tàn Hương chợt rơi xuống, nàng khẽ cười, lắc đầu, "Không đau."

 "Gạt ta, sao không đau được. Nếu như đau quá ngươi cứ la lên, la lớn lên, đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều." Đề nghị này của Hoàn Nhan Quyến Hi đối với Tàn Hương mà nói rất không thực tế, Tàn Hương chính là kiểu nữ nhân ôn nhu từ trong xương cốt, mọi lúc mọi nơi đoan trang tao nhã, dù cho nàng đau đến chết, cũng sẽ không la hét.

"Sao rồi?" Hoàn Nhan Quyến Hi nghiêng đầu dò hỏi quân y.

Quân y vuốt chòm râu, vẻ mặt nặng nề chưa từng có, chốc lát, hắn thấp giọng nói bên tai Quận chúa: "Mời Quận chúa theo ta."

Hoàn Nhan Quyến Hi tặng cho Tàn Hương một nụ cười, tiếp đó tiến lên hôn hôn gò má Tàn Hương, dỗ dành nói: "Sẽ không có chuyện gì." Quyến Hi nói xong đứng dậy cùng quân y ra ngoài.

Đến ngoài trướng, quân y nói: "Chân Tàn Hương sợ là. . . . . ."

"Là cái gì? Ta cho ngươi biết, nàng không thể có chuyện, đây là quân lệnh." Hoàn Nhan Quyến Hi bước đến trước mặt quân y nói.

"Nhưng  chúng ta phải tôn trọng sự thật. Đóng quân trên núi Hạ Lan thế nào cũng đã gần nửa tháng, thêm nửa năm chinh chiến, dược phẩm mang theo đã dùng hết, bây giờ không tìm ra được thuốc chữa chân cho Tàn Hương. Mặt khác, chân Tàn Hương là thương mới chồng thêm thương cũ, Quận chúa người cũng phải biết, đây là tình huống nan giải nhất. Sợ rằng. . . . . ." Quân y nhìn vẻ mặt Hoàn Nhan Quyến Hi dần dần lạnh lẽo, không dám nói tiếp.

"Nói thẳng." Quyến Hi nói.

"Chân Tàn Hương. . . . . ." Quân y ngập ngừng: "Sợ là không giữ được."

"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói Hoàn Nhan Quyến Hi trở nên chói tai.

"Sợ là. . . . . . không giữ được." Quân y lặp lại.

Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu lên mặt Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng cảm thấy đất trời mênh mông rộng lớn, còn bản thân nhỏ bé lại thân cô thế yếu thế này. Không giữ được —— không giữ được —— lời quân y nói giống như tiếng vang, vọng lại từng đợt từng đợt trong đầu nàng, làm cho nàng cảm thấy hoang mang chưa từng có.

Quân y cúi thấp đầu, hồi lâu không dám thở mạnh, hắn sợ một khi mở miệng chọc giận Quận chúa, ngay lập tức sẽ biến thành bia đđạn, hắn đang đợi Hoàn Nhan Quyến Hi tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

Mặt Hoàn Nhan Quyến Hi trong phút chốc trở nên trắng bệch, nàng nắm chặt hai tay, đi về phía trước mấy bước, lại quay trở về, sau đó mở miệng nói với quân y: "Ngươi nhất định có cách đúng không? Ngươi nói cho ta biết chân Tàn Hương sẽ không có việc gì."

Quân y tuy cuối thấp đầu, nhưng hắn nhìn ra được Quận chúa sốt ruột lo lắng, thế nhưng hắn cũng bó tay. "Quận chúa. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi ngắt lời quân y, "Đừng nói với ta ngươi không có cách nào! Ngươi phải nghĩ ra biện pháp trị chân cho Tàn Hương. . . . . ." Mới trong vòng một tháng, Hoàn Nhan Quyến Hi đã không chỉ một lần mất khống chế, nàng nói ra câu nói thoạt nhìn hết sức ấu trĩ thường ngày, nhưng chính những lời này, mới là vô hạn thương tiếc cùng yêu mến sâu trong nội tâm Quyến Hi đối với Tàn Hương.

Đúng lúc này, Tề ma ma tung màn chạy ra, mụ vội vàng nói: "Quận chúa, Tàn Hương đau đến không xong rồi, kính xin quân y trước tiên giảm đau cho nàng quan trọng hơn a."

Hoàn Nhan Quyến Hi nhíu chặt mày, không nói câu nào liền bước vào trướng, quân y nối gót theo sau.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt mái tóc dài đen nhánh của Tàn Hương, từng giọt mồ hôi óng ánh trong suốt như nước mắt, nối nhau trượt đến hai gò má, làm dịu đi vẻ trắng bệch trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Hoàn Nhan Quyến Hi giống như tượng đất đứng im giữa trướng, không nhúc nhích. Nàng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tàn Hương, cả lòng đều đã lạnh thấu. Nàng giống như đứng trong mùa đông lạnh giá đầy tuyết, có gió lạnh thấu xương thổi qua như mũi kim nhọn, thân mang áo choàng lông trắng lại bị đóng băng.

Không đợi Quận chúa phân phó, quân y đã bắt đầu bận rộn. Tuy nói hắn không giữ được chân Tàn Hương, nhưng chỉ giảm đau hắn vẫn có thể làm được .

Ý thức Tàn Hương dần dần mơ hồ, nàng muốn mở miệng gọi Quận chúa, lại không có sức phát ra bất kỳ thanh âm gì. Đau đớn trên chân đang tù từ biến mất, cuối cùng trở nên tê dại, Tàn Hương chậm rãi nhắm mắt lại, hôn mê trên ghế. . . . . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7