Trang

09/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 1

    Chương 1. Thiên Thượng Nhân Gian (thiên đường nhân gian)

    

    Khai Phong phủ đang ở trước mắt, nước mắt Tàn Hương lã chã rơi xuống. . . . . .

    Hoàn Nhan Quyến Hi ghìm chặt cương ngựa, đồng thời ôm sát eo Tàn Hương, Quyến Hi ngắm nhìn thành đô yên bình này, sau đó bàn tay mảnh khảnh lau nước mắt lạnh lẽo trên mặt Tàn Hương. Nàng không nói được lời nào an ủi, bởi vì mỗi một lời từ miệng nàng nói ra, cũng chắc chắn sẽ làm Tàn Hương đau lòng. Có người mất mới có người được, Tàn Hương mất là nước, là nhà; mà gia tộc Hoàn Nhan lại có được tất cả. . . . . .

    Cổng thành phủ Khai Phong trong màn nước mắt của Tàn Hương trở nên đồ sộ mơ hồ, thành đô này đã thay đổi màu sắc, thay đổi diện mạo, nàng nhìn thấy cờ treo thật cao trên cổng thành đã biến thành cờ xí của Đại Kim.

    Ngựa từ từ tiến lên, mưa xuân qua đi hương thơm mát phả vào mặt, mang theo vị cỏ xanh tươi, càng có nét tĩnh lặng vắng vẻ vùng ngoại thành.

    Ký ức phút chốc ùa về, Tàn Hương không tài nào quên được vô số chiến sĩ Đại Kim uy vũ hùng tráng như tượng gốm nhà Tần, ngựa đạp hoàng thổ, cuồn cuộn tiến lên. Quân Tống lại không chiến mà bại, quân Tống nản lòng, quân Tống Quân suy sụp, vốn không cách nào chống lại binh sĩ Đại Kim dũng mãnh thiện chiến.

    Bi kịch liền diễn ra như vậy.

    Tàn Hương nhớ rất rõ, nàng đứng trên lầu các, nhìn thấy binh lính mặc giáp sắt không ngừng áp sát, lòng của nàng cũng từng tấc từng tấc đóng băng, nguội lạnh.

    Sự hoảng sợ của Tàn Hương theo bước quân Kim lan tràn khắp nơi, cuộc sống của nàng, mộng tưởng của nàng, hi vọng của nàng, mọi thứ của nàng, bị quân Kim nuốt chửng, sau cùng chôn vùi. . . . . .

    Mà trong những người này, tất nhiên sẽ có bóng dáng một người, chính là Hoàn Nhan Quyến Hi, người Tàn Hương yêu thương nhất, Quận chúa Đại Kim. Hoàn Nhan Quyến Hi đã định là một thành viên trong quân đội, là nàng, cùng với các ca ca của nàng đã hủy diệt triệt để nước và nhà của Tàn Hương. . . . . .

    Thù hận giữa các nàng, vốn là không đội trời chung mới phải!

    Nhưng giờ đây, Tàn Hương đang trong vòng tay của Hoàn Nhan Quyến Hi, nàng vì có thể tựa người vào lòng Quận chúa mà vui vẻ, lại đột nhiên cảm thấy vô cùng đau thương.

    "Xin lỗi." Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên nói.

    Giọng nói của Hoàn Nhan Quyến Hi giữa bốn bề đồng nội mênh mông nghe cực kì nhỏ bé yếu ớt.

    Nhưng Tàn Hương vẫn cứ ngây người.

    Chốc lát, Tàn Hương giật nhẹ khóe môi cười cười, lắc đầu. "Ta chỉ nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt của ta chỉ là đau lòng, không phải oán hận."

    "Ngươi nên hận ta, là Đại Kim đã lật đổ quốc gia của ngươi." Hoàn Nhan Quyến Hi ghì chặt cương ngựa.

    "Có lẽ ta nên oán hận, nhưng lịch sử chính là lịch sử, chỉ có thể tiến tới, không thể lùi lại." Đôi mắt to tròn của Tàn Hương chứa đầy nước mắt, quay đầu nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi, nhẹ giọng nói. "Ta vĩnh viễn sẽ không oán hận một người, bởi vì người đó là người ta yêu. . . . . ."

    Hoàn Nhan Quyến Hi rũ mắt, trầm mặc.

    Tàn Hương nói tiếp: "Trước đây đọc thơ của Hậu Chủ*, thử lĩnh hội phần bi ai này của ông, nhưng cuối cùng cảm thấy không cách nào thấu triệt tình cảnh. . . . . ." Dứt lời, Tàn Hương nhỏ giọng chậm rãi nói: "Liêm ngoại vũ sàn sàn, xuân ý lan san, la khâm bất nại ngũ canh hàn. Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất thưởng tham hoan. . . . . ." Giọng nói của Tàn Hương trở nên run rẩy, nước mắt càng nhiều, rơi xuống càng nhanh.

    "Độc tự mạc bằng lan! Vô hạn giang san, biệt thì dung dịch kiến thì nan. Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. . . . . .**" Ngâm xong, Tàn Hương đã khóc không thành tiếng.

    (*Hậu chủ: Hậu Chủ Nam Đường, Lý Dục, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Nam Đường bị Bắc Tống tiêu diệt.

    ** Bài thơ Tàn Hương đọc:

    Lãng đào sa kỳ 1


    Liêm ngoại vũ sàn sàn,

    Xuân ý lan san,

    La thường bất nại ngũ canh hàn.

    Mộng lý bất tri thân thị khách,

    Nhất hưởng tham hoan.

 

    Độc tự mạc bằng lan,

    Vô hạn giang san,

    Biệt thời dung dị kiến thời nan.

    Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,

    Thiên thượng nhân gian.


    dịch nghĩa


    Mưa tí tách ngoài màn,

    Ý xuân suy tàn,

    Xiêm áo sao chống năm canh hàn,

    Trong mộng quên rằng mình là khách,

    Được buổi vui hoan.


    Một mình chớ dựa lan can,

    Giang sơn vô hạn,

    Chia ly thì dễ gặp gian nan.

    Nước chảy hoa rơi xuân hết rồi,

    Thiên đường nhân gian.

    Bài từ này thể hiện nỗi lòng sau khi mất nước, tác giả bị giam lỏng ở Biện Lương. Tên bài thơ cũng có thể dịch là "Sóng đãi cát kỳ I")

    Hoàn Nhan Quyến Hi tâm tình nặng nề, sắc mặt lạnh băng, nàng kìm lòng không được ôm chặt eo Tàn Hương, hôn vành tai cùng gò má Tàn Hương, cũng không nói nên lời.

    Tàn Hương nghẹn ngào nói: "Đại Tống mất rồi, ta mới có thể cảm nhận được tang thương ông ta từng trải qua. Hóa ra cảm tình đều giống nhau , đều đau khổ tột cùng như nhau."

    Lời Tàn Hương nói như từng tảng đá nặng trĩu đánh mạnh vào lòng Hoàn Nhan Quyến Hi, nước mắt Tàn Hương càng làm cho Hoàn Nhan Quyến Hi đau lòng, nàng ôm chặt Tàn Hương, ôm chặt hơn, nhưng không cách nào xua tan giá lạnh không ngừng tỏa ra trên người Tàn Hương.

    Hoàn Nhan Quyến Hi sẽ không nói lời xin lỗi lần thứ hai, nàng chỉ trầm mặc, chỉ trầm mặc. . . . . 

    Đoàn ngựa từ từ chạy qua thành lâu, đi đến nơi phồn hoa, tâm tình của Tàn Hương cũng dần dần ổn định.


    "Mệt chết đi được, chúng ta tìm một gian khách điếm thật tốt nghỉ ngơi một chút." Hoàn Nhan Quyến Hi xuống ngựa, đưa tay đích thân ôm Tàn Hương xuống.

    Khách điếm!

    Tàn Hương nghe được hai chữ này xong, lòng bỗng nhiên run rẩy. Không nghĩ đến sẽ có ngày thế này, trở về quê nhà mình sinh ra, lớn lên, mà đã lưu lạc đến nỗi phải ở khách điếm.

    Giang Nam gần vào tháng năm, cỏ mọc chim bay, sông xuân ấm áp, thời tiết hết sức dễ chịu. Còn Khai Phong xem như cố đô Đại Tống, sắp sửa nghênh đón một mùa hè phồn hoa.

    Mặc dù Đại Tống đã diệt vong, nhưng phủ Khai Phong vẫn như cũ bày ra diện mạo một đại đô, không chỉ phố xá náo nhiệt lạ thường, một vài cửa tiệm cũng đông như trẩy hội, cực kì huyên náo.

    Càng náo nhiệt, lòng Tàn Hương lại càng đau đớn.

    Bởi vì, dường như chưa từng có người nào vì Tống triều diệt vong mà đau lòng hay lưu luyến.

    Một gã đại hán bước đến, cung kính nói: "Quận ——" vừa mở miệng, ánh mắt  Hoàn Nhan Quyến Hi đã nghiêm khắc liếc qua, không vui nói, "Đang ở bên ngoài, chú ý xưng hô của ngươi."

    Đại hán lập tức cúi đầu đổi cách xưng hô: "Thiếu chủ, để ta ôm Tàn Hương tiểu thư."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7