Trang

09/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 2

    Chương 2. Chúng ta không thể phô trương, biết chưa

 

    Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu, nàng không muốn để người khác giúp.

    Ôm lấy Tàn Hương, Hoàn Nhan Quyến Hi bước qua bậc cửa khách điếm.

    Tiểu nhị đang mời chào khách nhân vừa nhìn thấy người bước vào cửa, đột nhiên ngây người hệt như bị sét đánh, miệng mấp mấp máy máy nói không nên lời.

    Hoàn Nhan Quyến Hi nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của Tàn Hương, sau đó khẽ cười, nàng hiểu rõ tiểu nhị vì sao lại thất thố.

    "Hai vị ——" tiểu nhị rốt cuộc khôi phục khả năng nói chuyện, lắp ba lắp bắp nói: "Hai vị. . . . . . Tiên nữ. . . . . . A, không không!" Tiểu nhị vội vàng sửa lại nói: "Hai vị mỹ nữ. . . . . ." Gương mặt tiểu nhị đã đỏ rực, "Không không! Hai vị tiểu thư. . . . . . Người ở trọ?"

    Tiểu nhị cuối cùng cũng nói đúng lời, Hoàn Nhan Quyến Hi đã ôm Tàn Hương rời khỏi tầm mắt của hắn, mấy  đại hán nối gót theo sau.

    Tiểu nhị si mê nhìn chằm chằm bóng lưng Hoàn Nhan Quyến Hi, nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi bước lên thang gỗ, như đang ở nhà mình, tiến vào phòng chữ Thiên.

    "Tiểu thư ——" tiểu nhị mới mở miệng, đầu liền bị một tên đại hán cao hơn cả cái đầu thô bạo xoay về, cũng ồm ồm căn dặn: "Đừng nhìn loạn."

    "Bắt đầu từ hôm nay, khách điếm không cho phép đón thêm khách nhân khác, chúng ta bao hết, hiểu chưa?" Đại hán nói.

    Tiểu nhị thật thà gật đầu.

    

    Vào đến cửa, Hoàn Nhan Quyến Hi đặt Tàn Hương ổn định lên giường.

    "Quyến. . . . . . Hi. . . . . ." Tàn Hương đột nhiên đỏ mặt.

    Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Tàn Hương, không nghĩ đến chỉ vừa kêu tên mình, Tàn Hương cũng có thể đỏ mặt.

    "Sao vậy?" Hoàn Nhan Quyến Hi nghẹ giọng hỏi.

    "Ta nặng lắm đúng không?" Tàn Hương chậm rãi cúi đầu, "Thật ra ngươi có thđể cho hạ nhân đến. . . . . ."

    "Đến làm gì? Ôm ngươi?" Hoàn Nhan Quyến Hi nói thẳng.

    Mặt Tàn Hương dần dần đỏ rực.

    "Ngươi không nặng." Hoàn Nhan Quyến Hi đứng dậy, ngồi xổm trước người Tàn Hương, giúp nàng cởi giày, nói: "Cảm giác ôm ngươi y như ôm tiểu hài tử, gầy yếu như vậy, nhẹ nhàng như vậy, xinh đẹp tinh xảo như nhung tơ. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi đổi lại dùng giọng cực nhỏ ngập ngừng nói: "Khiến người ta muốn bảo vệ ngươi cđời."


    Đêm đến ——

    Hoàn Nhan Quyến Hi mặc áo choàng giản dị ra khỏi phòng, hai tên thiếp thân hộ vệ nhẹ giọng hô: "Thiếu chủ."

    Hoàn Nhan Quyến Hi sắc mặt nặng nề gật đầu, sau đó dùng ta ra hiệu, tỏ ý gọi bọn họ theo, ba người tiến vào phòng trọ bên cạnh, lúc ba người đi rồi, lập tức lại có hai tên đại hán canh ngoài cửa phòng.

    "Thiếu chủ sao muộn vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi." Một tên đại hán nói. Toàn bộ tùy tùng cùng Hoàn Nhan Quyến Hi trở về Trung Nguyên, đều là thân tín của nàng, cho nên lúc nói chuyện giảm chút kiêng kỵ.

    "Ta lo lắng, cho nên không ngủ được." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua không khí, chiếu lên gò má mềm mại trắng nõn của Hoàn Nhan Quyến Hi. Ánh mắt băng lam trong suốt nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, tâm sự ngổn ngang.

    "Có chuyện gì thỉnh Quận chúa phân phó, chúng ta nhất định tận tâm tận lực!" Đại hán nói.

    Hoàn Nhan Quyến Hi lắc đầu, "Có một số việc không phải gắng sức là có thể làm được. Chân Tàn Hương. . . . . ." Nàng đứng lên nói: "Đã hoàn toàn mất hết cảm giác. Trước khi ta đi, quân y dặn đi dặn lại, trong vòng một tháng phải chữa trị, nhưng chúng ta chỉ mới đi đường đã bỏ ra hơn nửa tháng, ở phủ Khai Phong, đường xá không quen, muốn tìm được Tư Mã tiên sinh cũng cần thời gian, tìm được rồi, hắn có chịu chữa hay không còn chưa chắc chắn. . . . . . Ai ——" Hoàn Nhan Quyến Hi than thở.

    Đám đại hán đều cúi thấp đầu, bọn họ rất hiếm khi nghe thấy Quận chúa thở dài.

    "Xin Quận chúa yên tâm, chúng ta nhất định trước tối ngày mai tìm được nơi ở của Tư Mã Cung Sinh." Một đại hán chân thành hứa hẹn.

    Hoàn Nhan Quyến Hi gật gật đầu, lại nói: "Nhất định phải phải nắm chắc thời gian, chuyến đi Trung Nguyên này không thể tay không trở về, chân Tàn Hương ta nhất định phải chữa lành! Nhưng mà, chúng ta không thể phô trương, biết chưa?"

    Đại hán gật đầu, "Chúng ta sẽ âm thầm tìm nơi ở của Tư Mã tiên sinh ."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7