Trang

16/09/2020

Tàn Mộng Mê Hương II - Chương 11

Chương 11. Cắn răng, lắc đầu.


Đêm trước sau như một yên tĩnh——

Bởi nơi ở của Tư Mã Cung Sinh ở vùng ngoại ô, Hoàn Nhan Quyến Hi sợ Tàn Hương bôn ba đường dài cực khổ, chỉ có thể bằng lòng nghỉ lại phủ Tư Mã. May mà phủ Tư Mã nhiều phòng cho khách, bằng không bảy tám gã đại hán đi theo kia sợ rằng phải ở chuồng ngựa rồi.

Từ khi nghe lời Tư Mã Cung Sinh nói xong, lòng Hoàn Nhan Quyến Hi vẫn luôn nặng nề, giống như có ngọn núi lớn đóng trong lòng, u sầu khiến nàng hít thở không thông. Nàng cũng không trả lời rõ ràng với Tư Mã tiên sinh là trị hay không trị, bởi vì nàng không chắc chắn Tàn Hương có chịu nổi hay không, đúng như Tư Mã Cung Sinh nói, so sánh nặng nhẹ hai bên, nếu phải chọn giữa chân và mạng, không hề nghi ngờ, Hoàn Nhan Quyến Hi hi vọng Tàn Hương sống khỏe mạnh.

Vừa nghĩ đến Tàn Hương sẽ thành người tàn tật, trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi giống như cuồn cuộn sóng dữ, đau đớn vô cùng, kèm theo nỗi đau này, còn có một chút ý nghĩ mâu thuẫn không ngừng bốc lên: Nếu như Tàn Hương thật sự tàn phế, vậy nàng có phải đã có đầy đủ lí do giữ nàng ấy lại không? Chăm sóc nàng ấy cđời?

Cắn răng, lắc đầu. Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn để những ý nghĩ này chiếm lấy đầu óc thêm nữa, quan trọng nhất bây giờ là nàng phải nói với Tàn Hương tình huống này thế nào, để nàng ấy tự mình quyết định, là trị, hay là từ bỏ.

Hoàn Nhan Quyến Hi bưng chậu gỗ đặt nhẹ trên đất, tự nhiên nhấc chân còn lành lặn của Tàn Hương đặt vào.

Tàn Hương ngồi trên giường nhìn xuống Hoàn Nhan Quyến Hi, mặt mày, mũi, môi mỏng tạo thành một đường thẳng, "Thật xinh đẹp. . . . . ." Tàn Hương nhẹ giọng nói.

"Cái gì?" Hoàn Nhan Quyến Hi tâm sự nặng nề, không hề nghe rõ lời Tàn Hương.

"Không có gì." Tàn Hương nhỏ giọng thì thầm.

Rửa sạch rồi, Hoàn Nhan Quyến Hi đổ nước đi, nhanh chóng lên giường.


Quyến Hi rất lâu cũng không mở miệng, nàng không biết nên nói thế nào. Mà nàng lại sợ Tàn Hương ngủ thiếp đi, cho nên thỉnh thoảng xoay người nhìn Tàn Hương.

"Quyến Hi." Tàn Hương bất chợt mở lời.

Một tiếng thình lình dọa Hoàn Nhan Quyến Hi sợ hết hồn. Nàng vội vàng đáp: "Sao vậy?"

"Hôm nay. . . . . . Ngươi nói. . . . . ." Giọng nói Tàn Hương rất nhỏ, Hoàn Nhan Quyến Hi ghé sát vào nghe. Tàn Hương nhích người kề Hoàn Nhan Quyến Hi sát hơn nữa. "Ngươi nói. . . . . . Ngươi họ Triệu. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi khẽ cười, "Ân, Triệu Quyến Hi. Tên này nghe hay mà?"

"Trung Quốc có câu tục ngữ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ngươi lại. . . . . ." Tàn Hương nói.

"Đó là nói nam nhân, ta là tiểu nữ tử, sợ cái gì. Lại nói ta là ‘tỷ tỷ’ của ngươi, không cùng một họ với ngươi sao thuyết phục được đây? Chẳng qua hôm nay không lừa được Tư Mã tiên sinh, ông ta chắc chắn không tin lời ta nói." Hoàn Nhan Quyến Hi ngồi dậy, tựa vào cạnh giường.

"Ngươi không phải tiểu nữ tử." Tàn Hương cũng ngồi dậy. "Ngươi là đại nữ tử."

Hoàn Nhan Quyến Hi nghe xong, khẽ cười thành tiếng.

"Hôm nay Tư Mã tiên sinh tìm ngươi ra ngoài nói gì vậy?" Tàn Hương hỏi, "Ta thấy sau khi ngươi về, sắc mặt không tốt lắm. . . . . . Có phải là. . . . . . Nói về bệnh của ta?" Tàn Hương dò hỏi.

"Đúng." Hoàn Nhan Quyến Hi nói thẳng. Bây giờ là lúc nói ra tình hình thực tế. Hoàn Nhan Quyến Hi vươn tay kéo Tàn Hương ôm vào lòng, vừa muốn sưởi ấm cho Tàn Hương, vừa cho bản thân dũng khí. . . . . .

Hai tay Tàn Hương vịn lên vai Hoàn Nhan Quyến Hi, giống như con mèo trốn vào lòng nàng. "Ngươi nói đi. . . . . ." Tàn Hương dịu dàng nói.

"Ân. . . . . . Bệnh của ngươi phải nói từ nửa tháng trước. . . . . ."


Từng ánh sao xuyên qua cửa sổ, ẩn ẩn hiện hiện chiếu vào. Hai người trên giường ôm nhau tựa vào cạnh giường, chiếc bóng hằn lên mặt tường.

Hoàn Nhan Quyến Hi nói ra không chút giấu diếm, quân y bất đắc dĩ tuyên án tử hình cho chân của Tàn Hương ra sao, lại cho Hoàn Nhan Quyến Hi hy vọng mới thế nào. Vượt xa ngàn dặm đến Trung Nguyên cầu y, từng lúng túng mờ mịt biết bao, sau khi thuận lợi rồi bất ngờ Tư Mã Cung Sinh lại đưa cho các nàng lựa chọn tuyệt vọng nhường nào. . . . . .

Tàn Hương lẳng lặng nghe, lòng bàn tay không ngừng đổ từng giọt mồ hôi lạnh, bởi Tàn Hương đang cầm tay áo Hoàn Nhan Quyến Hi, những giọt mồ hôi lạnh này thấm ướt cả tay áo.

Kể thật tỉ mỉ sự tình từ trước đến giờ xong, Hoàn Nhan Quyến Hi nói: "Tư Mã tiên sinh nói. . . . . . Trị chân sẽ rất đau. . . . . . Cho nên ta để ngươi tự quyết định." Hoàn Nhan Quyến Hi bất chợt ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Tàn Hương, thật ra trị hay không trị đều không quan trọng, thật sự. . . . . ."

Tàn Hương nhẹ giọng nói: "Ta. . . . . ."

Hoàn Nhan Quyến Hi đột nhiên ôm chặt Tàn Hương. "Ta thật hy vọng người bị thương là ta, như vậy có thể không chút do dự để Tư Mã tiên sinh trị, bởi vì ta không sợ đau."

Tàn Hương vốn không muốn khóc, nghe lời Quyến Hi nói, nước mắt doanh tròng, chớp mắt liền rơi xuống. "Ta trị ——" Giọng nói của Tàn Hương nhu nhược xen lẫn dứt khoát.

"Sẽ rất đau. . . . . . Rất đau. . . . . . Ngươi không sợ sao? Đã trị, liền không thể từ bỏ, không thể quay đầu!" Hoàn Nhan Quyến Hi kích động nâng gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Tàn Hương lên, nhìn vào đôi mắt đen láy, nói: "Ngươi tàn phế, có thể. Nhưng ta không muốn ngươi chết, ngươi quyết không thể rời bỏ. . . . . . Ta. . . . . ." Hoàn Nhan Quyến Hi liều lĩnh nói.

"Ngươi vẫn quan tâm ta, đúng không?" Tàn Hương nhìn Quyến Hi nói.

Đôi mắt Hoàn Nhan Quyến Hi chợt trầm xuống, nhưng vừa nghĩ đến Tàn Hương biết đâu không thể đứng lên nữa, biết đâu tàn phế, hơn nữa có thể vĩnh viễn rời bỏ nàng. . . . . . Lòng nàng liền đau đến gần như không thở nổi, muốn ôm nàng ấy thật chặt, muốn hôn nàng ấy, muốn giữ lấy nàng ấy. . . . . .

"Ta quan tâm ngươi. . . . . . Thật sự. . . . . . Quan tâm. . . . . ."

Nói xong, đôi môi Hoàn Nhan Quyến Hi phủ lên môi Tàn Hương, không để lại một khe hở, đầu lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, để lộ bí mật từ tận đáy lòng.


Đêm đã rất khuya rất khuya ——

Tàn Hương không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm, xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy bên ngoài đen như mực dần dần hiện lên chút ánh sáng.

Hoàn Nhan Quyến Hi bên cạnh đang ngủ rất sâu, lông mi thật dài khép lại, giống như hàng rào nho nhỏ, che khuất đôi mắt không bị thế tục xâm chiếm.

Tàn Hương cởi bỏ y phục khoác trên người, chỉ mặc cái yếm, từ từ nằm xuống, lúc nằm xuống bên người Quyến Hi, động tác của nàng hết sức nhẹ nhàng, sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của Quyến Hi.

Hết thảy yêu thương say đắm nồng nàn của Tàn Hương đều viết lên mặt, đôi mắt đẹp chăm chú vào gương mặt Quyến Hi, nhìn qua mi tâm, lướt qua đôi môi, lặp đi lặp lại.

"Ta yêu ngươi ——" Tàn Hương dịu dàng nói, sau đó gò má đỏ bừng. Nàng biết, câu nói này sẽ không có ai nghe thấy, nhưng, có thể xuyên qua không khí, vượt qua thời gian tiến vào giấc mơ của Quyến Hi không? Tàn Hương lộ ra nụ cười si mê.

Tàn Hương giờ đây đã không thèm nghĩ có nên yêu Quyến Hi hay không, cũng không nghĩ đến bản thân trả giá sẽ có được kết quả thế nào, giữa các nàng sẽ có tương lai ra sao. Tàn Hương giống như lạc vào một vùng đầm lầy rộng lớn, càng vùng vẫy lại càng hãm sâu hơn. Nếu như nàng ép buộc chính mình không yêu Quyến Hi nữa, sẽ lập tức chết mất. Bỏ mạng so với yêu thương cái nào đáng sợ hơn đây? Thay vì chết, chi bằng dũng cảm yêu một lần. Tàn Hương đưa tay vén sợi tóc trên trán Hoàn Nhan Quyến Hi, sau đó nhích người dựa vào Quyến Hi gần hơn nữa.

Đã từng có được, thôi thì đủ rồi. Tàn Hương cũng không còn hi vọng xa vời nữa.

Nghĩ như vậy, trong lòng liền sáng tỏ thông suốt, khóe miệng Tàn Hương kéo lên nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng , kiếp trước Tàn Hương dường như đã đắc tội vị thần tiên nào đó, vị thần này không cho nàng có khoảnh khắc nào dễ chịu. Đau thương mất nước đột nhiên như một mũi tên nhọn, mạnh mẽ đâm vào trong đầu Tàn Hương.

Nụ cười của Tàn Hương khựng lại, xoay người, không nhìn Hoàn Nhan Quyến Hi thêm nữa.

Hoàn Nhan ——

Tàn Hương cắn môi, nội tâm mâu thuẫn phức tạp.

"Liêm ngoại vũ sàn sàn. Xuân ý lan san. La khâm bất nại ngũ canh hàn. Mộng lý bất tri thân thị khách, nhất hướng tham hoan. Độc tự bằng lan. Vô hạn giang sơn. Biệt thì dung dịch kiến thì nan. Lưu thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian."

Hốc mắt Tàn Hương bất tri bất giác đỏ lên, nàng vội vàng lau đi, tránh phải rơi nước mắt.

"Thân là khách. . . . . ." Tàn Hương vô hạn cảm thán nói. Về lại Khai Phong, nàng đã là một vị khách, nơi này không còn là nhà của nàng, nhà này đã là của Đại Kim, là của Hoàn Nhan gia tộc, Hoàn Nhan Quyến Hi mới là chủ nhân thật sự.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chương mới nhất

Quý cô pháp y thân yêu của tôi - Chương 7